Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 15: Lên núi
24@-
Tiểu Quả bước vào bếp, trong đầu thoáng nghĩ: lần sau nên mang hẳn các loại rau củ thường dùng từ trong nhẫn ra, sắp xếp cho gọn gàng. Cứ mỗi lần cần gì lại phải ra vào không tiện chút nào. Ngoài thịt cá, rau củ, nàng còn có thể đem thêm ít đồ dùng thiết yếu, phân loại cẩn thận để dễ lấy.
Dọn dẹp xong, nàng định trở về phòng thì bất ngờ đá trúng một khe nhỏ cạnh bếp. Thấy kì lạ, nàng liền cúi xuống, nhấc viên gạch đang che trên đó. Bên dưới lộ ra một gói vải nhỏ màu đỏ. Nàng mở ra, kinh ngạc phát hiện bên trong có hẳn một thỏi bạc. Thì ra đây là số tiền mà chủ cũ cất giấu, lâu ngày quên đi.
Tiểu Quả mừng rỡ, cẩn thận cất bạc vào chỗ an toàn rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
—
Trời còn chưa sáng, Tiểu Quả đã dậy. Tiểu Tráng vẫn say giấc. Nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài, cẩn thận để không đánh thức con. Hôm nay nàng định lên núi xem sao.
Vừa ra khỏi cửa, nàng thấy bầu trời u ám, mây đen vần vũ. Nàng ngập ngừng, không biết có nên đi nữa không. Nghĩ một hồi, Tiểu Quả quyết định: đi sớm thì về sớm, càng yên tâm.
Nàng mang theo một cái cuốc nhỏ, chậm rãi tiến về phía chân núi. Khi đến nơi, ánh bình minh đầu tiên vừa hé lên. Đảo mắt một vòng thấy không có ai, nàng nhanh chóng leo lên.
Đi được nửa chừng, Tiểu Quả bỗng dừng lại. Phía trước là vùng rừng sâu, nàng chưa chuẩn bị gì, chẳng dám liều mạng. Nghĩ vậy, nàng liền đổi hướng sang phía đông.
Càng đi, nàng nhận thấy đất dưới chân mềm mịn khác hẳn. Nàng cúi xuống, bốc một nắm đất, siết chặt trong lòng bàn tay—nước chảy tràn ra kẽ ngón. Quanh đây cây cỏ xanh tươi, hoàn toàn khác với vùng khô cằn phía bên kia.
Đi thêm một đoạn, quả nhiên trước mắt xuất hiện một con sông nhỏ. Tiểu Quả mừng thầm, nàng đoán không sai, ở đây có nguồn nước. Nhìn quanh một lượt để chắc chắn không có nguy hiểm, nàng bước lại gần. Bất ngờ thấy trong dòng nước có một con cá lớn, dài chừng nửa thước, bơi lượn thong dong.
Tiểu Quả nín thở, chờ thời cơ, vung cuốc bổ xuống. May mắn sao, một đòn trúng ngay, con cá bị hất lên bờ. Đây là lần đầu nàng bắt cá mà lại thành công, chính bản thân cũng không ngờ tới.
Vui mừng nhưng không dám la lớn, nàng bỏ nhanh cá vào gùi, rồi để ý thấy ven sông có ít phân thú. Lại gần quan sát, nàng đoán là của thỏ rừng và gà rừng, chắc thường đến đây uống nước. Tiểu Quả lập tức đặt vài cái bẫy, rồi vội rời đi. Nghĩ bụng: nơi này còn có thể có dã thú lớn, không nên nấn ná lâu.
Đi được nửa đường xuống núi, nàng nhớ tới Tiểu Tráng. Nếu cậu bé tỉnh giấc mà không thấy mẹ, chắc sẽ lo lắng. Nàng liền bước nhanh hơn.
Khi vào làng, khói bếp từ các mái nhà đã lững lờ bay lên, gà trống bắt đầu gáy. Tiểu Quả thở phào, coi như không về trễ. Về tới nhà, nàng thấy Tiểu Tráng vẫn nằm ngủ, quay lưng ra cửa. Nàng mỉm cười, lặng lẽ vào bếp, thả cá vào chậu nước lớn, định bụng lát nữa sẽ cho con một bất ngờ.
