Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 2
XUÂN MUỘN – 02
Sau khi đưa tang trở về, cái hũ nhỏ ấy được đặt ở một góc phòng khách, bên trên đặt tấm ảnh và phía trước cắm vài nén hương.
Tưởng Vọng Thư vừa bị bác gái kéo ra cửa nói chuyện, lúc vào nhà liền thấy ngay bàn thờ. Lúc sống bị người ta ghét bỏ, đến khi chết lại được thờ cúng.
Cô nén cảm giác khó chịu trong lòng, ánh mắt tránh xa góc phòng ấy, chỉ quay đầu tìm kiếm vali của mình.
Tưởng Kỵ đã ở trong phòng khách từ trước, anh đang cúi đầu bận rộn dọn dẹp những thứ còn sót lại từ tang lễ sáng nay. Khắp sàn nhà ngổn ngang màu trắng, quần áo trắng, dải vải trắng… Những mảnh vải trắng xóa tuôn ra từ đôi tay sẫm màu của anh, hiện lên sắc trắng bệch tương phản, thậm chí còn trắng hơn cả bức tường cũ kỹ đã ngả màu của nhà họ.
Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu, chợt nhớ ra cô cần phải quan sát kỹ ngôi nhà của mình. Ngôi nhà mà cô đã rời đi gần sáu năm nay.
Bố cục trong nhà không khác mấy so với trước khi cô đi, một chiếc tivi nhỏ, chiếc bàn gỗ cỡ vừa, hai chiếc ghế gỗ cùng hai chiếc ghế nhựa màu xanh đã lấp đầy phòng khách chật hẹp.
Có lẽ Tưởng Kỵ đã dọn dẹp trước đó nên trong nhà khá sạch sẽ, không còn mùi tanh hôi của cá như trước. Những bức tường cũng vậy, dường như đã được quét sơn lại, bức tường trước kia hay bong tróc giờ đã tương đối phẳng phiu, chỉ còn vài chỗ hơi lõm xuống.
Tưởng Kỵ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư đang ngơ ngác nhìn quanh, anh khẽ nói: “Anh đã mang vali của em lên lầu rồi.”
Tưởng Vọng Thư giật mình một giây, rồi khẽ “Dạ” một tiếng.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi xuống định giúp Tưởng Kỵ nhặt những dải vải trắng, anh lắc đầu ngăn lại: “Lên lầu nghỉ đi. Đến bữa trưa anh sẽ gọi em.”
Tưởng Vọng Thư không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, cô chỉ im lặng cúi xuống tiếp tục nhặt vải. Gương mặt nghiêng của cô để lộ gò má thanh tú, đôi môi hơi tái nhợt khẽ mím lại, cổ thon thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh buông xuống từ gò má.
Lúc rời nhà, tóc cô chỉ dài đến dưới tai.
Tưởng Kỵ chỉ liếc nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, anh thở dài trong lòng mà không nói gì thêm, im lặng để cô giúp dọn dẹp phòng khách.
Hai người cúi đầu dọn đồ trong im lặng, chẳng ai lên tiếng. Tưởng Vọng Thư nhân lúc cúi xuống nhặt đồ liếc trộm anh một cái. Người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc áo phông đen, lưng cong lại theo động tác cúi người, áo in sát vào làn da làm cho xương sống thẳng tắp hiện rõ. Cơ bắp dưới lớp áo nổi lên rõ nét, căng tròn như muốn xé toạc vải áo mỗi khi anh dùng sức.
Tưởng Vọng Thư vô cớ cảm thấy mặt mũi mình nóng bừng, toàn thân cũng theo đó mà nóng lên. Cô đưa tay gỡ chiếc khăn quàng cổ ra vắt trên ghế.
Đống đồ dưới đất nhanh chóng được dọn xong. Tưởng Kỵ lại lên tiếng bảo cô đi nghỉ, lần này giọng điệu đã mang theo chút cứng rắn: “Lên lầu nghỉ một lát đi, trưa muốn ăn gì để anh đi chợ.”
Tóc Tưởng Kỵ cắt ngắn gần như là đầu đinh, kết hợp với thân hình cơ bắp cuồn cuộn và gương mặt lạnh lùng, lúc không nói không cười trông rất hung dữ, như sắp quát mắng người khác vậy.
