Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 13: Dọa đến anh
97@-
Phần lõm ở giữa là phòng khách lớn, còn phòng khách nhỏ bên kia chính là phòng của Tống Thanh.
Cánh cửa kính của phòng khách nhỏ không kéo lại, chứng tỏ đối phương không làm gì riêng tư, nên Nam Chi trực tiếp đi vào nhưng lại phát hiện không có ai bên trong cả. Rồi cô lại bước từ ban công của phòng khách nhỏ sang ban công của phòng khách lớn, rồi đến ban công của phòng giặt đồ.
Ba ban công này thông với nhau, dùng cửa kính để ngăn cách các ban công thành một phần riêng. Khi cô từ phòng giặt đi sang nhà bếp bên cạnh vẫn không tìm thấy ai.
Suýt nữa Nam Chi đã nghi ngờ không biết có phải giống như con mèo trước kia mà cô nhặt được hay không, không biết có chui vào một góc nào đó trốn hay không. Nhưng khi vừa quay đầu lại, cô thấy cửa nhà vệ sinh bị ai đó đẩy ra, rèm cũng bị vén sang một bên, một luồng hơi nóng lập tức ùa ra ngoài.
Tống Thanh mặc một chiếc áo thun tay dài, ống quần rũ xuống ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi trở lại xe lăn, khi ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt với cô, khi đó anh mới phát hiện ra cô đang đứng đó thì sửng người một chút.
Nam Chi quay đầu đi chỗ khác: “Tôi xuống tìm đồ.”
Bởi vì nhà vệ sinh dùng cửa kính màu đen, lại có thể phản chiếu hình ảnh người bên trong, buổi tối nếu vô tình đi ngang qua đó, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp. Vì vậy, cô đã đặt làm riêng một tấm rèm, che kín từ trên xuống dưới.
Vốn dĩ kính đã là màu đen, khả năng truyền sáng không tốt, nay lại thêm một lớp rèm nữa nên hoàn toàn không có ánh sáng. Vì thế, cô không nhận ra bên trong có người.
Bình thường đều là cô ở bên trong, cô cũng không ngờ tới khi nhìn từ bên ngoài thì nó không hề có chút ánh sáng nào.
Nam Chi vừa nghĩ vừa giả vờ tìm đồ, không nói tìm cái gì. Bởi vì cô cũng chưa nghĩ ra là mình sẽ tìm cái gì, cũng may anh không hỏi, anh mím môi, động tác trông như một cô dâu nhỏ mới về nhà chồng gặp người chồng mới cưới nên mang theo chút dáng vẻ rụt rè.
“Người chồng mới cưới” nhận ra sự khác biệt, ân cần thay đổi phương hướng, đi vào bếp, không muốn làm “Cô vợ nhỏ mới cưới” của mình phải có thêm gánh nặng.
Nam Chi đứng trước tủ chén trong phòng bếp, không biết làm gì nên đành cầm lấy một cái ly thủy tinh, chuẩn bị rót một ít nước uống.
Ly thủy tinh có bề mặt như gương nên Nam Chi vô tình nhìn thấy cảnh vật phía sau qua đó.
“Cô vợ nhỏ” từ từ đi đến trước cửa phòng khách nhỏ, nhưng không đi vào, chỉ im lặng ngồi trên xe lăn lau tóc.
Cánh cửa trước mặt anh cũng là cửa kính, có thể phản chiếu được hình ảnh. Nam Chi bắt đầu nghi ngờ liệu anh có đang quan sát cô qua khung cửa kính phản chiếu kia không, nếu không thì tại sao lại không vào trong?
Xem ra “Cô vợ nhỏ” này cũng để ý đến cô.
Nam Chi không biết xấu hổ mà suy nghĩ.
Cô mà cứ ở đây thế này “Cô vợ nhỏ” sẽ thấy không thoải mái, nên Nam Chi cầm lấy ấm nước, định rót một ly uống vài ngụm cho có lệ rồi đi, nhưng lại phát hiện trong ấm nước chẳng có giọt nước nào.
Trong tủ lạnh cũng rỗng tuếch, không có đồ uống hay gì cả, sau khi thở dài một tiếng thì cô lại lốc cốc lên lầu.
Muốn nhìn thì cũng đã nhìn được rồi, “Cô vợ nhỏ” không có việc gì cả, còn bởi vì cô ở đó mà còn có chút không thoải mái. Cho nên tốt nhất là cô nên ít đi xuống, để anh có thời gian làm quen trước.
*
Trước cánh cửa kính bên dưới lầu, Tống Thanh vẫn đang lau tóc, vì sợ có tóc rụng nên còn cố ý lau đối diện thùng rác, vừa lau vừa liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, nhờ vậy mà toàn bộ quá trình từ khi người kia ở trong bếp định rót nước nhưng không uống được đều lọt vào mắt anh.
Tống Thanh lau tóc xong, cũng dọn sạch sẽ hết những sợi tóc rơi xuống mặt đất lên, nghĩ một chút nhưng không đi đến phòng khách, mà chuyển hướng đi ngược vào trong phòng bếp.
Khoảng một phút sau, anh quay lại phòng khách nhỏ lần nữa, anh đã đánh răng, rửa mặt thậm chí còn tắm rồi, nên chuẩn bị đi ngủ.