Dù trời đã sáng, trong nhà vẫn hơi tối. Tiểu Quả thắp một ngọn nến nhỏ, thầm nhủ: sau này nhất định phải đục tường làm cửa sổ lớn, để ánh sáng lọt vào.
Nàng bắt tay chuẩn bị bữa sáng: cháo trắng, salad khoai tây sợi và bánh kếp rau chân vịt.
Nàng tìm được bếp than nhỏ, nhóm lửa, đặt nồi đất lên. Vo gạo, cho vào nồi, lửa to nấu sôi, rồi hạ nhỏ lửa hầm liu riu. Khoai tây thái sợi, chần sơ, trộn muối, đường, giấm và một chút dầu ớt đỏ. Nghĩ con còn nhỏ, nàng chỉ cho rất ít cay.
Tiếp đó, nàng rửa sạch rau chân vịt, thái nhỏ, hòa bột với nước thành bột lỏng, trộn rau vào, rồi đổ lên chảo mỡ heo đang sôi. Chẳng bao lâu, bánh kếp rau xanh vàng ươm, thơm lừng đã xếp thành từng lớp.
Bưng đồ ăn ra, vừa lúc Tiểu Tráng bị mùi thơm đánh thức. Tiểu Quả bảo con rửa tay rồi mới ngồi vào bàn. Mẹ con cùng nhau dùng bữa, vừa đủ no lòng.
“Ngon quá mẹ ơi! Bánh này thơm như có thịt vậy.” – Tiểu Tráng vừa nhai vừa khen. Bánh kếp chiên bằng mỡ, hương thơm ngậy lan tỏa khắp miệng.
Tiểu Quả cười, xoa đầu con:
“Ngon thì ăn nhiều vào.”
Tiểu Tráng gật gù, mắt cười tít.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Quả bước vào bếp, trong đầu thoáng nghĩ: lần sau nên mang hẳn các loại rau củ thường dùng từ trong nhẫn ra, sắp xếp cho gọn gàng. Cứ mỗi lần cần gì lại phải ra vào không tiện chút nào. Ngoài thịt cá, rau củ, nàng còn có thể đem thêm ít đồ dùng thiết yếu, phân loại cẩn thận để dễ lấy.
Dọn dẹp xong, nàng định trở về phòng thì bất ngờ đá trúng một khe nhỏ cạnh bếp. Thấy kì lạ, nàng liền cúi xuống, nhấc viên gạch đang che trên đó. Bên dưới lộ ra một gói vải nhỏ màu đỏ. Nàng mở ra, kinh ngạc phát hiện bên trong có hẳn một thỏi bạc. Thì ra đây là số tiền mà chủ cũ cất giấu, lâu ngày quên đi.
Tiểu Quả mừng rỡ, cẩn thận cất bạc vào chỗ an toàn rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
—
Trời còn chưa sáng, Tiểu Quả đã dậy. Tiểu Tráng vẫn say giấc. Nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài, cẩn thận để không đánh thức con. Hôm nay nàng định lên núi xem sao.
Vừa ra khỏi cửa, nàng thấy bầu trời u ám, mây đen vần vũ. Nàng ngập ngừng, không biết có nên đi nữa không. Nghĩ một hồi, Tiểu Quả quyết định: đi sớm thì về sớm, càng yên tâm.
Nàng mang theo một cái cuốc nhỏ, chậm rãi tiến về phía chân núi. Khi đến nơi, ánh bình minh đầu tiên vừa hé lên. Đảo mắt một vòng thấy không có ai, nàng nhanh chóng leo lên.
Đi được nửa chừng, Tiểu Quả bỗng dừng lại. Phía trước là vùng rừng sâu, nàng chưa chuẩn bị gì, chẳng dám liều mạng. Nghĩ vậy, nàng liền đổi hướng sang phía đông.