Từ khi bắt đầu nhớ được mọi thứ xung quanh, Tưởng Vọng Thư đã thấy anh luôn mang vẻ ngoài hung tợn như thế. Vì vậy lũ trẻ con xung quanh đều sợ anh, chỉ riêng cô là không.
Anh là anh trai cô mà, cô sợ gì chứ?
Thấy Tưởng Vọng Thư đờ người ra, Tưởng Kỵ lo lắng nhíu mày, sợ rằng cô mệt mỏi vì đi đường xa, về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải dự đám tang. Anh lại lên tiếng, lần này giọng điệu còn gay gắt hơn: “Còn đứng đó làm gì? Em lên lầu đi.”
Tưởng Vọng Thư bừng tỉnh, cô ngơ ngác đáp “Dạ” rồi khẽ nói: “Em muốn đi tắm trước đã.”
Vì chênh lệch chiều cao nên khi nói cô hơi ngẩng mặt nhìn anh, giọng nói nhút nhát, ánh mắt cũng có vẻ dè dặt như một chú mèo hoang vừa được nhặt về nhà, không dám kêu la chạy nhảy, sợ làm phiền chủ nhân rồi lại mất đi mái ấm vừa mới có được.
Tưởng Kỵ nhìn thấy mà cảm thấy tim như bị ai cào nhẹ, khó chịu vô cùng. Xa nhà lâu ngày, có chút xa cách với anh cũng đành, sao lại trở nên rụt rè cẩn trọng thế này?
Hồi Tưởng Tráng còn sống, đâu thấy cô như vậy bao giờ.
Tưởng Kỵ im lặng vài giây, chỉ nói: “Đây là nhà em, muốn tắm thì cứ tắm, báo với anh làm gì?”
Tưởng Vọng Thư lại ngẩn người một chút, rồi mới chậm rãi đáp: “Vậy em lên lầu trước nha?”
Tưởng Kỵ khẽ gật đầu, nhìn cô đi lên nửa chừng cầu thang mới chợt nhớ ra gọi lại: “Anh đi chợ đây, em có muốn ăn gì không?”
Tưởng Kỵ đáp lời, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng sập lại.
Tưởng Vọng Thư lên tầng hai, đứng ngẩn người ở đầu cầu thang một lúc.
Bố cục tầng trên vẫn y nguyên như xưa. Nhà họ tạm coi là hai tầng rưỡi, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai có hai phòng, một phòng của cô và Tưởng Kỵ, một phòng của Tưởng Tráng, trên nữa là sân thượng.
Lúc này cửa phòng Tưởng Tráng đóng chặt, còn phòng của cô và Tưởng Kỵ thì không. Sàn nhà không lát gạch, chỉ có tường quét vôi trắng. Tưởng Vọng Thư đi chân không trên nền gạch xi măng đỏ kiểu cũ, nhìn thấy chiếc vali đen của mình đang được đặt cạnh giường Tưởng Kỵ.
Ga giường Tưởng Kỵ màu xanh nhạt, chăn được anh gấp vuông vắn như một khối đậu phụ, đặt ngay ngắn trên gối. Cả gian phòng chỉ có một chiếc giường tương đối lớn, một bàn học và một chiếc ghế nhỏ. Bên cạnh giường không phải là tường mà là một tấm rèm màu xám, phía sau rèm là giường của cô.
Hồi đó nhà chật mà lại có tận hai đứa nhỏ nên phải bố trí như vậy.
Anh ở ngoài, cô ở trong.
Căn phòng vốn đã chật chội lại còn bị chia đôi nên không gian càng nhỏ hơn nhưng Tưởng Vọng Thư chưa bao giờ phàn nàn, thậm chí cô còn thầm cảm thấy may mắn vì nhà chỉ có hai phòng.
Có những lúc tinh thần nhạy cảm, có khi cô phải nghe tiếng thở của Tưởng Kỵ mới yên tâm ngủ được.
Chỉ khi anh ở bên, cô mới cảm thấy an toàn.
Tưởng Tráng có đến thì sao, đã có anh trai che chở cho cô rồi.
