Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 32

XUÂN MUỘN – 32

Nụ hôn sau lưng.

Cô bé thật may mắn, ít nhất còn may mắn hơn Tưởng Vọng Thư lúc nhỏ. Tuy cô bé có một người cha khốn nạn nhưng lại có một người mẹ rất tốt.

Ba mẹ cô bé đã ly hôn vào năm ngoái vì rạn nứt tình cảm, lúc đó mẹ cô bé không giành được quyền nuôi con, sau chuyện này thì cô bé nhanh chóng được mẹ đón về nhà.

Cô bé sẽ không còn phải chịu đựng những khổ sở như vậy nữa.

Khi từ đồn cảnh sát trở về thì trời đã tối, Tưởng Kỵ và Tưởng Vọng Thư ngồi cùng nhau trên xe taxi, cô hạ cửa kính xuống một chút, cơn gió se lạnh khẽ thổi làm rối mái tóc trước trán cô, cô bỗng nhiên khẽ lẩm bẩm: “Thật tốt.”

Tưởng Kỵ biết cô đang nói gì, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Anh liếc nhìn cô, khẽ đáp: “Ừ.”

Thế nhưng mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Sáng hôm sau đến cửa hàng, Tưởng Kỵ phát hiện ngoài cửa đã bị ném đầy trứng thối, chất lỏng màu vàng nhầy nhụa bám trên cửa, ngay cả tấm biển phía trên cũng không tránh khỏi. Mùi trứng đã trở nên hôi thối hơn sau một đêm, Tưởng Kỵ nhíu mày nhìn, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.

Tưởng Kỵ đè nén dự cảm không lành trong lòng, nhanh chóng dọn dẹp mớ bừa bộn kia rồi sau đó vẫn mở cửa buôn bán như thường lệ.

Ngày hôm đó gió êm sóng lặng, anh đành gạt bỏ những suy đoán đó ra khỏi đầu, cũng không nói với Tưởng Vọng Thư chuyện cửa hàng bị ném trứng vào buổi sáng, để tránh cô nghe rồi lại suy nghĩ lung tung.

Buổi tối sau khi ăn cơm ở nhà, Tưởng Vọng Thư nhận một cuộc điện thoại ở phòng khách, sau đó nói với anh là chủ tiệm sách gọi tới, nói cửa hàng đột nhiên có một lô sách mới, muốn cô đến giúp sắp xếp.

Tưởng Kỵ cau mày, đặt đồ đang cầm trên tay xuống nói: “Anh đưa em đi.”

Tưởng Vọng Thư đáp một tiếng “Dạ”, khoác áo khoác rồi ngồi lên ghế sau xe máy điện của Tưởng Kỵ.

Đi đến tiệm sách cần phải đi qua một con hẻm, đèn đường trong con hẻm đó mấy hôm trước bị hỏng, ở thị trấn nhỏ này công tác quản lý vốn lỏng lẻo nên đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa có ai đến sửa.

Khi chạy xe vào con hẻm tối đen này, Tưởng Kỵ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tưởng Vọng Thư ngồi ở ghế sau dường như cũng cảm nhận được, hai tay vốn đang nắm tay vịn phía sau giờ đổi thành nắm chặt lấy vạt áo anh.

Dự cảm của họ không sai. Giây tiếp theo, phía trước đột nhiên có một chiếc xe máy lao tới, chạy thẳng về phía họ. Tốc độ xe không nhanh, nếu không cảnh giác thì sẽ chỉ nghĩ đơn thuần là hai chiếc xe lướt qua nhau trong con hẻm vào ban đêm. Nhưng hôm nay Tưởng Kỵ luôn có cảm giác mơ hồ rằng có chuyện sắp xảy ra, vì vậy anh hơi nghiêng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên trên gương chiếu hậu có một điểm sáng trắng chói mắt, điều này có nghĩa là phía sau cũng có một chiếc xe máy đang tới.

Tốc độ xe máy chạy không quá nhanh, điều này cho thấy họ không có ý định đâm thẳng xe vào nhau, dù sao thì cách làm này cũng khó kiểm soát hậu quả, nhưng nếu chỉ muốn dạy dỗ và dọa dẫm đôi chút thì không ai lại chọn cách này.

Tưởng Kỵ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư qua gương chiếu hậu, cô giật mình, lập tức phản ứng, run rẩy nhanh tay bấm số gọi cảnh sát: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát! Ở con hẻm không đèn trên phố Thành Tây––”

“Rầm!” 

