Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 66: Đi bán phế liệu
98@-
Sau mười tám tuổi, là thế giới của người trưởng thành.
Cô không cần giới hạn ở những hành động trong sáng như véo má nữa, giờ cô có thể trêu chọc anh bằng cách táo bạo hơn rồi.
Vốn dĩ, mười hai giờ đêm nên là thời gian để ngủ, bình thường mười một giờ cô đã ngủ rồi. Nhưng hôm nay Nam Chi cố tình thức khuya để hoàn thành một bức tranh khiến cô hài lòng. Sau khi làm xong mới dọn dẹp một chút chuẩn bị lên lầu.
Trước khi đi, cô đi ngang qua Tống Thanh thì dừng lại một chút, sau đó vươn tay, không chút khách sáo nhéo hai má anh.
Tuy nói rằng đã có thể làm những chuyện quá phận một chút, nhưng cô thích việc nhéo má này, cho nên cũng không thể từ bỏ được.
Dạo này anh đang dùng nốt nửa chai dưỡng da và toner còn thừa của cô, da anh vốn dĩ đã rất đẹp rồi giờ lại càng mềm mịn, khi chạm vào cứ như bóp một quả bóng nước vậy.
Giống như một quả bóng bay đầy nước, ấn xuống, bóp nắn, kéo dãn, vo tròn rồi ép dẹp chính là cảm xúc lúc này của cô.
Bởi vì nhào nặn rất vui, ngay cả bên kia cô cũng muốn giày vò nó, đùa đến khi hai bên má của anh đỏ ửng lên mới buông tha.
Dường như anh tập mãi cũng thành thói quen, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, vẫn đan khăn quàng cổ của mình. Nếu cô cứ tiếp tục, mãi mãi không ngừng véo anh, thì đến lúc đó anh mới tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế.”
Bị véo vài giây, anh chỉ xem như hôm nay lại gặp nạn nhỏ, chẳng để tâm gì cả.
Dù sao ban ngày cũng là sinh nhật anh, Nam Chi không trêu chọc anh nữa, ôm máy tính bảng lên lầu trở về phòng nghỉ.
Không ngủ, mà tựa đầu vào giường chơi điện thoại.
Ngày mai cô trực ca đêm, nên hôm nay không cần ngủ sớm như thế.
*
Trên ghế sô pha dưới lầu, khăn quàng cổ trong tay Tống Thanh đã làm xong, anh thắt xong tua rua mới rảnh tay, rồi đưa tay chạm vào mặt mình.
Không biết có phải do cảm giác của anh hay không, bị Nam Chi nhéo nhéo mãi như thế thịt cũng bắt đầu mềm ra rồi.
Không còn gắng gượng như trước kia nữa.
Anh buông tay, đi xuống khỏi sô pha, ngồi vào xe lăn. Sau khi tắt đèn quay về phòng khách nhỏ, lăn xe lăn đến trước bàn học, khởi động máy, mở phần mềm hay dùng, tiếp tục học tập, vừa học vừa thực hành.
Anh nhìn chằm chằm máy tính thời gian dài, nên mắt cũng có chút đau. Vì thế uống chút trà, thuận tay cầm lấy điện thoại, quen tay mở vào tài khoản Weibo của Nam Chi.
Mở trang chủ ra xem, quả nhiên lại có tranh mới, mà còn không chỉ một bức.
Bức đầu tiên là hình một bé gái ôm lấy một cô gái mặc váy Crinoline.
Nhìn kỹ sẽ thấy trên cổ tay của cô gái đó đeo một chiếc dây buộc tóc có nhãn trắng, tóc cũng là màu đen và cắt ngắn. Dù đã vẽ thêm một chiếc mũ để che bớt, nhưng vẫn cố tình để lộ ra một góc, cứ như biết anh sẽ nhìn thấy, nên cố ý thêm vào chi tiết này dành riêng cho anh vậy.
Để anh biết, “Cô gái” này là anh.
Tống Thanh cúi đầu, nhìn thoáng qua dây buộc tóc trên cổ tay, không ngoài dự đoán là màu đen, có dính một cái nhãn màu trắng, những chữ cái tiếng Anh trên đó cũng y hệt như trong tranh của Nam Chi.
Phía dưới tấm hình là dòng chữ.
