Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 58: Ngoại truyện 4: Mối tình đầu (Cuối)

184@-

 
Bởi vì thấy Tề Nguyệt Gia mãi không trả lời tin nhắn, nên Tần Kiến đã gọi thẳng một cuộc điện thoại qua.


Tề Nguyệt Gia hơi khựng lại, khóe miệng không kìm được mà cong lên.


Cậu cuộn người ngồi trên sofa, hắng giọng một cái rồi mới nhấn nghe: "Alo?"


"Em vừa làm gì vậy?" Tần Kiến hỏi thẳng vào vấn đề.


"Tôi vừa mới... đi tắm." Tề Nguyệt Gia ôm một chiếc gối tựa, cậu nghịch nghịch mấy sợi lông tơ trên đó, biết rõ còn cố hỏi, "Có chuyện gì không?"


"..." Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát, vài giây sau hỏi tiếp, "Em giận tôi à?"


Nghe vậy, ngón tay đang vân vê gối của Tề Nguyệt Gia ngừng lại. Cậu chớp mắt, một câu "không có" lượn một vòng bên môi, nhưng cuối cùng biến thành một tiếng "ừm" ngắn gọn.


Lời này vừa nói ra, Tần Kiến lại im lặng.


Tề Nguyệt Gia cũng không vội lên tiếng, từ từ đổi tư thế dựa vào sofa.


Cậu gối đầu lên một chiếc gối tựa, chờ đợi câu trả lời của đối phương.


Một lúc lâu sau, Tần Kiến mới mở miệng: "Em có muốn gặp tôi không?"


"... Hả?" Tề Nguyệt Gia hơi bất ngờ, "Gì cơ?"


Tần Kiến nhắc lại: "Em có muốn gặp tôi không?"


"Tôi..." Tề Nguyệt Gia khựng lại hai giây, "Vậy anh có muốn gặp tôi không?"


Tần Kiến lại im lặng. Ngay lúc Tề Nguyệt Gia đang thầm đoán trong lòng xem lần này hắn sẽ im lặng bao lâu, Tần Kiến đã nói: "Muốn."


"..."


"Tôi sẽ đến gặp em."


"... Khoan, chờ đã." Tề Nguyệt Gia liếc nhìn đồng hồ, "Sắp mười hai giờ rồi đấy."


Tần Kiến "ừm" một tiếng: "Tôi biết."


Biết mà anh còn đến?!


Tề Nguyệt Gia thầm gào trong lòng.


Cậu nói tiếp: "Anh đừng tới, muộn thế này rồi anh mau ngủ đi. Mai anh còn phải đi làm mà."


Không nhận được hồi âm, nhưng Tề Nguyệt Gia đã nghe thấy tiếng đóng mở cửa.


Cậu không khỏi thở dài một hơi, gọi: "Tần Kiến."


Đối phương đáp "ừm".


"Tôi không giận đâu, tôi lừa anh đấy." Tề Nguyệt Gia nói, "Anh đừng đến nữa."


Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng Tề Nguyệt Gia đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong ống nghe, dường như Tần Kiến đã quyết tâm muốn đến tìm cậu.


"Anh đến nhà tôi làm gì? Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, anh có giường của mình không ngủ lại muốn đến nhà tôi ngủ sofa à?" Tề Nguyệt Gia vẫn đang cố thuyết phục, "Mau về đi."


Cuối cùng Tần Kiến cũng trả lời: "Tôi ra ngoài rồi."


"..."


Thấy không cản nổi hắn, Tề Nguyệt Gia đành mặc kệ.


Suốt quãng đường, hai người gần như chẳng nói câu nào. Vì đã muộn, đường phố khá vắng, ngay cả tiếng còi xe Tề Nguyệt Gia cũng không nghe thấy.


Khoảng hai mươi phút sau, cửa nhà vang lên tiếng gõ.


Tề Nguyệt Gia đang cuộn mình trên sofa suýt ngủ quên, cậu mơ màng đứng dậy đi mở cửa, thấy Tần Kiến đang đứng ngoài cửa nhà.


Nhìn bộ dạng buồn ngủ của cậu, Tần Kiến không khỏi mỉm cười.



Không cần Tề Nguyệt Gia tránh sang bên cho mình vào nhà, lần này hắn chủ động tiến về phía đối phương.


