Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 65: Tại sao vậy?
117@-
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Chi chẳng thấy chút thành tựu nào cả. Cô còn chưa kịp tiết lộ gì thì anh đã biết hết trơn rồi.
Có lẽ là cô đã để lộ sơ hở ở chỗ nào đó, ví dụ gần đây cô cứ giấu giấu giếm giếm, hành động thần bí, làm nhiều chuyện trông có vẻ kỳ lạ nên khiến anh cảm thấy nghi ngờ.
Cũng có thể là vừa nãy, khi cô nhắn tin xác nhận giao bánh với chủ tiệm trên điện thoại, đã bị anh nhìn thấy lịch sử trò chuyện rồi.
Nam Chi hỏi thử mới biết được thì ra những việc hôm nay cô làm, anh đều biết hết cả, từ chuyện giá cả, sinh nhật thậm chí là chuyện nhặt tiền kia nữa.
Chuyện giá cả thì cô còn hiểu được, lúc trước giấu bà nội vì bà nội không rành về điện thoại thông minh, cũng không biết dùng mấy ứng dụng như Mỹ Đoàn này kia, khi quan tâm đến chuyện tiền nong thì bà cũng chỉ có thể hỏi cô là giá bao nhiêu.
Cô nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.
Nhưng Tống Thanh thì khác, nếu nghĩ về giá cả, anh chỉ cần lên mạng tra một chút sẽ biết rõ ràng ngay.
Mà thật ra cô đã quên mất chuyện này, thật ra một người quen sống tiết kiệm, trước khi làm gì cũng sẽ kiểm tra giá cả cho thật hợp lý.
Chắc chắn Tống Thanh cũng đã từng tra rồi.
Nhưng chuyện nhặt tiền thì cô không thể nào hiểu nổi. Cô hỏi thử anh, thì anh bảo là cái bóng của cô đã bán đứng cô rồi.
Lúc đó là dưới đèn đường, vì sợ trời tối quá thì anh sẽ không nhìn thấy nên cô mới cố tình chọn chỗ dưới ánh sáng đèn. Bởi vì trên đầu có đèn, chiếu thẳng xuống dưới, đổ xuống nền đường một chiếc bóng nho nhỏ, mờ mờ, nên cô cũng chẳng để ý. Thế mà vào lúc đó, Tống Thanh nhìn thấy cái bóng của cô khi cô lấy tiền ra rồi vứt xuống.
Nam Chi: “...”
Được rồi.
Anh không dễ bị lừa như thế.
Sau khi bị phát hiện rồi, nên Nam Chi cũng quang minh chính đại hỏi thẳng anh, hôm nay chơi có vui không?
Tống Thanh ngồi trên xe lăn, ánh sáng mờ ảo bao quanh anh, gương mặt nghiêm túc khẽ gật đầu: “Vui lắm.”
Nam Chi hài lòng, cho dù ngoài sáng hay trong tối, thật ra mục đích của cô chỉ có một, cô muốn làm anh vui vẻ, cho nên anh vui vẻ là được rồi.
Nam Chi tiến lên vài bước, đặt bánh ngọt trên bàn trà trước ghế sô pha, mở nơ thắt hộp bánh ra, cắm mười tám ngọn nến lên trên mặt bánh.
Vốn dĩ đèn trong phòng không bật quá sáng, giờ lại tắt bớt hai cái chỉ để lại một ngọn đèn đứng bên cạnh bàn trà, không gian xung quanh càng tối hơn nhưng cũng ấm áp hơn, giống với không khí ngày xưa trong căn nhà cũ, thắp nến mừng sinh nhật.
Trước bàn trà, hai con mèo cũng bởi vì đã quen nhau nên thường xuyên tranh ăn, sợ chúng làm hỏng mất nên hai người cũng phân công rõ ràng. Nam Chi đi tắt đèn, còn Tống Thanh ngồi trong, không để mèo đến gần bàn chờ Nam Chi trở về.
Nam Chi nhanh chóng quay trở về, cẩn thận lấy trong túi nhựa ra một chiếc mũ bằng giấy, gấp tròn lại rồi đội lên đầu anh. Sau đó thắp nến tắt hết đèn, để anh ước nguyện trong căn phòng nửa sáng nửa tối này.
Mà ước nguyện của anh rất đơn giản, chỉ cần mãi mãi như thế này là được rồi.
Ước nguyện xong, lúc ăn bánh kem anh còn bị bôi kem lên mặt, Nam Chi bảo rằng sinh nhật thì phải có nghi thức này. Dù đã no căng nhưng hai người vẫn cố mỗi người ăn một miếng, hai con mèo cũng được nếm thử một chút.
Bởi vì mèo không ăn được bánh kem, nên chỉ l**m một chút cho có lệ rồi thôi.
Phần bánh ngọt còn lại hơn nửa cái hai người không ăn hết thì đã được gói lại cẩn thận rồi cất vào tủ lạnh, chờ khi nào muốn ăn thì lấy ra ăn tiếp xem như một món điểm tâm nhẹ.
Bánh cũng đã đưa, quà cũng đã tặng, quả nhiên là chân giả. Thậm chí cô còn đã tìm sẵn trung tâm phục hồi chức năng, người cần trị liệu được đăng ký bằng tên và số điện thoại của anh, nên trước đó đã có người bên trung tâm gọi đến liên hệ với anh rồi.
Những thứ như chân giả này cần phải đến tận nơi để điều chỉnh và làm theo yêu cầu của người dùng nó, không thể tự nhiên mà có nó được. Vì thế thứ mà cô cho anh xem chính là ảnh chụp khi cô đến đó.
Môi trường xung quanh rất tốt, giáo sư mà cô hẹn làm chân giả sợ cũng là người có tiếng trong giới, rất nổi tiếng, tóm lại anh chẳng hề có một chút ý kiến nào cả.
Mười giờ, Nam Chi nói sinh nhật hôm nay còn chưa kết thúc, phải đến mười hai giờ hôm nay mới tính là kết thúc.