[Là vợ vừa thơm vừa mềm ~]
Tống Thanh trượt ngón tay lên, xem bức tranh thứ hai. Lần này, bối cảnh chuyển sang trên giường, “Cô gái” mặc chiếc váy Crinoline lộng lẫy, để lộ bờ vai trần cùng tấm lưng mảnh mai, nằm trên bộ chăn ga kẻ caro đỏ viền ren, có một cô gái đang kiên nhẫn giúp “Cô ấy” thắt dây váy phía sau.
Một phần dây đã được xỏ qua, đan chéo trên lưng “Cô gái” ấy, phần còn lại vẫn nằm trong tay cô gái, với sợi dây dài thượt thả lỏng xuống bên cạnh.
Bộ chăn ga đó, Tống Thanh đã từng thấy ở nhà, là bộ mà Nam Chi đã ôm từ tầng trên xuống, khi ấy cô sắp muộn làm nên người giặt giúp cô chính là anh.
Nhìn cách bài trí trong tranh, đây không phải phòng dưới lầu, mà là phòng của cô trên tầng, vẽ thế này chẳng khác nào ám chỉ rằng anh đang nằm trên giường cô, ngủ trong phòng cô, gối đầu lên bộ chăn ga của cô.
Thực ra, bây giờ anh đang ngủ trên giường của cô, gối đầu lên bộ chăn ga gối đệm của cô, nhưng sau khi mang xuống cho anh dùng Nam Chi đã xem đó là của anh rồi.
Ví dụ cô sẽ hay nói, phòng khách nhỏ là phòng của anh: “Tôi vào phòng cậu lấy đồ nha”, “Bộ chăn ga của cậu đã phơi khô rồi, tôi cũng để trên giường cho cậu rồi đấy.”
Thậm chí, khi đi vào nhà vệ sinh lầu một cũng sẽ nói, dùng nhà vệ sinh của anh một chút, nhưng thật ra tất cả đều là của cô.
Tống Thanh tiếp tục xem tranh, kéo xuống dưới thì có một dòng caption:
[Giúp vợ vừa thơm vừa mềm thắt dây áo ~]
Tống Thanh tiện tay mở phần bình luận ra đọc.
[Thiên ạ: Bách hợp hả, hai cô gái vừa thơm vừa mềm vừa đáng yêu!]
Tống Thanh nhấn trả lời.
[Tiểu Thái Dương: Không phải con gái cùng với con gái.]
Anh kiên nhẫn phản hồi từng bình luận đang hiểu lầm. Nhưng sau đó khi bấm vào xem phần bình luận đã bị ẩn đi kia, anh phát hiện đã có người nào đó giải thích trước rồi. Thế là anh lại lặng lẽ tìm từng bình luận mình đã gửi xóa hết.
Bản thân anh cũng chẳng hiểu vì sao phải làm như thế, dù sao thì làm xong hết anh mới tiếp tục viết code.
Gần đây Nam Chi bắt đầu giám sát anh, bảo anh không được thức quá muộn, cho nên hơn hai giờ một chút đã phải tắt máy, đi rửa mặt.
Khăn mặt, bàn chải đánh răng, kể cả chiếc cốc nhựa trên bàn cũng đều đã được cô thay mới, cái cũ còn bị Nam Chi cố tình giẫm nát rồi vứt vào thùng rác anh cũng đã nhìn thấy rồi.
Những chuyện thế này thỉnh thoảng sẽ phát sinh một lần, anh đã tập thành thói quen lâu rồi. Mỗi khi Nam Chi nhìn thấy anh dùng đồ cũ, đồ rách mãi cô không chịu đựng nổi thì sẽ làm như thế.
Ngay cả q**n l*t cũ cũng thế, nếu anh còn mặt thì cô cũng sẽ cắt nát rồi vứt đi, sau đó sẽ thay cái mới cho anh.
Nam Chi nói mặc đồ cũ lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể. Nhưng thật ra, anh đã giặt rất sạch sẽ rồi, anh chỉ muốn tiết kiệm chút tiền thôi.
Mấy cái q**n l*t mới cứ để dành sau này mặc thế thì khỏi cần phải mua thêm nữa.
Nam Chi đã tốn rất nhiều tiền để mua chân giả cho anh rồi.
Nhưng cô không chịu nổi, cũng chẳng còn cách nào khác, cắt thì cũng đã cắt rồi, thay thì cũng phải thay thôi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tống Thanh tiện thể tắm rửa luôn một lần.
