Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 96: Nắm chắc trong tay (2)

107@-

Khi bà vẫn còn đang ngạc nhiên không biết Tống Thanh sẽ đưa cô về bằng cách nào, thì chàng thanh niên tên Tống Thanh này dường như đã đoán trước được, không biết từ khi nào anh đã lăn xe lăn đến gần, đưa lưng về phía họ.


Nam Chi giẫm lên bàn đạp phía sau xe lăn, đứng ở trên bàn đạp được người ngồi trên xe lăn lái xe đưa về phòng.


Hai người họ không hề trao đổi bất kỳ câu nào với nhau, nhưng suốt quá trình đều như đã làm vô số lần, đều đoán được đối phương sẽ làm thế nào, tự nhiên như một lẽ bình thường đi vào phòng kính.


Đường Chỉ chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn lão Nam.


Cả người người không nói gì, chỉ lặng lẽ lên lầu tự đi lấy bộ chăn ga gối.


Vừa lên lầu đã nhìn thấy khung cảnh, cửa chưa đóng, hai phòng bên phải đều đã được trải ga giường xong hết rồi, một phòng đã được rút đi một bộ, phòng còn lại vẫn đầy đủ.


Sau khi bà và lão Nam vào phòng, vừa lấy đồ vừa quan sát xung quanh, rõ ràng căn phòng đã được ai đó dọn dẹp rất tỉ mỉ, trên bàn còn cắm mấy bông hoa tươi, bên cạnh đó, một bình nước lớn được cắt ra để trang trí với mấy viên đá núi lửa và cây thủy sinh, bên trong còn nuôi cả cá.


Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt đều là đồ mới, tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết.


Nói thật thì mức độ chu đáo thế này chỉ có trước kia họ từng làm cho con gái của mình, đây là lần đầu tiên được hưởng thụ những gì con gái chuẩn bị.


Đường Chỉ nhìn những sinh vật nhỏ bé tràn đầy sức sống bên trong, bà bỗng nhiên không hiểu được vì sao trước kia bà lại không thích Chi Chi nhỉ?


Rõ ràng khi còn nhỏ cô ngoan ngoãn như thế, là đứa con duy nhất trong ba đứa con chịu dang tay giúp đỡ khi bà cần.


Bà còn vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ, cuối cùng cũng đã tìm ra được nguyên nhân rồi.


Bởi vì Chi Chi gần như có vài tính cách và thói quen giống bà nội của cô. Hai người họ càng ngày càng giống nhau, người quen hay lạ đều tưởng Chi Chi là con của mẹ chồng bà, cứ như bà chỉ là người sinh con giúp mẹ chồng mình vậy. Mà khoảng thời gian đó lại là lúc mối quan hệ của bà và mẹ chồng trở nên căng thẳng nhất, khiến trong lòng bà không tránh khỏi có chút không thoải mái.


Nhưng đó đều là những ân oán của thế hệ trước, nên để nó qua đi.


Khi hai người xuống lầu, không chỉ mang theo bốn bộ chăn ga, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm, còn cả chậu hoa với những bông hoa tươi mới c*m v**, cùng với chiếc bể cá nhỏ làm từ bình nước năm lít cũng vừa mang theo xuống.


Lớn nhỏ đủ thứ treo đầy, ôm kín cả người, trông chẳng khác nào họ hàng nghèo đến nhà người ta làm khách, lúc về thì tay xách nách mang, kéo lê đủ thứ.


Khi tới tầng một, phòng khách và hành lang đã chẳng còn bóng người, chắc Chi Chi và Tống Thanh đã vào phòng thoa thuốc, ở phòng kính bên kia cũng không có ai.


Đường Chỉ nhìn về phía cuối cùng góc bên phải, không biết vì sao trong lòng lại khẽ dao động.


Nam Chi, Tống Thanh, Chi Chi và Thanh Thanh, Chi Thanh, hoặc là Thanh Chi, nghe tên cũng khá xứng đấy.


*



Nam Chi té khá nặng, lòng bàn tay, đầu gối đều bị rách da, chảy máu, còn đập trúng xương bánh chè. Tống Thanh ở bên cạnh vừa bôi thuốc cho cô, vừa rầu rĩ không vui, người vốn đã có chút ủ rũ, giờ trông lại càng u sầu hơn.


