Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 49: Bàn chuyện làm ăn
37@-
Lý Thủ Cát lần theo địa chỉ, đến đầu con phố. Hắn không rõ vị trí cụ thể, nhưng khi thấy chỗ đám đông tụ tập, liền men theo mà đi, quả nhiên tìm được quầy hàng. Hắn xuống ngựa, buộc dây cương ở góc, rồi xách hộp cơm mang đến.
Phải mất một lúc lâu mới đến lượt của hắn, Lý Thủ Cát đứng yên quan sát, liền thấy người bán mì là một thiếu nữ xinh đẹp, hắn thoáng ngạc nhiên. Hắn hắng giọng nói:
“Cho ta hai bát.”
Tiểu Quả đang bận nấu mì, nghe thấy tiếng gọi cụt lủn thì ngẩng đầu nhìn, thấy một nam tử da ngăm, mặt vuông vức, trên đôi mắt sáng là cặp lông mày rậm, cả người toát lên khí chất chính trực. Nàng nhìn một lúc rồi cúi đầu đáp:
“Ngài phải đợi một lát.”
Lý Thủ Cát hơi ho khan, như bừng tỉnh. Vừa rồi khi nàng ngẩng đầu, dung nhan ấy càng thêm xinh đẹp. Nhận ra mình đang thất lễ vì lỡ đánh giá dung mạo người khác, hắn thầm trách bản thân.
Tiểu Quả nhanh tay, bát mì nối tiếp nhau ra khỏi nồi. Khi nồi nước dùng sắp cạn, mới đến lượt Lý Thủ Cát.
Thấy nguyên liệu chẳng còn bao nhiêu, nàng quay sang áy náy, nói lời xin lỗi với những người xếp hàng phía sau:
“Xin lỗi, hôm nay mì đã bán hết. Ngày kia ta sẽ lại đến sớm. Thật xin lỗi mọi người.”
Đám đông tản đi, mang theo vài tiếng lẩm bẩm. Lý Thủ Cát cũng định bỏ về, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng vừa thấy hắn quay đi, Tiểu Quả vội gọi lại:
“Chẳng phải ngài còn chưa lấy mì sao?”
Lý Thủ Cát sững sờ:
“Không phải cô nương bảo hết rồi ư?”
Tiểu Quả bất lực cười:
“Phần cuối cùng là để dành cho ngài.”
Hắn lập tức hiểu ra, vui vẻ mở hộp cơm đưa cho nàng. Tiểu Quả hỏi hắn muốn nước dùng nào.
Nghĩ một lúc, hắn nhớ buổi sáng từng ăn canh xương rất ngon, liền gọi hai bát canh xương.
Tiểu Quả mừng rỡ. Vừa khéo, nồi canh xương còn đủ, canh nấm thì đã cạn từ trước. Nàng mở giỏ, lấy hết chỗ nguyên liệu còn lại cho vào nồi, vừa đủ cho hai bát.
Đặt mì vào tô, nàng thấy nguyên liệu có hơi ít, không muốn để khách chịu thiệt, bèn gắp thêm hai khúc xương lớn trong nồi, đồng thời giải thích rõ ràng cho hắn.
Lý Thủ Cát gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tiểu Quả vẫn tính giá cũ, hai mươi đồng, không lấy thêm. Hắn hài lòng nhận hộp cơm, cưỡi ngựa hướng về phía thôn chài.
Tiểu Quả bê nồi trống trở về xe, thu dọn tất cả. Cầm chiếc túi bạc nặng tay, nàng vui vẻ lên đường về nhà.
Nàng cười tươi suốt dọc đường. Lần này, số tiền kiếm được nhiều hơn một nửa so với lần trước. Tiểu Quả cẩn thận giấu bạc vào túi nhỏ bên trong áo.
Vừa dắt xe ra khỏi ngõ, phía sau chợt vang lên tiếng gọi.
Tiểu Quả dừng xe lừa, ngoái lại nhìn.
Một nam tử mặc áo xám, độ chừng bốn mươi, nắm lấy càng xe, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Xin chờ một chút, bà...bà chủ của chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn với cô.”
Tiểu Quả nhìn người đàn ông đang th* d*c, rồi nhìn theo hướng hắn chỉ tay. Không xa phía sau, có một quán mì bày biện cổ kính, nhưng lại vắng hoe chẳng có lấy một bóng khách.
Nheo mắt nhìn kỹ, trên biển hiệu phủ bụi ghi mấy chữ - Tiệm mỳ Như Ý.
“Bàn chuyện làm ăn với ta? Chuyện gì chứ?”
Phố xá đang đông đúc, Tiểu Quả không sợ họ giở trò. Nàng neo xe lại, rồi đi theo gã sai vặt bước vào quán. Trong quán có một phụ nhân đang đi đi lại lại, nét mặt đầy sốt ruột. Vừa thấy Tiểu Quả, bà ta liền hớn hở tiến đến:
“Xin chào, ta là chủ quán mỳ Như Ý, tên Từ Như Ý.”
Tiểu Quả thoáng ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của người phụ nữ, liền khẽ đáp:
“Xin chào.”
Tên sai vặt vừa rồi bưng trà từ trong ra, hắng giọng nhắc nhở. Từ Như Ý lúc này mới vỗ đầu, luống cuống nói:
“Ôi chao, xem đầu óc ta này, mời.. mời cô nương ngồi.”