Trước thời gian đó, anh có thể nói ra một vài yêu cầu, chỉ cần không phải yêu cầu gì đặc biệt khó làm thì đều có thể.
Tống Thanh không có yêu cầu gì. Nam Chi không cho anh nói như thế nên anh đành phải nói, cứ hòa thuận giống như thế này là được rồi.
Anh vẫn giống như trạng thái bình thường khi hai người ở chung với nhau, ngồi trên ghế sô pha, bận việc của mình. Mùa đông ngày càng trở lạnh, chỗ của Nam Chi cũng càng ngày càng nhiều chăn, thỉnh thoảng sẽ trốn dưới chăn chạm anh một chút, cho anh xem tranh của cô rồi hỏi anh thấy cô vẽ đẹp không?
Cô còn từng thiết kế hình dáng cho chiếc chân giả của anh nữa, phát sáng như khoa học kỹ thuật tương lai, vô cùng đáng yêu, bên trên vẽ đầy hình Hỷ Dương Dương, Mỹ Dương Dương (*), trông đậm chất cổ phong, kiểu dáng thế nào cũng có.
(*) Hỷ Dương Dương, Mỹ Dương Dương: Là hai nhân vật trong bộ phim hoạt hình Trung Quốc nổi tiếng “Hỷ Dương Dương và Đại Lang” (). Hỷ Dương Dương (): Nhân vật chính, một chú cừu thông minh, nhanh nhẹn và lém lỉnh. Mỹ Dương Dương (): Một cô cừu xinh đẹp, điệu đà, thích làm đẹp và có tính cách dịu dàng.
Từ sau khi cô vẽ chân cho anh, rảnh rỗi không có việc gì làm thì tìm tòi vẽ vớ mới và giày mới cho anh.
Còn có cả dáng vẻ anh mặc trang phục hầu gái nữa.
Trước kia khi còn ở nhà chú thím, khi con gái họ cười mang ý chế giễu, thì Nam Chi hoàn toàn chấp nhận và trân trọng, không hề có ý coi thường, thậm chí còn có chút thích thú ở mảng vẽ tranh biếm họa này.
Cô thích mấy cậu nhóc mặc trang phục nữ.
Cô thích idol nào thì sẽ vẽ idol đó mặc đồ nữ, đi tất lưới, giày cao gót các kiểu.
Có người đã gửi tranh của cô cho idol, không ngờ idol thực sự mặc đúng bộ đồ nữ, tất lưới và giày cao gót y hệt trong tranh.
Trang phục giống hệt như trong tranh, còn cố ý tạo kiểu giống hệt như tư thế trong tranh, chỉ một màn tương tác này thôi đã lập tức đẩy cả idol và cô lên thẳng hotsearch.
Vốn dĩ Nam Chi cũng có không ít fan, chỉ một lần này cô ấy tăng một lèo gần cả triệu người theo dõi.
Cô không dám tự đọc bình luận của mọi người về mình, nên đều nhờ anh giúp xem trước sau khi xem xong hết thì chuyển lời cho cô.
Cô càng nổi tiếng thì bình luận tiêu cực cũng ngày càng nhiều, có người chê trình độ vẽ tranh của cô vậy mà cũng nổi được. Họ vẽ bằng chân còn vẽ đẹp hơn cô, cũng có người bảo cô đang cố gắng xây dựng hình tượng thần đồng.
Khi còn là học sinh tiểu học đã có kỹ thuật vẽ tranh siêu siêu tốt. Thật ra là do các tài khoản chuyên săn tin đào lại quá khứ của cô, phát hiện lúc cô vừa bắt đầu vẽ là từ khi mới học tiểu học, rồi đăng lên chỉ để tranh thủ kiếm tương tác.
Không liên quan đến cô, cô thậm chí còn chẳng biết gì, chờ đến khi trên mạng ngập tràn các bình luận kiểu như “Lão sư (*) đỉnh thật đấy, hóa ra lão đại tôi hâm mộ lại là một học sinh tiểu học mà, sao mọi người đều tiến hóa rồi mà chẳng kéo tôi theo thế.” Sau khi cô đọc bình luận này còn không biết lão sư mà người đó nói đến là ai mà lại giỏi như thế, kết quả khi vừa mới bấm vào thì thấy hình của mình nên suýt đã bị dọa cho đứng tim.
(*) Lão sư: Là cách fan Trung Quốc gọi thần tượng hoặc người họ kính trọng, giống như cách gọi “” - lão sư - thầy/cô giáo) nhưng mang sắc thái thân mật hơn. Trong ngữ cảnh này, “” là biệt danh mà cư dân mạng dùng để gọi nữ chính, thể hiện sự ngưỡng mộ hoặc trêu đùa khi phát hiện cô ấy là một “Lão đại” (người có trình độ cao) từ khi còn rất nhỏ.
Bởi vì có bình luận chỉ đang đùa giỡn, nhưng cũng có bình luận đầy lời ác ý, thật sự khó mà tưởng tượng được rằng có người lại dùng những từ ngữ đó để nói về một cô bé.
Rõ ràng cô chỉ muốn vẽ tranh mà thôi, cũng chẳng làm chuyện gì sai, không phạm pháp, cũng không đánh người mắng người. Thật không hiểu nổi tại sao họ lại bịa đặt những tin đồn như thế về một người mà họ còn chẳng quen biết, dùng những lời lẽ độc ác để nói cô dựa hơi ông chủ lớn nào đó. Thậm chí còn bịa ra chuyện cô là tư bản ép idol phải mặc đồ nữ.
Cô chỉ tùy tiện đang hoạt động hằng ngày, cũng sẽ có người bắt lấy từng câu từng chữ của cô, sau đó dùng những từ ngữ ác ý nhất mà phân tích. Cuối cùng họ kết luận rằng ngoài đời cô là một người độc ác, vô lễ đủ điều, ép cô đến mức không dám lên tiếng.
