Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 39: Mau cứu mạng
127@-
Khi đang vẽ mà Nam Chi không nghĩ ra, gặp phải trở ngại, bực bội thì sẽ có thói quen nghịch tóc. Đây cũng chính là thói quen được hình thành từ khi cô còn nhỏ. Bởi vì cô biết khi đó bà nội sẽ giúp cô chải tóc lại.
Hai bà cháu vẫn hay như thế, một người ngồi trên cao, một người ngồi thấp hơn, cho dù cô có làm rối thế nào thì bà nội vẫn có thể chải lại gọn gàng cho cô.
Nên tận đến khi lớn thế này cô vẫn không biết cách chải đầu. Bởi vì ngày nào bà nội cũng sẽ dậy sớm hơn cô. Sau khi ăn sáng xong bà sẽ buộc tóc giúp cô rồi đưa cô đến trường.
Có lẽ bì bản thân ít khi tự làm nên mỗi lần chải tóc vào buổi sáng, cô thường hơi mất kiên nhẫn sẽ vô tình kéo làm đau bản thân mình. Đã lâu lắm rồi, đã lâu cô không còn trải qua cảm giác đó, cảm giác không bị kéo tóc đau nữa.
Nam Chi theo bản năng đắm chìm trong quá khứ của mình, vô thức dựa ra sau, định rúc vào lòng bà như trước đây nên ngả người ra sau. Nhưng lưng cô chỉ chạm phải ống quần trống rỗng của Tống Thanh, cũng đụng trúng miệng vết thương của anh. Người ngồi phía sau đau đến mức hít một ngụm khí lạnh thì cô mới giật mình tỉnh táo lại.
Không phải bà nội đang chải đầu cho cô, mà là Tống Thanh.
Nam Chi lập tức rụt người về, nhìn lại phía sau, nhưng Tống Thanh nhẹ nhàng đẩy đầu cô về phía trước, rồi tiếp tục chải đầu cho cô.
Đầu thì ngoảnh về đúng hướng nhưng mắt cô vẫn còn len lén chú ý liếc ra phía sau. Một bàn tay cũng hướng ra phía sau một chút, đặt lên đầu gối anh, ngay phía trên chỗ bị cụt một chút.
“Đau không?”
Trước khi chuyện bất ngờ xảy ra, trước khi con mèo làm đổ chậu hoa, Tống Thanh vẫn còn nằm trên giường. Vì thế anh không mặc quần chống gió, chỉ mặc một chiếc quần thể thao bình thường, thậm chí còn không thể che hết phần chân cụt của anh. Lúc bàn tay mang theo hơi ấm của Nam Chi đặt lên, đầu ngón tay của anh khẽ run nhẹ.
“Đã không đau nữa rồi.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng bàn tay kia của Nam Chi vẫn không rời khỏi đùi của anh, trái lại còn vén ống quần của anh lên, nhìn đầu gối và phần cẳng chân đang được quấn băng gạc.
Đầu ngón tay khẽ co lại, nhẹ nhàng xoa xoa trên lớp băng gạc: “Xoa xoa sẽ không còn đau nữa.”
Thật ra không động vào thì vốn dĩ đã chẳng còn đau nữa rồi, vừa nãy chỉ là va một cái nhẹ thôi.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ qua cảm giác khác lạ đang dâng lên trong lòng mà tiếp tục chải tóc cho Nam Chi. Còn Nam Chi thì đang xoa chân giúp anh.
Lực tay nhẹ nhàng, mềm mại mang theo độ ấm vừa phải, khiến phần da lộ ra ngoài của anh ấm lên một chút, thật sự cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tống Thanh cầm lược, vừa chải vừa nghĩ.
Cô hoàn toàn không hề kiêng dè chuyện nam nữ khác biệt, cũng không bận tâm, không chê anh bẩn, không quan tâm anh có mùi hay không, lần nào cũng tiếp xúc với anh cũng đều rất tự nhiên.
Có lẽ cũng chính vì vậy, anh mới có thể chải tóc cho cô. Bởi vì anh biết cô không để ý chuyện này.
Ở trước mặt cô, anh không cần kiêng dè điều gì, nhất là sau khi vận động xong, anh luôn chủ động tránh xa những người khác, sợ bị nói có mùi mồ hôi, có mùi xà phòng từ người anh bay ra.
Anh nấu ăn, cả người đều là mùi dầu khói, lúc vào nhà vệ sinh đổ rác, làm việc cả một ngày trời trên người cũng đầy mồ hôi nhưng cô đều không để tâm.
Cô vẫn cứ như trước gần gũi với anh, quấn quít với anh, ôm lấy anh.
Ở trước mặt cô anh có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.
Thật ra anh thường xuyên có cảm giác, Nam Chi dỗ dành anh như đang dỗ dành trẻ con vậy.
“Xoa xoa là không đau nữa.” Chẳng phải đây là câu chỉ nói với mấy đứa nhóc mẫu giáo à.
Rất nhiều điều cô làm, đều giống như những gì khi anh còn nhỏ, bố mẹ anh cũng từng làm cho anh.
