Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Chương 57: Ngoại truyện 3: Mối tình đầu (3)
138@-
Một lát sau, lúc Tần Kiến bưng một bát cháo từ trong bếp đi ra, Tề Nguyệt Gia vẫn nằm ngửa mặt tựa vào sofa, trên mặt cậu còn đắp một tờ khăn giấy.
Bởi vì không biết nấu ăn, cho nên trong bếp của Tề Nguyệt Gia chẳng có gì cả. Tần Kiến chỉ tìm thấy một ít rau xanh và một củ cà rốt trong tủ lạnh, với một cục thịt nhỏ không biết đã để trong ngăn đá bao lâu.
Sau khi chắc chắn là tất cả vẫn còn ăn được, Tần Kiến đã dùng mấy nguyên liệu đó để nấu một bát cháo rau củ thịt bằm.
Hắn đặt bát lên chiếc bàn trước mặt Tề Nguyệt Gia, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chắc là Tề Nguyệt Gia mới thay tờ giấy đắp trên mặt cách đây không lâu, nhưng phần mắt vẫn bị nước mắt làm ướt thành hai hình tròn, tuy nhiên đã nhỏ hơn lúc nãy nhiều rồi.
"Này, Tề Nguyệt Gia?" Tần Kiến gọi cậu một tiếng, không nhận được hồi âm.
Hắn cúi người, thử vén tờ khăn giấy đang đắp trên mặt Tề Nguyệt Gia lên, ấy thế mà lại phát hiện nét mặt đối phương bình yên, hơi thở đều đặn khe khẽ. Hiển nhiên là cậu đã ngủ thiếp đi.
Tần Kiến im lặng, tiện tay vứt khăn giấy vào thùng rác. Rồi hắn đứng bên cạnh nhìn Tề Nguyệt Gia đang ngủ say vài giây, trong lòng hơi lưỡng lự không biết có nên gọi cậu dậy hay không.
Do dự mãi, cuối cùng Tần Kiến vẫn lay Tề Nguyệt Gia tỉnh.
Dù bây giờ trời đang nóng, ngủ một đêm trên sofa cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng tư thế ngủ ngồi này của Tề Nguyệt Gia nhìn qua là biết không thoải mái.
Sau khi tỉnh lại, cậu nhìn chằm chằm Tần Kiến mấy giây, đầu óc còn hơi treo máy, vài giây sau mới hỏi: "... Sao anh lại ở nhà tôi?"
"..." Tần Kiến im lặng hai giây, "Giờ thì sắp không ở nữa rồi."
Dứt lời hắn xoay người định đi, Tề Nguyệt Gia vội vàng ngồi bật dậy: "Chờ một chút!"
Tần Kiến dừng chân, quay đầu lại.
Tầm mắt của Tề Nguyệt Gia dừng lại trên bát cháo trước mặt một thoáng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Kiến, nói tiếp: "Hay là chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, phiền anh nấu cho tôi nhiều như vậy."
"Không phiền. Tôi đi trước đây." Nói xong Tần Kiến lập tức rời đi.
"..." Tề Nguyệt Gia nghe thấy tiếng cửa được mở ra rồi lại đóng lại. Đợi đến khi trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, cậu mới lắc lắc cái đầu còn hơi choáng, lề mề cầm thìa lên khuấy khuấy bát cháo.
Sau khi đưa một muỗng vào miệng, Tề Nguyệt Gia sững người.
Ngon quá...
Và rồi nước mắt chẳng hiểu sao lăn lại dài xuống má. Cậu cũng không biết tối nay rốt cuộc mình bị làm sao nữa, sao mới ăn được bát cháo ngon mà đã khóc tấm tức thế này?
Đối với cậu, khóc vẫn luôn là một cách rất tốt để giải tỏa cảm xúc. Mặc dù gần đây công việc trắc trở, đâu đâu cũng gặp trở ngại, nhưng trước đó cậu đã khóc một trận trước mặt Tần Kiến rồi, cho nên hiện tại thật ra tâm trạng của cậu khá là tốt.
Cậu rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt, mặt không cảm xúc mà vừa ch** n**c mắt vừa ăn cháo. Ăn được vài miếng, cửa nhà lại bất ngờ vang lên tiếng gõ.
Tề Nguyệt Gia đặt thìa xuống, đứng dậy ra mở cửa, thấy Tần Kiến quay lại.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tần Kiến ngẩn ra.
Không vì lý do nào khác, chỉ là bởi vành mắt của Tề Nguyệt Gia đỏ hoe, trên lông mi thậm chí còn đọng mấy giọt lệ. Rõ ràng là cậu đã khóc trong mấy phút hắn vừa rời đi.
Dường như Tề Nguyệt Gia cũng ý thức được điều đó, cậu cụp mắt xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"... Tôi quên lấy điện thoại."
Tề Nguyệt Gia khẽ "ồ" một tiếng, nghiêng người nhường đường cho hắn vào.
Tần Kiến đi lướt qua người cậu, ánh mắt vô thức dừng trên người cậu thêm vài giây.
Mấy lần gặp trước đều không tiếp xúc gần thế này, giờ phút này Tần Kiến mới để ý thấy trên chóp mũi của Tề Nguyệt Gia có một nốt ruồi nhỏ mờ mờ.
Tầm mắt hướng lên trên, là vành mắt đỏ hoe và hàng mi còn đọng nước của cậu.
Giống như một chú mèo con bị tủi thân vậy.
Tần Kiến cũng không biết vì sao mình lại liên tưởng Tề Nguyệt Gia với mèo con. Có lẽ là vì con mèo tam thể mà Tần Thính nuôi hồi trước cũng rất thích giở cái điệu bộ tủi thân đáng thương tương tự như của Tề Nguyệt Gia bây giờ để lừa lấy súp thưởng ăn.