Trước đây, tắm rửa còn khá bất tiện nhưng bây giờ thì không cần phải bọc màng bọc thực phẩm nữa, miệng vết thương đã lành hẳn, chỗ khâu chỉ còn lại những vết sẹo xấu xí mà thôi.
Tống Thanh không nhìn kỹ, c** s*ch đồ, tháo băng quấn trên chân rồi vào thẳng phòng tắm.
Trong phòng tắm có máy sưởi ấm, nên dù trời lạnh cũng không sợ, cái này là Nam Chi cố tình lắp thêm.
Trước đó, cô không có tắm rửa ở dưới lầu, cho nên dưới lầu chỉ có đèn sưởi, dạo gần đây anh thường hay vào nhà vệ sinh nên bị lạnh đến mức cảm nhẹ. Sau khi cô phát hiện ra đã lập tức mua một chiếc máy sưởi treo tường, nói rằng nếu bị ốm thì tiền đi bệnh viện còn tốn nhiều hơn thế này nhiều.
Mà nếu anh bị bệnh cô thật sự sẽ dẫn anh đi đến bệnh viện.
Vậy nên Tống Thanh ngoan ngoãn bật máy sưởi lên, không gian nhỏ bé lập tức vang lên tiếng ù ù, có gió ấm thổi ra, làn hơi ấm dễ chịu bao phủ lấy làn da tr*n tr** của anh.
Tống Thanh mở vòi nước, đợi một lúc đến khi nước nóng chảy ra mới bắt đầu dội lên người, rồi mới tắm rửa sạch sẽ.
Cũng giống như trước kia, anh vẫn ra sức kỳ cọ rất mạnh, từ đầu đến chân đến khi cả người đỏ ửng mới thôi. Sau khi thoa sữa tắm xong, lúc sắp bước ra ngoài anh mới bỗng dưng khựng lại nhớ đến bức tranh vẽ của Nam Chi trên mạng xã hội.
Trong tranh cô gái ôm lấy “Anh”, nói “Anh” thơm tho mềm mại.
Tống Thanh do dự một chút, rồi quay lại tắm thêm một lần nữa, làn da bị chà mạnh lần thứ hai như muốn bong ra. Anh phải thoa sữa tắm lại thêm lần nữa, ngay cả tóc cũng phải gội lại một lần nữa rồi mới chịu bước ra ngoài.
Quấn chiếc khăn tắm mềm mại lên, thay xong đồ ngủ đã chuẩn bị xong từ trước, vừa đi vào phòng khách nhỏ, vừa nghĩ.
Trước kia làm gì có điều kiện như thế này, không có sữa tắm, cũng chẳng có dầu gội, ngay cả xà phòng cũng tăng giá từ ba đồng lên sáu đầu nên phải dùng tiết kiệm.
Khi tắm cũng chẳng có quạt sưởi, chỉ có một tấm màn bằng ni lông mỏng, tắm xong cũng chẳng có khăn để lau khô, càng chẳng có đồ ngủ để thay.
Có nước nóng dùng đã là tốt lắm rồi.
Mười lần tắm thì tám lần do lạnh quá mà phát ốm, nhưng lúc đó còn trẻ, mấy bệnh vặt như thế không cần quan tâm nhiều, để yên cũng sẽ tự động khỏi mà thôi.
Còn bây giờ, có Nam Chi lo cho anh, mỗi ngày sống ở nơi này, đối với anh mà nói đều giống như một giấc mơ, có người lo chỗ ăn, chỗ ở, thậm chí còn quan tâm đến cả chuyện lắp chân giả cho anh, khăn mặt cũ, cốc nước vỡ cô cũng thay mới tất cả cho anh.
Tống Thanh đi tới phòng khách nhỏ, nhìn thấy hai con mèo đang nửa tỉnh nửa mơ nằm trong ổ chăn của mình. Mèo con nhìn thấy anh đến, hai móng vuốt dài vươn ra duỗi người, sau khi ngáp dài thì đi đến cạnh giường, thân thiết dụi dụi vào người anh.
Tống Thanh nâng tay lên sờ đầu mèo con.
Còn có thể v**t v* mèo của cô.
Anh đẩy mèo con sang một bên, ngồi xuống giường, dịch cơ thể đến đầu giường rồi mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc cảm ra.
