Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 67: Dùng anh để luyện tập
85@-
Chỗ thu mua phế liệu khá xa, một mình anh thì đi lại không tiện. Trước kia mỗi lần đi đọc sách, anh đều sẽ mang theo một ít rác tái chế để bán dần, nhưng phải chia ra nhiều lần mới vận chuyển được hết.
Sau này, Nam Chi phát hiện những hộp giấy cũ trong thùng kho không còn nữa, nên hẹn anh khi nào gom đầy thì cùng nhau mang đi bán.
Ngoài những hộp giấy dư từ các kiện hàng, còn có cả những hộp đồ anh nhặt ở bên ngoài, mỗi lần đi siêu thị mua đồ, nếu thấy hộp carton còn sạch sẽ ở gần thùng rác hay ở một góc nào đó, anh đều sẽ tiện tay mà mang về nhà.
Mỗi tháng anh đều góp một đống lớn, dù cho anh đã sắp xếp gọn gàng, buộc chặt đến thế nào đi chăng nữa thì suy cho cùng đây cũng chỉ là rác, là thứ bẩn thỉu, nhưng Nam Chi vẫn sẵn lòng dùng xe của mình chở đống phế liệu đó của anh.
Thỉnh thoảng cô được tan làm sớm còn đi nhặt chúng cùng anh. Cô không chê bẩn, thậm chí còn mua hẳn một bộ đồ nghề nhặt rác như găng tay và kẹp gắp, có thể dùng nó để nhặt vỏ lon, chai nhựa, đỡ phải cúi người, cũng tiện lấy đồ trong thùng rác ra nữa.
Lúc Tống Thanh vẫn còn đang buộc chặt hộp giấy, Nam Chi đã thức dậy rồi, anh nghe thấy tiếng mở cửa sổ ở trên tầng.
Chẳng bao lâu sau, Nam Chi đã đi xuống lầu, cô cũng rửa mặt thay đồ xong xuôi rồi, còn nhớ rõ lời hẹn với anh. Trước tiên cô giúp anh khiêng hết đống phế liệu đã được buộc chặt này ra ngoài. Sau đó đẩy xe giúp anh, từ từ ra ngoài.
Bình thường những lúc đi bán phế liệu thế này hai người không ăn ở nhà. Bởi vì Nam Chi nói, lúc thu gom những thứ đó rất vất vả, nên cần phải tự thưởng cho bản thân mình một chút.
Cho nên hai người sẽ cầm số tiền bán phế liệu đấy ra ngoài đi ăn.
Từ nhà đến điểm thu mua phế liệu trên đường Phổ Tân chưa mất ba phút lái xe. Nam Chi dừng xe lại, bế Tống Thanh xuống trước. Sau đó mới khiêng từng bó phế liệu đến cho ông chủ cân giá.
Bán được mấy lần rồi, nên trong lòng cô cũng thầm đoán được, lần này có thể bán được ba mươi, bốn mươi tệ.
Số tiền này Tống Thanh chưa từng cầm bao giờ, mà đưa hết chúng cho cô. Sau đó cô sẽ dùng tiền này để dẫn anh đi ăn chơi vui vẻ, còn mua cho mình và anh mỗi người một ly trà sữa. Cứ thế số tiền mà anh vất vả tích góp cả nửa tháng cuối cùng lại bị cô tiêu sạch chỉ trong một buổi chiều, mà người này còn đang cầm ly trà sữa, còn cảm thấy cô thật tốt.
Anh không nói, nhưng ý tứ đều biểu hiện rõ ràng trong vẻ mặt, quen biết lâu thế rồi nên cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được ngay.
Dù tiền đều được tiêu cho anh, nhưng người nắm quyền quyết định vẫn là cô, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó. Cho nên cũng chính vì thế mà cô rất thích dẫn anh đi bán phế liệu.
Sau khi ăn no đủ thì cùng nhau đi kiếm phế liệu.
Nói thật ra, Nam Chi chịu rất nhiều áp lực về tinh thần, cả hai công việc cô đang làm đều đòi hỏi phải giao tiếp liên tục, không ngừng không nghỉ.
Mà trên đời này, điều mệt mỏi nhất chính là việc nói chuyện giữa người và người. Cho nên thỉnh thoảng không cần nghĩ gì cả, cùng Tống Thanh đi nhặt chút phế liệu đối với cô mà nói cũng là một cách để giải tỏa áp lực.
Thỉnh thoảng, hai người họ còn nhặt được vài thứ hay ho trong thùng rác. Chẳng hạn có lần, hai người nhặt được một bó hoa, vẫn còn nguyên vẹn, hai người cùng nhau tháo bao bì, phơi khô hoa rồi c*m v** bình sứ cạnh tivi, cảm thấy rất thú vị.
Thỉnh thoảng làm chút việc nhìn thì trông đang lãng phí thời gian, nhưng thật ra có thể làm cho bản thân thật vui vẻ thì cảm thấy chuyện đó cũng ý nghĩa.