Một chiếc xe máy lao tới đã lướt qua xe của họ, xe của Tưởng Vọng Thư và Tưởng Kỵ lập tức mất kiểm soát nghiêng sang một bên, hai người ngã xuống đất, điện thoại của Tưởng Vọng Thư lập tức văng ra xa, màn hình vỡ tan tành.

Tưởng Vọng Thư cố nén cơn đau dữ dội do cú ngã, cô run rẩy định nhặt điện thoại thì chiếc điện thoại bị một bàn chân đạp lên, tiếp đó có bốn người vây quanh lại, người đạp lên điện thoại nói giọng hung dữ thiếu kiên nhẫn: “Con nhỏ này hình như mới báo cảnh sát––”

Người bên cạnh nhanh chóng ngắt lời hắn: “Đừng nói nhảm, làm nhanh đi, làm xong thì đi.”

Tưởng Vọng Thư mặt cắt không còn giọt máu, tay Tưởng Kỵ đặt lên tay cô, vừa lặng lẽ an ủi cô, vừa nhanh chóng cân nhắc trong lòng. Trước mắt là bốn gã đàn ông to con, nhìn thì biết ngay là dân có nghề, nếu phải đánh đấm thì anh chắc chắn không chống lại được, hơn nữa anh còn phải bảo vệ Tưởng Vọng Thư.

Vì vậy anh mở miệng cố gắng câu giờ: “Tôi biết các anh cũng làm vì tiền thôi, người kia đưa các anh bao nhiêu tiền, tôi đưa gấp đôi…”

Lời còn chưa dứt thì kẻ cầm đầu đã đá một cú vào ngực anh, rồi hung hăng nói với những người xung quanh: “Lên đi! Cẩn thận một chút, đừng có đánh chết người––”

Ba người còn lại lúc này mới phản ứng lại, lập tức xông tới vây quanh. Mặt Tưởng Kỵ lạnh như tiền, anh siết chặt nắm đấm, biết không thể trốn thoát nên cũng xông lên đánh trả đám người kia.

Dù vậy nhưng sức lực một người cuối cùng cũng không địch lại bốn người, Tưởng Kỵ đã chịu đòn không ít nhưng đám người kia vẫn bị sự phản kháng khó nhằn của anh làm cho tức giận. Lúc này, một người trong số họ liếc thấy người đang co ro thành một cục ở góc, liền lớn tiếng nói: “Đánh con nhỏ kia!”

Bọn họ chẳng có đạo đức gì, nhận tiền làm việc thì đương nhiên phải làm cho dứt khoát.

Sắc mặt Tưởng Vọng Thư tái nhợt, cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại để nghĩ xem có cách nào giải quyết không, nhưng giờ đây đầu óc cô đã trống rỗng vì sợ hãi.

Khi người đàn ông kia đá chân về phía cô, thứ hiện lên trong đầu cô lại là gương mặt của Tưởng Tráng.

Những ký ức kinh khủng lập tức ùa về trong trí nhớ, như một dòng thủy triều đen kịt, bao bọc lấy cô không một kẽ hở, khiến cô gần như nghẹt thở. Tưởng Vọng Thư theo phản xạ co rụt vai lại, trong khoảnh khắc đó, một bóng dáng cao lớn lao tới chắn trước người cô, thay cô đỡ lấy những đấm đá.

Anh trai. 

Cô thầm gọi trong lòng, nước mắt trong khoảnh khắc đó lặng lẽ tuôn rơi trên má.

Tưởng Kỵ dường như biết mình đã câu giờ đủ lâu, hoặc có lẽ biết hôm nay họ sẽ không dừng lại nếu chưa đánh đến mức cần thiết, hoặc có lẽ… anh chỉ không muốn cô gái trong lòng chịu dù chỉ một chút tổn thương nên hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô trọn vẹn trong vòng tay mình.

Gương mặt Tưởng Vọng Thư bị anh ép chặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, cô nghe thấy tiếng đấm đá rơi xuống, nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn không kìm nén được của Tưởng Kỵ, nước mắt lặng lẽ lập tức thấm ướt áo trước ngực anh.

Cả người cô bắt đầu vô thức run rẩy, đầu ngón tay anh khẽ lướt qua tóc cô, như bao lần anh từng làm khi cô còn nhỏ, nhẹ nhàng nói với cô:

“Đừng sợ, anh ở đây.”

Tưởng Vọng Thư mở đôi mắt ướt át, giây tiếp theo, tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp khu vực.

“Đi thôi!” Những kẻ đang hành hung vội vàng dừng lại, nhanh chóng lên xe máy phóng đi trước mắt họ, tiếng còi cảnh sát đuổi theo phía sau vang lên điên cuồng.