Nhưng rõ ràng vẻ mặt này của Tề Nguyệt Gia không phải là để lừa súp thưởng, trông cậu thật sự không vui.
Cầm lấy điện thoại của mình trên bàn bếp xong, Tần Kiến đi ra ngoài, nhìn Tề Nguyệt Gia đã ngồi lại trên sofa cầm thìa ăn cháo, hỏi: "Còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Tề Nguyệt Gia liếc hắn một cái, lắc đầu: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh lâu như vậy. Cháo anh nấu ngon lắm. Bây giờ không còn sớm nữa, anh mau về nhà đi."
Vừa nói, cậu vừa giơ tay lau đi giọt nước mắt suýt nữa đã trào ra khỏi khóe mi.
Tề Nguyệt Gia âm thầm chửi mình trong lòng: Rốt cuộc là đang khóc vì cái gì vậy hả!
Ít nhất cũng phải đợi Tần Kiến đi rồi hẵng khóc chứ, để người ta nhìn thấy thì mất mặt biết bao.
Cậu tin rằng mỗi một giọt nước mắt của mình đều không phải là vô cớ. Có lẽ áp lực và sự không vui của cậu đã bị đại não che khuất, cho nên mới có tình trạng "rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng lại không kiểm soát được nước mắt" như thế này.
Gặp lúc như vậy, Tề Nguyệt Gia sẽ để mặc bản thân khóc một trận cho đã, nhưng lần này Tần Kiến đang ở trong nhà cậu, khiến cậu khó mà thoải mái rơi lệ.
Cậu thầm cầu nguyện trong lòng mong Tần Kiến mau mau rời đi, nhưng đồng thời lại mơ hồ không muốn hắn đi khỏi.
"Cậu đã gặp phải chuyện gì à?" Tần Kiến hỏi.
"..." Tề Nguyệt Gia không lên tiếng.
Nghĩ đến việc có khi bây giờ cậu không thể nói thành lời, Tần Kiến bắt đầu tự mình đoán: "Thất tình à?"
Tề Nguyệt Gia lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Chưa từng yêu ai."
"Thất nghiệp rồi?"
"... Tạm thời thì chưa."
Tần Kiến im lặng hai giây, lại hỏi: "Cãi nhau với bạn bè?"
Tề Nguyệt Gia lại lắc đầu: "Bọn tôi thân nhau lắm."
"..."
Tần Kiến định nói tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi kỳ lạ.
Tại sao hắn lại phải quan tâm một người không quen biết như vậy? Thậm chí còn cố gắng tìm ra nguyên nhân buồn bực của đối phương để khuyên nhủ người ta. Hắn có phải dân ngành tâm lý đâu.
Vài giây sau, Tề Nguyệt Gia lại lắc đầu, lần này cậu không nói gì cả.
Hỏi nãy giờ mà chẳng moi được chuyện gì, Tần Kiến thở dài một hơi, muốn rời đi nhưng lại lo rằng nếu mình đi thì Tề Nguyệt Gia sẽ khóc tiếp.
Tối hôm đó cứ thế trôi qua, Tần Kiến không nhắc đến chuyện về, mà Tề Nguyệt Gia cũng không đuổi hắn đi.
Ăn xong bát cháo, Tề Nguyệt Gia cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cả thể chất lẫn tinh thần. Bởi vì thật sự không có việc gì làm, hai người bắt đầu cùng nhau chơi game, những giọt nước mắt chưa kịp rơi của Tề Nguyệt Gia đều bị trò chơi làm cho tan biến.
Nhờ chơi game, hai người họ dần thân quen hơn. Tần Kiến nhân cơ hội này lại hỏi cậu gần đây đã gặp phải chuyện gì, lúc này Tề Nguyệt Gia mới kể chuyện các đồng nghiệp cố ý cô lập cậu.
Cậu phát hiện ra Tần Kiến chơi game khá giỏi, vừa hay ngày thường cậu chơi game chủ yếu theo hệ không đánh không giết, đang cần một người bạn chơi game có kỹ thuật tốt. Thế là đến khi trời tờ mờ sáng, Tần Kiến nói muốn về, cậu lại đề nghị trao đổi phương thức liên lạc.
Lần này, Tần Kiến đồng ý.
Sau khi lời mời kết bạn được gửi đi, Tần Kiến đã nhấn chấp nhận ngay trước mặt Tề Nguyệt Gia. Lúc sắp đi rồi, hắn như sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tề Nguyệt Gia nói: "Tôi khuyên cậu nên sớm nghỉ việc, cứ kéo dài thì chỉ có mình cậu chịu thiệt thôi. Nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi."
"..." Tề Nguyệt Gia gật đầu, "Tôi biết rồi."
Trong lúc chơi game, Tề Nguyệt Gia đã biết Tần Kiến là luật sư. Khi ấy, câu đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là "quả nhiên là vậy".
Lúc tranh cãi với Liễu Tấn, vẻ mặt Tần Kiến bình tĩnh như thế bởi vì đó chính là công việc mà hắn làm mỗi ngày.
Tiễn Tần Kiến đi rồi, Tề Nguyệt Gia chuẩn bị đi ngủ bù, nhưng nằm trên giường mãi mà không tài nào chợp mắt được.
Cậu trằn trọc một lúc lâu, cho đến khi mặt trời mọc.
Tề Nguyệt Gia với lấy điện thoại bên gối, mở khung trò chuyện với Liễu Tấn, gõ một dòng báo rằng cậu muốn nghỉ việc.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, bởi mục đích ban đầu của Liễu Tấn cũng chính là như thế.
