Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 1

XUÂN MUỘN – 01

Đường Nam Thành.


Tưởng Vọng Thư bước ra khỏi nhà ga cao tốc vào lúc hơn năm giờ sáng. Bên trong lẫn bên ngoài nhà ga đều vắng tanh, chỉ có lác đác vài người.


Nhà ga cao tốc Bình Nam vốn nhỏ và nằm ở vùng hẻo lánh, thường chỉ có người địa phương trở về quê mới xuống ga này. Huống chi bây giờ không phải dịp lễ tết, lại là giờ sáng sớm khi trời chưa kịp sáng nên nơi đây tất nhiên càng thêm vắng lặng.


Khi tàu cao tốc đến ga Bình Nam, chỉ có vài người bước ra từ cửa soát vé. Đoàn tàu dừng lại sân ga một lát rồi lại tiếp tục hành trình, lao vút đi về phía trước.


Với phần lớn hành khách trên tàu, Bình Nam chỉ là điểm dừng chân tạm thời. Chỉ có lác đác vài người như cô, bước ra từ nhà ga cao tốc cũ kỹ này chỉ để trở về quê nhà. Những người sinh ra và lớn lên ở thị trấn nhỏ này khi trở về thường có người thân hay bạn bè đến đón, giống như những người đi trước đi sau Tưởng Vọng Thư ở cửa soát vé.


Nhưng Tưởng Vọng Thư thì không.


Cô kéo theo chiếc vali đen cỡ 24 inch, ngồi xuống bến xe buýt cạnh nhà ga chờ chuyến xe đầu tiên khởi hành lúc sáu giờ.


Ở Bình Nam lúc hơn năm giờ sáng không thể gọi được xe, mà cô cũng không muốn tốn tiền. Từ Bình Nam về nhà cô khoảng năm sáu cây số, đi xe buýt chỉ tốn năm tệ một lượt, còn gọi xe thì mất hai ba chục.


Tưởng Vọng Thư đã quen tiết kiệm. Khi còn sống một mình ở Hoa Thành, dù sắp trễ giờ cô cũng không chịu gọi xe, cô thà chịu chen chúc trên tuyến tàu điện ngầm số 3 nổi tiếng đông đúc đến mức có thể rơi cả giày còn hơn.


Không phải vì Tưởng Vọng Thư không có tiền. 


Vì mỗi tháng Alipay của cô đều nhận được một khoản tiền Tưởng Kỵ chuyển đến đều đặn. Chỉ là cô chưa bao giờ đụng đến số tiền đó, làm sao cô có mặt mũi nào tiêu tiền của anh?


Hộp thoại WeChat giữa hai người gần như trống rỗng, chỉ có lịch sử cuộc gọi khoảng một tháng một lần. Mỗi khi nhận được tiền anh chuyển, cô sẽ gọi điện cho anh. Nhưng mỗi cuộc gọi không bao giờ kéo dài quá một phút. Cả hai đều chẳng biết nói gì, ngoài mấy câu hỏi xã giao như “Ăn cơm chưa”, “Trời có lạnh không”, rồi chỉ còn nghe tiếng xì xào nhỏ xíu từ điện thoại.


Đến cuối cùng, ngay cả câu “Cảm ơn anh” cô cũng không thể nói nên lời.


Hôm nay, Tưởng Kỵ cũng không đến đón cô.



Tưởng Vọng Thư cảm thấy may mắn vì hôm nay Tưởng Kỵ thực sự không thể thu xếp thời gian đến ga tàu cao tốc đón cô. Như vậy, cô không phải đoán xem anh thật sự không muốn đến hay chỉ đang viện cớ. Nếu anh có thể đến mà lại không tới, có lẽ cô sẽ thực sự rất buồn.


Nhưng cô cũng không còn tư cách gì để buồn nữa rồi.


Là cô nợ Tưởng Kỵ, bất kể anh đối xử với cô thế nào, đó cũng là lẽ đương nhiên.


