Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 54: Hết truyện

130@-

 
Một ngày trước phiên tòa, Tề Nguyệt Gia và Đào Doanh đã gặp nhau, Tần Kiến cũng có mặt.


Hắn vốn tưởng Đào Doanh sẽ nói những lời như bảo hắn chăm sóc Tề Nguyệt Gia cho tốt. Nhưng mãi cho đến khi ba người ăn xong bữa cơm, Đào Doanh cũng chẳng hề nhắc đến chuyện mối quan hệ giữa hai người họ.


Sau khi tiễn Đào Doanh đi, hai người trở về nhà. Tề Nguyệt Gia nhìn ra được sự mất tự nhiên của Tần Kiến lúc ăn cơm ban nãy, bèn nói: "Lúc nãy em còn tưởng mẹ em sẽ nói gì đó với tụi mình."


Tần Kiến gật đầu: "Anh cũng nghĩ vậy."


Tuy vào lần đầu tiên ba người cùng nhau ăn cơm, bọn họ đã là người yêu của nhau rồi, nhưng hôm nay lại ở trong bầu không khí riêng tư là ở nhà, tất nhiên cảm giác sẽ khác hẳn ăn ngoài hàng.


Thế nhưng Đào Doanh lại không nói gì cả, thái độ đối với Tần Kiến cũng giống như mấy lần gặp trước.


Tề Nguyệt Gia ngồi xuống sofa, quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là mùa xuân rồi, trời tối ngày càng muộn. Bây giờ đã sáu rưỡi mà phía chân trời vẫn còn chút ánh tà dương vương lại.


Hai người cứ thế nhất trí ngay, quyết định ra ngoài đi dạo.


Dạo trước, Tề Nguyệt Gia được Giang Tinh Nghiêu giới thiệu cho một bộ tranh ghép hình dị dạng, ghép xong sẽ thành một con mèo đen ngồi trước cửa kính hoa của nhà thờ. Vừa mới nhận được hàng, anh đã tuyên bố không cần Tần Kiến giúp, muốn tự ghép một mình. Giờ đã hơn một tuần mà tiến độ của anh vẫn vô cùng chậm chạp.


Nhiệt độ tháng Tư rất dễ chịu, thời tiết cũng rất đẹp, ban ngày Tề Nguyệt Gia sẽ ngồi bên cửa sổ phơi nắng ghép hình. Tần Kiến bất ngờ phát hiện ra anh khá là kiên nhẫn với trò này, dù bình thường anh cứ như không ngồi yên được một chỗ, ấy vậy mà lại có thể yên lặng cả buổi chiều để ghép hình.


Nhưng thật ra, Tề Nguyệt Gia chỉ là trông có vẻ bình tĩnh, chứ thực tế thì đã sụp đổ từ lâu rồi.


Các mảnh của bộ tranh ghép hình dị dạng này không hề có quy luật nào, tranh ghép được chia thành cửa sổ hoa văn và mèo đen, hoặc là lòe loẹt sặc sỡ, hoặc là đen kịt, chỉ có thể xem hình dạng vết cắt có khớp hay không. Thế là anh chỉ đành cầm từng mảnh ghép thử trên phần đã ghép xong.


Mà khổ nỗi, anh lại trót mạnh miệng tuyên bố không cần Tần Kiến giúp.


Bây giờ Tề Nguyệt Gia đã bước vào giai đoạn buông xuôi, vốn định sau bữa tối sẽ tiếp tục ghép. Nhưng mấy ngày nay anh lại chẳng thèm đụng vào, thậm chí còn chủ động đề nghị ra ngoài đi dạo.


Hai người cứ thế thong thả bước đi, khi đến công viên Thủy Trung Nguyệt nơi bọn họ đã tỏ tình lúc đầu thì trời đã tối hẳn.


Những cây long não ven đường đang vào mùa trổ hoa, trong không khí phảng phất một mùi hương dịu nhẹ.


Hai người đi dưới tán cây, nhớ ra chuyện gì thì nói chuyện đó.