Trong suốt quá trình không hề xảy ra bất kỳ tranh chấp nào, Liễu Tấn vẫn thanh toán lương như thường lệ.
Nhận được tiền xong, việc đầu tiên Tề Nguyệt Gia làm là mua chiếc máy ảnh mà cậu đã để trong giỏ hàng suốt bao lâu nay. Cầm được máy rồi, cậu lấy hết can đảm nhắn tin riêng cho mấy người bạn mà trước kia từng kết bạn trong đám cưới của Tần Thính, hỏi xem họ có cần chụp ảnh không.
Trong số ấy, có vài người đã âm thầm xóa bạn với cậu, phần lớn thì nói rằng tạm thời chưa cần, sau này có dịp sẽ báo sau. Chỉ có hai ba người là có nhu cầu, và đã hẹn thời gian với Tề Nguyệt Gia.
Sau đó, Tề Nguyệt Gia đã hoàn thành trót lọt đơn chụp ảnh cá nhân đầu tiên. Cậu ngại không dám yêu cầu khách tạo dáng này nọ, chỉ có thể tự mình chọn góc chụp.
Còn về ảnh thành phẩm cuối cùng, khách hàng tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Tề Nguyệt Gia cũng có thể cảm nhận được cô ấy không hài lòng lắm. Dù vậy cô vẫn khen vài chỗ có thể khen, còn đăng lên Moments để quảng bá cho cậu.
Tối hôm đó, Tề Nguyệt Gia chủ động bảo muốn mời cơm, Nghiêm Tầm nghe xong cười khẩy: "Chỉ bằng hai trăm tệ mày kiếm được từ cái đơn hàng này á? Còn không đủ cho tao nhét kẽ răng."
Tề Nguyệt Gia đang gõ chữ báo tin này cho Tần Kiến. Dạo gần đây hai người gần như tối nào cũng chơi game với nhau một lúc. Nghe Nghiêm Tầm nói vậy, cậu bèn đáp: "Vậy thì kẽ răng của mày cũng to thật đấy."
"..."
"Đi thôi, tao gọi thêm một người bạn nữa." Tề Nguyệt Gia vừa nói vừa đứng dậy, kéo cánh tay Nghiêm Tầm, lôi cả cậu ta dậy theo.
Hai trăm tệ kiếm được từ đơn hàng này dĩ nhiên không đủ cho ba người ăn, nhưng dẫu sao Tề Nguyệt Gia cũng có khoản tiết kiệm năm con số, nếu không thì cậu đâu dám nghỉ việc như vậy.
Trong cuộc sống của cậu, khoản chi tiêu lớn duy nhất chỉ có máy ảnh và ống kính. Nhưng mấy thứ đó cũng đâu phải ngày nào cũng mua, vậy nên mời hai người bạn ăn một bữa cơm vẫn dư sức.
Hôm nay là lần đầu tiên Tần Kiến và Nghiêm Tầm gặp nhau, nhưng bởi vì Tề Nguyệt Gia đã nhắc đến người này trước mặt người kia không ít lần, nên lúc bầu không khí lúc ba người họ ngồi cùng nhau cũng khá là tự nhiên.
Cả ba ở nhà Tề Nguyệt Gia một lúc, đợi đến khi trời sập tối, cuối cùng cậu không đợi được nữa: "Hai người nói xem đi ăn gì đi chứ, không đói à?"
Hai người kia im lặng nhìn cậu, vài giây sau Tần Kiến đáp: "Ăn lẩu đi."
Nghiêm Tầm gật đầu: "Được đấy."
"..."
Tề Nguyệt Gia vốn định mời họ đi ăn đồ Nhật hay đồ Âu gì đó, ai dè hai người lại bình dân đến mức muốn ăn lẩu.
Cậu thở dài một hơi: "Không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu, tôi có tiền mà, thật đó."
"Mày có tiền thì liên quan gì đến bọn tao?" Nghiêm Tầm nói, "Dạo trước trời nóng quá, hai hôm nay khó khăn lắm nhiệt độ mới giảm xuống, tao chỉ muốn ăn một bữa lẩu thôi, thì sao nào?"
"..." Tề Nguyệt Gia không cãi lại được.
Nói mới nhớ, thật ra cũng lâu rồi cậu chưa ăn lẩu.
Thế là ba người cứ vậy kéo nhau ra ngoài ăn lẩu, trên đường đi Tề Nguyệt Gia còn bảo, sau này có cơ hội nhất định sẽ mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn.
Tần Kiến nghe vậy chỉ khẽ cười, Nghiêm Tầm thì nói: "Đợi khi nào giá một đơn hàng của mày vượt quá năm trăm tệ đi đã."
Đến quán lẩu, Tề Nguyệt Gia và Tần Kiến ngồi cùng một bên, Nghiêm Tầm ngồi đối diện.
Bởi vì Tề Nguyệt Gia bận chọn món nên là Tần Kiến đã pha nước chấm giúp cậu.
Lúc bắt đầu ăn, cậu có hơi bất ngờ: "Quán lẩu này ăn ngon như vậy từ khi nào thế?"
Nghe vậy, Nghiêm Tầm liếc cậu một cái: "Có đâu, vẫn như xưa thôi mà."
Tề Nguyệt Gia nhíu mày: "Không phải, thật sự là rất..." Cậu nói đến nửa chừng thì im bặt.
Chẳng lẽ là do nước chấm?
Nghĩ thế, cậu quay sang nhìn Tần Kiến, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau mấy giây, khóe miệng Tần Kiến khẽ mỉm cười, hắn thu lại tầm mắt: "Nhỡ đâu là do vị giác của cậu tiến hóa rồi thì sao."
Tề Nguyệt Gia không nói gì, lặng lẽ nhìn Tần Kiến.