Hôm nay hai người cũng giống như bình thường, bán phế liệu, đi ăn cơm, uống trà sữa, còn nhặt thêm phế liệu rồi mới vui vẻ trở về nhà.
Sau khi về nhà, Tống Thanh bắt tay vào làm cơm cho nhà kia. Còn Nam Chi thì đứng cạnh giúp đỡ anh rửa đồ ăn, lấy chén dĩa ở nơi xa mà anh không với tới, tiện thể tranh thủ quan sát anh, cố gắng học lỏm vài ba cách nấu của anh.
Tay nghề nấu nướng của anh càng ngày càng quen tay, dù là sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị gia vị hay xào nấu, từng động tác mà anh đang làm đều vô cùng thành thạo.
Trước đây anh cũng biết nấu ăn nhưng thực đơn không đa dạng như thế này, giờ thì anh liên tục học hỏi, liên tục thực hành. Hiện tại chỉ cần nói tên một món anh đã có thể lập tức nấu ngay mà không cần xem công thức.
Quá giỏi, cũng rất ngon.
Nói đến đây, Nam Chi nhớ đến một chuyện.
Lúc mới xin làm người nấu ăn cho gia đình kia, người chủ nhà đó thật ra không quá muốn nhận anh.
Người chủ nhà đó nói con của mình rất kén ăn. Họ đã thuê rất nhiều người đến nấu ăn nhưng đứa bé gần như không động đũa, mà bởi vì ăn uống thiếu chất nên gầy gò, nhỏ hơn hẳn những bạn bè cùng tuổi. Cho nên lần này, hai người họ có yêu cầu rất cao dành cho người đến nhà nấu ăn.
Sau khi Tống Thanh bị từ chối cũng không ép bọn họ, anh chỉ coi như đây là một sở thích mới. Từ đó, mỗi ngày anh đều chụp hình bữa cơm của hai người rồi đăng lên trang cá nhân.
Trước đó chưa bao giờ đăng, nhưng dạo đó ngày nào anh cũng đăng ảnh ba bữa, sáng, trưa, chiều tối, cũng càng ra sức học nấu ăn hơn.
Ưu điểm lớn nhất của Tống Thanh chính là không ngại phiền phức. Ẩm thực các nước chỉ cần thu hút được sự chú ý của anh, hoặc nếu Nam Chi tình cờ nhìn thấy món gì ngon rồi gửi cho anh, anh đều sẵn lòng tìm công thức để nấu thử.
Món ăn trong nước, ngoài nước, đặc sản các địa phương, các món ăn vặt anh đều làm thử, thực đơn mỗi ngày nhất là trong khoảng thời gian đó đều rất đa dạng, phong phú.
Khiến cho đôi vợ chồng trẻ kia thèm, nên cuối cùng không thể không thỏa hiệp.
Mới đầu chỉ nếm thử một chút, sau đó lại bị những món ngon đó thuyết phục. Dù sao cũng có rất nhiều món ăn vặt đặc sản tùy vùng không thể tìm được ở đây, những người giúp việc khác đều không muốn học món mới. Thuê anh, không những được ăn ngon, mà bất cứ món ăn nào họ tình cờ thấy trên mạng thấy ngon, chỉ cần gửi cho anh, anh đều có thể làm theo.
Cho nên cảm thấy anh cũng không tệ, sợ anh cảm thấy ít tiền nên không chịu tiếp tục, nên bây giờ một tháng của anh đã tăng lên được ba nghìn sáu trăm tệ.
Chủ nhà đó còn nói sau này làm thêm một khoảng thời gian nữa còn có thể tăng lương, ba tháng sau có thể lên đến bốn nghìn, năm nghìn tệ, làm được một năm có thể lên được tới năm nghìn, sáu nghìn tệ.
Dĩ nhiên số tiền này không cần phải nói, đều chuyển hết cho Nam Chi
Bây giờ trong tài khoản của cô có tiền thuê nhà, tiền bồi dưỡng, tiền vẽ tranh, cộng thêm thu nhập của Tống Thanh, tổng cộng tất cả cũng có thể xem như đã đạt đến cuộc sống khá giả.
Nam Chi khá hài lòng với tình hình tài chính hiện tại của mình. Nhưng khi có tiền rồi cô lại bắt đầu nảy sinh một tật xấu, càng ngày càng thấy chán làm, lúc nào cũng muốn nghỉ việc, cảm thấy đi làm bị sếp mắng chửi mà đồng lương sau khi đã trừ tiền bảo hiểm và tiền lương hưu chỉ có mấy trăm tệ, thật sự chẳng đáng để cô tiếp tục chịu khổ như thế nữa.
Đúng thế, ngày hôm qua cô lại bị mắng, chỉ vì đặt ống dẫn thức ăn cho một bệnh nhân già đang nửa tỉnh nửa mê. Bởi vì ông cụ trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã giãy giụa nên người nhà bệnh nhân mắng chửi cô.
