Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 14: Ngày đầu tiên sống chung

90@-

Đây là lần cuối cùng.


Nam Chi tự nhủ đã đi qua đi lại xem anh mấy lần rồi, cũng nhìn thấy anh không có việc gì cả, cũng đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần là có việc gì cứ gọi cô, dù sao anh cũng là người trưởng thành rồi, tự chăm sóc mình chắc là vẫn có thể làm được.


Cho dù có không được, thì cũng ở lầu trên lầu dưới, cửa sổ đối diện phòng cũng chẳng đóng, nếu thật sự xảy ra chuyện, mặc dù không kịp gọi thì có tiếng động cô cũng có thể nghe thấy.


Từ sau khi bà nội gặp chuyện không may thì cô cũng không thể ngủ say được nửa, giấc ngủ của cô rất chập chờn, chỉ cần có tiếng động là cô sẽ lập tức nhận ra ngay.


Nam Chi suy nghĩ một lúc, sau đó xuống lầu, giả vờ lấy bộ sạc điện thoại, khi đi ngang qua thấy anh không sao, cô lại tiếp tục lên lầu, lần này có lẽ vừa nãy đi qua đi lại quá nhiều lần, tiêu hao nhiều sức lực, cũng có thể do trời quá khuya đúng vào thời gian ngủ của cô nên vừa nằm xuống cô đã rất dễ chìm vào giấc ngủ, chưa được bao lâu Nam Chi đã thiếp đi mất.


Giấc ngủ này không mấy yên ổn, có lẽ vì đã bàn bạc đứt quãng suốt mười mấy ngày, cũng đã hạ quyết tâm phải mang được mèo về nhà, kết quả lại không mua được nên trong lòng cảm thấy tiếc nuối, hoặc cũng có thể do cô có chấp niệm quá sâu cho nên khi nằm mơ lại thấy mình đã đưa được một chú mèo trở về.


Mà cô cũng rất may, con mèo này tương đối dính người, còn ngoan ngoãn nằm yên để cô vừa ôm vừa nựng. Cô rất thích áp mặt vào lồng ngực nó, má tựa lên chiếc bụng mềm mại đầy lông của nó.


Tựa vào bụng nó một lúc thì cô bất ngờ phát hiện chú mèo đã biến thành một chàng trai. Cậu ta nhìn trông gầy gò, cao ráo, cơ thể chìm sâu vào trong lớp ga trải giường trắng mềm mại, khuôn mặt mang biểu cảm giống hệt con mèo lúc nãy, tư thế của cậu cũng chẳng khác gì chú mèo vẫn nằm yên đó để cô nằm lên, hai tay cậu giơ cao qua đầu, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra vùng bụng và lồng ngực trắng trẻo, săn chắc, hoàn toàn phó mặc để cô muốn làm gì thì làm.


Quả thật cô đã không ít lần “Động tay động chân” với chú mèo này. Cô x** n*n đôi má mềm mại của cậu thiếu niên, áp sát vào lồng ngực cậu, hôn lên vùng bụng phẳng lì. Cô cúi xuống, tựa vào cổ cậu, hít sâu mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người cậu, là mùi than tre, thơm thoang thoảng, tựa như một thứ gì đó vừa ngon vừa hấp dẫn.


Trong ấn tượng của Nam Chi, nhà ở dưới quê đều dùng củi để nấu ăn. Cho nên mỗi lần nấu cơm, người ta thường tiện tay nhét vào đó vài miếng thịt xông khói, cá hun khói, hoặc khoai lang, đợi đến khi lấy ra thì đồ ăn đã thấm đậm hương vị, vừa thơm vừa đậm đà, mang theo mùi thơm đặc trưng của khói, chỉ cần cắt ra một miếng, cô đã có thể ăn cả một bát cơm lớn mà không thấy ngán chút nào.


Nam Chi không kiềm chế được xem cậu ta như một món ăn ngon, “A” một tiếng rồi cắn nhẹ vào cổ cậu, làm cậu đau quá không chịu nổi nên vội vùng vẫy thoát khỏi vòng tay cô và bò qua một bên, nhưng bởi vì chân bị tàn tật nên động tác của cậu không nhanh lắm, vừa bò đến mép giường đã bị cô tóm lại, sau khi bắt được cậu cô lại tiếp tục ôm, hôn và v**t v*, áp sát vào lồng ngực trắng trẻo của cậu.