Tưởng Kỵ cuối cùng cũng buông đôi tay đang ôm chặt Tưởng Vọng Thư ra, trong bóng tối Tưởng Vọng Thư không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của anh lướt qua gò má mình, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Đừng khóc, anh không sao.”

Tưởng Vọng Thư bật khóc nức nở, cuối cùng cũng nói ra câu nói mà cô đã nợ anh sáu năm qua: “Anh, em xin lỗi…”

Họ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. May mắn là xe cảnh sát đến vừa kịp lúc, thêm cả thân thể Tưởng Kỵ cũng cường tráng nên vết thương trên người không quá nặng, nhưng cũng không nhẹ. Trên người anh có nhiều chỗ bị thương ở các mức độ khác nhau, còn có một chút chấn động não nhẹ.

Tưởng Kỵ nằm viện một tuần, Tưởng Vọng Thư cũng chăm sóc anh một tuần, việc gì cũng làm, thậm chí lưng cũng là Tưởng Vọng Thư giúp anh lau.

Tưởng Kỵ ưa sạch sẽ, thực sự không chịu nổi cảm giác nhờn dính trên người, bác sĩ vừa nói có thể lau người là anh đã không nhịn được muốn lau mình nhưng tay anh bị gãy nhẹ, một tay lau lưng không tiện nên vẫn là Tưởng Vọng Thư chủ động đề nghị lau giúp anh.

Khi Tưởng Vọng Thư dùng khăn lau lưng cho anh, Tưởng Kỵ vẫn còn chút xao động, anh luôn không nhịn được mà cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay ấm áp của Tưởng Vọng Thư lướt qua da thịt trên lưng mình.

Tưởng Vọng Thư càng lau, mắt càng đỏ. Một mảng lớn lưng Tưởng Kỵ đầy vết thương, những vết bầm tím sâu nông chằng chịt trên tấm lưng rộng của anh, trông có chút đáng sợ.

Lực tay Tưởng Vọng Thư lau lưng cho anh ngày càng nhẹ, khi mở miệng lần nữa giọng cô run rẩy hỏi anh: “Đau không anh?”

Tưởng Kỵ còn chưa hoàn hồn khỏi sự ấm áp trên ngón tay cô, anh mơ màng “hửm?” một tiếng, sau đó phản ứng lại rồi lắc đầu nói: “Không đau.”

Sao có thể không đau.

“Xin lỗi.” Cô lại nói nhỏ một lần nữa, giọng nói đầy sự tự trách và áy náy: “Lại để anh bị thương, em luôn làm phiền anh…” 

Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.

Tưởng Kỵ nhíu mày cắt ngang lời cô, anh muốn nói gì đó để an ủi sự tự trách của cô nhưng lại không biết phải diễn đạt thế nào, cuối cùng chỉ có thể buông vài lời vụng về: “Không phiền đâu, anh chưa bao giờ thấy phiền cả. Nguyệt Lượng, em vui anh mới vui.”

Trái tim Tưởng Vọng Thư run lên, mũi cô lập tức cay xè. Cô cố gắng nhịn, dồn hết sức mới không để nước mắt mình rơi xuống. Tưởng Kỵ nhạy bén bắt được tiếng cô hít mũi, nhíu mày khẽ gọi “Nguyệt Lượng”, rồi định quay người lại.

Giây tiếp theo, một thứ mềm mại nhẹ nhàng phủ lên lưng anh, rồi nhanh chóng rời đi. Tưởng Kỵ cứng đờ cả người, anh quay đầu nhìn về phía sau, đôi môi mềm mại của cô gái vừa rời khỏi lưng anh.

Các ngón tay Tưởng Kỵ co quắp lại, một tia sáng lóe lên trong đầu anh. 

Cô… cô đã hôn anh ư? Nguyệt Lượng của anh, đã hôn anh rồi ư?

Tưởng Vọng Thư hoàn hồn khỏi cơn mê muội, cô vừa làm gì vậy? 

Cô bị điên rồi sao.

Má Tưởng Vọng Thư đã không kìm được mà ửng hồng. Cô vội vàng liếc mắt đi, ấp úng nói rồi bưng chậu nước lên: “Em, em đi đổ nước…”

Cổ họng Tưởng Kỵ lăn lăn, anh khàn giọng gọi cô lại: “Nguyệt Lượng.”

Bước chân Tưởng Vọng Thư khựng lại, ngay sau đó hai tai cô đỏ bừng, cô vờ như thể không nghe thấy gì, bưng chậu nước quay người đi vào nhà vệ sinh.


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 32
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...