Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 48: Vương gia
48@-
Sợ rằng sẽ không mua được mì, mọi người liền ào lên chen chúc. Tiểu Quả nghe tiếng la hét ồn ào mà cảm thấy nhức cả đầu.
“Các vị đừng vội, lần này ta đã chuẩn bị rất nhiều. Đảm bảo ai cũng có phần. Xin mọi người xếp hàng, từ từ chờ đến lượt của mình.”
Dưới lời trấn an của Tiểu Quả, đám đông dần bình tĩnh lại. Nàng không nhận tiền ngay, mà trước tiên làm xong ba bát mì cho vị đại thẩm kia. Sau khi đưa mì, nàng mới nhận tiền của người tiếp theo, rồi chế biến theo đơn gọi:
“Đây, hai bát mì nấm cay thêm ớt.”
Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy, tươi cười nói:
“Cái sốt ớt của cô nương thơm lắm, cả nhà ta đều thích ăn.”
Nghe vậy, Tiểu Quả múc thêm cho bà một muỗng ớt nữa. Người phụ nữ ngạc nhiên cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn.
Người này rời đi, Tiểu Quả mới nhận tiền từ người thứ ba và tiếp tục nấu theo yêu cầu.
Nàng thoăn thoắt thêm gia vị, cá viên vào mì. Chẳng bao lâu, sáu bát mì khoai tây nóng hổi được bưng ra trao tận tay cho người đàn ông. Tiểu Quả còn lo lắng ông ta không thể xách hết, bèn lén quan sát. Nào ngờ người này đến bằng… kiệu. Vừa nhận mì xong, đã có ngay hai người khiêng kiệu ổn định rời đi.
Tiểu Quả ngẩn người một thoáng. Mua mì khoai tây mà còn được ngồi kiệu đi. Trong khi nàng vẫn phải chạy xe lừa. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải lắp thêm thùng xe cho lừa kéo!
Thu lại ánh mắt, Tiểu Quả lại tiếp tục chăm chú nấu mì. Một tay nhận tiền, một tay làm mì, chẳng bao lâu hàng người cũng đã vơi đi một nửa. Nhưng cứ thỉnh thoảng lại có người qua đường bị mùi thơm hấp dẫn, lập tức đứng vào xếp hàng.
Tiểu Quả cũng mừng thầm, may mà nàng chuẩn bị nhiều nguyên liệu. Nếu không e là khó đáp ứng nổi.
---------------
Trong thư phòng của phủ Chiến Vương, một nam tử tuấn tú trong bộ trường bào xanh lam đang chậm rãi pha trà. Đối diện, Lý Thủ Cát cúi đầu, lặng lẽ đứng chờ người đàn ông kia lên tiếng.
Người kia rót xong trà, đặt lên bàn, môi khẽ mấp máy:
“Ngồi đi.” Giọng điệu của người đó lạnh nhạt, trong trẻo như chén bạch trà.
Lý Thủ Cát cung kính ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
“Tình hình của Đan Hà thế nào?”
“Bẩm Vương gia, tướng quân gần như đã hồi phục. Tướng quân sai thuộc hạ đến thỉnh ý về thời gian hành động.” Lý Thủ Cát cung kính đáp.
Chiến Vương gật đầu, thấu hiểu. Ngài biết rõ tính tình Giang Đan Hà, hắn vốn cẩn thận đến cực đoan. Không khỏi khẽ thở dài:
“Người này… bị thương nặng rồi mà vẫn chẳng chịu ở yên tĩnh dưỡng.”
Lý Thủ Cát cười nhẹ:
“Tướng quân chính là người như vậy.”
Chiến Vương mỉm cười đầy ý vị, rồi lại chìm vào suy tư. Ngài và Giang Đan Hà quen nhau đã ba năm, tình bạn thâm sâu, tin cậy. Bao năm qua, Giang Đan Hà một lòng thực hiện kế hoạch cho ngài. Giờ đây khi lưới sắp thu về, càng phải cẩn trọng gấp bội.
Chiến Vương đưa một phong thư cho Lý Thủ Cát, dặn hắn chuyển cho Giang Đan Hà. Lý Thủ Cát cẩn thận cất thư vào trong ngực, chuẩn bị cáo lui.
Lúc ấy, bên ngoài truyền vào tiếng hầu gọi báo bữa sáng. Chiến Vương khẽ mỉm cười:
“Cùng ăn đi.”
