Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 41: Là sự tin tưởng

65@-

Sau khi uống cùng hết một lon nước thì mối quan hệ giữa hai người dường như đã được gần gũi thêm được một chút.


Giống như những người bạn thân sẽ không chê bai nhau, hơn nữa còn sẵn sàng nói thẳng với đối phương.


Lần đầu tiên uống cùng, Tống Thanh còn có chút do dự. Anh có thể uống phần thừa còn lại của cô, nhưng dường như không muốn cô phải uống phần anh đã uống dở. Đến lần thứ hai, động tác của anh đã nhanh hơn một chút, lần thứ ba thì động tác đã như hình thành thói quen, không còn thấy gượng gạo nhiều nữa.


Nam Chi rất hài lòng, cô đảo mắt nhìn quanh phòng anh một lần, thầm nghĩ sau này cô sẽ dùng xà phòng của anh, dùng luôn cả những thứ đồ khác của anh nữa.


Cô dùng đồ của anh, chủ động tìm anh kéo gần khoảng cách, như thế anh cũng có thể thoải mái dùng đồ của cô mua hơn, ít nhất sẽ không còn ngại ngùng, khách sáo đến mức cô không thích nữa.


Mọi thứ cần làm đều đã làm xong, Nam Chi lên lầu, nằm trên giường rồi mới nhớ đến vừa nãy tính cất hộp thuốc xong sẽ nói với Tống Thanh ngày mai không cần dậy sớm hầm canh cho cô nữa, dậy sớm quá làm gì.


Hôm nay vừa chạy deadline, vừa tụt đường huyết đột ngột rồi còn bận rộn tới khuya, với cô mà nói thì ngày mai dậy nổi hay không còn chưa chắc nữa, còn với Tống Thanh có lẽ cũng là một thử thách.


Chuyện mà bản thân mình còn chưa làm được nên cô cũng không bao giờ miễn cưỡng người khác phải làm.


Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Nam Chi mới lên giường. Cô không chắc Tống Thanh dưới lầu đã ngủ chưa, sợ nhắn tin gọi anh dậy thì phiền, thế là nhắn tin qua WeChat.


Nhắn xong cô cũng không đợi anh trả lời thì cơn buồn ngủ đã ập đến, nên cô thiếp đi lúc nào chẳng hay.


Có lẽ bởi vì hôm nay kiếm được tiền, còn hoàn thành vượt chỉ tiêu đơn hàng của kim chủ ba ba, ba ngàn tệ đã vào túi nên hiếm khi Nam Chi ngủ ngon như thế, không mộng không mị, không trằn trọc, ngủ một giấc đến tận sáng sớm hôm sau.


Thậm chí còn giật mình tỉnh lại trước khi đồng hồ báo thức reo, nhìn đồng hồ thì thấy bảy giờ rưỡi rồi, dậy được rồi.



Nam Chi cũng không lười biếng, nhất là khi nghe thấy tiếng động ở dưới lầu, cô đã lập tức bật dậy ngay mà không có chút khó khăn nào.


Bình thường, mỗi sáng khi cô thức dậy đều cảm thấy uể oải, cảm thấy trong đầu như có một lớp sương mù dày đặc nhưng hôm nay đầu óc cô lại tỉnh táo vô cùng.


Nam Chi biết, điều đó là do chất lượng giấc ngủ của cô tốt.


Bình thường dù lên giường nằm rất sớm nhưng cô lại rất khó ngủ, trong đầu như một cuốn phim dài tập, những tủi thân ngày trước cứ hết tập này đến tập khác hiện lên trong đầu, đến nửa đêm tự nghĩ rồi tự bật khóc, giày vò bản thân đến tận ba giờ sáng mới có thể ngủ sâu được.


Hôm nay hơn một giờ đã ngủ rồi, ngủ hơn sáu tiếng còn rất ổn.


Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Nam Chi buộc tóc thì mới phát hiện không thấy dây buộc tóc đâu nữa. Lúc này, cô mới nhớ ra, dây buộc tóc của cô vẫn ở chỗ Tống Thanh. Anh nói hôm nay sẽ cột tóc cho cô.

*


Ở dưới lầu, tin nhắn Nam Chi vừa gửi tối qua, Tống Thanh đã thấy từ lâu. Lúc đầu anh định trả lời lại nhưng suy nghĩ một chút vẫn không trả lời nữa. Chờ sáng hôm nay dậy nấu xong cháo kê rồi thì mới nhắn trả lời cho cô rằng: “Vừa mới thấy tin nhắn, nhưng đã nấu xong cháo rồi.”