Mỗi lần Tống Thanh nhận máy tính bảng từ tay cô, những lúc anh tạm thời quản lý tài khoản của cô, anh sẽ xóa hết những bình luận tiêu cực, không để cô nhìn thấy chỉ để lại những lời bình luận tích cực và tốt đẹp.
Cô không phải ngôi sao, không cần phải chịu những lời ác ý này.
Đến tận bây giờ, anh mới thật sự hiểu được vì sao cô không thiếu ăn, không thiếu mặc, nhà có tận hai ba căn, bản thân lại là một họa sĩ nổi tiếng nhưng cô vẫn không thấy vui vẻ gì hết.
Vốn dĩ danh tiếng chính là một con dao hai lưỡi.
Càng nổi tiếng sẽ có càng nhiều người ghét, càng nhiều người công kích.
Hơn nữa, cô lại là một họa sĩ đã ra khỏi vòng fanart (*), nên từng hành động nhỏ cũng dễ dàng tạo ra làn sóng lớn.
(*) Nghĩa là không chỉ vẽ trong cộng đồng nhỏ mà còn có sức ảnh hưởng rộng hơn.
Trước đó, cô từng vẽ một bức tranh về một bé gái và một con mèo lớn, bé gái vươn tay về phía con mèo lớn.
Khi đó cô bỗng nhiên rất tò mò không biết cư dân mạng sẽ phản ứng thế nào, nên đăng kèm theo dòng caption:
[Mọi người đoán xem bé gái định làm gì đối với con mèo lớn?]
Dưới bình luận là đủ mọi kiểu suy đoán, cho đến một ngày, có người vẽ lại cảnh tượng tiếp theo trong tranh.
Bé gái bước tới, vùi cả người vào bộ lông dày dưới cổ con mèo, thoải mái đến mức trên người như bay ra cả bong bóng trái tim.
Sau khi có một họa sĩ khởi xướng việc vẽ này, thì hàng loạt người khác cũng cùng nhau tham gia cùng.
Có người vẽ bé gái mạnh mẽ x** n*n bộ lông dài của mèo lớn, sau đó là cô gái nhỏ giữ lấy hai tay của mèo lớn kéo qua kéo lại, có người lại vẽ cô bé cúi chui xuống bụng con mèo lớn, nhéo mèo lớn…
Đỉnh điểm là khi một người nào đó trên mạng vẽ cảnh đưa mèo lớn đi triệt sản.
Những người tham gia cuộc vui này ngày càng nhiều, [Bé gái muốn làm gì với mèo lớn.] lại lần nữa leo lên hot search, hàng loạt họa sĩ nối tiếp trào lưu này, đến mức sau này từ khóa tìm kiếm còn bị sửa thành [Bé gái đã làm gì với mèo lớn.]
Có người tổng hợp lại toàn bộ các bức tranh vẽ của các họa sĩ, gom thành một album gồm hàng chục bức tranh ghi lại những “Tội ác” mà bé gái đã gây ra cho con mèo lớn, vô tình giúp rất nhiều họa sĩ khác nổi tiếng theo.
Bây giờ cô đã thành ngôi sao lớn có ba đến năm triệu người theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội, độ nổi tiếng tăng nhanh đến mức chóng mặt. Dù sao trước đây cô cũng đã từng nổi tiếng một lần rồi.
Nam Chi cũng vì chuyện này mà bị lộ danh tính, phong cách cá nhân của cô vô cùng rõ ràng, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua anh đã biết ngay đó là của Nam Chi.
Lúc đầu Nam Chi không muốn thừa nhận, nhưng rồi cô lại nghĩ, lộ rồi thì thôi nên thẳng thắn nói luôn đó chính là cô vẽ đấy, con gái có sở thích riêng của mình thì thế nào?
Ngoài miệng thì cứng như thế, nhưng thực tế lại thức suốt đêm len lén xóa hơn một trăm bức tranh, phong cách vẽ cũng thay đổi từ dạy mọi người cách vẽ ngực của con trai, trở thành vẽ chó và mèo.
Tất nhiên, có lẽ cô vẫn còn khó chịu khi bị lộ thân phận, còn phải xóa nhiều tranh như thế nên sau này cô cũng không dám tùy ý vẽ bừa bãi nữa. Để trả thù anh, nên trong lúc bận rộn vẽ đơn hàng gấp cô đã bớt chút thời gian để phác họa ra một bức tranh anh mặc một chiếc váy phồng kiểu Crinoline (*) mà quý cô châu Âu ngày xưa ưa chuộng và đang khiêu vũ.

Váy phồng kiểu Crinoline
Vì sao anh biết người đó chính là mình, là bởi vì lúc Nam Chi vẽ tranh, cô sẽ khéo léo nắm được những đặc điểm của anh. Ví dụ như anh tóc ngắn, dù trên đầu cài đầy ngọc trai nhưng vẫn có thể nhìn thấy người đó tóc ngắn, đường nét gương mặt cũng có chút giống.
Trên cổ tay còn có dây buộc tóc, anh thường xuyên buộc tóc giúp Nam Chi, cho nên cổ tay anh lúc nào cũng có dây buộc tóc của cô.
Có đôi khi là loại có viền ren, có đôi khi là loại đơn giản bình thường, thỉnh thoảng lại là kiểu các loại động vật nhỏ đáng yêu.
Thậm chí cô còn cố tình viết thêm chú thích [Cậu con trai.]
Dưới bình luận, có ai đó cũng hò reo: “Ôi! Đẹp quá! Cậu trai này đáng yêu quá đi.”
Gần như không hề có bình luận tiêu cực nào, ít nhất trong những bình luận mà cô đưa cho anh xem, không biết có phải đã cố ý xóa bớt rồi không hay là có lý do nào khác.
Anh cũng không biết có phải mình nghĩ nhiều rồi không nhưng thỉnh thoảng anh có cảm giác Nam Chi làm những chuyện này đều có chủ đích. Cô vẽ những idol nam, nhân vật nam nổi tiếng trong truyện tranh, hoạt hình mặc đồ nữ, mang tất lưới, rồi còn phối với đủ loại tất kỳ lạ khác.