Bởi vì là trong mơ nên khi thấy một chú mèo biến thành một chàng trai cô cũng không hề thấy kỳ lạ, dù đã biến thành người nhưng cô vẫn xem cậu như mèo mà tiếp tục âu yếm, chờ đến khi cô tỉnh lại thì nằm ngây ra nhìn trần nhà, ngẩn ngơ suy nghĩ.


Thật là một giấc mộng kỳ lạ.


Có lẽ vì không thể mang mèo về nhà mà lại mang người về nhà, nên trong lúc đầu óc còn mơ hồ, cô đã vô thức ghép hai chuyện đó lại với nhau, tạo thành một giấc mơ vừa phi lý vừa hoang đường thế này.


Nam Chi cũng chẳng bận tâm nữa chỉ ngáp một cái rồi vươn tay ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, mới hơn ba giờ sáng, vẫn còn sớm, cô trở mình, đi vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại giường, nằm xuống tiếp tục ngủ.


*


Còn dưới lầu trong phòng khách nhỏ ở phía tây, đêm nay Tống Thanh ngủ không yên giấc, vừa đến nơi ở mới nên vẫn còn chưa quen. Hơn nữa với thân phận là người được cứu giúp, nên lúc nào cũng lo lắng đến việc chỉ cần một hành động sai lầm của anh cũng sẽ khiến đối phương nổi giận và không thèm để tâm đến anh nữa, nên lúc nào trong lòng cũng bất an, không yên tâm được.



Mà chủ nhân của căn nhà này không biết vì lý do gì lại quá chú ý đến anh, cả đêm xuống nhìn anh tận bốn năm lần, chỉ cần phát hiện anh chưa ngủ sẽ ân cần hỏi han anh.


Lát thì hỏi anh đói bụng không, lát lại hỏi có khát không, một lát lại tiến vào kiểm tra nhiệt độ thân thể anh, hỏi anh có chỗ nào không thoải mái không.


Chưa từng có ai quan tâm và để ý đến anh cẩn thận như thế, điều này thực ra lại khiến anh cảm thấy rất bất an.


Anh không biết mình có gì đáng để đối phương làm vậy, cũng sợ anh sẽ gây phiền phức cho cô.


Suốt cả đêm anh gần như đắm chìm trong những lo lắng và băn khoăn của mình, lúc Nam Chi đi vệ sinh ở trên lầu anh còn bị đánh thức một lần, dù cô đã cố gắng để động tác của mình thật nhẹ nhàng, thậm chí còn cố tình đi chân trần nhưng vì sàn gác xép bằng gỗ nên vẫn phát ra chút âm thanh nho nhỏ nhưng anh vẫn không biết điều lại tiếp tục bị đánh thức.


Tống Thanh cuộn mình trên chiếc sô pha giường mềm mại vừa người, quấn người trong chăn bông êm ái mà chính anh cũng cảm thấy rất khó khăn.


Trước kia khi sống ở nhà chú thím, nhà vệ sinh ở ngay trong sân, mỗi lần người nhà kia đi vệ sinh đều chỉ hận không thể đánh thức được anh.


Tiếng dép lê lẹp kẹp vang lên, khi đi ngang qua phòng anh còn lên tiếng mắng anh mấy câu, nếu quên không mang giấy theo, lại không thể gọi những người khác thức thì sẽ gọi anh.


Sống trong môi trường như vậy mà anh chưa từng bị mất ngủ, giấc ngủ của anh đều rất sâu, dù có bị đánh thức thì khi nằm xuống anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Nhưng mà sao ở trong hoàn cảnh tốt thế này, dưới sự quan tâm của người khác mà anh lại mất ngủ thế này.


Tống Thanh nhìn trần nhà, tuy không muốn thừa nhận nhưng thật ra anh biết rất rõ nguyên nhân là gì.