Lúc đó, trong đêm khuya, Tưởng Vọng Thư cứ nghĩ như vậy, không chút do dự đẩy hết mọi khổ đau lên Tưởng Kỵ, không chút ngần ngại trốn tránh mọi âm thanh bên ngoài, chui vào gối để đánh cắp một giấc ngủ yên bình. Khi tỉnh dậy, cô luôn cảm thấy vừa áy náy vừa bất an, luôn bám sát theo Tưởng Kỵ, khao khát được làm gì đó cho anh để xoa dịu nỗi áy náy trong lòng. Nhưng Tưởng Kỵ chưa từng nói gì, cũng chưa bao giờ yêu cầu cô làm gì cho anh.
Anh che chở cô cả đời, che chở cho đến khi cô cao chạy xa bay mà anh cũng chẳng một lời oán thán.
Tầng hai không có nhà vệ sinh, Tưởng Vọng Thư đành mở vali, lấy quần áo rồi xuống tầng một tắm rửa.
Mấy năm nay cô thường xuyên đi công tác, cũng quen với việc sau khi về nhà phải tắm trước, như thể làm vậy có thể rửa sạch đi mọi mệt mỏi trên người.
Hai năm nay cô đi công tác nhiều nơi, lần gần Bình Nam nhất chỉ cách vài chục cây số, đi xe buýt chỉ hơn một tiếng.
Nhưng cô không về. Sáu năm rồi, cô chưa về lần nào, ngay cả dịp Tết cũng không.
Những năm trước, trước Tết Tưởng Kỵ luôn gọi điện, nhiều lần anh ngập ngừng trong cuộc gọi, hẳn là muốn cô về nhà nhưng không hiểu sao cuối cùng anh lại không nói ra mà cô cũng giả vờ không hiểu.
Tưởng Vọng Thư không muốn về Bình Nam, vì một khi cô trở lại nơi này, những ký ức bẩn thỉu, ghê tởm sẽ như rong rêu bám chặt lấy cô, kéo cô chìm xuống đáy biển, khiến cô không thở được.
Lần này về là vì Tưởng Tráng chết. Dĩ nhiên, cô không phải đến để tiễn đưa ông ta mà có lẽ cô chỉ muốn trở thành nhân chứng cho cảnh tượng này.
Thủ phạm đã chết thì nạn nhân nên đến hiện trường cười một tiếng, phải không?
Chỉ là cô nhận ra mình không cười được, những ký ức bẩn thỉu, ghê tởm cũng không biến mất theo cái chết của Tưởng Tráng.
Nhưng Tưởng Kỵ vẫn ở đây, anh trai cô vẫn ở đây.
Cô bỏ trốn bao nhiêu năm, bỏ mặc anh một mình nơi này, giờ Tưởng Tráng chết rồi, cô mới dám, cũng như có cớ để trở về.
Chỉ là cô không biết Tưởng Kỵ có còn muốn nắm lấy tay cô nữa không.
Khi tiếng nước tắm ngừng, Tưởng Vọng Thư nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện mơ hồ vọng vào.
Cô tắt nước tắm, chậm rãi mặc quần áo, vừa mặc vừa lắng nghe những âm thanh bên ngoài.
Nhà cũ cách âm kém, không còn tiếng nước chảy làm phiền, những âm thanh bên ngoài vọng vào rõ mồn một.
Lọt vào tai cô là giọng một người phụ nữ, mềm mại dịu dàng, dường như còn pha chút nũng nịu: “Anh Kị, dâu tây nhà em chín rồi nên em mang một chút sang biếu anh. Em gái anh về rồi phải không? Dâu ngọt lắm, chắc em ấy sẽ thích.”
Bên ngoài im lặng vài giây, lại vài câu xã giao nhưng trong những lời khách sáo ấy, Tưởng Vọng Thư nghe rõ sự lo lắng chân thành trong giọng người phụ nữ: “Anh có ổn không? Chú Tráng…”
Những tiếng sau đó Tưởng Vọng Thư nghe không rõ lắm, đại ý là người phụ nữ đang hỏi thăm việc tang lễ của Tưởng Tráng, còn Tưởng Kỵ thì cảm ơn sự quan tâm của cô ta.