Cậu chợt nhớ đến bát cháo rau củ mà Tần Kiến đã nấu cho mình từ rất lâu trước đây. Tâm trạng khi cậu ăn miếng đầu tiên lúc đó, rất giống với cảm giác bây giờ.
Cậu cố tìm một tính từ để miêu tả, và cuối cùng nghĩ đến hai chữ "kinh ngạc".
Đúng vậy, là một hương vị khiến người ta kinh ngạc.
Kể từ sau bát cháo ấy, Tề Nguyệt Gia luôn nhớ mãi cái hương vị đó. Hình như Tần Kiến cực kỳ giỏi nấu ăn, những món do tay chính hắn làm ra chỉ cần ăn một lần là không thể nào quên được.
Một lát sau, Nghiêm Tầm ngồi đối diện bỗng lên tiếng: "Mày có biết là bây giờ trông mày y như một thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu không hả Tề Mặt Trăng?"
Tề Nguyệt Gia sực tỉnh, gò má hơi nóng lên. Cậu gắp một viên bò viên trong nồi bỏ vào bát, rồi mới có vẻ ngượng ngùng đáp: "Mày mới là thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu ấy!"
Tần Kiến thì lại chú ý vào cách xưng hô: "Tề Mặt Trăng?"
"Làm gì mà hơn hai mươi năm, tao mới có 22 tuổi..." Tề Nguyệt Gia lí nhí lẩm bẩm.
Tần Kiến liếc sang nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì.
Bữa ăn kết thúc, ba người cùng bước ra khỏi quán lẩu.
Tề Nguyệt Gia vốn định hỏi công thức pha nước chấm lẩu của Tần Kiến, nhưng trước khi mở miệng cậu lại nghĩ ra điều gì đó, cuối cùng vẫn không hỏi nữa.
Nếu mình không biết công thức, thì lần sau còn có thể đường đường chính chính mời Tần Kiến... cùng đi ăn thêm một bữa lẩu nữa.
Cậu bắt đầu có những tâm tư vụn vặt như thế này với Tần Kiến từ khi nào nhỉ?
Tề Nguyệt Gia cũng không biết.
Có lẽ là sự mập mờ giả được tạo ra bởi việc trò chuyện thường xuyên. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây là lần đầu tiên Tề Nguyệt Gia mong chờ được gặp một người đến vậy, tuy rằng đó là người cùng giới.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình là trai thẳng, nói thật thì trong chuyện tình cảm, kinh nghiệm của cậu hoàn toàn là con số 0. Không nói người khác, lấy ngay Nghiêm Tầm chơi từ nhỏ đến lớn, cậu ta và bạn gái đã yêu nhau hai ba năm rồi, còn Tề Nguyệt Gia thì chưa từng có lấy một mối quan hệ mập mờ nào.
... Có lẽ bây giờ đã có rồi.
Tề Nguyệt Gia liếc nhìn Tần Kiến, rồi ghé sát vào bên cạnh đối phương, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy để nhỏ giọng hỏi: "Tối nay có chơi game nữa không?"
Tần Kiến liếc ngang sang cậu một cái, lắc đầu: "Tối nay chắc bận."
"..." Tề Nguyệt Gia khẽ đáp "ồ" một tiếng.
Tiếp đó, hai người không nói thêm gì nữa. Mãi cho đến khi về nhà, Tề Nguyệt Gia ngửa mặt nằm trên sofa, đột nhiên nhận ra hình như mình đang thất vọng. Ngay tức thì, cậu cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Cảm xúc của mình đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay rồi!
Thế này không ổn, không ổn chút nào.
Tề Nguyệt Gia có hơi lo lắng ngồi trên sofa, cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi mà mở khung chat với Tần Kiến, gõ chữ hỏi: [Anh bận gì vậy?]
Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ gửi một bức ảnh.
Tề Nguyệt Gia mở ảnh ra xem, hóa ra là một bản tài liệu pháp lý đang viết dở.
Nếu là công việc thì không sao.
Tề Nguyệt Gia gửi lại một câu "Anh cứ làm việc tiếp đi." Tần Kiến còn chưa trả lời thì cậu đã nhận được tin nhắn của Nghiêm Tầm trước, hỏi cậu có muốn chơi game không.
Vừa hay đang rảnh, Tề Nguyệt Gia lập tức đồng ý ngay. Gần đây cậu toàn chơi với Tần Kiến, đã rất lâu rồi không chơi cùng Nghiêm Tầm.
Giữa chừng, bạn gái của Nghiêm Tầm là Lâm Miểu cũng tham gia, ba người vừa gọi điện vừa chơi game đến tận khuya. Vì hôm sau Nghiêm Tầm còn phải đi làm nên cả bọn mới dừng lại.
Thoát game xong, Tề Nguyệt Gia gập laptop, đứng dậy đi tắm. Sau khi ra ngoài cậu mới cầm lấy điện thoại, phát hiện trong lúc mình bận chơi với Nghiêm Tầm và Lâm Miểu, Tần Kiến đã gửi cho cậu một đống tin nhắn.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở: "Tôi xong việc rồi", "Còn muốn chơi game không", "Ngủ rồi à?", và cả "Đang online game, cậu đang chơi với ai thế?", "Nửa tiếng rồi mà vẫn chưa xong à?".
Còn có tin nhắn vừa gửi mười mấy phút trước: [Sao offline rồi cũng không trả lời tôi?]
Tề Nguyệt Gia lướt xem những tin nhắn này, cảm giác nguy hiểm nảy sinh do phát hiện ra mình quá để tâm đến Tần Kiến lúc nãy đã tan biến sạch.
Xem ra người bị nắm thóp cảm xúc không chỉ có một mình cậu.
Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Một lát sau, lúc Tần Kiến bưng một bát cháo từ trong bếp đi ra, Tề Nguyệt Gia vẫn nằm ngửa mặt tựa vào sofa, trên mặt cậu còn đắp một tờ khăn giấy.
Bởi vì không biết nấu ăn, cho nên trong bếp của Tề Nguyệt Gia chẳng có gì cả. Tần Kiến chỉ tìm thấy một ít rau xanh và một củ cà rốt trong tủ lạnh, với một cục thịt nhỏ không biết đã để trong ngăn đá bao lâu.
Sau khi chắc chắn là tất cả vẫn còn ăn được, Tần Kiến đã dùng mấy nguyên liệu đó để nấu một bát cháo rau củ thịt bằm.
Hắn đặt bát lên chiếc bàn trước mặt Tề Nguyệt Gia, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chắc là Tề Nguyệt Gia mới thay tờ giấy đắp trên mặt cách đây không lâu, nhưng phần mắt vẫn bị nước mắt làm ướt thành hai hình tròn, tuy nhiên đã nhỏ hơn lúc nãy nhiều rồi.
"Này, Tề Nguyệt Gia?" Tần Kiến gọi cậu một tiếng, không nhận được hồi âm.
Hắn cúi người, thử vén tờ khăn giấy đang đắp trên mặt Tề Nguyệt Gia lên, ấy thế mà lại phát hiện nét mặt đối phương bình yên, hơi thở đều đặn khe khẽ. Hiển nhiên là cậu đã ngủ thiếp đi.
Tần Kiến im lặng, tiện tay vứt khăn giấy vào thùng rác. Rồi hắn đứng bên cạnh nhìn Tề Nguyệt Gia đang ngủ say vài giây, trong lòng hơi lưỡng lự không biết có nên gọi cậu dậy hay không.
Do dự mãi, cuối cùng Tần Kiến vẫn lay Tề Nguyệt Gia tỉnh.
Dù bây giờ trời đang nóng, ngủ một đêm trên sofa cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng tư thế ngủ ngồi này của Tề Nguyệt Gia nhìn qua là biết không thoải mái.
Sau khi tỉnh lại, cậu nhìn chằm chằm Tần Kiến mấy giây, đầu óc còn hơi treo máy, vài giây sau mới hỏi: "... Sao anh lại ở nhà tôi?"
"..." Tần Kiến im lặng hai giây, "Giờ thì sắp không ở nữa rồi."
Dứt lời hắn xoay người định đi, Tề Nguyệt Gia vội vàng ngồi bật dậy: "Chờ một chút!"
Tần Kiến dừng chân, quay đầu lại.
Tầm mắt của Tề Nguyệt Gia dừng lại trên bát cháo trước mặt một thoáng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Kiến, nói tiếp: "Hay là chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, phiền anh nấu cho tôi nhiều như vậy."
"Không phiền. Tôi đi trước đây." Nói xong Tần Kiến lập tức rời đi.
"..." Tề Nguyệt Gia nghe thấy tiếng cửa được mở ra rồi lại đóng lại. Đợi đến khi trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, cậu mới lắc lắc cái đầu còn hơi choáng, lề mề cầm thìa lên khuấy khuấy bát cháo.
Sau khi đưa một muỗng vào miệng, Tề Nguyệt Gia sững người.
Ngon quá...
Và rồi nước mắt chẳng hiểu sao lăn lại dài xuống má. Cậu cũng không biết tối nay rốt cuộc mình bị làm sao nữa, sao mới ăn được bát cháo ngon mà đã khóc tấm tức thế này?
Đối với cậu, khóc vẫn luôn là một cách rất tốt để giải tỏa cảm xúc. Mặc dù gần đây công việc trắc trở, đâu đâu cũng gặp trở ngại, nhưng trước đó cậu đã khóc một trận trước mặt Tần Kiến rồi, cho nên hiện tại thật ra tâm trạng của cậu khá là tốt.
Cậu rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt, mặt không cảm xúc mà vừa ch** n**c mắt vừa ăn cháo. Ăn được vài miếng, cửa nhà lại bất ngờ vang lên tiếng gõ.
Tề Nguyệt Gia đặt thìa xuống, đứng dậy ra mở cửa, thấy Tần Kiến quay lại.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tần Kiến ngẩn ra.
Không vì lý do nào khác, chỉ là bởi vành mắt của Tề Nguyệt Gia đỏ hoe, trên lông mi thậm chí còn đọng mấy giọt lệ. Rõ ràng là cậu đã khóc trong mấy phút hắn vừa rời đi.
Dường như Tề Nguyệt Gia cũng ý thức được điều đó, cậu cụp mắt xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"... Tôi quên lấy điện thoại."
Tề Nguyệt Gia khẽ "ồ" một tiếng, nghiêng người nhường đường cho hắn vào.
Tần Kiến đi lướt qua người cậu, ánh mắt vô thức dừng trên người cậu thêm vài giây.
Mấy lần gặp trước đều không tiếp xúc gần thế này, giờ phút này Tần Kiến mới để ý thấy trên chóp mũi của Tề Nguyệt Gia có một nốt ruồi nhỏ mờ mờ.
Tầm mắt hướng lên trên, là vành mắt đỏ hoe và hàng mi còn đọng nước của cậu.
Giống như một chú mèo con bị tủi thân vậy.
Tần Kiến cũng không biết vì sao mình lại liên tưởng Tề Nguyệt Gia với mèo con. Có lẽ là vì con mèo tam thể mà Tần Thính nuôi hồi trước cũng rất thích giở cái điệu bộ tủi thân đáng thương tương tự như của Tề Nguyệt Gia bây giờ để lừa lấy súp thưởng ăn.