Khi ở nhà chú thím, dù ngoài miệng những người trong nhà đó vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, nhưng không thể rời khỏi anh. Anh không ở đấy thì không ai chăm con giúp bọn họ, giáo viên giao bài tập về nhà thì ba mẹ nhìn không hiểu, đương nhiên cũng không thể dạy cho bọn nhỏ.


Con gái nhà họ cũng không thích đồ ăn họ làm, không đa dạng, nấu chung một nồi, có gì bỏ đấy.


Việc nhà cũng là một vấn đề, bình thường, chỉ cần anh không phạm phải điều gì kiêng kỵ lớn, thì chẳng cần lo lắng chuyện không có chỗ ở.


Vì vậy, ngoài sự mệt mỏi về thể chất mỗi ngày, anh không hề cảm thấy chút áp lực tâm lý nào.


Bây giờ sở dĩ không ngủ ngon, là bởi vì anh không thể cung cấp giá trị nào cho chủ nhân căn nhà này cả.


Phải nhanh chóng tìm hiểu rõ cô ấy thích gì và ghét gì, rồi gánh vác một số việc.


Nếu anh có ích, ít nhất khi xảy ra mâu thuẫn hoặc khi cảm thấy anh là gánh nặng, cô sẽ suy nghĩ về giá trị của anh, do dự một chút rồi không đuổi anh đi.



Chỉ cần không đuổi anh đi, mắng chửi vài câu, hay mắng anh là phế vật gì thì anh hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được.


Tống Thanh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ trong những suy nghĩ nặng nề.


Sáng sớm ngày hôm sau, khoảng sáu giờ, anh đã tỉnh dậy, đây là thời gian anh thường nấu ăn.


Khi còn ở nhà chú thím vì để tiết kiệm tiền nên tất cả mọi người đều không ăn sáng bên ngoài. Dù có dậy sớm cũng là anh dậy sớm, dù vất vả cũng là anh chịu, vì thế họ vẫn kiên trì để anh nấu ăn.


Từ khi hơn mười tuổi đến giờ anh đều luôn như thế, cũng đã hình thành đồng hồ sinh học, khi đến giờ đầu óc sẽ vô cùng tỉnh táo thậm chí cơ thể còn theo bản năng mà tự ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy trần nhà lạ lẫm trên đầu, anh mới nhận ra mình bị thương ở chân, không thể lái xe điện chở mấy đứa nhỏ đi học, cũng không thể làm những việc như lao động ngoài trời để kiếm tiền, còn bị cả chú thím bỏ rơi.


Bây giờ anh đang được một người có lòng tốt đón trở về nhà.


Người có lòng tốt kia có nói, người có lòng tốt còn lại sẽ lo lắng cho anh, cô ấy có chút bận nên chỉ cho anh một chỗ ở.


Tống Thanh nhìn qua lớp vải trắng và cửa kính trong suốt, ánh mắt hướng về phía phòng bếp phía đối diện


Dù sao đi chăng nữa thì bây giờ anh đang ở nhà của người tốt đó, chắc hẳn cô cũng cần nấu cơm.


Tống Thanh kiểm tra trên người một chút. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, sau một đêm nghỉ ngơi thì cơn đau nhức và một vài vết thương bị kéo căng tối hôm qua gần như khỏi hẳn, bây giờ anh không cảm thấy đau nữa, sức lực cũng đã phục hồi lại rất nhiều.


Nhưng anh chần chờ một lát, không ngồi dậy.


Căn nhà hai tầng này thực ra là một tầng duy nhất, cách âm không tốt lắm, cửa sổ trên tầng gác cũng không đóng, khi cô thức dậy vào giữa đêm bấm điện thoại thì ánh sáng sẽ lọt ra ngoài, điện thoại để trên bàn ở đầu giường có phát ra âm thanh anh cũng có thể nghe thấy.


Từ đó mà suy ra thì anh làm gì ở dưới phía trên đều có thể nghe được hết.


Tống Thanh nhớ lại khoảng thời gian trước khi anh còn nằm viện, họ thường thay ca vào lúc tám giờ sáng, thời điểm này chắc cô đang làm ca sáng, bảy giờ cô thức dậy rửa mặt, tranh thủ lúc đó anh đi làm đồ ăn vẫn còn dư thời gian.