Cuộc trò chuyện kết thúc, tiếng cửa khép lại vang lên.
Tưởng Vọng Thư lúc này mới chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc chỉ được lau qua loa, chưa kịp sấy khô, những sợi tóc đen nhánh ướt sũng rủ xuống vai cô.
Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy một mùi ngọt ngào trong không khí.
Tưởng Vọng Thư nhíu mũi, đôi mắt cô vô thức sáng lên, cô nhìn về phía Tưởng Kỵ, ánh mắt dừng ở chiếc túi nilon đỏ anh đang cầm trên tay.
“Anh.” Cô gọi một tiếng, giọng có chút nôn nao.
Tưởng Kỵ khẽ đáp, anh bước vào bếp đặt đồ lên bàn.
Tưởng Vọng Thư theo sát phía sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc túi đỏ, trong không khí ngập tràn mùi ngọt ngào, cô l**m môi, bỗng cảm thấy thèm thuồng.
Cô lén nhìn Tưởng Kỵ, cẩn thận hỏi: “Sao… sao có mùi ngọt vậy anh?”
Tưởng Kỵ liếc nhìn cô, vẻ mặt dường như dịu lại, thoáng chút mỉm cười. Anh khẽ đáp: “Mũi em là mũi chó à? Thính dữ vậy.”
Tưởng Vọng Thư nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh mà ngẩn ngơ, cô đứng sững lại như một đứa ngốc. Tưởng Kỵ ngẩng đầu thấy mái tóc cô còn ướt, liền khẽ nói: “Em đi sấy tóc khô đi rồi hãy qua ăn, anh mở hộp để nguội trước, bánh vừa ra lò đó.”
Tưởng Vọng Thư nhìn anh mở chiếc hộp nhựa trắng, bên trong đúng là món bánh gạo nếp đường đỏ mà cô mong nhớ bấy lâu.
Cô đáp lời rồi bước nhanh ra phòng khách lấy máy sấy.
Cô cứ tưởng anh không còn nhớ nữa.
Bánh gạo nếp đường đỏ.
Sau khi đưa tang trở về, cái hũ nhỏ ấy được đặt ở một góc phòng khách, bên trên đặt tấm ảnh và phía trước cắm vài nén hương.
Tưởng Vọng Thư vừa bị bác gái kéo ra cửa nói chuyện, lúc vào nhà liền thấy ngay bàn thờ. Lúc sống bị người ta ghét bỏ, đến khi chết lại được thờ cúng.
Cô nén cảm giác khó chịu trong lòng, ánh mắt tránh xa góc phòng ấy, chỉ quay đầu tìm kiếm vali của mình.
Tưởng Kỵ đã ở trong phòng khách từ trước, anh đang cúi đầu bận rộn dọn dẹp những thứ còn sót lại từ tang lễ sáng nay. Khắp sàn nhà ngổn ngang màu trắng, quần áo trắng, dải vải trắng… Những mảnh vải trắng xóa tuôn ra từ đôi tay sẫm màu của anh, hiện lên sắc trắng bệch tương phản, thậm chí còn trắng hơn cả bức tường cũ kỹ đã ngả màu của nhà họ.
Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu, chợt nhớ ra cô cần phải quan sát kỹ ngôi nhà của mình. Ngôi nhà mà cô đã rời đi gần sáu năm nay.
Bố cục trong nhà không khác mấy so với trước khi cô đi, một chiếc tivi nhỏ, chiếc bàn gỗ cỡ vừa, hai chiếc ghế gỗ cùng hai chiếc ghế nhựa màu xanh đã lấp đầy phòng khách chật hẹp.
Có lẽ Tưởng Kỵ đã dọn dẹp trước đó nên trong nhà khá sạch sẽ, không còn mùi tanh hôi của cá như trước. Những bức tường cũng vậy, dường như đã được quét sơn lại, bức tường trước kia hay bong tróc giờ đã tương đối phẳng phiu, chỉ còn vài chỗ hơi lõm xuống.
Tưởng Kỵ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư đang ngơ ngác nhìn quanh, anh khẽ nói: “Anh đã mang vali của em lên lầu rồi.”
