Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 55: Ngoại truyện 1: Mối tình đầu (1)

94@-

 
"Anh Dịch có số đuôi là 9861 phải không ạ?" Người giao hàng hỏi, đồng thời đưa mấy ly cà phê trên tay qua.


Tề Nguyệt Gia đỡ lấy mấy ly cà phê, đáp: "Đúng rồi."


Người giao hàng không nói thêm gì, cúi đầu xác nhận đã giao xong rồi quay đi luôn.


Bây giờ là hai rưỡi chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày.


Giờ phút này bọn họ đang ở ven biển để chụp ảnh cho một cặp đôi mới cưới. Nhiệt độ ở biển không được coi là quá cao, lúc gió biển lướt qua gò má vẫn khá là dễ chịu. Cộng thêm việc lúc nãy mới ăn trưa xong, cho nên mọi người đều lơ mơ buồn ngủ, tinh thần uể oải thấy rõ.


Chủ studio, cũng chính là cấp trên trực tiếp của Tề Nguyệt Gia - Liễu Tấn, bảo cậu gọi mấy ly cà phê cho mọi người tỉnh táo lại. Tề Nguyệt Gia không biết tiền cà phê này có được hoàn lại hay không, người có mặt ở đây ít cũng hơn chục mạng, vì thế cậu có hơi lưỡng lự.


Trong lúc cậu còn đang do dự, chú rể Dịch Bách đã lên tiếng: "Để tôi đặt cho, trời nóng thế này phải ra ngoài chụp ảnh, ai nấy đều vất vả cả."


Liễu Tấn nghe vậy thì khách sáo cười nói: "Không cần phiền anh đâu, cứ để trợ lý của tôi làm là được rồi, chuyện này là việc của cậu ấy mà."


"..."


Tề Nguyệt Gia im lặng không nói gì, nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng.


Nếu không phải bây giờ đang mùa tốt nghiệp khó tìm việc, ai mà vui vẻ làm mấy cái chuyện này cho anh chứ.


Nhưng bởi vì cậu vừa mới vào làm, chỉ có thể giúp hắt sáng hoặc kéo váy áo của khách hàng cho nó bay lên để tạo hiệu ứng, công việc được giao không nhiều, nên thực ra cậu cũng không quá phản kháng khi bị Liễu Tấn sai vặt. Điều cậu ghét là, mỗi lần gã bảo cậu gọi cà phê đều chẳng thèm hoàn lại cho đồng nào.


Tiền thì chẳng kiếm được bao nhiêu, mà tháng nào cũng phải tự bỏ ra mấy trăm tệ tiền cà phê.


"Anh nói gì vậy, làm gì có ai sinh ra đã định sẵn làm chân bưng trà rót nước cho người khác chứ." Cô dâu Tần Thính dùng giọng điệu như đang nói đùa ngày thường, nói xong thì nhìn về phía Tề Nguyệt Gia, "Mới tốt nghiệp à?"


Tề Nguyệt Gia gật đầu.


Bị khách nói một câu như vậy, Liễu Tấn có hơi mất mặt. Nhưng vì giọng điệu của đối phương không có gì để bắt bẻ, gã cũng chỉ có thể cười nói: "Vừa mới ra xã hội mà, nên rèn luyện một chút."


Tần Thính nghe vậy liếc gã một cái, không thèm để ý đến gã nữa.



Trong lúc mọi người trò chuyện vài câu thì Dịch Bách đã gọi xong cà phê cho đủ số người, cuộc trò chuyện tạm dừng, buổi chụp ảnh tiếp tục. Cỡ nửa tiếng sau, người giao hàng gọi điện tới. Vì cà phê là do Dịch Bách đặt, nên Tề Nguyệt Gia xung phong đi lấy đồ.


Nơi đây là một khu biệt thự ven biển, căn biệt thự này là do vợ chồng Dịch Bách thuê riêng để chụp ảnh cưới. Nghe đâu thuê một giờ thôi cũng tốn ít nhất 500 tệ, người ngoài muốn ra vào đều phải đăng ký, cho nên để tiết kiệm thời gian, người giao hàng sẽ không vào mà chỉ giao tại cổng.


Vì sợ một mình Tề Nguyệt Gia mang không xuể, đồng nghiệp Tiểu Hoàng đã đi cùng cậu.