Một lúc sau, Tề Nguyệt Gia mới nhận ra sau lưng bọn họ vẫn luôn có một cái đuôi nhỏ bám theo. Anh ngoái đầu nhìn, phát hiện đó là một bé mèo tam thể.


Thấy anh đã phát hiện ra mình, mèo con lập tức dừng bước, yếu ớt kêu "meo" một tiếng.


Tề Nguyệt Gia vỗ vỗ cánh tay Tần Kiến: "Có một con mèo đang đi theo tụi mình." Anh vừa dứt lời, Tần Kiến còn chưa kịp quay đầu lại thì nhóc mèo tam thể kia đã chạy đi mất.


"Anh dọa nó sợ rồi đấy." Tề Nguyệt Gia lên tiếng trách móc vô lý.


Tần Kiến - người còn chưa kịp nhìn rõ con mèo trông như thế nào, im lặng một lúc rồi "ừm" một tiếng: "Mặt mũi anh trông dữ dằn lắm, xin lỗi nhé."


Tề Nguyệt Gia bị chọc cười, khoác lấy cánh tay hắn tiếp tục đi về phía trước.


Tiếp đó, anh không còn gặp lại con mèo tam thể kia nữa. Có lẽ nó là cư dân bản địa của công viên này, chắc lại chạy đi tìm người qua đường khác làm nũng xin ăn rồi.


Lâu rồi không đến đây, Tề Nguyệt Gia phát hiện bên hồ có thêm một cái xích đu lớn.



Anh ước lượng bằng mắt, thấy chiếc xích đu kia đủ rộng để hai người họ cùng ngồi. Còn về tại sao lại là ước lượng bằng mắt, là bởi vì trên đó vẫn còn hai đứa trẻ con đang ngồi, anh không thể tự mình đến thử được.


Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, may là không bao lâu sau hai đứa trẻ kia đã theo phụ huynh về nhà, chiếc xích đu trống chỗ. Tề Nguyệt Gia kéo tay Tần Kiến: "Đi thôi, tụi mình ra ngồi xích đu."


Đúng như anh đã ước lượng trước đó, chiếc xích đu này quả thực đủ cho cả hai cùng ngồi.


Nhưng Tần Kiến mới ngồi được một lát đã đứng dậy, đi ra sau lưng Tề Nguyệt Gia để đẩy xích đu cho anh.


Xích đu đung đưa qua lại, nhưng mới đung đưa được vài cái thì có một đứa trẻ trông khoảng chừng bảy tám tuổi dừng lại bên cạnh bọn họ. Trước ánh mắt viết đầy chữ "con muốn chơi" này, Tề Nguyệt Gia đành phải đứng dậy nhường chỗ cho người ta.


Anh đã đứng dậy, Tần Kiến cũng không đẩy nữa.


Đứa trẻ trèo lên xích đu, thấy xích đu không động đậy thì bắt đầu hét to gọi mẹ.


Trong những tiếng "mẹ ơi cao hơn nữa đi" không ngớt bên tai, hai người họ lại quay về ghế dài ngồi. Tề Nguyệt Gia vô thức thở dài.


Giá mà anh có thể trẻ lại hai mươi tuổi thì tốt biết mấy, anh cũng muốn có người nhường xích đu cho mình.


Tần Kiến biết anh đang thở dài vì chuyện gì, hắn bèn nắm lấy tay anh xoa nhẹ.


Lúc này, một chiếc xe bán kem với giai điệu vui tươi vang lên, dừng lại cách sau lưng bọn họ không xa. Tần Kiến ngoái đầu nhìn, rồi hỏi: "Ăn kem không?"


Tề Nguyệt Gia nhìn mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng trước mặt, nghe vậy thì đáp: "Ăn."


Vài phút sau, Tần Kiến cầm hai cây kem quay lại, đưa cho Tề Nguyệt Gia một cây. Tề Nguyệt Gia l**m một cái, phát hiện là vị vani.


Đứa trẻ trên xích đu bên cạnh thấy bọn họ ăn kem, cũng la ó đòi ăn. Nhưng lần này mẹ cậu bé không đồng ý, thế là đứa trẻ bắt đầu gào khóc, cuối cùng bị mẹ bế đi.


