Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 15: Ngày thứ hai sống chung (1)

89@-

Thật ra nếu bánh mì không bị đông lạnh thì chỉ cần mở túi bóng ra là có thể ăn ngay, thiếu một quả trứng nhưng chắc hương vị sẽ không khác biệt nhiều lắm.


Anh chưa từng nếm thử nên không rõ hương vị thế nào, nhưng đã làm cho con trai con gái của chú thím ăn rồi, vì hết trứng nên chỉ có thể làm vậy, mà bọn họ cũng chỉ than phiền một chút chứ không chửi mắng gì, chứng tỏ cũng ổn.


Bánh mì sau khi bỏ vào tủ lạnh sẽ vừa lạnh vừa cứng, không chiên lên sẽ rất khó ăn.


Mức sống của cô cao như thế, hôm qua anh cũng đã ăn cùng cô rồi, cũng cảm thấy cô rất kén ăn. Vì thế vừa nãy anh có chút chần chờ, không làm món sandwich vừa lạnh vừa cứng để cô ăn tạm nữa, quay lại giường, giả vờ như mình chưa từng rời đi, không để cô phát hiện ra anh đã vào bếp loay hoay rất lâu mà cuối cùng chẳng làm được gì.


Tống Thanh mím môi, ánh mắt lại dời sang bếp một lần nữa. Bếp của cô nhìn trông rất lạ, ở giữa là các nút điều khiển, một góc trên mặt bếp còn có màn hình điện tử, nhưng không hiểu vì sao khi anh vặn công tắc lại không có phản ứng, màn hình điện tử cũng không thể bật lên.


Nhà nghèo, nhà chú thím cũng chỉ ở mức bình thường, trước giờ Tống Thanh chỉ dùng bếp từ và bếp ga, chỉ cần mở van ga ở phía dưới, rồi vặn nút ở phía trên là xong, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy loại bếp này, cũng là lần đầu gặp tình huống không bật lên lửa, mở không được ga.


Vì cô đã đi rồi, ít nhất phải trưa mới về, thời gian vẫn còn sớm, nên trước tiên Tống Thanh dọn sạch lò nướng trước, rồi rửa luôn mấy cái bát đĩa và cốc bẩn cô để trong bồn rửa. Sau đó, anh đặt chúng lên giá bên trên bồn để ráo nước.


Sau khi xác nhận không còn việc lặt vặt gì nữa, anh mới quay lại tập trung nghiên cứu cái bếp đó.


Nhưng vẫn không mở được.


Tống Thanh lấy điện thoại ra, đi vào phòng khách kết nối với Wifi nhà cô.


Hôm qua cô đã viết mật khẩu Wifi lên một tờ giấy nhớ rồi dán dưới máy tính, Tống Thanh kết nối xong, lên mạng tra cách sử dụng bếp của thương hiệu này và tìm được hướng dẫn.


Loại bếp này có chức năng khóa trẻ em, cần nhấn giữ nút trong ba giây thì mới bật được lửa, sau khi mở khóa thì bảng điều khiển cũng hiện lên, phía trên là một vài chức năng của bếp.


Chẳng hạn như nấu hẹn giờ, nấu lẩu, điều chỉnh lửa to nhỏ,...


Tống Thanh thử qua, sau khi hiểu cách sử dụng thì lại tiếp tục loay hoay với những thứ khác.


Trong bếp của cô vẫn còn vài thiết bị điện, như máy hấp nướng đa năng, máy rửa chén, lò vi sóng,... Hầu hết đều mới, không phải là chưa từng dùng, mà là chỉ dùng một hoặc hai lần.


Những thiết bị có dấu vết sử dụng ít anh đều lau chùi lại, những cái mới cũng được lau qua. Cái tủ lạnh mà cô tạm thời dùng thì đã bị mất điện, chờ cho hơi lạnh trong đó tan hết, anh cũng chuẩn bị lau chùi kỹ lưỡng từng chút một.



Vì vết thương trên người vẫn chưa khỏi, anh không thể chịu đựng được khi hoạt động quá nhiều, nên cơ bản đều là làm một chút nghỉ một chút, làm một chút lại nghỉ thêm một chút.


Khoảng gần bốn mươi phút sau, đồ mà cô gọi bên ngoài đã được giao đến.


