Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Chương 14: Kể chuyện
29@-
Tiểu Tráng thích thú reo lên. Tuy cậu không biết “canh sườn hầm khoai tây” có vị thế nào, nhưng nghe mẹ miêu tả thôi cũng đã thấy ngon tuyệt rồi.
Tiểu Quả băm nhỏ sườn, trụng qua với vài lát gừng. Nước sôi, nàng vớt sườn ra, rửa sạch sườn với nước rồi rửa luôn nồi. Tiếp đó, nàng cho ít dầu vào nồi, bỏ thêm mấy hạt đường phèn để thắng nước màu. Sợ dầu bắn, nàng vội dặn con tránh xa. Khi Tiểu Tráng đứng ra một bên, nàng nhanh tay đổ sườn vào. Miếng thịt vừa chạm dầu nóng liền xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt lan khắp bếp, khiến Tiểu Tráng hít hít cái mũi nhỏ, đôi mắt sáng rực.
Đợi sườn lên màu cánh gián, Tiểu Quả chế thêm nước nóng, nêm gia vị, rồi đặt vỉ hấp ngay trên nồi. Nàng đong hai muỗng gạo, vo sạch, cho vào chậu nhỏ cùng nước. Đậy nắp lại, cơm và sườn sẽ cùng nhau chín. Sau đó, nàng giao cho Tiểu Tráng nhiệm vụ bỏ thêm củi.
Tiểu Tráng nghe mẹ phân công liền ôm cả bó củi to, chất vào bếp. Vừa hít hương thơm lan ra, cậu vừa hỏi đầy mong ngóng:
“Bao giờ thì ăn được hả mẹ?”
Tiểu Quả tính thầm: chừng ba khắc thì cho khoai và miến vào, thêm một khắc nữa là vừa. Nàng liền bảo con:
“Khoảng bốn mươi lăm phút nữa mẹ cho khoai với miến vào, nấu thêm mười lăm phút là xong.”
Tiểu Tráng giơ bàn tay nhỏ, cố đếm từng ngón, nhưng ba tuổi thì biết tính sao cho chuẩn? Tiểu Quả bật cười, bèn vào nhà lấy một cây nến nhỏ ra:
“Đợi khi nào cây nến này cháy hết, là cơm canh vừa chín.”
Tiểu Tráng gật gù, rồi cứ nằng nặc đòi ngồi canh bếp. Chẳng cản nổi con, Tiểu Quả đành để mặc. Nhìn thằng bé hì hì hà hơi thổi nến, mong nó mau cháy hết để được ăn, nàng chỉ biết lắc đầu cười khẽ, rồi đi ra ngoài.
Bóng tối dần buông, khói trắng lãng đãng bay lên từ mái nhà nào cũng có. Đoán đã đến lúc, Tiểu Quả trở lại bếp thì Tiểu Tráng đã hớn hở chạy ra:
“Mẹ ơi, nến sắp tắt rồi!”
“Được rồi, để mẹ xem nào.” Nàng theo con tới nồi, nhấc nắp. Làn hơi nóng bốc lên cùng mùi thơm ngào ngạt khiến bụng cả hai cùng réo lên.
Cơm đã gần chín. Tiểu Quả thấy con háo hức quá thì gắp ngay cho cậu hai miếng thịt, thêm mấy lát khoai và ít miến bỏ vào bát.
Tiểu Tráng ngồi trên ghế nhỏ, ánh lửa hắt lên gương mặt non nớt. Cậu cẩn thận cầm miếng sườn nóng, hà hơi cho nguội. Tiểu Quả ngồi cạnh, dịu dàng dõi theo. Đợi nguội bớt, cậu chìa miếng thịt về phía mẹ:
“Mẹ ăn đi.”
“Con ăn trước đi, mẹ sẽ ăn sau.”
Thấy mẹ kiên quyết, Tiểu Tráng mới yên tâm gặm ngon lành.
Hai mẹ con ngồi bên bếp lửa, vừa ăn vừa trò chuyện. Lúc cơm chín, họ bưng tất cả vào bàn, cùng nhau thưởng thức. Bị con trai lây sự thèm ăn, Tiểu Quả cũng ăn liền hai bát lớn, còn Tiểu Tráng thì hết sạch một bát to.
Ăn xong, dọn dẹp xong xuôi, hai mẹ con nằm lên giường gạch. Thời ấy chẳng có mấy thú vui giải trí, người ta thường ăn xong là đi ngủ. Dù chưa buồn ngủ cũng chỉ nằm yên chờ giấc đến.
Tiểu Tráng ăn no quá, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cậu khe khẽ than:
“Mẹ ơi, con không ngủ được...”
Tiểu Quả ngồi dậy, ôm con vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng:
“Được rồi, để mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”
“Vâng ạ!” – Cậu bé gật đầu lia lịa.
Nghĩ một hồi, Tiểu Quả bèn chọn câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé được bà ngoại tặng cho một chiếc khăn choàng đỏ...”
Giọng kể đều đều, êm ái như ru. Nghe được một lúc, mí mắt Tiểu Tráng dần khép lại. Khi câu chuyện kết thúc, cậu bé đã say ngủ trong vòng tay mẹ. Tiểu Quả khẽ đặt con nằm xuống, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Tiểu Tráng thích thú reo lên. Tuy cậu không biết “canh sườn hầm khoai tây” có vị thế nào, nhưng nghe mẹ miêu tả thôi cũng đã thấy ngon tuyệt rồi.
