Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 97: Nam Chi Tống Thanh

77@-

Từ trước đến nay sở thích của trẻ con vốn dĩ luôn rất hời hợt, hôm nay có thể mê Ultraman, nhưng ngày mai lại thích máy bay, hôm nay có thể rất dính người này nhưng ngày mai chỉ cần người khác cho một que kẹo hồ lô là lập tức chạy theo ngay. Thế nhưng Tiểu Bảo lại thích Tống Thanh lâu hơn hẳn bình thường.


Nghe theo ý của Tống Thanh, thì từ sáng hôm nay Tiểu Bảo đã bắt đầu đi theo anh, dính suốt một ngày. Anh đi nấu cơm, Tiểu Bảo cũng đi theo sau hỗ trợ anh.


Bên trái nhà có một căn bếp lớn cần đốt củi để nấu, nhưng đồ ăn nấu từ củi lại rất thơm, khi trong nhà có nhiều người, Tống Thanh đã dùng căn bếp đó để nấu ăn.


Anh là người không thích làm phiền người khác, khi nấu ăn sẽ tự mình chuẩn bị hết nguyên liệu trước, sau đó mới bỏ củi châm lửa, chỉ cần đốt vài khúc củi lớn là gần như không cần để ý gì thêm nữa. Bình thường, nếu Nam Chi không tìm thấy anh, lúc đi kiếm sẽ trông thấy anh đang nấu nướng, tiện thể ôm theo một con mèo, ngồi trước bếp lò trông nồi.


Mèo thì tranh thủ sưởi ấm, hễ ống khói bên bếp củi nhả ra làn khói trắng, chúng nhìn thấy là đứng ngồi không yên, cào cào cửa kính đòi ra ngoài.


Vốn dĩ mèo rất thích sưởi ấm, đặc biệt hứng thú với những ngọn lửa nhảy nhót kia, trong nhà cũng có bếp than, nhưng kín bưng, không có tia lửa nào b*n r*, thế nên bọn mèo lại càng thích bên này hơn.


Từ lúc Tiểu Bảo trở thành cái đuôi nhỏ của Tống Thanh. Nam Chi không còn cơ hội đưa mấy con mèo qua sưởi ấm và canh nồi nữa, toàn bộ việc đó giờ do người hầu nhỏ này đảm nhận hết rồi.


Cậu nhóc này ở nhà vốn là một cậu ấm nhỏ, chẳng cần phải động tay, cơm bưng nước rót, mà giờ này lại chủ động làm việc, đã thế còn rất hăng hái khiến mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên.


Điều đáng nói nhất là Tống Thanh lại yên tâm giao cho cậu nhóc làm. Bình thường đốt bếp củi cũng xem như là nghịch lửa, là một việc khá nguy hiểm, trong nhà chẳng ai để Tiểu Bảo đụng vào nó, ngay cả trước kia khi Nam Chi còn nhỏ bà nội cũng cảm thấy cô làm không tốt, nên không cho cô làm. Vậy mà Tống Thanh lại để cậu nhóc chạm vào.


Anh còn dạy thằng bé cách dùng lò vi sóng, lò nướng… Mà đây lại là mấy thứ ba mẹ nó nghiêm cấm, sợ nó nghịch dại. Nhưng Tống Thanh nói, chỉ cần nói rõ lợi hại là được, đồng thời dặn dò Tiểu Bảo, nếu không chắc chắn thì phải hỏi người lớn, khi dùng mấy món này thì luôn phải có người lớn ở cạnh.


Bây giờ Tiểu Bảo còn biết tự hâm nóng sữa, còn biết hộp sữa tiệt trùng không thể cho vào lò vi sóng, bởi vì bên trong có một lớp giấy bạc cách nhiệt, cũng biết giấy bạc trong lò nướng không thể cho vào lò vi sóng, sẽ bị cháy.


Trước kia muốn uống sữa đều ôm hộp sữa và cốc đến để mọi người giúp đun nóng lên, bỏ vào lò vi sóng cho nó nóng lên, còn bây giờ chắc vừa mới học được cách dùng, nên chạy đến hỏi ba mẹ uống không, hỏi cô uống không, cậu sẽ đi hâm nóng cho mọi người.


Còn có thể nướng đồ ăn nữa.


Tống Thanh còn dạy thằng bé nhào bột làm bánh mì, sủi cảo, coi nó như một người lớn còn nhỏ, trái lại còn làm nó vui sướng không thôi.



