Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 31

XUÂN MUỘN – 31

Trăm năm cô đơn.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tưởng Vọng Thư đã bắt đầu đi làm ở tiệm sách nên không gặp Lâm Sầm đến lấy hộp tro cốt.

Khi Tưởng Kỵ nhẹ nhàng đưa chiếc hộp nặng trịch trong tay cho Lâm Sầm, anh còn khách sáo nói một câu “Làm phiền bác rồi.” Lâm Sầm vốn muốn nói gì đó nhưng do dự rồi lại im lặng không nói gì. Bà cảm thấy có lỗi về bất cứ điều gì mình nói nên dứt khoát không nói gì cả.

Sau khi Lâm Sầm rời đi, Tưởng Kỵ khóa cửa phòng của Tưởng Tráng trước đây lại, sau đó lên đường đến tiệm để chuẩn bị nguyên liệu. Trong túi áo khoác của anh là nửa gói thuốc lá lấy từ chỗ Tưởng Vọng Thư hôm qua, ban đầu anh định vứt vào thùng rác nhưng suy nghĩ một chút rồi lại bỏ vào túi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tưởng Vọng Thư đi làm, không biết cô có quen không?

Tưởng Kỵ có chút lo lắng, bàn tay đặt trong túi áo khoác chạm vào góc cứng của hộp thuốc lá mới làm anh hoàn hồn trở lại. Anh thở dài, khởi động xe điện, nghĩ bụng đến trưa nay vẫn nên nhờ dì giúp trông tiệm rồi qua đón Tưởng Vọng Thư tan làm.

Bên kia, Tưởng Vọng Thư cả buổi sáng đi làm đều rất thuận lợi. Công việc ở tiệm đúng là nhàn hạ, tuy chỉ có một mình cô nhưng cả buổi sáng tiệm hầu như không có khách nên việc cô làm buổi sáng chỉ là sắp xếp sách mới về lên kệ.

Gần mười hai giờ, chủ tiệm quay về, cô ấy ngái ngủ để hộp cơm mang đi lên quầy, còn mang theo một ly trà sữa cho Tưởng Vọng Thư.

“Đây, vất vả cho em rồi.” Cô ấy nói.

Tưởng Vọng Thư vui mừng nhận lấy, liên tục nói lời cảm ơn với cô ấy.

Chủ tiệm không để ý lắm, cô ấy lại ngáp một cái, sau đó chậm rãi mở món mỳ chua cay đã đóng gói của mình, túi ni lông phát ra tiếng sột soạt, cô ấy vừa mở vừa nói chuyện với Tưởng Vọng Thư: “Em có thể về ăn cơm trước đi, ở đây để chị trông cho.”

Chủ tiệm sách tên là Tống Doanh, là một phụ nữ độc thân ngoài ba mươi tuổi, gia đình có nền tảng vững chắc và rất yêu thương con gái, thấy cô ấy thật sự không có việc gì làm nên đã mở tiệm sách này cho cô để tiêu khiển. Nhưng đôi khi cô nàng lại lười biếng, hoàn toàn không muốn đến tiệm nên mới đi tìm nhân viên. Khi tuyển người cũng không có tiêu chuẩn gì khắt khe, chỉ đơn giản thấy Tưởng Vọng Thư hợp mắt nên quyết định nhận cô vào.

Tưởng Vọng Thư khẽ đáp một tiếng “Dạ”, rồi quay người đi thu dọn ba lô của mình.

Lúc này, một cô bé bước vào tiệm, Tưởng Vọng Thư theo phản xạ liếc nhìn một cái. Cô bé mặc đồng phục học sinh của một trường tiểu học gần đó, khăn quàng đỏ thắt chỉnh tề, đồng phục sạch sẽ không một vết bẩn nhưng lại càng làm nổi bật khuôn mặt gầy gò vàng vọt của em. Cơ thể em cũng rất ốm yếu, nhìn giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã.

Tưởng Vọng Thư nhíu mày, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, động tác trên tay cô chậm lại, tầm mắt vô thức dõi theo cô bé.

Điểm đến của em rất rõ ràng, bóng dáng nhỏ bé biến mất ở khu sách văn học, rồi nhanh chóng quay ra, tay ôm một cuốn “Trăm năm cô đơn” màu đen đỏ.

Dáng người cô bé không cao, đầu chỉ vừa cao qua quầy tính tiền một chút, đôi tay nhỏ vàng vọt cẩn thận đặt cuốn sách mới lên quầy, giọng nói nhẹ nhàng, lại mang theo sự mong đợi rõ rệt: “Chị gái ơi, tính tiền ạ.”

Tưởng Vọng Thư đặt đồ trên tay xuống rồi đến tính tiền cho cô bé, tiếng máy quét mã sau bìa sách kêu lên “Tít” một tiếng, cô nhẹ giọng nói với cô bé: “Của em gái 36 đồng.”