Tưởng Vọng Thư giật mình một giây, rồi khẽ “Dạ” một tiếng.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi xuống định giúp Tưởng Kỵ nhặt những dải vải trắng, anh lắc đầu ngăn lại: “Lên lầu nghỉ đi. Đến bữa trưa anh sẽ gọi em.”
Tưởng Vọng Thư không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, cô chỉ im lặng cúi xuống tiếp tục nhặt vải. Gương mặt nghiêng của cô để lộ gò má thanh tú, đôi môi hơi tái nhợt khẽ mím lại, cổ thon thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh buông xuống từ gò má.
Lúc rời nhà, tóc cô chỉ dài đến dưới tai.
Tưởng Kỵ chỉ liếc nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, anh thở dài trong lòng mà không nói gì thêm, im lặng để cô giúp dọn dẹp phòng khách.
Hai người cúi đầu dọn đồ trong im lặng, chẳng ai lên tiếng. Tưởng Vọng Thư nhân lúc cúi xuống nhặt đồ liếc trộm anh một cái. Người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc áo phông đen, lưng cong lại theo động tác cúi người, áo in sát vào làn da làm cho xương sống thẳng tắp hiện rõ. Cơ bắp dưới lớp áo nổi lên rõ nét, căng tròn như muốn xé toạc vải áo mỗi khi anh dùng sức.
Tưởng Vọng Thư vô cớ cảm thấy mặt mũi mình nóng bừng, toàn thân cũng theo đó mà nóng lên. Cô đưa tay gỡ chiếc khăn quàng cổ ra vắt trên ghế.
Đống đồ dưới đất nhanh chóng được dọn xong. Tưởng Kỵ lại lên tiếng bảo cô đi nghỉ, lần này giọng điệu đã mang theo chút cứng rắn: “Lên lầu nghỉ một lát đi, trưa muốn ăn gì để anh đi chợ.”
Tóc Tưởng Kỵ cắt ngắn gần như là đầu đinh, kết hợp với thân hình cơ bắp cuồn cuộn và gương mặt lạnh lùng, lúc không nói không cười trông rất hung dữ, như sắp quát mắng người khác vậy.
Từ khi bắt đầu nhớ được mọi thứ xung quanh, Tưởng Vọng Thư đã thấy anh luôn mang vẻ ngoài hung tợn như thế. Vì vậy lũ trẻ con xung quanh đều sợ anh, chỉ riêng cô là không.
Anh là anh trai cô mà, cô sợ gì chứ?
Thấy Tưởng Vọng Thư đờ người ra, Tưởng Kỵ lo lắng nhíu mày, sợ rằng cô mệt mỏi vì đi đường xa, về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải dự đám tang. Anh lại lên tiếng, lần này giọng điệu còn gay gắt hơn: “Còn đứng đó làm gì? Em lên lầu đi.”
Tưởng Vọng Thư bừng tỉnh, cô ngơ ngác đáp “Dạ” rồi khẽ nói: “Em muốn đi tắm trước đã.”
Vì chênh lệch chiều cao nên khi nói cô hơi ngẩng mặt nhìn anh, giọng nói nhút nhát, ánh mắt cũng có vẻ dè dặt như một chú mèo hoang vừa được nhặt về nhà, không dám kêu la chạy nhảy, sợ làm phiền chủ nhân rồi lại mất đi mái ấm vừa mới có được.
Tưởng Kỵ nhìn thấy mà cảm thấy tim như bị ai cào nhẹ, khó chịu vô cùng. Xa nhà lâu ngày, có chút xa cách với anh cũng đành, sao lại trở nên rụt rè cẩn trọng thế này?
Hồi Tưởng Tráng còn sống, đâu thấy cô như vậy bao giờ.
Tưởng Kỵ im lặng vài giây, chỉ nói: “Đây là nhà em, muốn tắm thì cứ tắm, báo với anh làm gì?”
Tưởng Vọng Thư lại ngẩn người một chút, rồi mới chậm rãi đáp: “Vậy em lên lầu trước nha?”
Tưởng Kỵ khẽ gật đầu, nhìn cô đi lên nửa chừng cầu thang mới chợt nhớ ra gọi lại: “Anh đi chợ đây, em có muốn ăn gì không?”