Lúc đi làm, ba mẹ anh cũng sẽ nói những câu như kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi cục cưng trong nhà.
Giọng điệu mang vẻ tự hào và đắc ý, như thể việc nuôi dạy anh trở thành một người tốt là chuyện đáng vui mừng, có thể mang ra khoe khoang, không hề coi anh là gánh nặng, không phải tính toán từng đồng từng cắc. Mà ngược lại, xem anh như một người rất quan trọng mà họ phải dốc lòng quan tâm.
Ba mẹ anh cũng từng nhắc đi nhắc lại với anh khi còn nhỏ rằng, đừng làm nhiều quá, con cần phải biết tận hưởng cuộc sống…
Chỉ có họ mới nói với anh như thế.
*
Nam Chi vẫn đang giúp anh xoa chân, vừa làm vừa có chút bất mãn vì anh không chịu mặc đồ cô mua, còn lôi cái quần cũ rích ra mặc.
Tôi đã đặc biệt “Đi săn” về cho cậu đấy nhé!
Mà nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự quên chưa mua đồ ngủ, nên anh đành phải mặc tạm bộ đồ này để ngủ, lát nữa phải bổ sung thêm mấy bộ đồ mặc ở nhà mới được.
Dạo gần đây, gần như ngày nào cũng có chuyển phát nhanh gửi đến cho cô, ít nhất cũng phải mười mấy món. Nếu may mắn, ngày nào tan làm cũng có thể “Săn được chiến lợi phẩm” mang về.
Nói mới nhớ, không biết anh có thấy cô lợi hại không nhỉ, ngày nào cô cũng ra ngoài “Săn mồi”, mà lần nào cũng mang đồ ăn về cho anh - À không, là quần áo.
Nam Chi không ngừng tay, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn về phía anh.
Cô nhìn chằm chằm rất lâu, người phía sau mới hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Nam Chi tiếp tục xoa chân cho anh, bàn tay di chuyển quanh miệng vết thương, lúc thì bóp nhẹ, lúc thì xoa đều giống như đang mát xa vậy.
Thật ra, thường xuyên xoa bóp thế này cũng có lợi, nó làm mềm phần cơ thịt, sau này quấn băng hay lắp chân giả cũng dễ dàng hơn.
Chắc chắn anh sẽ phải dùng chân giả thôi, như vậy sẽ tiện hơn, trông cũng không khác gì người bình thường, cũng ít bị ánh mắt khác lạ dòm ngó hơn.
Thật ra cô cảm thấy nội tâm Tống Thanh rất mạnh mẽ, hầu như không để ý mấy chuyện này, gọi anh là vợ ơi, anh cũng chẳng để tâm.
Nếu một người thật sự để ý đến ánh mắt và vẻ mặt người khác sẽ không giống thế, mà Nam Chi là người thích chú ý tiểu tiết, đặc biệt hay quan sát sắc mặt người khác. Dù sao cô cũng hay vẽ truyện webtoon, cần phải diễn đạt biểu cảm thật phong phú, nên nhìn nhiều rồi, tự nhiên sẽ biết cách phân biệt.
Dù cô có gọi Tống Thanh là “Mẹ” hay “Cô vợ nhỏ” thì biểu cảm của anh cũng không thay đổi gì, chỉ ẩn giấu chút tò mò và nghi hoặc, như thể không hiểu tại sao cô lại gọi mình như vậy.
Người bình thường lẽ ra phải thấy ngại ngùng, xấu hổ mới đúng.
Anh thật kỳ lạ quá.
Khoảng mười hai giờ rưỡi đêm, mái tóc bị rối vào nhau cuối cùng cũng được gỡ hết, suôn mượt, gọn gàng.
Nam Chi nhìn thông qua tấm cửa kính, đưa tay sờ thử, rất mượt, mà suốt quá trình cũng không bị kéo đau lần nào.
Trước giờ, chỉ có bà nội mới chải tóc cho cô như vậy. Lúc học mẫu giáo, mỗi khi giáo viên giúp cô buộc lại bím tóc bị bung ra, lần nào cũng đau như muốn chết đi sống lại.
Tóc cô thuộc dạng hơi khô, vốn đã khó chải, lại còn rất dễ rối, mấy năm gần đây có lẽ lo nghĩ quá nhiều, nên tóc rụng nhiều, đuôi tóc cũng ngày càng khô xơ.
Nam Chi vuốt nhẹ đuôi tóc, rồi đưa dây buộc trong tay cho Tống Thanh ngồi phía sau, nói: “Tiện tay buộc tóc giúp tôi luôn đi, đừng buộc chặt quá, để tôi dễ ngủ, ngày mai cứ để nguyên vậy đi làm luôn là được.”
Cô ngủ rất ngoan, không quậy, suốt buổi tối cột chặt tóc, ngày hôm sau vẫn còn nguyên như cũ.
Tống Thanh nhận lấy sợi dây thun màu đen có độ co giãn kia, nhưng không buộc ngay, nói: “Sáng mai tôi… Buộc cho cô.”
Nam Chi chợt nhớ đến sáng nay, hình như anh dậy sớm hơn cô rất nhiều, khi cô còn đang ngủ, anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cô cần rồi.
