Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 98: Tống Thanh Nam Chi
57@-
Sự kiên nhẫn và khả năng làm việc của Tống Thanh xưa nay luôn rất vững vàng. Nam Chi hoàn toàn không hề nghi ngờ về khả năng làm được việc này của anh.
Nhưng mô hình máy bay đó hơi giống lego, gồm hàng nghìn mảnh nhỏ ghép lại, điều quan trọng nhất khi chơi là quá trình lắp ráp.
Hơn một nghìn tệ, anh có thể làm được nhưng chi phí và thời gian sẽ rất lâu, không đáng giá.
Nói cũng lạ, người này thực ra khá thông minh trong công việc, nhưng lại không có khái niệm về thời gian. Ví dụ, nếu anh không đan khăn quàng, không nhận mấy đơn lặt vặt, thì khoảng thời gian đó có thể dùng để kiếm được nhiều tiền hơn.
Cây trụ leo cho mèo trong nhà cũng là do anh ta tự làm, ban đầu vi anh thấy nó chỉ là một khúc gỗ, quấn thêm ít dây thừng, nên anh nghĩ mình cũng có thể làm được. Thế là tốn không ít thời gian nhặt gỗ, lột vỏ, mài nhẵn, quấn dây thừng, suốt cả quá trình này cũng mất từ mười đến hai mươi tiếng đồng hồ.
Nếu dùng khoảng thời gian đó để nhận thêm một đơn làm một chương trình nhỏ, thì số tiền kiếm được đã vượt xa một, hai nghìn rồi.
Nói trắng ra là nhặt vừng bỏ dưa, nhưng bản thân anh lại không thấy vậy, cũng không biết có phải rằng chưa ý thức được không nhưng giờ đây anh đã khác trước, thời gian của anh rất đáng giá, không còn rẻ mạt nữa.
Nam Chi an ủi anh rất lâu, ở bên cạnh giải thích cho anh nghe, nếu mất tiền đã khổ sở thế này thì chẳng bằng ngày mai lại nghĩ cách kiếm được nhiều tiền thêm một chút.
Tự mình làm món mô hình máy bay kia ít nhất cũng phải mười ngày, mà mười ngày này anh kiếm được sơ sơ đến một vạn tám.
Thời gian của anh bây giờ quý giá vô cùng, không thể lãng phí vào những thứ đó được.
Khuyên can một lúc lâu anh mới tốt lên được.
Chuyện này cũng khiến Nam Chi chợt nhớ ra, suýt chút nữa cô đã quên mất người này bình thường chẳng dám mua một cái bánh nướng ba tệ ngoài đường, anh cảm thấy thế là phí tiền, chẳng bằng về nhà tự làm, ba tệ có thể làm ra ba đến năm cái lận.
Ba tệ cho một cái bánh nướng mà anh còn tính như thế, huống chi là mô hình máy bay một vạn tám.
Tóm lại, tiền của anh chỉ có thể dùng vào những thứ thật sự đáng giá, nhưng vấn đề là anh có một bug rất lớn, chỉ cần đưa tiền cho cô, anh sẽ coi như đó là tiền của cô, cho nên cô tiêu xài rộng rãi thế nào anh cũng không đau lòng, cho dù thực ra số tiền đó là tiền của anh.
Nam Chi suy nghĩ, nếu sau này Tiểu Bảo muốn đồ chơi thì để cô trả tiền, còn nếu như mua quần áo, đồ ăn thức uống thì để Tống Thanh trả. Thế thì anh sẽ cảm thấy tiền của mình được dùng vào những thứ xứng đáng.
Thật là người kỳ lạ, nhưng chủ yếu là, cô có thể hiểu được quan điểm về những sự kỳ lạ này của anh.
Đêm nay, đều là Nam Chi ôm lấy anh, dỗ dành anh đến khi anh ngủ.
Sáng hôm sau, ba mẹ cô bàn bạc mấy ngày nghỉ không có nhiều, nên họ không muốn lãng phí vào những mối quan hệ họ hàng mờ nhạt này. Vì thế họ quyết định chia làm hai nhóm, ba mẹ sẽ dẫn Tiểu Bảo đi thăm những người họ hàng lớn tuổi, còn Nam Chi đưa Tống Thanh đến gặp những người thân thiết hơn.
