Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Chương 56: Ngoại truyện 2: Mối tình đầu (2)
133@-
Vì khoảng cách hơi xa nên Tề Nguyệt Gia chỉ thấy người tốt bụng kia lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho Tần Thính. Hai người trò chuyện vài câu rồi người tốt bụng xoay người định đi, nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị Tần Thính gọi lại.
Nội dung cuộc đối thoại sau đó, Tề Nguyệt Gia không thể nào biết được.
Một lát sau, cảm giác đầu váng mắt hoa của cậu đã đỡ hơn một chút. Cậu từ từ đứng dậy, vốn định quay về nghỉ ngơi, nhưng chẳng hiểu sao chân lại vô thức bước về phía nhóm Liễu Tấn.
Bởi vì ở phía xa xa bên kia hình như đang có tranh cãi gì đó. Nhớ đến cuộc tranh luận về vấn đề góc chụp giữa Tần Thính và Liễu Tấn mà mình nghe được cách đây không lâu, cậu nghĩ có lẽ bây giờ họ cũng đang nói về chuyện này.
Quả nhiên, sau khi đến gần hơn một chút, Tề Nguyệt Gia đã nghe thấy người tốt bụng kia đang tranh luận qua lại với Liễu Tấn.
Nhưng Liễu Tấn thuộc dạng cứng đầu khó bảo, con người gã vốn luôn cứng rắn trong công việc, thuộc kiểu người đã nói một thì không ai được cãi hai. Giờ có người dám bày tỏ sự bất mãn thẳng mặt với gã như vậy, đương nhiên là gã tức điên lên, ra vẻ như muốn cãi nhau với người ta.
Trái lại, người tốt bụng kia vẫn rất điềm tĩnh, cứ như thể xử lý những cuộc tranh cãi kiểu này là việc thường ngày của hắn vậy.
Dần dần, những du khách khác trên bãi biển tụ tập lại. Tề Nguyệt Gia không tiến về phía trước nữa, cậu chỉ nép mình trong đám người, vừa nghe đám đông bàn tán xì xào, vừa thầm cổ vũ cho người tốt bụng.
Người khác nghĩ sao cậu không rõ, nhưng lúc này trong mắt cậu, người tốt bụng kia lại càng thêm đẹp trai.
Cuối cùng, cuộc cãi nhau một chiều từ phía Liễu Tấn đã kết thúc bằng một câu của người tốt bụng: "Nếu anh còn như vậy nữa thì chúng ta hẹn gặp ở Hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng."
Liễu Tấn giận đến tái mặt, không nói thêm lời nào, cầm máy ảnh quay lưng bỏ đi.
Cuộc tranh cãi kết thúc, một vài du khách vây xem cũng lần lượt tản đi. Liễu Tấn không phát hiện ra Tề Nguyệt Gia đang lẫn trong đám người. Còn Tề Nguyệt Gia thì vẫn nhìn theo bóng lưng gã rời đi, đến khi quay đầu lại thì phát hiện người tốt bụng kia đang nhìn mình.
Ánh mắt như đang hỏi: "Cậu ổn rồi chứ?"
Tề Nguyệt Gia mỉm cười đáp lại, dùng ánh mắt ra hiệu mình ổn rồi. Cậu cũng chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp xoay người, Tần Thính đã nhìn thấy cậu: "Bé trợ lý?"
Không hiểu sao Tề Nguyệt Gia lại thấy có hơi lúng túng, đành cắn răn bước tới, cất tiếng chào: "Chị."
Tần Thính đáp một tiếng: "Chị nhớ em có nói là em biết chụp ảnh đúng không? Vừa hay sếp của em bị chọc tức bỏ đi rồi, em chụp cho bọn chị mấy tấm được không?"
"... Dạ?" Tề Nguyệt Gia ngẩn người.
Trước khi cậu kịp mở miệng, Tần Thính đã nói tiếp: "Tiền thì bọn chị sẽ chuyển cho em luôn, không nói cho sếp em biết đâu."
"..."
Nếu đã nói vậy rồi thì...
Thì cũng vẫn là không được.
Bữa trưa Tề Nguyệt Gia chẳng ăn được bao nhiêu, giờ cậu vẫn thấy hơi chóng mặt. Mà trong tình trạng thế này còn phải vác máy đi chụp ảnh cho người ta, thì đúng là không thương lấy cái thân mình chút nào.
Người tốt bụng kia dường như nhìn ra sự đắn đo của cậu, bèn quay sang nói với Tần Thính: "Để mấy hôm nữa hẵng nói đi chị, hôm nay trời khá nóng, mọi người chụp cả buổi sáng không mệt à?"
Chị?
Tề Nguyệt Gia nhìn qua nhìn lại hai người, phát hiện đường nét gương mặt quả thực có vài phần giống nhau.
Tần Thính nghe thế quả nhiên không ép nữa: "Ừ, vậy cuối tuần nói tiếp." Nói rồi cô cúi người cởi đôi giày cao gót dưới chân, đi chân trần trên bãi cát, nói: "Mệt chết đi được, em đau chân quá, anh cõng em về đi."
Vừa nói cô vừa chìa hai tay ra phía Dịch Bách bên cạnh, Dịch Bách khẽ cười, cúi người xuống trước mặt rồi cõng cô lên lưng.
Hai người họ đi ở phía trước, vài giây sau Tần Thính như nhớ ra gì đó, bèn cất cao giọng hỏi: "Tần Kiến, lát nữa bọn chị đi ăn thịt nướng, mày có đi không?"
Tề Nguyệt Gia nghe thấy cái tên này thì quay đầu nhìn người tốt bụng đang đứng cách mình một mét, người đó nói: "Thôi, em còn có việc."
Thì ra anh ấy tên là Tần Kiến...