Sáng mai cô dậy sớm thêm một, hai phút để chải tóc cũng không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng có một chuyện cô cần xác nhận một chút: “Tống Thanh.”
Cô quay đầu nhìn anh, giọng nghiêm túc: “Cậu tự nguyện làm sao?”
Tống Thanh hơi sững người lại, vài giây sau, anh gật đầu: “Tôi tự nguyện.”
“Cậu thích làm những việc này à?” Nam Chi lại hỏi.
Tống Thanh thoáng dừng một chút.
Anh không thích làm mấy việc này, ai mà chẳng muốn được nằm dài thoải mái nếu có điều kiện chứ nhưng anh thích làm việc này ở nơi này.
Khi ở nhà chú thím, anh luôn nhận thức rõ ràng rằng mình chỉ là một người giúp việc cho họ. Còn bây giờ, anh cũng nhận thức rõ ràng anh đang làm cho chính mình.
Bởi vì cô xem anh là người trong nhà, là một thành viên ở đây, giữ gìn nơi ở của mình sạch sẽ, gọn gàng, sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, nhìn cũng thấy thoải mái hơn.
Ai mà chẳng thích trang trí phòng của mình chứ.
Lúc còn ở nhà chú thím, anh thường hay nghĩ nếu căn phòng chứa đồ mà anh ở không có mớ lộn xộn đó, anh sẽ sắp xếp số đồ ít ỏi của mình như thế nào.
Tường chưa từng được sơn, bụi đất bong tróc, anh dán một tờ báo lên, chú thím anh nhìn thấy, cười nhạo anh rằng: “Đây là nhà mày à, sao còn bày vẽ lắm thế.”
Những gì anh trang trí, chỉ cần chú thím anh thấy chướng mắt thì lúc nào cũng có thể tháo xuống, bị phá hư.
Nhưng bây giờ thì không, anh treo quần áo của mình lên móc, cô không những không gỡ đi mà còn lấy thêm vài cái móc từ trên lầu xuống cho anh dùng.
Anh đặt chiếc cốc của mình trên bàn cạnh giường, lát sau nhìn lại, đã thấy cô bọc thêm một vòng len dễ thương, bảo là để chống nóng.
Bên dưới còn lót một miếng đệm đan bằng tay.
Chiếc cốc ấy rất quê mùa, là quà tặng khi quét mã QR, những người khác thường không dám quét linh tinh, sợ bị lừa. Nhưng anh thì không sao cả, dù gì anh cũng chẳng có đồng nào, chẳng có gì để mất.
Thấy mã QR trên đường là anh quét, thỉnh thoảng còn trúng một gói đồ ăn vặt nhỏ, một vài món đồ lặt vặt.
Cái cốc đã cũ kỹ đến mức các ông cụ còn chê ấy, sau khi được trang trí, lại có thêm vài phần tinh tế.
“Nếu không thích thì cậu có thể từ chối.” Cô dừng lại một chút, khoảng lặng này chứng minh rằng “Anh có quyền từ chối, không cần phải miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không thích.”
Nam Chi cũng gật đầu theo, nhìn sợi thun buộc tóc đang để trên cổ tay anh.
Đây là biểu hiện của sự kiên trì.
“Vậy mai gặp nha.” Khuya rồi, cô chỉ cần hoàn thành nốt chút màu nữa lại là có thể đi ngủ.
Nam Chi đứng dậy, trước khi đi vẫn không quên dang tay ra, tìm cô vợ nhỏ ôm một cái.
“Vợ ơi ngủ ngon nha.”
Cái ôm này chỉ diễn ra trong chớp mắt, ôm xong Nam Chi như đạt được ý đồ xong, để chiếc ghế đẩu nhỏ dưới chân cầu thang, rồi chạy lộc cộc đi lên lầu.
Tống Thanh nhìn theo hướng cô rời đi, cách một gian phòng, ở nơi cô không nghe thấy nữa mới nhỏ giọng trả lời: “Ngủ ngon.”
“Nhà” vẫn phải nên náo nhiệt một chút, thiếu đi một người lập tức trở nên vắng vẻ đi rất nhiều.
Trước đây, Tống Thanh thực ra rất ghét sống chung, luôn muốn tách ra ở một mình. Nhưng bây giờ anh phát hiện ra, có người bên cạnh vẫn tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, điều này không thể tách khỏi liên quan đến bạn cùng phòng của anh là Nam Chi. Nếu đổi thành người khác, chưa chắc anh đã có được cảm giác thoải mái như thế.
Đối phương có thể sẽ nghĩ rằng mình giúp anh một tay, mà anh làm thế này vẫn chưa đủ, đa số mọi người sẽ yêu cầu anh làm thêm việc khác, lo liệu xong mọi thứ chu toàn mới thấy là công bằng.
Còn Nam Chi, lúc nào cũng giục anh nghỉ ngơi, chỉ cần cô có mặt, thấy anh làm việc, cô sẽ giành lấy ngay.
Cô thực sự rất khác với những người khác.