Nhưng thay vì mắng họ là b**n th**, còn có rất nhiều người đến xem, yêu thích còn được khen rằng “Nhìn thích ghê, mong được thấy nhiều hơn.” “Vốn dĩ lúc đầu tất lưới là được thiết kế cho con trai mà.” “Các người mẫu che mặt đi tất lưới đều là nam hết đấy.”
Con trai mang tất lưới là chuyện đương nhiên mà, rất nhiều rất nhiều lời nói như thế, giống như đang nói anh của năm đó.
Trước đó tất chân là được thiết kế cho con trai, nên đương nhiên con trai cũng có thể mang, theo lẽ thường là như thế không nên bị mắng.
Thực ra, anh đã sớm buông bỏ chuyện cũ, không còn vướng bận nữa. Nhưng khi thấy người khác mặc cùng một kiểu đồ mà lại được đối xử dịu dàng, trong lòng vẫn có một chút ấm áp len lỏi.
Ít nhất sau này khi có một bé trai bởi vì không có tiền mua quần áo mới, mà phải mặc một bộ đồ màu hồng phấn, hoặc đi tất lưới sẽ không còn bị chê cười nữa.
*
Mười một giờ tối, Tống Thanh nói giống bình thường thì là thật sự giống như bình thường, anh ngồi ở góc ghế sô pha vừa đan khăn quàng cổ vừa đọc sách, không hề có yêu cầu nào khác.
Vẫn là Nam Chi không chịu được, cô đi quanh phòng anh và tầng dưới một vòng, lặng lẽ bổ sung cho anh một chai dầu gội và sữa tắm.
Trả lại cho anh một khối xà phòng mới, bản thân anh đã dùng hết lâu rồi, nhưng vì còn sữa tắm nên anh không nghĩ đến chuyện mua mới.
Với anh, sữa tắm cũng có thể dùng để rửa tay.
Bản thân anh cũng vậy, nếu chưa thực sự hết cách, anh rất ít khi chủ động mua thêm đồ mới, bây giờ có thể dùng đồ cô bỏ lại thì càng không nghĩ đến chuyện sẽ mua mới.
Từ khi dọn vào nơi này, anh chưa từng đòi hỏi cho mình bất kỳ thứ gì, toàn bộ đồ anh dùng đều là đồ mà cô không dùng anh nhặt lại.
Vừa khéo lúc ấy còn vài chai dầu gội không hợp với da đầu nên là cô đưa hết tất cả cho anh dùng.
Cô không đưa đồ mới cho Tống Thanh, nên khi dùng hết sữa tắm, anh sẽ lấy dầu gội đầu để rửa tay.
Người này thật sự chẳng có chút để tâm nào cho việc này cả.
Anh còn dùng mãi một chiếc khăn mặt cũ, đã cũ đến mức cô không thể chịu nổi nữa mà ném thẳng vào thùng rác.
Lần này cô ném vào thùng rác bên cạnh bồn cầu kia. Bởi vì nếu vứt nó vào thùng rác bình thường anh sẽ lại tiếp tục nhặt về, giặt sạch rồi dùng tiếp.
Chiếc khăn lau mặt lúc đầu sau này lại trở thành khăn lau mông.
Cô đã từng mua khăn mới thay thế, nhưng anh vẫn nghĩ khăn lau mông thôi thì chẳng cần dùng loại tốt làm gì, nên cứ dùng mãi cái khăn cũ kia.
Hơn một tháng trôi qua, Nam Chi tận mắt chứng kiến chiếc khăn đó ngày càng sờn cũ, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, thậm chí còn giẫm lên mấy lần rồi lấy giấy che lại dấu vết rồi mới coi như xong chuyện.
Đương nhiên cô cũng đã treo sẵn cái khăn mới trên giá, để anh có thể thay thế rồi.
Những thứ khác cô cũng bổ sung thêm vào cho anh, nào là giấy vệ sinh, cái cốc bị mẻ một góc, bàn chải đánh răng, những thứ này đều đã được cô thay.
Mèo rất quấn anh, nhất là sau khi vào đông, hầu như lúc nào cũng trèo lên giường anh ngủ. Mà anh lại có chút sạch sẽ, cứ hai ba ngày lại thay chăn ga gối một lần nhưng nếu gặp trời mưa ẩm ướt, chỉ có hai bộ không đủ để thay kịp nên Nam Chi chạy lên lầu mang xuống cho anh một bộ nữa.
Bận việc một lúc lâu, thời gian bất giác đã điểm mười một giờ năm mươi sáu phút rồi.
Nam Chi cố tình trở lại phòng khách, nhìn chằm chằm từng giây từng giây đang trôi qua.
Mười một giờ năm mươi tám phút, năm mươi chín, mười hai giờ.
“Mười tám tuổi.”
Cô nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy một cái cây cổ thụ, trên cây có một quả non xanh, dần dần chín mọng thành màu đỏ rực, mềm mại.
Trái cây chín rồi.
“Cuối cùng cũng trưởng thành.”
Tống Thanh ngồi bên cạnh, vẫn còn đan khăn, càng ngày càng thuần thục, sợi len cứ thế luồn qua ngón út, bị kim móc kéo thành từng hàng ngay ngắn, càng lúc càng dài, sau đó không lâu là có thể rút chỉ, sau đó đóng gói lại, để người khác đến mua.
Khi anh vẫn còn tập trung chăm chú kiếm tiền, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Nam Chi thì thầm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nói như vậy. Thực tế là gần đây cô đã nhắc đến điều đó nhiều lần mà không cần có lý do gì cả, thậm chí đôi khi còn nhắc lại mấy lần trong một ngày.
Tống Thành nhìn cô với ánh mắt xen chút ngạc nhiên. Anh thật sự không hiểu tại sao trông cô lại tràn đầy phấn khởi khi anh sắp tròn mười tám tuổi.