Tề Nguyệt Gia hoàn toàn không đề phòng mà bị hắn ôm vào lòng, cơn buồn ngủ vừa rồi lập tức tan biến.


Tim cậu đập thình thịch: "Anh... anh làm gì thế?"


Tần Kiến nói giọng điềm nhiên: "Sợ em đứng ngủ rồi ngã."


Tề Nguyệt Gia không tìm được lời nào để phản bác, muốn giãy ra nhưng lại chẳng nỡ.


Tần Kiến ôm cậu đi vào trong nhà, vào đến nơi thì khẽ đá cánh cửa sau lưng. Cửa được đóng lại, cũng chặn luôn cái nóng oi bức của đêm hè bên ngoài.


Không ai trong hai người nói muốn kết thúc cái ôm này, Tề Nguyệt Gia quyết định giãy giụa hai cái để tượng trưng. Cậu đặt lòng bàn tay lên ngực Tần Kiến, đẩy nhẹ một cái...


Kết quả là đẩy ra được thật.


Chính Tề Nguyệt Gia cũng ngẩn người.


Cứ thế... đẩy ra luôn sao?


Tần Kiến khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt như đang nhìn một tên d* x*m mà nhìn cậu.


"..." Tề Nguyệt Gia muốn giải thích nhưng lại thôi.


Tuy là vì Tần Kiến ngại để người khác chạm vào ngực mình cho nên mới né ra, nhưng Tề Nguyệt Gia xin thề với trời, cậu thật sự không có ý đó!


Vô duyên vô cớ bị xem là d* x*m, cộng thêm việc lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của hai người lại dễ dàng bị tách ra như vậy, Tề Nguyệt Gia có hơi không vui.


Cậu hừ nhẹ một tiếng, ngắt cuộc gọi vẫn còn đang kết nối, tiện tay ném điện thoại lên bàn trà, vừa đi về phía phòng ngủ vừa cố ý lạnh lùng nói: "Tôi đi ngủ đây, anh cứ tự nhiên."


Tần Kiến nhìn cậu đi vào phòng ngủ. Tề Nguyệt Gia nắm tay nắm cửa, đứng sau cánh cửa nhìn hắn hai giây, vẻ mặt có hơi oán trách. Giây tiếp theo cậu đóng chặt cửa lại.


Bây giờ hình như là giận thật rồi.


Tần Kiến nhìn quanh một vòng, rồi bước đến gõ cửa phòng ngủ: "Em có muốn ăn bánh Mont Blanc hạt dẻ không?"


Nói xong, hắn thầm bắt đầu đếm ngược trong lòng. Lúc đếm đến 5, cánh cửa đang đóng chặt trước mặt được hé ra một khe nhỏ, Tề Nguyệt Gia đứng sau cửa, lén lén lút lút nói: "Đừng tưởng một cái bánh Mont Blanc là có thể mua chuộc được tôi. Tôi giận rồi, lý do thì anh tự nghĩ đi."


"..." Tần Kiến hơi muốn bật cười, hỏi: "Vậy hai cái thì sao?"


"Hai cái cũng không..."


Tần Kiến cắt ngang lời cậu: "Năm cái."


"..."


Tề Nguyệt Gia dao động.


Cậu do dự vài giây, cuối cùng mở cửa rộng thêm một chút: "Thế thì tôi... miễn cưỡng tha thứ cho anh." Rồi ngừng lại, cậu bổ sung: "Tiệm bánh dưới nhà tôi làm không ngon đâu, đừng mua ở đó."


"Được." Tần Kiến cố ý nói, "Để mai tôi đi chỗ khác mua."


"..."


Hóa ra không phải là mua luôn ngay bây giờ à.


Sau đó Tề Nguyệt Gia mới nhớ ra, khuya thế này thì các tiệm bánh ngọt đều đã đóng cửa rồi.


Cậu thở dài một hơi, lại đóng cửa lại.


Tần Kiến nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nói: "Vậy mấy cái Mont Blanc và mấy cái bánh tart trứng mà tôi mang đến chắc tôi lại mang về nhé?"


Ba giây sau, cửa phòng ngủ lại được mở ra.


"Anh mang đến à?" Tề Nguyệt Gia vịn vào tấm cửa, "Anh tự làm sao?"


"Lúc tối tôi đi trộm ở tiệm bánh ngọt đã đóng cửa đấy." Tần Kiến vừa nói vừa quay người, cầm lấy món bánh ngọt mà hắn đã mang đến đang để trên chiếc tủ ở huyền quan.