Không phải nhà ai cũng tiện để Tống Thanh ghé vào, nhiều nhà có bậc cửa cao tầm hơn mười centimet, anh không thể vào được. Nên khi gặp những trường hợp như vậy, Nam Chi chỉ giả vờ nói nhà có việc bận, đặt quà xuống, rồi cùng Tống Thanh đứng ở cửa nói chuyện vài câu trước khi rời đi.
Gặp những nhà có bậc cửa thấp, Tống Thanh có thể đi vào, thì họ dừng lại lâu hơn, cũng giới thiệu Tống Thanh cho mọi người biết.
Họ hàng nhiều nên từ tám giờ sáng họ đã xuất phát, mãi hơn năm giờ tối, trời đã tối đen, họ mới về đến nhà.
Cũng giống như những lúc bình thường, cô bỏ xe lăn xuống trước, sau đó là Tống Thanh, ôm anh đặt vào trong xe lăn. Anh sẽ tự điều khiển xe lăn vào nhà trước và chờ, đợi cô lái xe vào sân xong mới ra đóng cổng.
Bây giờ bởi vì ba mẹ đều ở đây, cũng thường có người ghé qua chơi, nên không cần đóng cổng. Tống Thanh chỉ đứng bên cạnh trông chừng, đợi thấy cô xuống xe rồi mới đi vào nhà.
Phòng kính trong nhà được lắp bằng loại kính cũ, khi đó còn chưa có cửa đẩy, cũng có bậc cửa, nhưng đã lót một tấm dốc nên vẫn đi lại được. Hôm nay thật kỳ lạ, chẳng biết là ai đã đá đi rồi mà chẳng tìm thấy tấm dốc ấy nữa.
Nam Chi ngạc nhiên kêu lên xong cô lại đi tìm, trong đầu còn đang nghĩ xem là đứa nhỏ nào nghịch ngợm thì nghe thấy Tống Thanh nói.: “Cái bậc cửa này cũng không cao lắm, trước kia anh từng thử rồi, có thể vượt qua được.”
Lúc mới về đây, chưa có tấm dốc lót, phải đo kích thước thực tế rồi đặt làm riêng, nên khi đó, toàn là Nam Chi bế anh qua lại.
Nam Chi thì dậy trễ hơn anh, lúc cô không ở bên anh không thể nào ra ngoài được. Cho nên anh mới muốn thử một chút, xem thử bản thân có thể tự vượt qua bậc cửa được không, không ngờ lại thành công thật.
Vậy nên cho dù không có tấm dốc để lót thì anh vẫn có thể qua được, chỉ là hơi khó khăn chút mà thôi.
Nam Chi khựng lại, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh điều chỉnh xe lăn lùi ra sau một khoảng khá xe, rồi bất ngờ lao vọt lên bậc cửa.
Bây giờ anh đang dùng xe lăn điện, có động cơ rất mạnh nhưng cũng như chính con người anh, một khi đã cố gắng hết sức thì không hề nương tay, lạch cạch một tiếng rồi xe lăn đi ngang qua bậc cửa. Sau đó “Rầm” một tiếng, xe lật ngửa ra mặt đất.
Nam Chi: “...”
Cô đỡ trán, vừa kiểm tra người cho anh, vừa không nhịn được nói: “Ngốc chết đi được, anh quên lần trước anh lật xe như thế nào rồi sao?”
Chiếc xe lăn tay khi đó chỉ cao đến lưng thôi, hoàn toàn không có phần để tựa đầu vào, nhưng chính vì lần lật xe đó nên lúc mua xe mới. Nam Chi đặc biệt tìm loại có phần tựa đầu, kiểu dáng giống ghế xoay ngồi máy tính để bảo vệ đầu được tốt hơn.
Chiếc xe lăn này của anh đúng thật chẳng khác gì ghế xoay ngồi máy tính, thậm chí còn có thể ngả lưng xuống nằm điều khiển.
Bên ngoài bọc đệm, nên lần này anh không bị gì cả, chỉ là lật xe quá nhanh, không biết vì hoảng sợ hay sao mà giờ lại im thin thít để mặc cô mắng.