Người nhà ông cụ cảm thấy cô vụng về, tay chân thô kệch, nhưng ngay khi đổi sang giáo viên hướng dẫn cho cô, một y tá đã có bảy năm kinh nghiệm, ông ấy cũng phản kháng. Bởi vì bản chất của quy trình này đã khó chịu sẵn chứ không phải lỗi do cô.
Sau đó, khi trưởng khoa điều dưỡng ra tay, bệnh nhân vẫn giãy giụa, nhưng nhẹ hơn một chút. Lúc đó cô mới mơ hồ nhận ra sự non nớt, kém cỏi của mình.
Mặc dù giáo viên của cô đã nói trưởng khoa đã làm công việc này mấy chục năm rồi, đương nhiên có rất nhiều kinh nghiệm. Còn hai người họ, bây giờ chỉ ở mức trung bình mà thôi, chuyện này cũng rất bình thường.
Nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình không ổn, cho nên cô tự mua bộ ống dẫn, định thực hành thử, xem có cách nào giúp bệnh nhân ít bị đau hơn một chút không.
*
Tống Thanh đã nấu cơm xong và mang sang nhà bên đó. Anh đang ngồi trong phòng khách nhỏ, cắt ghép video.
Hai vợ chồng thuê anh nấu ăn sợ anh làm không sạch sẽ, hoặc có thái độ làm việc qua loa nên mỗi bữa ăn đều yêu cầu anh quay video lại gửi cho họ xem.
Mà video này rất dài, chiếm rất nhiều bộ nhớ của điện thoại, vốn dĩ anh muốn xóa bớt đi nhưng sau đó bỗng nhiên nghĩ đến, anh có thể học nấu ăn từ những blogger ẩm thực trên mạng. Vậy tại sao anh không làm giống như họ, đăng video lên để tích lũy người theo dõi rồi từ từ kiếm tiền quảng cáo từ đó?
Cho dù không kiếm được tiền, các nhãn hàng cũng có thể gửi sản phẩm cho anh trải nghiệm, mà những món đồ đó đều chẳng rẻ chút nào.
Vốn dĩ anh đã có một tài khoản TikTok rồi, sau khi đăng video lên đó, anh tiếp tục đăng lên các nền tảng khác như Tiểu Hồng Thư, Bilibili. Anh cũng học được cách kiếm tiền từ nền tảng này.
Có một hình thức kiếm tiền dựa trên lượng truy cập vào trang cá nhân, càng nhiều lượt xem, nền tảng sẽ dựa theo đó mà quy đổi thành tiền cho anh.
Lúc đầu, hầu như không có ai click vào xem, nhưng sau khi liên tục đăng video, tích lũy đủ số lượng video nhất định, các nền tảng bắt đầu đề xuất video của anh nhiều hơn. Chỉ trong một tháng, anh đã kiếm được vài trăm tệ.
Thậm chí anh còn nhận được một yêu cầu quảng cáo cho nồi chiên không dầu, nhà cung cấp gửi sản phẩm miễn phí đến để anh làm một video review. Sau khi đăng tải, dựa trên lượng tương tác họ đã trả cho anh mấy trăm tệ.
Chiếc nồi chiên không dầu vẫn nằm đó, họ không thu về. Bây giờ anh vẫn đang dùng nó, vừa có đồ mới dùng, vừa có tiền xài, đúng là một công đôi việc.
Tống Thanh vừa chỉnh sửa video, vừa kiểm tra các tài khoản trên các nền tảng mạng xã hội, khi cảm thấy đã đủ mức rút tiền rồi thì anh lập tức rút hết, rồi chuyển tất cả cho Nam Chi.
Anh không cần tiền, chỉ khi đưa nó cho Nam Chi, anh mới cảm thấy yên tâm một chút.
Vừa chuyển khoản xong, anh tiếp tục điều chỉnh tốc độ phát video, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nôn khan vang lên.
Anh lập tức dừng video, lắng tai lên nghe cẩn thận, không phải ảo giác của anh, mà thật sự có tiếng nôn khan.
Tống Thanh ra khỏi phòng khách nhỏ, nhìn thấy Nam Chi đang dựa người vào bồn rửa mặt.
Trong gương, cô cầm một cái ống thông, cúi người súc miệng.
Tống Thanh dừng xe lại, hỏi cô: “Cô đang làm gì thế?”
Nam Chi lắc lắc nước trên tay: “Đang luyện tập đặt ống thông dạ dày.”
Thứ này thật sự rất khó chịu, cô đã thử rất nhiều lần nhưng chưa một lần nào thành công đưa nó xuống cả.
“Hôm qua lại bị mắng nữa, tôi muốn thử xem làm thế nào để đặt ống vào nhưng không cảm thấy đau.”
Tống Thanh nhìn qua gương thấy viền mắt đã đỏ hoe của cô. Anh im lặng một lúc, rồi cất giọng khẽ khàng: “Cô thử ở trên người tôi đi, tự mình không thử được trên người mình đâu.”