Bây giờ mỗi ngày cậu đều đi theo sau lưng anh, không biết gì hết, nhưng cậu không biết dùng sẽ hỏi anh, người khác không chịu dạy vì sợ cậu làm chuyện xấu, chỉ có Tống Thanh là không như thế.


Tống Thanh cũng vô cùng kiên nhẫn, hỏi cái gì cũng đều nghiêm túc trả lời, giống hệt như một người thầy giáo.


Con nít thì có rất nhiều vấn đề, trên trời dưới đất có thể hỏi cả một ngày, tính tình ba mẹ có tốt đến mức nào đều có thể bị cậu chọc tức cho hét chói tai. Nếu Nam Chi đang vẽ bản thảo, thằng bé cứ chạy tới một lúc lại một lần, tuy bề ngoài không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút phiền, vẽ không nổi nữa, dứt khoát vào phòng khóa cửa lại, trốn bên trong để tìm chút yên tĩnh.


Chỉ có Tống Thanh là ngoại lệ, cho nên Tiểu Bảo mới vui vẻ đợi cùng anh. Tống Thanh còn dạy cậu bé xếp mô hình, làm một trò chơi nhỏ.


Nam Chi: “...”


Cô nhìn mà phải tặc lưỡi ngạc nhiên.


Điều quan trọng nhất là cô muốn hỏi xem thử Tống Thanh có thấy phiền không, sau đó anh còn nói trẻ con tuổi này rất dễ chăm sóc, còn chạy nhảy được, còn giúp việc nhà được, rất tốt.


Nam Chi: “...”


Thật ra ba mẹ cô cũng thấy hơi ngại, có hỏi riêng cô xem Tống Thanh có thấy phiền không, nếu anh thấy phiền thì họ sẽ đưa cậu nhóc đi, để không khiến anh cảm thấy lo lắng nữa.


Sau đó cô còn thuật lại nguyên văn lời của anh nói, từ đó ba mẹ cô cũng an tâm hơn khi giao cậu nhóc này cho anh.


Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của hai người họ gần giống nhau, đều là mười một giờ tối đi ngủ, bảy tám giờ sáng đã dậy, trong khi đó, cả nhà vẫn còn ngủ nướng, ít nhất phải đến mười một giờ mới dậy.


Bình thường Nam Chi đều như thế, mà ba mẹ cô thì hiếm lắm mới được nghỉ, nên muốn tranh thủ ngủ cho đã.


Thế là hai người dậy sớm tự nhiên hợp nhau hơn, sáng nào khi vừa thức dậy Tiểu Bảo cũng chạy đi tìm Tống Thanh ngay lập tức.


Tống Thanh nấu riêng một nồi cho hai người, hai anh em ăn sáng xong thì chơi một lúc, làm việc một lúc.


Trẻ con hay vô thức bắt chước người lớn, nhất là những người mà chúng ngưỡng mộ và yêu quý.



Bây giờ Tống Thanh đang giặt đồ, thằng bé lập tức đi thu gom quần áo, lấy đồ bẩn của ba mẹ ra, cả của Nam Chi nữa.


Tống Thanh phơi quần áo, cậu bé xách giỏ lẽo đẽo theo sau.


Tống Thanh quét dọn, lau bàn, cậu cũng cầm chổi quét nhà, khiến ba mẹ cậu nhìn mà sững sờ.


Dạy kiểu gì cũng không thể giống như bây giờ được.


Bây giờ hễ cậu không chịu ăn cơm hay ngủ trưa ngoan ngoãn, cả nhà sẽ dọa không cho anh Tống Thanh chơi với cậu nữa, khiến cậu vừa tức vừa không làm gì được, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.


Trước Tết, cả nhà cùng nhau dọn dẹp từ sân đến ba tầng lầu, Tiểu Bảo cũng góp sức không ít.


Đèn lồng đỏ đã treo, chữ phúc và câu đối cũng dán xong, tất cả đều đã sẵn sàng cho một cái Tết vui vẻ, đầm ấm.


Bởi vì tính chất công việc của ba mẹ cô rất đặc biệt nên trước đây dù họ đã về nhà một thời gian nhưng chẳng mấy ai để ý, mà hai người thường ngày cũng đóng chặt cửa nhà, ai không biết còn tưởng trong nhà chẳng có ai.