Tiểu Quả băm nhỏ sườn, trụng qua với vài lát gừng. Nước sôi, nàng vớt sườn ra, rửa sạch sườn với nước rồi rửa luôn nồi. Tiếp đó, nàng cho ít dầu vào nồi, bỏ thêm mấy hạt đường phèn để thắng nước màu. Sợ dầu bắn, nàng vội dặn con tránh xa. Khi Tiểu Tráng đứng ra một bên, nàng nhanh tay đổ sườn vào. Miếng thịt vừa chạm dầu nóng liền xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt lan khắp bếp, khiến Tiểu Tráng hít hít cái mũi nhỏ, đôi mắt sáng rực.
Đợi sườn lên màu cánh gián, Tiểu Quả chế thêm nước nóng, nêm gia vị, rồi đặt vỉ hấp ngay trên nồi. Nàng đong hai muỗng gạo, vo sạch, cho vào chậu nhỏ cùng nước. Đậy nắp lại, cơm và sườn sẽ cùng nhau chín. Sau đó, nàng giao cho Tiểu Tráng nhiệm vụ bỏ thêm củi.
Tiểu Tráng nghe mẹ phân công liền ôm cả bó củi to, chất vào bếp. Vừa hít hương thơm lan ra, cậu vừa hỏi đầy mong ngóng:
“Bao giờ thì ăn được hả mẹ?”
Tiểu Quả tính thầm: chừng ba khắc thì cho khoai và miến vào, thêm một khắc nữa là vừa. Nàng liền bảo con:
“Khoảng bốn mươi lăm phút nữa mẹ cho khoai với miến vào, nấu thêm mười lăm phút là xong.”
Tiểu Tráng giơ bàn tay nhỏ, cố đếm từng ngón, nhưng ba tuổi thì biết tính sao cho chuẩn? Tiểu Quả bật cười, bèn vào nhà lấy một cây nến nhỏ ra:
“Đợi khi nào cây nến này cháy hết, là cơm canh vừa chín.”
Tiểu Tráng gật gù, rồi cứ nằng nặc đòi ngồi canh bếp. Chẳng cản nổi con, Tiểu Quả đành để mặc. Nhìn thằng bé hì hì hà hơi thổi nến, mong nó mau cháy hết để được ăn, nàng chỉ biết lắc đầu cười khẽ, rồi đi ra ngoài.
Bóng tối dần buông, khói trắng lãng đãng bay lên từ mái nhà nào cũng có. Đoán đã đến lúc, Tiểu Quả trở lại bếp thì Tiểu Tráng đã hớn hở chạy ra:
“Mẹ ơi, nến sắp tắt rồi!”
“Được rồi, để mẹ xem nào.” Nàng theo con tới nồi, nhấc nắp. Làn hơi nóng bốc lên cùng mùi thơm ngào ngạt khiến bụng cả hai cùng réo lên.
Cơm đã gần chín. Tiểu Quả thấy con háo hức quá thì gắp ngay cho cậu hai miếng thịt, thêm mấy lát khoai và ít miến bỏ vào bát.
Tiểu Tráng ngồi trên ghế nhỏ, ánh lửa hắt lên gương mặt non nớt. Cậu cẩn thận cầm miếng sườn nóng, hà hơi cho nguội. Tiểu Quả ngồi cạnh, dịu dàng dõi theo. Đợi nguội bớt, cậu chìa miếng thịt về phía mẹ:
“Mẹ ăn đi.”
“Con ăn trước đi, mẹ sẽ ăn sau.”
Thấy mẹ kiên quyết, Tiểu Tráng mới yên tâm gặm ngon lành.
Hai mẹ con ngồi bên bếp lửa, vừa ăn vừa trò chuyện. Lúc cơm chín, họ bưng tất cả vào bàn, cùng nhau thưởng thức. Bị con trai lây sự thèm ăn, Tiểu Quả cũng ăn liền hai bát lớn, còn Tiểu Tráng thì hết sạch một bát to.
Ăn xong, dọn dẹp xong xuôi, hai mẹ con nằm lên giường gạch. Thời ấy chẳng có mấy thú vui giải trí, người ta thường ăn xong là đi ngủ. Dù chưa buồn ngủ cũng chỉ nằm yên chờ giấc đến.
Tiểu Tráng ăn no quá, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cậu khe khẽ than:
“Mẹ ơi, con không ngủ được...”
Tiểu Quả ngồi dậy, ôm con vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng:
“Được rồi, để mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”
“Vâng ạ!” – Cậu bé gật đầu lia lịa.
Nghĩ một hồi, Tiểu Quả bèn chọn câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé được bà ngoại tặng cho một chiếc khăn choàng đỏ...”
Giọng kể đều đều, êm ái như ru. Nghe được một lúc, mí mắt Tiểu Tráng dần khép lại. Khi câu chuyện kết thúc, cậu bé đã say ngủ trong vòng tay mẹ. Tiểu Quả khẽ đặt con nằm xuống, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi.
Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Story
Chương 14: Kể chuyện
10.0/10 từ 39 lượt.