Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 3

XUÂN MUỘN – 03

Sữa tắm.


Tưởng Vọng Thư sấy tóc xong liền bước vào bếp, mùi vị ngọt ngào trong không khí còn đậm hơn lúc trước. Trên chiếc bàn gỗ kê trong bếp, một hộp bánh gạo nếp đường đỏ đã mở nắp sẵn, phía trên có gác đôi đũa. Cô vừa định hỏi Tưởng Kỵ liệu có thể dùng đôi đũa này không, ngẩng đầu lại thấy người đàn ông đang quay lưng về phía mình, đổ mấy con tôm còn sống từ túi ni lông vào bồn rửa.


Tưởng Vọng Thư không hỏi nữa, cô trực tiếp cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, rồi hạnh phúc nheo mắt lại. Bánh gạo nếp đường đỏ bên ngoài giòn rụm, bên trong dẻo quánh, mềm mịn, lớp đường đỏ phủ ngoài vừa khớp với khẩu vị ưa ngọt của cô, y hệt như hương vị trong ký ức.


Tưởng Kỵ quay người lại, ánh mắt dừng ở đôi đũa trên tay cô. Đôi đũa này vừa nãy anh đã dùng. Ngày trước khi cô còn ở nhà, mỗi lần ăn món này cô đều bắt anh cùng ăn một miếng. Nhưng khi Tưởng Vọng Thư không có nhà, một mình anh không thể nào ăn thứ đồ ngọt lịm này. Sáu năm trôi qua, không biết hương vị có thay đổi không, anh sợ cô thất vọng nên vừa mới gắp một miếng để nếm thử. Không ngờ mới quay đi một cái, quỷ nhỏ tham ăn này đã dùng đôi đũa đó ăn mất rồi.


Ánh mắt Tưởng Kỵ nhanh chóng lướt đi, anh không nói gì, chỉ khẽ nhắc nhở: “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa không ăn nổi cơm trưa đâu.”


Tưởng Vọng Thư ừ một tiếng, rồi lại gắp thêm một miếng bánh gạo nếp đường bỏ vào miệng. Nhìn thấy bóng lưng Tưởng Kỵ đang bận rộn, cô đặt đũa xuống bước tới: “Anh, để em phụ anh.”


Tưởng Kỵ nhíu mày: “Em ra đó ngồi ăn đi.”


Tưởng Vọng Thư ngậm ngùi “Dạ” một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Vừa nói xong cô đã biết Tưởng Kỵ sẽ không cho mình giúp đâu. Hồi cô học cấp ba phải ở nội trú, chỉ cuối tuần mới về nhà. Tối thứ bảy hàng tuần Tưởng Tráng thường đi nhậu nên mỗi lần cuối tuần về anh đều hỏi trước cô muốn ăn gì, rồi tối thứ bảy vào bếp nấu cho cô một bữa tối thịnh soạn, chỉ dành riêng cho hai người họ.


Lúc ấy điều kiện kinh tế gia đình thực sự khá khó khăn, Tưởng Vọng Thư biết Tưởng Kỵ không chỉ làm một công việc nhưng cô không biết anh cụ thể làm gì, cũng không biết anh thực sự nhận được bao nhiêu tiền lương. Việc cô có thể học xong cấp ba cũng là nhờ anh chu cấp, tiền sinh hoạt của cô ở trường cũng do anh đưa. Tưởng Vọng Thư từng hỏi Tưởng Kỵ một ngày phải làm việc bao lâu nhưng anh chỉ lắc đầu, nói không lâu đâu.


Hồi đó Tưởng Kỵ đã không cho cô giúp đỡ, anh nói cô đi học đã mệt rồi, về nhà cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng còn anh thì sao? Chẳng phải anh cũng đã làm việc cả ngày sao?


Bây giờ cũng vậy, có lẽ anh nghĩ cô vừa đi đường xa ngồi xe lâu mới về nhà, nghĩ cô hẳn đã mệt, nghĩ đến cô… Anh luôn nghĩ đến cô, vậy thì ai sẽ nghĩ đến anh đây?


Tưởng Vọng Thư đột nhiên cảm thấy miếng bánh gạo đường đỏ trong cổ họng khó nuốt, thứ bột dính dính ấy cứ bám nơi cuống họng khiến cô hơi khó chịu. Cô nuốt nước bọt, cúi đầu gắp một miếng bánh gạo đường đỏ rồi đứng lên đưa đến bên môi Tưởng Kỵ, khẽ nói: “Anh cũng ăn đi.”