Dường như cô bé đã đoán trước được giá tiền, một tay lục lọi trong chiếc ba lô cũ kỹ, lục ra mấy tờ tiền giấy nhàu nát, một tờ hai mươi tệ, một tờ mười tệ, một tờ năm tệ, một tờ một tệ. Cô bé trải phẳng những tờ tiền trong lòng bàn tay ra một cách tỉ mỉ, rồi đưa cho cô: “Chị đếm lại xem đủ chưa ạ.”

Tưởng Vọng Thư mỉm cười nhận lấy tiền rồi đưa sách cho cô bé.

Cô bé vui mừng ôm sách trong lòng, Tưởng Vọng Thư mơ hồ còn thấy trong mắt cô bé ánh lên những giọt nước lấp lánh. Cô nhìn cô bé gầy gò, mím môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, chỉ quay đầu nhìn theo bóng lưng cô bé.

Cô bé vẫn ôm sách trong lòng, vẫn đang tỉ mỉ ngắm nghía, dường như không nỡ bóc vỏ, cũng không nỡ cho sách vào ba lô, chỉ dùng tay v**t v* hết lần này đến lần khác.

Tưởng Vọng Thư cảm thấy tim mình đột nhiên hơi khó chịu, giây tiếp theo, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao lớn chạy tới từ xa, do chạy đến đây kèm theo sự tức giận khiến mặt ông ta đỏ bừng lên một cách dữ tợn, ông ta giơ cao tay, giáng một bạt tai thật mạnh vào khuôn mặt gầy gò của bé gái kia.

Cô bé kêu lên một tiếng, lực quá mạnh khiến thân hình gầy yếu của cô bé không thể giữ thăng bằng nên ngã mạnh xuống đất, cuốn sách trong tay cũng rơi theo xuống đất.

Cô bé đưa tay định nhặt cuốn sách rơi trên đất lên thì người đàn ông lại đá bay cuốn sách dưới đất ra xa, theo sau là một tràng chửi rủa thậm tệ: “Ông đây nuôi cái đồ ăn hại nhà  mày, lại tiêu tiền lung tung, đồ phá của! Đọc sách cái gì mà đọc! Đợi mày lớn thêm vài tuổi thì bán mày đi lấy chồng đi cho xong, khỏi có mà đọc cái gì nữa!”

Cuốn ‘Trăm năm cô đơn’ bị chân người đàn ông đá bay xa, cô bé nhìn cuốn sách mới tinh bị vấy bẩn, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không thể kìm nén mà rơi xuống.

Tưởng Vọng Thư cuối cùng cũng biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu trong lòng rồi. Bởi vì nhìn cô bé này quá quen thuộc, cảnh tượng này cũng quá quen thuộc. Cô bỗng nhiên giật mình hoảng hốt, đứng dậy lao về phía cửa.

“Khóc cái gì ——” Người đàn ông lại giơ chân lên, trước khi ông ta đá xuống, Tưởng Vọng Thư lao tới, không biết cô lấy đâu ra sức mạnh mẽ khác thường, đẩy mạnh ông ta ra. Người đàn ông không ngờ có người đột nhiên xông ra, nhất thời mất thăng bằng ngã xuống đất.

Tưởng Vọng Thư đỡ cô bé dậy khỏi mặt đất, cô bé trông yếu ớt như thể chỉ cần gió thổi qua là tan vỡ, nhờ có sức của cô mà cô bé mới miễn cưỡng đứng dậy được.

Người đàn ông phản ứng lại, lập tức chửi rủa thậm tệ: “Cô là ai —— tôi dạy dỗ con gái tôi thì liên quan gì đến cô? Đừng có nhiều chuyện! Cút đi!”

Tưởng Vọng Thư lạnh lùng bảo vệ cô bé phía sau mình: “Đánh đập con gái mình, có xứng đáng làm cha không?”

Người đàn ông nhổ mạnh một bãi nước bọt, khuôn mặt dữ tợn: “Mẹ kiếp mày ở đâu ra mà lắm chuyện? Dám quản chuyện của tao?”

Tưởng Vọng Thư lạnh lùng không nói gì nhưng lại đẩy cô bé về phía sau mình thêm một chút.

Sắc mặt người đàn ông lập tức càng tệ hơn, ông ta chỉ vào cô bé gầm lên: “Lưu Vân Vân, lại đây!”

Những ngón tay của bé con nắm chặt lấy quần của Tưởng Vọng Thư, chân vô thức dịch chuyển một chút nhưng lại không bước ra.

Người vây xem ngày càng nhiều nhưng phần lớn chỉ đứng ở gần đó thì thầm bàn tán. Người đàn ông nhận thấy ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía này, lập tức càng thêm tức giận, ông ta gầm lên: “Lưu Vân Vân, lại đây cho tao! Không thì về nhà mày sẽ biết tay tao!”

Tống Doanh cũng đuổi theo, cô đứng bên cạnh Tưởng Vọng Thư, sắc mặt lạnh lùng như Tưởng Vọng Thư, nghe lời người đàn ông nói, cô cười khẩy, giọng nói cao lên: “Mọi người nhìn đi này, người này bạo hành, ngược đãi con gái mình, mọi người đều là nhân chứng đó!”