Nhưng rõ ràng vẻ mặt này của Tề Nguyệt Gia không phải là để lừa súp thưởng, trông cậu thật sự không vui.
Cầm lấy điện thoại của mình trên bàn bếp xong, Tần Kiến đi ra ngoài, nhìn Tề Nguyệt Gia đã ngồi lại trên sofa cầm thìa ăn cháo, hỏi: "Còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Tề Nguyệt Gia liếc hắn một cái, lắc đầu: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh lâu như vậy. Cháo anh nấu ngon lắm. Bây giờ không còn sớm nữa, anh mau về nhà đi."
Vừa nói, cậu vừa giơ tay lau đi giọt nước mắt suýt nữa đã trào ra khỏi khóe mi.
Tề Nguyệt Gia âm thầm chửi mình trong lòng: Rốt cuộc là đang khóc vì cái gì vậy hả!
Ít nhất cũng phải đợi Tần Kiến đi rồi hẵng khóc chứ, để người ta nhìn thấy thì mất mặt biết bao.
Cậu tin rằng mỗi một giọt nước mắt của mình đều không phải là vô cớ. Có lẽ áp lực và sự không vui của cậu đã bị đại não che khuất, cho nên mới có tình trạng "rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng lại không kiểm soát được nước mắt" như thế này.
Gặp lúc như vậy, Tề Nguyệt Gia sẽ để mặc bản thân khóc một trận cho đã, nhưng lần này Tần Kiến đang ở trong nhà cậu, khiến cậu khó mà thoải mái rơi lệ.
Cậu thầm cầu nguyện trong lòng mong Tần Kiến mau mau rời đi, nhưng đồng thời lại mơ hồ không muốn hắn đi khỏi.
"Cậu đã gặp phải chuyện gì à?" Tần Kiến hỏi.
"..." Tề Nguyệt Gia không lên tiếng.
Nghĩ đến việc có khi bây giờ cậu không thể nói thành lời, Tần Kiến bắt đầu tự mình đoán: "Thất tình à?"
Tề Nguyệt Gia lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Chưa từng yêu ai."
"Thất nghiệp rồi?"
"... Tạm thời thì chưa."
Tần Kiến im lặng hai giây, lại hỏi: "Cãi nhau với bạn bè?"
Tề Nguyệt Gia lại lắc đầu: "Bọn tôi thân nhau lắm."
"..."
Tần Kiến định nói tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi kỳ lạ.
Tại sao hắn lại phải quan tâm một người không quen biết như vậy? Thậm chí còn cố gắng tìm ra nguyên nhân buồn bực của đối phương để khuyên nhủ người ta. Hắn có phải dân ngành tâm lý đâu.
Vài giây sau, Tề Nguyệt Gia lại lắc đầu, lần này cậu không nói gì cả.
Hỏi nãy giờ mà chẳng moi được chuyện gì, Tần Kiến thở dài một hơi, muốn rời đi nhưng lại lo rằng nếu mình đi thì Tề Nguyệt Gia sẽ khóc tiếp.
Tối hôm đó cứ thế trôi qua, Tần Kiến không nhắc đến chuyện về, mà Tề Nguyệt Gia cũng không đuổi hắn đi.
Ăn xong bát cháo, Tề Nguyệt Gia cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cả thể chất lẫn tinh thần. Bởi vì thật sự không có việc gì làm, hai người bắt đầu cùng nhau chơi game, những giọt nước mắt chưa kịp rơi của Tề Nguyệt Gia đều bị trò chơi làm cho tan biến.
Nhờ chơi game, hai người họ dần thân quen hơn. Tần Kiến nhân cơ hội này lại hỏi cậu gần đây đã gặp phải chuyện gì, lúc này Tề Nguyệt Gia mới kể chuyện các đồng nghiệp cố ý cô lập cậu.
Cậu phát hiện ra Tần Kiến chơi game khá giỏi, vừa hay ngày thường cậu chơi game chủ yếu theo hệ không đánh không giết, đang cần một người bạn chơi game có kỹ thuật tốt. Thế là đến khi trời tờ mờ sáng, Tần Kiến nói muốn về, cậu lại đề nghị trao đổi phương thức liên lạc.
Lần này, Tần Kiến đồng ý.
Sau khi lời mời kết bạn được gửi đi, Tần Kiến đã nhấn chấp nhận ngay trước mặt Tề Nguyệt Gia. Lúc sắp đi rồi, hắn như sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tề Nguyệt Gia nói: "Tôi khuyên cậu nên sớm nghỉ việc, cứ kéo dài thì chỉ có mình cậu chịu thiệt thôi. Nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi."
"..." Tề Nguyệt Gia gật đầu, "Tôi biết rồi."
Trong lúc chơi game, Tề Nguyệt Gia đã biết Tần Kiến là luật sư. Khi ấy, câu đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là "quả nhiên là vậy".
Lúc tranh cãi với Liễu Tấn, vẻ mặt Tần Kiến bình tĩnh như thế bởi vì đó chính là công việc mà hắn làm mỗi ngày.
Tiễn Tần Kiến đi rồi, Tề Nguyệt Gia chuẩn bị đi ngủ bù, nhưng nằm trên giường mãi mà không tài nào chợp mắt được.
Cậu trằn trọc một lúc lâu, cho đến khi mặt trời mọc.
Tề Nguyệt Gia với lấy điện thoại bên gối, mở khung trò chuyện với Liễu Tấn, gõ một dòng báo rằng cậu muốn nghỉ việc.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, bởi mục đích ban đầu của Liễu Tấn cũng chính là như thế.
Trong suốt quá trình không hề xảy ra bất kỳ tranh chấp nào, Liễu Tấn vẫn thanh toán lương như thường lệ.