Nam Chi chẳng thấy chút thành tựu nào cả. Cô còn chưa kịp tiết lộ gì thì anh đã biết hết trơn rồi.
Có lẽ là cô đã để lộ sơ hở ở chỗ nào đó, ví dụ gần đây cô cứ giấu giấu giếm giếm, hành động thần bí, làm nhiều chuyện trông có vẻ kỳ lạ nên khiến anh cảm thấy nghi ngờ.
Cũng có thể là vừa nãy, khi cô nhắn tin xác nhận giao bánh với chủ tiệm trên điện thoại, đã bị anh nhìn thấy lịch sử trò chuyện rồi.
Nam Chi hỏi thử mới biết được thì ra những việc hôm nay cô làm, anh đều biết hết cả, từ chuyện giá cả, sinh nhật thậm chí là chuyện nhặt tiền kia nữa.
Chuyện giá cả thì cô còn hiểu được, lúc trước giấu bà nội vì bà nội không rành về điện thoại thông minh, cũng không biết dùng mấy ứng dụng như Mỹ Đoàn này kia, khi quan tâm đến chuyện tiền nong thì bà cũng chỉ có thể hỏi cô là giá bao nhiêu.
Cô nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.
Nhưng Tống Thanh thì khác, nếu nghĩ về giá cả, anh chỉ cần lên mạng tra một chút sẽ biết rõ ràng ngay.
Mà thật ra cô đã quên mất chuyện này, thật ra một người quen sống tiết kiệm, trước khi làm gì cũng sẽ kiểm tra giá cả cho thật hợp lý.
Chắc chắn Tống Thanh cũng đã từng tra rồi.
Nhưng chuyện nhặt tiền thì cô không thể nào hiểu nổi. Cô hỏi thử anh, thì anh bảo là cái bóng của cô đã bán đứng cô rồi.
Lúc đó là dưới đèn đường, vì sợ trời tối quá thì anh sẽ không nhìn thấy nên cô mới cố tình chọn chỗ dưới ánh sáng đèn. Bởi vì trên đầu có đèn, chiếu thẳng xuống dưới, đổ xuống nền đường một chiếc bóng nho nhỏ, mờ mờ, nên cô cũng chẳng để ý. Thế mà vào lúc đó, Tống Thanh nhìn thấy cái bóng của cô khi cô lấy tiền ra rồi vứt xuống.
Nam Chi: “...”
Được rồi.
Anh không dễ bị lừa như thế.
Sau khi bị phát hiện rồi, nên Nam Chi cũng quang minh chính đại hỏi thẳng anh, hôm nay chơi có vui không?
Tống Thanh ngồi trên xe lăn, ánh sáng mờ ảo bao quanh anh, gương mặt nghiêm túc khẽ gật đầu: “Vui lắm.”
Nam Chi hài lòng, cho dù ngoài sáng hay trong tối, thật ra mục đích của cô chỉ có một, cô muốn làm anh vui vẻ, cho nên anh vui vẻ là được rồi.
Nam Chi tiến lên vài bước, đặt bánh ngọt trên bàn trà trước ghế sô pha, mở nơ thắt hộp bánh ra, cắm mười tám ngọn nến lên trên mặt bánh.
Vốn dĩ đèn trong phòng không bật quá sáng, giờ lại tắt bớt hai cái chỉ để lại một ngọn đèn đứng bên cạnh bàn trà, không gian xung quanh càng tối hơn nhưng cũng ấm áp hơn, giống với không khí ngày xưa trong căn nhà cũ, thắp nến mừng sinh nhật.
Trước bàn trà, hai con mèo cũng bởi vì đã quen nhau nên thường xuyên tranh ăn, sợ chúng làm hỏng mất nên hai người cũng phân công rõ ràng. Nam Chi đi tắt đèn, còn Tống Thanh ngồi trong, không để mèo đến gần bàn chờ Nam Chi trở về.
Nam Chi nhanh chóng quay trở về, cẩn thận lấy trong túi nhựa ra một chiếc mũ bằng giấy, gấp tròn lại rồi đội lên đầu anh. Sau đó thắp nến tắt hết đèn, để anh ước nguyện trong căn phòng nửa sáng nửa tối này.
Mà ước nguyện của anh rất đơn giản, chỉ cần mãi mãi như thế này là được rồi.
Ước nguyện xong, lúc ăn bánh kem anh còn bị bôi kem lên mặt, Nam Chi bảo rằng sinh nhật thì phải có nghi thức này. Dù đã no căng nhưng hai người vẫn cố mỗi người ăn một miếng, hai con mèo cũng được nếm thử một chút.
Bởi vì mèo không ăn được bánh kem, nên chỉ l**m một chút cho có lệ rồi thôi.
Phần bánh ngọt còn lại hơn nửa cái hai người không ăn hết thì đã được gói lại cẩn thận rồi cất vào tủ lạnh, chờ khi nào muốn ăn thì lấy ra ăn tiếp xem như một món điểm tâm nhẹ.
Bánh cũng đã đưa, quà cũng đã tặng, quả nhiên là chân giả. Thậm chí cô còn đã tìm sẵn trung tâm phục hồi chức năng, người cần trị liệu được đăng ký bằng tên và số điện thoại của anh, nên trước đó đã có người bên trung tâm gọi đến liên hệ với anh rồi.
Những thứ như chân giả này cần phải đến tận nơi để điều chỉnh và làm theo yêu cầu của người dùng nó, không thể tự nhiên mà có nó được. Vì thế thứ mà cô cho anh xem chính là ảnh chụp khi cô đến đó.
Môi trường xung quanh rất tốt, giáo sư mà cô hẹn làm chân giả sợ cũng là người có tiếng trong giới, rất nổi tiếng, tóm lại anh chẳng hề có một chút ý kiến nào cả.
Mười giờ, Nam Chi nói sinh nhật hôm nay còn chưa kết thúc, phải đến mười hai giờ hôm nay mới tính là kết thúc.