Khi chiếc xe lăn dừng trước cửa kính ngăn cách, Tống Thanh do dự một chút nhưng không khóa cửa.
Nam Chi nói anh có thể khóa nhưng hình như chỗ này là nơi cô làm việc, có máy tính còn có sách, ngoài ban công còn có hoa và cây cỏ, chậu hoa mang về cũng được đặt ở trên giá.
Cây cối trồng san sát nhau được cô chăm sóc rất tốt, trên máy tính cũng có dấu vết đã được sử dụng qua.
Chắc là cô rất thường xuyên đến nơi này. Nếu anh khóa, cô không vào được chắc sẽ tức giận nhỉ.
Tống Thanh không kìm lòng được mà nhớ tới trước kia, phòng của anh bị thím bỏ đồ linh tinh, lần nào thím vào không được thường sẽ mắng anh là đồ vô ơn, trong nhà không có người lạ còn khóa cửa phòng lại, chỉ cần anh mở cửa chậm vài giây thôi là cửa đã bị đá ra rồi.
Có đôi khi anh không có ở nhà, bà ấy sẽ cầm lấy búa trực tiếp đập vỡ khóa phòng anh rồi tiến vào phòng anh lấy đồ.
Lúc đầu anh còn đến chỗ thu mua đồ cũ để đổi lấy một ổ khóa tốt hơn. Nhưng sau nhiều lần thì anh bắt đầu dùng dây buộc lại, thắt nút thành hình nơ, bà tháo được thì tháo, nếu không tháo được thì dùng kéo cắt đi. Sau đó, anh lại tìm một sợi dây khác để buộc lại là xong.
So với ổ khóa thì dùng dây thừng tiện hơn rất nhiều.
Không đóng cửa thì không được, ở quê có rất nhiều chó mèo đi lang thang, hễ mở cửa là chúng lập tức xông vào tìm thức ăn, cướp đi mất chút lương thực ít ỏi của anh.
Ở quê đa phần đều không đóng cửa lớn, chó mèo hoang rất hay tùy tiện vào trong sân nhà, phòng của anh nằm ở một góc nhỏ đối diện sân chính nên thường xuyên bị ghé thăm.
Khi chó mèo lấy thức ăn của anh, chú thím cũng không ngăn cản, thậm chí còn mắng anh đáng đời vì giấu đồ ăn sau lưng họ.
Nói chung, sống lâu ở nhà chú thím, anh thường xuyên bị bỏ mặc và bất ngờ bị xông vào phòng, không ít lần anh gặp cảnh chưa kịp mặc đồ, tr*n tr** hoàn toàn, chỉ có thể vội vàng tìm thứ gì đó để che những chỗ quan trọng.
Anh còn bị họ cười nhạo vì tay chân gầy gò, mông chẳng có chút thịt. Chẳng ai muốn nghe những lời nhục mạ kiểu “Ai thèm nhìn” như thế cả, nhưng khi chuyện đó xảy ra quá nhiều lần, anh dần hình thành thói quen mặc quần áo đi ngủ. Cho nên khi anh ở đây cũng đã chuẩn bị xong quần áo để mặc đi ngủ rồi.
Vì vậy việc Nam Chi có qua hay không, cửa có khóa hay không, anh cũng không bận tâm, sợ khi thấy anh khóa cửa cô sẽ khó chịu trong lòng nên anh còn cố ý để hé cửa kính, không đóng chặt, nhưng rèm thì đã kéo lại.
Anh chỉ kéo một lớp rèm bằng voan mỏng, còn lớp rèm chắn sáng thì không động đến, vẫn là vì lý do đó, bởi vì khi anh ở nhà nếu thím tìm anh mà không thấy, bà sẽ tức giận gọi điện cho anh, bình thường khi bà mất bình tĩnh thì lúc mở miệng ra toàn là những lời mắng chửi.
Trước kia anh thường dán báo lên che cửa sổ lại, sau này lại chủ động xé đi, khi thím đi ngang qua có thể nhìn thấy anh, cho nên sau này những mâu thuẫn cũng giảm đi rất nhiều.
Tống Thanh đẩy xe lăn đến trước chiếc giường sofa lớn, được đặt rất nhiều gối ôm và thú nhồi bông, nhìn chăn bông mềm mại, phồng lên, mỗi khi nhấn xuống lại bật trở lại, anh cứ nhìn mãi mà không bước lên đó.
Lại không nhịn được mà nhớ đến căn phòng nhỏ trước đây.
Ở gần chuồng heo cho nên dù có quét dọn sạch sẽ đến thế nào cũng sẽ ngửi thấy mùi hôi, đặc biệt vào mùa hè không thể mở cửa sổ. Cũng may phía sau nhà có một khung cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài cánh đồng hoang, mùa đông là cảnh tuyết rơi lạnh lẽo, mùa xuân thì cỏ xanh mọc tràn lan. Không thể mở cửa sổ phía trước, chỉ có thể mở cửa sổ phía sau, khi đó sẽ có mùi không khí trong lành lan tỏa khắp nơi.