Tề Nguyệt Gia vô thức nhẩm lại cái tên ấy trong đầu một lượt, sau đó lại nghe thấy Tần Thính ở phía trước hỏi: "Bé trợ lý, còn em thì sao? Có muốn đi cùng không?"
"À, thôi ạ, cảm ơn chị." Tề Nguyệt Gia ngẩng đầu lên cười với cô.
Tần Thính quay đầu nhìn cậu vài giây, lúc này mới nói: "Cảm giác sắc mặt em trông không ổn lắm, không khỏe à?"
Tề Nguyệt Gia theo phản xạ phủ nhận: "Không ạ, chỉ là hơi nóng một chút thôi."
Vừa dứt lời, trong khóe mắt cậu thấy Tần Kiến quay đầu liếc mình một cái.
"Đúng là khá nóng." Tần Thính nói rồi quay đầu lại, lại nhớ ra điều gì, nói tiếp: "À mà này, em tên là Tề Nguyệt Gia phải không? Hồi nãy chị nghe có người gọi em là Tiểu Tề."
Tề Nguyệt Gia gật đầu.
"Chị có xem tác phẩm em chụp trên Moments của tài khoản studio, chị thích phong cách của em, chúng ta kết bạn WeChat nhé." Vừa nói Tần Thính vừa đưa mã QR cho cậu, tiếp tục, "Ban đầu chị cứ tưởng là có thể chỉ định nhiếp ảnh gia."
Tề Nguyệt Gia do dự một giây, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra quét mã.
Có tiền không kiếm là đồ ngốc. Lúc đầu trong hợp đồng vào làm cũng đâu có điều khoản không được nhận việc riêng bên ngoài.
... Mặc dù nói một cách nghiêm túc thì, đây là đơn hàng cướp được từ tay sếp.
Sau khi từ bãi biển trở về, Tề Nguyệt Gia phát hiện Liễu Tấn với mọi người đã đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, xem ra đơn hàng này của Tần Thính coi như bỏ luôn rồi.
Cậu cũng không nói gì, lục trong túi lấy ra một thanh sô cô la, bóc vỏ bỏ vào miệng, thu dọn đồ đạc rồi đi cùng bọn họ.
Vài ngày sau, đến cuối tuần, Tần Thính hẹn Tề Nguyệt Gia ra ngoài chụp ảnh.
Xét thấy cậu còn là người mới, chưa có tiền mua máy ảnh xịn, Tần Thính còn giúp cậu mượn một chiếc từ một người bạn cũng chơi nhiếp ảnh.
Cầm máy ảnh trong tay, Tề Nguyệt Gia có hơi vừa mừng vừa lo. Cậu chụp ảnh rất cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng đồ của người ta.
Cuối cùng ảnh chụp xong, Tần Thính rất hài lòng. Ngoài mấy tấm ảnh, cô cũng rất hài lòng với cả người cầm máy.
Tề Nguyệt Gia không giống Liễu Tấn, có ý kiến đưa ra là cậu nhất định sẽ sửa, nảy ra ý tưởng mới nào cũng sẽ hỏi ý kiến của Tần Thính ngay lập tức, bởi vậy buổi chụp lần này diễn ra rất suôn sẻ.
Lúc nhận được ảnh thành phẩm, hai người đã trò chuyện vài câu, Tần Thính chủ động mời Tề Nguyệt Gia đến dự đám cưới của cô.
Tề Nguyệt Gia khó lòng từ chối, nên đã đồng ý.
Tại hôn lễ, Tề Nguyệt Gia lại gặp được Tần Kiến. Ở đây, ngoài cô dâu chú rể ra, người duy nhất cậu quen cũng chỉ có mình Tần Kiến. Thấy đối phương cũng đi một mình, cậu bèn đánh liều bước tới.
Tần Kiến quay đầu, ánh mắt giao nhau với cậu, khóe môi hơi cong lên đầy chiếu lệ: "Chào cậu."
Tề Nguyệt Gia cố tìm chuyện để nói: "Ờm, lần trước cảm ơn anh nhé."
Từ lần gặp nhau trước đó đến nay cũng đã hơn một tháng, Tần Kiến nghe vậy phải mất vài giây mới phản ứng lại, đáp một tiếng: "Không có gì."
Lạnh lùng thật đấy.
Tề Nguyệt Gia thầm lầm bầm trong bụng một câu, rồi đứng im bên cạnh hắn, không nói gì thêm nữa.
Lúc dùng bữa, Tề Nguyệt Gia ngồi ở bàn của bạn bè Tần Thính. Có lẽ cô đã nói trước với họ rằng ảnh cưới là do cậu chụp, cho nên chỉ trong một bữa ăn mà cậu đã có được thêm mấy người muốn đặt lịch chụp ảnh vào danh sách bạn bè WeChat.
Tề Nguyệt Gia không nhận được nhiều đơn hàng lắm, kinh nghiệm không đủ, vì là người mới nên phong cách cũng dễ thay đổi, bởi vậy giá chụp ảnh hẹn trước rất rẻ.
Cũng chính vì "ngon - bổ - rẻ", nên cả người cần lẫn người tạm thời chưa cần đều nhào vô xin liên lạc của cậu. Thành ra ăn xong bữa cơm, danh sách bạn bè trên WeChat của Tề Nguyệt Gia đã tăng thêm mấy chục người.
Tiệc cưới kết thúc, Tề Nguyệt Gia đã uống một chút rượu, đầu óc hơi quay cuồng.
Tửu lượng của cậu có hơi tệ, Tần Thính chỉ liếc cậu một cái đã hỏi: "Uống nhiều rồi à?"
Giống như bao người say rượu khác, Tề Nguyệt Gia lắc đầu: "Em không có uống."
"..." Tần Thính cười khổ, cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Kiến hỏi hắn đang ở đâu, mau qua đây.