Lý Thủ Cát do dự:
“Cái này…”
Chiến Vương ung dung bước tới, vỗ nhẹ lên vai hắn, không nói thêm gì, rồi quay người đi ra. Lý Thủ Cát đành bất đắc dĩ theo sau.
Trên bàn ăn, Vương phi sai người mang lên ba bát mì. Lý Thủ Cát ngơ ngác nhìn thứ trong bát – mấy sợi trong suốt kia là gì? Còn mấy viên tròn trắng trắng lại là gì?
Thắc mắc của hắn liền được Vương phi giải đáp:
“Đây là ta mua ở phố. Gọi là cá viên với mì khoai tây. Nhìn xem, mấy sợi trong suốt này làm từ khoai, còn mấy viên tròn là từ thịt cá giã ra đó.”
Lý Thủ Cát kinh ngạc. Khoai mà có thể biến thành sợi trong suốt, cá lại làm thành viên tròn… Quả là kỳ diệu.
Đợi Vương gia cùng Vương phi động đũa, hắn cũng gắp thử một viên cá bỏ vào miệng.
Mềm mịn, trơn láng, lại dai dai… Khi húp thêm một ngụm nước dùng, mùi thơm đậm đà như lan khắp toàn thân.
Lý Thủ Cát không kìm được, húp thêm ngụm này đến ngụm khác.
Đợi Chiến Vương buông đũa, bát mì trước mặt hắn cũng đã trống trơn. Hắn vội hỏi:
“Vương gia, thứ này mua ở đâu? Thuộc hạ muốn mua về cho tướng quân nếm thử. Gần đây người toàn phải uống cháo nhạt, chắc cũng ngán lắm rồi.”
Chiến Vương bật cười:
“Ngươi lúc nào cũng lo cho hắn.”
Lý Thủ Cát ngượng ngùng cười:
“Suy cho cùng đó cũng là bổn phận của thần. Lần này ta sẽ tự đi ăn, rồi mang về cho tướng quân một phần.”
Chiến Vương không rõ mánh khóe trong lòng hắn, chỉ thuận miệng nói địa chỉ, còn sai người đưa thêm một cái hộp cơm.
Lý Thủ Cát cầm lấy, cúi đầu cảm tạ, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến chỗ bán mì khoai tây.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Sợ rằng sẽ không mua được mì, mọi người liền ào lên chen chúc. Tiểu Quả nghe tiếng la hét ồn ào mà cảm thấy nhức cả đầu.
“Các vị đừng vội, lần này ta đã chuẩn bị rất nhiều. Đảm bảo ai cũng có phần. Xin mọi người xếp hàng, từ từ chờ đến lượt của mình.”
Dưới lời trấn an của Tiểu Quả, đám đông dần bình tĩnh lại. Nàng không nhận tiền ngay, mà trước tiên làm xong ba bát mì cho vị đại thẩm kia. Sau khi đưa mì, nàng mới nhận tiền của người tiếp theo, rồi chế biến theo đơn gọi:
“Đây, hai bát mì nấm cay thêm ớt.”
Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy, tươi cười nói:
“Cái sốt ớt của cô nương thơm lắm, cả nhà ta đều thích ăn.”
Nghe vậy, Tiểu Quả múc thêm cho bà một muỗng ớt nữa. Người phụ nữ ngạc nhiên cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn.
Người này rời đi, Tiểu Quả mới nhận tiền từ người thứ ba và tiếp tục nấu theo yêu cầu.
Nàng thoăn thoắt thêm gia vị, cá viên vào mì. Chẳng bao lâu, sáu bát mì khoai tây nóng hổi được bưng ra trao tận tay cho người đàn ông. Tiểu Quả còn lo lắng ông ta không thể xách hết, bèn lén quan sát. Nào ngờ người này đến bằng… kiệu. Vừa nhận mì xong, đã có ngay hai người khiêng kiệu ổn định rời đi.
Tiểu Quả ngẩn người một thoáng. Mua mì khoai tây mà còn được ngồi kiệu đi. Trong khi nàng vẫn phải chạy xe lừa. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải lắp thêm thùng xe cho lừa kéo!
Thu lại ánh mắt, Tiểu Quả lại tiếp tục chăm chú nấu mì. Một tay nhận tiền, một tay làm mì, chẳng bao lâu hàng người cũng đã vơi đi một nửa. Nhưng cứ thỉnh thoảng lại có người qua đường bị mùi thơm hấp dẫn, lập tức đứng vào xếp hàng.
