Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 40: Cô ăn đi

103@-

Tống Thanh cầm lấy hộp đồ hộp, hai tay giơ ra ngoài giường, dùng sức vặn mạnh nắp hộp.


Nắp hộp được đóng rất chặt, hơn nữa không biết có phải do mồ hôi hay do nước mà có hơi trơn một chút.


Anh dùng vạt áo lau qua một lượt, rồi lại dùng sức vặn thêm một lần nữa.


“Cạch” một tiếng, tiếng hộp được mở ra, cùng với nước trong hộp văng ra ngoài.


Chất lỏng bên trong vì bị lắc lư nên có hơi văng ra ngoài, nhưng phần lớn vẫn còn nguyên trong hộp.


Tống Thanh mở hộp xong, một tay giơ lên cao, còn tay cầm nắp sắt thì rụt về phía sau, giấu trong lớp áo.


Nam Chi nhìn chằm chằm hộp đồ hộp đang giơ ở ngoài giường một lúc, tích góp được chút sức lực, lập tức đỡ thân người dậy, hai tay nâng hộp lên đưa tới miệng.


Bởi vì biết bản thân không còn nhiều sức lực, nên không cầm luôn được, cô nương theo tay của Tống Thanh mà uống.


Uống xong mấy hớp thì lại ngã xuống.


Sức lực dự trữ dùng xong hết rồi.


Nhưng bởi vì uống được thêm chút đồ, còn ăn hai trái quýt, nên cơ thể đã tốt hơn không ít.


Sống lại rồi.


Tụt huyết áp chỉ cần ăn chút đồ này thôi, sẽ đỡ hơn rất nhiều.


Nam Chi cảm thấy cơ thể có chút sức lực, lại ngồi dậy, ôm lấy tay Tống Thanh cùng hộp đồ hộp, tiếp tục uống vài ngụm, chắc chắn bản thân đã ổn rồi mới cầm cả hộp từ tay anh, uống một hơi hết hai phần ba hộp, chỉ còn lại một chút bên trong.


“Uống không nổi nữa.” Hơi ngọt ngấy.


Loại đồ hộp này đã mở nắp, lại uống trực tiếp như này, với người có dạ dày kém như cô, nếu hôm nay không uống hết, để sang ngày mai là không thể uống tiếp được nữa, chắc chắn sẽ bị tiêu chảy.


Dạ dày cô rất yếu.


Lịch sinh hoạt không đều đặn, ở trong trạng thái lo lắng, hoảng sợ, hối hận thời gian dài, lại còn không thích ăn sáng, lúc nào đói thì mới ăn, thời gian không cố định, khiến cho dạ dày ngày càng trở nên mỏng manh.


Về điểm này, Nam Chi nhận thấy Tống Thanh làm rất tốt, anh sẽ nghĩ cách để bản thân ăn no, chứ không phải nhịn đói.



Ví dụ như không tiện gắp thức ăn, cảm thấy mấy món đồ ăn như thịt quá đắt thì tự nấu thêm cơm trắng, bánh bao giá rẻ các loại, lúc ăn cơm hộp biết cô ăn không hết, thì chờ đồ thừa của cô.


Cố gắng trong môi trường khắc nghiệt vẫn đối xử tốt với bản thân, bảo vệ bản thân, vì vậy bây giờ anh vẫn khỏe mạnh, còn cao nữa, chỉ là do trước đây ăn uống không đủ dinh dưỡng nên mặc dù lượng có nhưng chất thì không, nên chỉ hơi gầy mà thôi.


Mấy ngày nay sắc mặt cũng đã khá hơn một chút.


“Để đó đi, lát nữa tôi uống.”


Tống Thanh cũng biết dạ dày cô không tốt, không thể uống đồ để qua đêm, để đó sẽ lãng phí, bây giờ chủ động nhắc đến, cũng xem như một bước tiến không tệ rồi.


Nam Chi gật đầu, đứng dậy, lúc rời đi quay đầu lại, nhìn xung quanh thêm một lượt.


Vì sợ anh cảm thấy không có không gian riêng, khi đi học thường nghe nhiều người than phiền rằng ba mẹ không tôn trọng mình, không có phòng riêng đã đành, chỗ tạm thời ngủ nghỉ ba mẹ còn tùy tiện ra vào, nên cô rất để ý chuyện này.