Tưởng Kỵ nghiêng đầu qua, ánh mắt dừng lại trên đôi đũa một giây, Tưởng Vọng Thư cũng giật mình theo, tai cô gần như ngay lập tức ửng hồng lên. Tưởng Kỵ chỉ dừng một giây, rồi như không có chuyện gì cúi đầu cắn lấy miếng bánh đó. Tưởng Vọng Thư nhìn rất rõ, động tác của anh thoạt nhìn tùy ý nhưng thực ra rất cẩn thận, môi anh hoàn toàn không chạm vào đôi đũa.


Tưởng Kỵ quay đầu đi, nói khẽ: “Em tự ăn đi, ngọt quá, anh không thích.”


Tưởng Vọng Thư chậm rãi “Dạ” một tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng khó hiểu. Trước đây khi anh bận làm việc, cô cũng thường gắp đồ ăn đút cho anh. Hồi đó cô còn không hiểu chuyện, càng không để ý liệu có dùng chung đũa hay không, lúc anh ăn đồ từ đũa của cô dường như cũng không cố ý cẩn thận như bây giờ.


Giống như đang tránh né cô vậy.


Phải rồi, sáu năm đã trôi qua rồi, dù hai người có từng thân thiết đến đâu cũng sẽ vì thời gian mà sinh ra khoảng cách, huống chi bình thường họ hầu như chẳng liên lạc gì với nhau cả.


Tưởng Vọng Thư tin rằng Tưởng Kỵ vẫn quan tâm đến cô nhưng mức độ quan tâm ấy nhiều ít ra sao, cô không dám chắc. Rốt cuộc vẫn là cô nợ anh nhiều hơn.


Tưởng Vọng Thư lại nhớ đến giọng nói của người phụ nữ lúc nãy, ánh mắt cô dừng ở chiếc túi ni lông màu đỏ trên bàn, bên trong đầy ắp những quả dâu tây tươi rói. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng đang bận rộn của người đàn ông, mở lời bình thản như những người trong nhà trò chuyện với nhau: “Lúc nãy có ai đến vậy anh?”


Tưởng Kỵ không quay lại, vừa tách chỉ tôm vừa cất tiếng hỏi khẽ: “Hả?”


Tưởng Vọng Thư hơi ngượng ngùng đảo mắt đi chỗ khác: “À, lúc em đang tắm, hình như có ai đến, hình như mang gì đó đến…”


Tưởng Kỵ lúc này mới nhớ đến mấy quả dâu trên bàn, anh đáp: “Là cái chị hồi nhỏ hay bế em đi chơi ở phố bên cạnh đó, chị Xảo Linh, em còn nhớ không? Dạo này cô ấy về quê lập nghiệp, vừa rồi cô ấy qua, nói mang ít dâu cho em ăn. Để anh dẫn em qua nhà cô ấy chơi, không thể để người ta quan tâm mình không công mãi được.”


Tưởng Vọng Thư ậm ừ: “Dạ” Cô nghe rất rõ, giọng người phụ nữ nói chuyện với Tưởng Kỵ vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, khi nhắc đến đám tang của Tưởng Tráng, sự lo lắng trong lời nói như sắp trào ra, rõ ràng là lấy cớ quan tâm đến Tưởng Kỵ.


Tưởng Vọng Thư chắc chắn một trăm phần trăm, người phụ nữ đó có tình cảm với Tưởng Kỵ. Nghĩ vậy, cô cảm thấy miếng bánh gạo đường đỏ trước mặt chẳng còn ngọt ngào nữa.



Bữa trưa thịnh soạn với một đĩa tôm xào tỏi, một đĩa thịt bò xào cải làn, một đĩa cá hấp và một tô canh hầm bắp cà rốt, món nào cũng bày biện đẹp mắt, hương vị hấp dẫn khiến người ta chỉ muốn ăn ngay. Vừa dọn món lên bàn, Tưởng Vọng Thư đã không kìm được mà nuốt nước miếng, rồi lấy điện thoại ra chụp hình.


Cô gửi ảnh cho bạn cùng phòng hồi ở Hoa Thành, kèm theo lời khoe khoang: “Về nhà rồi, được ăn cơm anh trai nấu, hehe, mày không có phần đâu ~”


Bạn cùng phòng gửi lại tấm hình đang ăn mì gói, giận dữ: “Tưởng Vọng Thư, tao tuyệt giao với mày ba ngày!”