Sau này, chú thím muốn khai hoang mảnh đất phía sau nên đã mở thêm một cánh cửa trong phòng anh, niềm vui của anh cũng nhiều lên một chút. Sau khi ăn xong hoặc khi trời nắng đẹp, anh mang bàn ra sau ngồi một lúc, đó là một trong những thú vui hiếm hoi của anh.
Nơi này khác một trời một vực so với căn phòng nhỏ kia, xung quanh nơi này đều tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu, dưới nền đất cũng không có cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt, càng không có những mảng đất từ trên trần rơi xuống. Xung quanh đều là những khung cửa sổ đóng kín, gió không thể lùa vào, trên giường cũng không bị chất đầy đồ chỉ có thể ngủ được một phần ba giường.
Khi ở nhà chú thím giường của anh chỉ rộng vỏn vẹn 1 mét 6, vừa đủ để anh nằm thẳng người thôi, mỗi lần trở người anh đều lo sợ mình sẽ rơi xuống đất.
Nhưng khi đó anh cảm thấy có chỗ để ở đã là chuyện tốt lắm rồi, cho nên anh cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì cả, trái lại khi ở trong điều kiện tốt thế này khiến anh không biết phải làm như thế nào.
Anh ngồi trên cái sô pha giường này rất lâu mới kiểm tra cơ thể. Anh mặc quần áo tay dài, che rất kín sẽ không làm dơ giường.
Anh còn tìm thêm một bộ quần áo sạch sẽ khác để lên gối kê đầu, sau khi chuẩn bị xong hết mới cẩn thận đi lên nằm.
Chỉ động tác nhỏ này thôi nhưng với anh của bây giờ mà nói là một chuyện rất khó khăn, vốn dĩ cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lại phải vận động mạnh nhiều lần, cộng thêm cả việc bị anh mạnh tay kỳ cọ, khiến những vết thương trên cánh tay, cổ, vai và lưng đều bị kéo căng, giờ đây nó trở nên rất đau.
Mỗi một động tác của anh đều phải dừng lại rất lâu, phải mất khoảng năm sáu phút. Cuối cùng anh mới nằm xuống được chiếc giường mềm mại và thoải mái đúng như mong đợi.
Tống Thanh khẽ nới lỏng bàn tay đang siết chặt lấy chăn bông, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm.
*
Ở tầng hai, trong căn gác nhỏ phía đông, Nam Chi phát hiện ra bên dưới không còn tiếng động nào nữa, không bật đèn, cũng không nghe thấy âm thanh nào, tình trạng này kéo dài rất lâu, lâu đến mức cô bắt đầu cảm thấy không yên tâm.
Cô còn nhớ rất rõ chú mèo nhỏ kia, cô chỉ vừa ra ngoài lấy hàng chuyển phát nhanh thôi mà quay về đã thấy nó cắm đầu vào bình sữa dê, suýt nữa mất mạng.
Chắc chắn Tống Thanh sẽ khỏe hơn con mèo kia rất nhiều, nhưng xuất viện với cơ thể vẫn còn đầy vết thương thế này, làm cô không nhịn được mà lo lắng không biết anh có gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Dù sao Nam Chi cũng không ngủ được, dù sao cũng đang rảnh rỗi, đi xem anh làm cái gì cũng được.
Thật ra cho dù không nhìn anh, cô cũng sẽ không thể khống chế được bản thân đi xem tấm thảm mới mua.
Thật ra cô có một tính xấu, đó chính là khi mua thứ gì đó mới mà cô thấy phù hợp, thấy rất thích, cô sẽ cố ý đi ngang qua ngang lại không ngừng. Cô sẽ đi đường vòng qua đó, hoặc cố ý đi nhìn, có thể đi đi lại lại ngắm mấy lượt, càng nhìn càng thấy hài lòng, tâm trạng cũng mỗi lúc một tốt hơn.
Dù chỉ để xem tấm thảm lông thì cô cũng phải đi.
Nam Chi vừa xuống lầu vừa nghĩ, không biết vì sao, không hiểu sao mà cô có cảm giác anh cũng giống như một món đồ trang trí tinh xảo mà cô vừa mới mua. Cô cũng rất hài lòng với món đồ trang trí này, không thể kìm nén được tính tò mò và h*m m**n khám phá, nhịn không được mà muốn đến xem.
Nam Chi nhanh chóng xuống tầng dưới, sợ anh đang ngủ nên cô cố tình bước đi nhẹ nhàng, như một tên trộm định lén lấy đồ của anh, rón rén đi qua phòng khách nhỏ.
Cửa không khóa, cũng không bật đèn, chỉ kéo một lớp màn mỏng. Bởi vì bên trong có rất nhiều đồ điện, ở chỗ công tắc mở có một ngọn đèn nhỏ, cho nên cũng không phải tối đen hoàn toàn, chỉ hơi hơi mờ ảo.
Nam Chi đi rất chậm, giả vờ vô tình liếc nhìn về phía đó, vì cửa có khe hở nên cô rất dễ nhìn thấy cái túi nhỏ phồng lên trên giường, nhìn hình dáng giống như một người.
Anh đang ngủ à?
Ngủ sớm thế?
Làm việc và nghỉ ngơi như thế cũng bình thường, nhưng thật ra lại làm Nam Chi ngạc nhiên.