Hai người vào làm cùng một thời điểm, nhưng chẳng thân, bình thường gần như không nói chuyện với nhau. Thế mà giờ đây Tiểu Hoàng lại chủ động mở lời: "Sếp đáng ghét thật ha?"


Tề Nguyệt Gia quay đầu liếc nhìn cậu ta một cái, rồi lại quay đi, ngập ngừng hai giây mới đáp: "Cũng bình thường."


"Cảm giác anh ta coi cậu như bảo mẫu vậy, người mới vô làm thì cũng không nên bị sai như thế chứ." Tiểu Hoàng không để ý đến câu trả lời nước đôi vừa rồi của cậu, tiếp tục nói, "Cũng chỉ có cậu tính tình tốt, chứ nếu là tôi thì đã sớm đập đồ bỏ làm rồi."


Tề Nguyệt Gia im lặng hai giây, cuối cùng chỉ cười cười với cậu ta, không nói gì.


Tuy trong lòng không tán đồng kiểu "rèn luyện" của Liễu Tấn, nhưng cậu biết mình chẳng phải thiên tài nhiếp ảnh gì, mới chân ướt chân ráo bước ra xã hội, không được coi trọng là chuyện rất bình thường. Cậu đâu phải Gia Cát Lượng đâu.


Tiểu Hoàng cứ luôn kích động cảm xúc của cậu, khiến Tề Nguyệt Gia khó mà không nghi ngờ cậu ta có ý đồ khác.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, thấy cậu vẫn không mở miệng, Tiểu Hoàng cũng im theo.


Lúc đến cổng khu nhà, người giao hàng đã đợi sẵn ở đó. Vì số lượng cà phê nhiều, không đặt hết lên giá được, thấy hai người đi tới anh ta mới lấy mười mấy ly cà phê từ trong thùng ra.


Hai người hai tay cầm đầy ắp, im lặng suốt dọc đường quay về. Tề Nguyệt Gia vừa ngồi xuống uống được hai ngụm cà phê, Liễu Tấn đã nói muốn ra bãi biển bên ngoài để chụp.


Tần Thính không muốn đi lắm: "Ngoài đó nắng lắm, đợi muộn một chút rồi đi."


Hai người bạn đi cùng Tần Thính cũng đồng tình, nhưng Liễu Tấn lại nói: "Bây giờ đi chắc chắn sẽ lên ảnh đẹp, đợi lát nữa mặt trời lặn thì sẽ không còn đẹp nữa. Mà tôi thấy ảnh hoàng hôn có ngụ ý không hay, cảm giác như tuổi xế chiều. Hai người vừa mới kết hôn, sao có thể chụp kiểu đó được?"


Tần Thính và hai người bạn trong nghề đến hỗ trợ im lặng một lúc, chẳng ai tìm được lý do để phản bác. Cuối cùng cô đành vỗ vào cánh tay chú rể bên cạnh: "Dịch Bách, anh vào lấy kem chống nắng giúp bọn em với, em bôi lại một lượt, tiện thể anh cũng bôi luôn đi."


Dịch Bách nói được, đi vào nhà lấy chai xịt chống nắng.


Nhân lúc bọn họ bôi kem chống nắng, Tề Nguyệt Gia ngồi lên chiếc xích đu nhỏ dưới bóng cây cọ trong sân, vừa khẽ đung đưa vừa uống cà phê.


Hơi nước trên thành ly nhựa tụ lại thành dòng chảy xuống, Tề Nguyệt Gia vê vê giọt nước trên đầu ngón tay, ngẩn người nhìn đầu ngón tay ẩm ướt của mình.



Không biết là bị say nắng hay là do uống cà phê quá nhanh. Bởi vì chỉ có một chút khó chịu nhẹ, cho nên Tề Nguyệt Gia không để tâm, cậu đặt nửa ly cà phê còn lại xuống rồi ra giúp thu dọn thiết bị chụp hình.


Ra tới bờ biển, mọi người cùng nhau dựng một cái lều nhỏ che nắng, cất những thiết bị không được phơi nắng vào bên trong.


Vì ánh sáng ở đây rất tốt nên Liễu Tấn kkhông cần người hắt sáng nữa.


Tề Nguyệt Gia và mấy người khác cùng ngồi dưới bóng cây, cách đó không xa là chiếc quạt máy công suất lớn do hai người đồng nghiệp hợp sức khiêng qua. Vì thời tiết nóng nực, gió thổi ra từ quạt cũng là gió nóng, nhưng được cái sức gió mạnh, ít nhất cũng không còn ngột ngạt nữa.