Xích đu lại trống chỗ, nhưng Tề Nguyệt Gia không ngồi lên nữa.


Nghe tiếng khóc ngày càng nhỏ dần của đứa trẻ kia, anh không khỏi hỏi: "Lúc nãy em còn ước mình trẻ lại hai mươi tuổi. Nếu em chỉ mới bảy, tám tuổi, thì anh có còn mua kem cho em không?"


"Không." Tần Kiến trả lời rất dứt khoát, giọng điệu của hắn không nghe ra cảm xúc gì, bình tĩnh nói, "Nếu em bảy tám tuổi thì anh cũng mới mười một, mười hai, anh không có tiền mua."


"..."


Thì ra là vì lý do này.


Tề Nguyệt Gia cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn bật cười.


Và rồi cây kem trên tay anh đã rơi xuống đất một cách đầy bi kịch.


Tề Nguyệt Gia im lặng một lúc, quay đầu lại, phát hiện chiếc xe bán kem di động kia đã đi mất rồi. Anh đau đớn khôn nguôi, Tần Kiến thì có vẻ hả hê: "Cho em cười này, hết cái ăn rồi nhé."


"Chưa chắc đâu."


Nghe vậy, trong lòng Tần Kiến dâng lên một dự cảm không lành.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, giây tiếp theo Tề Nguyệt Gia đã giật lấy cây kem trong tay hắn, sau đó rất lịch sự để lại một câu: "Em cảm ơn ạ!" Nói xong anh còn ôm lấy mặt Tần Kiến hôn lên khóe miệng hắn một cái.


"..."



Thôi được rồi, một cây kem đổi lấy một cái thơm, cũng hời chán.


Mặc dù Tần Kiến cũng không biết rốt cuộc là hời chỗ nào, cứ coi như là giá trị tinh thần vậy.


Ngày hôm sau lúc mở phiên tòa, hai người cùng đến tòa án. Đào Doanh ngồi cùng bọn họ ở hàng ghế dự thính, vụ kiện này bà đã ủy thác hoàn toàn cho Vu Văn Tâm làm người đại diện của mình.


Mấy hôm trước Dương Kiến mới biết chuyện mình bị kiện ra tòa, ông ta đã tạm thời tìm một luật sư để biện hộ. Nhưng dù sao thì bên phía Đào Doanh và Vu Văn Tâm đã chuẩn bị rất lâu rồi, luật sư của đối phương không đủ bằng chứng, kết quả là Dương Kiến bị kết án hai năm tù giam với tội danh cố ý gây thương tích.


Dương Kiến không biết Đào Doanh đang ngồi ở hàng ghế dự thính, cho nên lúc bị dẫn đi, ông ta đã quay sang chửi Vu Văn Tâm té tát, dùng đủ loại từ ngữ bẩn thỉu khiến cả thẩm phán cũng phải cau mày.


Phiên tòa kết thúc, Tề Nguyệt Gia và Tần Kiến ra ngoài chờ Đào Doanh. Hai người ngồi ở đại sảnh của tòa án, đầu ghé sát vào nhau thì thầm trò chuyện. Đột nhiên, có một người đứng trước mặt bọn họ.


Tề Nguyệt Gia ngẩng đầu, đối phương lúc này mới kéo khẩu trang xuống, là Dương Khiêm.


Có vẻ như cậu cũng vừa dự thính phiên tòa. Với chuyện cha ruột mình bị mẹ ruột tống vào tù, Dương Khiêm chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ nói: "Anh bày mưu cho mẹ em phải không?"


Tề Nguyệt Gia đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng thì Đào Doanh vừa xử lý xong phần việc còn lại đã đi tới từ đằng xa: "Bên mẹ không sao rồi, chúng ta đi thôi."


Bà vừa nói vừa liếc nhìn người đang đội mũ lưỡi trai bên cạnh, sau khi nhìn rõ đối phương là ai, nụ cười trên mặt bà lập tức biến mất: "Sao con lại tới đây? Không phải nói là có tiết nên không đến được sao?"


Dương Khiêm nhìn bà hai giây, không nói gì cả, kéo khẩu trang lên rồi xoay người rời đi.