Hồi nãy Tề Nguyệt Gia đang buồn ngủ, đầu óc lơ mơ, sự chú ý đều đặt hết vào Tần Kiến, nên cậu chẳng quan tâm đến việc hắn có mang đồ theo hay không và mang theo cái gì.


Cứ như vậy, cơn tức giận vì bị coi là d* x*m của Tề Nguyệt Gia đã bị mấy chiếc bánh ngọt nho nhỏ dập tắt.



Sau đêm hôm đó, bầu không khí giữa hai người trở nên càng thêm quấn quýt.


Nếu như trước đây, mối quan hệ của họ có thể ví như ly nước chanh mật ong chua chua ngọt ngọt, thì bây giờ nó đã biến thành một ly chè xoài bưởi ngọt thuần.


Mấy hôm nay tuy nhiệt độ không giảm đi bao nhiêu, nhưng từ những chiếc lá vàng trên hàng cây ven đường, Tề Nguyệt Gia vẫn có thể nhìn thấy được một góc của mùa thu.


Tuần trước cậu vừa đăng ký một tài khoản Weibo, chuyên dùng để đăng các tác phẩm nhiếp ảnh của mình. Bởi vì tạm thời không có đơn hàng chụp ảnh hẹn trước nào, cho nên cậu đăng ảnh phong cảnh là chủ yếu.


Cách đây hai ngày, có một fan trên Weibo nhìn trúng mức giá rẻ của cậu, bèn gửi tin nhắn riêng hỏi cậu có nhận chụp ở tỉnh khác không.


Tề Nguyệt Gia hỏi người đó ở đâu, đối phương nói là ở Nghi Ninh.


Quả thật cũng hơi xa, Tề Nguyệt Gia gõ chữ nói với đối phương là để mình suy nghĩ đã. Rồi cậu lập tức chụp màn hình đoạn trò chuyện này, thoát Weibo, mở WeChat gửi hình cho Tần Kiến, kèm dòng chữ: [Anh nói xem tôi có nên đi không]


Gửi xong, cậu lại bổ sung: [Không phải tôi lo vấn đề an toàn gì đâu, mà là vì tôi không có trợ lý, nếu đi tỉnh khác một mình thì tôi có thể bận không xuể]


Ám chỉ đủ rõ ràng rồi chứ!


Tề Nguyệt Gia háo hức chờ câu trả lời của Tần Kiến, nhưng có lẽ đối phương đang bận nên mãi vẫn chưa trả lời.


Ngay lúc đóa hoa nhỏ trên đầu cậu sắp héo rũ vì chờ đợi, thì chiếc điện thoại trong tay cuối cùng cũng rung lên một tiếng.


Đóa hoa nhỏ tươi tỉnh trở lại, cậu vội vàng mở khóa màn hình bấm vào WeChat, thấy tin nhắn Tần Kiến vừa gửi tới: [Vậy tôi đi cùng em nhé? Vừa hay mấy hôm đó đúng dịp Quốc khánh]


Kế hoạch thành công!


Tề Nguyệt Gia lập tức quay lại Weibo, nhắn tin trả lời cho fan kia là được, đồng thời gửi số WeChat của mình qua.


Hai người khởi hành đến thành phố Nghi Ninh sớm hơn một ngày, dự định sẽ dành thời gian vui chơi ở đó trước.


Họ ngủ một đêm ở khách sạn. Sáng sớm hôm sau, Tề Nguyệt Gia thức dậy rồi đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn con phố đông nghịt người ở bên ngoài một lúc.


Những kỳ nghỉ lễ ngắn như mùng 1 tháng Năm hay Quốc khánh lúc nào cũng đông nghẹt người, Tề Nguyệt Gia bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Kiến ở phòng bên cạnh: [Hay là mình đừng ra ngoài nữa, đông người quá]


Tần Kiến cũng có chung suy nghĩ với cậu: [Được]


Tề Nguyệt Gia cầm điện thoại nằm xuống giường, tiếp tục nhắn: [Anh qua chỗ tôi chơi đi]


Lần này Tần Kiến không trả lời ngay.


Mãi hơn mười phút sau, cửa phòng cậu mới vang lên tiếng gõ.