Dạo gần đây anh hay cảm nhẹ, Nam Chi bắt anh phải uống thuốc. Từ trước đến giờ hầu như anh chẳng bao giờ uống thuốc, mùa đông bị cảm lạnh sẽ uống chút nước nóng rồi vào chăn ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ tốt lên thôi.
Lúc mới chuyển đến đây, anh cũng định làm như vậy, nhưng vì mất đi một chân, cử động trở nên vụng về, thời gian tắm cũng lâu hơn, lại đúng lúc bị lạnh, vậy là bệnh cứ kéo dài mãi hơn một tuần vẫn chưa khỏi.
Cũng vì lý do này, Nam Chi mới mua máy sưởi cho anh, còn thuốc, cô nhất quyết bắt anh uống. Lúc đầu anh thấy lãng phí, nhưng sau khi lục trong hòm thuốc, phát hiện ra có một hộp sắp hết hạn.
Giờ đã có máy sưởi, bệnh cảm của anh gần như đã khỏi rồi, nhưng vì thuốc sắp hết hạn, nên anh mở ra rồi theo hướng dẫn sử dụng mà uống hết.
Uống xong, anh cảm thấy có hơi chóng mặt, anh kéo gối ra xa một chút vừa đủ để có thể tựa đều lên rồi từ từ nằm xuống.
Hoặc cũng có thể là nước quá nóng, còn anh thì uống quá nhanh.
Tống Thanh lấy điện thoại tra thử hậu quả của việc uống thuốc cảm hết hạn, tra thấy triệu chứng của mình cũng không nghiêm trọng lắm, nên anh yên tâm đắp chăn, chuẩn bị ngủ, trước khi nhắm mắt, bỗng nhớ ra gì đó, anh thò tay ra khỏi chăn, kéo lấy cổ áo, đưa lên ngửi thử.
Chẳng ngửi thấy gì cả, bệnh cảm của anh vẫn chưa khỏi hẳn, mũi vẫn bị nghẹt, nên không ngửi được.
Tống Thanh đành tiếp tục nằm xuống, tự nhủ bản thân lần sau khi tắm phải chú ý hơn, không được để có mùi.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, cơn chóng mặt kia đã hoàn toàn biến mất, anh vẫn giống như thường ngày, tinh thần vui vẻ chuẩn bị nấu bữa sáng.
Nhà bên cạnh mà anh đang làm việc kia là một gia đình có ba người, đứa bé thì đang học mẫu giáo nên họ cần dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con mình.
Ăn ở bên ngoài họ cảm thấy không có dinh dưỡng và không vệ sinh lắm, nên trong hợp đồng của họ có thêm một việc lúc nấu cơm cần phải quay hình lại toàn bộ quá trình nấu.
Tống Thanh không có ý kiến gì.
Tống Thanh mặc quần áo chỉnh tề, lặng lẽ vào bếp, trước tiên khép cửa kính lại để giảm tiếng động. Giờ này Nam Chi đã đóng hết cửa sổ hướng vào trong, nên anh làm gì dưới này, cô cũng không nghe thấy.
Tống Thanh tiếp tục đẩy xe lăn, lấy nguyên liệu từ tủ lạnh nhà người thuê anh.
Nguyên liệu cần dùng đều do họ tự chuẩn bị, sau khi giao xong bữa tối hôm trước, anh sẽ tiện tay mang nguyên liệu cho hôm nay về.
Thỉnh thoảng có sử dụng đồ bên phía Nam Chi, anh cũng ghi sổ lại, cuối tháng sẽ thanh toán một lượt, rồi đưa tiền cho Nam Chi.
Tống Thanh làm cá rán, xào rau, nấu xong cơm, rồi mang đồ ăn sang để vào tủ trước cửa nhà họ.
Sáng sớm, khi họ thức dậy chuẩn bị đi học, sẽ lấy đồ ăn từ đó, sắp xếp xong, anh lại về ngủ thêm một giấc.
Canh thời gian, dậy trước khi Nam Chi thức giấc, rồi vào kho dọn dẹp đống phế liệu.
Hôm qua, Nam Chi đã hứa với anh, hôm nay cô sẽ dẫn anh đi bán đồng nát.
---
Lời tác giả:
Đừng học theo Tống Thanh nhé! Thuốc hết hạn không được uống đâu!