*
Trên lầu, Nam Chi đeo găng tay, cầm bút, tiếp tục tô màu trên bảng vẽ điện tử. Cô đã bắt đầu vẽ từ rất lâu rồi, nên dụng cụ lúc nào cũng đầy đủ. Theo thời gian tay nghề ngày càng tiến bộ, dụng cụ cũng không ngừng được đổi mới.
Bảng vẽ điện tử, máy tính bảng, màn hình lớn, máy tính để bàn, thứ nào cũng có.
Chiếc máy tính dưới lầu là quà sinh nhật họ hàng tặng cô sau khi cô chuyển đến đây.
Còn cái cô đang dùng mới là thứ đã theo cô lâu nhất.
Thực ra, Nam Chi chỉ còn thiếu chút nữa là hoàn thành bức tranh. Nhưng khi so sánh chi tiết, cô lại phát hiện hai bức có động tác khá giống nhau.
Vừa sửa vừa lẩm bẩm, lúc trước tuy còn nhỏ tuổi, nhưng gan lì, táo bạo, màu sắc và ý tưởng đều phóng khoáng hơn nhiều, cũng rất có linh tính nữa.
Nhưng sau này khi trưởng thành rồi thì phong cách đó cũng không còn nữa.
Mượn chút ý tưởng từ chính mình thì sao chứ?
Đương nhiên cô chỉ dám nghĩ thầm trong lòng rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi chỉnh sửa lại.
Sau khi tô xong nét màu cuối cùng, Nam Chi mới nhận ra mình hơi hoa mắt.
Cô bị hạ đường huyết, do có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với chuyện này, một suy nghĩ lập tức lóe lên trong đầu cô.
Đói rồi.
Nếu đói mà không ăn, sẽ bị choáng.
Nam Chi kéo ngăn kéo, định tìm gói bánh mì nhỏ bên trong nhưng s* s**ng vài cái vẫn không có, cúi đầu nhìn.
Xong rồi, không biết đã ăn hết bánh mì từ bao giờ rồi.
Mà cô cũng không phát hiện để bổ sung vào kịp thời.
Nam Chi lập tức đứng dậy, không đợi cơn mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, đã nhanh chóng chạy xuống lầu tìm đồ ăn.
Tối nay nấu nhiều cơm, giữa chừng còn nấu thêm nên còn không ít cơm thừa, nhưng khi cô mở tủ lạnh ra xem…
Cơm khô, súp lơ xào thịt ba chỉ sau khi đông lại, bên dưới là một lớp tuyết trắng xóa, toàn là mỡ.
Sườn và đậu hũ đã ăn hết, chẳng còn gì ăn cả.
Ánh mắt Nam Chi quét một vòng trong tủ lạnh, nhanh chóng tìm thấy mấy hộp đồ hộp ở góc trong cùng.
Cô mua ba hộp, hai hộp chưa uống để trong tủ lạnh, còn một hộp để trong tủ bếp.
Nam Chi đóng tủ lạnh, đi đến tủ bếp lấy hộp không lạnh kia, như thế sẽ không bị đau bụng.
Nhưng vừa mới cầm được hộp đồ, cơn choáng váng đã ập đến, chóng mặt, chân tay bủn rủn, cả người nặng nề như sắp ngã xuống đất.
Nam Chi dốc hết chút sức lực còn lại để mở nắp hộp, nhưng sự yếu ớt đã lan đến tay, cô không còn đủ sức để vặn.
Đầu óc quay cuồng, cô gần như dựa hẳn vào mặt bếp, cố gắng lấy dao cạy nắp hộp, gõ gõ lên phần nắp thiếc.
Phải phá được lớp hút chân không thì mới dễ mở hơn.
Thế nhưng cô quá yếu, tay run bần bật, không thể mở được nắp hộp, chỉ cạy được một khe nhỏ.
Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa, chợt nghe thấy tiếng động từ phòng khách truyền đến.
“Có chuyện gì thế?”
Tống Thanh vẫn chưa ngủ, anh muốn xem cô thức đến mấy giờ. Anh thấy gần một giờ rưỡi rồi nhưng ở chỗ cô vẫn còn sáng đèn.
Nghe tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, anh còn tưởng cô sắp đi ngủ, nên cũng cởi áo, vừa mới nằm xuống đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống.
Tống Thanh lập tức ngồi dậy, cầm lấy đồ mặc vào, vừa kéo khóa kéo, vừa hỏi: “Cô đói bụng sao?”
Cô vào bếp, còn có tiếng mở tủ lạnh nữa, quá rõ ràng rồi.
Tống Thanh vừa lên tiếng hỏi, đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy về phía mình. Cửa kính nhanh chóng bị kéo ra, Nam Chi đầu tóc bù xù, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, trông như nữ quỷ xông vào phòng lúc nửa đêm, ngã phịch xuống giường anh. Một tay còn cố sức giơ hộp đồ hộp lên, vội vàng nói: “Nhanh, cứu mạng!”
Bởi vì chủ nhân không còn nhiều sức lực nên tay chỉ mới giơ lên một chút đã bất ngờ rơi thẳng vào trong chăn.