Nam Chi còn phải an ủi ngược lại anh. Cô bị thương đổ máu, anh cũng bị thương chảy máu, hai người mong manh dễ vỡ, tụ lại chung một chỗ.


Tống Thanh không nói gì, nhưng bị cô chọc vài cái, vẻ mặt cũng đã tốt hơn một chút.


Bôi thuốc xong, băng bó xong, hoạt động vẫn còn chút không tiện, cái chân bị đập trúng vẫn còn chút khập khiễng.


Trước kia cô đều làm gậy cho anh, bây giờ hai người lại thay đổi vị trí với nhau, trở thành anh làm vì cô, vốn dĩ ngày nào anh cũng đi theo phía sau cô. Bây giờ vì để phát huy công dụng của cây gậy, đi vệ sinh cũng phải theo cùng một chuyến, sau đó ra ngoài đợi Nam Chi xong rồi mới vào đón cô.


Xa thì đứng phía sau, gần thì nhẹ đặt tay lên vai.


Hai mươi tám âm lịch, phòng kế bên bởi vì vừa mới trở về nên mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ rồi, hai người họ ở trong phòng lục đục một lát rồi cũng nghỉ ngơi.


Buổi sáng hôm đó, trong nhà hầu như yên tĩnh, mãi đến hơn một giờ chiều mới bắt đầu có chút động tĩnh.


Lúc này, Tống Thanh đã tỉnh dậy, vốn đang gõ bàn phím trong phòng kính, nhưng nghe thấy tiếng động liền đi qua xem.


Anh thấy trong phòng giặt có một đứa trẻ con đang ngồi dưới đất chơi tàu hỏa.


Nhìn thấy anh và chiếc xe lăn, mắt cậu bé sáng lên, chạy tới rồi xoay quanh xe lăn mà nghịch.


Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ này chắc chắn là em trai của Nam Chi. Vì dậy quá sớm nên bị ba mẹ Nam Chi đuổi ra ngoài chơi. Sợ cậu nhóc chạy lung tung, họ còn khóa hết các cửa hướng ra ngoài, chỉ để cậu loanh quanh chơi trong nhà.


Làm thế cũng đúng, bởi vì trong sân có cái hồ nước, rất sâu. Nếu cậu bé ngã xuống nếu không biết giẫm lên cầu thang đi lên sẽ bị ngợp nước.


Vốn dĩ Tống Thanh không giỏi giao tiếp, lại làm việc ở nhà hơn nửa năm chưa từng ra ngoài giao tiếp, cũng không trao đổi với người ngoài, năng lực ngôn ngữ và xã giao đều đã bị giảm xuống con số không. Anh không biết ở chung với ba mẹ Nam Chi như thế nào, đương nhiên cũng sẽ không biết nên bắt chuyện với em trai của cô như thế nào.


Đến trẻ con cũng giỏi hơn anh, còn biết hỏi anh đang ngồi cái gì, liệu cậu bé có thể ngồi thử không?


Anh nói anh không có chân, không thể nào đi đường bình thường được cho nên đành phải ngồi xe lăn. Nhưng anh có thể dắt cậu bé đi dạo, rồi chỉ cho cậu cách đạp lên bệ sau của xe lăn, cậu nhóc rất thông minh.


Trước kia Nam Chi còn nghiên cứu rất lâu, cậu nhóc nhanh chóng làm theo, đứng lên bệ sau, bám vào tay cầm phía sau xe lăn, bảo anh đưa từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái, chơi đến mức hết cả pin phải thay pin mới.


*


Ở phòng cuối cùng bên trái, đứa nhỏ này không chịu ngồi im chắc chắn sẽ bày trò nghịch ngợm. Bà không nghe thấy những âm thanh lách cách ồn ào ở bên ngoài như mọi khi, Đường Chỉ không thể nào yên tâm mà ngủ được.


Bà ở trên giường lăn qua lộn lại một lát, cuối cùng vẫn ép bản thân mình thức dậy, đi ra ngoài xem thử, đứa nhóc nhà bà vốn dĩ là kiểu ba ngày không đánh, nóc nhà cũng dỡ, giờ lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chàng trai trẻ, ở bên phải phòng kính, chăm chú nhìn anh đang làm gì đó.