Anh đã không còn là người lúc mới đến, yếu ớt đến mức cần được dỗ dành từng chút một nữa. Bây giờ da dày thịt béo rồi, làm sai chuyện gì, Nam Chi cũng sẽ thẳng thắn nói thẳng. Thế nên, giờ anh cũng chẳng có cảm giác gì nhiều.
Ý là về mặt tâm lý thì không còn tổn thương nữa, nhưng thật ra anh vẫn biết giận đấy, chỉ là anh sẽ không biết thời biết thế như những người khác. Khi ở trong lòng cô chẳng nói chẳng rằng, nhưng khi đặt anh lên xe lại, anh sẽ điều khiển xe lăn phóng đi mất, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Nam Chi bế anh đặt lên sô pha trước, sau khi đẩy xe lăn đến thì lại ôm anh ngồi vào xe lăn. Quả nhiên cô vừa đặt anh vào trong xe, anh đã phác tác, điều khiển xe lăn vèo một cái đã biến mất.
Nam Chi: “...”
Nếu chiếc xe lăn này chạy hết tốc lực thì tốc độ còn nhanh hơn cả một người lái xe điện, có thể đạt đến mức 50-60 km/h, còn chẳng bị giới hạn tốc độ nữa.
Có lẽ cũng chẳng ai có thể nghĩ đến chiếc xe lăn dành cho người khuyết tật này lại có thể chạy được nhanh đến như thế.
Nam Chi hết nói nổi đi theo sau, thì thấy anh đã lau chùi xe xong, vào trong phòng kính rồi.
Cả hai đều đã ăn cơm rồi, lúc đến thăm họ hàng thì vào trúng giờ cơm, tất nhiên sẽ được giữ lại dùng bữa, mỗi nhà họ lại ăn ké một bữa, thế là ăn đủ hai bữa cơm.
Ba mẹ cô chắc là cũng như thế, cho nên hôm nay không cần mở bếp, Tống Thanh đi thẳng vào trong phòng.
Chạy đến chạy lui cả một ngày chắc hẳn đã mệt chết rồi nên Tống Thanh cũng không tính làm việc nữa mà trực tiếp đi ngủ luôn.
Nam Chi cũng như thế chỉ là cô chậm hơn anh một bước. Cô thấy nhà vệ sinh đã bị anh chiếm dụng mất nên đành phải sang phòng bên cạnh.
Thế là cô phải đi thêm một chuyến, qua phòng bên cạnh, đánh răng, rửa mặt, tiện thể tắm rồi sấy tóc xong xuôi, thực sự quá mệt mỏi. Thế nên hôm nay cô không đi qua phòng bên kia nữa mà quyết định ngủ lại luôn ở đây.
Cô ngã xuống giường, nhắm mắt bắt đầu đi vào giấc ngủ.
*
Tiếng máy sấy tóc của cô vừa dừng lại thì Tống Thanh ở phòng bên cạnh đã lập tức phát hiện ra. Những lần trước chỉ cần chờ một lúc thôi là Nam Chi sẽ vào, nhưng hôm nay không có động tĩnh gì cả.
Nhưng không sao hết, anh sẽ qua cô.
Nam Chi nói anh ngốc, vậy thì nhất định anh sẽ biểu diễn cho cô xem một màn một giây đi vào giấc ngủ, khiến cô vừa ghen tị vừa khó chịu mới được.
Tống Thanh đặc biệt đi xuống giường, ngồi vào xe lăn, đi đến phòng bên cạnh, dưới ánh mắt bất ngờ của Nam Chi, anh leo lên trên giường cô, nằm xuống ngay bên cạnh cô, rồi bằng hành động thực tế, một lần nữa tái hiện lại cảnh một giây đi vào giấc ngủ cho cô xem.
Đương nhiên những chuyện thế này chẳng phải đầu tiên. Trước kia, mỗi khi giận Nam Chi, anh cũng thường xuyên làm thế này.
