Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 30

XUÂN MUỘN – 30

Khói.

Cho đến khi chuẩn bị đi nấu cơm, Tưởng Kỵ mới rửa sạch chút ẩm ướt trên đầu ngón tay.

Trước khi nấu cơm, anh cứ ngồi ở dưới lầu, tay buông thõng bên người một cách ngây ngốc. Anh đúng là muốn vào nhà vệ sinh, mượn mùi hương của cô để giải tỏa nhưng anh không chắc Tưởng Vọng Thư sẽ xuống lầu lúc nào. Vì vậy, anh chỉ có thể cứng nhắc nghiêng người, che giấu một chỗ nào đó dưới thân đang có phản ứng mãnh liệt.

Đúng vậy, Tưởng Vọng Thư quả thật đã lớn rồi, là một người trưởng thành thì cũng sẽ có d*c v*ng như biết bao người.

Nhưng…

Tưởng Kỵ thở dài một hơi, đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối cho Tưởng Vọng Thư nhưng anh lại nấu cơm trong tâm trạng bồn chồn không yên, đến cả canh sôi lúc nào cũng không biết. Nắp nồi kêu lách cách trước mặt anh mà anh phải mất mấy giây mới vội vàng đưa tay nhấc nắp nồi ra.

Canh khoai trong nồi đất đã trào ra ngoài, Tưởng Kỵ đau đầu cầm lấy miếng giẻ lau bên cạnh, dọn dẹp đống bừa bộn trên bếp.

Lúc này Tưởng Vọng Thư mới từ trên lầu đi xuống, xa xa Tưởng Kỵ đã nghe thấy tiếng khi cô bước xuống cầu thang gỗ.

Cô tự nhiên đi tới phòng bếp, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay mình ăn gì vậy anh?”

Tưởng Kỵ nghiêng đầu nhìn cô một cái, mở vòi nước, vừa rửa tay vừa đáp cô: “Tối nay ăn canh khoai, thịt bò xào ớt xanh và tôm sốt dầu.”

Tưởng Vọng Thư “Ồ” một tiếng: “Có cần em giúp gì không?”

Tưởng Kỵ nhìn một chút quần ngủ mỏng manh trên người cô, thấp giọng hỏi: “Bên trong có mặc quần giữ ấm không?”

Tưởng Vọng Thư theo bản năng rụt chân lại, cô quay đầu, giọng có chút không tự nhiên: “Có ạ.”

Tưởng Kỵ thở dài, lau khô tay rồi gọi cô: “Lại đây.”

Anh ngồi xổm trước mặt cô, sờ vào ống quần, bên trong trống rỗng, làm gì có quần giữ ấm, anh nhíu mày, thấp giọng nói: “Lên mặc quần giữ ấm vào rồi hãy xuống, không thì tối nay đầu gối em lại đau đấy.”

Nhiệt độ trên tay Tưởng Kỵ hơi lạnh, làm Tưởng Vọng Thư không tự chủ được mà run lên. Cô có hơi không tự nhiên rụt chân lại, chậm rãi đáp một tiếng: “Dạ.”

Tưởng Vọng Thư lên lầu, lục trong tủ quần áo lấy quần giữ ấm mùa thu ra. Cô ngồi trên giường, vừa xỏ quần vào chân vừa nhớ lại khoảnh khắc tiếp xúc da thịt với Tưởng Kỵ lúc nãy.

Sao lại tự nhiên đến vậy? Tự nhiên đến mức cô không cảm nhận được chút không khí mờ ám nào. Ngay cả tiếp xúc cơ thể của họ cũng tự nhiên như vậy, cô biết làm thế nào để tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Tưởng Kỵ đây?

Tưởng Vọng Thư thở dài thườn thượt.

Sau bữa cơm, Tưởng Kỵ rửa chén như thường lệ, anh sợ Tưởng Vọng Thư đứng lâu bị đau đầu gối nên đã cứng rắn đuổi cô lên nghỉ ngơi. Tưởng Vọng Thư không lay chuyển được anh, nên sớm đã tắm rửa sạch sẽ rồi lên lầu.

Cô vừa mới nằm lên giường thì đã nghe thấy tiếng gọi cửa ở dưới lầu, là bác gái Lâm Sầm tới, còn ở xa nhưng bà đã bắt đầu gọi Tưởng Kỵ mở cửa.

Tưởng Vọng Thư nhíu mày, chậm rãi rời khỏi giường, di chuyển đến ngồi bên cầu thang.

Nhà cách âm không tốt, ngay cả khi ngồi ở cửa cầu thang, cô vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng bác gái và Tưởng Kỵ nói chuyện.

