Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 16: Ngày thứ hai sống chung (2)
94@-
Nam Chi nhìn thoáng qua ngọn đèn giao thông, chỉ có hơn ba mươi giây, nhân lúc này cô nghiêng đầu lén nhìn khung cửa sổ nhà của mình.
Khi vừa nhận được căn nhà này, cô rất vui, thứ nhất đây giống như một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy bỗng nhiên rơi xuống người cô, thứ hai, cuối cùng cô cũng có thể lọt vào trong mắt của ba mẹ mình, bắt đầu được chú ý như chị gái và em trai.
Nhưng vào một ngày nọ khi cô đang mang theo tâm trạng háo hức đến xem nhà, bỗng nhiên phát hiện có một tia sáng hắt ra từ khung cửa sổ nhà hàng xóm, còn có người đang nấu ăn trong căn bếp gần cửa sổ, khung cảnh tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường ngày.
Rồi nhìn lại ngôi nhà của cô, trên cửa sổ là một mảnh tối đen, có đôi khi không mở cửa, tấm rèm cửa màu trắng bị gió cuốn bay ra ngoài cửa sổ, so sánh hoàn cảnh hai bên, người nào không biết còn tưởng nhà cô là nhà tang lễ.
Đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà mình sáng đèn giống với các ngôi nhà hàng xóm khác.
Bỗng nhiên Nam Chi cảm thấy cơ thể khôi phục lại chút sức lực, trong lòng dâng lên chút mong đợi khi trở về nhà, không biết điều đang chờ đợi cô là bất ngờ hay là vui mừng.
Nếu là hôm qua, trước khi họ đã có một ngày tiếp xúc cùng thì điều cô lo lắng chắc sẽ là người kia sẽ liên lạc với người ngoài, ôm tiền và đồ đạc của cô mà chạy mất. Nhưng sau khi trải qua một ngày tiếp xúc, cô cảm thấy điều cô đang chờ ngay lúc này sẽ là một niềm vui bất ngờ nào đó.
Với cô, niềm vui của cô chính là anh cứ ngoan ngoãn mà ở đó, không gây chuyện, không làm bậy, nếu anh vẫn giống như hôm qua, trước mặt cô vẫn cứ như một cô vợ nhỏ rụt rè, cúi đầu nghe lời, cô nói gì nghe nấy thì chính là một bất ngờ thú vị.
Tâm trạng cô sẽ tốt lên thôi.
Cảm giác như bản thân cô dường như vừa mới cưới một cô vợ nhỏ.
Chẳng trách đàn ông đều muốn lấy vợ, thì ra cảm giác này, chẳng tệ chút nào.
Đối phương còn có thể chú ý đến hành động của cô, còn nấu nước rồi làm này làm kia cho cô nữa.
Bốn bỏ lên năm chính là đang quan tâm cô.
Có người lo lắng, làm thế nào cũng tốt hơn trước kia không ít rồi.
Nam Chi càng thêm mong chờ được về nhà, vừa qua khỏi đèn giao thông cô lập tức lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm, rồi đi thang máy đi thẳng lên nhà, thậm chí cô còn không lấy hàng chuyển phát nhanh chỉ vội bước qua hành lang dài, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa nhà mình.
Cô vẫn đứng ở cửa như mọi khi, có hơi do dự nhưng nhanh chóng đặt tay lên máy quét vân tay.
"Cạch." Tiếng cửa mở ra.
Nam Chi kéo cửa ra ngoài để mở, đây cũng chính là lần đầu tiên chào đón cô không phải căn nhà tối tăm, lạnh lẽo từ những cơn gió lùa, mà là một khoảng không gian sáng ngời.
Cô bước vào, thay giày, vừa thay vừa nhìn xung quanh, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó khác thường trong nhà mình. Bởi vì đang ngồi thay giày nên tầm mắt của cô rất thấp, cô lập tức để ý đến dưới chân cầu thang, nơi có rèm che là mấy thùng hàng trước đó đã biến mất giờ lại xuất hiện.
Nam Chi không nhịn được mà có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cô sai rồi, người kia vẫn cướp lấy đồ của cô rồi chạy trốn rồi à?
Cô nhanh chóng nhìn thấy món đồ mà hôm qua mình vừa mở trong đống hàng ở tủ giày gần cửa, đó chính là một món đồ trang trí dùng để treo chìa khóa và đựng đồ linh tinh, hình một chú mèo chiêu tài.
Có một chiếc kệ nhỏ cùng một chiếc đĩa, chắc chắn là anh đã nhìn thấy và giúp cô đặt nó vào chỗ thích hợp.