Có người dỗ dành, cũng có người tỉnh rồi, nhìn thấy được con trai như thế cuối cùng bà cũng có thể an tâm đi ngủ.



Không còn đứa nhóc quậy phá làm phiền, nên ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới dậy.


Ngủ rất ngon.


Khi bà thức dậy, vẫn còn nhìn thấy con trai mình đang đi xung quanh cậu trai trẻ tuổi kia, chẳng hề làm phiền, quấy rầy đến mọi người.


Trẻ con là loài sinh vật dù có dặn dò bao nhiêu lần câu khi người lớn ngủ thì tự chơi một mình, đừng làm ồn, nhưng cứ cách một lúc lại lén vào phòng xem thử xem người lớn đã thức chưa.


Cách một lúc lại tiến vào phòng một lần, còn lật mí mắt của bạn ra để xem có phải bạn chỉ đang giả vờ ngủ hay không.


Một lúc sau, hoặc là cái xẻng đồ chơi, hoặc là chiếc xe nhỏ của nó bị hỏng, nó sẽ tìm bạn để sửa, ra sức nghĩ cách làm bạn tỉnh dậy. Nhưng nếu nó không vào, bạn lại bắt đầu lo lắng liệu có chuyện gì xảy ra không. Nó có thể đang đổ bột khắp nơi, nghịch mỹ phẩm, thò tay vào ổ điện, hay là thứ gì khác không.


Cho nên chỉ cần có nó ở đây, thì người lớn không thể nào nghỉ ngơi được.


Hôm nay thật sự là chuyện bất ngờ.


Lúc đầu bà tưởng là trùng hợp, kết quả bốn giờ chiều bà đến nhìn thử, cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi theo anh. Bà và lão Nam muốn ra ngoài một chút, nên hỏi cậu bé có muốn đi theo không. Cậu bé nói không đi, cậu muốn ở cùng anh chàng này.


Bà và lão Nam đứng ở cửa, liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khó tin xen lẫn cảm giác được giải thoát.


Thế này thật tốt quá rồi.


Từ sau khi có con họ cơ bản không còn thời gian để vui chơi giải trí cho mình nữa. Hai người họ ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng vẫn phải chừa ra chút thời gian rảnh rỗi để cảnh cáo cậu, đừng đi xa, đừng làm phiền người khác ăn cơm, cuối cùng ăn một bữa ăn chẳng mấy ngon lành.


Bây giờ hai người họ có chút áy náy, bởi vì đã nhờ anh trông nhóc con của bà suốt một thời gian dài như vậy, ít nhiều cũng thấy ngại, nhưng cũng muốn lẳng lặng rút lui luôn.


Nhưng lương tâm và đạo đức lôi kéo, cuối cùng Đường Chỉ vẫn đứng yên tại chỗ hỏi thêm một câu: “Đứa nhỏ này ồn ào quá nhỉ.”


Câu này rõ ràng đang nói cho người lớn nghe.


Tống Thanh nghe thấy thế, quay đầu lại kỳ quái nhìn bà rồi nói: “Không ồn ào, cậu bé rất ngoan.”


Tiểu Bảo cũng tiếp lời anh: “Con rất rất ngoan.”


Đường Chỉ và lão Nam: “...”


Vậy mà có người nói con trai của nhà bà ngoan luôn à?


Ở độ tuổi này đúng là giai đoạn dễ bị ghét nhất, đến cả mèo chó cũng đều muốn tránh đi.


“Thế… Thế có thể phiền con giúp bác trông chừng nó một chút được không?” Lời này ít nhiều gì cũng có hơi khiến bà không thể mở miệng được.



Cuối cùng hai người họ cũng có thể thở dài nhẹ nhõm rồi. Trước khi đi họ để lại số điện thoại cho anh, nói anh rằng, nếu cậu nhóc ầm ĩ thì có thể gọi ngay cho hai người họ. Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý thì hai người vội vàng như muốn chạy trốn.