Lâm Sầm không dẫn con gái tới, bà tối nay tới là vì chuyện hạ táng ngày mai của Tưởng Tráng. Lần trước tới quên xem, lần này bà nhìn quanh một vòng trong nhà, phát hiện trong nhà căn bản không có bàn thờ của Tưởng Tráng, bà lập tức kinh hãi tột độ, cẩn thận thăm dò: “Bàn thờ của ba con đâu?”

Tưởng Kỵ vừa pha trà cho bà vừa bình tĩnh đáp: “Ở trên lầu.”

Lâm Sầm lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ở phòng trên lầu cũng được, miễn là không vứt hũ cốt vào thùng rác là tốt rồi. Bà biết Tưởng Kỵ là người có thể làm ra chuyện như vậy. Trước đó, Tưởng Kỵ vốn không định tham dự tang lễ của Tưởng Tráng, ngay cả khi bà cầu xin Tưởng Kỵ cho Tưởng Tráng một chút tôn nghiêm cuối cùng thì Tưởng Kỵ vẫn không có chút phản ứng nào.

Cuối cùng bà phải nói, tang lễ của Tưởng Tráng, Nguyệt Lượng hẳn sẽ về, lúc này Tưởng Kỵ mới đột nhiên sững sờ, rồi đồng ý sau vài giây im lặng.

Nhưng chuyện ngày mai thì khó nói rồi.

Lâm Sầm lên tiếng thăm dò: “Cái đó… ba con ngày mai hạ táng…”

“Phiền bác vất vả rồi.” Tưởng Kỵ nói với giọng bình tĩnh, thậm chí có phần ôn hòa nhưng Lâm Sầm lại nghe ra sự không thể thương lượng trong giọng nói của anh: “Con sẽ không đi, Nguyệt Lượng cũng sẽ không đi.”

Lâm Sầm sững người, bà cố cứng rắn khuyên nhủ nhưng Tưởng Kỵ đã ngắt lời bà. Anh đưa cho bà tách trà vừa pha, giọng trầm thấp: “Mời bác uống trà.”

Lâm Sầm ngượng ngùng nhận lấy tách trà rồi cúi đầu uống một ngụm, lập tức không nói nên lời.

Hai anh em này, thông minh, kiên định, tự lập, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể lớn lên rất tốt. Lâm Sầm đương nhiên biết Tưởng Tráng đã từng làm những gì, đứng trên lập trường là chị dâu của Tưởng Tráng thì bà đương nhiên hy vọng Tưởng Tráng có thể ra đi một cách đàng hoàng, nhưng nếu đứng trên lập trường của hai anh em này thì bà lại có chút không đành lòng.

Lâm Sầm thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói ngày mai bà sẽ cùng chồng đến lấy hũ cốt của Tưởng Tráng rồi rời đi.

Nghe thấy tiếng nói chuyện của họ, Tưởng Vọng Thư có chút ngẩn ngơ, cô đột nhiên nhớ lại năm lớp 10 có một lần giáo viên chủ nhiệm đến nhà thăm, trong nhà chỉ có Tưởng Kỵ, Tưởng Kỵ đang tiếp giáo viên ở dưới, cô cũng ngồi trên cầu thang lén nghe như vậy.

Cô còn nhớ giáo viên chủ nhiệm đó. Cô ấy dạy tiếng Anh, tính tình hơi đanh đá, thường hay mắng học sinh trong lớp nhưng cô ấy cũng thực sự rất quan tâm đến học sinh, nếu không thì cũng sẽ không đến từng nhà học sinh khi trường giao chỉ tiêu chỉ cần thăm một nửa số học sinh trong lớp là được.

Cô hỏi Tưởng Kỵ: “Không có người lớn ở nhà sao?

Tưởng Kỵ trả lời một cách tự nhiên: “Ba tôi đã chở Tưởng Vọng Thư đi dạo rồi, nên cô có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi là anh của em ấy.”

Lúc đó Tưởng Vọng Thư đang ngồi co gối ở chân cầu thang nghe lén, nghe anh nói vâyj thì cô chợt sững người, theo phản xạ co rụt ngón chân lại.

Tưởng Kỵ đã che giấu tình cảnh gia đình họ, bởi vì anh biết, Tưởng Vọng Thư cũng không muốn người khác biết. Cô không cần ai thương hại, cũng không cần sự chăm sóc đặc biệt, chỉ cần đối xử với cô như đối xử với người khác là cô đã mãn nguyện rồi. Hơn nữa lúc đó anh đã trưởng thành, đã có đủ năng lực bảo vệ tốt cho cô, cũng không cần thiết phải tiếp tục vạch trần vết thương trước mặt người khác.

Giáo viên hiểu ra, gật đầu, tỉ mỉ kể cho Tưởng Kỵ nghe chuyện của Tưởng Vọng Thư ở trường, nói cô học hành chăm chỉ và cần cù, là một đứa bé ham học, lại nói học sinh chăm chỉ học tập là tốt nhưng phụ huynh cũng cần chú ý đến tình trạng tâm lý của cô, nói tính cách cô bình thường hơi cô độc, không thích giao du với bạn bè.