Nam Chi vô thức tăng tốc độ, mang đôi dép lê lẹp xẹp chạy vào phòng khách nhỏ, háo hức đi tìm “Cô vợ nhỏ” của mình.
Không tìm thấy “Cô vợ nhỏ”, trái lại còn bất ngờ nhìn thấy bên cạnh máy lọc nước xuất hiện một chậu cây cao ngang người.
Đó là một trong đống hàng mà cô nhận vào hôm qua, chính là chậu cây cô mua để hút formaldehyde (*), vốn dĩ cô tính mời có chuyên môn đến để xử lý nhưng khi lướt TikTok, cô thấy người ta bảo rằng nhà mới xây dù ở được vài năm cũng khó hết được mùi formaldehyde, làm cô hoảng sợ đến mức đặt liền mấy chậu cây lớn nhỏ ngay trong đêm.
(*) Formaldehyde: Là một hợp chất hữu cơ dễ bay hơi, có công thức hóa học là CH₂O. Nó thường xuất hiện dưới dạng khí hoặc dung dịch trong nước (dung dịch formalin). Formaldehyde được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp, như trong sản xuất vật liệu xây dựng (như gỗ ép, ván MDF), sản phẩm nhựa, và các sản phẩm tiêu dùng khác. Tuy nhiên, nó cũng là một chất độc hại, có thể gây kích ứng mắt, mũi, cổ họng và thậm chí là các vấn đề về hô hấp lâu dài, đặc biệt khi tiếp xúc với nồng độ cao. Vì vậy, trong môi trường sống, formaldehyde thường được coi là một tác nhân gây ô nhiễm trong không khí, đặc biệt là trong các căn nhà mới xây hoặc mới sửa chữa, nơi vật liệu như gỗ ép, sơn, và các chất cách nhiệt có thể phát tán formaldehyde vào không khí.
Nam Chi bước tới thử nhấc lên, rất nặng, trước đó cô từng mở một chậu ra, thấy bên trong được quấn băng keo kín mít, rườm rà đến mức cô phát bực, đành đá mấy chậu còn lại vào góc phòng.
Mà anh người còn đang bị thương, chắc hẳn đã tốn không ít công sức mới có thể kéo nó ra được đến đây.
Nam Chi nhìn qua, thấy đất trong chậu còn ẩm, chắc chắn anh vừa mới tưới nước cho nó.
Cô tiếp tục đi vào trong, phát hiện ra rất nhiều món đồ mà cô đã mua, ban đầu chỉ vì hứng thú nhất thời, rồi lại vứt sang một bên không quan tâm, giờ đây, tất cả đều được lấy ra từ các hộp giao hàng đầy bụi bặm và đã được đặt vào đúng vị trí của mình.
Cô không thích bàn cứ di chuyển mãi, nên một tấm thảm lớn đã được trải xuống dưới mà trước đó chưa kịp trải phẳng.
Thậm chí những đồ điện tử mà cô lười không muốn sắp xếp cũng đã được đặt vào đúng chỗ, không chỉ thế mà cả căn nhà dường như đã được dọn dẹp, sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều.
Cả một quá trình đứng nhìn Nam Chi phải há hốc miệng vì ngạc nhiên, ngạc nhiên đến mức phải đứng bất động ở phòng khách một lúc lâu mới chợt nhớ ra.
Đồ của cô.
Nam Chi vội vàng đi về phía ban công, vì ban công lớn của phòng khách và phòng giặt nối liền với nhau.
Mỗi ngày đi làm về cô đã thấy rất mệt, nên chẳng muốn làm thêm những chuyện linh tinh và phiền phức khác, chỉ thích gom hết quần áo lại rồi giặt cùng một lúc cho xong.
Cô mới giặt được một nửa vậy mà anh không nhịn được rồi giặt hết giúp cô à?
Cô nhìn thấy nội y của mình qua lớp kính trong suốt ở cửa sổ.
Nam Chi: “...”
Thật sự không cần phải chăm chỉ như thế.
Nói mới nhớ, quần áo này là đồ mới giặt xong, còn những cái cũ thì...
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên giá treo quần áo trên trần nhà có thêm vài món đồ, chính là những bộ quần áo cô đã giặt trước đó.
Giá treo quần áo này là loại tự động, có thể điều chỉnh lên xuống, vì vậy dù ở vị trí cao, anh vẫn có thể treo quần áo lên.