Mở cửa xe, đi xa một chút để xem sự phát triển của nơi này những năm qua, không dám đi gần, sợ bị nhận ra, rồi đến tối lại có người tìm đến nhờ khám bệnh.


Ngày tháng như thế này vô cùng đáng quý, là của một người mà họ không ngờ tới đã giúp họ giành lấy cơ hội này, để không phụ lòng, hai người họ muốn tận hưởng trọn vẹn ngày hôm nay.


*


Hơn bốn giờ Nam Chi mới thức dậy, sau khi đánh răng, rửa mặt xong cô ra ngoài đi một vòng, phát hiện không thấy xe của ba mẹ mình đâu, trong phòng cũng trống trơn. Cô tưởng mọi người đều đã ra ngoài hết rồi, đang định hỏi thì lại thấy Tiểu Bảo đang ở bên cạnh Tống Thanh.


Cô ngạc nhiên hỏi: “Ba mẹ em ra ngoài không đưa Tiểu Bảo theo cùng à?”


“Ừm.” Tống Thanh vừa nhìn màn hình, vừa trả lời cô: “Ba mẹ em nói muốn đi ra đi dạo một chút, bảo Tiểu Bảo ở lại với anh.”


Vừa khéo trong tay anh còn có một lỗi cần phải sửa chữa tương đối khó khăn, cần phải sửa rất lâu, nếu đã ngồi làm thì phải ít nhất một ngày mới xong. Tiểu Bảo ngồi bên cạnh, chiếm một màn hình phụ của anh để chơi game, không quấy rầy anh, cũng khá tốt.


Nam Chi ngạc nhiên suýt xoa, có chút kinh ngạc về việc Tiểu Bảo muốn đi theo anh, chứ không phải theo ba mẹ của cậu bé.


Cô nhớ mấy năm trước cậu nhóc này còn rất dính người, trong nhà rõ ràng có người, nhưng ba mẹ muốn xuống lầu mua chai nước tương cũng chẳng được, nhất định muốn theo cùng.


Dù trong tay đang có trò chơi cũng thế, đều bỏ hết lại để đi theo ba mẹ.


Năm nay trò chơi đã có thể hơn ba mẹ rồi sao?


Nam Chi cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi vào bàn làm việc của mình. Tiểu Bảo chiếm một màn hình phụ của Tống Thanh chứ không phải của cô, cho nên cô vẫn có thể dùng máy tính được.


Hơn nữa, máy tính của cô cũng không chỉ có một màn hình, mà còn có một màn hình ngang cỡ lớn, một màn hình dọc cỡ lớn và một bảng vẽ điện tử.


Dù có bớt ra một cái thì vẫn đủ để Tiểu Bảo dùng.


Nói đến chuyện này, cô chợt nhớ ra mấy hôm trước Tống Thanh có nói với cô rằng máy tính không đủ dùng, công việc của anh nếu chỉ có một máy tính với hai màn hình phụ thì không ổn lắm, càng về sau, khối lượng công việc càng nhiều, các tác vụ như chạy dữ liệu, lưu trữ phần mềm,... cũng sẽ gặp vấn đề, nên anh muốn mua thêm một hoặc hai chiếc máy tính nữa.


Anh còn muốn thử làm cái khác để kiếm tiền.


Người này thật sự là kẻ nghiện kiếm tiền mà, rõ ràng không tiêu quá nhiều tiền nhưng lại hao hết tâm trí ở phương diện kiếm tiền. Đây chắc cũng là lý do anh không được lanh lợi cho lắm, vì toàn bộ trí thông minh đều dồn hết vào việc kiếm tiền rồi.


Dù sao tiền kiếm được đều vào hết tài khoản của cô, đương nhiên cô cầu còn không được.


Nam Chi gần như lập tức bỏ hết việc để mua thêm cho anh hai chiếc máy tính mới, tất cả đều là cấu hình cao nhất. Bởi vì công việc của anh không thể hoạt động được trên những loại máy có cấu hình bình thường, chưa chạy được bao nhiêu số liệu đã cháy mất rồi.