“Mày ngậm máu phun người —” Người đàn ông tức giận, nắm đấm lập tức giơ lên hung hăng đập tới, trong khoảnh khắc đó ông ta bị một bóng người lao tới đè chặt xuống đất.

Tưởng Vọng Thư sợ đến mặt mày tái mét.

Người đè người đàn ông xuống đất là Tưởng Kỵ. Từ xa anh đã nhìn thấy đám người vây quanh trước cửa tiệm sách, mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra nên anh lập tức dừng xe, đẩy đám người xông vào. Nắm đấm của người đàn ông suýt nữa đã đập trúng Tưởng Vọng Thư, may mà anh phản ứng nhanh lao vào khống chế, mới không để Tưởng Vọng Thư bị thương.

Người đàn ông vừa rồi còn tức giận muốn đánh người giờ phút này bị đè dưới đất, mặt bị cọ xát trên mặt đất, không còn chút tôn nghiêm nào. Ông ta còn chưa kịp mắng chửi thì người đang đè trên người ông ta quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh nói: “Gọi cảnh sát.”

Người đàn ông không chịu từ bỏ, nhổ một bãi nước bọt: “Gọi cảnh sát? Tao dạy dỗ con tao thì có gì sai, cảnh sát có đến cũng không làm gì được tao đâu!”

Giọng Tưởng Kỵ lạnh lùng: “Vậy thì ông đi nói với cảnh sát đi.”

Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, Tưởng Vọng Thư, Tưởng Kỵ và Tống Doanh, với tư cách là những người có mặt tại hiện trường đều phải đi cùng.

Trên đường đến đồn cảnh sát, bé gái vẫn còn hoảng hốt mãi không thôi, ngón tay cô bé nắm chặt lấy tay áo của Tưởng Vọng Thư. Tưởng Vọng Thư cảm nhận được sự căng thẳng của cô bé nên vụng về xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Tưởng Kỵ đứng bên cạnh nhìn nhưng lại nhạy bén phát hiện tay Tưởng Vọng Thư đang v**t v* cô bé có chút run nhẹ. Anh thở dài, cũng giơ tay lên xoa đầu cô, Tưởng Vọng Thư khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Tưởng Kỵ cúi đầu nhìn cô, không nói gì nhưng thần sắc lại dịu dàng đến lạ.

Mũi Tưởng Vọng Thư đột nhiên hơi chua xót, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Sau vài giây im lặng, cô mới lên tiếng: “Em xin lỗi, làm lỡ thời gian của hai người rồi.”

“Nói gì vậy?” Tống Doanh hờ hững liếc cô một cái: “Chị là người chính nghĩa lắm đó, cho dù em không đi thì chị cũng sẽ đi. Đừng nói như thể chị đang ở đây là vì em vậy.”

Tưởng Vọng Thư hơi cong khóe môi, giọng nói nhẹ nhõm hơn một chút: “Vậy thì được ạ.”

Bé con ngồi trong lòng cô vẫn không nói một lời nào, Tưởng Vọng Thư chưa từng an ủi người khác nên cũng không biết phải mở lời thế nào. Vẫn là Tống Doanh không đành lòng, cúi người xuống nói chuyện với cô bé: “Chào Vân Vân, chị là chủ tiệm sách đó. Sau này em muốn đọc sách thì cứ đến tiệm, muốn sách gì thì cứ lấy nhé.”

Cô bé khẽ động, rồi nhanh chóng đáp: “Không được ạ, chưa trả tiền, lấy như vậy không tốt.”

Tống Doanh gãi gãi đầu: “Vậy…vậy đổi lại thì em đến giúp chị dọn dẹp tiệm sách được không?”

Cô bé đương nhiên nghe hiểu ý tốt của Tống Doanh, dù sao thì cũng chỉ là một bé con thôi, cuối cùng vẫn không chống cự lại được sự cám dỗ của tiệm sách. Vì vậy cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh gật đầu: “Dạ, cảm ơn chị.”

Tống Doanh xoa đầu cô bé, cười nói không có gì.

Rất nhanh đã đến đồn cảnh sát. Bọn họ xuống xe, Tống Doanh dắt bé con đi phía trước, Tưởng Kỵ và Tưởng Vọng Thư đi sau họ một bước.

“Anh…” Tưởng Vọng Thư khẽ gọi anh, giọng có chút áy náy: “Em xin lỗi.”

Cô lại gây phiền phức cho anh rồi.

Tưởng Kỵ thở dài, nhẹ giọng nói: “Còn nói xin lỗi với anh nữa thì anh sẽ giận đó.”

Tưởng Vọng Thư vội vàng ngậm miệng lại. Tưởng Kỵ nuốt lời định nói xuống, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng mềm nhũn.

Nguyệt Lượng của anh chẳng qua chỉ là muốn cứu lấy chính mình của ngày xưa mà thôi, có gì sai đâu?


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 31
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...