Giống như việc tự rạch dao lên người mình vậy, không thể xuống tay được. Nếu có thể tự làm thì với tính cách của Nam Chi thì chắc cô đã hoàn thành nó xong từ lâu rồi.
Nam Chi cau mày, nhìn ống thông trong tay, rồi lại nhìn sang anh. Cô biết thứ này khó chịu thế nào, nên cứ chần chừ mãi không thể đưa ra quyết định được.
Trái lại, Tống Thanh đã chuyển động xe lăn di chuyển xe lăn vào phòng tắm, xắn tay áo, hứng nước rửa tay sạch sẽ, vừa rửa vừa nói: “Cô đi ra phòng khách nhỏ chờ tôi đi, tôi sẽ ra ngay.”
Nam Chi ngẩn ra một chút, rồi bị anh đẩy ra ngoài, cô do dự một chút nhưng vẫn làm theo lời anh đi ra phòng khách nhỏ. Trước khi đi cô cất chiếc ống cũ đi, đổi sang một cái mới.
Cô không nghĩ chỉ một lần luyện tập đã tốt, cho nên mua tận mấy ống.
Với bản thân thì không thể làm đủ quy trình, nhưng khi đặt ống cho Tống Thanh, cô đã đeo găng tay y tế vào.
Bên kia, Tống Thanh cũng đã chuẩn bị xong và đang đi vào phòng khách nhỏ.
Anh biết trong khoa của Nam Chi, những bệnh nhân cần đặt ống thông dạ dày thường là những trường hợp đặt biệt hoặc bệnh nặng phải nằm yên trên giường. Vì thế, để mô phỏng được tình huống thực tế, anh đã tự mình trèo lên giường, nằm ở vị trí mà Nam Chi có thể thuận lợi làm việc.
Vừa kéo chăn lên đắp xong, thì Nam Chi cũng đã đeo găng tay xong, dùng khăn sát khuẩn chuyên dụng lau sạch ống thông. Cô đứng cạnh giường, ngón tay khẽ run lên, mãi không thể xuống tay được.
Tống Thanh chủ động kéo tay áo của cô, ra hiệu cô có thể bắt đầu rồi.
Nam Chi phải mất mấy giây để chuẩn bị tâm lý. Cuối cùng vẫn cầm lấy một đầu ống, cúi xuống và bắt đầu thao tác.
Mới đầu cũng không thuận lợi lắm, dù đã luyện tập nhiều lần trên mô hình trong bệnh viện, nhưng người thật không phải mô hình vô tri, mô hình có thể luyện bao nhiêu lần cũng được, còn con người thì sẽ cảm thấy khó chịu, cơ thể con người có phản xạ tự nhiên, khi đau đớn sẽ phản kháng trong vô thức, cản trở quá trình thực hiện. Nhìn thấy đối phương đang chịu đựng, cô cũng không thể chịu đựng được mà bất giác dừng lại muốn đợi anh thích ứng trước.
Nhưng mấy thứ đồ này, đau dài chẳng bằng đau ngắn, có ngoại vật tiến vào sẽ không nhịn được mà nuốt xuống, hoặc nôn ra. Nếu vẫn cứ tiếp tục như thế có thể sẽ dẫn đến việc trào ngược dịch trong dạ dày, nên cách tốt nhất là dứt khoát đưa vào luôn một lần.
Nam Chi vừa nghĩ như thế thì vừa tiếp tục thao tác, Tống Thanh là người có sức chịu đựng rất giỏi, anh không gào thét, không chống cự như những bệnh nhân khác, mà chỉ im lặng nhắm mắt, để mặc cô làm, điều này khiến cô dần trở nên bình tĩnh hơn, không còn sợ mình phạm sai lầm rồi bị mắng nữa. Cho nên không bao lâu sau, ống thông đã được cô đưa vào trong thành công.
Tống Thanh khó chịu nhíu mày, mắt cũng nhắm lại, nước mắt sinh lý cũng chảy xuống khỏi khóe mắt.
Khi ống thông đi xuống đến vị trí sâu nhất, Nam Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xác nhận ống đã nằm trong dạ dày, sau đó tiêm một ít nước ấm vào, hoàn thành quy trình “Cho ăn” của bệnh viện rồi mới rút ống ra.
Sau khi dọn dẹp xong dụng cụ y tế, cô quay đầu lại nhìn anh. Tống Thanh đưa tay lên che cổ họng, ngón tay khẽ xoa nhẹ yết hầu đang trượt lên trượt xuống không ngừng, liên tục nuốt nước bọt để làm dịu cảm giác khó chịu, mắt anh vẫn nhắm chặt, đến khi mở ra lần nữa thì mắt cũng lấp lánh nước.
Nam Chi chờ anh bình tĩnh lại mới hỏi: “Cảm nhận thế nào?”
Tống Thanh nhíu mày: “Rất khó chịu, phần đầu hơi chậm, phần sau lại hơi nhanh.”