Căn hộ này có vị trí tốt, chắc giá cũng không rẻ, có thể thấy rõ đây là nơi ở cao cấp, dưới tầng có dịch vụ quản lý tòa nhà, cần thẻ từ mới vào được, thậm chí lên thang máy cũng vậy. Nhưng khi vào cổng, có thể trực tiếp gọi điện cho phòng ở tầng trên, nhờ người ở tầng trên hỗ trợ mở cửa giùm.


Vào thang máy cũng vậy, có thể điều khiển từ xa, để nhân viên giao đồ ăn đi lên đúng tầng của mình và hoàn tất việc giao hàng.


Tống Thanh đứng gần cửa, gần như tận mắt nhìn thấy anh chàng giao hàng để món ăn bên ngoài cửa, dưới sự giám sát của camera.


Cửa ra vào có lắp camera, có thể xem qua màn hình nhỏ ngay cửa


Tống Thanh ra ngoài, mang đồ ăn vào, mở ra xem, là một bát cháo, một phần bánh bao hấp, và thêm một bát canh sườn.


Bên dưới đơn giao hàng có ghi chú, nhìn không giống như dành cho cửa hàng hay người giao, mà giống như dành cho anh.


[Phải ăn uống đàng hoàng đấy, nếu không thì…]


Nếu như câu này thật sự nói cho anh, thì phía sau câu phải ăn uống đàng hoàng đấy, chắc hẳn sẽ là… Nếu không thì đừng hòng gặp được người tốt bụng nữa.


Quả thật Tống Thanh có chút tò mò về người tốt bụng đã giúp anh, anh muốn biết họ là ai, muốn ghi nhớ ơn nghĩa này của họ chờ sau này khi anh có năng lực sẽ báo đáp cho họ.


Nhưng thật ra đối với anh mà nói cô cũng chính là một trong số những ân nhân của anh, hai phía như thế nên anh đành chỉ có thể thỏa hiệp.


Tống Thanh nhìn lên một góc phía trên ghi chú, nơi hiển thị số tiền là 25.8 tệ.


25.8 tệ, ngày trước đây chính là tiền sinh hoạt trong cả một tuần của anh.


Anh vừa tốt, vừa không tốt, tốt là bởi vì được sinh ra ở thành phố lớn cạnh nông thôn, ba mẹ anh cũng là một cặp vợ chồng hiền lành, dịu dàng, không tốt là do hai người họ mất sớm, mà anh còn chưa kịp cảm nhận được nhiều cảm giác ấm áp đã phải vào nhà người ta làm trâu làm ngựa rồi.


Trong thôn của bọn họ, đa phần các thanh niên trong thôn đều đi làm từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, thậm chí còn sớm hơn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đối với con ruột mà họ còn thế huống chi là người được nuôi hộ như anh. Anh đã được thầy giáo hết lòng bảo vệ, dưới sự can thiệp của thầy mà một thỏa thuận đã được ký kết.


Anh được phép đi học nhưng không được để việc học ảnh hưởng đến việc làm việc nhà, nấu ăn, chăm sóc hai đứa trẻ, nghỉ đông và nghỉ hè phải đến cửa hàng gần đó làm thêm, tiền kiếm được đều phải đưa hết cho họ, nếu rảnh rỗi, còn phải đi kèm cho các học sinh lớp dưới, đương nhiên khoản tiền này đều phải đưa hết cho bọn họ.



Khoản tiền đó đối với độ tuổi của anh mà nói là gần như không thể, nhưng vì muốn tiếp tục đi học nên anh vẫn cắn răng đưa cho họ.


Phần còn thiếu anh phải đi mượn các app như Hoa Bắc, dịch vụ mượn tiền của Alipay và cắt xén tiền sinh hoạt của mình để bù vào. Bởi vì thường xuyên mắc nợ nên giờ đây Hoa Bắc và dịch vụ mượn tiền của Alipay đều không thể sử dụng được nữa, thậm chí anh cũng không thể trả tiền cước điện thoại.


Anh chỉ có thể nhận điện thoại, không thể gọi đi được, mà anh không có ai để liên lạc nên cũng chẳng quan trọng, có tiền thì trả, không tiền thì thôi.


Tống Thanh cúi mắt nhìn vào tờ giấy mỏng manh, đôi mi dài phủ xuống, tâm trạng có chút phức tạp.