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Sau mười tám tuổi, là thế giới của người trưởng thành.
Cô không cần giới hạn ở những hành động trong sáng như véo má nữa, giờ cô có thể trêu chọc anh bằng cách táo bạo hơn rồi.
Vốn dĩ, mười hai giờ đêm nên là thời gian để ngủ, bình thường mười một giờ cô đã ngủ rồi. Nhưng hôm nay Nam Chi cố tình thức khuya để hoàn thành một bức tranh khiến cô hài lòng. Sau khi làm xong mới dọn dẹp một chút chuẩn bị lên lầu.
Trước khi đi, cô đi ngang qua Tống Thanh thì dừng lại một chút, sau đó vươn tay, không chút khách sáo nhéo hai má anh.
Tuy nói rằng đã có thể làm những chuyện quá phận một chút, nhưng cô thích việc nhéo má này, cho nên cũng không thể từ bỏ được.
Dạo này anh đang dùng nốt nửa chai dưỡng da và toner còn thừa của cô, da anh vốn dĩ đã rất đẹp rồi giờ lại càng mềm mịn, khi chạm vào cứ như bóp một quả bóng nước vậy.
Giống như một quả bóng bay đầy nước, ấn xuống, bóp nắn, kéo dãn, vo tròn rồi ép dẹp chính là cảm xúc lúc này của cô.
Bởi vì nhào nặn rất vui, ngay cả bên kia cô cũng muốn giày vò nó, đùa đến khi hai bên má của anh đỏ ửng lên mới buông tha.
Dường như anh tập mãi cũng thành thói quen, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, vẫn đan khăn quàng cổ của mình. Nếu cô cứ tiếp tục, mãi mãi không ngừng véo anh, thì đến lúc đó anh mới tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế.”
Bị véo vài giây, anh chỉ xem như hôm nay lại gặp nạn nhỏ, chẳng để tâm gì cả.
Dù sao ban ngày cũng là sinh nhật anh, Nam Chi không trêu chọc anh nữa, ôm máy tính bảng lên lầu trở về phòng nghỉ.
Không ngủ, mà tựa đầu vào giường chơi điện thoại.
Ngày mai cô trực ca đêm, nên hôm nay không cần ngủ sớm như thế.
*
Trên ghế sô pha dưới lầu, khăn quàng cổ trong tay Tống Thanh đã làm xong, anh thắt xong tua rua mới rảnh tay, rồi đưa tay chạm vào mặt mình.
Không biết có phải do cảm giác của anh hay không, bị Nam Chi nhéo nhéo mãi như thế thịt cũng bắt đầu mềm ra rồi.
Không còn gắng gượng như trước kia nữa.
Anh buông tay, đi xuống khỏi sô pha, ngồi vào xe lăn. Sau khi tắt đèn quay về phòng khách nhỏ, lăn xe lăn đến trước bàn học, khởi động máy, mở phần mềm hay dùng, tiếp tục học tập, vừa học vừa thực hành.
Anh nhìn chằm chằm máy tính thời gian dài, nên mắt cũng có chút đau. Vì thế uống chút trà, thuận tay cầm lấy điện thoại, quen tay mở vào tài khoản Weibo của Nam Chi.
Mở trang chủ ra xem, quả nhiên lại có tranh mới, mà còn không chỉ một bức.
Bức đầu tiên là hình một bé gái ôm lấy một cô gái mặc váy Crinoline.
Nhìn kỹ sẽ thấy trên cổ tay của cô gái đó đeo một chiếc dây buộc tóc có nhãn trắng, tóc cũng là màu đen và cắt ngắn. Dù đã vẽ thêm một chiếc mũ để che bớt, nhưng vẫn cố tình để lộ ra một góc, cứ như biết anh sẽ nhìn thấy, nên cố ý thêm vào chi tiết này dành riêng cho anh vậy.
Để anh biết, “Cô gái” này là anh.
Tống Thanh cúi đầu, nhìn thoáng qua dây buộc tóc trên cổ tay, không ngoài dự đoán là màu đen, có dính một cái nhãn màu trắng, những chữ cái tiếng Anh trên đó cũng y hệt như trong tranh của Nam Chi.
Phía dưới tấm hình là dòng chữ.