Tề Nguyệt Gia đứng dậy ra mở cửa, thấy Tần Kiến đứng bên ngoài, trên tay bưng một chiếc khay đựng một ít trái cây đã cắt sẵn và hai ly cocktail có màu rất đẹp.


"Tôi vừa nhờ phục vụ mang lên đấy." Tần Kiến vừa nói vừa bước vào phòng.


Ánh mắt Tề Nguyệt Gia cứ dán chặt vào ly rượu màu hồng trên khay. Sau khi Tần Kiến vào trong, cậu đóng cửa lại rồi nói: "Tôi muốn uống ly màu hồng kia."


Tần Kiến đáp một tiếng "Ừ", rồi bưng ly cocktail màu hồng lên đưa cho cậu.


Tề Nguyệt Gia ngồi xuống bên cạnh hắn nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ để thưởng thức. Ngoài vị cồn ra, cậu còn cảm nhận được chút hương bưởi và nho.


Cậu lại nhìn chất lỏng màu hồng trong ly, hỏi: "Loại rượu này có tên không?"


Tần Kiến nâng ly cocktail màu vàng cam còn lại lên, nghe vậy cũng liếc nhìn chiếc ly trong tay Tề Nguyệt Gia. Hai giây sau hắn mỉm cười, nói: "Không biết."


Công việc của hắn không phải là bartender, không biết cũng là chuyện bình thường.


Nhưng mà hắn lại cười một cái, thế này thì đáng ngờ lắm!


Ánh mắt Tề Nguyệt Gia lại rơi xuống ly rượu trên tay Tần Kiến, nhìn màu sắc thì đoán chắc là vị cam.


Cậu đặt ly màu hồng của mình trở lại khay, mặt dày sáp tới gần rồi hỏi: "Ly của anh có ngon không? Cho tôi nếm thử một chút được không?"


Tần Kiến nhìn cậu một cái, rồi thật sự đưa ly rượu qua.


"Cảm ơn anh." Tề Nguyệt Gia nói lời cảm ơn, hai tay nhận lấy chiếc ly rồi nhấp một ngụm.


Đúng là có vị cam thật.


Cậu đang định trả lại ly rượu thì phát hiện Tần Kiến nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý.



Giây tiếp theo, Tần Kiến dời tầm mắt xuống dưới, ánh nhìn của hắn dừng lại một giây trên chiếc ly trong tay cậu.


Tề Nguyệt Gia nhìn theo ánh mắt của hắn, lúc này cậu mới phản ứng lại, ly rượu này Tần Kiến vừa mới uống qua rồi.


Vậy tức là hai người họ vừa mới gián tiếp...


"..."


Tề Nguyệt Gia từ từ đưa tay lên che miệng.


Thèm đến thế cơ à? Cứ phải nếm thử rượu của người ta mới chịu được hay sao?! Bộ chưa ăn cam bao giờ hả!


Cậu thầm mắng mình một trận. Hai người nhìn nhau không nói gì, im lặng một lúc. Sau đó, Tề Nguyệt Gia bưng ly rượu màu hồng của mình lên đưa cho Tần Kiến, mặt hơi ửng hồng nói: "Vậy... vậy anh cũng uống một ngụm của tôi đi, như thế chúng ta sẽ huề nhau."


"..." Tần Kiến cười khẩy một tiếng, "Ai thèm huề với em."


Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn nhận lấy ly rượu rồi uống một ngụm.


Chuyện nụ hôn gián tiếp tạm thời được cho qua. Tề Nguyệt Gia loay hoay một lúc với cái máy chiếu của khách sạn, kết nối mạng rồi tìm đại một bộ phim để xem.


... Một bộ phim kinh dị giật gân.


Tần Kiến không hiểu nổi não của Tề Nguyệt Gia được cấu tạo thế nào. Bầu không khí giữa hai người đang mập mờ lãng mạn, sắp bung nở bong bóng màu hồng đến nơi rồi, vậy mà cậu lại đi xem phim kinh dị!


Trong phim, nam nữ chính bị ma đuổi đến mức bò lê bò càng khắp nơi. Tề Nguyệt Gia thì ôm chân ngồi trên sofa, cầm dĩa xiên một miếng dứa, nhưng mải xem phim đến nỗi quên cả ăn.


Tần Kiến cũng không biết lúc này mình nên cảm thấy như nào nữa. Thấy Tề Nguyệt Gia không rảnh ăn trái cây, hắn bèn lấy chiếc dĩa từ tay cậu, đút miếng dứa kia đến bên miệng cậu.