Tề Nguyệt Gia nhìn bóng lưng cậu, lẩm bẩm: "Khó hiểu thật..."


Đào Doanh thở dài một hơi, không nói gì thêm.


Hai người đưa Đào Doanh về nhà, rồi cũng lái xe quay về. Lần này Tề Nguyệt Gia hăng hái đòi lái, Tần Kiến bèn nhường ghế lái cho anh.


Anh vẫn cứ lái xe thong thả, như thể đang du lịch ngắm cảnh.


Tần Kiến chợt nhớ ra điều gì đó: "Đến nhà anh một chuyến trước đã."


Tề Nguyệt Gia đáp một tiếng, lái xe về phía nhà Tần Kiến.


Mười mấy phút sau, hai người cùng nhau lên lầu. Tần Kiến bảo Tề Nguyệt Gia ngồi ở sofa đợi hắn, còn mình thì vào phòng ngủ.


Tề Nguyệt Gia không khách sáo gì, tự tiện đi vào bếp. Mở tủ lạnh thấy có ít trái cây, anh lấy hai quả táo ra rửa sạch. Vừa định mang một quả cho Tần Kiến thì thấy hắn cầm một chiếc hộp từ phòng ngủ bước ra.


"Đó là gì thế?" Tề Nguyệt Gia vừa nói vừa đi về phía hắn, đưa quả táo còn lại trên tay qua.


Tần Kiến nhận lấy quả táo đặt vào đĩa trái cây trên bàn trà, nói: "Lát nữa hãy ăn." Nói rồi hắn đưa món đồ trên tay cho Tề Nguyệt Gia. Anh mở nắp chiếc hộp, nhìn thấy thứ bên trong thì sững người.


Bên trong là chiếc khăn choàng màu nâu nhạt có họa tiết mặt trăng mà anh đã thấy ở nhà Tần Kiến dạo trước, và còn có một cuốn album ảnh.


Anh lấy chiếc khăn choàng ra, có hơi trách móc mà liếc Tần Kiến một cái: "Anh còn đổ oan là em lấy trộm nữa chứ."


"..." Tần Kiến lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.


Tề Nguyệt Gia đặt khăn xuống, mở album ảnh ra, thấy bên trong là ảnh của chính mình.


Anh cũng đặt quả táo xuống, bắt đầu lật từ trang đầu tiên. Tề Nguyệt Gia phát hiện bên trong album này toàn bộ đều là ảnh của bản thân, mà hầu hết những bức ảnh này anh đều chưa từng thấy qua, hiển nhiên là do Tần Kiến lén chụp.



Cuốn album này được bắt đầu làm từ mấy tháng trước, lúc hai người trùng phùng, khi Tần Kiến xác nhận rằng Tề Nguyệt Gia vẫn còn tình cảm với hắn. Đây cũng là lý do ban đầu hắn nói với Thẩm Lập Cảnh là qua Tết mới quay lại, hắn muốn đợi khi album được lấp đầy rồi mới đem tặng Tề Nguyệt Gia, xem như là quà tái hợp.


Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi. Tề Nguyệt Gia chủ động hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, mà hắn thì vốn chẳng giỏi từ chối yêu cầu của anh, thế nên đêm Giao thừa hôm ấy mới vội vàng tỏ tình lại.


Sau đó hai người vẫn luôn ở bên nhau, hắn lại càng không có thời gian để hoàn thiện cuốn album này.


Tề Nguyệt Gia chỉ vào một tấm trong đó, có hơi không thể tin nổi: "Tấm này?!"


Đây là một tấm ảnh chụp từ phía sau, trông cũng là chụp lén, nhưng nó lại khác với những tấm còn lại. Trong ảnh, Tề Nguyệt Gia đang cầm máy ảnh giúp người khác chụp hình, là dáng vẻ lúc làm việc của anh.


Tần Kiến giả vờ như không có chuyện gì mà dời tầm mắt, không hề đưa ra lời giải thích.