Nam Chi chớp mắt, bị sự siêng năng của anh làm ngạc nhiên.
Cảm giác này không chỉ là một niềm vui bất ngờ, mà là một sự ngạc nhiên vô cùng lớn.
Cô thật sự không mong đợi anh sẽ làm gì cho cô, vì dù sao anh cũng đang bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi và chăm sóc tốt bản thân là đủ, không cần phải làm thêm chuyện gì.
Cô cũng từng nghe nói anh biết nấu ăn, cũng từng nghĩ đợi khi anh khỏe lại, cô sẽ nhờ anh nấu hai bữa mỗi ngày, bữa trưa và bữa tối, rồi tính tiền cho anh.
Còn buổi sáng, vì bản thân cô cũng khó mà dậy sớm, nên đương nhiên không yêu cầu gì ở anh, nhưng không ngờ, trước khi cô kịp mở lời, trong khi anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đã chủ động nhận phần việc nhà.
Và làm còn rất tốt nữa.
Cô lo lắng về đống quần áo cả buổi chiều, sợ nếu để lâu sẽ bị ẩm mốc, phải giặt lâu lắm mới hết mùi.
Cô không gọi cho anh, nhưng anh đã tự mình chủ động làm hết.
Anh thật sự, khiến Nam Chi có cảm giác mình vừa mới nhặt được báu vật.
Cô đứng dậy, ban đầu định đi xem anh đi đâu, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn từ khe cửa bếp bay ra. Cô bước vào và thấy đèn trong lò nướng đang sáng, cả hai tầng đều có bốn lát bánh mì.
Nam Chi: Khiếp sợ.
Chiếc lò nướng này thực ra được cô mua để muốn sống một cuộc sống tốt hơn, cô nghĩ rằng bà không muốn thấy cô ngày nào cũng buông thả, nên cô quyết định tự học nấu ăn, tự mình tạo ra một cuộc sống đầy hương vị.
Thế mà vào lần đầu tiên cô mở lò, khi ấy cô tràn đầy hy vọng chờ đợi những món ăn ngon, nhưng không ngờ, chỉ mới vừa đi vệ sinh một lúc, vừa trở về cô đã để chiếc bánh mì cháy lên thành khói đen, cả bức tường và bên ngoài cửa kính đều bị phủ một lớp khói đen sì, khiến tất cả kỳ vọng và dũng khí của cô đều bị “Nướng” mất.
Từ đó, cô chưa từng động vào lò nướng này lần nào nữa.
Nam Chi cúi thấp người, nhìn vào chiếc bánh mì mềm mềm trong lò, mắt cô như được chiếu sáng bởi ánh sáng ấm áp từ kính, khiến nó cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.
Biểu cảm của cô cũng thoải mái hơn một chút, sự mệt mỏi cũng tiêu tan đi một phần.
Cô đứng dậy, nhìn thấy trên chiếc bàn cạnh lò là thớt và những quả cà chua đã cắt sẵn, cùng với rau xà lách đã rửa sạch, còn có vài miếng thịt nướng và trứng đã chiên.
Nam Chi có chút ngơ ngẩn, cảm giác như mình đã trở về thời gian sống cùng với bà ở vùng quê, lần nào về nhà thì hầu như bà đều đang nấu ăn, bà sẽ tính toán đúng giờ cô tan làm hay tan học, những lúc đó bà đều đã nấu xong, cô về là có thể ăn ngay.
Thỉnh thoảng, nếu cô về sớm, gặp đúng lúc bà đang nấu ăn, bụng đói không chờ được, cô thường tiện tay lấy một miếng trong bát ăn trước, đôi khi, bà cũng sẽ lấy cớ bảo cô thử trước một miếng để xem vị như thế nào.
Nam Chi nhìn miếng thịt trong bát, không khách sáo, bóc một miếng đưa vào miệng, sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm Tống Thanh.
Tìm kiếm khắp lầu một, cô tiện tay rút một tờ giấy từ chỗ để khăn giấy lau tay, cuối cùng nhìn thấy người đó ở phòng vệ sinh
*
Tống Thanh đang cẩn thận thay túi rác, động tác chậm chạp như cố tình câu giờ, không muốn rời khỏi phòng vệ sinh.
Bởi khoảnh khắc Nam Chi vừa bước vào, anh đã nghe thấy tiếng động, hôm nay anh đã bận rộn cả ngày, thay đổi khá nhiều thứ trong nhà cô, trong lòng có chút lo lắng, sợ rằng sự tự ý của mình sẽ làm cô phật lòng.