Tuy rằng cô làm y tá, biết rất rõ nếu thức khuya sẽ rất có hại, nhưng không thể ngủ sớm dậy sớm được, mà người trẻ đều giống như cô, thói quen giản dị, không cầu kỳ của anh lại trở nên rất khác biệt.
Nam Chi bắt đầu đổi hướng giống như lần trước đi vào phòng bếp, rồi cũng như lần trước lại giả vờ tìm đồ, định ở lại thêm một lúc để quan sát phòng đối diện, nhưng mới vừa lướt qua mặt bàn thì bất ngờ phát hiện chiếc ấm nước ở góc phòng đã cắm điện và đang đun nước.
Ấm siêu tốc vẫn đang duy trì nhiệt độ ổn định, chắc hẳn đã phải sử dụng từ sớm, bây giờ nhiệt độ đã giảm xuống còn 46 độ.
Nam Chi dừng lại một chút, phản ứng đầu tiên của cô là anh không thấy chiếc máy lọc nước mới mua trong phòng khách à, sao lại dùng cái này để uống nước chứ?
Cô đi đến cửa bếp nhìn một lát, chiếc máy lọc nước đặt ngay chỗ anh mở cửa đóng cửa, anh vừa mới lau tóc ở chỗ đó, rõ ràng như vậy, không thể nào không nhìn thấy.
Cho dù nguyên nhân là gì thì Nam Chi cũng tiện tay rót cho mình một ly nước, tay cầm ly nước đi đến cửa đứng dựa vào tường uống.
Vừa uống vừa nhìn cửa thủy tinh đang khép hờ.
Bỗng nhiên bên trong truyền đến âm thanh.
“Nước.” Tống Thanh vẫn chưa ngủ, cho nên vừa nãy khi tiếng bước chân của cô vang lên là anh đã nghe thấy rồi, suốt quá trình đều nghe thấy, khi cô vào trong phòng bếp anh mới nhớ ra nói: “Là do tôi đun.”
Nam Chi bỗng giật mình.
Cho nên nước này nấu cho cô à?
Là vì cô vừa giả vờ rót nước để che giấu hành động đột ngột chạy xuống rồi nói tìm đồ, kết quả lại phát hiện không có nước cũng không có đồ gì để uống, nên mới thở dài, làm anh tưởng rằng cô không uống được nên cảm thấy tiếc nuối rồi đi đun nước giúp cô đó hả?
Cô chớp mắt, cảm nhận được một tia ấm áp lâu lắm rồi không xuất hiện.
Cô cũng không qua loa lập tức khen ngợi hành động chú ý đến cô và ân cần giúp cô đun nước của “Cô vợ nhỏ” rồi nói: “Tôi đã uống rồi, quả thật nước đã đun sôi vẫn tốt hơn, ngọt hơn nhiều so với nước từ máy lọc, cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như thế.”
Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Lúc nãy tôi đang suy nghĩ chuyện gì đó nên quên mất việc đun nước. Nếu không có anh, tôi chỉ có thể uống nước từ máy lọc thôi, mà nước đó chỉ vừa ấm, uống vào là bị tiêu chảy.”
Cô không hề nói dối, cô thật sự không thể uống nước từ máy lọc nước được, không biết vì sao, nhưng mà khi trực tiếp uống nước từ máy lọc mà không đun sôi là cô sẽ bị tiêu chảy nghiêm trọng.
Đó cũng là lý do vì sao cô vừa có máy lọc nước, vừa có ấm siêu tốc.
Trong phòng khách nhỏ rất lâu sau mới truyền đến tiếp đáp lại: “Đừng khách sáo.”
Tống Thanh âm thầm ghi nhớ.
Hình như dạ dày cô không tốt, bình thường uống nước từ máy lọc nước sẽ không bị gì cả.
Nam Chi nghe thấy tiếng anh trả lời, cũng uống xong nước nên lại chạy lộc cộc lên lầu, biết người dưới lầu vẫn chưa ngủ, nên tiếng bước chân cũng lớn hơn không ít. Sau khi trở lại phòng ngủ nằm xuống tính ngủ, nhưng lại hơn nửa tiếng vẫn không thể ngủ được, lại ngồi dậy, tính đi xem Tống Thanh lần nữa.
Chắc bởi vì hành động nấu nước giúp cô khi nãy của anh, khiến cho cô muốn quan tâm Tống Thanh nhiều hơn một chút, nên cả đêm nay cô xuống lầu tổng cộng năm lần.
*
Trong phòng khách nhỏ ở dưới lầu, Tống Thanh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên từ trên đầu lần nữa.
Vừa đến một nơi lạ lẫm, có lẽ do lo lắng nên thần kinh của anh cứ căng thẳng mãi, ngủ không được, đặc biệt là chú ý đến việc cô hết lần này đến lần khác xuống lầu lấy đồ.
Nếu nói lần đầu tiên, lần thứ hai là do trùng hợp, thì lần thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ không trùng hợp nữa.
Cô chính là muốn xuống xem anh.
Tống Thanh nghe thấy tiếng bước chân đã sắp đến chân cầu thang, thì yên lặng nhắm mắt lại, cuộn chặt chăn bông trên người.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Phần lõm ở giữa là phòng khách lớn, còn phòng khách nhỏ bên kia chính là phòng của Tống Thanh.