Nam Chi gật đầu, nhớ kỹ lời anh nói.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chỗ thu mua phế liệu khá xa, một mình anh thì đi lại không tiện. Trước kia mỗi lần đi đọc sách, anh đều sẽ mang theo một ít rác tái chế để bán dần, nhưng phải chia ra nhiều lần mới vận chuyển được hết.
Sau này, Nam Chi phát hiện những hộp giấy cũ trong thùng kho không còn nữa, nên hẹn anh khi nào gom đầy thì cùng nhau mang đi bán.
Ngoài những hộp giấy dư từ các kiện hàng, còn có cả những hộp đồ anh nhặt ở bên ngoài, mỗi lần đi siêu thị mua đồ, nếu thấy hộp carton còn sạch sẽ ở gần thùng rác hay ở một góc nào đó, anh đều sẽ tiện tay mà mang về nhà.
Mỗi tháng anh đều góp một đống lớn, dù cho anh đã sắp xếp gọn gàng, buộc chặt đến thế nào đi chăng nữa thì suy cho cùng đây cũng chỉ là rác, là thứ bẩn thỉu, nhưng Nam Chi vẫn sẵn lòng dùng xe của mình chở đống phế liệu đó của anh.
Thỉnh thoảng cô được tan làm sớm còn đi nhặt chúng cùng anh. Cô không chê bẩn, thậm chí còn mua hẳn một bộ đồ nghề nhặt rác như găng tay và kẹp gắp, có thể dùng nó để nhặt vỏ lon, chai nhựa, đỡ phải cúi người, cũng tiện lấy đồ trong thùng rác ra nữa.
Lúc Tống Thanh vẫn còn đang buộc chặt hộp giấy, Nam Chi đã thức dậy rồi, anh nghe thấy tiếng mở cửa sổ ở trên tầng.
Chẳng bao lâu sau, Nam Chi đã đi xuống lầu, cô cũng rửa mặt thay đồ xong xuôi rồi, còn nhớ rõ lời hẹn với anh. Trước tiên cô giúp anh khiêng hết đống phế liệu đã được buộc chặt này ra ngoài. Sau đó đẩy xe giúp anh, từ từ ra ngoài.
Bình thường những lúc đi bán phế liệu thế này hai người không ăn ở nhà. Bởi vì Nam Chi nói, lúc thu gom những thứ đó rất vất vả, nên cần phải tự thưởng cho bản thân mình một chút.
Cho nên hai người sẽ cầm số tiền bán phế liệu đấy ra ngoài đi ăn.
Từ nhà đến điểm thu mua phế liệu trên đường Phổ Tân chưa mất ba phút lái xe. Nam Chi dừng xe lại, bế Tống Thanh xuống trước. Sau đó mới khiêng từng bó phế liệu đến cho ông chủ cân giá.
Bán được mấy lần rồi, nên trong lòng cô cũng thầm đoán được, lần này có thể bán được ba mươi, bốn mươi tệ.
Số tiền này Tống Thanh chưa từng cầm bao giờ, mà đưa hết chúng cho cô. Sau đó cô sẽ dùng tiền này để dẫn anh đi ăn chơi vui vẻ, còn mua cho mình và anh mỗi người một ly trà sữa. Cứ thế số tiền mà anh vất vả tích góp cả nửa tháng cuối cùng lại bị cô tiêu sạch chỉ trong một buổi chiều, mà người này còn đang cầm ly trà sữa, còn cảm thấy cô thật tốt.
Anh không nói, nhưng ý tứ đều biểu hiện rõ ràng trong vẻ mặt, quen biết lâu thế rồi nên cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được ngay.
Dù tiền đều được tiêu cho anh, nhưng người nắm quyền quyết định vẫn là cô, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó. Cho nên cũng chính vì thế mà cô rất thích dẫn anh đi bán phế liệu.
Sau khi ăn no đủ thì cùng nhau đi kiếm phế liệu.
Nói thật ra, Nam Chi chịu rất nhiều áp lực về tinh thần, cả hai công việc cô đang làm đều đòi hỏi phải giao tiếp liên tục, không ngừng không nghỉ.
Mà trên đời này, điều mệt mỏi nhất chính là việc nói chuyện giữa người và người. Cho nên thỉnh thoảng không cần nghĩ gì cả, cùng Tống Thanh đi nhặt chút phế liệu đối với cô mà nói cũng là một cách để giải tỏa áp lực.
Thỉnh thoảng, hai người họ còn nhặt được vài thứ hay ho trong thùng rác. Chẳng hạn có lần, hai người nhặt được một bó hoa, vẫn còn nguyên vẹn, hai người cùng nhau tháo bao bì, phơi khô hoa rồi c*m v** bình sứ cạnh tivi, cảm thấy rất thú vị.
Thỉnh thoảng làm chút việc nhìn thì trông đang lãng phí thời gian, nhưng thật ra có thể làm cho bản thân thật vui vẻ thì cảm thấy chuyện đó cũng ý nghĩa.