Tiểu Quả cũng mừng thầm, may mà nàng chuẩn bị nhiều nguyên liệu. Nếu không e là khó đáp ứng nổi.
---------------
Trong thư phòng của phủ Chiến Vương, một nam tử tuấn tú trong bộ trường bào xanh lam đang chậm rãi pha trà. Đối diện, Lý Thủ Cát cúi đầu, lặng lẽ đứng chờ người đàn ông kia lên tiếng.
Người kia rót xong trà, đặt lên bàn, môi khẽ mấp máy:
“Ngồi đi.” Giọng điệu của người đó lạnh nhạt, trong trẻo như chén bạch trà.
Lý Thủ Cát cung kính ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
“Tình hình của Đan Hà thế nào?”
“Bẩm Vương gia, tướng quân gần như đã hồi phục. Tướng quân sai thuộc hạ đến thỉnh ý về thời gian hành động.” Lý Thủ Cát cung kính đáp.
Chiến Vương gật đầu, thấu hiểu. Ngài biết rõ tính tình Giang Đan Hà, hắn vốn cẩn thận đến cực đoan. Không khỏi khẽ thở dài:
“Người này… bị thương nặng rồi mà vẫn chẳng chịu ở yên tĩnh dưỡng.”
Lý Thủ Cát cười nhẹ:
“Tướng quân chính là người như vậy.”
Chiến Vương mỉm cười đầy ý vị, rồi lại chìm vào suy tư. Ngài và Giang Đan Hà quen nhau đã ba năm, tình bạn thâm sâu, tin cậy. Bao năm qua, Giang Đan Hà một lòng thực hiện kế hoạch cho ngài. Giờ đây khi lưới sắp thu về, càng phải cẩn trọng gấp bội.
Chiến Vương đưa một phong thư cho Lý Thủ Cát, dặn hắn chuyển cho Giang Đan Hà. Lý Thủ Cát cẩn thận cất thư vào trong ngực, chuẩn bị cáo lui.
Lúc ấy, bên ngoài truyền vào tiếng hầu gọi báo bữa sáng. Chiến Vương khẽ mỉm cười:
“Cùng ăn đi.”
Lý Thủ Cát do dự:
“Cái này…”
Chiến Vương ung dung bước tới, vỗ nhẹ lên vai hắn, không nói thêm gì, rồi quay người đi ra. Lý Thủ Cát đành bất đắc dĩ theo sau.
Trên bàn ăn, Vương phi sai người mang lên ba bát mì. Lý Thủ Cát ngơ ngác nhìn thứ trong bát – mấy sợi trong suốt kia là gì? Còn mấy viên tròn trắng trắng lại là gì?
Thắc mắc của hắn liền được Vương phi giải đáp:
“Đây là ta mua ở phố. Gọi là cá viên với mì khoai tây. Nhìn xem, mấy sợi trong suốt này làm từ khoai, còn mấy viên tròn là từ thịt cá giã ra đó.”
Lý Thủ Cát kinh ngạc. Khoai mà có thể biến thành sợi trong suốt, cá lại làm thành viên tròn… Quả là kỳ diệu.
Đợi Vương gia cùng Vương phi động đũa, hắn cũng gắp thử một viên cá bỏ vào miệng.
Mềm mịn, trơn láng, lại dai dai… Khi húp thêm một ngụm nước dùng, mùi thơm đậm đà như lan khắp toàn thân.
Lý Thủ Cát không kìm được, húp thêm ngụm này đến ngụm khác.
Đợi Chiến Vương buông đũa, bát mì trước mặt hắn cũng đã trống trơn. Hắn vội hỏi:
“Vương gia, thứ này mua ở đâu? Thuộc hạ muốn mua về cho tướng quân nếm thử. Gần đây người toàn phải uống cháo nhạt, chắc cũng ngán lắm rồi.”
Chiến Vương bật cười:
“Ngươi lúc nào cũng lo cho hắn.”
Lý Thủ Cát ngượng ngùng cười:
“Suy cho cùng đó cũng là bổn phận của thần. Lần này ta sẽ tự đi ăn, rồi mang về cho tướng quân một phần.”
Chiến Vương không rõ mánh khóe trong lòng hắn, chỉ thuận miệng nói địa chỉ, còn sai người đưa thêm một cái hộp cơm.
Lý Thủ Cát cầm lấy, cúi đầu cảm tạ, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến chỗ bán mì khoai tây.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 48: Vương gia
10.0/10 từ 39 lượt.