Cô rất ít khi đến chỗ của anh, cô lo anh không có cảm giác an toàn, cảm thấy bản thân mình như một món đồ, không được tôn trọng.


Vì ít đến nên những thay đổi nhỏ trong phòng đều có thể nhận ra ngay, đầu giường có thêm vài quyển sách, dưới giá treo quần áo, chiếc túi anh mang đến đã bẹp xuống, đồ bên trong đều đã được anh lấy ra bên ngoài.


Đây là dấu hiệu chứng minh anh yên tâm ở lại đây.


Mấy ngày đầu cô mới về nhà cũng không thu dọn đồ đạc, vì sợ bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị đuổi đi. Sau đó mới dần dần lấy đồ từ trong vali ra, chuyển máy tính các thứ ra ngoài.


Anh làm thế tức là đã công nhận nơi này, tính ở đây lâu dài.


Không thể phá hỏng điều đó được, cô nhớ bản thân so với người này người kia thì đúng là không bằng, nhưng so với người khác cũng không tệ. Ba mẹ cô dù đối xử với cô không bằng với chị gái và em trai, nhưng cũng không đến nỗi tệ với cô.


Nhưng mà cô không chịu nổi sự chênh lệch quá lớn như thế, không chịu được việc chị và em trai lúc nào cũng được ba mẹ quan tâm. Mỗi lần về ba mẹ đều mang theo đồ ăn vặt hai người họ thích, còn cô thì không có.


Thậm chí ba mẹ cô còn chẳng biết cô thích ăn cái gì.


Cũng không chịu được lúc ra ngoài, ba mẹ đều nói kiếm tiền đều để cho Tịch Tịch và Thượng Thượng tiêu, không có tên cô.


Tịch Tịch và Thượng Thượng là biệt danh của chị gái và em trai cô.


Chỉ đến khi cô bước ra khỏi phòng, ba mẹ mới như vá lại lỗi lầm, thêm một câu: “Còn có Chi Chi nữa.”


Không lo thiếu thốn, chỉ lo không công bằng.


Vậy nên cô đã vội vàng chuyển ra ngoài, thà chen chúc trong ký túc xá cũng không muốn về nhà.



Nam Chi nghiêm túc suy nghĩ, cô luôn để tên anh trong danh sách của mình, đặt anh ở vị trí đầu tiên, tiền ở đâu, trái tim ở đó. Đối với anh, cô không hề tiếc rẻ, chắc chắn anh cảm nhận được, cảm giác mình còn được nhớ đến, chứ không giống như cô, thấp thỏm bất an, trằn trọc thâu đêm suy nghĩ vẩn vơ.


Suy nghĩ tỉ mỉ giúp ích cho vẽ tranh, cô thích chú ý đến từng chi tiết, nhưng đôi khi làm thế cũng không tốt.


Bây giờ, Nam Chi đã hoàn toàn khỏe lại, chúc anh ngủ ngon rồi bước lên tầng.


Chờ cô đi rồi, Tống Thanh mới rút tay vẫn giấu trong áo ra, xòe ngón tay, trong lòng bàn tay có một vết cắt.


Là lúc mở nắp hộp vừa rồi bị cắt vào.


Tống Thanh giơ nắp hộp lên, quan sát một chút, nhìn thấy mép nắp hơi bị vểnh lên. Khi mới cầm vào anh không để ý, cảm giác trơn trượt, thực ra là vì tay đã dính máu, lúc lau đi, anh mới chạm vào phần bị vểnh đó. Nên lần thứ hai mở ra suôn sẻ hơn, dùng hết sức, cuối cùng cũng mở được hộp.


Nhưng cũng khiến máu trên tay chảy ra nhiều hơn, sợ Nam Chi nhìn thấy, nên anh mới giấu đi.


Trong tay vẫn còn cầm nắp sắt, máu đã chảy lên đó, may không làm bẩn quần áo, nên Nam Chi cũng không phát hiện.


Tống Thanh đặt nắp hộp sang một bên, vừa định xử lý vết thương thì khóe mắt liếc thấy một bóng người mặc đồ trắng đứng trước cửa, ngẩng đầu lên mới phát hiện Nam Chi đang đứng cách đó không xa, im lặng nhìn anh.


