Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 47: Đi chợ
34@-
Tráng Tráng vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, Tiểu Quả liền bảo nó đi giúp thả bê và lừa ra ngoài.
Tráng Tráng vui vẻ nhận lấy dây thừng, thành thạo buộc vào cổ bê. Sau một thời gian nuôi, mấy con bê nhỏ nay đã lớn hẳn, cao hơn nhiều. Tráng Tráng phải kiễng chân mới buộc được dây lên cổ chúng.
Tiểu Quả dắt con lừa ra cửa, cùng Tráng Tráng đi đến bờ sông lần trước. Nơi đó, nàng tháo dây để cho đàn gia súc tự do gặm cỏ.
Hai mẹ con ngồi trên tảng đá, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật. Không thể phủ nhận rằng không khí nơi đây vô cùng trong lành. Mỗi hơi thở hít vào đều như gột rửa tâm hồn. Trước mắt là dãy núi xanh biếc trải dài, tiếng chim hót vang vọng, nước sông trong vắt, sáng lấp lánh. Trên trời, từng cụm mây trắng bồng bềnh, lặng lẽ trôi theo chiều gió.
Tiểu Quả vẫn chăm chú dõi theo đàn vật nuôi, sợ chúng chạy đi quá xa. Tráng Tráng ngồi trong lòng nàng, ngước mắt nhìn trời. Một lát sau, nó chỉ tay vào một đám mây trắng, gọi:
“Mẹ ơi, nhìn kìa. Mẹ thấy đám mây kia giống ai không?”
Tiểu Quả nhìn theo hướng con trai chỉ. Đó là một đám mây có hình dáng kì lạ. Nàng ngắm mãi cũng không ra nó giống cái gì.
“Mẹ nhìn không ra.” Tiểu Quả thật thà đáp.
Tráng Tráng chẳng hề thất vọng, đôi mắt híp lại, nở nụ cười hạnh phúc: “Nó giống mẹ đó.”
Tiểu Quả giật mình. Mây sao lại giống nàng được? Dù có nhìn kỹ đến đâu nàng cũng chẳng thấy nổi. Nhưng Tráng Tráng lại chỉ vào đám mây đó, giải thích:
“Mẹ xem, chỗ này là đầu mẹ, chỗ kia là tóc mẹ, còn kia là…”
Nghe con tả, Tiểu Quả ngạc nhiên. Hóa ra trong trí tưởng tượng phong phú của nó, mây quả thực giống nàng đến thế.
“Ừ, mẹ cũng thấy ra rồi.”
Tiểu Quả bất ngờ và thích thú. Ban đầu nàng không nhận ra, nhưng dưới sự miêu tả sinh động của con, bức tranh ấy lại hiện ra rất rõ.
Tráng Tráng khúc khích cười. Tiểu Quả bèn bảo con tiếp tục nói xem những đám mây khác giống cái gì. Tráng Tráng suy nghĩ một chút rồi chỉ tay:
Nghe con miêu tả, Tiểu Quả càng thêm đồng ý. Hai mẹ con chơi đùa vui vẻ suốt một hồi lâu. Đến khi mặt trời dần lặn, bò và lừa cũng đã no nê, họ mới dắt chúng về nhà.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Quả đã đánh xe lừa ra chợ. Giờ giấc vẫn như trước, địa điểm cũng không đổi. Khi xe dần tiến vào làng, nàng đã thấy phía trước có một hàng người đang xếp thành hàng dài.
Tiểu Quả chau mày. Chẳng lẽ đã có người khác đến chiếm chỗ bán? Nghĩ lại cũng không phải không thể. Lần trước nàng bán ở đây, tất nhiên người khác sẽ nhìn thấy, ai mà chẳng muốn đến thử.
Nàng dừng xe lừa, định tìm chỗ khác. Ngay khi vừa xoay xe, người phụ nữ đứng đầu hàng liền phát hiện ra nàng. Thấy Tiểu Quả định bỏ đi, bà vội gọi lớn:
“Cô nương! Cô nương!”