Hôm nay hai người cũng giống như bình thường, bán phế liệu, đi ăn cơm, uống trà sữa, còn nhặt thêm phế liệu rồi mới vui vẻ trở về nhà.
Sau khi về nhà, Tống Thanh bắt tay vào làm cơm cho nhà kia. Còn Nam Chi thì đứng cạnh giúp đỡ anh rửa đồ ăn, lấy chén dĩa ở nơi xa mà anh không với tới, tiện thể tranh thủ quan sát anh, cố gắng học lỏm vài ba cách nấu của anh.
Tay nghề nấu nướng của anh càng ngày càng quen tay, dù là sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị gia vị hay xào nấu, từng động tác mà anh đang làm đều vô cùng thành thạo.
Trước đây anh cũng biết nấu ăn nhưng thực đơn không đa dạng như thế này, giờ thì anh liên tục học hỏi, liên tục thực hành. Hiện tại chỉ cần nói tên một món anh đã có thể lập tức nấu ngay mà không cần xem công thức.
Quá giỏi, cũng rất ngon.
Nói đến đây, Nam Chi nhớ đến một chuyện.
Lúc mới xin làm người nấu ăn cho gia đình kia, người chủ nhà đó thật ra không quá muốn nhận anh.
Người chủ nhà đó nói con của mình rất kén ăn. Họ đã thuê rất nhiều người đến nấu ăn nhưng đứa bé gần như không động đũa, mà bởi vì ăn uống thiếu chất nên gầy gò, nhỏ hơn hẳn những bạn bè cùng tuổi. Cho nên lần này, hai người họ có yêu cầu rất cao dành cho người đến nhà nấu ăn.
Sau khi Tống Thanh bị từ chối cũng không ép bọn họ, anh chỉ coi như đây là một sở thích mới. Từ đó, mỗi ngày anh đều chụp hình bữa cơm của hai người rồi đăng lên trang cá nhân.
Trước đó chưa bao giờ đăng, nhưng dạo đó ngày nào anh cũng đăng ảnh ba bữa, sáng, trưa, chiều tối, cũng càng ra sức học nấu ăn hơn.
Ưu điểm lớn nhất của Tống Thanh chính là không ngại phiền phức. Ẩm thực các nước chỉ cần thu hút được sự chú ý của anh, hoặc nếu Nam Chi tình cờ nhìn thấy món gì ngon rồi gửi cho anh, anh đều sẵn lòng tìm công thức để nấu thử.
Món ăn trong nước, ngoài nước, đặc sản các địa phương, các món ăn vặt anh đều làm thử, thực đơn mỗi ngày nhất là trong khoảng thời gian đó đều rất đa dạng, phong phú.
Khiến cho đôi vợ chồng trẻ kia thèm, nên cuối cùng không thể không thỏa hiệp.
Mới đầu chỉ nếm thử một chút, sau đó lại bị những món ngon đó thuyết phục. Dù sao cũng có rất nhiều món ăn vặt đặc sản tùy vùng không thể tìm được ở đây, những người giúp việc khác đều không muốn học món mới. Thuê anh, không những được ăn ngon, mà bất cứ món ăn nào họ tình cờ thấy trên mạng thấy ngon, chỉ cần gửi cho anh, anh đều có thể làm theo.
Cho nên cảm thấy anh cũng không tệ, sợ anh cảm thấy ít tiền nên không chịu tiếp tục, nên bây giờ một tháng của anh đã tăng lên được ba nghìn sáu trăm tệ.
Chủ nhà đó còn nói sau này làm thêm một khoảng thời gian nữa còn có thể tăng lương, ba tháng sau có thể lên đến bốn nghìn, năm nghìn tệ, làm được một năm có thể lên được tới năm nghìn, sáu nghìn tệ.
Dĩ nhiên số tiền này không cần phải nói, đều chuyển hết cho Nam Chi
Bây giờ trong tài khoản của cô có tiền thuê nhà, tiền bồi dưỡng, tiền vẽ tranh, cộng thêm thu nhập của Tống Thanh, tổng cộng tất cả cũng có thể xem như đã đạt đến cuộc sống khá giả.
Nam Chi khá hài lòng với tình hình tài chính hiện tại của mình. Nhưng khi có tiền rồi cô lại bắt đầu nảy sinh một tật xấu, càng ngày càng thấy chán làm, lúc nào cũng muốn nghỉ việc, cảm thấy đi làm bị sếp mắng chửi mà đồng lương sau khi đã trừ tiền bảo hiểm và tiền lương hưu chỉ có mấy trăm tệ, thật sự chẳng đáng để cô tiếp tục chịu khổ như thế nữa.
Đúng thế, ngày hôm qua cô lại bị mắng, chỉ vì đặt ống dẫn thức ăn cho một bệnh nhân già đang nửa tỉnh nửa mê. Bởi vì ông cụ trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã giãy giụa nên người nhà bệnh nhân mắng chửi cô.