Hôm nay cũng thế, dưới đôi mắt ghen tị và hâm mộ của Nam Chi anh chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Sự kiên nhẫn và khả năng làm việc của Tống Thanh xưa nay luôn rất vững vàng. Nam Chi hoàn toàn không hề nghi ngờ về khả năng làm được việc này của anh.
Nhưng mô hình máy bay đó hơi giống lego, gồm hàng nghìn mảnh nhỏ ghép lại, điều quan trọng nhất khi chơi là quá trình lắp ráp.
Hơn một nghìn tệ, anh có thể làm được nhưng chi phí và thời gian sẽ rất lâu, không đáng giá.
Nói cũng lạ, người này thực ra khá thông minh trong công việc, nhưng lại không có khái niệm về thời gian. Ví dụ, nếu anh không đan khăn quàng, không nhận mấy đơn lặt vặt, thì khoảng thời gian đó có thể dùng để kiếm được nhiều tiền hơn.
Cây trụ leo cho mèo trong nhà cũng là do anh ta tự làm, ban đầu vi anh thấy nó chỉ là một khúc gỗ, quấn thêm ít dây thừng, nên anh nghĩ mình cũng có thể làm được. Thế là tốn không ít thời gian nhặt gỗ, lột vỏ, mài nhẵn, quấn dây thừng, suốt cả quá trình này cũng mất từ mười đến hai mươi tiếng đồng hồ.
Nếu dùng khoảng thời gian đó để nhận thêm một đơn làm một chương trình nhỏ, thì số tiền kiếm được đã vượt xa một, hai nghìn rồi.
Nói trắng ra là nhặt vừng bỏ dưa, nhưng bản thân anh lại không thấy vậy, cũng không biết có phải rằng chưa ý thức được không nhưng giờ đây anh đã khác trước, thời gian của anh rất đáng giá, không còn rẻ mạt nữa.
Nam Chi an ủi anh rất lâu, ở bên cạnh giải thích cho anh nghe, nếu mất tiền đã khổ sở thế này thì chẳng bằng ngày mai lại nghĩ cách kiếm được nhiều tiền thêm một chút.
Tự mình làm món mô hình máy bay kia ít nhất cũng phải mười ngày, mà mười ngày này anh kiếm được sơ sơ đến một vạn tám.
Thời gian của anh bây giờ quý giá vô cùng, không thể lãng phí vào những thứ đó được.
Khuyên can một lúc lâu anh mới tốt lên được.
Chuyện này cũng khiến Nam Chi chợt nhớ ra, suýt chút nữa cô đã quên mất người này bình thường chẳng dám mua một cái bánh nướng ba tệ ngoài đường, anh cảm thấy thế là phí tiền, chẳng bằng về nhà tự làm, ba tệ có thể làm ra ba đến năm cái lận.
Ba tệ cho một cái bánh nướng mà anh còn tính như thế, huống chi là mô hình máy bay một vạn tám.
Tóm lại, tiền của anh chỉ có thể dùng vào những thứ thật sự đáng giá, nhưng vấn đề là anh có một bug rất lớn, chỉ cần đưa tiền cho cô, anh sẽ coi như đó là tiền của cô, cho nên cô tiêu xài rộng rãi thế nào anh cũng không đau lòng, cho dù thực ra số tiền đó là tiền của anh.
Nam Chi suy nghĩ, nếu sau này Tiểu Bảo muốn đồ chơi thì để cô trả tiền, còn nếu như mua quần áo, đồ ăn thức uống thì để Tống Thanh trả. Thế thì anh sẽ cảm thấy tiền của mình được dùng vào những thứ xứng đáng.
Thật là người kỳ lạ, nhưng chủ yếu là, cô có thể hiểu được quan điểm về những sự kỳ lạ này của anh.
Đêm nay, đều là Nam Chi ôm lấy anh, dỗ dành anh đến khi anh ngủ.
Sáng hôm sau, ba mẹ cô bàn bạc mấy ngày nghỉ không có nhiều, nên họ không muốn lãng phí vào những mối quan hệ họ hàng mờ nhạt này. Vì thế họ quyết định chia làm hai nhóm, ba mẹ sẽ dẫn Tiểu Bảo đi thăm những người họ hàng lớn tuổi, còn Nam Chi đưa Tống Thanh đến gặp những người thân thiết hơn.