Tống Thanh im lặng chờ đợi, đồng hồ trên điện thoại hiện bảy giờ mới ngồi dậy, núp ở trong chăn thay một bộ quần áo mới.


Bộ quần áo sạch nhất anh định để dành mặc khi lên giường, còn đồ mặc hàng ngày thì lát nữa nấu ăn sẽ bị ám mùi dầu khói, không thích hợp mặc khi lên giường, nên phải tách riêng ra.


Tống Thanh thay đồ xong, đã là bảy giờ mười nhưng trên lầu vẫn không hề có động tĩnh nào, anh sợ sẽ bị muộn nên cẩn thận di chuyển, nhẹ nhàng ngồi vào xe lăn.


Tầng một lát gạch men, bánh xe lăn nhẹ nhàng nên lăn trên đó nên không phát ra tiếng động lớn. Vì thế, anh tranh thủ đi đánh răng, rửa mặt, vì sợ làm cô thức giấc nên mọi thứ có hơi chậm trễ đến bảy giờ hai mươi mốt phút mới xong.



Ngày hôm qua khi đi đường anh đã tính toán qua rồi, từ bệnh viện đến đây mất khoảng mười mấy phút, dù cô có dậy lúc bảy giờ rưỡi thì cũng không muộn, nhưng chẳng phải nên dậy sớm hơn một chút để dự phòng những tình huống ngoài ý muốn sao?


Trước đây anh là học sinh bán trú, nên có thể vào trường muộn hơn một chút so với những bạn ở nội trú. Sau khi nấu ăn và ăn xong, hai đứa con nhà chú thím – một đứa đã lớn, tự đi xe điện đến trường, còn anh sẽ đưa đứa nhỏ đi, xong hết rồi mới đến trường của mình, bình thường thì anh luôn dành ra khoảng mười phút để dự phòng, tránh để trễ giờ.


Đi làm muộn không bị trừ tiền lương à?


Bảy giờ hai mươi lăm phút, cuối cùng thì anh vẫn không thể chịu đựng được nữa, đi đến phòng bếp.


Tối hôm qua anh đã theo cô đi vào phòng bếp này, cũng nhớ sơ sơ cái gì ở đâu, tránh được vài lần mở nhầm ngăn kéo gây tiếng động lớn, đồng thời cũng nâng cao hiệu quả làm việc.


Trong tủ lạnh có cái gì thì ngày hôm qua cô đã mở ra cho anh xem qua rồi, ba vỉ trứng, một túi bánh mì đã mở, thêm rau xà lách, cà chua, sốt cà chua và sốt mayonnaise, vài cuộn ba chỉ bò, ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn gì cả.


Chiếc tủ lạnh mới mua, một ngăn trong đó còn để cả hướng dẫn sử dụng, lớp xốp đóng kín và băng keo vẫn còn nguyên. Nam Chi nói do vội cất đồ vào nên chưa kịp để thoáng khí, bên trong vẫn còn mùi đặc trưng khi vừa mới mở ra.


Cô định ăn hết những thứ đã mua trong lúc cao hứng, rồi để trống một thời gian, để mùi hôi bay đi rồi mới mua những món khác bỏ vào.


Những nguyên liệu cô mua là để làm sandwich, theo lời cô nói, vài ngày trước cô xem cách làm trên mạng, thấy nó vừa tiện lợi lại nhanh chóng, rất phù hợp để ăn sáng. Tuy nhiên, khi nướng bánh mì trong lò, cô không canh được nhiệt độ, mới vừa đi vệ sinh một lát mà bánh mì đã bị cháy đen, còn làm lò nướng bị ám khói đen nên cô đành từ bỏ luôn.


Rồi lại mua thêm một máy chuyên nướng bánh sandwich, còn vài ngày nữa mới đến, cô tính khi máy nướng bánh đến sẽ làm buổi sáng lại lần nữa.


Thật ra, dùng chảo chống dính để nướng bánh mì cũng được, nếu thêm một ít bơ vào, mùi thơm béo ngậy của sữa sẽ càng đậm hơn.