Những năm qua, mỗi lần tình cờ gặp một nhóm chụp ảnh ngoài đường, hắn đều vô thức giảm tốc độ xe để tìm kiếm bóng dáng của người nhiếp ảnh gia. Tuy phần lớn thời gian đều là người lạ, nhưng tấm ảnh này là một ngoại lệ. Lần đó, hắn thật sự đã gặp được Tề Nguyệt Gia.


Cho nên hắn đã dừng xe lại, nhìn anh làm việc một lúc. Trong khoảng thời gian ấy, hắn đã rất nhiều lần muốn xuống xe đến nhận mặt Tề Nguyệt Gia, nhưng làm phiền người ta làm việc thì đúng là chẳng hay chút nào, vì vậy hắn đành cố kìm nén.


Lúc sắp rời đi, hắn lấy điện thoại ra, chụp lại Tề Nguyệt Gia đang quay lưng về phía mình làm việc.


May mà Tề Nguyệt Gia không quá để tâm đến tấm ảnh đó, anh tiếp tục lật về sau. Sau khi xem xong một vài tấm rõ ràng là chụp từ nhiều năm trước, anh lật đến một tấm ảnh mình đang đốt pháo hoa.


Anh ngẩn ra: "Tấm này... chụp lúc nào vậy?"


Tần Kiến cuối cùng cũng chịu mở miệng trả lời: "Đêm Giao thừa."


Đêm Giao thừa...


Tề Nguyệt Gia nhớ ra rồi, đêm đó anh muốn xuống lầu xem ảnh, nhưng đã bị Tần Kiến cản lại.


Anh không biết nên nói gì, tiếp tục lật về sau, thấy được tấm ảnh mình bị dán hai dải giấy dài dưới mắt.


Tấm này thì anh nhớ, là lúc Tết đánh bài cùng Nghiêm Tầm và Giang Tinh Nghiêu.


Tề Nguyệt Gia tiếp tục lật sang, nhưng phía sau lại không còn ảnh nữa.


"Hết rồi, chỉ có từng này thôi." Tần Kiến nói, "Chụp lén là anh sai, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em."


Tề Nguyệt Gia lắc đầu: "Không cần xin lỗi, em không có giận."


Trong những tấm ảnh này, anh đều ăn mặc chỉnh tề, cũng không có tấm nào cố ý chụp xấu, có vài góc chụp Tề Nguyệt Gia còn khá là thích.


Anh chỉ không ngờ rằng, một người luôn ghi lại hình ảnh của người khác như anh, lại cũng có một người luôn hướng ống kính về phía mình như thế.


Cảm giác bối rối lúc bị ống kính máy ảnh nhắm vào giờ đây mới muộn màng dâng lên trong lòng, Tề Nguyệt Gia vô thức co ngón tay lại, nói: "Sao anh... không cho em biết sớm hơn."


Tần Kiến lại lựa chọn im lặng.


Tề Nguyệt Gia xem cả mặt trước và sau của tấm ảnh cuối cùng, phát hiện mặt sau viết dòng chữ "Mùng 3 Tết, năm mới vui vẻ". Bên dưới dòng chữ này còn vẽ một khuôn mặt mếu TT, giống hệt vẻ mặt của anh trong ảnh.


Anh nhận ra điều gì đó, bèn rút từng tấm ảnh trước đó ra xem. Quả nhiên, mặt sau mỗi tấm đều có ghi ngày tháng.


Tần Kiến rất gian xảo không hề ghi năm, chỉ có ngày mấy tháng mấy.



5 năm trước bọn họ chia tay vào đầu đông, 5 năm sau bọn họ gặp lại cũng vào đầu đông.


Lược bỏ đi năm, cứ như thể những năm nay bọn họ vẫn luôn ở bên nhau chưa từng chia cách.


Nhưng khoảng trống chưa thể lấp đầy ở phía sau album lại cứ thế nhắc nhở họ rằng, hơn một nghìn ngày đêm xa cách ấy, là thật. Nếu không thì tại sao lại có nhiều chỗ trống đến vậy.


Tề Nguyệt Gia không kìm được mà mắt cay sè: "Em sắp khóc rồi, làm sao đây?"