[Là vợ vừa thơm vừa mềm ~]
Tống Thanh trượt ngón tay lên, xem bức tranh thứ hai. Lần này, bối cảnh chuyển sang trên giường, “Cô gái” mặc chiếc váy Crinoline lộng lẫy, để lộ bờ vai trần cùng tấm lưng mảnh mai, nằm trên bộ chăn ga kẻ caro đỏ viền ren, có một cô gái đang kiên nhẫn giúp “Cô ấy” thắt dây váy phía sau.
Một phần dây đã được xỏ qua, đan chéo trên lưng “Cô gái” ấy, phần còn lại vẫn nằm trong tay cô gái, với sợi dây dài thượt thả lỏng xuống bên cạnh.
Bộ chăn ga đó, Tống Thanh đã từng thấy ở nhà, là bộ mà Nam Chi đã ôm từ tầng trên xuống, khi ấy cô sắp muộn làm nên người giặt giúp cô chính là anh.
Nhìn cách bài trí trong tranh, đây không phải phòng dưới lầu, mà là phòng của cô trên tầng, vẽ thế này chẳng khác nào ám chỉ rằng anh đang nằm trên giường cô, ngủ trong phòng cô, gối đầu lên bộ chăn ga của cô.
Thực ra, bây giờ anh đang ngủ trên giường của cô, gối đầu lên bộ chăn ga gối đệm của cô, nhưng sau khi mang xuống cho anh dùng Nam Chi đã xem đó là của anh rồi.
Ví dụ cô sẽ hay nói, phòng khách nhỏ là phòng của anh: “Tôi vào phòng cậu lấy đồ nha”, “Bộ chăn ga của cậu đã phơi khô rồi, tôi cũng để trên giường cho cậu rồi đấy.”
Thậm chí, khi đi vào nhà vệ sinh lầu một cũng sẽ nói, dùng nhà vệ sinh của anh một chút, nhưng thật ra tất cả đều là của cô.
Tống Thanh tiếp tục xem tranh, kéo xuống dưới thì có một dòng caption:
[Giúp vợ vừa thơm vừa mềm thắt dây áo ~]
Tống Thanh tiện tay mở phần bình luận ra đọc.
[Thiên ạ: Bách hợp hả, hai cô gái vừa thơm vừa mềm vừa đáng yêu!]
Tống Thanh nhấn trả lời.
[Tiểu Thái Dương: Không phải con gái cùng với con gái.]
Anh kiên nhẫn phản hồi từng bình luận đang hiểu lầm. Nhưng sau đó khi bấm vào xem phần bình luận đã bị ẩn đi kia, anh phát hiện đã có người nào đó giải thích trước rồi. Thế là anh lại lặng lẽ tìm từng bình luận mình đã gửi xóa hết.
Bản thân anh cũng chẳng hiểu vì sao phải làm như thế, dù sao thì làm xong hết anh mới tiếp tục viết code.
Gần đây Nam Chi bắt đầu giám sát anh, bảo anh không được thức quá muộn, cho nên hơn hai giờ một chút đã phải tắt máy, đi rửa mặt.
Khăn mặt, bàn chải đánh răng, kể cả chiếc cốc nhựa trên bàn cũng đều đã được cô thay mới, cái cũ còn bị Nam Chi cố tình giẫm nát rồi vứt vào thùng rác anh cũng đã nhìn thấy rồi.
Những chuyện thế này thỉnh thoảng sẽ phát sinh một lần, anh đã tập thành thói quen lâu rồi. Mỗi khi Nam Chi nhìn thấy anh dùng đồ cũ, đồ rách mãi cô không chịu đựng nổi thì sẽ làm như thế.
Ngay cả q**n l*t cũ cũng thế, nếu anh còn mặt thì cô cũng sẽ cắt nát rồi vứt đi, sau đó sẽ thay cái mới cho anh.
Nam Chi nói mặc đồ cũ lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể. Nhưng thật ra, anh đã giặt rất sạch sẽ rồi, anh chỉ muốn tiết kiệm chút tiền thôi.
Mấy cái q**n l*t mới cứ để dành sau này mặc thế thì khỏi cần phải mua thêm nữa.
Nam Chi đã tốn rất nhiều tiền để mua chân giả cho anh rồi.
Nhưng cô không chịu nổi, cũng chẳng còn cách nào khác, cắt thì cũng đã cắt rồi, thay thì cũng phải thay thôi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tống Thanh tiện thể tắm rửa luôn một lần.