Giờ có ba mẹ ở nhà, cửa nhà được mở từ rạng sáng đến trước khi đi ngủ, nên nhiều người hay tới cửa trò chuyện, nói dăm ba câu, tiện thể nhờ họ xem giúp mấy đoạn phim chụp.


Khi không có chủ đề gì để nói, người lớn thường thích trêu trẻ con, vì Tiểu Bảo đặc biệt quấn lấy Tống Thanh, có người đùa rằng sẽ đuổi Tống Thanh đi, để sau này nó không bao giờ được gặp anh nữa.


Nam Chi còn chưa kịp phản ứng gì, Tiểu Bảo đã tức đến đỏ bừng mặt, là trẻ con mà, Nam Chi không tiện nói, nhưng nó thì có thể.


Cậu kéo ống tay áo người kia đòi đuổi đi, nói người đó là người xấu, không muốn họ đến nhà nữa.


Người đó giả vờ vào nhà bắt Tống Thanh, nó lập tức đứng chắn ngay trước cửa, vừa khóc vừa làm loạn, còn đi lấy chổi định đánh người ta.


Dù có như thế nào cũng không cho ai đến đưa Tống Thanh đi.


Chuyện chân Tống Thanh không tiện đi lại, chuyện cô có bạn trai bị tàn tật chỉ cần có một người biết được thì sẽ nhanh chóng lan truyền ra khắp cả thôn. Có không ít người bàn tán với ba mẹ cô, cho rằng không ổn, không ai ủng hộ hai người họ.



Nên mấy người kia đành chỉ có thể im lặng.


Cũng có người dùng giọng điệu mỉa mai, cố ý nói trước mặt Tiểu Bảo rằng, chị nó mà ở bên Tống Thanh thì sau này anh chính là anh rể nó, sau này nó sẽ phải sống chung với anh rể mỗi ngày, nhìn anh rể từ ngày này qua ngày khác.


Mà người đó nghĩ rằng vì chân Tống Thanh không tiện đi lại nên Tiểu Bảo sẽ ghét Tống Thanh. Nếu Tống Thanh làm anh rể của cậu, chẳng khác nào để nó ở cạnh một người mà nó chán ghét suốt cả một ngày.


Trẻ con đâu hiểu mấy chuyện đó, trái lại, nó chỉ biết rằng nó thích Tống Thanh, chỉ tiếp nhận một thông là sau này Tống Thanh và chị nó ở bên nhau thì anh chính là anh rể, mà đã là anh rể của nó thì ngày nào nó cũng sẽ được gặp anh.


Thế là nó mừng ra mặt, lập tức sửa cách xưng hô, lon ton chạy theo sau Tống Thanh gọi anh là “Anh rể.”


Lúc đó Tống Thanh đang thái rau, suýt chút nữa bị tiếng kêu ấy làm cho giật mình cắt trúng tay. Anh vẫn không chắc ba mẹ cô có ý kiến gì không, vừa định bảo Tiểu Bảo đừng gọi anh như thế nữa nhưng thằng bé lại rất kiên trì, ở ngay trước mặt ba mẹ mình cậu bé cũng gọi y như thế.


Thấy ba mẹ cậu không có ý ngăn cản cậu, Tống Thanh mới để cho cậu tiếp tục gọi như thế.


Người đầu tiên trong nhà đồng ý cho Tống Thanh chính là Tiểu Bảo.


Một người đủ sự kiên nhẫn và bao dung cho trẻ con, được trẻ con yêu quý đến thế thì nhân phẩm và tính cách thế nào cũng không cần bàn đến nữa, ai cũng biết rõ, ba mẹ cô đương nhiên cũng thế.


Trước đây, hai người họ còn âm thầm tìm hiểu về Tống Thanh nhưng bây giờ họ đã chẳng còn quan tâm nữa, chắc họ thấy việc này chẳng còn cần thiết nữa rồi.


Bây giờ Tống Thanh không thể ngồi yên được, khi nấu cơm nếu người trong nhà rảnh sẽ xắn tay áo vào bếp phụ, còn Tiểu Bảo sẽ nhóm lửa.


Tống Thanh giặt đồ giúp mọi người, đến lượt họ giặt, họ cũng tiện thể bảo Tiểu Bảo mang đồ của anh ra giặt chung.


Có gì ngon, họ cũng sẽ bảo Tiểu Bảo mang sang chia sẻ cho anh. Trước kia, Tống Thanh chỉ biết ngồi xe của cô, đi đâu cũng đi theo cô.