Tưởng Kỵ chăm chú lắng nghe rồi gật đầu: “Làm phiền cô rồi, tôi sẽ nói chuyện với em ấy kỹ càng hơn.”

Giáo viên vui vẻ gật đầu, trước khi đi Tưởng Kỵ lấy một cân trà đã chuẩn bị sẵn dưới bàn, nhét vào tay giáo viên, nói cảm ơn cô đã chăm sóc Tưởng Vọng Thư. Giáo viên không nhận, nói đó là trách nhiệm của cô.

Tưởng Vọng Thư còn nhớ, lúc đó hai người đẩy qua đẩy lại gói trà trên tay, cho đến khi hai người ra khỏi cửa, tiếng nói ngày càng xa.

Cô ngây ngốc ngồi ở chân cầu thang, nghe tiếng cửa dưới lầu đóng lại, rồi tiếng Tưởng Kỵ lên lầu.

Cô chưa kịp phản ứng, vẫn ngồi ở chân cầu thang, Tưởng Kỵ khựng lại, rồi bất lực xoa đầu cô, anh không nói gì, chỉ khẽ hỏi cô: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Tuy nhiên, lúc này đây, Tưởng Vọng Thư đã ngồi ở chân cầu thang một lúc lâu, Tưởng Kỵ không biết làm gì ở dưới lầu, rất lâu vẫn chưa lên lầu.

Tưởng Vọng Thư cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu, cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt, trong lòng lại đột nhiên dấy lên chút hận ý. Sớm biết vậy cô đã nên rắc tro cốt của Tưởng Tráng trong đám tang, để khỏi phiền phức như bây giờ.

Nhưng, sao Tưởng Kỵ vẫn chưa lên?

Tưởng Vọng Thư cảm thấy mình sắp không thở nổi, cả người như chìm xuống đáy biển sâu, nước từ bốn phía tràn vào lồng ngực cô, khiến cô sắp chết chìm. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi muốn xua đi cảm xúc này nhưng vô ích.

Không còn cách nào khác, cô đành lục trong túi xách ra một bao thuốc, run rẩy châm lửa.

Khói thuốc bốc lên từ miệng cô, mùi khói khó chịu lập tức tràn ngập không gian chật hẹp, Tưởng Vọng Thư ngây ngốc nhìn, rồi đột nhiên cảm thấy ghê tởm chính mình.

Khi mới đến Hoa Thành, đó là lúc Tưởng Vọng Thư nghiện thuốc lá nặng nhất. Cô không quen với môi trường Hoa Thành, vừa nhớ Tưởng Kỵ, lại vừa không dám nhắn tin cho anh, chỉ có thể ngồi xổm ở nơi không có ai để hút thuốc, hút xong lại ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng, đợi mùi trên người tan đi mới dám về ký túc xá.

Sau này cô cũng biết làm vậy không tốt nên đã tự cai thuốc, chỉ thỉnh thoảng khi tâm trạng thực sự không tốt mới hút một điếu.

Cô tưởng rằng về Bình Nam rồi tâm trạng sẽ không tốt nhưng thực tế là cô về đây lâu như vậy rồi mà một điếu cũng không động đến.

Cho đến hôm nay.

Tưởng Vọng Thư đột nhiên nghe thấy tiếng Tưởng Kỵ lên lầu, cô hoảng hốt, nhất thời không tìm được chỗ dập tắt điếu thuốc trên tay, chỉ có thể giấu điếu thuốc ra sau lưng, quay đầu nhìn Tưởng Kỵ không nói lời nào.

Tưởng Kỵ nhíu mày, anh liếc nhìn khói thuốc lượn lờ trong căn phòng, rồi lại nhìn ánh lửa Tưởng Vọng Thư đang giấu sau lưng, im lặng hai giây, anh thở dài, đưa tay ra khẽ nói: “Thuốc.”

Tưởng Vọng Thư mím môi, đưa điếu thuốc còn đang cháy trên tay cho anh, Tưởng Kỵ nhận lấy, ngón tay lướt qua đầu lọc ẩm ướt, rồi khẽ giọng nói: “Còn nữa.”

Tưởng Vọng Thư im lặng, đưa nửa bao thuốc sau lưng cho anh.

“Anh tịch thu.” Tưởng Kỵ khẽ giọng nói.

Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ướt át như đầu thuốc.

Tưởng Kỵ thở dài, muốn nói gì đó với cô nhưng rồi lại nuốt lời vào trong, chỉ khẽ giọng nói: “Chở em đi dạo một vòng, được không?”

Tim Tưởng Vọng Thư khẽ rung động, cô gật đầu: “Được.”


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 30
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...