Tiểu Quả ngồi xuống, im lặng chờ đợi xem đối phương định nói gì.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Lý Thủ Cát lần theo địa chỉ, đến đầu con phố. Hắn không rõ vị trí cụ thể, nhưng khi thấy chỗ đám đông tụ tập, liền men theo mà đi, quả nhiên tìm được quầy hàng. Hắn xuống ngựa, buộc dây cương ở góc, rồi xách hộp cơm mang đến.
Phải mất một lúc lâu mới đến lượt của hắn, Lý Thủ Cát đứng yên quan sát, liền thấy người bán mì là một thiếu nữ xinh đẹp, hắn thoáng ngạc nhiên. Hắn hắng giọng nói:
“Cho ta hai bát.”
Tiểu Quả đang bận nấu mì, nghe thấy tiếng gọi cụt lủn thì ngẩng đầu nhìn, thấy một nam tử da ngăm, mặt vuông vức, trên đôi mắt sáng là cặp lông mày rậm, cả người toát lên khí chất chính trực. Nàng nhìn một lúc rồi cúi đầu đáp:
“Ngài phải đợi một lát.”
Lý Thủ Cát hơi ho khan, như bừng tỉnh. Vừa rồi khi nàng ngẩng đầu, dung nhan ấy càng thêm xinh đẹp. Nhận ra mình đang thất lễ vì lỡ đánh giá dung mạo người khác, hắn thầm trách bản thân.
Tiểu Quả nhanh tay, bát mì nối tiếp nhau ra khỏi nồi. Khi nồi nước dùng sắp cạn, mới đến lượt Lý Thủ Cát.
Thấy nguyên liệu chẳng còn bao nhiêu, nàng quay sang áy náy, nói lời xin lỗi với những người xếp hàng phía sau:
“Xin lỗi, hôm nay mì đã bán hết. Ngày kia ta sẽ lại đến sớm. Thật xin lỗi mọi người.”
Đám đông tản đi, mang theo vài tiếng lẩm bẩm. Lý Thủ Cát cũng định bỏ về, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng vừa thấy hắn quay đi, Tiểu Quả vội gọi lại:
“Chẳng phải ngài còn chưa lấy mì sao?”
Lý Thủ Cát sững sờ:
“Không phải cô nương bảo hết rồi ư?”
Tiểu Quả bất lực cười:
“Phần cuối cùng là để dành cho ngài.”
Hắn lập tức hiểu ra, vui vẻ mở hộp cơm đưa cho nàng. Tiểu Quả hỏi hắn muốn nước dùng nào.
Nghĩ một lúc, hắn nhớ buổi sáng từng ăn canh xương rất ngon, liền gọi hai bát canh xương.
Tiểu Quả mừng rỡ. Vừa khéo, nồi canh xương còn đủ, canh nấm thì đã cạn từ trước. Nàng mở giỏ, lấy hết chỗ nguyên liệu còn lại cho vào nồi, vừa đủ cho hai bát.
Đặt mì vào tô, nàng thấy nguyên liệu có hơi ít, không muốn để khách chịu thiệt, bèn gắp thêm hai khúc xương lớn trong nồi, đồng thời giải thích rõ ràng cho hắn.
Lý Thủ Cát gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tiểu Quả vẫn tính giá cũ, hai mươi đồng, không lấy thêm. Hắn hài lòng nhận hộp cơm, cưỡi ngựa hướng về phía thôn chài.
Tiểu Quả bê nồi trống trở về xe, thu dọn tất cả. Cầm chiếc túi bạc nặng tay, nàng vui vẻ lên đường về nhà.
Nàng cười tươi suốt dọc đường. Lần này, số tiền kiếm được nhiều hơn một nửa so với lần trước. Tiểu Quả cẩn thận giấu bạc vào túi nhỏ bên trong áo.
Vừa dắt xe ra khỏi ngõ, phía sau chợt vang lên tiếng gọi.
Tiểu Quả dừng xe lừa, ngoái lại nhìn.
Một nam tử mặc áo xám, độ chừng bốn mươi, nắm lấy càng xe, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Xin chờ một chút, bà...bà chủ của chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn với cô.”
Tiểu Quả nhìn người đàn ông đang th* d*c, rồi nhìn theo hướng hắn chỉ tay. Không xa phía sau, có một quán mì bày biện cổ kính, nhưng lại vắng hoe chẳng có lấy một bóng khách.
Nheo mắt nhìn kỹ, trên biển hiệu phủ bụi ghi mấy chữ - Tiệm mỳ Như Ý.
“Bàn chuyện làm ăn với ta? Chuyện gì chứ?”
Phố xá đang đông đúc, Tiểu Quả không sợ họ giở trò. Nàng neo xe lại, rồi đi theo gã sai vặt bước vào quán. Trong quán có một phụ nhân đang đi đi lại lại, nét mặt đầy sốt ruột. Vừa thấy Tiểu Quả, bà ta liền hớn hở tiến đến:
“Xin chào, ta là chủ quán mỳ Như Ý, tên Từ Như Ý.”
Tiểu Quả thoáng ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của người phụ nữ, liền khẽ đáp:
“Xin chào.”
Tên sai vặt vừa rồi bưng trà từ trong ra, hắng giọng nhắc nhở. Từ Như Ý lúc này mới vỗ đầu, luống cuống nói:
“Ôi chao, xem đầu óc ta này, mời.. mời cô nương ngồi.”
Tiểu Quả ngồi xuống, im lặng chờ đợi xem đối phương định nói gì.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 49: Bàn chuyện làm ăn
10.0/10 từ 39 lượt.