Thế kỷ 21, thời đại của công nghệ cao và hòa bình, có lẽ đa phần mọi người sẽ khó mà tưởng tượng được vẫn còn người có tiền sinh hoạt một tuần chỉ có hai mươi mấy tệ, còn không bằng tiền cho một bữa sáng của người khác.


Nói ra chắc người khác sẽ không tin, sẽ phản bác sẽ nói sao có thể như thế được, có tay có chân làm này làm kia cũng không chỉ có nhiêu đó tiền, nhưng đó chính là cuộc sống hằng ngày của anh.


Tống Thanh khẽ cười.


Anh thật sự ghen tị với những người mà tiền sinh hoạt của họ trong một tuần không chỉ có hai mươi mấy tệ, cũng ghen tị với cuộc sống của họ, không phải gặp phải những người như anh.


Tống Thanh cất hóa đơn giao hàng đi, âm thầm ghi nhớ khoản tiền này, chuẩn bị sau này có tiền sẽ trả lại cho cô.


Anh đã được nhắc nhở, phải ăn uống đàng hoàng, vì anh còn trẻ nên lượng cơm anh ăn cũng không ít, theo lời người khác nói thì là một thằng nhóc, ăn hết sạch tiền của ba mẹ.


Bởi vì bình thường hay dậy sớm, từ sáu giờ đến giữa trưa ít nhất phải năm, sáu tiếng, cho nên bình thường anh sẽ lấy ba lát bánh mì để ăn sáng, bên trong kẹp thêm chút tương đậu ăn cũng rất ngon.


Với lượng ăn như thế thật ra không thích hợp ăn những món ăn tinh tế như thế này, khá tốn kém.


Anh rất muốn nói với Nam Chi, không cần phải đối xử tốt với anh như vậy, cũng không cần phải gọi những món như canh sườn cho anh, chỉ cần cho anh hai ba bát cơm trắng, anh vẫn có thể ăn ngon với chút xì dầu và giấm.


Trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng, anh đã chẳng còn quan tâm đến hương vị, chỉ quan tâm đến việc no đủ, với anh, món ăn chỉ cần no bụng là được, ngon hay không không quan trọng


Anh muốn gọi cho Nam Chi, nhưng thứ nhất anh không có số của Nam Chi, thứ hai không có tiền trong điện thoại nên đành từ bỏ, chờ sắp xếp.


Thật ra Tống Thanh có chút hối hận, bởi vì buổi sáng không có làm cơm, nếu làm cơm rồi thì có lẽ cô sẽ không tốn tiền để gọi đồ ăn ngoài cho anh thế này.


Tống Thanh ăn xong lại tiếp tục làm việc, làm hết những phần mà mắt thường có thể nhìn thấy, những thứ mà cô đã bỏ quên.



Lầu hai anh không thể lên được, lầu một cũng không ít việc, anh cũng không vội làm hết, từ từ rồi sẽ làm tới.


*


Mười hai giờ trưa, Nam Chi mới có một tiếng ăn cơm, cô ngồi ở căn tin của bệnh viện, vốn dĩ đã có thể vui vẻ mà ăn cơm rồi.


Bởi vì buổi sáng có hai thực tập sinh mới đến, vô cùng thân thiết mà gọi cô một tiếng cô Nam Chi.


Đây cũng là lần đầu tiên cô được người khác gọi là cô, tâm trạng không tệ, mãi đến trước giờ ăn cơm vẫn còn rất tốt, nhưng vừa rồi, khi cô cúi đầu, phát hiện trên bộ đồng phục y tế màu trắng của mình có vài vết dầu đỏ.


Một giọt, hai giọt, ba giọt, đều ở những chỗ rất dễ nhìn, nhưng cô lại như thể không thấy gì, hoàn toàn không để ý.


Liên quan đến chiếc áo, cô không thể không nghĩ đến một chuyện khác, sáng hôm qua khi đi làm, cô đã nhét một chậu quần áo vào máy giặt, dự định tan ca sẽ phơi nó ra.


Nhưng tan ca xong rồi dẫn Tống Thanh về nhà nên cô quên mất.


Sau hai ngày một đêm, quần áo vẫn còn ở ban công, bị ánh nắng chiếu vào, chắc là đã bốc mùi rồi.