Tưởng Kỵ rửa tay xong quay lại, thấy Tưởng Vọng Thư đang cầm điện thoại gõ lách cách, khóe miệng hơi cong lên.


Động tác lau tay của anh dừng lại một chút vài giây sau mới trở lại bình thường, anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Tưởng Vọng Thư rồi giả vờ hỏi một câu như vô tình: “Đang nhắn tin với bạn trai à?”


Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu nhìn anh, ngơ ngác “hả” một tiếng rồi lắc đầu: “Không phải, là bạn cùng phòng trước đây của em thôi.” Dừng lại một chút, giọng cô nhỏ hơn, mang chút ngại ngùng: “Em khoe với bạn ấy bữa tiệc anh nấu.”


Cô nói không phải, chứ không phải là không có.


Ánh mắt Tưởng Kỵ lóe lên chút tối tăm, anh nhanh chóng che giấu đi rồi gắp một đũa thịt bò cho cô: “Được rồi, đừng xem điện thoại nữa, ăn cơm đi, lát nữa còn sớm có thể ngủ trưa một chút.”


Tưởng Vọng Thư dạ một tiếng, tắt màn hình điện thoại rồi chuyên tâm ăn cơm.


Ăn trưa xong, Tưởng Vọng Thư giành rửa chén, Tưởng Kỵ vốn không cho nhưng cô nhăn mặt nói trên người anh có mùi cá nên anh mới chịu dừng lại để đi tắm.


Chén đũa đương nhiên là do Tưởng Vọng Thư rửa. Tiếng nước chảy rì rào từ bồn rửa vọng ra, hoà cùng với tiếng nước tắm từ nhà vệ sinh, hai âm thanh hòa vào nhau khiến cô không khỏi xao xuyến, tai đỏ lên một nửa.


Còn Tưởng Kỵ vừa bước vào nhà vệ sinh, vừa đóng cửa lại đã thấy ngay chiếc áo lót của Tưởng Vọng Thư treo trên móc phía sau cửa.



Tưởng Kỵ chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức rời mắt nhưng chỉ với một cái nhìn đó, anh đã thấy rõ hoa văn trên chiếc áo lót ren đen, cùng kích cỡ không nhỏ của nó.


Lần đầu tiên Tưởng Vọng Thư mua áo lót, chính là anh đưa cô đi mua. Dĩ nhiên anh không vào bên trong mà chỉ lịch sự nhờ dì chủ cửa hàng chọn giúp áo lót cho bé con nhà mình. Có lẽ dì thấy nhà họ không có mẹ nên thương, đã rất kỹ lưỡng chọn áo lót cho Tưởng Vọng Thư.


Lúc đó Tưởng Vọng Thư đã biết xấu hổ, về nhà liền tự giặt chiếc áo lót mới rồi chạy thình thịch lên lầu phơi. Nhưng đến tối khi Tưởng Kỵ lên phơi quần áo thì vẫn nhìn thấy hai chiếc áo lót màu trắng, chất liệu cotton, kiểu dáng đơn giản đang phất phơ trong gió, vải rất mỏng, bên trong chỉ có hai miếng lót mỏng như không.


Tưởng Kỵ mở vòi sen, dòng nước ấm lất phất rơi xuống thân hình tr*n tr** của anh. Những bắp thịt săn chắc ướt đẫm dưới làn nước. Bàn tay thô ráp của anh vuốt qua cơ thể một cách vô thức, chợt nhớ lời Tưởng Vọng Thư bảo người anh có mùi cá nên anh lại lấy thêm chút sữa tắm, xoa đều lên người.


Thời gian trôi nhanh thật sao? Sao chỉ chớp mắt mà cô ấy đã mặc đồ lót kiểu dáng trưởng thành đến vậy? Con người cô cũng thay đổi nhiều quá. Lúc nãy khi cởi áo khoác, bên trong cô chỉ mặc chiếc áo len cổ chữ V màu vàng. Khi cô cúi xuống nhặt dải vải trắng giúp anh, ánh mắt anh vô tình liếc qua đã thấy rõ đường cong sâu thẳm nơi ngực cô.


Ánh mắt Tưởng Kỵ lại dừng trên chiếc áo lót ren đen treo ở cửa. Anh nhớ lại khuôn mặt vừa e dè vừa mong đợi của Tưởng Vọng Thư khi gọi anh là “Anh”, bàn tay anh không kiểm soát được mà trượt dần xuống dưới.