Trước đây, tắm rửa còn khá bất tiện nhưng bây giờ thì không cần phải bọc màng bọc thực phẩm nữa, miệng vết thương đã lành hẳn, chỗ khâu chỉ còn lại những vết sẹo xấu xí mà thôi.
Tống Thanh không nhìn kỹ, c** s*ch đồ, tháo băng quấn trên chân rồi vào thẳng phòng tắm.
Trong phòng tắm có máy sưởi ấm, nên dù trời lạnh cũng không sợ, cái này là Nam Chi cố tình lắp thêm.
Trước đó, cô không có tắm rửa ở dưới lầu, cho nên dưới lầu chỉ có đèn sưởi, dạo gần đây anh thường hay vào nhà vệ sinh nên bị lạnh đến mức cảm nhẹ. Sau khi cô phát hiện ra đã lập tức mua một chiếc máy sưởi treo tường, nói rằng nếu bị ốm thì tiền đi bệnh viện còn tốn nhiều hơn thế này nhiều.
Mà nếu anh bị bệnh cô thật sự sẽ dẫn anh đi đến bệnh viện.
Vậy nên Tống Thanh ngoan ngoãn bật máy sưởi lên, không gian nhỏ bé lập tức vang lên tiếng ù ù, có gió ấm thổi ra, làn hơi ấm dễ chịu bao phủ lấy làn da tr*n tr** của anh.
Tống Thanh mở vòi nước, đợi một lúc đến khi nước nóng chảy ra mới bắt đầu dội lên người, rồi mới tắm rửa sạch sẽ.
Cũng giống như trước kia, anh vẫn ra sức kỳ cọ rất mạnh, từ đầu đến chân đến khi cả người đỏ ửng mới thôi. Sau khi thoa sữa tắm xong, lúc sắp bước ra ngoài anh mới bỗng dưng khựng lại nhớ đến bức tranh vẽ của Nam Chi trên mạng xã hội.
Trong tranh cô gái ôm lấy “Anh”, nói “Anh” thơm tho mềm mại.
Tống Thanh do dự một chút, rồi quay lại tắm thêm một lần nữa, làn da bị chà mạnh lần thứ hai như muốn bong ra. Anh phải thoa sữa tắm lại thêm lần nữa, ngay cả tóc cũng phải gội lại một lần nữa rồi mới chịu bước ra ngoài.
Quấn chiếc khăn tắm mềm mại lên, thay xong đồ ngủ đã chuẩn bị xong từ trước, vừa đi vào phòng khách nhỏ, vừa nghĩ.
Trước kia làm gì có điều kiện như thế này, không có sữa tắm, cũng chẳng có dầu gội, ngay cả xà phòng cũng tăng giá từ ba đồng lên sáu đầu nên phải dùng tiết kiệm.
Khi tắm cũng chẳng có quạt sưởi, chỉ có một tấm màn bằng ni lông mỏng, tắm xong cũng chẳng có khăn để lau khô, càng chẳng có đồ ngủ để thay.
Có nước nóng dùng đã là tốt lắm rồi.
Mười lần tắm thì tám lần do lạnh quá mà phát ốm, nhưng lúc đó còn trẻ, mấy bệnh vặt như thế không cần quan tâm nhiều, để yên cũng sẽ tự động khỏi mà thôi.
Còn bây giờ, có Nam Chi lo cho anh, mỗi ngày sống ở nơi này, đối với anh mà nói đều giống như một giấc mơ, có người lo chỗ ăn, chỗ ở, thậm chí còn quan tâm đến cả chuyện lắp chân giả cho anh, khăn mặt cũ, cốc nước vỡ cô cũng thay mới tất cả cho anh.
Tống Thanh đi tới phòng khách nhỏ, nhìn thấy hai con mèo đang nửa tỉnh nửa mơ nằm trong ổ chăn của mình. Mèo con nhìn thấy anh đến, hai móng vuốt dài vươn ra duỗi người, sau khi ngáp dài thì đi đến cạnh giường, thân thiết dụi dụi vào người anh.
Tống Thanh nâng tay lên sờ đầu mèo con.
Còn có thể v**t v* mèo của cô.
Anh đẩy mèo con sang một bên, ngồi xuống giường, dịch cơ thể đến đầu giường rồi mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc cảm ra.