Nhận được tiền xong, việc đầu tiên Tề Nguyệt Gia làm là mua chiếc máy ảnh mà cậu đã để trong giỏ hàng suốt bao lâu nay. Cầm được máy rồi, cậu lấy hết can đảm nhắn tin riêng cho mấy người bạn mà trước kia từng kết bạn trong đám cưới của Tần Thính, hỏi xem họ có cần chụp ảnh không.
Trong số ấy, có vài người đã âm thầm xóa bạn với cậu, phần lớn thì nói rằng tạm thời chưa cần, sau này có dịp sẽ báo sau. Chỉ có hai ba người là có nhu cầu, và đã hẹn thời gian với Tề Nguyệt Gia.
Sau đó, Tề Nguyệt Gia đã hoàn thành trót lọt đơn chụp ảnh cá nhân đầu tiên. Cậu ngại không dám yêu cầu khách tạo dáng này nọ, chỉ có thể tự mình chọn góc chụp.
Còn về ảnh thành phẩm cuối cùng, khách hàng tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Tề Nguyệt Gia cũng có thể cảm nhận được cô ấy không hài lòng lắm. Dù vậy cô vẫn khen vài chỗ có thể khen, còn đăng lên Moments để quảng bá cho cậu.
Tối hôm đó, Tề Nguyệt Gia chủ động bảo muốn mời cơm, Nghiêm Tầm nghe xong cười khẩy: "Chỉ bằng hai trăm tệ mày kiếm được từ cái đơn hàng này á? Còn không đủ cho tao nhét kẽ răng."
Tề Nguyệt Gia đang gõ chữ báo tin này cho Tần Kiến. Dạo gần đây hai người gần như tối nào cũng chơi game với nhau một lúc. Nghe Nghiêm Tầm nói vậy, cậu bèn đáp: "Vậy thì kẽ răng của mày cũng to thật đấy."
"..."
"Đi thôi, tao gọi thêm một người bạn nữa." Tề Nguyệt Gia vừa nói vừa đứng dậy, kéo cánh tay Nghiêm Tầm, lôi cả cậu ta dậy theo.
Hai trăm tệ kiếm được từ đơn hàng này dĩ nhiên không đủ cho ba người ăn, nhưng dẫu sao Tề Nguyệt Gia cũng có khoản tiết kiệm năm con số, nếu không thì cậu đâu dám nghỉ việc như vậy.
Trong cuộc sống của cậu, khoản chi tiêu lớn duy nhất chỉ có máy ảnh và ống kính. Nhưng mấy thứ đó cũng đâu phải ngày nào cũng mua, vậy nên mời hai người bạn ăn một bữa cơm vẫn dư sức.
Hôm nay là lần đầu tiên Tần Kiến và Nghiêm Tầm gặp nhau, nhưng bởi vì Tề Nguyệt Gia đã nhắc đến người này trước mặt người kia không ít lần, nên lúc bầu không khí lúc ba người họ ngồi cùng nhau cũng khá là tự nhiên.
Cả ba ở nhà Tề Nguyệt Gia một lúc, đợi đến khi trời sập tối, cuối cùng cậu không đợi được nữa: "Hai người nói xem đi ăn gì đi chứ, không đói à?"
Hai người kia im lặng nhìn cậu, vài giây sau Tần Kiến đáp: "Ăn lẩu đi."
Nghiêm Tầm gật đầu: "Được đấy."
"..."
Tề Nguyệt Gia vốn định mời họ đi ăn đồ Nhật hay đồ Âu gì đó, ai dè hai người lại bình dân đến mức muốn ăn lẩu.
Cậu thở dài một hơi: "Không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu, tôi có tiền mà, thật đó."
"Mày có tiền thì liên quan gì đến bọn tao?" Nghiêm Tầm nói, "Dạo trước trời nóng quá, hai hôm nay khó khăn lắm nhiệt độ mới giảm xuống, tao chỉ muốn ăn một bữa lẩu thôi, thì sao nào?"
"..." Tề Nguyệt Gia không cãi lại được.
Nói mới nhớ, thật ra cũng lâu rồi cậu chưa ăn lẩu.
Thế là ba người cứ vậy kéo nhau ra ngoài ăn lẩu, trên đường đi Tề Nguyệt Gia còn bảo, sau này có cơ hội nhất định sẽ mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn.
Tần Kiến nghe vậy chỉ khẽ cười, Nghiêm Tầm thì nói: "Đợi khi nào giá một đơn hàng của mày vượt quá năm trăm tệ đi đã."
Đến quán lẩu, Tề Nguyệt Gia và Tần Kiến ngồi cùng một bên, Nghiêm Tầm ngồi đối diện.
Bởi vì Tề Nguyệt Gia bận chọn món nên là Tần Kiến đã pha nước chấm giúp cậu.
Lúc bắt đầu ăn, cậu có hơi bất ngờ: "Quán lẩu này ăn ngon như vậy từ khi nào thế?"
Nghe vậy, Nghiêm Tầm liếc cậu một cái: "Có đâu, vẫn như xưa thôi mà."
Tề Nguyệt Gia nhíu mày: "Không phải, thật sự là rất..." Cậu nói đến nửa chừng thì im bặt.
Chẳng lẽ là do nước chấm?
Nghĩ thế, cậu quay sang nhìn Tần Kiến, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau mấy giây, khóe miệng Tần Kiến khẽ mỉm cười, hắn thu lại tầm mắt: "Nhỡ đâu là do vị giác của cậu tiến hóa rồi thì sao."
Tề Nguyệt Gia không nói gì, lặng lẽ nhìn Tần Kiến.
Cậu chợt nhớ đến bát cháo rau củ mà Tần Kiến đã nấu cho mình từ rất lâu trước đây. Tâm trạng khi cậu ăn miếng đầu tiên lúc đó, rất giống với cảm giác bây giờ.