Tưởng Vọng Thư quấn chặt chiếc khăn quanh cổ, khi cô khẽ hé miệng, có một làn hơi trắng bốc lên từ miệng. Dù đã sống ở đây hơn mười năm, nhưng dường như cô vẫn chưa quen với cái lạnh ẩm ướt của Bình Nam.


Đột nhiên, Tưởng Vọng Thư cảm thấy đầu gối mình đau âm ỉ.


Đôi chân cô được bao bọc trong chiếc quần len dày, lẽ ra đã đủ ấm nhưng mỗi khi cơn gió thổi qua, cô vẫn cảm thấy chân mình hơi run.


Giữa tháng ba rồi, không biết mùa xuân ở Bình Nam đã đến chưa?


Tưởng Vọng Thư hơi đờ đẫn. Tối nay cô từ Hoa Thành đến, lúc này ở Hoa Thành trời đã ấm áp, muôn hoa đua nở, còn những cành cây bên ngoài ga tàu cao tốc Bình Nam vẫn trơ trụi, thân cây được quét lớp sơn trắng để giữ ấm cho cây vào mùa đông.


Chiếc xe buýt từ từ dừng lại trước mặt cô, Tưởng Vọng Thư nâng vali lên một cách khó nhọc, đặt nó bên cạnh chân để tựa vào cho đỡ mỏi. Bánh xe vali lăn qua chiếc quần len trắng của cô, để lại một vệt đen.


Tưởng Vọng Thư liếc nhìn rồi quay đi, lấy từ túi ra tờ năm tệ bỏ vào hộp nhựa trong suốt ở đầu xe.


Tiếc thật, thẻ metro ở Hoa Thành không dùng được ở Bình Nam. Trước đây cô nạp khá nhiều tiền vào thẻ cho tiện, giờ trong thẻ vẫn còn hơn năm mươi tệ ở trong đó.


Chắc sau này cũng không dùng được nữa.


“Về đâu em gái ơi?” Tài xế hỏi bằng giọng pha lẫn với giọng địa phương.


Tưởng Vọng Thư bần thần một giây, rồi trả lời bằng giọng phổ thông chuẩn chỉnh: “Đến đường Nam Thành.”



Trước khi chiếc xe buýt khởi hành, cô liếc nhìn ga tàu cao tốc Bình Nam cũ kỹ từ xa, những chữ màu đỏ trên tòa nhà đã phai màu theo thời gian, nhạt đến mức gần như không còn nhận ra được màu sắc ban đầu.


Còn cô thì sao? Những ký ức ở Bình Nam, liệu cũng có thể phai mờ không?


Chẳng lẽ vì Tưởng Tráng đã chết mà những ký ức đau đớn, nhơ nhuốc, kinh tởm này cũng sẽ theo đó mà tan biến?


Thôi quên đi.


Tưởng Vọng Thư khẽ nhếch mép, như đang chế nhạo, lại như đang buông xuôi đầu hàng.


Dù sao đi nữa thì cô cũng đã thực sự trở về rồi.


_


Khi Tưởng Vọng Thư bước vào cửa nhà, bên trong chật ních người, ai nấy đều đang mặc đồ tang trắng. Vì đông người, lại thêm tiếng nói lớn của mọi người nên những âm thanh hỗn độn hòa vào nhau khiến cô đứng sững nơi cửa, thoáng chốc bàng hoàng.


Vẫn là bác gái trông thấy cô trước, rồi hấp tấp nắm lấy cổ tay cô: “Ái chà! Nguyệt Lượng cuối cùng cũng về rồi, nhanh lên, thay đồ ngay đi con, sắp bắt đầu rồi!”


Tưởng Vọng Thư còn chưa kịp cầm vali đã bị bác gái vội vàng đẩy vào trong nhà. Bác nhặt vội một chiếc áo trắng trong đống quần áo bừa bãi góc nhà rồi hối hả mặc cho cô: “Nhanh lên nhanh lên! Đoàn người sắp đi rồi!”