Cánh cửa kính của phòng khách nhỏ không kéo lại, chứng tỏ đối phương không làm gì riêng tư, nên Nam Chi trực tiếp đi vào nhưng lại phát hiện không có ai bên trong cả. Rồi cô lại bước từ ban công của phòng khách nhỏ sang ban công của phòng khách lớn, rồi đến ban công của phòng giặt đồ.
Ba ban công này thông với nhau, dùng cửa kính để ngăn cách các ban công thành một phần riêng. Khi cô từ phòng giặt đi sang nhà bếp bên cạnh vẫn không tìm thấy ai.
Suýt nữa Nam Chi đã nghi ngờ không biết có phải giống như con mèo trước kia mà cô nhặt được hay không, không biết có chui vào một góc nào đó trốn hay không. Nhưng khi vừa quay đầu lại, cô thấy cửa nhà vệ sinh bị ai đó đẩy ra, rèm cũng bị vén sang một bên, một luồng hơi nóng lập tức ùa ra ngoài.
Tống Thanh mặc một chiếc áo thun tay dài, ống quần rũ xuống ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi trở lại xe lăn, khi ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt với cô, khi đó anh mới phát hiện ra cô đang đứng đó thì sửng người một chút.
Nam Chi quay đầu đi chỗ khác: “Tôi xuống tìm đồ.”
Bởi vì nhà vệ sinh dùng cửa kính màu đen, lại có thể phản chiếu hình ảnh người bên trong, buổi tối nếu vô tình đi ngang qua đó, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp. Vì vậy, cô đã đặt làm riêng một tấm rèm, che kín từ trên xuống dưới.
Vốn dĩ kính đã là màu đen, khả năng truyền sáng không tốt, nay lại thêm một lớp rèm nữa nên hoàn toàn không có ánh sáng. Vì thế, cô không nhận ra bên trong có người.
Bình thường đều là cô ở bên trong, cô cũng không ngờ tới khi nhìn từ bên ngoài thì nó không hề có chút ánh sáng nào.
Nam Chi vừa nghĩ vừa giả vờ tìm đồ, không nói tìm cái gì. Bởi vì cô cũng chưa nghĩ ra là mình sẽ tìm cái gì, cũng may anh không hỏi, anh mím môi, động tác trông như một cô dâu nhỏ mới về nhà chồng gặp người chồng mới cưới nên mang theo chút dáng vẻ rụt rè.
“Người chồng mới cưới” nhận ra sự khác biệt, ân cần thay đổi phương hướng, đi vào bếp, không muốn làm “Cô vợ nhỏ mới cưới” của mình phải có thêm gánh nặng.
Nam Chi đứng trước tủ chén trong phòng bếp, không biết làm gì nên đành cầm lấy một cái ly thủy tinh, chuẩn bị rót một ít nước uống.
Ly thủy tinh có bề mặt như gương nên Nam Chi vô tình nhìn thấy cảnh vật phía sau qua đó.
“Cô vợ nhỏ” từ từ đi đến trước cửa phòng khách nhỏ, nhưng không đi vào, chỉ im lặng ngồi trên xe lăn lau tóc.
Cánh cửa trước mặt anh cũng là cửa kính, có thể phản chiếu được hình ảnh. Nam Chi bắt đầu nghi ngờ liệu anh có đang quan sát cô qua khung cửa kính phản chiếu kia không, nếu không thì tại sao lại không vào trong?
Xem ra “Cô vợ nhỏ” này cũng để ý đến cô.
Nam Chi không biết xấu hổ mà suy nghĩ.
Cô mà cứ ở đây thế này “Cô vợ nhỏ” sẽ thấy không thoải mái, nên Nam Chi cầm lấy ấm nước, định rót một ly uống vài ngụm cho có lệ rồi đi, nhưng lại phát hiện trong ấm nước chẳng có giọt nước nào.
Trong tủ lạnh cũng rỗng tuếch, không có đồ uống hay gì cả, sau khi thở dài một tiếng thì cô lại lốc cốc lên lầu.
Muốn nhìn thì cũng đã nhìn được rồi, “Cô vợ nhỏ” không có việc gì cả, còn bởi vì cô ở đó mà còn có chút không thoải mái. Cho nên tốt nhất là cô nên ít đi xuống, để anh có thời gian làm quen trước.
*
Trước cánh cửa kính bên dưới lầu, Tống Thanh vẫn đang lau tóc, vì sợ có tóc rụng nên còn cố ý lau đối diện thùng rác, vừa lau vừa liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, nhờ vậy mà toàn bộ quá trình từ khi người kia ở trong bếp định rót nước nhưng không uống được đều lọt vào mắt anh.
Tống Thanh lau tóc xong, cũng dọn sạch sẽ hết những sợi tóc rơi xuống mặt đất lên, nghĩ một chút nhưng không đi đến phòng khách, mà chuyển hướng đi ngược vào trong phòng bếp.
Khoảng một phút sau, anh quay lại phòng khách nhỏ lần nữa, anh đã đánh răng, rửa mặt thậm chí còn tắm rồi, nên chuẩn bị đi ngủ.