Khi Tần Kiến đến phòng riêng, thứ đập vào mắt hắn chính là Tề Nguyệt Gia đang ngồi trên ghế, hai tay chống cằm ngẩn người nhìn mâm xoay trên bàn, bên cạnh là Tần Thính và Dịch Bách đang mặc trang phục mời rượu thì thầm trò chuyện.
Tần Kiến giơ tay chỉ Tề Nguyệt Gia, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi: "Cậu ấy làm sao thế?"
"Uống rượu đấy." Tần Thính đáp, "Mày đưa cậu ấy về đi."
"..." Tần Kiến không ngờ mình bị gọi qua là để làm tài xế cho người ta, thấy hơi buồn cười, "Có trả tiền không vậy?"
"Trả trả trả, đương nhiên là trả rồi, chị mày là người keo kiệt như vậy à?" Tần Thính vừa nói vừa dùng khuỷu tay huých Dịch Bách, "Chuyển cho nó năm trăm đi."
Dịch Bách thật sự lập tức chuyển tiền. Vài giây sau, điện thoại trong túi Tần Kiến vang lên một tiếng, hắn lấy ra xem thử, người có ghi chú là "Anh rể" chuyển tới 500 tệ.
Hắn im lặng nửa giây, ngay lúc định mở miệng nói chuyện thì Tề Nguyệt Gia vẫn luôn ngẩn người nhìn mâm xoay nãy giờ đã quay đầu lại nhìn hắn.
Gò má cậu ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên là dáng vẻ của một người đang say.
Hai người, một ngồi một đứng nhìn nhau vài giây, sau đó Tề Nguyệt Gia lên tiếng: "Anh đẹp trai quá à."
"..."
Tần Thính và Dịch Bách bên cạnh nghe vậy đều bật cười thành tiếng, Tần Thính "ài" một tiếng: "Người ta đã khen mày thẳng thắn như vậy rồi, mày cứ đưa cậu ấy về nhà luôn đi."
Tề Nguyệt Gia quay sang nhìn hai người một cái, gật đầu "ừm ừm" mấy tiếng: "Tôi muốn về nhà."
Dứt lời, cậu lập tức đứng dậy, tự mình đi ra ngoài.
Cậu không hiểu hết ý trong câu nói kia của Tần Thính, chỉ bắt được mỗi từ "về nhà" thôi.
Tề Nguyệt Gia đi đến trạm xe buýt trước cửa khách sạn, tới trước biển báo trạm rồi ngẩng đầu lên xem các tuyến xe. Cậu xem đi xem lại mấy lượt vẫn không tìm thấy tuyến về nhà mình, bộ não đang lơ mơ cố gắng suy nghĩ vài giây, sau đó cậu chậm chạp lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.
Vừa mới mở ứng dụng đặt xe, phía sau đã vang lên một giọng nói: "Này."
Tề Nguyệt Gia quay đầu lại, là Tần Kiến.
"Tôi đưa cậu về." Tần Kiến ra hiệu bảo cậu đi theo mình.
Tề Nguyệt Gia đứng tại chỗ nhìn hắn vài giây, cuối cùng cũng cất điện thoại rồi bước theo.
Lên xe xong, cậu ngồi vào ghế phụ lái, báo địa chỉ nhà mình xong thì mơ màng tựa vào ghế, mắt dán ra ngoài cửa sổ.
Lúc sắp ngủ thiếp đi, Tề Nguyệt Gia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại ra, quay sang nhìn Tần Kiến: "Tôi gửi anh ít tiền nhé, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Tần Kiến chẳng buồn liếc mắt qua: "Có người trả thay cậu rồi."
"..." Tề Nguyệt Gia im lặng mấy giây, cất điện thoại lại, ngồi ngay ngắn.
Cứ thế yên lặng một lát, Tần Kiến bỗng nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ truyền từ ghế phụ lái qua.
Hắn quay sang nhìn thử một cái, phát hiện Tề Nguyệt Gia đang lén lau nước mắt.
... Gì vậy, đang yên đang lành khóc cái gì?
Như thể biết đối phương đang nhìn mình, Tề Nguyệt Gia dùng tay quệt mặt, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này mới nghèn nghẹn mũi nói: "Xin lỗi, tôi có hơi không kiểm soát được."
"..."
Tần Kiến cũng từng nghe nói có người sau khi uống rượu sẽ khóc lóc vô cớ, bây giờ nghĩ lại, có khi Tề Nguyệt Gia đúng là kiểu người đó thật.
Hắn không nói gì, chỉ hơi tăng tốc một chút.
Về đến nhà Tề Nguyệt Gia, nước mắt của cậu vẫn chưa ngừng rơi. Cậu chỉ ước mình có thể chui đầu xuống đất, khóc rấm rứt thế này trước bàn dân thiên hạ thật sự quá mất mặt.
Tần Kiến ngồi trên xe nhìn bóng lưng của cậu. Để phòng trường hợp lát nữa Tề Nguyệt Gia đâm đầu vào gốc cây, cuối cùng hắn vẫn xuống xe.
Sau khi đưa người lên lầu, Tần Kiến chuẩn bị quay về, nhưng không hiểu sao lúc này Tề Nguyệt Gia lại chẳng muốn hắn rời đi, giọng run run hỏi: "Anh có thể đừng đi được không?"
Tần Kiến quay đầu lại nhìn cậu, có hơi kinh ngạc.
... Thật sự có người có thể ch** n**c mắt lâu như vậy sao?!
"Xin lỗi anh..." Tề Nguyệt Gia lại xin lỗi.
Cậu biết Tần Thính mời cậu đến dự hôn lễ là để giúp mình. Dạo gần đây, ngay cả việc bưng trà rót nước Liễu Tấn cũng chẳng giao cho cậu làm nữa, bởi vì hôm đó Tiểu Hoàng đã trông thấy cậu và vợ chồng Tần Thính nói chuyện riêng, rồi đi mách lại với Liễu Tấn.