Tưởng Vọng Thư như con cừu bị xua đuổi, mặc đại chiếc áo trắng rồi lại bị dòng người chen lấn đẩy vào giữa đoàn.


Đoàn người sắp di chuyển, bác gái thấy cô vẫn đứng giữa đoàn liền nhíu mày đẩy: “Đứng đây làm gì! Lên phía trước đi! Anh con đang ở đằng trước kia kìa—”


Đầu óc Tưởng Vọng Thư hoàn toàn mụ mị, chỉ nghe thấy câu “Anh con ở phía trước” thì cô lại nhìn về phía trước, người đàn ông mặc đồ trắng tay nâng một cái hũ nhỏ, thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, đôi vai dài rộng sừng sừng như một dãy núi khiến cô biết rõ dựa vào đó an ổn đến nhường nào.


Tưởng Vọng Thư mơ màng bước lên phía trước, người đàn ông liếc nhìn cô, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhích sang nhường chỗ để cô có thể sánh bước cùng anh.



Ánh mắt Tưởng Vọng Thư dừng ở chiếc hộp nhỏ trong tay anh, rồi lại dừng ở đôi lông mày sắc lạnh của anh, cuối cùng dừng lại ở đôi chân của chính mình. Cô khẽ co các ngón tay, sau đó nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Anh…”


Yết hầu anh cuộn một cái, rồi anh trầm giọng đáp lại: “Ừ.”


Tưởng Vọng Thư cảm thấy trái tim mình vừa ngứa ngáy vừa đau nhói, như thể có một vết thương vừa đóng vảy trên tim, chỉ cần đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông ấn nhẹ vào đó là lại khiến cô đau đến mức không thốt nên lời.


Cô biết đầu ngón tay của Tưởng Kỵ thô ráp, trên đó có những vết chai sần, là dấu tích của những ngày anh cầm cờ lê làm việc không mệt mỏi, giặt quần áo nấu cơm cho cô… Từ năm mười bảy tuổi, đôi tay ấy đã không còn mịn màng nữa.


Cô chưa từng nắm tay Tưởng Kỵ nhưng những lần cô sốt trước đây, bàn tay to lớn ấy đã từng nhẹ nhàng đặt lên trán cô, lo lắng kiểm tra nhiệt độ của cô.


Vì vậy cô biết cảm giác lòng bàn tay anh, vừa thô ráp, lại vừa ấm áp.


Nhưng đó cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức cô cũng sắp quên mất rồi.


Lúc này, đôi bàn tay to lớn ấy đang nâng hũ tro cốt, cái hũ nhỏ bé nằm vững vàng trong tay anh, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt trên mu bàn tay ấy, Tưởng Vọng Thư nhìn mà ngẩn ngơ, tự nhiên cảm thấy chúng giống như những dãy núi trên bản đồ.


Dường như Tưởng Vọng Thư luôn thích dùng núi để hình dung về Tưởng Kỵ.


Bởi vì sự che chở anh từng dành cho cô, bất kể cô làm gì, bất kể cô có đáp lại hay không, anh luôn đứng che chắn phía trước cô, giống như một ngọn núi, vững chãi và rộng lớn, không ai có thể lay chuyển.


Cô thu mình trong chiếc bóng to lớn anh tỏa ra, dựa vào sự bình yên đánh cắp từ anh, như một con kiến nhỏ lớn lên trong gian khó.


Tiếc rằng cô đã không trở thành người mà anh mong đợi, có lẽ trước đây anh hy vọng cô sẽ tỏa sáng rực rỡ như mặt trăng cho dù đi đến bất cứ đâu, nhưng cô lại luôn muốn trốn tránh. Dòng máu chảy trong xương tủy cô đã han gỉ khô cạn, cô không biết phải làm thế nào để làm cho dòng máu trong người mình tiếp tục chảy trôi.


