Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 29
Đầu ngón tay.
Cơn đau ở đầu gối đã dịu đi, bên ngoài mưa rơi tí tách, Tưởng Vọng Thư mơ màng ngủ thiếp đi, Tưởng Kỵ nằm trên chiếc giường cách cô một bức màn, dù đã vất vả cả buổi sáng nhưng lúc này đây, anh lại không tài nào ngủ được.
Anh nghĩ đến đầu gối của Tưởng Vọng Thư, lại nghĩ đến Tưởng Tráng, cơn giận bỗng chốc dâng lên trong lòng. Tưởng Kỵ hít một hơi thật sâu, nghe tiếng thở khẽ khàng của Tưởng Vọng Thư, mới miễn cưỡng kìm nén cơn giận trong lòng.
Năm đó anh 15 tuổi, Tưởng Vọng Thư 10 tuổi. Anh chỉ là bị bạn thân kéo đi chơi bóng rổ một lúc, chỉ là về nhà muộn hơn một chút, vậy mà vừa mở cửa nhà đã thấy cô bé nhỏ bé co ro bất lực trong góc, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy đầu, bàn tay trắng nõn đã bầm tím, đầy thương tích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đẫm nước mắt kinh hoàng nhưng vẫn không khóc thành tiếng, có lẽ vì cô bé biết, có khóc cũng vô ích, sẽ không có ai đến cứu cô. Khi gạt tàn thuốc trong tay Tưởng Tráng đập vào đầu gối, cô bé chỉ run lên bần bật. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng Tưởng Kỵ lao tới, đôi môi khô nứt của cô bé mới khẽ mấp máy, mùi máu tanh tràn ngập cổ họng, thậm chí cô còn không gọi được một tiếng “Anh.”
Chàng thiếu niên 15 tuổi lập tức mất lý trí, lúc này vóc dáng của cậu đã cao bằng Tưởng Tráng, cậu xô ônh ta ngã xuống đất, từng cú đấm giáng xuống người Tưởng Tráng, mắt cậu đỏ ngầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nếu đánh chết ông ta thì sẽ không còn ai có thể bắt nạt Nguyệt Lượng của cậu nữa.
Cô bé yếu ớt gọi một tiếng “Anh”, thấy anh đã đánh Tưởng Tráng bất tỉnh mà lý trí vẫn chưa quay lại thì cô bé hơi run rẩy đứng dậy, kéo lấy vạt áo anh, dùng giọng nói rõ ràng hơn gọi thêm một tiếng “Anh.”
Mắt Tưởng Kỵ đỏ như máu nhưng trong khoảnh khắc đó anh vẫn dừng tay, môi anh run rẩy nói lời xin lỗi với cô bé. Tưởng Vọng Thư lắc đầu, ngoan ngoãn nói với anh rằng cô bé không đau.
Trái tim anh lập tức chua xót, anh không để ý đến người đàn ông đang nằm bẹp dí dưới đất, chỉ nắm lấy tay cô bé, muốn đưa cô bé đi bệnh viện xem vết thương.
Cô biết đi bệnh viện sẽ tốn rất nhiều tiền nên chỉ cố chấp lắc đầu, rồi lặp lại một lần nữa: “Em không đau.”
Anh cố chấp muốn kéo cô ra ngoài thì cô liền khóc, vừa khóc vừa gọi anh trai.
Lúc đó Tưởng Kỵ không biết làm sao với cô nữa, chỉ có thể quay về, đưa cô lên lầu tự mình xử lý vết thương cho cô. May mắn là trên người cô chỉ có vài vết thương ngoài da, anh nghĩ ngày ngày bôi thuốc cho cô xong thì cô sẽ khỏi, ngàn lần anh cũng không ngờ rằng trận đòn hôm đó đã để lại di chứng trên đầu gối cô.
Tưởng Kỵ năm 15 tuổi có hai chuyện hối tiếc nhất, một là ngày đó không về nhà sớm, hai là ngày đó không đưa cô đi bệnh viện.
Người phía sau rèm ngủ rất say nhưng anh lại trằn trọc, trong đầu toàn là cảnh cô gái co ro trên mặt đất.
Tưởng Kỵ thở ra một hơi, nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa phòng bên cạnh. Trên bàn thờ không có thắp hương, không có ảnh, chỉ có một hũ tro cốt màu đen đặt trơ trọi ở đó.