Liễu Tấn cho rằng lý do Tần Thính hủy đơn hàng là vì cậu đã ly gián ở giữa, cho nên gã đang dùng cách này để ép Tề Nguyệt Gia tự chủ động xin nghỉ việc.
Tề Nguyệt Gia không giỏi kết bạn, quan hệ với các đồng nghiệp tuy không thân thiết lắm nhưng ngày thường vẫn có thể trò chuyện đôi ba câu, sau khi tan làm thì cùng nhau đi ăn cơm.
Nhưng bây giờ, với tư cách là ông chủ của studio, Liễu Tấn đã công khai nhắm vào Tề Nguyệt Gia, khiến mọi người xung quanh cũng không dám quá thân thiết với cậu, sợ bị vạ lây.
Loại bạo lực công sở vô hình này rất khó nói. Bởi vì bọn họ quả thực chẳng làm gì cả, Tề Nguyệt Gia thậm chí còn không tìm được lý do chính đáng nào để lên tiếng tố cáo.
Cậu cúi đầu, lặng thinh, nước mắt cứ thế vô thức mà tuôn ra.
Không phải cậu cố chấp muốn Tần Kiến nhìn thấy bộ dạng mình khóc, chỉ là từ khi đi làm đến nay cậu gặp phải quá nhiều chuyện tồi tệ, chỉ có hôm nay đi đến dự đám cưới là cậu thực sự cảm thấy vui vẻ.
Mà đối với người khiến mình cảm thấy vui vẻ, ai mà chẳng mong họ có thể ở lại thêm một lát.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Tần Kiến vẫn không nói một lời, còn Tề Nguyệt Gia thì ra sức ổn định lại cảm xúc, cố nuốt nước mắt ngược vào trong. Nhưng trước khi cậu kịp nén lại nước mắt thì bên cạnh đã có người ngồi xuống.
Tần Kiến rút hai tờ khăn giấy, dùng khớp ngón tay của tay đang cầm giấy nâng nhẹ cằm cậu lên, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Tề Nguyệt Gia hơi ngẩng đầu, nhắm mắt mặc cho người bạn "mới gặp vài lần" này lau mặt cho mình. Rồi cậu lại không nhịn được mà lên tiếng: "Xin lỗi..."
"Xin lỗi khăn giấy à? Thế thì tôi thay nó nhận lời xin lỗi nhé." Tần Kiến vừa nói vừa vo viên tờ khăn giấy đã ướt sũng vứt vào thùng rác.
Thấy nước mắt của cậu vẫn cứ rơi lã chã, Tần Kiến khẽ thở dài, lại rút thêm một tờ nữa: "Rốt cuộc là cậu đã chịu ấm ức gì? Khóc đến mức này. Lúc ăn cơm có người giành đồ ăn trong đĩa của cậu hả?"
Tề Nguyệt Gia lắc đầu, nghiêng đầu né bàn tay Tần Kiến đang lau nước mắt cho mình, rồi tự quệt nước mắt, cố tỏ ra cứng cỏi: "Tôi chỉ là không khống chế được thôi. Bình thường tôi không có khóc đâu."
Tần Kiến "ừm" một tiếng, vứt nốt tờ khăn giấy vào thùng rác, sau đó hắn đứng dậy: "Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?"
Tề Nguyệt Gia gật đầu. Nhưng chẳng hiểu sao, nước mắt cậu lại tuôn ra.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Tần Kiến có hơi đau đầu, vội vàng nói: "Được rồi được rồi được rồi, tôi không đi nữa. Bếp ở đâu? Để tôi xem có thể nấu cho cậu ít cháo hay gì đó không."
Tề Nguyệt Gia mặt mũi còn giàn giụa nước mắt, giơ tay chỉ về một căn phòng.
Tần Kiến đứng dậy đi về phía bếp, sau khi đẩy cửa ra thì phát hiện nhà bếp rất lạnh lẽo, hiển nhiên là Tề Nguyệt Gia không biết nấu ăn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tề Nguyệt Gia ở phòng khách bên ngoài, cậu đang tự mình lau nước mắt.
Một lát sau, Tần Kiến vẫn lấy điện thoại ra mở khung chat với Tần Thính, gõ mấy chữ nhắn rằng mình sẽ về muộn.
Tần Thính gửi lại một dấu chấm hỏi, rồi nhắn tiếp: [Mày định ở lại nhà người ta luôn đấy à?]
Lúc đó, Tần Kiến vừa mới tìm thấy gạo, đang chuẩn bị bắc nồi đun nước. Thấy tin nhắn này, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói dối: [Chuyện công việc, em đi xử lý một chút]
Thế là Tần Thính cũng không hỏi dồn nữa, gửi lại một emoji OK.
Cuộc đối thoại kết thúc, Tần Kiến cất điện thoại đi rồi lại liếc nhìn ra ngoài.
Tề Nguyệt Gia dường như vẫn chưa thể khống chế được nước mắt của mình. Cậu úp luôn cả một tờ khăn giấy lên mặt, chỗ mắt đã bị nước mắt thấm ra hai vòng tròn to đùng.
Tần Kiến lại khẽ thở dài.
Như cái vòi nước ấy, khóc trông tội nghiệp thế này.
Hắn vẫn luôn cảm thấy khóc là hình thức biểu đạt cảm xúc vô nghĩa nhất của con người, bởi nó chẳng giải quyết được bất cứ chuyện gì. Thế nên hắn không khóc, cũng ghét nhìn người khác khóc.
Nhưng không biết tại sao, lúc này đây, Tần Kiến lại chẳng nỡ lòng nào rời đi.
Có lẽ là vì đôi mắt ấy, lúc cười trông đẹp hơn.
Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Vì khoảng cách hơi xa nên Tề Nguyệt Gia chỉ thấy người tốt bụng kia lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho Tần Thính. Hai người trò chuyện vài câu rồi người tốt bụng xoay người định đi, nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị Tần Thính gọi lại.
Nội dung cuộc đối thoại sau đó, Tề Nguyệt Gia không thể nào biết được.
Một lát sau, cảm giác đầu váng mắt hoa của cậu đã đỡ hơn một chút. Cậu từ từ đứng dậy, vốn định quay về nghỉ ngơi, nhưng chẳng hiểu sao chân lại vô thức bước về phía nhóm Liễu Tấn.
Bởi vì ở phía xa xa bên kia hình như đang có tranh cãi gì đó. Nhớ đến cuộc tranh luận về vấn đề góc chụp giữa Tần Thính và Liễu Tấn mà mình nghe được cách đây không lâu, cậu nghĩ có lẽ bây giờ họ cũng đang nói về chuyện này.
Quả nhiên, sau khi đến gần hơn một chút, Tề Nguyệt Gia đã nghe thấy người tốt bụng kia đang tranh luận qua lại với Liễu Tấn.
Nhưng Liễu Tấn thuộc dạng cứng đầu khó bảo, con người gã vốn luôn cứng rắn trong công việc, thuộc kiểu người đã nói một thì không ai được cãi hai. Giờ có người dám bày tỏ sự bất mãn thẳng mặt với gã như vậy, đương nhiên là gã tức điên lên, ra vẻ như muốn cãi nhau với người ta.
Trái lại, người tốt bụng kia vẫn rất điềm tĩnh, cứ như thể xử lý những cuộc tranh cãi kiểu này là việc thường ngày của hắn vậy.
Dần dần, những du khách khác trên bãi biển tụ tập lại. Tề Nguyệt Gia không tiến về phía trước nữa, cậu chỉ nép mình trong đám người, vừa nghe đám đông bàn tán xì xào, vừa thầm cổ vũ cho người tốt bụng.
Người khác nghĩ sao cậu không rõ, nhưng lúc này trong mắt cậu, người tốt bụng kia lại càng thêm đẹp trai.
Cuối cùng, cuộc cãi nhau một chiều từ phía Liễu Tấn đã kết thúc bằng một câu của người tốt bụng: "Nếu anh còn như vậy nữa thì chúng ta hẹn gặp ở Hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng."
Liễu Tấn giận đến tái mặt, không nói thêm lời nào, cầm máy ảnh quay lưng bỏ đi.
Cuộc tranh cãi kết thúc, một vài du khách vây xem cũng lần lượt tản đi. Liễu Tấn không phát hiện ra Tề Nguyệt Gia đang lẫn trong đám người. Còn Tề Nguyệt Gia thì vẫn nhìn theo bóng lưng gã rời đi, đến khi quay đầu lại thì phát hiện người tốt bụng kia đang nhìn mình.
Ánh mắt như đang hỏi: "Cậu ổn rồi chứ?"
Tề Nguyệt Gia mỉm cười đáp lại, dùng ánh mắt ra hiệu mình ổn rồi. Cậu cũng chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp xoay người, Tần Thính đã nhìn thấy cậu: "Bé trợ lý?"
Không hiểu sao Tề Nguyệt Gia lại thấy có hơi lúng túng, đành cắn răn bước tới, cất tiếng chào: "Chị."
Tần Thính đáp một tiếng: "Chị nhớ em có nói là em biết chụp ảnh đúng không? Vừa hay sếp của em bị chọc tức bỏ đi rồi, em chụp cho bọn chị mấy tấm được không?"
"... Dạ?" Tề Nguyệt Gia ngẩn người.
Trước khi cậu kịp mở miệng, Tần Thính đã nói tiếp: "Tiền thì bọn chị sẽ chuyển cho em luôn, không nói cho sếp em biết đâu."
"..."
Nếu đã nói vậy rồi thì...
Thì cũng vẫn là không được.
Bữa trưa Tề Nguyệt Gia chẳng ăn được bao nhiêu, giờ cậu vẫn thấy hơi chóng mặt. Mà trong tình trạng thế này còn phải vác máy đi chụp ảnh cho người ta, thì đúng là không thương lấy cái thân mình chút nào.
Người tốt bụng kia dường như nhìn ra sự đắn đo của cậu, bèn quay sang nói với Tần Thính: "Để mấy hôm nữa hẵng nói đi chị, hôm nay trời khá nóng, mọi người chụp cả buổi sáng không mệt à?"
Chị?
Tề Nguyệt Gia nhìn qua nhìn lại hai người, phát hiện đường nét gương mặt quả thực có vài phần giống nhau.
Tần Thính nghe thế quả nhiên không ép nữa: "Ừ, vậy cuối tuần nói tiếp." Nói rồi cô cúi người cởi đôi giày cao gót dưới chân, đi chân trần trên bãi cát, nói: "Mệt chết đi được, em đau chân quá, anh cõng em về đi."
Vừa nói cô vừa chìa hai tay ra phía Dịch Bách bên cạnh, Dịch Bách khẽ cười, cúi người xuống trước mặt rồi cõng cô lên lưng.
Hai người họ đi ở phía trước, vài giây sau Tần Thính như nhớ ra gì đó, bèn cất cao giọng hỏi: "Tần Kiến, lát nữa bọn chị đi ăn thịt nướng, mày có đi không?"
Tề Nguyệt Gia nghe thấy cái tên này thì quay đầu nhìn người tốt bụng đang đứng cách mình một mét, người đó nói: "Thôi, em còn có việc."
Thì ra anh ấy tên là Tần Kiến...
Tề Nguyệt Gia vô thức nhẩm lại cái tên ấy trong đầu một lượt, sau đó lại nghe thấy Tần Thính ở phía trước hỏi: "Bé trợ lý, còn em thì sao? Có muốn đi cùng không?"