Nhưng cô dậy trễ, chờ cô tỉnh thì chợ đã tan từ lâu nên chẳng còn mua được gì nữa, mà thỉnh thoảng ba mẹ cô lại dậy rất sớm.


Những lần như thế, Tống Thanh đành chỉ có thể đứng nhìn họ ra ngoài, cũng không tiện nói trong nhà cần mua gì, trong nhà đang thiếu gì.



Sau này, nếu cô chưa dậy mà ba mẹ đi chợ sớm, Tiểu Bảo sẽ kéo bằng được Tống Thanh lên xe ba mẹ. Sau đó, nó ngồi trên xe gọi to ba mẹ giúp con cất xe lăn nhé.


Có một đứa trẻ trong nhà thực sự rất tốt, nhiều chuyện bất tiện cứ để nó làm là thích hợp nhất.


Ví dụ như ba mẹ cô đi chợ, mua cho cả nhà mấy bộ đồ đỏ rực để mặc Tết, họ cũng mua cho Tống Thanh một bộ nhưng lại ngại đưa thẳng cho anh, nên nhờ Tiểu Bảo mang qua. Hoặc như khi Tống Thanh thấy bất tiện khi ra ngoài vì phải thu dọn xe lăn mà không dám gọi ba mẹ cô, Tiểu Bảo muốn giúp nhưng không làm nổi, thế là nó tự mình gọi ba mẹ.


Có Tiểu Bảo ở đây, những người vốn còn xa lạ với nhau dần dần hòa hợp, chẳng cần những va chạm kịch liệt, cứ như mưa rơi xuống sông, lặng lẽ dung hòa.


Cách họ sống chung cũng ngày càng hòa hợp và ăn ý hơn.


Vượt qua giai đoạn bỡ ngỡ ban đầu, cả nhà cùng nhau đi mua pháo, mua pháo hoa, thức đêm đón giao thừa, ăn sủi cảo. Sáng sớm ngày đầu năm, ba mẹ cô gọi tất cả dậy, mặc bộ đồ đỏ rực, đi chúc Tết hàng xóm, nhận lì xì và kẹo.


Trong mắt ba mẹ, cô, Tống Thanh và Tiểu Bảo đều là trẻ con, nên hai người họ cũng phải đi.


Lúc đi tay không, nhưng lúc về thì tay xách nách mang, trong túi đầy kẹo và bao lì xì, chỉ có vài đồng thôi chẳng đáng bao tiền, nhưng rất vui.


Tết còn có tiền mừng tuổi, ai cũng có, người lớn đều đã chuẩn bị sẵn cho con cháu, mỗi người tám ngàn tám trăm tám mươi tám, cả Tống Thanh cũng được nhận.


Anh hơi ngại khi nhận số tiền này, nên tính tiêu nó cho Tiểu Bảo, anh tính dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi, kết quả Tiểu Bảo nhìn trúng một mô hình máy bay, lập tức xử lý luôn một vạn tám của anh.


Bình thường tuyệt đối không có khả năng làm anh tiêu tiền kiểu này, nhưng dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Tiểu Bảo, cộng thêm một tiếng “Anh rể” ngọt xớt của cậu đã khiến anh bại trận. Vì tiếng gọi “Anh rể” thôi là anh đã không muốn để cậu thất vọng, anh cắn môi thanh toán tiền.


Sau khi trở về còn đau lòng rất lâu, anh cũng không phải đang xót tiền, chỉ cảm thấy một vạn tám mua một mô hình máy bay không đáng giá.


Tiền này nếu để tiêu vào một khóa học thêm hoặc mua vài bộ quần áo, đều là những đồ dùng trong cuộc sống thì chắc anh sẽ không cảm thấy gì.


Nhưng đối với một người từng trải qua cảnh nghèo khổ như anh, thì mua đồ cũng giản dị và thực tế hơn rất nhiều.


Tóm lại, đến tám chín giờ tối, anh đã vùi đầu vào lòng cô, giọng vừa rầu rĩ, vừa buồn bực nói cái mô hình máy bay kia cũng chẳng khó làm lắm, nhưng tận một vạn tám lận, một vạn tám anh có thể tự mình làm được ba đến năm cái.


Bỏ tiền ra mua đúng là uổng quá đi.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 97: Nam Chi Tống Thanh
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...