Chiếc hộp rơi xuống bên cạnh Tống Thanh.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Khi đang vẽ mà Nam Chi không nghĩ ra, gặp phải trở ngại, bực bội thì sẽ có thói quen nghịch tóc. Đây cũng chính là thói quen được hình thành từ khi cô còn nhỏ. Bởi vì cô biết khi đó bà nội sẽ giúp cô chải tóc lại.
Hai bà cháu vẫn hay như thế, một người ngồi trên cao, một người ngồi thấp hơn, cho dù cô có làm rối thế nào thì bà nội vẫn có thể chải lại gọn gàng cho cô.
Nên tận đến khi lớn thế này cô vẫn không biết cách chải đầu. Bởi vì ngày nào bà nội cũng sẽ dậy sớm hơn cô. Sau khi ăn sáng xong bà sẽ buộc tóc giúp cô rồi đưa cô đến trường.
Có lẽ bì bản thân ít khi tự làm nên mỗi lần chải tóc vào buổi sáng, cô thường hơi mất kiên nhẫn sẽ vô tình kéo làm đau bản thân mình. Đã lâu lắm rồi, đã lâu cô không còn trải qua cảm giác đó, cảm giác không bị kéo tóc đau nữa.
Nam Chi theo bản năng đắm chìm trong quá khứ của mình, vô thức dựa ra sau, định rúc vào lòng bà như trước đây nên ngả người ra sau. Nhưng lưng cô chỉ chạm phải ống quần trống rỗng của Tống Thanh, cũng đụng trúng miệng vết thương của anh. Người ngồi phía sau đau đến mức hít một ngụm khí lạnh thì cô mới giật mình tỉnh táo lại.
Không phải bà nội đang chải đầu cho cô, mà là Tống Thanh.
Nam Chi lập tức rụt người về, nhìn lại phía sau, nhưng Tống Thanh nhẹ nhàng đẩy đầu cô về phía trước, rồi tiếp tục chải đầu cho cô.
Đầu thì ngoảnh về đúng hướng nhưng mắt cô vẫn còn len lén chú ý liếc ra phía sau. Một bàn tay cũng hướng ra phía sau một chút, đặt lên đầu gối anh, ngay phía trên chỗ bị cụt một chút.
“Đau không?”
Trước khi chuyện bất ngờ xảy ra, trước khi con mèo làm đổ chậu hoa, Tống Thanh vẫn còn nằm trên giường. Vì thế anh không mặc quần chống gió, chỉ mặc một chiếc quần thể thao bình thường, thậm chí còn không thể che hết phần chân cụt của anh. Lúc bàn tay mang theo hơi ấm của Nam Chi đặt lên, đầu ngón tay của anh khẽ run nhẹ.
“Đã không đau nữa rồi.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng bàn tay kia của Nam Chi vẫn không rời khỏi đùi của anh, trái lại còn vén ống quần của anh lên, nhìn đầu gối và phần cẳng chân đang được quấn băng gạc.
Đầu ngón tay khẽ co lại, nhẹ nhàng xoa xoa trên lớp băng gạc: “Xoa xoa sẽ không còn đau nữa.”
Thật ra không động vào thì vốn dĩ đã chẳng còn đau nữa rồi, vừa nãy chỉ là va một cái nhẹ thôi.
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ qua cảm giác khác lạ đang dâng lên trong lòng mà tiếp tục chải tóc cho Nam Chi. Còn Nam Chi thì đang xoa chân giúp anh.
Lực tay nhẹ nhàng, mềm mại mang theo độ ấm vừa phải, khiến phần da lộ ra ngoài của anh ấm lên một chút, thật sự cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tống Thanh cầm lược, vừa chải vừa nghĩ.
Cô hoàn toàn không hề kiêng dè chuyện nam nữ khác biệt, cũng không bận tâm, không chê anh bẩn, không quan tâm anh có mùi hay không, lần nào cũng tiếp xúc với anh cũng đều rất tự nhiên.
Có lẽ cũng chính vì vậy, anh mới có thể chải tóc cho cô. Bởi vì anh biết cô không để ý chuyện này.
Ở trước mặt cô, anh không cần kiêng dè điều gì, nhất là sau khi vận động xong, anh luôn chủ động tránh xa những người khác, sợ bị nói có mùi mồ hôi, có mùi xà phòng từ người anh bay ra.
Anh nấu ăn, cả người đều là mùi dầu khói, lúc vào nhà vệ sinh đổ rác, làm việc cả một ngày trời trên người cũng đầy mồ hôi nhưng cô đều không để tâm.
Cô vẫn cứ như trước gần gũi với anh, quấn quít với anh, ôm lấy anh.
Ở trước mặt cô anh có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.
Thật ra anh thường xuyên có cảm giác, Nam Chi dỗ dành anh như đang dỗ dành trẻ con vậy.
“Xoa xoa là không đau nữa.” Chẳng phải đây là câu chỉ nói với mấy đứa nhóc mẫu giáo à.
Rất nhiều điều cô làm, đều giống như những gì khi anh còn nhỏ, bố mẹ anh cũng từng làm cho anh.
Lúc đi làm, ba mẹ anh cũng sẽ nói những câu như kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi cục cưng trong nhà.