Khi chiếc xe lăn dừng trước cửa kính ngăn cách, Tống Thanh do dự một chút nhưng không khóa cửa.
Nam Chi nói anh có thể khóa nhưng hình như chỗ này là nơi cô làm việc, có máy tính còn có sách, ngoài ban công còn có hoa và cây cỏ, chậu hoa mang về cũng được đặt ở trên giá.
Cây cối trồng san sát nhau được cô chăm sóc rất tốt, trên máy tính cũng có dấu vết đã được sử dụng qua.
Chắc là cô rất thường xuyên đến nơi này. Nếu anh khóa, cô không vào được chắc sẽ tức giận nhỉ.
Tống Thanh không kìm lòng được mà nhớ tới trước kia, phòng của anh bị thím bỏ đồ linh tinh, lần nào thím vào không được thường sẽ mắng anh là đồ vô ơn, trong nhà không có người lạ còn khóa cửa phòng lại, chỉ cần anh mở cửa chậm vài giây thôi là cửa đã bị đá ra rồi.
Có đôi khi anh không có ở nhà, bà ấy sẽ cầm lấy búa trực tiếp đập vỡ khóa phòng anh rồi tiến vào phòng anh lấy đồ.
Lúc đầu anh còn đến chỗ thu mua đồ cũ để đổi lấy một ổ khóa tốt hơn. Nhưng sau nhiều lần thì anh bắt đầu dùng dây buộc lại, thắt nút thành hình nơ, bà tháo được thì tháo, nếu không tháo được thì dùng kéo cắt đi. Sau đó, anh lại tìm một sợi dây khác để buộc lại là xong.
So với ổ khóa thì dùng dây thừng tiện hơn rất nhiều.
Không đóng cửa thì không được, ở quê có rất nhiều chó mèo đi lang thang, hễ mở cửa là chúng lập tức xông vào tìm thức ăn, cướp đi mất chút lương thực ít ỏi của anh.
Ở quê đa phần đều không đóng cửa lớn, chó mèo hoang rất hay tùy tiện vào trong sân nhà, phòng của anh nằm ở một góc nhỏ đối diện sân chính nên thường xuyên bị ghé thăm.
Khi chó mèo lấy thức ăn của anh, chú thím cũng không ngăn cản, thậm chí còn mắng anh đáng đời vì giấu đồ ăn sau lưng họ.
Nói chung, sống lâu ở nhà chú thím, anh thường xuyên bị bỏ mặc và bất ngờ bị xông vào phòng, không ít lần anh gặp cảnh chưa kịp mặc đồ, tr*n tr** hoàn toàn, chỉ có thể vội vàng tìm thứ gì đó để che những chỗ quan trọng.
Anh còn bị họ cười nhạo vì tay chân gầy gò, mông chẳng có chút thịt. Chẳng ai muốn nghe những lời nhục mạ kiểu “Ai thèm nhìn” như thế cả, nhưng khi chuyện đó xảy ra quá nhiều lần, anh dần hình thành thói quen mặc quần áo đi ngủ. Cho nên khi anh ở đây cũng đã chuẩn bị xong quần áo để mặc đi ngủ rồi.
Vì vậy việc Nam Chi có qua hay không, cửa có khóa hay không, anh cũng không bận tâm, sợ khi thấy anh khóa cửa cô sẽ khó chịu trong lòng nên anh còn cố ý để hé cửa kính, không đóng chặt, nhưng rèm thì đã kéo lại.
Anh chỉ kéo một lớp rèm bằng voan mỏng, còn lớp rèm chắn sáng thì không động đến, vẫn là vì lý do đó, bởi vì khi anh ở nhà nếu thím tìm anh mà không thấy, bà sẽ tức giận gọi điện cho anh, bình thường khi bà mất bình tĩnh thì lúc mở miệng ra toàn là những lời mắng chửi.
Trước kia anh thường dán báo lên che cửa sổ lại, sau này lại chủ động xé đi, khi thím đi ngang qua có thể nhìn thấy anh, cho nên sau này những mâu thuẫn cũng giảm đi rất nhiều.
Tống Thanh đẩy xe lăn đến trước chiếc giường sofa lớn, được đặt rất nhiều gối ôm và thú nhồi bông, nhìn chăn bông mềm mại, phồng lên, mỗi khi nhấn xuống lại bật trở lại, anh cứ nhìn mãi mà không bước lên đó.
Lại không nhịn được mà nhớ đến căn phòng nhỏ trước đây.
Ở gần chuồng heo cho nên dù có quét dọn sạch sẽ đến thế nào cũng sẽ ngửi thấy mùi hôi, đặc biệt vào mùa hè không thể mở cửa sổ. Cũng may phía sau nhà có một khung cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài cánh đồng hoang, mùa đông là cảnh tuyết rơi lạnh lẽo, mùa xuân thì cỏ xanh mọc tràn lan. Không thể mở cửa sổ phía trước, chỉ có thể mở cửa sổ phía sau, khi đó sẽ có mùi không khí trong lành lan tỏa khắp nơi.