Anh vẫn nhớ rất rõ, trước kia thím anh mua nguyên liệu về muốn làm món thịt kho, nhưng quên nói với anh, rồi anh lại mang đi nấu canh, kết quả bị thím mắng cho một trận.
Trước khi Nam Chi rời đi, cô không hề dặn dò anh phải làm những việc này, tất cả đều do anh không chịu ngồi yên mà tự mình làm, vì thế trong lòng có chút lo lắng.
Nên khi anh phát hiện cô đã vào nhà thậm chí còn khép chặt cánh cửa phòng vệ sinh, vốn bị rèm cửa kẹt lại tạo thành một khe nhỏ, rồi tiếp tục chần chừ với chiếc túi rác.
Anh vừa nhét túi rác vào thùng, rồi lại kéo nó ra, thổi phồng nó lên rồi nhét vào lần nữa. Cảm thấy túi không đủ căng, anh lại kéo ra, tiếp tục thổi phồng, mở bung hoàn toàn túi rác ra, sau đó mới cẩn thận nhét vào thùng.
Cả người Tống Thanh cứng đờ.
Anh không quay đầu lại, mà càng ra sức hơn trong việc lắp túi rác vào thùng.
Nam Chi ở phía sau anh, đang đứng chắn ngay cửa phòng vệ sinh, quan sát mọi thứ bên trong.
Cô rất ít khi làm việc nhà, nên phòng vệ sinh rất bừa bộn, các dụng cụ vệ sinh vốn dĩ bị cô vứt lộn xộn trong góc giờ đã được dán móc treo lên tường gạch men, nhìn gọn gàng hơn rất nhiều.
Những thùng giấy lau lớn cũng đã được dọn dẹp và xếp gọn vào trong tủ bên cạnh bồn cầu.
Trên bồn rửa tay ở bên ngoài dầu gội, sữa tắm, dầu xả tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn từng món một.
Nam Chi nhìn khắp mọi nơi, vừa nhìn vừa ngạc nhiên, bật thốt lên: “Anh giỏi thật đấy.”
Đôi mắt cô sáng rực lên: “Thật là giỏi.”
Tống Thanh không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, sững người một lát, một lúc lâu sau, anh mới quay đầu lại, nhìn cô.
Cô không hề tức giận như anh nghĩ, ngược lại, còn cười tươi rói, đôi mắt híp lại gần như thành hình trăng khuyết, đôi mắt sáng rực một cách lạ thường, khi nhìn anh, ánh mắt ấy như đang nhìn một món đồ quý, khiến mọi lo lắng và bất an trong lòng anh hoàn toàn tan biến, anh ngẩn người, ngập ngừng hỏi:
“Thật à?”
“Đương nhiên rồi.” Cô gần như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời, giọng điệu chắc nịch, khen ngợi anh hết lời: “Anh thật sự rất giỏi, còn biết nấu ăn nữa.”
Tống Thanh hơi sững sờ, có chút khó hiểu mà nhìn cô.
Thật ra đây là những việc mà anh thường làm trước kia, chỉ là chưa bao giờ có ai khen ngợi mà thôi, thậm chí thím của anh còn nghĩ anh lười biếng, không biết ý rót nước mời bà khi bà đi về, cũng chẳng biết mang cơm đến cho bà.
Bà luôn than thở cả ngày phải làm việc vất vả, về nhà ngay cả một chậu nước rửa chân cũng chẳng có, rồi trách móc đủ điều.
Bây giờ anh đang ở trong nhà cô, quét dọn lầu một sơ qua một lần, dọn dẹp lại một chút thôi mà cô đã vui vẻ như thế rồi sao?
Tống Thanh không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng tiếp tục chỉnh sửa túi rác, anh ngồi trên ghế, thùng rác này rất thấp khiến anh làm không tiện lắm, anh đã thử một, hai lần nhưng vẫn không thể làm được, đang định cúi người làm lại thì bị Nam Chi gọi lại: “Để tôi làm cho.”
Nói xong, cô đã nhanh chóng đến gần, Tống Thanh đã làm việc cả ngày, anh sợ trên người có mùi mồ hôi nên theo bản năng lùi lại để tránh cô, nhưng dường như cô không hề để ý đến điều đó, chỉ trong chớp mắt, cô đã chen vào khoảng trống giữa anh và thùng rác.
Cô xắn tay áo lên, giành lấy việc trong tay anh, ngồi xổm xuống, ấn túi rác xuống đáy, kéo căng ra rồi lắp khớp với vòng giữ túi lại.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi nhìn thoáng qua ngọn đèn giao thông, chỉ có hơn ba mươi giây, nhân lúc này cô nghiêng đầu lén nhìn khung cửa sổ nhà của mình.