Cô không nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi rời đi, một lát sau quay lại, mang theo một hộp y tế đến, lặng lẽ ngồi xuống mép giường, mở hộp ra, lấy băng gạc và Iodophor đến.


Bàn tay còn lại thì xòe ra, đưa về phía anh.


Tống Thanh bị bắt quả tang thì không làm gì nữa, lập tức ngoan ngoãn ngồi im trên giường chờ xử lý. Lúc này anh thuận theo cô, đưa bàn tay bị thương ra, bị cô nắm lấy cổ tay kéo lại gần, dùng khăn giấy thấm khô máu chảy xuống, rồi bôi Iodophor vào để sát trùng.


Thật ra miệng vết thương không lớn, nhưng sâu, còn bởi vì chủ của nó hoạt động mạnh, mà ép chảy ra một lượng máu lớn. Sau khi lau khô, lộ ra một vết cắt trắng.


Vừa xử lý vết thương cho anh, Nam Chi vừa cảm thấy áy náy. Quên mất không nói cho anh biết, chiếc hộp này trước đó cô đã dùng dao cạy thử một lần. Vì không cạy được, lại đang đói bụng, cô không quan sát kỹ xem hình dạng nắp hộp thế nào.


Giờ mới phát hiện cạnh nắp bị bong ra, vểnh lên, cắt vào tay anh.


Thế mà anh vẫn kiên trì mở cho bằng được.


Thực ra ngay lúc đầu, khi bàn tay anh khựng lại một chút, Nam Chi đã cảm thấy không ổn. Sau đó, anh liên tục đổi tay, dùng tay phải thì không có sức, vì xương quai xanh bên phải bị gãy, không thể dùng được, dùng tay trái thì đau, vì tay trái đã bị cắt trúng.


Cuối cùng, anh vẫn cắn răng, dồn hết sức vào bàn tay bị thương để mở nắp hộp.


Anh thà bị thương cũng phải mở được hộp cho cô.


Trong lòng Nam Chi ngổn ngang trăm mối, không biết nên cảm động hay đau lòng.



Xong việc còn sợ cô phát hiện, lén lút giấu đi.


Nhưng vẫn không qua mắt được cô, cô biết có gì đó không đúng, nên cố ý giả vờ lên lầu, để anh tự lộ sơ hở.


Rõ ràng là làm chuyện khiến cô cảm động, nhưng bị bắt gặp rồi, người này lại ngoan ngoãn đến lạ, như thể làm sai chuyện gì, sợ bị cô trách mắng vậy.


Nam Chi băng bó vết thương cẩn thận, lúc quấn băng từ khe ngón tay cái đến cổ tay, vô tình chạm vào sợi dây chun trên cổ tay anh.


Vốn dĩ sợi dây này là của cô, bởi vì cô nói anh giúp cô cột tóc, nên dây chun mới vô tình chạy sang cổ tay anh.


Anh còn chủ động đeo lên một cách thản nhiên.


Thế này thì không ổn rồi, chỉ có bạn trai mới đeo dây buộc tóc của bạn gái thôi.


Nam Chi nhìn chằm chằm thun buộc tóc, trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ vô sỉ.


Đeo dây buộc tóc của tôi, thì là người của tôi rồi.


Với người của mình, đương nhiên không thể qua loa.


Sau khi băng bó vết thương trên tay thật cẩn thận, Nam Chi còn đưa tay nâng cằm anh lên, để tư thế của anh cũng cao hơn một chút, rồi cô véo nhẹ má anh, nơi vẫn còn chút mũm mĩm, nói.


“Yên tâm đi, không trách cậu đâu, nhưng lần sau đừng làm thế nữa, hạ đường huyết trông thì có vẻ nguy cấp, nhưng thực ra dù không ăn ngay, nghỉ ngơi một chút cũng sẽ bình thường lại thôi.”


Chắc là bị dáng vẻ của cô dọa sợ, nên anh mới vội vàng như vậy.


Hạ đường huyết phát tác rất nhanh, giây trước còn bình thường, giây sau đã tim đập nhanh, tay run, cả người yếu ớt, đứng lên đi lại đều khó chịu muốn chết.