Giống như lúc này, đoàn người đưa tang bắt đầu di chuyển, tiếng kèn sáo và tiếng khóc than vang lên cùng lúc. Trong khung cảnh ồn ào đó, cô lại cảm thấy linh hồn mình như đang lơ lửng giữa không trung, mặt cô vô hồn nhìn đám đông náo nhiệt. Âm thanh bên tai dường như dần xa mờ, còn cô thì như thực sự trở thành một hồn ma lạc lõng bên ngoài đám tang.


Không hẳn là đang xem trò hề, cô thậm chí chẳng cảm thấy chút mỉa mai nào, chỉ thấy toàn thân mình lạnh cóng, máu trong người như sắp đông cứng lại. Cô cảm thấy bất lực, ngay cả sức lực để hận thù cũng chẳng còn.



Thật kỳ lạ, trước khi đến đây, trong lòng cô vẫn còn chế nhạo những kẻ nói “Nghĩa tử là nghĩa tận”, rằng “Chết rồi thì thôi.” Nhưng khi đứng giữa khung cảnh này, cô chợt nhận ra toàn thân mình đã tê dại.


Một bàn tay nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, lực đạo vừa đủ để kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đó. Tưởng Vọng Thư ngoảnh đầu nhìn, hóa ra đoàn người đang rẽ phải nhường đường cho người đi ngược chiều, trong khi cô vẫn đờ đẫn bước thẳng nên Tưởng Kỵ đã kéo cô lại.


Chỉ một cái chạm khẽ, bàn tay lớn ấy đã rút lui, chỉ có ánh mắt anh vẫn đang dừng trên người cô. Nhưng Tưởng Vọng Thư lại cảm thấy cổ tay mình như đang đeo một vòng thép nung đỏ bỏng rát, vừa nóng lại vừa đau, giống như có một điếu thuốc đang cháy ấn lên da, cả vòng cổ tay đều mang theo hơi nóng thiêu đốt.


Đầu ngón tay anh vẫn thô ráp như xưa. Tưởng Vọng Thư cuối cùng cũng cảm nhận được chút gì đó quen thuộc, cảm giác này kéo linh hồn lạc lõng đang lơ lửng của cô trở về hiện thực, tiếng khóc than xung quanh lại ùa về bên tai.


Cô ngẩng đầu, thấy một bà lão đẩy xe đẩy đi ngược chiều cúi gằm mặt xuống, ánh mắt cố tình tránh nhìn đoàn đưa tang.


Tưởng Vọng Thư nhớ lại, hồi nhỏ người lớn trong nhà thường dặn cô rằng, nếu thấy một đoàn người mặc đồ trắng khóc lóc trên phố thì phải tránh xa họ ra, nếu không thì trẻ con có thể dính phải thứ gì đó không sạch sẽ.


Giờ đây cô lại đang đứng giữa đoàn người ấy.


Tiếng “leng keng” vang lên rồi lướt qua người Tưởng Vọng Thư, ánh mắt cô dừng ở chiếc xe đẩy của bà lão nọ, là một xe đẩy bán bánh gạo nếp đường đỏ. Thuở nhỏ cô rất thích ăn món này, cứ nghe tiếng “leng keng” từ xe đẩy là chạy ùa ra.


Chỉ là những lần Tưởng Vọng Thử được ăn rất hiếm hoi, phần lớn thời gian cô chỉ đứng nhìn thèm thuồng. Chỉ khi có Tưởng Kỵ mà không có Tưởng Tráng, cô mới được thưởng thức một chút.


Tưởng Vọng Thư thu tầm mắt lại, trong lòng dâng lên chút tiếc nuối.


Nếu bây giờ không đứng trong đoàn đưa tang này thì có lẽ cô đã mua một phần rồi.


Đoàn người đưa tang đi dọc theo con phố, tiếng khóc than vang lên khắp không gian chật hẹp, cho đến khi trở về nhà, những âm thanh ồn ào mới chấm dứt.


Trong buổi đưa tang này, chỉ có hai người không khóc.


Một người là cô, người còn lại là Tưởng Kỵ.


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 1
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...