Mà Tề Nguyệt Gia dường như hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, cứ thế há miệng ra thật.


... Thôi được rồi, tập trung cũng là một đức tính tốt.


Nói chung là, Tần Kiến chỉ mải mê đút cho cậu ăn, còn bộ phim thì hắn chẳng xem nổi chút nào.


Mãi cho đến khi ăn dứa rát cả miệng, Tề Nguyệt Gia mới nhận ra nãy giờ toàn là Tần Kiến đút cho mình ăn.


Thấy đối phương lại xiên một miếng dứa khác đưa đến bên miệng mình với vẻ mặt không cảm xúc, cậu nuốt nước bọt, hơi ngượng ngùng nói: "Tôi không ăn nữa đâu... rát miệng quá."


"Ồ." Tần Kiến bỏ miếng dứa vào miệng mình, "Tôi còn tưởng miệng em làm bằng sắt chứ."


"..."


Là đang nhắm vào mình đúng không! Chắc chắn là đang nhắm vào mình mà!


Đột nhiên, màn hình phim trước mặt vang lên một tiếng hét thất thanh khiến Tề Nguyệt Gia giật nảy mình. Cậu theo bản năng ôm chầm lấy Tần Kiến đang ở gần nhất, rồi vùi mặt vào hõm cổ của hắn.


"..."


Tần Kiến im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn Tề Nguyệt Gia đang ôm mình thật chặt.


Hóa ra phim kinh dị chưa chắc đã phá hỏng bầu không khí.


Một lát sau, Tề Nguyệt Gia hoàn hồn lại sau phen kinh hãi. Cậu từ từ quay đầu nhìn màn hình phim, hít sâu vài hơi để ổn định lại cảm xúc, rồi mới ý thức được mình đang ôm ai.


Mặc dù rất muốn buông đối phương ra ngay lập tức, nhưng trong tình huống thế này, ôm một người sống vẫn an tâm hơn ôm gối dựa nhiều. Thế là cậu bèn lên tiếng xin lỗi trước: "Xin lỗi, vừa rồi tôi bị giật mình. Tôi có thể ôm anh thêm một lúc được không? Đợi hết sợ rồi tôi sẽ buông ra."


Tần Kiến không nói gì, chỉ xiên một miếng xoài đưa đến bên miệng cậu.


Phần còn lại của bộ phim thật ra cũng không còn tình tiết kinh dị nào nữa, Tề Nguyệt Gia cũng đã hoàn hồn sau tiếng hét kia.


Nhưng cậu vẫn ôm Tần Kiến, và Tần Kiến cũng chẳng hỏi tại sao cậu chưa chịu buông hắn ra.


Cứ thế, hai người cùng giả ngơ giả ngốc, ôm nhau rất lâu.


Gần đến trưa, họ bàn bạc rồi quyết định ăn trưa ngay tại khách sạn.


Bên ngoài người quá đông, gọi đồ ăn giao tận nơi chắc cũng phải chờ rất lâu.


Ăn xong, Tề Nguyệt Gia lại viện cớ mình vẫn còn sợ để kéo Tần Kiến sang phòng cậu. Cậu nằm trên giường, nhiệt tình vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Cùng nhau ngủ trưa đi."


Lần này Tần Kiến từ chối: "Tôi không có thói quen ngủ trưa."



Giây tiếp theo, nệm giường bên cạnh lún xuống, sau đó là giọng nói của Tần Kiến: "Nhưng tôi có thể tập."


Cánh tay của hắn vòng qua lớp chăn ôm lấy eo Tề Nguyệt Gia, chút khoảng cách an toàn cuối cùng cũng bị phá vỡ. Tề Nguyệt Gia vốn đang chiếm thế thượng phong lập tức bại trận.


Cậu có hơi luống cuống, cứng đờ người nằm trên giường mặc cho Tần Kiến ôm mình.


Muốn nói chuyện nhưng không thể mở lời, muốn trở mình nhưng lại chẳng dám động đậy.


Cậu như thể đã bỏ qua bước sinh tử, trực tiếp biến thành một xác sống.


Tần Kiến không nói một lời, nhìn phần gáy đỏ ửng vì xấu hổ của Tề Nguyệt Gia, rồi giả vờ như đã ngủ, vô thức siết đối phương vào lòng chặt hơn một chút.