Tưởng Kỵ nhìn với vẻ mặt vô cảm. Ngày mai là ngày tro cốt của Tưởng Tráng được an táng, nhưng một kẻ súc sinh như Tưởng Tráng, có xứng đáng được an táng không?
Trong ngõ sâu có một đống rác, rác ở đó thường xuyên bị đổ bừa bãi, mùi hôi thối ngập trời, ruồi nhặng vây quanh, có lẽ nơi đó mới là nơi thích hợp nhất cho Tưởng Tráng.
Tưởng Kỵ cười lạnh một tiếng, rồi lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
Anh trở lại giường cùng với tiếng thở nhè nhẹ của Tưởng Vọng Thư, tâm trạng anh cũng dần bình tĩnh lại, cơ thể mệt mỏi cũng dần chìm vào giấc mộng.
Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, trong phòng rất tối, ngoài cửa sổ vọng lại tiếng mưa tí tách, toàn thân cô ấm áp, thoải mái đến mức ngay cả việc mở mắt cũng trở nên chậm chạp.
Đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Tưởng Vọng Thư đưa tay bật sáng chiếc điện thoại đặt đầu giường, lúc này màn hình hiển thị là ba giờ rưỡi.
Tưởng Kỵ ra ngoài rồi sao? Tưởng Vọng Thư vùi mặt vào chăn, cẩn thận lắng nghe, đôi tai nhạy bén bắt được tiếng thở có phần trầm, đều đều của Tưởng Kỵ bên kia rèm.
Trái tim cô lập tức cảm thấy an định.
Có lẽ là do ngủ ngon, có lẽ là do ổ chăn ấm áp, cũng có lẽ là vì Tưởng Kỵ đã giúp cô xoa bóp nên đầu gối của cô đã không còn cảm thấy khó chịu nữa. Chỉ là… Tưởng Vọng Thư nhắm mắt lại, không kìm lòng được mà nhớ tới cảm giác đầu ngón tay thô ráp của Tưởng Kỵ dừng ở đầu gối cô.
Đầu ngón tay anh ấm áp nhưng trên đó lại có vết chai mỏng, làm da thịt non nớt của cô hơi đau.
Nhưng đó đâu chỉ là đau.
Cô ngày đêm mong ngóng ngón tay anh chạm vào cơ thể mình, giờ đây khi anh dùng những ngón tay đó xoa bóp cho cô, làm sao cô không nghĩ lung tung cho được.
Má Tưởng Vọng Thư hơi đỏ lên, không biết là do nóng hay vì lý do nào khác. Cô nuốt nước bọt, tay chậm rãi thò vào dưới chăn.
Ổ chăn rất ấm nên cô không kiêng dè mà c** q**n. Bên ngoài mưa rất to nên… nếu cô vô tình phát ra một chút tiếng động nào đó thì cũng không có gì đáng ngại phải không?
Tưởng Vọng Thư ôm theo chút hy vọng may mắn nhỏ nhoi. Dù trong lòng vẫn còn do dự nhưng ngón tay đã không nghe theo sự chỉ huy của cô, muốn thò vào n** m*m m** ẩm ướt nhất, chạm vào nơi cô mong anh chạm vào nhất.
Anh luôn ở trước mặt cô trong tình trạng không mặc áo, lần trước còn để cô nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh. Vậy nên, cô nghĩ đến anh v**t v* mình thì có gì sai chứ?
Tưởng Vọng Thư gần như là cố tình biện minh trong lòng, thế nhưng một khi hình bóng anh hiện lên trong đầu thì động tác của cô liền không thể kiềm chế, cơ thể cũng mềm nhũn ra như một vũng nước.
Một ngón, hai ngón…
Cô cắn môi kiềm chế, dù có tiếng mưa ngoài cửa sổ che lấp nhưng trong cô cô vẫn còn sót lại một chút lý trí, sợ người ở bên kia màn sẽ đột nhiên tỉnh lại, phát hiện ra chuyện cô đang làm bây giờ.
Mặt Tưởng Vọng Thư ửng hồng, lúc này cô rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, hơi nóng này tuyệt đối không phải vì ổ chăn ấm áp, mà là vì có một nơi đang không ngừng nóng lên, không ngừng mềm nhũn ra.
Nhưng một mặt sợ hãi, một mặt cô lại không nhịn được mà để cho tâm trí bay bổng nghĩ, nếu là Tưởng Kỵ thì ngón tay anh chắc chắn sẽ không mảnh mai mềm mại như của cô, tay anh đầy những vết chai, thô ráp mạnh mẽ, có lẽ chỉ cần quẹt hai cái ở dưới là cô đã không chịu nổi rồi.
