Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 28
Mưa.
Chào đón họ là cơn mưa của Bình Nam, mưa như trút nước, như muốn làm đổ sập cả thế giới.
Hai người bắt taxi từ ga tàu cao tốc về nhà, may mắn là vẫn bắt được xe, người lái xe dường như cũng không thích thời tiết này, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: “Ôi trời, thật là, cứ đến mùa xuân là thời tiết Bình Nam lại tệ vô cùng, ngày nào cũng mưa.”
Tưởng Vọng Thư khẽ động lòng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn cô mờ mịt không nhìn thấy được gì vì cơn mưa như trút nước đã làm lu mờ đi mọi thứ bên ngoài, cũng không biết có cây nào mới mọc chồi non không.
Mùa xuân thật sự đã đến rồi sao?
Cô có chút do dự.
Trong xe thì không bị dính mưa nhưng lúc xuống xe thì phải đi lấy vali, Tưởng Kỵ đưa ô cho Tưởng Vọng Thư để cô cầm ô đi vào trước, còn anh thì dầm mưa đi lấy vali xuống, Tưởng Vọng Thư nhíu mày đi theo, giơ ô lên che cho anh nhưng ô quá nhỏ, mưa lại quá lớn nên cả hai người đều bị ướt.
Tưởng Vọng Thư để quên dép bông trên lầu, cô sợ giày ướt làm bẩn nhà nên cúi xuống cởi giày và vớ ở cửa rồi bước vào nhà bằng chân trần.
Tưởng Kỵ mang vali xuống, quay đầu lại thấy cô đang đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo thì anh thở dài, dứt khoát đuổi cô đi tắm: “Nguyệt Lượng, đi tắm trước đi, đừng để bị cảm.”
Nhà vệ sinh chỉ có một cái nên hai người không thể tắm cùng nhau, để lâu hơn nữa cũng chỉ làm chậm trễ thời gian. Tưởng Vọng Thư hiểu nên không nói gì thêm, chỉ đáp một tiếng “Dạ” rồi ngồi xổm xuống đất mở chiếc vali mà Tưởng Kỵ mang vào.
Ban đầu cô dự định ở Hoa Thành bốn ngày nên trong vali có quần áo của cô, đương nhiên cũng có của Tưởng Kỵ. Quần áo Tưởng Vọng Thư nhiều hơn một chút, chiếm một nửa vali còn phải chen luôn qua chỗ để đồ của Tưởng Kỵ, vì vậy quần áo màu nhạt của cô dính sát vào quần áo màu sẫm của anh. Tưởng Vọng Thư nhân lúc lấy quần áo lén nhìn, hình như q**n l*t của Tưởng Kỵ không để trong vali, có lẽ là để trong chiếc ba lô anh mang theo bên mình rồi.
Tưởng Vọng Thư nhanh chóng cầm lấy quần áo, Tưởng Kỵ vừa sắp xếp xong thì nán lại ở cửa một lúc, cầm một đôi dép lê mới bằng nhựa đi tới, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Vọng Thư đang lấy đồ lót.
Một bộ đồ lót bằng ren màu đen.
Cổ họng Tưởng Kỵ lăn một cái, anh vội vàng dời mắt rồi đặt đôi dép xuống chân cô: “Mang vào đi kẻo lạnh.”
Tưởng Vọng Thư nắm chặt hai mảnh vải nhỏ trong tay phải, cô vội vàng đáp một tiếng rồi xỏ chân vào dép, đi vào nhà vệ sinh. Vào nhà vệ sinh cô mới phát hiện Tưởng Kỵ đã bật sẵn máy sưởi trong nhà vệ sinh giúp cô nên lúc này bên trong đã hơi ấm lên.
Lòng Tưởng Vọng Thư ấm lên một chút, cô bật máy nước nóng, nhanh chóng tắm một cái rồi mặc quần áo sạch sẽ đi ra ngoài. Tưởng Kỵ có lẽ không ngờ cô tắm nhanh như vậy, mặc quần áo còn ướt cảm thấy người dính dính khó chịu nên anh c** q**n áo trên người ra, đang dùng khăn giấy lau bớt nước trên người.
Tưởng Vọng Thư ngẩn ra, rồi lại bị thân hình rắn chắc của anh làm cho tai hơi đỏ lên, phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng dời mắt, phản ứng thứ tiếp theo là nhìn trở lại về phía anh, dù sao anh cũng biết cô đang nhìn mà còn dám cởi, vậy sao cô phải tránh né chứ?