Giọng điệu mang vẻ tự hào và đắc ý, như thể việc nuôi dạy anh trở thành một người tốt là chuyện đáng vui mừng, có thể mang ra khoe khoang, không hề coi anh là gánh nặng, không phải tính toán từng đồng từng cắc. Mà ngược lại, xem anh như một người rất quan trọng mà họ phải dốc lòng quan tâm.
Ba mẹ anh cũng từng nhắc đi nhắc lại với anh khi còn nhỏ rằng, đừng làm nhiều quá, con cần phải biết tận hưởng cuộc sống…
Chỉ có họ mới nói với anh như thế.
*
Nam Chi vẫn đang giúp anh xoa chân, vừa làm vừa có chút bất mãn vì anh không chịu mặc đồ cô mua, còn lôi cái quần cũ rích ra mặc.
Tôi đã đặc biệt “Đi săn” về cho cậu đấy nhé!
Mà nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự quên chưa mua đồ ngủ, nên anh đành phải mặc tạm bộ đồ này để ngủ, lát nữa phải bổ sung thêm mấy bộ đồ mặc ở nhà mới được.
Dạo gần đây, gần như ngày nào cũng có chuyển phát nhanh gửi đến cho cô, ít nhất cũng phải mười mấy món. Nếu may mắn, ngày nào tan làm cũng có thể “Săn được chiến lợi phẩm” mang về.
Nói mới nhớ, không biết anh có thấy cô lợi hại không nhỉ, ngày nào cô cũng ra ngoài “Săn mồi”, mà lần nào cũng mang đồ ăn về cho anh - À không, là quần áo.
Nam Chi không ngừng tay, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn về phía anh.
Cô nhìn chằm chằm rất lâu, người phía sau mới hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Nam Chi tiếp tục xoa chân cho anh, bàn tay di chuyển quanh miệng vết thương, lúc thì bóp nhẹ, lúc thì xoa đều giống như đang mát xa vậy.
Thật ra, thường xuyên xoa bóp thế này cũng có lợi, nó làm mềm phần cơ thịt, sau này quấn băng hay lắp chân giả cũng dễ dàng hơn.
Chắc chắn anh sẽ phải dùng chân giả thôi, như vậy sẽ tiện hơn, trông cũng không khác gì người bình thường, cũng ít bị ánh mắt khác lạ dòm ngó hơn.
Thật ra cô cảm thấy nội tâm Tống Thanh rất mạnh mẽ, hầu như không để ý mấy chuyện này, gọi anh là vợ ơi, anh cũng chẳng để tâm.
Nếu một người thật sự để ý đến ánh mắt và vẻ mặt người khác sẽ không giống thế, mà Nam Chi là người thích chú ý tiểu tiết, đặc biệt hay quan sát sắc mặt người khác. Dù sao cô cũng hay vẽ truyện webtoon, cần phải diễn đạt biểu cảm thật phong phú, nên nhìn nhiều rồi, tự nhiên sẽ biết cách phân biệt.
Dù cô có gọi Tống Thanh là “Mẹ” hay “Cô vợ nhỏ” thì biểu cảm của anh cũng không thay đổi gì, chỉ ẩn giấu chút tò mò và nghi hoặc, như thể không hiểu tại sao cô lại gọi mình như vậy.
Người bình thường lẽ ra phải thấy ngại ngùng, xấu hổ mới đúng.
Anh thật kỳ lạ quá.
Khoảng mười hai giờ rưỡi đêm, mái tóc bị rối vào nhau cuối cùng cũng được gỡ hết, suôn mượt, gọn gàng.
Nam Chi nhìn thông qua tấm cửa kính, đưa tay sờ thử, rất mượt, mà suốt quá trình cũng không bị kéo đau lần nào.
Trước giờ, chỉ có bà nội mới chải tóc cho cô như vậy. Lúc học mẫu giáo, mỗi khi giáo viên giúp cô buộc lại bím tóc bị bung ra, lần nào cũng đau như muốn chết đi sống lại.
Tóc cô thuộc dạng hơi khô, vốn đã khó chải, lại còn rất dễ rối, mấy năm gần đây có lẽ lo nghĩ quá nhiều, nên tóc rụng nhiều, đuôi tóc cũng ngày càng khô xơ.
Nam Chi vuốt nhẹ đuôi tóc, rồi đưa dây buộc trong tay cho Tống Thanh ngồi phía sau, nói: “Tiện tay buộc tóc giúp tôi luôn đi, đừng buộc chặt quá, để tôi dễ ngủ, ngày mai cứ để nguyên vậy đi làm luôn là được.”
Cô ngủ rất ngoan, không quậy, suốt buổi tối cột chặt tóc, ngày hôm sau vẫn còn nguyên như cũ.
Tống Thanh nhận lấy sợi dây thun màu đen có độ co giãn kia, nhưng không buộc ngay, nói: “Sáng mai tôi… Buộc cho cô.”
Nam Chi chợt nhớ đến sáng nay, hình như anh dậy sớm hơn cô rất nhiều, khi cô còn đang ngủ, anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cô cần rồi.