Có người ngẩn ngơ, có người lướt điện thoại, chẳng ai buồn trò chuyện.


Tóc mái của Tề Nguyệt Gia bị quạt máy lớn thổi cho vểnh lên, để lộ vầng trán sạch sẽ. Cơn gió này không hề thổi bay đi những giọt mồ hôi li ti trên trán cậu, đầu cậu cũng ngày càng choáng váng.


Không xa lắm ở phía bên kia, dường như Liễu Tấn và nhóm chụp đã hoàn thành một lượt ảnh, Tần Thính và Dịch Bách cùng nhau xúm lại trước máy ảnh xem hình.


Tề Nguyệt Gia lừ đừ đứng dậy, định đến nói với Liễu Tấn là cậu không được khỏe, muốn về nghỉ ngơi trước. Nhưng lúc đến gần mới phát hiện ba người họ dường như đang nhỏ giọng tranh luận điều gì đó.


"Tôi thật sự không thích góc chụp này, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, không phải anh nên làm theo ý kiến của tôi sao?" Đây là lời của Tần Thính.


"Nhưng chị không cảm thấy không khí tổng thể của tấm ảnh này rất có cảm giác tân hôn sao?" Đây là câu trả lời của Liễu Tấn, "Chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể photoshop ở khâu hậu kỳ mà."


"..." Tần Thính mặt đầy cạn lời, dáng vẻ muốn nói lại thôi.


Khóe mắt liếc thấy một bóng người, cô quay đầu nhìn sang thì thấy Tề Nguyệt Gia dường như đang đắn đo không biết có nên tiến lại hay không.


Cô hít một hơi thật sâu rồi chỉ về phía đó: "Trợ lý của anh tìm anh kìa, chuyện này để lát nữa hãy nói."


Nghe vậy, Liễu Tấn cũng quay đầu lại. Thấy ba người kia tạm thời dừng tranh luận, Tề Nguyệt Gia mới đi tới: "Anh, em thấy hơi không khỏe, có thể về nghỉ ngơi trước được không ạ?"


Liễu Tấn chẳng thèm liếc cậu một cái: "Cậu không khỏe, tôi cũng không khỏe đây này. Mới tới đã đòi về, đừng bảo là định trốn việc đấy nhé?"


"Không phải đâu, hình như em bị say nắng..."


"Nào hai vị, chúng ta tiếp tục." Liễu Tấn cắt ngang lời của Tề Nguyệt Gia, đi về phía vợ chồng Tần Thính và Dịch Bách ở cách đó không xa.


Tề Nguyệt Gia khẽ thở dài, với việc bị Liễu Tấn phớt lờ cậu cũng chẳng lấy làm lạ, dù sao thì những lần xin nghỉ trước đây cũng đều rất khó khăn.



"..."


Không chỉ Liễu Tấn im lặng, ngay cả Tề Nguyệt Gia cũng đứng hình.


Không ngờ lại có người... nói chuyện cứng rắn như vậy.


Tề Nguyệt Gia trước nay vẫn quen né tránh xung đột, mít ướt là một chuyện, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì cậu vốn không hề biết cãi nhau. Cho dù không khóc thì cậu cũng chẳng bao giờ cãi thắng được ai, càng đừng nói tới chuyện có thể thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của mình như Tần Thính.


Được cô cổ vũ, cậu quyết định không đôi co với Liễu Tấn nữa, xoay người định đi thẳng về nghỉ ngơi.


Nhưng vừa đi được hai bước đã bị Tần Thính gọi lại: "Này trợ lý, cậu đợi một chút."


Tề Nguyệt Gia dừng chân, quay đầu lại.


"Cậu có biết chụp ảnh không?" Tần Thính hỏi.


Tề Nguyệt Gia chớp chớp mắt, gật đầu.


Một câu "Vậy cậu chụp đi" vừa lên tới môi, cuối cùng vẫn bị Tần Thính nuốt ngược trở lại.


Vốn dĩ Liễu Tấn đã có hơi nhắm vào người trợ lý này rồi, nếu lúc này bảo cậu ấy chụp thật, thì e là hôm nay sau khi về, cậu ấy sẽ bị đuổi việc ngay tắp lự mất.


Cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Thôi bỏ đi, không sao đâu. Cậu đi đi."


"..."


Tề Nguyệt Gia chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cậu liếc nhìn Liễu Tấn rồi lại quay sang Tần Thính, dò hỏi: "Vậy, em... đi nhé?"


Liễu Tấn mất kiên nhẫn làm một động tác xua đuổi: "Đi đi đi."


Được, thế thì về ngủ thôi.


Tề Nguyệt Gia nghĩ thầm, đi về phía bóng râm để lấy đồ của mình.


Đầu vẫn còn hơi choáng váng, sau khi cậu ngồi xổm xuống nhặt đồ của mình rồi đứng dậy khỏi mặt đất thì trước mắt tối sầm lại. Tề Nguyệt Gia loạng choạng một cái, may mà có đôi tay bên cạnh kịp thời đỡ lấy cậu.



Dù ý thức không rõ ràng, nhưng cậu vẫn nói một tiếng cảm ơn với người đã đỡ mình.


Cậu không biết đối phương có đáp lại lời cảm ơn không. Vài giây sau cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện ra người vừa đỡ mình không phải là người quen.


Đối phương đang quỳ một gối dưới đất, một cánh tay vòng ra trước người cậu ôm lấy cậu. Tề Nguyệt Gia tay chân bủn rủn, cứ thế mềm oặt nằm bò trên người đối phương.


Thấy cậu cố gắng mượn sức bò dậy, người kia mở miệng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"


Tề Nguyệt Gia nghe hơi lùng bùng trong tai, nhưng vẫn cố trả lời: "... Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh."


"Cậu bị say nắng à?" Người tốt bụng kia lại hỏi.


Tề Nguyệt Gia lắc đầu. Cậu không hề cảm thấy buồn nôn, cảm giác này so với say nắng thì giống bị hạ đường huyết hơn.


Cậu điều chỉnh tư thế ngồi, cố gắng đứng dậy khỏi người đối phương. Nhưng vì đầu vẫn còn quay cuồng, tay chân chẳng có sức, cho nên việc đứng dậy khó khăn lạ thường.


Người tốt bụng dường như không nhìn nổi nữa: "Tuy ngã trên bãi cát không đau bằng ngã trên đất liền, nhưng cậu vẫn nên nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, không có ai đỡ cậu lần thứ hai đâu."


Tề Nguyệt Gia giả vờ điếc, một lúc lâu sau mới như một con ốc sên chầm chậm di chuyển đến dựa vào gốc cây bên cạnh.


Lúc này cậu mới nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, trong đôi mắt hơi xếch có phần sắc bén kia lại nhìn thấy được mấy phần lo lắng. Bóng râm của cái cây này không lớn, một nửa cơ thể của người ấy phơi dưới ánh mặt trời, giống như được mạ một lớp vàng xung quanh.


Ấn tượng đầu tiên của Tề Nguyệt Gia đối với người tốt bụng này là: siêu đẹp trai.


Cậu lại nói một tiếng cảm ơn, đối phương hỏi tiếp: "Thật sự không phải say nắng à?"


Tề Nguyệt Gia lại lắc đầu: "Hạ đường huyết, tôi nghỉ một lát là khỏe thôi."


Người tốt bụng nghe vậy thì đưa tay sờ túi áo, đáng tiếc là hắn không có thói quen mang theo kẹo bên mình.


Nhìn ra ý đồ của người ta, Tề Nguyệt Gia bèn lên tiếng trước khi hắn kịp mở miệng: "Thật sự không sao mà, ngồi một lát rồi tôi về thẳng nhà nghỉ ngơi liền."


"..." Người tốt bụng không nói gì thêm, nhìn chằm chằm cậu vài giây. Thấy cậu quả thực không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này hắn mới nói: "Vậy được, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây."


Nói rồi hắn đứng dậy, xoay người đi về một hướng nào đó.


Tề Nguyệt Gia dựa vào gốc cây, đầu óc lơ mơ nhìn theo bóng dáng rời đi của người tốt bụng siêu cấp đẹp trai kia, vô tình lại phát hiện ra hình như hắn đang tiến về phía nhóm của Tần Thính đang chụp ảnh ở cách đó không xa.
 


Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Story Chương 55: Ngoại truyện 1: Mối tình đầu (1)
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...