"À, thôi ạ, cảm ơn chị." Tề Nguyệt Gia ngẩng đầu lên cười với cô.
Tần Thính quay đầu nhìn cậu vài giây, lúc này mới nói: "Cảm giác sắc mặt em trông không ổn lắm, không khỏe à?"
Tề Nguyệt Gia theo phản xạ phủ nhận: "Không ạ, chỉ là hơi nóng một chút thôi."
Vừa dứt lời, trong khóe mắt cậu thấy Tần Kiến quay đầu liếc mình một cái.
"Đúng là khá nóng." Tần Thính nói rồi quay đầu lại, lại nhớ ra điều gì, nói tiếp: "À mà này, em tên là Tề Nguyệt Gia phải không? Hồi nãy chị nghe có người gọi em là Tiểu Tề."
Tề Nguyệt Gia gật đầu.
"Chị có xem tác phẩm em chụp trên Moments của tài khoản studio, chị thích phong cách của em, chúng ta kết bạn WeChat nhé." Vừa nói Tần Thính vừa đưa mã QR cho cậu, tiếp tục, "Ban đầu chị cứ tưởng là có thể chỉ định nhiếp ảnh gia."
Tề Nguyệt Gia do dự một giây, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra quét mã.
Có tiền không kiếm là đồ ngốc. Lúc đầu trong hợp đồng vào làm cũng đâu có điều khoản không được nhận việc riêng bên ngoài.
... Mặc dù nói một cách nghiêm túc thì, đây là đơn hàng cướp được từ tay sếp.
Sau khi từ bãi biển trở về, Tề Nguyệt Gia phát hiện Liễu Tấn với mọi người đã đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, xem ra đơn hàng này của Tần Thính coi như bỏ luôn rồi.
Cậu cũng không nói gì, lục trong túi lấy ra một thanh sô cô la, bóc vỏ bỏ vào miệng, thu dọn đồ đạc rồi đi cùng bọn họ.
Vài ngày sau, đến cuối tuần, Tần Thính hẹn Tề Nguyệt Gia ra ngoài chụp ảnh.
Xét thấy cậu còn là người mới, chưa có tiền mua máy ảnh xịn, Tần Thính còn giúp cậu mượn một chiếc từ một người bạn cũng chơi nhiếp ảnh.
Cầm máy ảnh trong tay, Tề Nguyệt Gia có hơi vừa mừng vừa lo. Cậu chụp ảnh rất cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng đồ của người ta.
Cuối cùng ảnh chụp xong, Tần Thính rất hài lòng. Ngoài mấy tấm ảnh, cô cũng rất hài lòng với cả người cầm máy.
Tề Nguyệt Gia không giống Liễu Tấn, có ý kiến đưa ra là cậu nhất định sẽ sửa, nảy ra ý tưởng mới nào cũng sẽ hỏi ý kiến của Tần Thính ngay lập tức, bởi vậy buổi chụp lần này diễn ra rất suôn sẻ.
Lúc nhận được ảnh thành phẩm, hai người đã trò chuyện vài câu, Tần Thính chủ động mời Tề Nguyệt Gia đến dự đám cưới của cô.
Tề Nguyệt Gia khó lòng từ chối, nên đã đồng ý.
Tại hôn lễ, Tề Nguyệt Gia lại gặp được Tần Kiến. Ở đây, ngoài cô dâu chú rể ra, người duy nhất cậu quen cũng chỉ có mình Tần Kiến. Thấy đối phương cũng đi một mình, cậu bèn đánh liều bước tới.
Tần Kiến quay đầu, ánh mắt giao nhau với cậu, khóe môi hơi cong lên đầy chiếu lệ: "Chào cậu."
Tề Nguyệt Gia cố tìm chuyện để nói: "Ờm, lần trước cảm ơn anh nhé."
Từ lần gặp nhau trước đó đến nay cũng đã hơn một tháng, Tần Kiến nghe vậy phải mất vài giây mới phản ứng lại, đáp một tiếng: "Không có gì."
Lạnh lùng thật đấy.
Tề Nguyệt Gia thầm lầm bầm trong bụng một câu, rồi đứng im bên cạnh hắn, không nói gì thêm nữa.
Lúc dùng bữa, Tề Nguyệt Gia ngồi ở bàn của bạn bè Tần Thính. Có lẽ cô đã nói trước với họ rằng ảnh cưới là do cậu chụp, cho nên chỉ trong một bữa ăn mà cậu đã có được thêm mấy người muốn đặt lịch chụp ảnh vào danh sách bạn bè WeChat.
Tề Nguyệt Gia không nhận được nhiều đơn hàng lắm, kinh nghiệm không đủ, vì là người mới nên phong cách cũng dễ thay đổi, bởi vậy giá chụp ảnh hẹn trước rất rẻ.
Cũng chính vì "ngon - bổ - rẻ", nên cả người cần lẫn người tạm thời chưa cần đều nhào vô xin liên lạc của cậu. Thành ra ăn xong bữa cơm, danh sách bạn bè trên WeChat của Tề Nguyệt Gia đã tăng thêm mấy chục người.
Tiệc cưới kết thúc, Tề Nguyệt Gia đã uống một chút rượu, đầu óc hơi quay cuồng.
Tửu lượng của cậu có hơi tệ, Tần Thính chỉ liếc cậu một cái đã hỏi: "Uống nhiều rồi à?"
Giống như bao người say rượu khác, Tề Nguyệt Gia lắc đầu: "Em không có uống."
"..." Tần Thính cười khổ, cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Kiến hỏi hắn đang ở đâu, mau qua đây.