Sáng mai cô dậy sớm thêm một, hai phút để chải tóc cũng không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng có một chuyện cô cần xác nhận một chút: “Tống Thanh.”
Cô quay đầu nhìn anh, giọng nghiêm túc: “Cậu tự nguyện làm sao?”
Tống Thanh hơi sững người lại, vài giây sau, anh gật đầu: “Tôi tự nguyện.”
“Cậu thích làm những việc này à?” Nam Chi lại hỏi.
Tống Thanh thoáng dừng một chút.
Anh không thích làm mấy việc này, ai mà chẳng muốn được nằm dài thoải mái nếu có điều kiện chứ nhưng anh thích làm việc này ở nơi này.
Khi ở nhà chú thím, anh luôn nhận thức rõ ràng rằng mình chỉ là một người giúp việc cho họ. Còn bây giờ, anh cũng nhận thức rõ ràng anh đang làm cho chính mình.
Bởi vì cô xem anh là người trong nhà, là một thành viên ở đây, giữ gìn nơi ở của mình sạch sẽ, gọn gàng, sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, nhìn cũng thấy thoải mái hơn.
Ai mà chẳng thích trang trí phòng của mình chứ.
Lúc còn ở nhà chú thím, anh thường hay nghĩ nếu căn phòng chứa đồ mà anh ở không có mớ lộn xộn đó, anh sẽ sắp xếp số đồ ít ỏi của mình như thế nào.
Tường chưa từng được sơn, bụi đất bong tróc, anh dán một tờ báo lên, chú thím anh nhìn thấy, cười nhạo anh rằng: “Đây là nhà mày à, sao còn bày vẽ lắm thế.”
Những gì anh trang trí, chỉ cần chú thím anh thấy chướng mắt thì lúc nào cũng có thể tháo xuống, bị phá hư.
Nhưng bây giờ thì không, anh treo quần áo của mình lên móc, cô không những không gỡ đi mà còn lấy thêm vài cái móc từ trên lầu xuống cho anh dùng.
Anh đặt chiếc cốc của mình trên bàn cạnh giường, lát sau nhìn lại, đã thấy cô bọc thêm một vòng len dễ thương, bảo là để chống nóng.
Bên dưới còn lót một miếng đệm đan bằng tay.
Chiếc cốc ấy rất quê mùa, là quà tặng khi quét mã QR, những người khác thường không dám quét linh tinh, sợ bị lừa. Nhưng anh thì không sao cả, dù gì anh cũng chẳng có đồng nào, chẳng có gì để mất.
Thấy mã QR trên đường là anh quét, thỉnh thoảng còn trúng một gói đồ ăn vặt nhỏ, một vài món đồ lặt vặt.
Cái cốc đã cũ kỹ đến mức các ông cụ còn chê ấy, sau khi được trang trí, lại có thêm vài phần tinh tế.
“Nếu không thích thì cậu có thể từ chối.” Cô dừng lại một chút, khoảng lặng này chứng minh rằng “Anh có quyền từ chối, không cần phải miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không thích.”
Nam Chi cũng gật đầu theo, nhìn sợi thun buộc tóc đang để trên cổ tay anh.
Đây là biểu hiện của sự kiên trì.
“Vậy mai gặp nha.” Khuya rồi, cô chỉ cần hoàn thành nốt chút màu nữa lại là có thể đi ngủ.
Nam Chi đứng dậy, trước khi đi vẫn không quên dang tay ra, tìm cô vợ nhỏ ôm một cái.
“Vợ ơi ngủ ngon nha.”
Cái ôm này chỉ diễn ra trong chớp mắt, ôm xong Nam Chi như đạt được ý đồ xong, để chiếc ghế đẩu nhỏ dưới chân cầu thang, rồi chạy lộc cộc đi lên lầu.
Tống Thanh nhìn theo hướng cô rời đi, cách một gian phòng, ở nơi cô không nghe thấy nữa mới nhỏ giọng trả lời: “Ngủ ngon.”
“Nhà” vẫn phải nên náo nhiệt một chút, thiếu đi một người lập tức trở nên vắng vẻ đi rất nhiều.
Trước đây, Tống Thanh thực ra rất ghét sống chung, luôn muốn tách ra ở một mình. Nhưng bây giờ anh phát hiện ra, có người bên cạnh vẫn tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, điều này không thể tách khỏi liên quan đến bạn cùng phòng của anh là Nam Chi. Nếu đổi thành người khác, chưa chắc anh đã có được cảm giác thoải mái như thế.
Đối phương có thể sẽ nghĩ rằng mình giúp anh một tay, mà anh làm thế này vẫn chưa đủ, đa số mọi người sẽ yêu cầu anh làm thêm việc khác, lo liệu xong mọi thứ chu toàn mới thấy là công bằng.
Còn Nam Chi, lúc nào cũng giục anh nghỉ ngơi, chỉ cần cô có mặt, thấy anh làm việc, cô sẽ giành lấy ngay.
Cô thực sự rất khác với những người khác.