Tưởng Kỵ đáp lời, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng sập lại.
Tưởng Vọng Thư lên tầng hai, đứng ngẩn người ở đầu cầu thang một lúc.
Bố cục tầng trên vẫn y nguyên như xưa. Nhà họ tạm coi là hai tầng rưỡi, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai có hai phòng, một phòng của cô và Tưởng Kỵ, một phòng của Tưởng Tráng, trên nữa là sân thượng.
Lúc này cửa phòng Tưởng Tráng đóng chặt, còn phòng của cô và Tưởng Kỵ thì không. Sàn nhà không lát gạch, chỉ có tường quét vôi trắng. Tưởng Vọng Thư đi chân không trên nền gạch xi măng đỏ kiểu cũ, nhìn thấy chiếc vali đen của mình đang được đặt cạnh giường Tưởng Kỵ.
Ga giường Tưởng Kỵ màu xanh nhạt, chăn được anh gấp vuông vắn như một khối đậu phụ, đặt ngay ngắn trên gối. Cả gian phòng chỉ có một chiếc giường tương đối lớn, một bàn học và một chiếc ghế nhỏ. Bên cạnh giường không phải là tường mà là một tấm rèm màu xám, phía sau rèm là giường của cô.
Hồi đó nhà chật mà lại có tận hai đứa nhỏ nên phải bố trí như vậy.
Anh ở ngoài, cô ở trong.
Căn phòng vốn đã chật chội lại còn bị chia đôi nên không gian càng nhỏ hơn nhưng Tưởng Vọng Thư chưa bao giờ phàn nàn, thậm chí cô còn thầm cảm thấy may mắn vì nhà chỉ có hai phòng.
Có những lúc tinh thần nhạy cảm, có khi cô phải nghe tiếng thở của Tưởng Kỵ mới yên tâm ngủ được.
Chỉ khi anh ở bên, cô mới cảm thấy an toàn.
Tưởng Tráng có đến thì sao, đã có anh trai che chở cho cô rồi.
Lúc đó, trong đêm khuya, Tưởng Vọng Thư cứ nghĩ như vậy, không chút do dự đẩy hết mọi khổ đau lên Tưởng Kỵ, không chút ngần ngại trốn tránh mọi âm thanh bên ngoài, chui vào gối để đánh cắp một giấc ngủ yên bình. Khi tỉnh dậy, cô luôn cảm thấy vừa áy náy vừa bất an, luôn bám sát theo Tưởng Kỵ, khao khát được làm gì đó cho anh để xoa dịu nỗi áy náy trong lòng. Nhưng Tưởng Kỵ chưa từng nói gì, cũng chưa bao giờ yêu cầu cô làm gì cho anh.
Anh che chở cô cả đời, che chở cho đến khi cô cao chạy xa bay mà anh cũng chẳng một lời oán thán.
Tầng hai không có nhà vệ sinh, Tưởng Vọng Thư đành mở vali, lấy quần áo rồi xuống tầng một tắm rửa.
Mấy năm nay cô thường xuyên đi công tác, cũng quen với việc sau khi về nhà phải tắm trước, như thể làm vậy có thể rửa sạch đi mọi mệt mỏi trên người.
Hai năm nay cô đi công tác nhiều nơi, lần gần Bình Nam nhất chỉ cách vài chục cây số, đi xe buýt chỉ hơn một tiếng.
Nhưng cô không về. Sáu năm rồi, cô chưa về lần nào, ngay cả dịp Tết cũng không.
Những năm trước, trước Tết Tưởng Kỵ luôn gọi điện, nhiều lần anh ngập ngừng trong cuộc gọi, hẳn là muốn cô về nhà nhưng không hiểu sao cuối cùng anh lại không nói ra mà cô cũng giả vờ không hiểu.
Tưởng Vọng Thư không muốn về Bình Nam, vì một khi cô trở lại nơi này, những ký ức bẩn thỉu, ghê tởm sẽ như rong rêu bám chặt lấy cô, kéo cô chìm xuống đáy biển, khiến cô không thở được.