Tiểu Quả không biết người ta gọi mình, nhưng vẫn theo phản xạ quay đầu lại. Trong đám đông, nàng nhận ra vài gương mặt quen.
Người phụ nữ vội vàng chạy đến, thở hổn hển đứng chặn trước xe lừa:
“Cô nương, sao lại bỏ đi? Chúng ta chờ ở đây lâu lắm rồi.”
Đến gần hơn, Tiểu Quả mới nhận ra, hóa ra đó là vị khách đã mua hàng đầu tiên của nàng lần trước.
“Chờ ta ư?” Tiểu Quả mở to mắt kinh ngạc.
“Đúng thế! Mau lên nào, ta xếp hàng đầu tiên đó. Ba bát như cũ nhé, một bát nấm cay, hai bát xương hầm.” Vừa nói, bà vừa móc tiền nhét thẳng vào túi của Tiểu Quả.
Lần trước mang mì về, cả nhà bà đều khen ngon, nước canh cũng húp sạch sẽ. Biết hôm nay là ngày họp chợ, bà đã dậy thật sớm ra xếp hàng chờ.
Tiểu Quả còn chưa kịp hoàn hồn đã nhận lấy ba mươi văn tiền. Vị đại nương hiền hậu kia lại còn tận tay giúp nàng dỡ từng món hàng xuống khỏi xe lừa. Nàng ngây người đứng đó, để mặc trung niên phụ nhân xoay xở chu toàn. Rốt cuộc, Tiểu Quả cũng thuận theo bày hàng ngay nơi góc phố, bắt đầu buôn bán.
Người mua chen chúc kéo đến, có người gọi món y hệt lần trước, có người thì lần trước ngửi thấy mùi mà chưa kịp mua. Hôm nay, ai nấy đều dậy sớm đến chờ, sợ lại hết mất. Vừa thấy hàng quán dọn ra, họ lập tức tranh nhau đặt trước.
“Hai bát nấm cay!”
“Bốn bát xương hầm, hai bát cho ớt!”
“Ta muốn… ta muốn…”
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tráng Tráng vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, Tiểu Quả liền bảo nó đi giúp thả bê và lừa ra ngoài.
Tráng Tráng vui vẻ nhận lấy dây thừng, thành thạo buộc vào cổ bê. Sau một thời gian nuôi, mấy con bê nhỏ nay đã lớn hẳn, cao hơn nhiều. Tráng Tráng phải kiễng chân mới buộc được dây lên cổ chúng.
Tiểu Quả dắt con lừa ra cửa, cùng Tráng Tráng đi đến bờ sông lần trước. Nơi đó, nàng tháo dây để cho đàn gia súc tự do gặm cỏ.
Hai mẹ con ngồi trên tảng đá, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật. Không thể phủ nhận rằng không khí nơi đây vô cùng trong lành. Mỗi hơi thở hít vào đều như gột rửa tâm hồn. Trước mắt là dãy núi xanh biếc trải dài, tiếng chim hót vang vọng, nước sông trong vắt, sáng lấp lánh. Trên trời, từng cụm mây trắng bồng bềnh, lặng lẽ trôi theo chiều gió.
Tiểu Quả vẫn chăm chú dõi theo đàn vật nuôi, sợ chúng chạy đi quá xa. Tráng Tráng ngồi trong lòng nàng, ngước mắt nhìn trời. Một lát sau, nó chỉ tay vào một đám mây trắng, gọi:
“Mẹ ơi, nhìn kìa. Mẹ thấy đám mây kia giống ai không?”
Tiểu Quả nhìn theo hướng con trai chỉ. Đó là một đám mây có hình dáng kì lạ. Nàng ngắm mãi cũng không ra nó giống cái gì.
“Mẹ nhìn không ra.” Tiểu Quả thật thà đáp.
Tráng Tráng chẳng hề thất vọng, đôi mắt híp lại, nở nụ cười hạnh phúc: “Nó giống mẹ đó.”