Không phải nhà ai cũng tiện để Tống Thanh ghé vào, nhiều nhà có bậc cửa cao tầm hơn mười centimet, anh không thể vào được. Nên khi gặp những trường hợp như vậy, Nam Chi chỉ giả vờ nói nhà có việc bận, đặt quà xuống, rồi cùng Tống Thanh đứng ở cửa nói chuyện vài câu trước khi rời đi.
Gặp những nhà có bậc cửa thấp, Tống Thanh có thể đi vào, thì họ dừng lại lâu hơn, cũng giới thiệu Tống Thanh cho mọi người biết.
Họ hàng nhiều nên từ tám giờ sáng họ đã xuất phát, mãi hơn năm giờ tối, trời đã tối đen, họ mới về đến nhà.
Cũng giống như những lúc bình thường, cô bỏ xe lăn xuống trước, sau đó là Tống Thanh, ôm anh đặt vào trong xe lăn. Anh sẽ tự điều khiển xe lăn vào nhà trước và chờ, đợi cô lái xe vào sân xong mới ra đóng cổng.
Bây giờ bởi vì ba mẹ đều ở đây, cũng thường có người ghé qua chơi, nên không cần đóng cổng. Tống Thanh chỉ đứng bên cạnh trông chừng, đợi thấy cô xuống xe rồi mới đi vào nhà.
Phòng kính trong nhà được lắp bằng loại kính cũ, khi đó còn chưa có cửa đẩy, cũng có bậc cửa, nhưng đã lót một tấm dốc nên vẫn đi lại được. Hôm nay thật kỳ lạ, chẳng biết là ai đã đá đi rồi mà chẳng tìm thấy tấm dốc ấy nữa.
Nam Chi ngạc nhiên kêu lên xong cô lại đi tìm, trong đầu còn đang nghĩ xem là đứa nhỏ nào nghịch ngợm thì nghe thấy Tống Thanh nói.: “Cái bậc cửa này cũng không cao lắm, trước kia anh từng thử rồi, có thể vượt qua được.”
Lúc mới về đây, chưa có tấm dốc lót, phải đo kích thước thực tế rồi đặt làm riêng, nên khi đó, toàn là Nam Chi bế anh qua lại.
Nam Chi thì dậy trễ hơn anh, lúc cô không ở bên anh không thể nào ra ngoài được. Cho nên anh mới muốn thử một chút, xem thử bản thân có thể tự vượt qua bậc cửa được không, không ngờ lại thành công thật.
Vậy nên cho dù không có tấm dốc để lót thì anh vẫn có thể qua được, chỉ là hơi khó khăn chút mà thôi.
Nam Chi khựng lại, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh điều chỉnh xe lăn lùi ra sau một khoảng khá xe, rồi bất ngờ lao vọt lên bậc cửa.
Bây giờ anh đang dùng xe lăn điện, có động cơ rất mạnh nhưng cũng như chính con người anh, một khi đã cố gắng hết sức thì không hề nương tay, lạch cạch một tiếng rồi xe lăn đi ngang qua bậc cửa. Sau đó “Rầm” một tiếng, xe lật ngửa ra mặt đất.
Nam Chi: “...”
Cô đỡ trán, vừa kiểm tra người cho anh, vừa không nhịn được nói: “Ngốc chết đi được, anh quên lần trước anh lật xe như thế nào rồi sao?”
Chiếc xe lăn tay khi đó chỉ cao đến lưng thôi, hoàn toàn không có phần để tựa đầu vào, nhưng chính vì lần lật xe đó nên lúc mua xe mới. Nam Chi đặc biệt tìm loại có phần tựa đầu, kiểu dáng giống ghế xoay ngồi máy tính để bảo vệ đầu được tốt hơn.
Chiếc xe lăn này của anh đúng thật chẳng khác gì ghế xoay ngồi máy tính, thậm chí còn có thể ngả lưng xuống nằm điều khiển.
Bên ngoài bọc đệm, nên lần này anh không bị gì cả, chỉ là lật xe quá nhanh, không biết vì hoảng sợ hay sao mà giờ lại im thin thít để mặc cô mắng.