Tề Nguyệt Gia không dám thở nữa.


Nói là ngủ trưa, nhưng thật ra chẳng ai ngủ được.


Có lẽ vì có người giúp đỡ nên đơn hàng chụp ảnh lần này diễn ra thuận lợi lạ thường.


Tề Nguyệt Gia bắt đầu thử hướng dẫn khách hàng tạo dáng: tay trái tay phải nên đặt thế nào, mắt nên nhìn đi đâu, cần biểu cảm ra sao, cơ thể nên xoay về hướng nào, vân vân.


Sau khi chụp xong, hai người không ở lại thành phố Nghi Ninh lâu mà quay về Bắc An ngay.


Lúc gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho khách, Tề Nguyệt Gia còn hỏi xem mình có thể đăng bộ ảnh này lên Weibo không, và khách hàng đã hào phóng đồng ý.


Nhờ bộ ảnh này mà Tề Nguyệt Gia tăng thêm không ít người theo dõi, cũng nhận thêm kha khá lời mời chụp ảnh từ người địa phương. Cuối cùng cậu cũng thoát khỏi tình trạng mười ngày nửa tháng chẳng có nổi một đơn hàng.


Sau khi công việc đi vào quỹ đạo, Tề Nguyệt Gia và Tần Kiến đã chính thức xác nhận mối quan hệ.


Đêm khuya, trăng tròn, chỉ có hai người.


Tấm ảnh bị chụp mờ nhoè hôm ấy được Tề Nguyệt Gia lén lút lưu lại. Đó là tấm ảnh đầu tiên cậu chụp cho Tần Kiến, dù cho nó mờ đến mức khó mà nhận ra được có một người ở trong đó.


Một tối nọ, sau khi ăn xong và không có việc gì làm, Tề Nguyệt Gia gọi điện cho Tần Kiến.


Dạo gần đây Tần Kiến rất bận, hắn nhận cùng lúc hai vụ án, đều là sếp giao cho. Thời gian mở phiên tòa của hai vụ này lại trùng vào cùng một ngày, chính là hôm nay.


Cả ngày hai người chẳng nói chuyện được mấy câu. Tề Nguyệt Gia nhắn tin hỏi Tần Kiến đang làm gì, câu trả lời của hắn luôn là "Chuẩn bị cho phiên tòa", sau đó thì chẳng có động tĩnh gì thêm.


Bị cho ra rìa suốt một ngày, Tề Nguyệt Gia đang có một bụng tức muốn xả.


Thế nhưng, khi điện thoại được kết nối và nghe thấy giọng nói hơi khàn của Tần Kiến, cơn tức của cậu lại chẳng thể nào xả ra được.


Tần Kiến ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, vài giây sau, cậu mới hỏi một cách khô khốc: "Anh tan làm chưa?"


Câu trả lời của đối phương vẫn rất đơn giản: "Ừ, tan rồi."


Tề Nguyệt Gia bĩu môi, khe khẽ "ồ" một tiếng: "Để em đặt đồ ăn cho anh nhé. Hôm nay anh bận cả ngày rồi, về nhà đừng nấu cơm nữa. Anh muốn ăn gì?"


Tần Kiến nói: "Anh không có gì muốn ăn, em cứ gọi món em thích đi."


"..."


Sao có thể lạnh nhạt như thế chứ...!


Tề Nguyệt Gia không chịu nổi bèn hỏi: "Anh có người khác ở bên ngoài rồi đúng không?"


"...?" Sự hoang mang của Tần Kiến truyền qua cả điện thoại, "Anh làm sao cơ?"


"Anh có người khác rồi." Tề Nguyệt Gia lặp lại một lần nữa.


Tần Kiến bật cười, tiếng cười ấy vừa như giễu cợt lại vừa như bất lực.


Vài giây sau hắn mới lên tiếng: "Em còn nhớ ly cocktail màu hồng đó không?"


Tề Nguyệt Gia không nói gì, nghe thấy vậy, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh ly rượu xinh đẹp có vị bưởi và nho hôm đó.


Tần Kiến nói tiếp: "Tên của ly rượu đó là "Muốn Gặp Em"."


"..."


Cùng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


Ngay giây tiếp theo, người trong điện thoại nói: "Mở cửa đi, anh đến rồi."
 


Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Story Chương 58: Ngoại truyện 4: Mối tình đầu (Cuối)
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...