Trước thời gian đó, anh có thể nói ra một vài yêu cầu, chỉ cần không phải yêu cầu gì đặc biệt khó làm thì đều có thể.
Tống Thanh không có yêu cầu gì. Nam Chi không cho anh nói như thế nên anh đành phải nói, cứ hòa thuận giống như thế này là được rồi.
Anh vẫn giống như trạng thái bình thường khi hai người ở chung với nhau, ngồi trên ghế sô pha, bận việc của mình. Mùa đông ngày càng trở lạnh, chỗ của Nam Chi cũng càng ngày càng nhiều chăn, thỉnh thoảng sẽ trốn dưới chăn chạm anh một chút, cho anh xem tranh của cô rồi hỏi anh thấy cô vẽ đẹp không?
Cô còn từng thiết kế hình dáng cho chiếc chân giả của anh nữa, phát sáng như khoa học kỹ thuật tương lai, vô cùng đáng yêu, bên trên vẽ đầy hình Hỷ Dương Dương, Mỹ Dương Dương (*), trông đậm chất cổ phong, kiểu dáng thế nào cũng có.
(*) Hỷ Dương Dương, Mỹ Dương Dương: Là hai nhân vật trong bộ phim hoạt hình Trung Quốc nổi tiếng “Hỷ Dương Dương và Đại Lang” (). Hỷ Dương Dương (): Nhân vật chính, một chú cừu thông minh, nhanh nhẹn và lém lỉnh. Mỹ Dương Dương (): Một cô cừu xinh đẹp, điệu đà, thích làm đẹp và có tính cách dịu dàng.
Từ sau khi cô vẽ chân cho anh, rảnh rỗi không có việc gì làm thì tìm tòi vẽ vớ mới và giày mới cho anh.
Còn có cả dáng vẻ anh mặc trang phục hầu gái nữa.
Trước kia khi còn ở nhà chú thím, khi con gái họ cười mang ý chế giễu, thì Nam Chi hoàn toàn chấp nhận và trân trọng, không hề có ý coi thường, thậm chí còn có chút thích thú ở mảng vẽ tranh biếm họa này.
Cô thích mấy cậu nhóc mặc trang phục nữ.
Cô thích idol nào thì sẽ vẽ idol đó mặc đồ nữ, đi tất lưới, giày cao gót các kiểu.
Có người đã gửi tranh của cô cho idol, không ngờ idol thực sự mặc đúng bộ đồ nữ, tất lưới và giày cao gót y hệt trong tranh.
Trang phục giống hệt như trong tranh, còn cố ý tạo kiểu giống hệt như tư thế trong tranh, chỉ một màn tương tác này thôi đã lập tức đẩy cả idol và cô lên thẳng hotsearch.
Vốn dĩ Nam Chi cũng có không ít fan, chỉ một lần này cô ấy tăng một lèo gần cả triệu người theo dõi.
Cô không dám tự đọc bình luận của mọi người về mình, nên đều nhờ anh giúp xem trước sau khi xem xong hết thì chuyển lời cho cô.
Cô càng nổi tiếng thì bình luận tiêu cực cũng ngày càng nhiều, có người chê trình độ vẽ tranh của cô vậy mà cũng nổi được. Họ vẽ bằng chân còn vẽ đẹp hơn cô, cũng có người bảo cô đang cố gắng xây dựng hình tượng thần đồng.
Khi còn là học sinh tiểu học đã có kỹ thuật vẽ tranh siêu siêu tốt. Thật ra là do các tài khoản chuyên săn tin đào lại quá khứ của cô, phát hiện lúc cô vừa bắt đầu vẽ là từ khi mới học tiểu học, rồi đăng lên chỉ để tranh thủ kiếm tương tác.
Không liên quan đến cô, cô thậm chí còn chẳng biết gì, chờ đến khi trên mạng ngập tràn các bình luận kiểu như “Lão sư (*) đỉnh thật đấy, hóa ra lão đại tôi hâm mộ lại là một học sinh tiểu học mà, sao mọi người đều tiến hóa rồi mà chẳng kéo tôi theo thế.” Sau khi cô đọc bình luận này còn không biết lão sư mà người đó nói đến là ai mà lại giỏi như thế, kết quả khi vừa mới bấm vào thì thấy hình của mình nên suýt đã bị dọa cho đứng tim.
(*) Lão sư: Là cách fan Trung Quốc gọi thần tượng hoặc người họ kính trọng, giống như cách gọi “” - lão sư - thầy/cô giáo) nhưng mang sắc thái thân mật hơn. Trong ngữ cảnh này, “” là biệt danh mà cư dân mạng dùng để gọi nữ chính, thể hiện sự ngưỡng mộ hoặc trêu đùa khi phát hiện cô ấy là một “Lão đại” (người có trình độ cao) từ khi còn rất nhỏ.
Bởi vì có bình luận chỉ đang đùa giỡn, nhưng cũng có bình luận đầy lời ác ý, thật sự khó mà tưởng tượng được rằng có người lại dùng những từ ngữ đó để nói về một cô bé.
Rõ ràng cô chỉ muốn vẽ tranh mà thôi, cũng chẳng làm chuyện gì sai, không phạm pháp, cũng không đánh người mắng người. Thật không hiểu nổi tại sao họ lại bịa đặt những tin đồn như thế về một người mà họ còn chẳng quen biết, dùng những lời lẽ độc ác để nói cô dựa hơi ông chủ lớn nào đó. Thậm chí còn bịa ra chuyện cô là tư bản ép idol phải mặc đồ nữ.
Cô chỉ tùy tiện đang hoạt động hằng ngày, cũng sẽ có người bắt lấy từng câu từng chữ của cô, sau đó dùng những từ ngữ ác ý nhất mà phân tích. Cuối cùng họ kết luận rằng ngoài đời cô là một người độc ác, vô lễ đủ điều, ép cô đến mức không dám lên tiếng.