Anh đã không còn là người lúc mới đến, yếu ớt đến mức cần được dỗ dành từng chút một nữa. Bây giờ da dày thịt béo rồi, làm sai chuyện gì, Nam Chi cũng sẽ thẳng thắn nói thẳng. Thế nên, giờ anh cũng chẳng có cảm giác gì nhiều.
Ý là về mặt tâm lý thì không còn tổn thương nữa, nhưng thật ra anh vẫn biết giận đấy, chỉ là anh sẽ không biết thời biết thế như những người khác. Khi ở trong lòng cô chẳng nói chẳng rằng, nhưng khi đặt anh lên xe lại, anh sẽ điều khiển xe lăn phóng đi mất, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Nam Chi bế anh đặt lên sô pha trước, sau khi đẩy xe lăn đến thì lại ôm anh ngồi vào xe lăn. Quả nhiên cô vừa đặt anh vào trong xe, anh đã phác tác, điều khiển xe lăn vèo một cái đã biến mất.
Nam Chi: “...”
Nếu chiếc xe lăn này chạy hết tốc lực thì tốc độ còn nhanh hơn cả một người lái xe điện, có thể đạt đến mức 50-60 km/h, còn chẳng bị giới hạn tốc độ nữa.
Có lẽ cũng chẳng ai có thể nghĩ đến chiếc xe lăn dành cho người khuyết tật này lại có thể chạy được nhanh đến như thế.
Nam Chi hết nói nổi đi theo sau, thì thấy anh đã lau chùi xe xong, vào trong phòng kính rồi.
Cả hai đều đã ăn cơm rồi, lúc đến thăm họ hàng thì vào trúng giờ cơm, tất nhiên sẽ được giữ lại dùng bữa, mỗi nhà họ lại ăn ké một bữa, thế là ăn đủ hai bữa cơm.
Ba mẹ cô chắc là cũng như thế, cho nên hôm nay không cần mở bếp, Tống Thanh đi thẳng vào trong phòng.
Chạy đến chạy lui cả một ngày chắc hẳn đã mệt chết rồi nên Tống Thanh cũng không tính làm việc nữa mà trực tiếp đi ngủ luôn.
Nam Chi cũng như thế chỉ là cô chậm hơn anh một bước. Cô thấy nhà vệ sinh đã bị anh chiếm dụng mất nên đành phải sang phòng bên cạnh.
Thế là cô phải đi thêm một chuyến, qua phòng bên cạnh, đánh răng, rửa mặt, tiện thể tắm rồi sấy tóc xong xuôi, thực sự quá mệt mỏi. Thế nên hôm nay cô không đi qua phòng bên kia nữa mà quyết định ngủ lại luôn ở đây.
Cô ngã xuống giường, nhắm mắt bắt đầu đi vào giấc ngủ.
*
Tiếng máy sấy tóc của cô vừa dừng lại thì Tống Thanh ở phòng bên cạnh đã lập tức phát hiện ra. Những lần trước chỉ cần chờ một lúc thôi là Nam Chi sẽ vào, nhưng hôm nay không có động tĩnh gì cả.
Nhưng không sao hết, anh sẽ qua cô.
Nam Chi nói anh ngốc, vậy thì nhất định anh sẽ biểu diễn cho cô xem một màn một giây đi vào giấc ngủ, khiến cô vừa ghen tị vừa khó chịu mới được.
Tống Thanh đặc biệt đi xuống giường, ngồi vào xe lăn, đi đến phòng bên cạnh, dưới ánh mắt bất ngờ của Nam Chi, anh leo lên trên giường cô, nằm xuống ngay bên cạnh cô, rồi bằng hành động thực tế, một lần nữa tái hiện lại cảnh một giây đi vào giấc ngủ cho cô xem.
Đương nhiên những chuyện thế này chẳng phải đầu tiên. Trước kia, mỗi khi giận Nam Chi, anh cũng thường xuyên làm thế này.
Hôm nay cũng thế, dưới đôi mắt ghen tị và hâm mộ của Nam Chi anh chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 98: Tống Thanh Nam Chi
10.0/10 từ 31 lượt.