Sau này, chú thím muốn khai hoang mảnh đất phía sau nên đã mở thêm một cánh cửa trong phòng anh, niềm vui của anh cũng nhiều lên một chút. Sau khi ăn xong hoặc khi trời nắng đẹp, anh mang bàn ra sau ngồi một lúc, đó là một trong những thú vui hiếm hoi của anh.
Nơi này khác một trời một vực so với căn phòng nhỏ kia, xung quanh nơi này đều tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu, dưới nền đất cũng không có cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt, càng không có những mảng đất từ trên trần rơi xuống. Xung quanh đều là những khung cửa sổ đóng kín, gió không thể lùa vào, trên giường cũng không bị chất đầy đồ chỉ có thể ngủ được một phần ba giường.
Khi ở nhà chú thím giường của anh chỉ rộng vỏn vẹn 1 mét 6, vừa đủ để anh nằm thẳng người thôi, mỗi lần trở người anh đều lo sợ mình sẽ rơi xuống đất.
Nhưng khi đó anh cảm thấy có chỗ để ở đã là chuyện tốt lắm rồi, cho nên anh cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì cả, trái lại khi ở trong điều kiện tốt thế này khiến anh không biết phải làm như thế nào.
Anh ngồi trên cái sô pha giường này rất lâu mới kiểm tra cơ thể. Anh mặc quần áo tay dài, che rất kín sẽ không làm dơ giường.
Anh còn tìm thêm một bộ quần áo sạch sẽ khác để lên gối kê đầu, sau khi chuẩn bị xong hết mới cẩn thận đi lên nằm.
Chỉ động tác nhỏ này thôi nhưng với anh của bây giờ mà nói là một chuyện rất khó khăn, vốn dĩ cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lại phải vận động mạnh nhiều lần, cộng thêm cả việc bị anh mạnh tay kỳ cọ, khiến những vết thương trên cánh tay, cổ, vai và lưng đều bị kéo căng, giờ đây nó trở nên rất đau.
Mỗi một động tác của anh đều phải dừng lại rất lâu, phải mất khoảng năm sáu phút. Cuối cùng anh mới nằm xuống được chiếc giường mềm mại và thoải mái đúng như mong đợi.
Tống Thanh khẽ nới lỏng bàn tay đang siết chặt lấy chăn bông, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm.
*
Ở tầng hai, trong căn gác nhỏ phía đông, Nam Chi phát hiện ra bên dưới không còn tiếng động nào nữa, không bật đèn, cũng không nghe thấy âm thanh nào, tình trạng này kéo dài rất lâu, lâu đến mức cô bắt đầu cảm thấy không yên tâm.
Cô còn nhớ rất rõ chú mèo nhỏ kia, cô chỉ vừa ra ngoài lấy hàng chuyển phát nhanh thôi mà quay về đã thấy nó cắm đầu vào bình sữa dê, suýt nữa mất mạng.
Chắc chắn Tống Thanh sẽ khỏe hơn con mèo kia rất nhiều, nhưng xuất viện với cơ thể vẫn còn đầy vết thương thế này, làm cô không nhịn được mà lo lắng không biết anh có gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Dù sao Nam Chi cũng không ngủ được, dù sao cũng đang rảnh rỗi, đi xem anh làm cái gì cũng được.
Thật ra cho dù không nhìn anh, cô cũng sẽ không thể khống chế được bản thân đi xem tấm thảm mới mua.
Thật ra cô có một tính xấu, đó chính là khi mua thứ gì đó mới mà cô thấy phù hợp, thấy rất thích, cô sẽ cố ý đi ngang qua ngang lại không ngừng. Cô sẽ đi đường vòng qua đó, hoặc cố ý đi nhìn, có thể đi đi lại lại ngắm mấy lượt, càng nhìn càng thấy hài lòng, tâm trạng cũng mỗi lúc một tốt hơn.
Dù chỉ để xem tấm thảm lông thì cô cũng phải đi.
Nam Chi vừa xuống lầu vừa nghĩ, không biết vì sao, không hiểu sao mà cô có cảm giác anh cũng giống như một món đồ trang trí tinh xảo mà cô vừa mới mua. Cô cũng rất hài lòng với món đồ trang trí này, không thể kìm nén được tính tò mò và h*m m**n khám phá, nhịn không được mà muốn đến xem.
Nam Chi nhanh chóng xuống tầng dưới, sợ anh đang ngủ nên cô cố tình bước đi nhẹ nhàng, như một tên trộm định lén lấy đồ của anh, rón rén đi qua phòng khách nhỏ.
Cửa không khóa, cũng không bật đèn, chỉ kéo một lớp màn mỏng. Bởi vì bên trong có rất nhiều đồ điện, ở chỗ công tắc mở có một ngọn đèn nhỏ, cho nên cũng không phải tối đen hoàn toàn, chỉ hơi hơi mờ ảo.
Nam Chi đi rất chậm, giả vờ vô tình liếc nhìn về phía đó, vì cửa có khe hở nên cô rất dễ nhìn thấy cái túi nhỏ phồng lên trên giường, nhìn hình dáng giống như một người.
Anh đang ngủ à?
Ngủ sớm thế?
Làm việc và nghỉ ngơi như thế cũng bình thường, nhưng thật ra lại làm Nam Chi ngạc nhiên.