Mỗi lần Tống Thanh nhận máy tính bảng từ tay cô, những lúc anh tạm thời quản lý tài khoản của cô, anh sẽ xóa hết những bình luận tiêu cực, không để cô nhìn thấy chỉ để lại những lời bình luận tích cực và tốt đẹp.
Cô không phải ngôi sao, không cần phải chịu những lời ác ý này.
Đến tận bây giờ, anh mới thật sự hiểu được vì sao cô không thiếu ăn, không thiếu mặc, nhà có tận hai ba căn, bản thân lại là một họa sĩ nổi tiếng nhưng cô vẫn không thấy vui vẻ gì hết.
Vốn dĩ danh tiếng chính là một con dao hai lưỡi.
Càng nổi tiếng sẽ có càng nhiều người ghét, càng nhiều người công kích.
Hơn nữa, cô lại là một họa sĩ đã ra khỏi vòng fanart (*), nên từng hành động nhỏ cũng dễ dàng tạo ra làn sóng lớn.
(*) Nghĩa là không chỉ vẽ trong cộng đồng nhỏ mà còn có sức ảnh hưởng rộng hơn.
Trước đó, cô từng vẽ một bức tranh về một bé gái và một con mèo lớn, bé gái vươn tay về phía con mèo lớn.
Khi đó cô bỗng nhiên rất tò mò không biết cư dân mạng sẽ phản ứng thế nào, nên đăng kèm theo dòng caption:
[Mọi người đoán xem bé gái định làm gì đối với con mèo lớn?]
Dưới bình luận là đủ mọi kiểu suy đoán, cho đến một ngày, có người vẽ lại cảnh tượng tiếp theo trong tranh.
Bé gái bước tới, vùi cả người vào bộ lông dày dưới cổ con mèo, thoải mái đến mức trên người như bay ra cả bong bóng trái tim.
Sau khi có một họa sĩ khởi xướng việc vẽ này, thì hàng loạt người khác cũng cùng nhau tham gia cùng.
Có người vẽ bé gái mạnh mẽ x** n*n bộ lông dài của mèo lớn, sau đó là cô gái nhỏ giữ lấy hai tay của mèo lớn kéo qua kéo lại, có người lại vẽ cô bé cúi chui xuống bụng con mèo lớn, nhéo mèo lớn…
Đỉnh điểm là khi một người nào đó trên mạng vẽ cảnh đưa mèo lớn đi triệt sản.
Những người tham gia cuộc vui này ngày càng nhiều, [Bé gái muốn làm gì với mèo lớn.] lại lần nữa leo lên hot search, hàng loạt họa sĩ nối tiếp trào lưu này, đến mức sau này từ khóa tìm kiếm còn bị sửa thành [Bé gái đã làm gì với mèo lớn.]
Có người tổng hợp lại toàn bộ các bức tranh vẽ của các họa sĩ, gom thành một album gồm hàng chục bức tranh ghi lại những “Tội ác” mà bé gái đã gây ra cho con mèo lớn, vô tình giúp rất nhiều họa sĩ khác nổi tiếng theo.
Bây giờ cô đã thành ngôi sao lớn có ba đến năm triệu người theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội, độ nổi tiếng tăng nhanh đến mức chóng mặt. Dù sao trước đây cô cũng đã từng nổi tiếng một lần rồi.
Nam Chi cũng vì chuyện này mà bị lộ danh tính, phong cách cá nhân của cô vô cùng rõ ràng, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua anh đã biết ngay đó là của Nam Chi.
Lúc đầu Nam Chi không muốn thừa nhận, nhưng rồi cô lại nghĩ, lộ rồi thì thôi nên thẳng thắn nói luôn đó chính là cô vẽ đấy, con gái có sở thích riêng của mình thì thế nào?
Ngoài miệng thì cứng như thế, nhưng thực tế lại thức suốt đêm len lén xóa hơn một trăm bức tranh, phong cách vẽ cũng thay đổi từ dạy mọi người cách vẽ ngực của con trai, trở thành vẽ chó và mèo.
Tất nhiên, có lẽ cô vẫn còn khó chịu khi bị lộ thân phận, còn phải xóa nhiều tranh như thế nên sau này cô cũng không dám tùy ý vẽ bừa bãi nữa. Để trả thù anh, nên trong lúc bận rộn vẽ đơn hàng gấp cô đã bớt chút thời gian để phác họa ra một bức tranh anh mặc một chiếc váy phồng kiểu Crinoline (*) mà quý cô châu Âu ngày xưa ưa chuộng và đang khiêu vũ.
Váy phồng kiểu Crinoline
Vì sao anh biết người đó chính là mình, là bởi vì lúc Nam Chi vẽ tranh, cô sẽ khéo léo nắm được những đặc điểm của anh. Ví dụ như anh tóc ngắn, dù trên đầu cài đầy ngọc trai nhưng vẫn có thể nhìn thấy người đó tóc ngắn, đường nét gương mặt cũng có chút giống.
Trên cổ tay còn có dây buộc tóc, anh thường xuyên buộc tóc giúp Nam Chi, cho nên cổ tay anh lúc nào cũng có dây buộc tóc của cô.
Có đôi khi là loại có viền ren, có đôi khi là loại đơn giản bình thường, thỉnh thoảng lại là kiểu các loại động vật nhỏ đáng yêu.
Thậm chí cô còn cố tình viết thêm chú thích [Cậu con trai.]
Dưới bình luận, có ai đó cũng hò reo: “Ôi! Đẹp quá! Cậu trai này đáng yêu quá đi.”
Gần như không hề có bình luận tiêu cực nào, ít nhất trong những bình luận mà cô đưa cho anh xem, không biết có phải đã cố ý xóa bớt rồi không hay là có lý do nào khác.
Anh cũng không biết có phải mình nghĩ nhiều rồi không nhưng thỉnh thoảng anh có cảm giác Nam Chi làm những chuyện này đều có chủ đích. Cô vẽ những idol nam, nhân vật nam nổi tiếng trong truyện tranh, hoạt hình mặc đồ nữ, mang tất lưới, rồi còn phối với đủ loại tất kỳ lạ khác.