Khi vừa nhận được căn nhà này, cô rất vui, thứ nhất đây giống như một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy bỗng nhiên rơi xuống người cô, thứ hai, cuối cùng cô cũng có thể lọt vào trong mắt của ba mẹ mình, bắt đầu được chú ý như chị gái và em trai.
Nhưng vào một ngày nọ khi cô đang mang theo tâm trạng háo hức đến xem nhà, bỗng nhiên phát hiện có một tia sáng hắt ra từ khung cửa sổ nhà hàng xóm, còn có người đang nấu ăn trong căn bếp gần cửa sổ, khung cảnh tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường ngày.
Rồi nhìn lại ngôi nhà của cô, trên cửa sổ là một mảnh tối đen, có đôi khi không mở cửa, tấm rèm cửa màu trắng bị gió cuốn bay ra ngoài cửa sổ, so sánh hoàn cảnh hai bên, người nào không biết còn tưởng nhà cô là nhà tang lễ.
Đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà mình sáng đèn giống với các ngôi nhà hàng xóm khác.
Bỗng nhiên Nam Chi cảm thấy cơ thể khôi phục lại chút sức lực, trong lòng dâng lên chút mong đợi khi trở về nhà, không biết điều đang chờ đợi cô là bất ngờ hay là vui mừng.
Nếu là hôm qua, trước khi họ đã có một ngày tiếp xúc cùng thì điều cô lo lắng chắc sẽ là người kia sẽ liên lạc với người ngoài, ôm tiền và đồ đạc của cô mà chạy mất. Nhưng sau khi trải qua một ngày tiếp xúc, cô cảm thấy điều cô đang chờ ngay lúc này sẽ là một niềm vui bất ngờ nào đó.
Với cô, niềm vui của cô chính là anh cứ ngoan ngoãn mà ở đó, không gây chuyện, không làm bậy, nếu anh vẫn giống như hôm qua, trước mặt cô vẫn cứ như một cô vợ nhỏ rụt rè, cúi đầu nghe lời, cô nói gì nghe nấy thì chính là một bất ngờ thú vị.
Tâm trạng cô sẽ tốt lên thôi.
Cảm giác như bản thân cô dường như vừa mới cưới một cô vợ nhỏ.
Chẳng trách đàn ông đều muốn lấy vợ, thì ra cảm giác này, chẳng tệ chút nào.
Đối phương còn có thể chú ý đến hành động của cô, còn nấu nước rồi làm này làm kia cho cô nữa.
Bốn bỏ lên năm chính là đang quan tâm cô.
Có người lo lắng, làm thế nào cũng tốt hơn trước kia không ít rồi.
Nam Chi càng thêm mong chờ được về nhà, vừa qua khỏi đèn giao thông cô lập tức lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm, rồi đi thang máy đi thẳng lên nhà, thậm chí cô còn không lấy hàng chuyển phát nhanh chỉ vội bước qua hành lang dài, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa nhà mình.
Cô vẫn đứng ở cửa như mọi khi, có hơi do dự nhưng nhanh chóng đặt tay lên máy quét vân tay.
"Cạch." Tiếng cửa mở ra.
Nam Chi kéo cửa ra ngoài để mở, đây cũng chính là lần đầu tiên chào đón cô không phải căn nhà tối tăm, lạnh lẽo từ những cơn gió lùa, mà là một khoảng không gian sáng ngời.
Cô bước vào, thay giày, vừa thay vừa nhìn xung quanh, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó khác thường trong nhà mình. Bởi vì đang ngồi thay giày nên tầm mắt của cô rất thấp, cô lập tức để ý đến dưới chân cầu thang, nơi có rèm che là mấy thùng hàng trước đó đã biến mất giờ lại xuất hiện.
Nam Chi không nhịn được mà có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cô sai rồi, người kia vẫn cướp lấy đồ của cô rồi chạy trốn rồi à?
Cô nhanh chóng nhìn thấy món đồ mà hôm qua mình vừa mở trong đống hàng ở tủ giày gần cửa, đó chính là một món đồ trang trí dùng để treo chìa khóa và đựng đồ linh tinh, hình một chú mèo chiêu tài.
Có một chiếc kệ nhỏ cùng một chiếc đĩa, chắc chắn là anh đã nhìn thấy và giúp cô đặt nó vào chỗ thích hợp.