Người nhà ông cụ cảm thấy cô vụng về, tay chân thô kệch, nhưng ngay khi đổi sang giáo viên hướng dẫn cho cô, một y tá đã có bảy năm kinh nghiệm, ông ấy cũng phản kháng. Bởi vì bản chất của quy trình này đã khó chịu sẵn chứ không phải lỗi do cô.
Sau đó, khi trưởng khoa điều dưỡng ra tay, bệnh nhân vẫn giãy giụa, nhưng nhẹ hơn một chút. Lúc đó cô mới mơ hồ nhận ra sự non nớt, kém cỏi của mình.
Mặc dù giáo viên của cô đã nói trưởng khoa đã làm công việc này mấy chục năm rồi, đương nhiên có rất nhiều kinh nghiệm. Còn hai người họ, bây giờ chỉ ở mức trung bình mà thôi, chuyện này cũng rất bình thường.
Nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình không ổn, cho nên cô tự mua bộ ống dẫn, định thực hành thử, xem có cách nào giúp bệnh nhân ít bị đau hơn một chút không.
*
Tống Thanh đã nấu cơm xong và mang sang nhà bên đó. Anh đang ngồi trong phòng khách nhỏ, cắt ghép video.
Hai vợ chồng thuê anh nấu ăn sợ anh làm không sạch sẽ, hoặc có thái độ làm việc qua loa nên mỗi bữa ăn đều yêu cầu anh quay video lại gửi cho họ xem.
Mà video này rất dài, chiếm rất nhiều bộ nhớ của điện thoại, vốn dĩ anh muốn xóa bớt đi nhưng sau đó bỗng nhiên nghĩ đến, anh có thể học nấu ăn từ những blogger ẩm thực trên mạng. Vậy tại sao anh không làm giống như họ, đăng video lên để tích lũy người theo dõi rồi từ từ kiếm tiền quảng cáo từ đó?
Cho dù không kiếm được tiền, các nhãn hàng cũng có thể gửi sản phẩm cho anh trải nghiệm, mà những món đồ đó đều chẳng rẻ chút nào.
Vốn dĩ anh đã có một tài khoản TikTok rồi, sau khi đăng video lên đó, anh tiếp tục đăng lên các nền tảng khác như Tiểu Hồng Thư, Bilibili. Anh cũng học được cách kiếm tiền từ nền tảng này.
Có một hình thức kiếm tiền dựa trên lượng truy cập vào trang cá nhân, càng nhiều lượt xem, nền tảng sẽ dựa theo đó mà quy đổi thành tiền cho anh.
Lúc đầu, hầu như không có ai click vào xem, nhưng sau khi liên tục đăng video, tích lũy đủ số lượng video nhất định, các nền tảng bắt đầu đề xuất video của anh nhiều hơn. Chỉ trong một tháng, anh đã kiếm được vài trăm tệ.
Thậm chí anh còn nhận được một yêu cầu quảng cáo cho nồi chiên không dầu, nhà cung cấp gửi sản phẩm miễn phí đến để anh làm một video review. Sau khi đăng tải, dựa trên lượng tương tác họ đã trả cho anh mấy trăm tệ.
Chiếc nồi chiên không dầu vẫn nằm đó, họ không thu về. Bây giờ anh vẫn đang dùng nó, vừa có đồ mới dùng, vừa có tiền xài, đúng là một công đôi việc.
Tống Thanh vừa chỉnh sửa video, vừa kiểm tra các tài khoản trên các nền tảng mạng xã hội, khi cảm thấy đã đủ mức rút tiền rồi thì anh lập tức rút hết, rồi chuyển tất cả cho Nam Chi.
Anh không cần tiền, chỉ khi đưa nó cho Nam Chi, anh mới cảm thấy yên tâm một chút.
Vừa chuyển khoản xong, anh tiếp tục điều chỉnh tốc độ phát video, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nôn khan vang lên.
Anh lập tức dừng video, lắng tai lên nghe cẩn thận, không phải ảo giác của anh, mà thật sự có tiếng nôn khan.
Tống Thanh ra khỏi phòng khách nhỏ, nhìn thấy Nam Chi đang dựa người vào bồn rửa mặt.
Trong gương, cô cầm một cái ống thông, cúi người súc miệng.
Tống Thanh dừng xe lại, hỏi cô: “Cô đang làm gì thế?”
Nam Chi lắc lắc nước trên tay: “Đang luyện tập đặt ống thông dạ dày.”
Thứ này thật sự rất khó chịu, cô đã thử rất nhiều lần nhưng chưa một lần nào thành công đưa nó xuống cả.
“Hôm qua lại bị mắng nữa, tôi muốn thử xem làm thế nào để đặt ống vào nhưng không cảm thấy đau.”
Tống Thanh nhìn qua gương thấy viền mắt đã đỏ hoe của cô. Anh im lặng một lúc, rồi cất giọng khẽ khàng: “Cô thử ở trên người tôi đi, tự mình không thử được trên người mình đâu.”