Càng đi, nàng nhận thấy đất dưới chân mềm mịn khác hẳn. Nàng cúi xuống, bốc một nắm đất, siết chặt trong lòng bàn tay—nước chảy tràn ra kẽ ngón. Quanh đây cây cỏ xanh tươi, hoàn toàn khác với vùng khô cằn phía bên kia.
Đi thêm một đoạn, quả nhiên trước mắt xuất hiện một con sông nhỏ. Tiểu Quả mừng thầm, nàng đoán không sai, ở đây có nguồn nước. Nhìn quanh một lượt để chắc chắn không có nguy hiểm, nàng bước lại gần. Bất ngờ thấy trong dòng nước có một con cá lớn, dài chừng nửa thước, bơi lượn thong dong.
Tiểu Quả nín thở, chờ thời cơ, vung cuốc bổ xuống. May mắn sao, một đòn trúng ngay, con cá bị hất lên bờ. Đây là lần đầu nàng bắt cá mà lại thành công, chính bản thân cũng không ngờ tới.
Vui mừng nhưng không dám la lớn, nàng bỏ nhanh cá vào gùi, rồi để ý thấy ven sông có ít phân thú. Lại gần quan sát, nàng đoán là của thỏ rừng và gà rừng, chắc thường đến đây uống nước. Tiểu Quả lập tức đặt vài cái bẫy, rồi vội rời đi. Nghĩ bụng: nơi này còn có thể có dã thú lớn, không nên nấn ná lâu.
Đi được nửa đường xuống núi, nàng nhớ tới Tiểu Tráng. Nếu cậu bé tỉnh giấc mà không thấy mẹ, chắc sẽ lo lắng. Nàng liền bước nhanh hơn.
Khi vào làng, khói bếp từ các mái nhà đã lững lờ bay lên, gà trống bắt đầu gáy. Tiểu Quả thở phào, coi như không về trễ. Về tới nhà, nàng thấy Tiểu Tráng vẫn nằm ngủ, quay lưng ra cửa. Nàng mỉm cười, lặng lẽ vào bếp, thả cá vào chậu nước lớn, định bụng lát nữa sẽ cho con một bất ngờ.
Dù trời đã sáng, trong nhà vẫn hơi tối. Tiểu Quả thắp một ngọn nến nhỏ, thầm nhủ: sau này nhất định phải đục tường làm cửa sổ lớn, để ánh sáng lọt vào.
Nàng bắt tay chuẩn bị bữa sáng: cháo trắng, salad khoai tây sợi và bánh kếp rau chân vịt.
Nàng tìm được bếp than nhỏ, nhóm lửa, đặt nồi đất lên. Vo gạo, cho vào nồi, lửa to nấu sôi, rồi hạ nhỏ lửa hầm liu riu. Khoai tây thái sợi, chần sơ, trộn muối, đường, giấm và một chút dầu ớt đỏ. Nghĩ con còn nhỏ, nàng chỉ cho rất ít cay.
Tiếp đó, nàng rửa sạch rau chân vịt, thái nhỏ, hòa bột với nước thành bột lỏng, trộn rau vào, rồi đổ lên chảo mỡ heo đang sôi. Chẳng bao lâu, bánh kếp rau xanh vàng ươm, thơm lừng đã xếp thành từng lớp.
Bưng đồ ăn ra, vừa lúc Tiểu Tráng bị mùi thơm đánh thức. Tiểu Quả bảo con rửa tay rồi mới ngồi vào bàn. Mẹ con cùng nhau dùng bữa, vừa đủ no lòng.
“Ngon quá mẹ ơi! Bánh này thơm như có thịt vậy.” – Tiểu Tráng vừa nhai vừa khen. Bánh kếp chiên bằng mỡ, hương thơm ngậy lan tỏa khắp miệng.
Tiểu Quả cười, xoa đầu con:
“Ngon thì ăn nhiều vào.”
Tiểu Tráng gật gù, mắt cười tít.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 15: Lên núi
10.0/10 từ 39 lượt.