Giống như cô lấy đồ lót dưới mí mắt anh vậy, cô vốn dĩ cũng không nghĩ anh sẽ tránh đi.
Tưởng Vọng Thư giả vờ bình tĩnh nhìn Tưởng Kỵ một cái: “Em xong rồi, anh mau đi tắm đi.”
Tưởng Kỵ khẽ đáp một tiếng, cầm lấy quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh. Tưởng Vọng Thư vừa lau tóc vừa đi ngang qua anh, cô không nhìn nhưng mũi lại vô thức khẽ động đậy. Khi Tưởng Kỵ không mặc quần áo, mùi hương trên người anh dường như càng rõ ràng hơn.
Tưởng Kỵ cũng tắm rất nhanh, không lâu sau đã đi ra. Anh nhìn mái tóc còn hơi ẩm của Tưởng Vọng Thư thì liền nhíu mày rồi lên lầu lấy cho cô một đôi dép bông và máy sấy tóc, thấp giọng bảo cô qua đây, rồi cắm phích cắm máy sấy tóc, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Vốn dĩ dậy sớm ngồi tàu đã hơi mệt mỏi, nên lúc này khi ngồi trước mặt Tưởng Kỵ, luồng gió ấm áp càng làm Tưởng Vọng Thư hơi buồn ngủ. Ngay lúc cô sắp nhắm mắt lại thì đầu gối cô truyền đến cơn đau nhói.
Tưởng Vọng Thư nhíu mày, lập tức tỉnh táo lại. Cô cúi đầu nhìn đầu gối mình đang được bọc trong quần, cơn đau vẫn không ngừng truyền đến từ chỗ đó, đau nhức như thấm vào tận xương tủy.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi. Cứ mỗi năm đến mùa mưa là đầu gối cô lại đau, đau đến mức cô trằn trọc không ngủ được nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tưởng Kỵ kiên nhẫn sấy khô tóc cho cô, sau đó cầm máy sấy lên sấy qua loa mái tóc của mình vài cái.
Tiếng máy sấy biến mất, Tưởng Kỵ vừa thu máy sấy lại vừa nhìn Tưởng Vọng Thư, cô đang ngồi bên cạnh anh, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, dường như đang ngẩn ngơ.
Tưởng Kỵ cau mày, anh thích nhìn cô ngẩn ngơ nhưng dù cô vui hay không vui, dù đang giận dỗi hay không, tất cả đều tốt hơn dáng vẻ ngẩn ngơ này của cô. Anh luôn cảm thấy Tưởng Vọng Thư lúc đó nhợt nhạt và mỏng manh như một tờ giấy, dường như chỉ cần gió thổi qua là sẽ tan biến.
“Nguyệt Lượng.” Anh khẽ gọi cô: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Lúc này Tưởng Vọng Thư mới hoàn hồn: “Ngoài trời mưa to quá, đừng ra ngoài. Trong nhà có gì ăn không anh? Ăn tạm gì cũng được.”
Tưởng Kỵ đáp một tiếng “Ừ” rồi quay người đi xem trong tủ lạnh có gì ăn. Dù Tưởng Vọng Thư nói ăn tạm nhưng cuối cùng anh vẫn nấu một bữa trưa khá thịnh soạn. Anh sợ Tưởng Vọng Thư ngồi xe mệt không ăn được nhiều nên anh nấu một nồi cháo, lại chiên thêm một ít trứng, thịt nguội, xào một đĩa rau cải rồi còn hấp một nồi bánh gạo.
Quả nhiên Tưởng Vọng Thư không muốn ăn cho lắm, cô chỉ ăn tạm một bát cháo, ăn một chút rau rồi nói no, trông tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Tưởng Kỵ nhẹ nhàng bảo cô lên lầu nghỉ ngơi một lát, Tưởng Vọng Thư ủ rũ đáp lời. Tưởng Kỵ vừa dọn bàn vừa nhìn bóng lưng cô lên lầu, anh nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy dáng đi lên cầu thang của cô có chút gượng gạo.
Tưởng Kỵ nghiêng đầu nhìn ra ngoài mưa, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, tim co thắt một cái.
Mùa mưa đã đến.
Anh thở dài nặng nề trong lòng, tăng tốc độ dọn bàn và rửa chén.
Khi Tưởng Kỵ lên lầu, Tưởng Vọng Thư đang co ro trong chăn chịu đựng cơn đau. Cơn đau từ đầu gối truyền đến không phải là nhói buốt đến không thể chịu đựng được, mà là một cơn đau âm ỉ, dai dẳng, thấm sâu vào tận trong xương tuỷ, khiến cô trằn trọc khó ngủ nhưng lại không đến mức không thể chịu đựng nổi. Vì vậy, cô chỉ có thể vừa khó chịu, vừa cố gắng chịu đựng.