Nhưng thay vì mắng họ là b**n th**, còn có rất nhiều người đến xem, yêu thích còn được khen rằng “Nhìn thích ghê, mong được thấy nhiều hơn.” “Vốn dĩ lúc đầu tất lưới là được thiết kế cho con trai mà.” “Các người mẫu che mặt đi tất lưới đều là nam hết đấy.”
Con trai mang tất lưới là chuyện đương nhiên mà, rất nhiều rất nhiều lời nói như thế, giống như đang nói anh của năm đó.
Trước đó tất chân là được thiết kế cho con trai, nên đương nhiên con trai cũng có thể mang, theo lẽ thường là như thế không nên bị mắng.
Thực ra, anh đã sớm buông bỏ chuyện cũ, không còn vướng bận nữa. Nhưng khi thấy người khác mặc cùng một kiểu đồ mà lại được đối xử dịu dàng, trong lòng vẫn có một chút ấm áp len lỏi.
Ít nhất sau này khi có một bé trai bởi vì không có tiền mua quần áo mới, mà phải mặc một bộ đồ màu hồng phấn, hoặc đi tất lưới sẽ không còn bị chê cười nữa.
*
Mười một giờ tối, Tống Thanh nói giống bình thường thì là thật sự giống như bình thường, anh ngồi ở góc ghế sô pha vừa đan khăn quàng cổ vừa đọc sách, không hề có yêu cầu nào khác.
Vẫn là Nam Chi không chịu được, cô đi quanh phòng anh và tầng dưới một vòng, lặng lẽ bổ sung cho anh một chai dầu gội và sữa tắm.
Trả lại cho anh một khối xà phòng mới, bản thân anh đã dùng hết lâu rồi, nhưng vì còn sữa tắm nên anh không nghĩ đến chuyện mua mới.
Với anh, sữa tắm cũng có thể dùng để rửa tay.
Bản thân anh cũng vậy, nếu chưa thực sự hết cách, anh rất ít khi chủ động mua thêm đồ mới, bây giờ có thể dùng đồ cô bỏ lại thì càng không nghĩ đến chuyện sẽ mua mới.
Từ khi dọn vào nơi này, anh chưa từng đòi hỏi cho mình bất kỳ thứ gì, toàn bộ đồ anh dùng đều là đồ mà cô không dùng anh nhặt lại.
Vừa khéo lúc ấy còn vài chai dầu gội không hợp với da đầu nên là cô đưa hết tất cả cho anh dùng.
Cô không đưa đồ mới cho Tống Thanh, nên khi dùng hết sữa tắm, anh sẽ lấy dầu gội đầu để rửa tay.
Người này thật sự chẳng có chút để tâm nào cho việc này cả.
Anh còn dùng mãi một chiếc khăn mặt cũ, đã cũ đến mức cô không thể chịu nổi nữa mà ném thẳng vào thùng rác.
Lần này cô ném vào thùng rác bên cạnh bồn cầu kia. Bởi vì nếu vứt nó vào thùng rác bình thường anh sẽ lại tiếp tục nhặt về, giặt sạch rồi dùng tiếp.
Chiếc khăn lau mặt lúc đầu sau này lại trở thành khăn lau mông.
Cô đã từng mua khăn mới thay thế, nhưng anh vẫn nghĩ khăn lau mông thôi thì chẳng cần dùng loại tốt làm gì, nên cứ dùng mãi cái khăn cũ kia.
Hơn một tháng trôi qua, Nam Chi tận mắt chứng kiến chiếc khăn đó ngày càng sờn cũ, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, thậm chí còn giẫm lên mấy lần rồi lấy giấy che lại dấu vết rồi mới coi như xong chuyện.
Đương nhiên cô cũng đã treo sẵn cái khăn mới trên giá, để anh có thể thay thế rồi.
Những thứ khác cô cũng bổ sung thêm vào cho anh, nào là giấy vệ sinh, cái cốc bị mẻ một góc, bàn chải đánh răng, những thứ này đều đã được cô thay.
Mèo rất quấn anh, nhất là sau khi vào đông, hầu như lúc nào cũng trèo lên giường anh ngủ. Mà anh lại có chút sạch sẽ, cứ hai ba ngày lại thay chăn ga gối một lần nhưng nếu gặp trời mưa ẩm ướt, chỉ có hai bộ không đủ để thay kịp nên Nam Chi chạy lên lầu mang xuống cho anh một bộ nữa.
Bận việc một lúc lâu, thời gian bất giác đã điểm mười một giờ năm mươi sáu phút rồi.
Nam Chi cố tình trở lại phòng khách, nhìn chằm chằm từng giây từng giây đang trôi qua.
Mười một giờ năm mươi tám phút, năm mươi chín, mười hai giờ.
“Mười tám tuổi.”
Cô nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy một cái cây cổ thụ, trên cây có một quả non xanh, dần dần chín mọng thành màu đỏ rực, mềm mại.
Trái cây chín rồi.
“Cuối cùng cũng trưởng thành.”
Tống Thanh ngồi bên cạnh, vẫn còn đan khăn, càng ngày càng thuần thục, sợi len cứ thế luồn qua ngón út, bị kim móc kéo thành từng hàng ngay ngắn, càng lúc càng dài, sau đó không lâu là có thể rút chỉ, sau đó đóng gói lại, để người khác đến mua.
Khi anh vẫn còn tập trung chăm chú kiếm tiền, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Nam Chi thì thầm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nói như vậy. Thực tế là gần đây cô đã nhắc đến điều đó nhiều lần mà không cần có lý do gì cả, thậm chí đôi khi còn nhắc lại mấy lần trong một ngày.
Tống Thành nhìn cô với ánh mắt xen chút ngạc nhiên. Anh thật sự không hiểu tại sao trông cô lại tràn đầy phấn khởi khi anh sắp tròn mười tám tuổi.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 65: Tại sao vậy?
10.0/10 từ 31 lượt.