Cậu cố tìm một tính từ để miêu tả, và cuối cùng nghĩ đến hai chữ "kinh ngạc".
Đúng vậy, là một hương vị khiến người ta kinh ngạc.
Kể từ sau bát cháo ấy, Tề Nguyệt Gia luôn nhớ mãi cái hương vị đó. Hình như Tần Kiến cực kỳ giỏi nấu ăn, những món do tay chính hắn làm ra chỉ cần ăn một lần là không thể nào quên được.
Một lát sau, Nghiêm Tầm ngồi đối diện bỗng lên tiếng: "Mày có biết là bây giờ trông mày y như một thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu không hả Tề Mặt Trăng?"
Tề Nguyệt Gia sực tỉnh, gò má hơi nóng lên. Cậu gắp một viên bò viên trong nồi bỏ vào bát, rồi mới có vẻ ngượng ngùng đáp: "Mày mới là thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu ấy!"
Tần Kiến thì lại chú ý vào cách xưng hô: "Tề Mặt Trăng?"
"Làm gì mà hơn hai mươi năm, tao mới có 22 tuổi..." Tề Nguyệt Gia lí nhí lẩm bẩm.
Tần Kiến liếc sang nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì.
Bữa ăn kết thúc, ba người cùng bước ra khỏi quán lẩu.
Tề Nguyệt Gia vốn định hỏi công thức pha nước chấm lẩu của Tần Kiến, nhưng trước khi mở miệng cậu lại nghĩ ra điều gì đó, cuối cùng vẫn không hỏi nữa.
Nếu mình không biết công thức, thì lần sau còn có thể đường đường chính chính mời Tần Kiến... cùng đi ăn thêm một bữa lẩu nữa.
Cậu bắt đầu có những tâm tư vụn vặt như thế này với Tần Kiến từ khi nào nhỉ?
Tề Nguyệt Gia cũng không biết.
Có lẽ là sự mập mờ giả được tạo ra bởi việc trò chuyện thường xuyên. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây là lần đầu tiên Tề Nguyệt Gia mong chờ được gặp một người đến vậy, tuy rằng đó là người cùng giới.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình là trai thẳng, nói thật thì trong chuyện tình cảm, kinh nghiệm của cậu hoàn toàn là con số 0. Không nói người khác, lấy ngay Nghiêm Tầm chơi từ nhỏ đến lớn, cậu ta và bạn gái đã yêu nhau hai ba năm rồi, còn Tề Nguyệt Gia thì chưa từng có lấy một mối quan hệ mập mờ nào.
... Có lẽ bây giờ đã có rồi.
Tề Nguyệt Gia liếc nhìn Tần Kiến, rồi ghé sát vào bên cạnh đối phương, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy để nhỏ giọng hỏi: "Tối nay có chơi game nữa không?"
Tần Kiến liếc ngang sang cậu một cái, lắc đầu: "Tối nay chắc bận."
"..." Tề Nguyệt Gia khẽ đáp "ồ" một tiếng.
Tiếp đó, hai người không nói thêm gì nữa. Mãi cho đến khi về nhà, Tề Nguyệt Gia ngửa mặt nằm trên sofa, đột nhiên nhận ra hình như mình đang thất vọng. Ngay tức thì, cậu cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Cảm xúc của mình đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay rồi!
Thế này không ổn, không ổn chút nào.
Tề Nguyệt Gia có hơi lo lắng ngồi trên sofa, cuối cùng cậu vẫn không chịu nổi mà mở khung chat với Tần Kiến, gõ chữ hỏi: [Anh bận gì vậy?]
Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ gửi một bức ảnh.
Tề Nguyệt Gia mở ảnh ra xem, hóa ra là một bản tài liệu pháp lý đang viết dở.
Nếu là công việc thì không sao.
Tề Nguyệt Gia gửi lại một câu "Anh cứ làm việc tiếp đi." Tần Kiến còn chưa trả lời thì cậu đã nhận được tin nhắn của Nghiêm Tầm trước, hỏi cậu có muốn chơi game không.
Vừa hay đang rảnh, Tề Nguyệt Gia lập tức đồng ý ngay. Gần đây cậu toàn chơi với Tần Kiến, đã rất lâu rồi không chơi cùng Nghiêm Tầm.
Giữa chừng, bạn gái của Nghiêm Tầm là Lâm Miểu cũng tham gia, ba người vừa gọi điện vừa chơi game đến tận khuya. Vì hôm sau Nghiêm Tầm còn phải đi làm nên cả bọn mới dừng lại.
Thoát game xong, Tề Nguyệt Gia gập laptop, đứng dậy đi tắm. Sau khi ra ngoài cậu mới cầm lấy điện thoại, phát hiện trong lúc mình bận chơi với Nghiêm Tầm và Lâm Miểu, Tần Kiến đã gửi cho cậu một đống tin nhắn.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở: "Tôi xong việc rồi", "Còn muốn chơi game không", "Ngủ rồi à?", và cả "Đang online game, cậu đang chơi với ai thế?", "Nửa tiếng rồi mà vẫn chưa xong à?".
Còn có tin nhắn vừa gửi mười mấy phút trước: [Sao offline rồi cũng không trả lời tôi?]
Tề Nguyệt Gia lướt xem những tin nhắn này, cảm giác nguy hiểm nảy sinh do phát hiện ra mình quá để tâm đến Tần Kiến lúc nãy đã tan biến sạch.
Xem ra người bị nắm thóp cảm xúc không chỉ có một mình cậu.
Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Story
Chương 57: Ngoại truyện 3: Mối tình đầu (3)
10.0/10 từ 40 lượt.