Khi Tần Kiến đến phòng riêng, thứ đập vào mắt hắn chính là Tề Nguyệt Gia đang ngồi trên ghế, hai tay chống cằm ngẩn người nhìn mâm xoay trên bàn, bên cạnh là Tần Thính và Dịch Bách đang mặc trang phục mời rượu thì thầm trò chuyện.
Tần Kiến giơ tay chỉ Tề Nguyệt Gia, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi: "Cậu ấy làm sao thế?"
"Uống rượu đấy." Tần Thính đáp, "Mày đưa cậu ấy về đi."
"..." Tần Kiến không ngờ mình bị gọi qua là để làm tài xế cho người ta, thấy hơi buồn cười, "Có trả tiền không vậy?"
"Trả trả trả, đương nhiên là trả rồi, chị mày là người keo kiệt như vậy à?" Tần Thính vừa nói vừa dùng khuỷu tay huých Dịch Bách, "Chuyển cho nó năm trăm đi."
Dịch Bách thật sự lập tức chuyển tiền. Vài giây sau, điện thoại trong túi Tần Kiến vang lên một tiếng, hắn lấy ra xem thử, người có ghi chú là "Anh rể" chuyển tới 500 tệ.
Hắn im lặng nửa giây, ngay lúc định mở miệng nói chuyện thì Tề Nguyệt Gia vẫn luôn ngẩn người nhìn mâm xoay nãy giờ đã quay đầu lại nhìn hắn.
Gò má cậu ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên là dáng vẻ của một người đang say.
Hai người, một ngồi một đứng nhìn nhau vài giây, sau đó Tề Nguyệt Gia lên tiếng: "Anh đẹp trai quá à."
"..."
Tần Thính và Dịch Bách bên cạnh nghe vậy đều bật cười thành tiếng, Tần Thính "ài" một tiếng: "Người ta đã khen mày thẳng thắn như vậy rồi, mày cứ đưa cậu ấy về nhà luôn đi."
Tề Nguyệt Gia quay sang nhìn hai người một cái, gật đầu "ừm ừm" mấy tiếng: "Tôi muốn về nhà."
Dứt lời, cậu lập tức đứng dậy, tự mình đi ra ngoài.
Cậu không hiểu hết ý trong câu nói kia của Tần Thính, chỉ bắt được mỗi từ "về nhà" thôi.
Tề Nguyệt Gia đi đến trạm xe buýt trước cửa khách sạn, tới trước biển báo trạm rồi ngẩng đầu lên xem các tuyến xe. Cậu xem đi xem lại mấy lượt vẫn không tìm thấy tuyến về nhà mình, bộ não đang lơ mơ cố gắng suy nghĩ vài giây, sau đó cậu chậm chạp lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.
Vừa mới mở ứng dụng đặt xe, phía sau đã vang lên một giọng nói: "Này."
Tề Nguyệt Gia quay đầu lại, là Tần Kiến.
"Tôi đưa cậu về." Tần Kiến ra hiệu bảo cậu đi theo mình.
Tề Nguyệt Gia đứng tại chỗ nhìn hắn vài giây, cuối cùng cũng cất điện thoại rồi bước theo.
Lên xe xong, cậu ngồi vào ghế phụ lái, báo địa chỉ nhà mình xong thì mơ màng tựa vào ghế, mắt dán ra ngoài cửa sổ.
Lúc sắp ngủ thiếp đi, Tề Nguyệt Gia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại ra, quay sang nhìn Tần Kiến: "Tôi gửi anh ít tiền nhé, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Tần Kiến chẳng buồn liếc mắt qua: "Có người trả thay cậu rồi."
"..." Tề Nguyệt Gia im lặng mấy giây, cất điện thoại lại, ngồi ngay ngắn.
Cứ thế yên lặng một lát, Tần Kiến bỗng nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ truyền từ ghế phụ lái qua.
Hắn quay sang nhìn thử một cái, phát hiện Tề Nguyệt Gia đang lén lau nước mắt.
... Gì vậy, đang yên đang lành khóc cái gì?
Như thể biết đối phương đang nhìn mình, Tề Nguyệt Gia dùng tay quệt mặt, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này mới nghèn nghẹn mũi nói: "Xin lỗi, tôi có hơi không kiểm soát được."
"..."
Tần Kiến cũng từng nghe nói có người sau khi uống rượu sẽ khóc lóc vô cớ, bây giờ nghĩ lại, có khi Tề Nguyệt Gia đúng là kiểu người đó thật.
Hắn không nói gì, chỉ hơi tăng tốc một chút.
Về đến nhà Tề Nguyệt Gia, nước mắt của cậu vẫn chưa ngừng rơi. Cậu chỉ ước mình có thể chui đầu xuống đất, khóc rấm rứt thế này trước bàn dân thiên hạ thật sự quá mất mặt.
Tần Kiến ngồi trên xe nhìn bóng lưng của cậu. Để phòng trường hợp lát nữa Tề Nguyệt Gia đâm đầu vào gốc cây, cuối cùng hắn vẫn xuống xe.
Sau khi đưa người lên lầu, Tần Kiến chuẩn bị quay về, nhưng không hiểu sao lúc này Tề Nguyệt Gia lại chẳng muốn hắn rời đi, giọng run run hỏi: "Anh có thể đừng đi được không?"
Tần Kiến quay đầu lại nhìn cậu, có hơi kinh ngạc.
... Thật sự có người có thể ch** n**c mắt lâu như vậy sao?!
"Xin lỗi anh..." Tề Nguyệt Gia lại xin lỗi.
Cậu biết Tần Thính mời cậu đến dự hôn lễ là để giúp mình. Dạo gần đây, ngay cả việc bưng trà rót nước Liễu Tấn cũng chẳng giao cho cậu làm nữa, bởi vì hôm đó Tiểu Hoàng đã trông thấy cậu và vợ chồng Tần Thính nói chuyện riêng, rồi đi mách lại với Liễu Tấn.