Rèm cửa đã được Tưởng Vọng Thư kéo lại, Tưởng Kỵ biết, có lẽ cô lại không muốn anh nhận ra, lại sợ làm phiền anh.
Anh thở dài trong lòng, rồi lại cảm thấy mơ hồ có chút tức giận. Trước đây Tưởng Vọng Thư cũng vậy, nhất định phải đến lúc không thể chịu đựng nổi mới khẽ nói một tiếng hơi khó chịu.
Không phải anh đang ở đây sao. Tưởng Kỵ biết Tưởng Vọng Thư đang lo lắng điều gì nhưng bao năm qua cô vẫn không thay đổi cái tính không muốn làm phiền anh, làm lòng anh có chút tức giận. Anh đè nén cảm xúc, khẽ gọi cô một tiếng “Nguyệt Lượng.”
Tưởng Vọng Thư mím môi, cố gắng dùng một giọng tự nhiên nhất, đáp một tiếng. Giây tiếp theo rèm cửa bị Tưởng Kỵ nhẹ nhàng kéo ra, anh cầm khăn nóng trong tay, không nói một lời mà kéo chăn của Tưởng Vọng Thư ra, rồi kéo chân phải của cô đặt lên đầu gối mình, sau đó kéo ống quần cô lên, để lộ ra đầu gối trông không có vẻ gì là bị thương của cô.
Khăn nóng nhẹ nhàng đắp lên đầu gối, Tưởng Kỵ ngồi trên giường cô, chân phải của Tưởng Vọng Thư được anh đặt trên chân mình. Anh dường như sợ cô giãy giụa nên bắp chân trần của cô bị bàn tay to lớn của anh giữ lấy, nhưng tay anh không dùng sức, bàn tay để trên đầu gối cô lại mang theo chút dịu dàng bất ngờ.
Lúc nào cũng vậy, động tác của anh luôn mang chút mạnh mẽ nhưng lực đạo luôn dịu dàng.
Tưởng Vọng Thư nhìn, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc hơi ấm phủ lên, Tưởng Vọng Thư dễ chịu đến suýt chút nữa thở phào ra một hơi. Cô mím môi, có chút không tự nhiên mà động đậy chân mình trên đùi Tưởng Kỵ, những ngón tay nắm lấy bắp chân cô lập tức siết chặt lại, lớp chai mỏng trên đầu ngón tay anh vì thế mà khẽ cọ xát qua làn da mềm mại của cô.
“Đừng động” anh cau mày thấp giọng nói.
Tưởng Vọng Thư mím môi, rũ mắt nhìn chiếc khăn nóng đắp trên chân mình, không nói gì.
Chiếc khăn màu xanh đậm đó là khăn của Tưởng Kỵ.
Trong lòng cô lại khẽ rung động.
Tưởng Kỵ kiên nhẫn đắp cho cô một lúc, sau đó nhấc khăn ra đặt lên tủ đầu giường, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cô.
Cơn đau nhức được xoa dịu một cách kỳ diệu dưới bàn tay anh, Tưởng Kỵ kiên nhẫn massage đầu gối cho cô, cho đến khi cô khẽ nói “Được rồi” thì anh mới ngừng tay nhưng không vội vàng buông ống quần cô xuống, mà nhẹ giọng hỏi cô có đỡ hơn chưa.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Cô hơi không dám nhìn mắt anh, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp.
Tưởng Kỵ lúc này mới buông ống quần cô xuống, anh đứng dậy nhìn cô hai cái, vẫn không nhịn được dặn dò thêm một câu: “Sau này nếu đầu gối có khó chịu thì nói với anh, nghe chưa?”
“Dạ.” Tưởng Vọng Thư ủ rũ đáp, lại vùi mình vào chăn.
Giọng điệu nghe có chút không cam lòng, làm trong lòng Tưởng Kỵ lại dấy lên chút lửa giận, đang định nói với cô vài lời lý lẽ thì lại đột nhiên nhìn thấy vành tai cô hơi ửng đỏ.
Anh khựng lại, cuối cùng không nói gì, chỉ giơ tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Tưởng Vọng Thư mơ hồ đáp một tiếng, đầu lại vùi sâu hơn vào chăn. Tưởng Kỵ nhìn trán cô lộ ra, lại nhìn đầu gối cô giấu trong chăn rồi im lặng cầm khăn xuống lầu.
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