Huống chi…
Nghĩ đến đó, Tưởng Vọng Thư không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật tê dại, cô nghe theo bản năng cơ thể mình, động tác càng thêm mạnh. Cuối cùng, một tia sáng trắng vụt qua trong đầu, cô căng cứng toàn thân, các ngón chân co quắp lại vừa vui sướng vừa đau đớn.
Cơn k*ch th*ch đạt đến đỉnh điểm kết thúc, Tưởng Vọng Thư hoàn hồn từ đám mây bùng nổ, đột nhiên phát hiện bắp chân căng cứng của mình đau nhói từng cơn.
Tiêu rồi, bị chuột rút rồi.
Tưởng Vọng Thư đau đến nỗi nhíu mày thành một cục, cắn chặt môi mới không phát ra tiếng rên đau đớn, cô nhanh chóng rút ngón tay ra, chưa kịp lau khô chút ẩm ướt dính trên đó thì đã vội vàng duỗi thẳng chân để xoa bóp bắp chân đang bị chuột rút của mình.
Cô ít khi bị chuột rút nên luôn không biết cách xử lý, chân càng ngày càng đau, đau đến nỗi mồ hôi trên trán túa ra, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng rên đau đớn.
Không ngờ bên tai lập tức truyền đến giọng nói của Tưởng Kỵ: “Nguyệt Lượng? Em sao vậy?”
Tưởng Vọng Thư khó khăn trả lời một câu “Bị chuột rút rồi”, bên giường của Tưởng Kỵ lập tức truyền đến tiếng động, Tưởng Vọng Thư không lo được gì khác, vội vàng kéo chăn che đi phần th*n d*** tr*n tr**ng của mình.
Mành che bị Tưởng Kỵ kéo ra, anh nhíu mày ngồi xổm ở cuối giường cô, vừa lẩm bẩm “Sao đột nhiên lại bị chuột rút”, anh kéo lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay thô ráp áp sát vào lòng bàn chân cô, anh nhẹ giọng nói: “Duỗi thẳng chân ra, thả lỏng.”
Mỗi lần anh xoa bóp là Tưởng Vọng Thư cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng thì cơn chuột rút cũng dịu đi nhiều.
“Hình như đỡ rồi.” Cô khẽ nói, hơi thở đã bình ổn hơn nhiều.
Tưởng Kỵ nhẹ nhàng đáp một tiếng, thấp giọng nói: “Để anh xoa bóp bắp chân cho em.” Anh vô thức muốn vén quần cô lên, lúc này mới phát hiện chăn của cô chỉ che đến đùi, mà hai chân cô thì tr*n tr**ng.
Tưởng Kỵ khựng lại, ánh mắt lướt qua chiếc quần ngủ cô vứt ở đầu giường thì cúi xuống, khi ngón tay anh nhẹ nhàng ấn lên bắp chân cô, đầu ngón tay lại chạm phải chút ẩm ướt.
Mũi Tưởng Kỵ lúc này nhạy bén ngửi thấy một mùi vị ngọt ngào trong không khí.
Anh giả vờ tự nhiên liếc nhìn Tưởng Vọng Thư, người trong chăn mặt hơi ửng hồng, vẻ mặt cô hiếm khi có chút bối rối, chân cô làm như muốn rụt lại: “Không cần đâu, em tự xoa là được rồi.”
Thường ngày khi Tưởng Vọng Thư từ chối anh giúp gì đó, Tưởng Kỵ sẽ luôn giận dỗi. Lần này anh lại không nói gì, chỉ là yết hầu khẽ nhúc nhích, rồi buông tay ra, khẽ “Ừ” một tiếng.
Tưởng Kỵ ngồi dậy khỏi giường, không nhịn được lại nhìn cô một cái, tay cô luôn giấu trong chăn, không để anh nhìn thấy.
Tưởng Kỵ khẽ động lòng, đưa tay ra sau khẽ vân vê đầu ngón tay, cảm giác ẩm ướt vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay anh.
Anh dừng lại vài giây, định nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi. Nếu dậy thì mặc ấm hơn một chút.”
Tưởng Vọng Thư khẽ đáp một tiếng rồi vùi người vào chăn.
Trong mắt Tưởng Kỵ lướt qua một tia cảm xúc sâu sắc và phức tạp, anh lại vân vê đầu ngón tay rồi xuống lầu, để lại không gian cho cô tự xử lý.
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