Cứ tưởng là tắm rửa nhưng rửa mãi lại chẳng thấy sạch sẽ nữa, có những chỗ càng rửa lại càng… bẩn.


Tưởng Kỵ với tay điều chỉnh vòi sen cho nước chảy mạnh hơn. Tiếng nước ào ào hòa cùng tiếng rè rè của chiếc bình nóng lạnh cũ kỹ, lập tức lấn át mọi âm thanh bên ngoài. Anh thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm chiếc áo ngực ren đen trên cửa, tốc độ tay anh đột nhiên nhanh hẳn lên.


Cuối cùng cũng đến lúc đỉnh điểm, anh rên lên một tiếng. Một mớ nhầy nhụa hòa lẫn với sữa tắm chảy xuống dưới chân rồi bị cuốn trôi vào ống thoát nước.


Tưởng Kỵ lại lấy thêm chút sữa tắm, hòng xóa đi tất cả mùi hương khác lạ trên người. Vừa nãy anh ngửi thấy mùi thơm trên người cô, có lẽ do cô cũng vừa dùng sữa tắm khi tắm. Vậy là giờ bọn họ lại có cùng một mùi hương giống nhau.


Như ngày xưa vậy.


Hai người cùng chen chúc trong không gian chật hẹp, dùng chung một chai sữa tắm, chia sẻ cùng một mùi hương.



Chỉ là anh không biết cô sẽ ở lại đây bao lâu. Và anh cũng hiểu, họ không thể nào trở lại như xưa được nữa.


Tưởng Kỵ gạt đi những suy nghĩ rối bời trong đầu, rửa sạch hết bọt xà phòng trên người rồi dùng khăn lau qua loa cơ thể trước khi mặc vào bộ quần áo sạch sẽ.


Ánh mắt anh dừng ở chiếc quần trắng trong thùng nhựa đỏ bên cạnh, vết bẩn đen trên đó hiện rõ, dễ dàng nhận ra đó là vết bánh xe in hằn.


Tưởng Kỵ đoán là khi Tưởng Vọng Thư xách vali lên xe bus, vali quá nặng khiến cô mất thăng bằng nên vali đã để lại vết bẩn trên quần cô. Anh lấy chiếc quần ra khỏi thùng nhựa, để vào bồn rửa rồi lấy xà bông cạnh đó, kiên nhẫn chà xát cho đến khi vết bẩn biến mất hoàn toàn.


Sáng nay lẽ ra anh nên đi đón cô, dù bận bịu thật nhưng không thể để cô một mình về nhà như thế.


Đầu xuân Bình Nam lạnh lắm, cô một mình về nhà không biết có sợ không?


Tưởng Kỵ thở dài, giặt chiếc quần trắng thêm hai lần nữa cho đến khi nó hoàn toàn sạch sẽ. Quần len khi ướt sẽ rất nặng nhưng nhờ có sức lực trai tráng nên anh dễ dàng vắt khô. Không biết khi sống một mình bên ngoài, cô đã giặt chiếc quần này thế nào? Có phải những ngày ẩm ướt, cô luôn lo lắng không biết quần có khô không?


Tưởng Kỵ cảm thấy trái tim mình đau nhói.


Ánh mắt anh dừng ở chiếc áo lót đen treo trên cửa nhà vệ sinh, suy nghĩ một lát rồi anh cũng gỡ xuống giặt luôn cho cô, lát nữa sẽ mang ra ban công phơi cùng.


Trời quá lạnh, bồn rửa lại không có nước nóng, để cô tự giặt sau này chắc chắn tay sẽ đau, việc anh làm được thì cứ làm luôn cho cô vậy.


Tưởng Kỵ bình thản giặt chiếc áo lót, lớp vải mềm mại bị bàn tay to lớn của anh vò nhàu, biến dạng rồi lại được xả nước, trải phẳng phiu.


Anh hoàn toàn không nhớ mình vừa nhìn nó làm gì, sau khi giặt xong liền để đồ lót sạch vào chậu rồi mang ra ngoài, tự nhiên nói với Tưởng Vọng Thư: “Em rửa chén xong thì đi nghỉ trước đi, anh đi phơi quần áo cho em.”


Ánh mắt cô gái dừng ở chiếc chậu trên tay anh, sau đó ngây người đáp lời.

Tưởng Kỵ bình thản quay người lên lầu, phơi quần áo cho cô xong, nhân lúc xuống cầu thang liền đưa tay đè vào chỗ không che giấu được dưới hạ bộ.


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 3
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...