Nam Chi vô thức tăng tốc độ, mang đôi dép lê lẹp xẹp chạy vào phòng khách nhỏ, háo hức đi tìm “Cô vợ nhỏ” của mình.
Không tìm thấy “Cô vợ nhỏ”, trái lại còn bất ngờ nhìn thấy bên cạnh máy lọc nước xuất hiện một chậu cây cao ngang người.
Đó là một trong đống hàng mà cô nhận vào hôm qua, chính là chậu cây cô mua để hút formaldehyde (*), vốn dĩ cô tính mời có chuyên môn đến để xử lý nhưng khi lướt TikTok, cô thấy người ta bảo rằng nhà mới xây dù ở được vài năm cũng khó hết được mùi formaldehyde, làm cô hoảng sợ đến mức đặt liền mấy chậu cây lớn nhỏ ngay trong đêm.
(*) Formaldehyde: Là một hợp chất hữu cơ dễ bay hơi, có công thức hóa học là CH₂O. Nó thường xuất hiện dưới dạng khí hoặc dung dịch trong nước (dung dịch formalin). Formaldehyde được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp, như trong sản xuất vật liệu xây dựng (như gỗ ép, ván MDF), sản phẩm nhựa, và các sản phẩm tiêu dùng khác. Tuy nhiên, nó cũng là một chất độc hại, có thể gây kích ứng mắt, mũi, cổ họng và thậm chí là các vấn đề về hô hấp lâu dài, đặc biệt khi tiếp xúc với nồng độ cao. Vì vậy, trong môi trường sống, formaldehyde thường được coi là một tác nhân gây ô nhiễm trong không khí, đặc biệt là trong các căn nhà mới xây hoặc mới sửa chữa, nơi vật liệu như gỗ ép, sơn, và các chất cách nhiệt có thể phát tán formaldehyde vào không khí.
Nam Chi bước tới thử nhấc lên, rất nặng, trước đó cô từng mở một chậu ra, thấy bên trong được quấn băng keo kín mít, rườm rà đến mức cô phát bực, đành đá mấy chậu còn lại vào góc phòng.
Mà anh người còn đang bị thương, chắc hẳn đã tốn không ít công sức mới có thể kéo nó ra được đến đây.
Nam Chi nhìn qua, thấy đất trong chậu còn ẩm, chắc chắn anh vừa mới tưới nước cho nó.
Cô tiếp tục đi vào trong, phát hiện ra rất nhiều món đồ mà cô đã mua, ban đầu chỉ vì hứng thú nhất thời, rồi lại vứt sang một bên không quan tâm, giờ đây, tất cả đều được lấy ra từ các hộp giao hàng đầy bụi bặm và đã được đặt vào đúng vị trí của mình.
Cô không thích bàn cứ di chuyển mãi, nên một tấm thảm lớn đã được trải xuống dưới mà trước đó chưa kịp trải phẳng.
Thậm chí những đồ điện tử mà cô lười không muốn sắp xếp cũng đã được đặt vào đúng chỗ, không chỉ thế mà cả căn nhà dường như đã được dọn dẹp, sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều.
Cả một quá trình đứng nhìn Nam Chi phải há hốc miệng vì ngạc nhiên, ngạc nhiên đến mức phải đứng bất động ở phòng khách một lúc lâu mới chợt nhớ ra.
Đồ của cô.
Nam Chi vội vàng đi về phía ban công, vì ban công lớn của phòng khách và phòng giặt nối liền với nhau.
Mỗi ngày đi làm về cô đã thấy rất mệt, nên chẳng muốn làm thêm những chuyện linh tinh và phiền phức khác, chỉ thích gom hết quần áo lại rồi giặt cùng một lúc cho xong.
Cô mới giặt được một nửa vậy mà anh không nhịn được rồi giặt hết giúp cô à?
Cô nhìn thấy nội y của mình qua lớp kính trong suốt ở cửa sổ.
Nam Chi: “...”
Thật sự không cần phải chăm chỉ như thế.
Nói mới nhớ, quần áo này là đồ mới giặt xong, còn những cái cũ thì...
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên giá treo quần áo trên trần nhà có thêm vài món đồ, chính là những bộ quần áo cô đã giặt trước đó.
Giá treo quần áo này là loại tự động, có thể điều chỉnh lên xuống, vì vậy dù ở vị trí cao, anh vẫn có thể treo quần áo lên.
Nam Chi chớp mắt, bị sự siêng năng của anh làm ngạc nhiên.