Giống như việc tự rạch dao lên người mình vậy, không thể xuống tay được. Nếu có thể tự làm thì với tính cách của Nam Chi thì chắc cô đã hoàn thành nó xong từ lâu rồi.
Nam Chi cau mày, nhìn ống thông trong tay, rồi lại nhìn sang anh. Cô biết thứ này khó chịu thế nào, nên cứ chần chừ mãi không thể đưa ra quyết định được.
Trái lại, Tống Thanh đã chuyển động xe lăn di chuyển xe lăn vào phòng tắm, xắn tay áo, hứng nước rửa tay sạch sẽ, vừa rửa vừa nói: “Cô đi ra phòng khách nhỏ chờ tôi đi, tôi sẽ ra ngay.”
Nam Chi ngẩn ra một chút, rồi bị anh đẩy ra ngoài, cô do dự một chút nhưng vẫn làm theo lời anh đi ra phòng khách nhỏ. Trước khi đi cô cất chiếc ống cũ đi, đổi sang một cái mới.
Cô không nghĩ chỉ một lần luyện tập đã tốt, cho nên mua tận mấy ống.
Với bản thân thì không thể làm đủ quy trình, nhưng khi đặt ống cho Tống Thanh, cô đã đeo găng tay y tế vào.
Bên kia, Tống Thanh cũng đã chuẩn bị xong và đang đi vào phòng khách nhỏ.
Anh biết trong khoa của Nam Chi, những bệnh nhân cần đặt ống thông dạ dày thường là những trường hợp đặt biệt hoặc bệnh nặng phải nằm yên trên giường. Vì thế, để mô phỏng được tình huống thực tế, anh đã tự mình trèo lên giường, nằm ở vị trí mà Nam Chi có thể thuận lợi làm việc.
Vừa kéo chăn lên đắp xong, thì Nam Chi cũng đã đeo găng tay xong, dùng khăn sát khuẩn chuyên dụng lau sạch ống thông. Cô đứng cạnh giường, ngón tay khẽ run lên, mãi không thể xuống tay được.
Tống Thanh chủ động kéo tay áo của cô, ra hiệu cô có thể bắt đầu rồi.
Nam Chi phải mất mấy giây để chuẩn bị tâm lý. Cuối cùng vẫn cầm lấy một đầu ống, cúi xuống và bắt đầu thao tác.
Mới đầu cũng không thuận lợi lắm, dù đã luyện tập nhiều lần trên mô hình trong bệnh viện, nhưng người thật không phải mô hình vô tri, mô hình có thể luyện bao nhiêu lần cũng được, còn con người thì sẽ cảm thấy khó chịu, cơ thể con người có phản xạ tự nhiên, khi đau đớn sẽ phản kháng trong vô thức, cản trở quá trình thực hiện. Nhìn thấy đối phương đang chịu đựng, cô cũng không thể chịu đựng được mà bất giác dừng lại muốn đợi anh thích ứng trước.
Nhưng mấy thứ đồ này, đau dài chẳng bằng đau ngắn, có ngoại vật tiến vào sẽ không nhịn được mà nuốt xuống, hoặc nôn ra. Nếu vẫn cứ tiếp tục như thế có thể sẽ dẫn đến việc trào ngược dịch trong dạ dày, nên cách tốt nhất là dứt khoát đưa vào luôn một lần.
Nam Chi vừa nghĩ như thế thì vừa tiếp tục thao tác, Tống Thanh là người có sức chịu đựng rất giỏi, anh không gào thét, không chống cự như những bệnh nhân khác, mà chỉ im lặng nhắm mắt, để mặc cô làm, điều này khiến cô dần trở nên bình tĩnh hơn, không còn sợ mình phạm sai lầm rồi bị mắng nữa. Cho nên không bao lâu sau, ống thông đã được cô đưa vào trong thành công.
Tống Thanh khó chịu nhíu mày, mắt cũng nhắm lại, nước mắt sinh lý cũng chảy xuống khỏi khóe mắt.
Khi ống thông đi xuống đến vị trí sâu nhất, Nam Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xác nhận ống đã nằm trong dạ dày, sau đó tiêm một ít nước ấm vào, hoàn thành quy trình “Cho ăn” của bệnh viện rồi mới rút ống ra.
Sau khi dọn dẹp xong dụng cụ y tế, cô quay đầu lại nhìn anh. Tống Thanh đưa tay lên che cổ họng, ngón tay khẽ xoa nhẹ yết hầu đang trượt lên trượt xuống không ngừng, liên tục nuốt nước bọt để làm dịu cảm giác khó chịu, mắt anh vẫn nhắm chặt, đến khi mở ra lần nữa thì mắt cũng lấp lánh nước.
Nam Chi chờ anh bình tĩnh lại mới hỏi: “Cảm nhận thế nào?”
Tống Thanh nhíu mày: “Rất khó chịu, phần đầu hơi chậm, phần sau lại hơi nhanh.”
Nam Chi gật đầu, nhớ kỹ lời anh nói.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 67: Dùng anh để luyện tập
10.0/10 từ 31 lượt.