Tuy rằng cô làm y tá, biết rất rõ nếu thức khuya sẽ rất có hại, nhưng không thể ngủ sớm dậy sớm được, mà người trẻ đều giống như cô, thói quen giản dị, không cầu kỳ của anh lại trở nên rất khác biệt.
Nam Chi bắt đầu đổi hướng giống như lần trước đi vào phòng bếp, rồi cũng như lần trước lại giả vờ tìm đồ, định ở lại thêm một lúc để quan sát phòng đối diện, nhưng mới vừa lướt qua mặt bàn thì bất ngờ phát hiện chiếc ấm nước ở góc phòng đã cắm điện và đang đun nước.
Ấm siêu tốc vẫn đang duy trì nhiệt độ ổn định, chắc hẳn đã phải sử dụng từ sớm, bây giờ nhiệt độ đã giảm xuống còn 46 độ.
Nam Chi dừng lại một chút, phản ứng đầu tiên của cô là anh không thấy chiếc máy lọc nước mới mua trong phòng khách à, sao lại dùng cái này để uống nước chứ?
Cô đi đến cửa bếp nhìn một lát, chiếc máy lọc nước đặt ngay chỗ anh mở cửa đóng cửa, anh vừa mới lau tóc ở chỗ đó, rõ ràng như vậy, không thể nào không nhìn thấy.
Cho dù nguyên nhân là gì thì Nam Chi cũng tiện tay rót cho mình một ly nước, tay cầm ly nước đi đến cửa đứng dựa vào tường uống.
Vừa uống vừa nhìn cửa thủy tinh đang khép hờ.
Bỗng nhiên bên trong truyền đến âm thanh.
“Nước.” Tống Thanh vẫn chưa ngủ, cho nên vừa nãy khi tiếng bước chân của cô vang lên là anh đã nghe thấy rồi, suốt quá trình đều nghe thấy, khi cô vào trong phòng bếp anh mới nhớ ra nói: “Là do tôi đun.”
Nam Chi bỗng giật mình.
Cho nên nước này nấu cho cô à?
Là vì cô vừa giả vờ rót nước để che giấu hành động đột ngột chạy xuống rồi nói tìm đồ, kết quả lại phát hiện không có nước cũng không có đồ gì để uống, nên mới thở dài, làm anh tưởng rằng cô không uống được nên cảm thấy tiếc nuối rồi đi đun nước giúp cô đó hả?
Cô chớp mắt, cảm nhận được một tia ấm áp lâu lắm rồi không xuất hiện.
Cô cũng không qua loa lập tức khen ngợi hành động chú ý đến cô và ân cần giúp cô đun nước của “Cô vợ nhỏ” rồi nói: “Tôi đã uống rồi, quả thật nước đã đun sôi vẫn tốt hơn, ngọt hơn nhiều so với nước từ máy lọc, cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như thế.”
Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Lúc nãy tôi đang suy nghĩ chuyện gì đó nên quên mất việc đun nước. Nếu không có anh, tôi chỉ có thể uống nước từ máy lọc thôi, mà nước đó chỉ vừa ấm, uống vào là bị tiêu chảy.”
Cô không hề nói dối, cô thật sự không thể uống nước từ máy lọc nước được, không biết vì sao, nhưng mà khi trực tiếp uống nước từ máy lọc mà không đun sôi là cô sẽ bị tiêu chảy nghiêm trọng.
Đó cũng là lý do vì sao cô vừa có máy lọc nước, vừa có ấm siêu tốc.
Trong phòng khách nhỏ rất lâu sau mới truyền đến tiếp đáp lại: “Đừng khách sáo.”
Tống Thanh âm thầm ghi nhớ.
Hình như dạ dày cô không tốt, bình thường uống nước từ máy lọc nước sẽ không bị gì cả.
Nam Chi nghe thấy tiếng anh trả lời, cũng uống xong nước nên lại chạy lộc cộc lên lầu, biết người dưới lầu vẫn chưa ngủ, nên tiếng bước chân cũng lớn hơn không ít. Sau khi trở lại phòng ngủ nằm xuống tính ngủ, nhưng lại hơn nửa tiếng vẫn không thể ngủ được, lại ngồi dậy, tính đi xem Tống Thanh lần nữa.
Chắc bởi vì hành động nấu nước giúp cô khi nãy của anh, khiến cho cô muốn quan tâm Tống Thanh nhiều hơn một chút, nên cả đêm nay cô xuống lầu tổng cộng năm lần.
*
Trong phòng khách nhỏ ở dưới lầu, Tống Thanh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên từ trên đầu lần nữa.
Vừa đến một nơi lạ lẫm, có lẽ do lo lắng nên thần kinh của anh cứ căng thẳng mãi, ngủ không được, đặc biệt là chú ý đến việc cô hết lần này đến lần khác xuống lầu lấy đồ.
Nếu nói lần đầu tiên, lần thứ hai là do trùng hợp, thì lần thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ không trùng hợp nữa.
Cô chính là muốn xuống xem anh.
Tống Thanh nghe thấy tiếng bước chân đã sắp đến chân cầu thang, thì yên lặng nhắm mắt lại, cuộn chặt chăn bông trên người.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 13: Dọa đến anh
10.0/10 từ 31 lượt.