Liễu Tấn cho rằng lý do Tần Thính hủy đơn hàng là vì cậu đã ly gián ở giữa, cho nên gã đang dùng cách này để ép Tề Nguyệt Gia tự chủ động xin nghỉ việc.
Tề Nguyệt Gia không giỏi kết bạn, quan hệ với các đồng nghiệp tuy không thân thiết lắm nhưng ngày thường vẫn có thể trò chuyện đôi ba câu, sau khi tan làm thì cùng nhau đi ăn cơm.
Nhưng bây giờ, với tư cách là ông chủ của studio, Liễu Tấn đã công khai nhắm vào Tề Nguyệt Gia, khiến mọi người xung quanh cũng không dám quá thân thiết với cậu, sợ bị vạ lây.
Loại bạo lực công sở vô hình này rất khó nói. Bởi vì bọn họ quả thực chẳng làm gì cả, Tề Nguyệt Gia thậm chí còn không tìm được lý do chính đáng nào để lên tiếng tố cáo.
Cậu cúi đầu, lặng thinh, nước mắt cứ thế vô thức mà tuôn ra.
Không phải cậu cố chấp muốn Tần Kiến nhìn thấy bộ dạng mình khóc, chỉ là từ khi đi làm đến nay cậu gặp phải quá nhiều chuyện tồi tệ, chỉ có hôm nay đi đến dự đám cưới là cậu thực sự cảm thấy vui vẻ.
Mà đối với người khiến mình cảm thấy vui vẻ, ai mà chẳng mong họ có thể ở lại thêm một lát.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Tần Kiến vẫn không nói một lời, còn Tề Nguyệt Gia thì ra sức ổn định lại cảm xúc, cố nuốt nước mắt ngược vào trong. Nhưng trước khi cậu kịp nén lại nước mắt thì bên cạnh đã có người ngồi xuống.
Tần Kiến rút hai tờ khăn giấy, dùng khớp ngón tay của tay đang cầm giấy nâng nhẹ cằm cậu lên, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Tề Nguyệt Gia hơi ngẩng đầu, nhắm mắt mặc cho người bạn "mới gặp vài lần" này lau mặt cho mình. Rồi cậu lại không nhịn được mà lên tiếng: "Xin lỗi..."
"Xin lỗi khăn giấy à? Thế thì tôi thay nó nhận lời xin lỗi nhé." Tần Kiến vừa nói vừa vo viên tờ khăn giấy đã ướt sũng vứt vào thùng rác.
Thấy nước mắt của cậu vẫn cứ rơi lã chã, Tần Kiến khẽ thở dài, lại rút thêm một tờ nữa: "Rốt cuộc là cậu đã chịu ấm ức gì? Khóc đến mức này. Lúc ăn cơm có người giành đồ ăn trong đĩa của cậu hả?"
Tề Nguyệt Gia lắc đầu, nghiêng đầu né bàn tay Tần Kiến đang lau nước mắt cho mình, rồi tự quệt nước mắt, cố tỏ ra cứng cỏi: "Tôi chỉ là không khống chế được thôi. Bình thường tôi không có khóc đâu."
Tần Kiến "ừm" một tiếng, vứt nốt tờ khăn giấy vào thùng rác, sau đó hắn đứng dậy: "Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?"
Tề Nguyệt Gia gật đầu. Nhưng chẳng hiểu sao, nước mắt cậu lại tuôn ra.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Tần Kiến có hơi đau đầu, vội vàng nói: "Được rồi được rồi được rồi, tôi không đi nữa. Bếp ở đâu? Để tôi xem có thể nấu cho cậu ít cháo hay gì đó không."
Tề Nguyệt Gia mặt mũi còn giàn giụa nước mắt, giơ tay chỉ về một căn phòng.
Tần Kiến đứng dậy đi về phía bếp, sau khi đẩy cửa ra thì phát hiện nhà bếp rất lạnh lẽo, hiển nhiên là Tề Nguyệt Gia không biết nấu ăn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tề Nguyệt Gia ở phòng khách bên ngoài, cậu đang tự mình lau nước mắt.
Một lát sau, Tần Kiến vẫn lấy điện thoại ra mở khung chat với Tần Thính, gõ mấy chữ nhắn rằng mình sẽ về muộn.
Tần Thính gửi lại một dấu chấm hỏi, rồi nhắn tiếp: [Mày định ở lại nhà người ta luôn đấy à?]
Lúc đó, Tần Kiến vừa mới tìm thấy gạo, đang chuẩn bị bắc nồi đun nước. Thấy tin nhắn này, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói dối: [Chuyện công việc, em đi xử lý một chút]
Thế là Tần Thính cũng không hỏi dồn nữa, gửi lại một emoji OK.
Cuộc đối thoại kết thúc, Tần Kiến cất điện thoại đi rồi lại liếc nhìn ra ngoài.
Tề Nguyệt Gia dường như vẫn chưa thể khống chế được nước mắt của mình. Cậu úp luôn cả một tờ khăn giấy lên mặt, chỗ mắt đã bị nước mắt thấm ra hai vòng tròn to đùng.
Tần Kiến lại khẽ thở dài.
Như cái vòi nước ấy, khóc trông tội nghiệp thế này.
Hắn vẫn luôn cảm thấy khóc là hình thức biểu đạt cảm xúc vô nghĩa nhất của con người, bởi nó chẳng giải quyết được bất cứ chuyện gì. Thế nên hắn không khóc, cũng ghét nhìn người khác khóc.
Nhưng không biết tại sao, lúc này đây, Tần Kiến lại chẳng nỡ lòng nào rời đi.
Có lẽ là vì đôi mắt ấy, lúc cười trông đẹp hơn.
Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Story
Chương 56: Ngoại truyện 2: Mối tình đầu (2)
10.0/10 từ 40 lượt.