Anh chỉ bị thương một tay thôi, tay còn lại vẫn có thể nấu ăn được dễ dàng. Hơn nữa trong bếp của cô còn có găng tay dùng một lần, cũng khá dày, đeo vào không sợ bị dính nước.


Từ sớm sau khi nấu xong cháo kê, cũng đã đánh răng, rửa mặt, không còn việc gì làm, anh đẩy xe lăn ra cửa, như thường lệ, xem thử còn sót lại đồ nào chưa giặt hay không.


Hôm qua, quần áo cô thay ra đã bỏ vào giặt cùng với bộ đồ cô mới mua cho anh, người phơi cũng là cô. Nhưng anh nhớ ở góc cửa cô có treo mấy túi vải, có một cái cái túi hình như bị dơ ở phần viền, chắc đã bị cô đụng vào đâu đó, nên anh định lấy giặt luôn.


Tay vừa cầm vào túi vải, anh phát hiện chiếc túi cô hay đeo có vẻ hơi phồng lên, bên trong như đang bị nhét thứ gì đó.


Tống Thanh lấy xuống nhìn chính là bộ đồng phục y tá của cô, phía trên còn lấm tấm những vết ố vàng, nồng nặc mùi sát trùng, còn có một mùi rất khó ngửi khác nữa.


Có lẽ cô phun cồn vào là để át đi thứ mùi kia.



Mấy ngày nay lúc ăn cơm cùng nhau, anh thường xuyên nghe cô kể rằng, nào là có một bệnh nhân nôn vào người, nào là dính máu, nào là đầy vi khuẩn, đồng phục y tá hoặc là mang đến viện để giặt chung cùng những người khác, hoặc mang về nhà tự giặt.


Cô không thích giặt chung đồ với người khác, bình thường cô đều tự mang về nhà ngâm nước nóng để khử trùng rồi mới giặt. Hôm qua không giặt chung với các quần áo khác, chắc vì định để lúc nào rảnh sẽ tự mình giặt.


Nhưng có lẽ vì bận quá nên quên mất, vừa hay bây giờ Tống Thanh đang rảnh.


Thế là Tống Thanh lấy bộ đồ ra, mang vào nhà vệ sinh, cầm chiếc thau gấp đặt bên dưới bỏ đồ vào, đổ dung dịch khử trùng có sẵn vào trong thau, rồi thêm nước nóng vào, ngâm một lúc rồi đeo găng tay, giặt sạch sẽ.


Đợi đến khi Nam Chi thay xong quần áo đi xuống lầu, anh đã vắt xong nước, treo lên móc, chuẩn bị treo lên sào.


Lúc vừa xuống cô tìm quanh khắp nhà nhưng vẫn không thấy anh đâu. Cuối cùng lại phát hiện anh đang bận rộn treo quần áo trong phòng giặt đồ.


Nam Chi: “...”


Sao lại có người không chịu ngồi yên một chỗ thế này, chẳng khác bà nội cô là mấy.


Bà nội cô vì lớn tuổi nên ngủ rất ít, nằm lâu lại thấy khó chịu, không chịu nổi nên lại phải bò dậy tìm việc gì đó để làm, đến mức khi lau nhà cũng phải cúi xuống lau hai lần.


Nhưng Tống Thanh vẫn còn trẻ, không chịu nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc thật ngon không phải vẫn tốt hơn sao?


Ngày hôm qua, vì cô sợ anh sẽ lấy đi giặt nên cố ý nhét chặt vào túi, không lấy ra, muốn chờ đến lúc truyền dịch cho anh, lúc đó anh không thể cử động được cô sẽ mang đi giặt. Kết quả mãi nói chuyện với kim chủ ba ba, còn vui vẻ đến mức vẽ nháp tại chỗ, nên quên mất.


Cuối cùng sáng hôm nay nó vẫn bị anh giặt sạch.


Anh còn nấu cháo.



Tống Thanh phơi xong quần áo, không nhìn sắc mặt Nam Chi, lặng lẽ đẩy xe lăn ra khỏi ban công, nhanh chóng rời khỏi hiện trường đi trốn. chờ khi Nam Chi đuổi theo anh đã trở về lại phòng khách lớn đi vào bếp. Anh nhanh tay lấy chén cháo kê đã chuẩn bị sẵn từ trước, vẫn giống như hôm qua, đựng trong bình thủy tinh hai lớp giữ nhiệt rồi đưa cho cô khi cô đuổi kịp mình.


Bây giờ nhìn dáng vẻ này của anh chính là kiểu biết rõ bản thân đã làm việc sai nhưng vẫn cố tình làm, khiến Nam Chi muốn nói gì đó nhưng cũng không thể lên tiếng nói được. Cô đứng ở cửa bếp, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào. Cuối cùng cô nhận lấy cháo kê, bỏ vào túi vải. Sau đó đi đến cầu thang, xách một chiếc ghế nhỏ ra cửa, ngồi xuống trước cửa.