Dù là máy bộ hay màn hình, tất cả đều phải thuộc hàng tốt nhất, không quan tâm đến ngoại hình, nhưng cấu hình nhất định phải mạnh, còn về vẻ ngoài, sau này có thể thay đổi được, không phải vấn đề lớn, máy tính có xấu thế nào thì mua thêm vỏ là xong.



Nam Chi đặt hàng luôn một lần, nói với anh rằng ngày mai sẽ giao đến.


Tống Thanh gật đầu, vẻ mặt nhìn qua còn trông có chút vui vẻ.


Nam Chi không hiểu được, anh dùng tiền của anh, thì anh cười ngây ngô gì thế?


Nhưng trong suy nghĩ của Tống Thanh, tiền cho cô chính là của cô, cho nên là cô mua cho anh.


Có người mua đồ cho mình, đương nhiên phải vui vẻ rồi.


Nam Chi nghĩ đến cách suy nghĩ của anh, không hiểu sao khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.


Tiểu Bảo không ngoan như Tống Thanh nói, thỉnh thoảng lại kêu “Ờ kìa”, ồn ào đến mức cô không thể nào yên tĩnh mà vẽ bản thảo được. Nhưng bên kia, bàn tay đang gõ phím của Tống Thanh vẫn bình thường như trước.


Nam Chi nhìn một lúc lập tức hiểu rõ, không phải Tiểu Bảo ngoan, mà là Tống Thanh có một khả năng đặc biệt, anh có thể toàn tâm toàn ý làm việc của mình, hoàn toàn không bị tiếng ồn hay sự huyên náo xung quanh ảnh hưởng. Vì vậy, trong mắt anh, Tiểu Bảo không hề ồn ào, mà còn khá ngoan, dễ trông hơn nhiều so với mấy đứa con của chú thím anh.


Chắc chỉ có mỗi anh có thể cảm thấy như thế.


Nam Chi không vẽ tranh được, ngồi yên tại chỗ chơi điện thoại, gom đủ tư liệu cho mình trước.


Cô vẫn đang vẽ các món đồ như ghế sô pha, ghế tựa trong phần mềm của Tống Thanh, liên tục bổ sung thêm các vật dụng trang trí, đồ dùng sinh hoạt,… để cải thiện trải nghiệm người dùng.


Đang tìm kiếm thì cô nghe Tiểu Bảo hỏi: “Anh ơi, cái này làm sao thế?”


… Anh ơi?


Cái đứa nhỏ này kêu ai là anh đấy.


Cậu bé còn chưa từng gọi ai là chị, cả chị hai hay cả cô cũng thế, cậu chưa từng phục ai bao giờ.


Lần này phá lệ à…


Nam Chi ngạc nhiên nhìn hai người họ, chẳng còn tâm trạng tìm tư liệu nữa, ngồi yên tại chỗ quan sát cách hai người họ ở cạnh nhau.


Nhìn một lúc lập tức hiểu ra, cái “Trang trí ngôi nhà của bạn” mà Tống Thanh mới ra gần đây, xét cho cùng cũng là một trò chơi, vì muốn tìm hiểu cách các trò chơi khác vận hành, vì sao lại có người nghiện, chúng nắm bắt được điểm nào của người dùng, dạo này anh cũng đang nghiên cứu về các trò chơi.


Anh nghiên cứu không giống với người khác, nghiên cứu trò chơi, phân tích, giải mã, tìm hiểu từ trong ra ngoài, thậm chí còn trực tiếp tham gia tạo tài khoản.


Vừa khéo, trẻ còn độ tuổi tiểu học như Tiểu Bảo lại đang rất mê chơi game, mà đây lại chính là sở trường của Tống Thanh.


Khi gặp chỗ nào không biết chơi trong game lại đến tìm anh, đánh không lại thì gọi anh gánh giùm, mà nếu không được nữa thì trực tiếp ra tay hack game, tung hoành khắp nơi, ngay cả khi mệt quá ngủ một lúc cũng có phần mềm tự động treo máy cày cấp, vừa không ảnh hưởng đến tiến độ thăng cấp, mà hiệu suất cũng tăng vọt lên.


Giống như một con gà con non nớt gặp được đại thần, Tiểu Bảo bắt đầu nể phục anh rồi.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 96: Nắm chắc trong tay (2)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...