Cảm giác này không chỉ là một niềm vui bất ngờ, mà là một sự ngạc nhiên vô cùng lớn.
Cô thật sự không mong đợi anh sẽ làm gì cho cô, vì dù sao anh cũng đang bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi và chăm sóc tốt bản thân là đủ, không cần phải làm thêm chuyện gì.
Cô cũng từng nghe nói anh biết nấu ăn, cũng từng nghĩ đợi khi anh khỏe lại, cô sẽ nhờ anh nấu hai bữa mỗi ngày, bữa trưa và bữa tối, rồi tính tiền cho anh.
Còn buổi sáng, vì bản thân cô cũng khó mà dậy sớm, nên đương nhiên không yêu cầu gì ở anh, nhưng không ngờ, trước khi cô kịp mở lời, trong khi anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đã chủ động nhận phần việc nhà.
Và làm còn rất tốt nữa.
Cô lo lắng về đống quần áo cả buổi chiều, sợ nếu để lâu sẽ bị ẩm mốc, phải giặt lâu lắm mới hết mùi.
Cô không gọi cho anh, nhưng anh đã tự mình chủ động làm hết.
Anh thật sự, khiến Nam Chi có cảm giác mình vừa mới nhặt được báu vật.
Cô đứng dậy, ban đầu định đi xem anh đi đâu, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn từ khe cửa bếp bay ra. Cô bước vào và thấy đèn trong lò nướng đang sáng, cả hai tầng đều có bốn lát bánh mì.
Nam Chi: Khiếp sợ.
Chiếc lò nướng này thực ra được cô mua để muốn sống một cuộc sống tốt hơn, cô nghĩ rằng bà không muốn thấy cô ngày nào cũng buông thả, nên cô quyết định tự học nấu ăn, tự mình tạo ra một cuộc sống đầy hương vị.
Thế mà vào lần đầu tiên cô mở lò, khi ấy cô tràn đầy hy vọng chờ đợi những món ăn ngon, nhưng không ngờ, chỉ mới vừa đi vệ sinh một lúc, vừa trở về cô đã để chiếc bánh mì cháy lên thành khói đen, cả bức tường và bên ngoài cửa kính đều bị phủ một lớp khói đen sì, khiến tất cả kỳ vọng và dũng khí của cô đều bị “Nướng” mất.
Từ đó, cô chưa từng động vào lò nướng này lần nào nữa.
Nam Chi cúi thấp người, nhìn vào chiếc bánh mì mềm mềm trong lò, mắt cô như được chiếu sáng bởi ánh sáng ấm áp từ kính, khiến nó cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.
Biểu cảm của cô cũng thoải mái hơn một chút, sự mệt mỏi cũng tiêu tan đi một phần.
Cô đứng dậy, nhìn thấy trên chiếc bàn cạnh lò là thớt và những quả cà chua đã cắt sẵn, cùng với rau xà lách đã rửa sạch, còn có vài miếng thịt nướng và trứng đã chiên.
Nam Chi có chút ngơ ngẩn, cảm giác như mình đã trở về thời gian sống cùng với bà ở vùng quê, lần nào về nhà thì hầu như bà đều đang nấu ăn, bà sẽ tính toán đúng giờ cô tan làm hay tan học, những lúc đó bà đều đã nấu xong, cô về là có thể ăn ngay.
Thỉnh thoảng, nếu cô về sớm, gặp đúng lúc bà đang nấu ăn, bụng đói không chờ được, cô thường tiện tay lấy một miếng trong bát ăn trước, đôi khi, bà cũng sẽ lấy cớ bảo cô thử trước một miếng để xem vị như thế nào.
Nam Chi nhìn miếng thịt trong bát, không khách sáo, bóc một miếng đưa vào miệng, sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm Tống Thanh.
Tìm kiếm khắp lầu một, cô tiện tay rút một tờ giấy từ chỗ để khăn giấy lau tay, cuối cùng nhìn thấy người đó ở phòng vệ sinh
*
Tống Thanh đang cẩn thận thay túi rác, động tác chậm chạp như cố tình câu giờ, không muốn rời khỏi phòng vệ sinh.
Bởi khoảnh khắc Nam Chi vừa bước vào, anh đã nghe thấy tiếng động, hôm nay anh đã bận rộn cả ngày, thay đổi khá nhiều thứ trong nhà cô, trong lòng có chút lo lắng, sợ rằng sự tự ý của mình sẽ làm cô phật lòng.