Cô muốn gọi điện cho Tống Thanh đang ở nhà, nhưng lại phát hiện mình sơ suất đến mức không lưu số điện thoại của anh.


Một loạt sự việc xảy ra khiến tâm trạng vui vẻ của cô biến mất hoàn toàn.


Cô nhìn những vết dầu trên áo, cảm giác mình ngày càng trở nên vụng về, trước đây ăn uống chẳng bao giờ làm dính lên áo, dù có mặc áo trắng tinh cũng không sao, luôn giữ áo quần sạch sẽ.


Không biết từ khi nào, mỗi khi cúi xuống, cô lại thấy vết dầu trên áo.


Cô đi đường cũng rất hay bị vấp, dù căn phòng hay hành lang rộng rãi thế nào, người khác đi chẳng sao, chỉ riêng cô là hay va phải đồ đạc.


Thậm chí có lúc cô còn nghi ngờ mục đích sống của mình, ngoài việc lãng phí thức ăn và tài nguyên, thì cô còn có giá trị gì nữa?


Chẳng hề có gì cả.


Nam Chi cầm giấy, bắt đầu mất bò mới lo làm chuồng lau lau vết mỡ dính lên trên quần áo, yên lặng thu dọn tàn cục của mình.



Vào lúc 12 giờ rưỡi trưa, chuông cửa lại vang lên.


Nam Chi lại gọi cơm cho anh, một món mặn, một món rau và một bát canh, gồm xà lách tỏi, một món gà và canh trứng


Số tiền ở góc dưới bên phải là 28.8 tệ, còn đắt hơn buổi sáng một chút.


Quá lãng phí.


Anh cảm thấy thật sự quá lãng phí khi phải tốn tiền cho anh ăn.


Mà dưới hóa đơn này cũng có kèm một tờ ghi chú giống như buổi sáng, khiến anh có hơi lo lắng nếu như không nghe lời mà để lại thức ăn, sợ rằng Nam Chi về thấy sẽ tức giận.


Hôm qua anh đã giữ chặt chiếc xe lăn và nói mình không sao, dường như điều đó khiến cô tức giận, khuôn mặt cô đanh lại, kiên quyết đẩy xe lăn vào phòng khách, suốt cả quá trình kiểm tra vết thương, cô không nói lời nào.


Mặc dù cô không nói gì, nhưng anh có cảm giác ấn tượng của cô đối với anh có vẻ kém đi một chút.


Từng có kinh nghiệm như thế, nên sau này anh nhớ kỹ, cô đã dặn dò và nói rằng chỉ cần nghe lời là được, những gì cô không nói thì có thể tự quyết định.


Cuối cùng, Tống Thanh vẫn ăn hết sạch đồ ăn được giao đến.


*


Vào khoảng 5 giờ chiều, tâm trạng của Nam Chi càng tồi tệ hơn, cô đi cùng thầy hướng dẫn đến kiểm tra vết thương của một bệnh nhân, thầy muốn dạy cô thêm nên nói nhiều hơn một chút, nhưng gia đình bệnh nhân cho rằng họ không có quyền, không chỉ đuổi cả hai ra mà còn mắng rất thậm tệ.


Lớp học này đã tiêu tốn hết mọi năng lượng của cô, Nam Chi ngồi trong phòng nghỉ rất lâu, mới thay xong đồ, mệt mỏi xuống lầu, lái xe về nhà.


Ở nhà cũng lạnh như băng.


Trên đường về, cô như mọi khi, không mấy vui vẻ khi phải về nhà, cố tình vòng quanh tòa nhà chung cư của mình, thậm chí định vòng thêm một vòng nữa, đột nhiên, khi đợi đèn giao thông, cô vô tình nhìn thấy đèn nhà mình vẫn sáng, có người ở trong.


Cô giật mình, rồi mới nhớ ra rằng hôm qua mình đã dẫn một người về nhà.


Lúc trưa còn lo lắng không biết anh có biết cách bấm thang máy không, nếu không liên lạc được, đồ ăn sẽ bị để lại trong thùng giao hàng dưới tầng, ở cửa ra vào có một bậc thềm, nên anh không thể ra ngoài được, có lẽ sẽ phải nhịn đói cả ngày mất, vậy mà tối đến cô lại quên béng mất.


Thật là sơ suất.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 15: Ngày thứ hai sống chung (1)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...