*
Trên lầu, Nam Chi đeo găng tay, cầm bút, tiếp tục tô màu trên bảng vẽ điện tử. Cô đã bắt đầu vẽ từ rất lâu rồi, nên dụng cụ lúc nào cũng đầy đủ. Theo thời gian tay nghề ngày càng tiến bộ, dụng cụ cũng không ngừng được đổi mới.
Bảng vẽ điện tử, máy tính bảng, màn hình lớn, máy tính để bàn, thứ nào cũng có.
Chiếc máy tính dưới lầu là quà sinh nhật họ hàng tặng cô sau khi cô chuyển đến đây.
Còn cái cô đang dùng mới là thứ đã theo cô lâu nhất.
Thực ra, Nam Chi chỉ còn thiếu chút nữa là hoàn thành bức tranh. Nhưng khi so sánh chi tiết, cô lại phát hiện hai bức có động tác khá giống nhau.
Vừa sửa vừa lẩm bẩm, lúc trước tuy còn nhỏ tuổi, nhưng gan lì, táo bạo, màu sắc và ý tưởng đều phóng khoáng hơn nhiều, cũng rất có linh tính nữa.
Nhưng sau này khi trưởng thành rồi thì phong cách đó cũng không còn nữa.
Mượn chút ý tưởng từ chính mình thì sao chứ?
Đương nhiên cô chỉ dám nghĩ thầm trong lòng rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi chỉnh sửa lại.
Sau khi tô xong nét màu cuối cùng, Nam Chi mới nhận ra mình hơi hoa mắt.
Cô bị hạ đường huyết, do có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với chuyện này, một suy nghĩ lập tức lóe lên trong đầu cô.
Đói rồi.
Nếu đói mà không ăn, sẽ bị choáng.
Nam Chi kéo ngăn kéo, định tìm gói bánh mì nhỏ bên trong nhưng s* s**ng vài cái vẫn không có, cúi đầu nhìn.
Xong rồi, không biết đã ăn hết bánh mì từ bao giờ rồi.
Mà cô cũng không phát hiện để bổ sung vào kịp thời.
Nam Chi lập tức đứng dậy, không đợi cơn mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, đã nhanh chóng chạy xuống lầu tìm đồ ăn.
Tối nay nấu nhiều cơm, giữa chừng còn nấu thêm nên còn không ít cơm thừa, nhưng khi cô mở tủ lạnh ra xem…
Cơm khô, súp lơ xào thịt ba chỉ sau khi đông lại, bên dưới là một lớp tuyết trắng xóa, toàn là mỡ.
Sườn và đậu hũ đã ăn hết, chẳng còn gì ăn cả.
Ánh mắt Nam Chi quét một vòng trong tủ lạnh, nhanh chóng tìm thấy mấy hộp đồ hộp ở góc trong cùng.
Cô mua ba hộp, hai hộp chưa uống để trong tủ lạnh, còn một hộp để trong tủ bếp.
Nam Chi đóng tủ lạnh, đi đến tủ bếp lấy hộp không lạnh kia, như thế sẽ không bị đau bụng.
Nhưng vừa mới cầm được hộp đồ, cơn choáng váng đã ập đến, chóng mặt, chân tay bủn rủn, cả người nặng nề như sắp ngã xuống đất.
Nam Chi dốc hết chút sức lực còn lại để mở nắp hộp, nhưng sự yếu ớt đã lan đến tay, cô không còn đủ sức để vặn.
Đầu óc quay cuồng, cô gần như dựa hẳn vào mặt bếp, cố gắng lấy dao cạy nắp hộp, gõ gõ lên phần nắp thiếc.
Phải phá được lớp hút chân không thì mới dễ mở hơn.
Thế nhưng cô quá yếu, tay run bần bật, không thể mở được nắp hộp, chỉ cạy được một khe nhỏ.
Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa, chợt nghe thấy tiếng động từ phòng khách truyền đến.
“Có chuyện gì thế?”
Tống Thanh vẫn chưa ngủ, anh muốn xem cô thức đến mấy giờ. Anh thấy gần một giờ rưỡi rồi nhưng ở chỗ cô vẫn còn sáng đèn.
Nghe tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, anh còn tưởng cô sắp đi ngủ, nên cũng cởi áo, vừa mới nằm xuống đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống.
Tống Thanh lập tức ngồi dậy, cầm lấy đồ mặc vào, vừa kéo khóa kéo, vừa hỏi: “Cô đói bụng sao?”
Cô vào bếp, còn có tiếng mở tủ lạnh nữa, quá rõ ràng rồi.
Tống Thanh vừa lên tiếng hỏi, đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy về phía mình. Cửa kính nhanh chóng bị kéo ra, Nam Chi đầu tóc bù xù, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, trông như nữ quỷ xông vào phòng lúc nửa đêm, ngã phịch xuống giường anh. Một tay còn cố sức giơ hộp đồ hộp lên, vội vàng nói: “Nhanh, cứu mạng!”
Bởi vì chủ nhân không còn nhiều sức lực nên tay chỉ mới giơ lên một chút đã bất ngờ rơi thẳng vào trong chăn.
Chiếc hộp rơi xuống bên cạnh Tống Thanh.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 39: Mau cứu mạng
10.0/10 từ 31 lượt.