Trước kia khi còn ở nhà chú thím, sau khi lên cấp hai, cô con gái nhà chú thím có thêm tiền sinh hoạt, thường xuyên mua đồ online, đương nhiên cũng mua cả bánh mì và bơ, muốn anh làm sandwich cho cô ấy, hơn nữa còn nhắc anh rất nhiều lần, bảo anh không được làm hỏng món ăn.


Chú thím rất tiết kiệm, nên tiền sinh hoạt họ cho con gái họ rất ít. Vì vậy, chiếc bánh mì đó là một trong số ít những món ăn vặt của cô ấy và em trai.


Đương nhiên Tống Thanh không có tư cách ăn nó, nhưng đồ ăn đều do anh làm, ăn xong hai người kia không tỏ thái độ gì, xem ra rất hài lòng, hương vị chắc cũng không tệ.


Anh xắn tay áo lên, lấy bánh mì và các nguyên liệu như rau xà lách, cà chua ra, anh rửa sạch rau và cà chua, rồi đặt chảo lên bếp, chuẩn bị chiên trứng và nướng bánh mì.


Khi đi ngang qua vị trí lò nướng, quả thật đã đen rồi, đến bây giờ vẫn chưa được lau sạch sẽ.


Lò nướng lớn, thời gian lại gấp, anh cũng không kịp lau, định nấu xong rồi mới xử lý sau, bây giờ anh dùng chảo chống dính chiên bánh mì là được, không có bơ, nhưng bánh mì cô mua rất ngon, vừa mở ra đã thấy mùi sữa thơm phức, chỉ cần nướng trong chảo thôi đã rất thơm rồi.


Tống Thanh bận rộn tới lui trong phòng bếp.



Xe lăn cao hơn ghế dựa bình thường, cộng với việc trước khi bị thương anh đã cao gần 1m80, nên dù giờ chỉ có thể ngồi để làm việc, vẫn rất thuận tiện.


*


Khoảng bảy giờ ba mươi, Nam Chi bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, mở mắt ra thấy mình sắp muộn, ý thức còn mơ màng đã phải lập tức tỉnh táo lại. Cô ngồi bật dậy đánh răng rửa mặt, thay đồ, chỉ mất vài phút, còn lại mấy phút nữa cô định dùng để mua bữa sáng và tranh thủ chạy đi.


Cô xách túi vừa bước xuống cầu thang, nhìn thấy giường sofa trong phòng khách đã được mở ra, trên giường mơ hồ có người, cô mới nhận ra là hôm qua cô đã đưa ai đó về.


Nam Chi vừa thay giày vừa hỏi: “Ngày hôm qua ngủ thế nào? Tôi không có làm ồn đến cậu chứ.”


Tống Thanh ngừng lại.


Cô hỏi chính là cô ấy có làm ồn đến anh không, chứ không phải anh làm ồn đến cô.


“Không có.” Tống Thanh thành thật trả lời.


Hôm qua anh ngủ không ngon vì sự lo lắng và bất an trong lòng, chứ không phải vì cô.


“Vậy thì tốt.” Nam Chi đổi giày xong, vì vội đi làm nên cầm lấy chìa khóa rồi ra ngoài, trước khi rời đi không quên dặn dò.


“Tôi gọi đồ ăn mang về rồi, lát nữa họ sẽ để ngoài cửa, anh tranh thủ lấy nhé, ăn đại một chút cho qua bữa, đừng giống tôi, không thích ăn sáng rồi bị bệnh dạ dày đấy.”


Quả nhiên dạ dày của cô không tốt.


Tống Thanh ghi nhớ trong lòng.


Có lẽ vì vội đi làm, Nam Chi không chờ anh trả lời đã rời đi.


Tống Thanh lại ngồi lên xe lăn, đẩy vào bếp, tiếp tục nghiên cứu các dụng cụ nhà bếp.


Bàn bếp kiểu nửa mở này so với trước có thêm vài món đồ, nhưng cô vội vã đi nên không nhận ra.


Thật ra không nhận ra cũng tốt, vì anh chưa nấu được món gì, thậm chí còn không biết cách sử dụng các dụng cụ bếp của cô.


Anh chưa bật bếp được.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 14: Ngày đầu tiên sống chung
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...