Dạo gần đây anh hay cảm nhẹ, Nam Chi bắt anh phải uống thuốc. Từ trước đến giờ hầu như anh chẳng bao giờ uống thuốc, mùa đông bị cảm lạnh sẽ uống chút nước nóng rồi vào chăn ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ tốt lên thôi.
Lúc mới chuyển đến đây, anh cũng định làm như vậy, nhưng vì mất đi một chân, cử động trở nên vụng về, thời gian tắm cũng lâu hơn, lại đúng lúc bị lạnh, vậy là bệnh cứ kéo dài mãi hơn một tuần vẫn chưa khỏi.
Cũng vì lý do này, Nam Chi mới mua máy sưởi cho anh, còn thuốc, cô nhất quyết bắt anh uống. Lúc đầu anh thấy lãng phí, nhưng sau khi lục trong hòm thuốc, phát hiện ra có một hộp sắp hết hạn.
Giờ đã có máy sưởi, bệnh cảm của anh gần như đã khỏi rồi, nhưng vì thuốc sắp hết hạn, nên anh mở ra rồi theo hướng dẫn sử dụng mà uống hết.
Uống xong, anh cảm thấy có hơi chóng mặt, anh kéo gối ra xa một chút vừa đủ để có thể tựa đều lên rồi từ từ nằm xuống.
Hoặc cũng có thể là nước quá nóng, còn anh thì uống quá nhanh.
Tống Thanh lấy điện thoại tra thử hậu quả của việc uống thuốc cảm hết hạn, tra thấy triệu chứng của mình cũng không nghiêm trọng lắm, nên anh yên tâm đắp chăn, chuẩn bị ngủ, trước khi nhắm mắt, bỗng nhớ ra gì đó, anh thò tay ra khỏi chăn, kéo lấy cổ áo, đưa lên ngửi thử.
Chẳng ngửi thấy gì cả, bệnh cảm của anh vẫn chưa khỏi hẳn, mũi vẫn bị nghẹt, nên không ngửi được.
Tống Thanh đành tiếp tục nằm xuống, tự nhủ bản thân lần sau khi tắm phải chú ý hơn, không được để có mùi.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, cơn chóng mặt kia đã hoàn toàn biến mất, anh vẫn giống như thường ngày, tinh thần vui vẻ chuẩn bị nấu bữa sáng.
Nhà bên cạnh mà anh đang làm việc kia là một gia đình có ba người, đứa bé thì đang học mẫu giáo nên họ cần dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con mình.
Ăn ở bên ngoài họ cảm thấy không có dinh dưỡng và không vệ sinh lắm, nên trong hợp đồng của họ có thêm một việc lúc nấu cơm cần phải quay hình lại toàn bộ quá trình nấu.
Tống Thanh không có ý kiến gì.
Tống Thanh mặc quần áo chỉnh tề, lặng lẽ vào bếp, trước tiên khép cửa kính lại để giảm tiếng động. Giờ này Nam Chi đã đóng hết cửa sổ hướng vào trong, nên anh làm gì dưới này, cô cũng không nghe thấy.
Tống Thanh tiếp tục đẩy xe lăn, lấy nguyên liệu từ tủ lạnh nhà người thuê anh.
Nguyên liệu cần dùng đều do họ tự chuẩn bị, sau khi giao xong bữa tối hôm trước, anh sẽ tiện tay mang nguyên liệu cho hôm nay về.
Thỉnh thoảng có sử dụng đồ bên phía Nam Chi, anh cũng ghi sổ lại, cuối tháng sẽ thanh toán một lượt, rồi đưa tiền cho Nam Chi.
Tống Thanh làm cá rán, xào rau, nấu xong cơm, rồi mang đồ ăn sang để vào tủ trước cửa nhà họ.
Sáng sớm, khi họ thức dậy chuẩn bị đi học, sẽ lấy đồ ăn từ đó, sắp xếp xong, anh lại về ngủ thêm một giấc.
Canh thời gian, dậy trước khi Nam Chi thức giấc, rồi vào kho dọn dẹp đống phế liệu.
Hôm qua, Nam Chi đã hứa với anh, hôm nay cô sẽ dẫn anh đi bán đồng nát.
---
Lời tác giả:
Đừng học theo Tống Thanh nhé! Thuốc hết hạn không được uống đâu!
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 66: Đi bán phế liệu
10.0/10 từ 31 lượt.