Nhưng chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi không làm gì hết sẽ ổn hơn rất nhiều. Khi xảy ra chuyện tốt nhất đừng làm gì cả, nằm yên một chỗ, đợi khi cơn yếu ớt qua đi thì lại đi kiếm gì đó ăn.


Chỉ cần kiên trì một lát, nhưng nếu lâu quá vẫn không ăn thì sẽ tái phát lần nữa.


Có khi đang nấu cơm được nửa chừng nhưng không gượng được nữa, tốt nhất nên gọi đồ ăn ngoài, hoặc trong nhà nếu có người thì nhờ nấu cơm giúp.


Ban đầu, lý do Nam Chi dẫn anh về nhà thật sự rất đơn giản. Cô hoàn toàn không ngờ đến, lúc bản thân bị tuột huyết áp sẽ được anh chăm sóc như thế.


Dẫn anh về nhà, hình như người được hưởng lợi, người tiện nhất chính là cô.


Có cô vợ nhỏ thế này, có bỏ ra mấy chục vạn tiền sính lễ, thêm tên vào sổ đỏ, lo đủ ba món sính lễ vàng cũng chưa chắc cưới được.



Chỉ tốn có mười nghìn mà đưa người về nhà, đối phương lại còn ngoan ngoãn thế này, mặc cô giày vò, x** n*n.


Thậm chí thỉnh thoảng cô còn lo lắng rằng sau khi bị cô bóp méo, cô có vui vẻ không.


Dù không nói ra, nhưng thể hiện rất rõ ràng.


Mỗi ngày Nam Chi đều phải gồng hết sức mới có thể kiềm chế không bắt nạt anh.


Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng không kiềm chế nổi.


Ví dụ như hôm đó, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại bảo mèo con gọi anh là “Mẹ.” Lần đầu tiên kêu thành tiếng, anh quay đầu lại nhìn dáng vẻ như vừa gặp quỷ.


Thật đáng yêu.


Lúc nào Nam Chi cũng cảm thấy anh như một cục bột vừa trắng vừa mềm mại, làm gì có ai không muốn véo chứ. Dù sao thì cô cũng không nhịn nổ, cô đưa tay còn lại lên, véo nốt bên má kia của anh.


Véo xong rồi mà người này vẫn đờ ra, trông không được thông minh lắm.


Sau khi bắt nạt anh xong, thời gian cũng đã muộn.


Nam Chi dọn dẹp hộp y tế, cầm ra ngoài, đặt về chỗ cũ.


Sau đó, chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô mở cửa phòng khách nhỏ của anh, định nói với anh vài câu.


Vừa bước vào đã thấy anh đang uống nốt phần còn lại trong hộp, bên trong vẫn còn chút nước đường và quýt, nước đường dễ uống hơn, còn vài miếng quýt và thạch dừa mắc kẹt dưới đáy, đổ không ra.


Nam Chi nhìn anh ăn uống ngon lành, đột nhiên có chút hiểu ra cảm giác thường ngày không thèm ăn, nhưng khi thấy người khác cầm thì lại muốn giành lấy.


Cô không nhịn được nói: “Tự nhiên tôi lại muốn uống tiếp rồi.”


Thực ra, cô chỉ cảm thấy Tống Thanh không ghét bỏ việc uống đồ thừa của cô, mà cô cũng muốn cho anh biết, cô cũng không ghét bỏ anh.


Trên giường, Tống Thanh nghe thấy vậy, nhìn hộp đồ ăn còn chút quýt và thạch dừa dưới đáy, lại nhìn Nam Chi. Không muốn để cô ăn đồ thừa của mình, anh cắn răng, nhắm mắt, định ngửa đầu dốc hết vào miệng.


Nhưng không kịp nữa, hộp đã bị Nam Chi giật lấy, bởi vì động tác quá nhanh, còn làm anh bị sặc.


Đợi đến khi lấy khăn giấy lau miệng xong, anh đã thấy Nam Chi cầm hộp, chẳng hề bận tâm chút nào mà uống hai ngụm, rồi lại trả lại cho anh.


Anh vừa mới dốc thêm được một chút, lại bị cô giật mất.


Chỉ còn chút nước đường loãng dưới đáy, hai người cứ thế, anh một ngụm, cô một ngụm, uống cạn sạch.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 40: Cô ăn đi
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...