Anh vẫn nhớ rất rõ, trước kia thím anh mua nguyên liệu về muốn làm món thịt kho, nhưng quên nói với anh, rồi anh lại mang đi nấu canh, kết quả bị thím mắng cho một trận.
Trước khi Nam Chi rời đi, cô không hề dặn dò anh phải làm những việc này, tất cả đều do anh không chịu ngồi yên mà tự mình làm, vì thế trong lòng có chút lo lắng.
Nên khi anh phát hiện cô đã vào nhà thậm chí còn khép chặt cánh cửa phòng vệ sinh, vốn bị rèm cửa kẹt lại tạo thành một khe nhỏ, rồi tiếp tục chần chừ với chiếc túi rác.
Anh vừa nhét túi rác vào thùng, rồi lại kéo nó ra, thổi phồng nó lên rồi nhét vào lần nữa. Cảm thấy túi không đủ căng, anh lại kéo ra, tiếp tục thổi phồng, mở bung hoàn toàn túi rác ra, sau đó mới cẩn thận nhét vào thùng.
Cả người Tống Thanh cứng đờ.
Anh không quay đầu lại, mà càng ra sức hơn trong việc lắp túi rác vào thùng.
Nam Chi ở phía sau anh, đang đứng chắn ngay cửa phòng vệ sinh, quan sát mọi thứ bên trong.
Cô rất ít khi làm việc nhà, nên phòng vệ sinh rất bừa bộn, các dụng cụ vệ sinh vốn dĩ bị cô vứt lộn xộn trong góc giờ đã được dán móc treo lên tường gạch men, nhìn gọn gàng hơn rất nhiều.
Những thùng giấy lau lớn cũng đã được dọn dẹp và xếp gọn vào trong tủ bên cạnh bồn cầu.
Trên bồn rửa tay ở bên ngoài dầu gội, sữa tắm, dầu xả tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn từng món một.
Nam Chi nhìn khắp mọi nơi, vừa nhìn vừa ngạc nhiên, bật thốt lên: “Anh giỏi thật đấy.”
Đôi mắt cô sáng rực lên: “Thật là giỏi.”
Tống Thanh không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, sững người một lát, một lúc lâu sau, anh mới quay đầu lại, nhìn cô.
Cô không hề tức giận như anh nghĩ, ngược lại, còn cười tươi rói, đôi mắt híp lại gần như thành hình trăng khuyết, đôi mắt sáng rực một cách lạ thường, khi nhìn anh, ánh mắt ấy như đang nhìn một món đồ quý, khiến mọi lo lắng và bất an trong lòng anh hoàn toàn tan biến, anh ngẩn người, ngập ngừng hỏi:
“Thật à?”
“Đương nhiên rồi.” Cô gần như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời, giọng điệu chắc nịch, khen ngợi anh hết lời: “Anh thật sự rất giỏi, còn biết nấu ăn nữa.”
Tống Thanh hơi sững sờ, có chút khó hiểu mà nhìn cô.
Thật ra đây là những việc mà anh thường làm trước kia, chỉ là chưa bao giờ có ai khen ngợi mà thôi, thậm chí thím của anh còn nghĩ anh lười biếng, không biết ý rót nước mời bà khi bà đi về, cũng chẳng biết mang cơm đến cho bà.
Bà luôn than thở cả ngày phải làm việc vất vả, về nhà ngay cả một chậu nước rửa chân cũng chẳng có, rồi trách móc đủ điều.
Bây giờ anh đang ở trong nhà cô, quét dọn lầu một sơ qua một lần, dọn dẹp lại một chút thôi mà cô đã vui vẻ như thế rồi sao?
Tống Thanh không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng tiếp tục chỉnh sửa túi rác, anh ngồi trên ghế, thùng rác này rất thấp khiến anh làm không tiện lắm, anh đã thử một, hai lần nhưng vẫn không thể làm được, đang định cúi người làm lại thì bị Nam Chi gọi lại: “Để tôi làm cho.”
Nói xong, cô đã nhanh chóng đến gần, Tống Thanh đã làm việc cả ngày, anh sợ trên người có mùi mồ hôi nên theo bản năng lùi lại để tránh cô, nhưng dường như cô không hề để ý đến điều đó, chỉ trong chớp mắt, cô đã chen vào khoảng trống giữa anh và thùng rác.
Cô xắn tay áo lên, giành lấy việc trong tay anh, ngồi xổm xuống, ấn túi rác xuống đáy, kéo căng ra rồi lắp khớp với vòng giữ túi lại.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 16: Ngày thứ hai sống chung (2)
10.0/10 từ 31 lượt.