Lần này về là vì Tưởng Tráng chết. Dĩ nhiên, cô không phải đến để tiễn đưa ông ta mà có lẽ cô chỉ muốn trở thành nhân chứng cho cảnh tượng này.
Thủ phạm đã chết thì nạn nhân nên đến hiện trường cười một tiếng, phải không?
Chỉ là cô nhận ra mình không cười được, những ký ức bẩn thỉu, ghê tởm cũng không biến mất theo cái chết của Tưởng Tráng.
Nhưng Tưởng Kỵ vẫn ở đây, anh trai cô vẫn ở đây.
Cô bỏ trốn bao nhiêu năm, bỏ mặc anh một mình nơi này, giờ Tưởng Tráng chết rồi, cô mới dám, cũng như có cớ để trở về.
Chỉ là cô không biết Tưởng Kỵ có còn muốn nắm lấy tay cô nữa không.
Khi tiếng nước tắm ngừng, Tưởng Vọng Thư nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện mơ hồ vọng vào.
Cô tắt nước tắm, chậm rãi mặc quần áo, vừa mặc vừa lắng nghe những âm thanh bên ngoài.
Nhà cũ cách âm kém, không còn tiếng nước chảy làm phiền, những âm thanh bên ngoài vọng vào rõ mồn một.
Lọt vào tai cô là giọng một người phụ nữ, mềm mại dịu dàng, dường như còn pha chút nũng nịu: “Anh Kị, dâu tây nhà em chín rồi nên em mang một chút sang biếu anh. Em gái anh về rồi phải không? Dâu ngọt lắm, chắc em ấy sẽ thích.”
Bên ngoài im lặng vài giây, lại vài câu xã giao nhưng trong những lời khách sáo ấy, Tưởng Vọng Thư nghe rõ sự lo lắng chân thành trong giọng người phụ nữ: “Anh có ổn không? Chú Tráng…”
Những tiếng sau đó Tưởng Vọng Thư nghe không rõ lắm, đại ý là người phụ nữ đang hỏi thăm việc tang lễ của Tưởng Tráng, còn Tưởng Kỵ thì cảm ơn sự quan tâm của cô ta.
Cuộc trò chuyện kết thúc, tiếng cửa khép lại vang lên.
Tưởng Vọng Thư lúc này mới chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc chỉ được lau qua loa, chưa kịp sấy khô, những sợi tóc đen nhánh ướt sũng rủ xuống vai cô.
Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy một mùi ngọt ngào trong không khí.
Tưởng Vọng Thư nhíu mũi, đôi mắt cô vô thức sáng lên, cô nhìn về phía Tưởng Kỵ, ánh mắt dừng ở chiếc túi nilon đỏ anh đang cầm trên tay.
“Anh.” Cô gọi một tiếng, giọng có chút nôn nao.
Tưởng Kỵ khẽ đáp, anh bước vào bếp đặt đồ lên bàn.
Tưởng Vọng Thư theo sát phía sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc túi đỏ, trong không khí ngập tràn mùi ngọt ngào, cô l**m môi, bỗng cảm thấy thèm thuồng.
Cô lén nhìn Tưởng Kỵ, cẩn thận hỏi: “Sao… sao có mùi ngọt vậy anh?”
Tưởng Kỵ liếc nhìn cô, vẻ mặt dường như dịu lại, thoáng chút mỉm cười. Anh khẽ đáp: “Mũi em là mũi chó à? Thính dữ vậy.”
Tưởng Vọng Thư nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh mà ngẩn ngơ, cô đứng sững lại như một đứa ngốc. Tưởng Kỵ ngẩng đầu thấy mái tóc cô còn ướt, liền khẽ nói: “Em đi sấy tóc khô đi rồi hãy qua ăn, anh mở hộp để nguội trước, bánh vừa ra lò đó.”
Tưởng Vọng Thư nhìn anh mở chiếc hộp nhựa trắng, bên trong đúng là món bánh gạo nếp đường đỏ mà cô mong nhớ bấy lâu.
Cô đáp lời rồi bước nhanh ra phòng khách lấy máy sấy.
Cô cứ tưởng anh không còn nhớ nữa.
Hóa ra anh vẫn chưa từng quên.
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Story
Chương 2
10.0/10 từ 13 lượt.