Tiểu Quả giật mình. Mây sao lại giống nàng được? Dù có nhìn kỹ đến đâu nàng cũng chẳng thấy nổi. Nhưng Tráng Tráng lại chỉ vào đám mây đó, giải thích:
“Mẹ xem, chỗ này là đầu mẹ, chỗ kia là tóc mẹ, còn kia là…”
Nghe con tả, Tiểu Quả ngạc nhiên. Hóa ra trong trí tưởng tượng phong phú của nó, mây quả thực giống nàng đến thế.
“Ừ, mẹ cũng thấy ra rồi.”
Tiểu Quả bất ngờ và thích thú. Ban đầu nàng không nhận ra, nhưng dưới sự miêu tả sinh động của con, bức tranh ấy lại hiện ra rất rõ.
Tráng Tráng khúc khích cười. Tiểu Quả bèn bảo con tiếp tục nói xem những đám mây khác giống cái gì. Tráng Tráng suy nghĩ một chút rồi chỉ tay:
Nghe con miêu tả, Tiểu Quả càng thêm đồng ý. Hai mẹ con chơi đùa vui vẻ suốt một hồi lâu. Đến khi mặt trời dần lặn, bò và lừa cũng đã no nê, họ mới dắt chúng về nhà.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Quả đã đánh xe lừa ra chợ. Giờ giấc vẫn như trước, địa điểm cũng không đổi. Khi xe dần tiến vào làng, nàng đã thấy phía trước có một hàng người đang xếp thành hàng dài.
Tiểu Quả chau mày. Chẳng lẽ đã có người khác đến chiếm chỗ bán? Nghĩ lại cũng không phải không thể. Lần trước nàng bán ở đây, tất nhiên người khác sẽ nhìn thấy, ai mà chẳng muốn đến thử.
Nàng dừng xe lừa, định tìm chỗ khác. Ngay khi vừa xoay xe, người phụ nữ đứng đầu hàng liền phát hiện ra nàng. Thấy Tiểu Quả định bỏ đi, bà vội gọi lớn:
“Cô nương! Cô nương!”
Tiểu Quả không biết người ta gọi mình, nhưng vẫn theo phản xạ quay đầu lại. Trong đám đông, nàng nhận ra vài gương mặt quen.
Người phụ nữ vội vàng chạy đến, thở hổn hển đứng chặn trước xe lừa:
“Cô nương, sao lại bỏ đi? Chúng ta chờ ở đây lâu lắm rồi.”
Đến gần hơn, Tiểu Quả mới nhận ra, hóa ra đó là vị khách đã mua hàng đầu tiên của nàng lần trước.
“Chờ ta ư?” Tiểu Quả mở to mắt kinh ngạc.
“Đúng thế! Mau lên nào, ta xếp hàng đầu tiên đó. Ba bát như cũ nhé, một bát nấm cay, hai bát xương hầm.” Vừa nói, bà vừa móc tiền nhét thẳng vào túi của Tiểu Quả.
Lần trước mang mì về, cả nhà bà đều khen ngon, nước canh cũng húp sạch sẽ. Biết hôm nay là ngày họp chợ, bà đã dậy thật sớm ra xếp hàng chờ.
Tiểu Quả còn chưa kịp hoàn hồn đã nhận lấy ba mươi văn tiền. Vị đại nương hiền hậu kia lại còn tận tay giúp nàng dỡ từng món hàng xuống khỏi xe lừa. Nàng ngây người đứng đó, để mặc trung niên phụ nhân xoay xở chu toàn. Rốt cuộc, Tiểu Quả cũng thuận theo bày hàng ngay nơi góc phố, bắt đầu buôn bán.
Người mua chen chúc kéo đến, có người gọi món y hệt lần trước, có người thì lần trước ngửi thấy mùi mà chưa kịp mua. Hôm nay, ai nấy đều dậy sớm đến chờ, sợ lại hết mất. Vừa thấy hàng quán dọn ra, họ lập tức tranh nhau đặt trước.
“Hai bát nấm cay!”
“Bốn bát xương hầm, hai bát cho ớt!”
“Ta muốn… ta muốn…”
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 47: Đi chợ
10.0/10 từ 39 lượt.