Giống như đêm Giao thừa, Tần Kiến lại lặng lẽ ôm lấy anh, sau đó mới nói: "Thật ra anh định đợi album này được lấp đầy rồi mới tặng cho em, ai ngờ em lại nôn nóng như vậy."


Tề Nguyệt Gia vùi mặt vào vai hắn, sau khi cố nén nước mắt trở về mới hơi bất mãn hỏi lại: "Đêm Giao thừa người tỏ tình rõ ràng là anh, sao lại thành em nôn nóng rồi?"


Tần Kiến vỗ nhẹ từng cái lên lưng anh, không phản bác mà chỉ đáp: "Bởi vì em thiếu vận động, nên phải gánh vác trách nhiệm thay anh để rèn luyện thể lực."


"..."


Tề Nguyệt Gia không còn gì để nói.


Đợi tâm trạng hoàn toàn bình ổn trở lại, anh gập album, đặt nó cùng với chiếc khăn choàng vào trong hộp. Rồi anh cầm lấy quả táo đang ăn dở của mình, nắm tay Tần Kiến kéo đi: "Đi, về nhà với em."


Tần Kiến ngồi yên không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh: "Làm gì? Dụ dỗ bắt anh về trại làm phu nhân à?"


"..." Có những lúc Tề Nguyệt Gia thật sự rất ghét nói chuyện với Tần Kiến, anh không khỏi nhíu mày, "Anh phiền thật đấy! Không phải chính anh nói muốn lấp đầy cuốn album này sao?"


Tần Kiến lại nhìn anh thêm hai giây, "ồ" một tiếng, lúc này mới đứng dậy.


Lúc về là Tần Kiến lái xe. Về đến nhà, Tề Nguyệt Gia đi thẳng vào phòng chứa đồ, lấy tấm ảnh mờ ảo mà mấy năm trước anh đã chụp cho Tần Kiến xuống khỏi giá kẹp, đặt ra sau tấm ảnh anh đang đốt pháo hoa.


Anh nhìn chằm chằm hai tấm ảnh, lắc đầu không hài lòng, lại chạy vào phòng chứa đồ lục lọi, cuối cùng tìm được hai cái khung ảnh nhỏ.


Trong lúc đó, Tần Kiến nhìn anh chạy tới chạy lui, đến khi thấy anh cầm khung ảnh đi ra, hắn bèn hỏi: "Em định đặt hai tấm ảnh này ra ngoài đấy à?"


"Đúng vậy." Tề Nguyệt Gia tháo khung, đặt ảnh vào bên trong.


Hai tấm ảnh này, đều là chụp đối phương vào lúc bọn họ tỏ tình và ở bên nhau. Cho dù trong mắt người khác có thể trông hơi tệ, nhưng ý nghĩa thì chẳng thua gì những tấm ảnh được chụp cầu kỳ với ánh sáng và bố cục chỉn chu.


Tề Nguyệt Gia đặt hai tấm ảnh lên giá sách nhỏ trong phòng khách, nơi mà hễ ngồi trên sofa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.


Anh bỗng nhớ ra điều gì đó, quay lại phòng chứa đồ lấy ra chiếc máy ảnh phim mà Tần Kiến đã tặng anh trước khi họ tái hợp, rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Kiến, choàng tay qua cổ hắn: "Nhìn vào ống kính nào!"


Ngay khoảnh khắc Tần Kiến ngước mắt, Tề Nguyệt Gia nhấn nút chụp.


Chiếc máy ảnh phim kiểu cũ này không có màn hình LED, nên trước khi rửa ảnh ra, Tề Nguyệt Gia cũng không biết ảnh mình vừa chụp thế nào.


Đợi khi nhận được ảnh rồi, anh sẽ viết đầy đủ cả ngày tháng năm lên mặt sau. Vì hiện giờ họ đã ở bên nhau, nên không cần phải bận tâm đến những tháng ngày xa cách đã trở thành dĩ vãng nữa.


Phần trắng còn lại của album, bọn họ sẽ dùng từng tấm ảnh chụp chung để từ từ lấp đầy.


Và đây là tấm đầu tiên.


- Hết truyện - 
 


Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Story Chương 54: Hết truyện
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...