Lúc cô đi ra khỏi phòng bếp, Tống Thanh đẩy xe lăn lén lút đi theo sau cô. Chờ cô ngồi xuống rồi, Tống Thanh lại nhanh chóng đẩy đẩy vài cái, tới phía sau cô, lấy tay thay lược giúp cô cột tóc.


Nam Chi nghiêm túc ngồi yên đó, ở một nơi anh không nhìn thấy thì khóe môi của cô mới cong lên.


Sao lại có một tên nhóc đáng yêu thế này vậy nhỉ.


Nam Chi kìm nén không để khóe môi mình cong lên, hỏi anh: “Cậu có muốn cái gì không? Tối nay về tôi sẽ mang về cho cậu.”


Lúc còn ở nhà ba mẹ, ba mẹ cũng có thói quen này, họ sẽ hỏi con có muốn mua gì không, đồ ăn, đồ uống hay bưu kiện nào cần lấy chẳng hạn.


Tiện đường mua về, đỡ phải chạy đi chạy về.


Mỗi lần cô có ở nhà, bố mẹ cũng sẽ hỏi cô như vậy, cảm giác ấy rất tốt, nên cô cũng muốn giữ thói quen này.


Tống Thanh chắc chắn đáp: “Không có.”


“Không nói gì thì tôi mua trà sữa cho cậu nhé.” Nam Chi còn nói thêm: “Rồi mua thêm chút đồ ăn vặt nữa, cổ vịt, mề vịt, tim vịt, mỗi thứ đều phải mua một ít.”


Tống Thanh đành lên tiếng: “Gần đây có thư viện không? Tôi muốn xem sách.”


Nam Chi có hơi ngạc nhiên: “Có.”



Lúc cô nói chuyện thì Tống Thanh cũng đã cột xong tóc cho cô. Nam Chi vừa quay đầu lại nhìn anh vừa nói: “Lúc tôi trở về sẽ tiện tay làm thẻ thư viện cho cậu, sau này cầm thẻ rồi cậu muốn đọc bao nhiêu thì đọc.”


Nói đến đây, cô chợt nhớ ra, đứng dậy, lấy ra 500 tệ từ xấp tiền mặt tối qua, đặt vào ngăn kéo ngay cửa.


“Cậu cần tiêu cái gì thì cứ dùng tạm cái này đã.” Cô còn một thẻ mua sắm của siêu thị gần nhà, cũng tiện tay đưa luôn cho anh: “Đi siêu thị thì dùng cái này, trong thẻ còn hơn sáu tăm tệ lận.”


Cô báo trước số dư để tránh trường hợp anh không biết mà tiêu quá tay, đến lúc tính tiền mới phát hiện không đủ thì ngại lắm. Mặc dù cô nghĩ chắc anh không đến mức đó, nhưng vẫn muốn nói trước cho chắc.


Sau đó, Nam Chi cầm điện thoại của anh, đăng nhập tài khoản app Mĩ Đoàn của mình.


Cô có hai số điện thoại, đồng nghĩa với việc có hai tài khoản Mĩ Đoàn, một cái dùng thường xuyên cô đăng nhập vào máy anh, còn cái nào ít dùng cô sẽ để lại cho mình.


Bởi vì tài khoản ít dùng nên không liên kết với thẻ ngân hàng, lần nào thanh toán cũng đều thông qua Alipay, còn tài khoản chính thì có một thẻ cố định, trong đó còn tận vài trăm tệ đủ cho anh dùng.


“Thanh toán không cần mật khẩu, có cả phiếu giảm giá, còn rẻ hơn mua trực tiếp. Sau này muốn mua thực phẩm, đặt đồ ăn, cứ dùng cái này, họ giao tận nhà luôn.”


Nam Chi dặn dò một tràng dài, sau đó thay giày, đeo túi, cầm chìa khóa, chỉnh lại ly cháo kê suýt đổ, rồi ra khỏi nhà đi làm.


Tống Thanh tiễn cô ra cửa, nhìn theo bóng lưng cô rất lâu.


Tính cách của cô là dễ tin người, hay là cô tin tưởng anh?


Đã ở chung một thời gian, anh cảm thấy Nam Chi không phải kiểu người bồng bột hay sơ suất, mà hoàn toàn ngược lại, cô rất tỉ mỉ, mỗi lần anh làm gì, cô đều phát hiện ra, vậy nên, khả năng cao là vế sau.


Là cô tin tưởng anh nên mới giao tiền cho anh giữ.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 41: Là sự tin tưởng
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...