Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Chương 73
Dù đau buồn đến mấy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Tin tốt duy nhất là tình trạng của ông ngoại đang dần hồi phục, các chỉ số sinh tồn đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày diễn ra tang lễ là một ngày trời quang mây tạnh, gió hơi lớn.
Từ Chu Dã ôm khung ảnh viền đen đi đầu, Thẩm Mạn lẫn vào trong đám đông, lặng lẽ nhìn bóng lưng Từ Chu Dã.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Từ Chu Dã đã tiều tụy đi nhiều, chiếc áo phông cậu mặc trông rộng hẳn.
Giữa sự ồn ào hỗn loạn của đám đông, nỗi buồn rầu giữa hai hàng lông mày cậu vẫn không thể che giấu. Khi hạ huyệt, Bạch Sơ Đồng lại ngất đi một lần nữa, bà ấy cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi đã phải chia lìa âm dương với mẹ mình.
Bố Từ Chu Dã cẩn thận bế bà ấy trở lại xe.
Từ Chu Dã đứng bên mộ, nhìn bức ảnh trên bia mộ, chợt quay đầu lại tìm kiếm điều gì đó trong đám đông.
Rất nhanh, cậu tìm thấy người mình muốn tìm— Thẩm Mạn đứng ở góc khuất của đám đông.
Thẩm Mạn lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng nỗi ai oán không thể xua tan và sự lo lắng sâu sắc. Thấy cậu nhìn mình, anh nhẹ nhàng mở miệng làm khẩu hình: "Sao vậy?"
Không sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ đến thôi.
Từ Chu Dã nghĩ, mình có nhiều người ở bên thế này mà còn đau buồn đến vậy thì Thẩm Mạn năm xưa đã một mình chịu đựng những chuyện đó như thế nào.
Yêu một người sẽ luôn thấy xót xa, luôn thấy người đó rất đáng thương như Thẩm Mạn với Từ Chu Dã và Từ Chu Dã với Thẩm Mạn.
Sau khi tang lễ kết thúc, Từ Chu Dã quyết định cùng Thẩm Mạn trở về căn cứ.
Giải đấu Master Cup sắp bắt đầu, hai người họ đã bỏ lỡ một tuần luyện tập. Mặc dù huấn luyện viên và bà chủ không hề thúc giục nhưng Từ Chu Dã không muốn vì lý do cá nhân mà làm ảnh hưởng đến thành tích của đồng đội.
Đây là năm ACE có cơ hội lớn nhất để giành Grand Slam, tuyệt đối không thể bị cậu kéo lùi.
Thẩm Mạn vẫn lo lắng cho cậu, hỏi cậu có cần nghỉ ngơi thêm vài ngày không.
"Không nghỉ nữa đâu." Trong phòng ngủ, Từ Chu Dã gối cằm lên ngực Thẩm Mạn, trông như một chú chó lớn đang suy sụp: "Dù sao nghỉ thêm vài ngày cũng chẳng có ích gì."
Đúng là chẳng có ích gì, Thẩm Mạn thở dài, ngón tay luồn vào tóc Từ Chu Dã: "Vậy em đã nói với bố mẹ chưa?"
Từ Chu Dã nói: "Nói rồi."
Hai ngày nay, bố mẹ Từ Chu Dã không về nhà, vẫn ở bệnh viện chăm sóc người lớn tuổi.
"Họ nói sao?" Thẩm Mạn hỏi.
"Không nói gì nhiều, chỉ giục em về, bảo em ở đây cũng chẳng giúp được gì." Từ Chu Dã nói: "Bảo em đừng làm lỡ việc luyện tập của ACE..."
Nói xong, cậu thấy hơi buồn cười cho chính mình: "Họ còn là fan của ACE nữa cơ."
Thẩm Mạn: "..."
"Nhưng chắc chắn mẹ em khó hồi phục tinh thần ngay được." Từ Chu Dã nói: "Bà ngoại thương mẹ em nhất..."
Thẩm Mạn im lặng.
Hai người không nói gì nữa, Từ Chu Dã áp mặt vào ngực Thẩm Mạn lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của anh.
Thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập liên hồi giúp trái tim đang vô cùng đau buồn của cậu tạm thời ổn định lại.
Hai người ôm nhau, như hai con vật nhỏ sưởi ấm cho nhau, cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Chuyến bay được đặt vào chiều hôm sau.
Chỉ vỏn vẹn một tuần nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đã cách cả một đời.
Ngồi trên máy bay, nhìn cảnh vật mặt đất dần dần thu nhỏ, cuối cùng trở nên mờ ảo, dường như họ cũng biến thành những đám mây nhẹ nhàng bị gió thổi lững lờ trôi về phía xa.
Sau tiết Cốc Vũ, trời đã hửng nắng, không khí xuân dần tan, hương vị mùa hè càng thêm đậm đà.
Máy bay hạ cánh, Thẩm Mạn nhận được cuộc gọi từ bà chủ.
Kể từ khi biết chuyện nhà Từ Chu Dã, bà chủ rất lo lắng sợ Từ Chu Dã chịu cú sốc quá lớn mà bỏ cuộc.
Bây giờ cả hai đã trở về, bà chủ nhất quyết phải tổ chức một bữa tiệc đón gió cho hai người.
Từ Chu Dã từ chối không được đành phải đồng ý.
Dù sao không có hành lý nên không cần về căn cứ, họ bắt taxi thẳng đến địa chỉ bà chủ nói.
Trong phòng riêng, toàn bộ thành viên ACE đều đã có mặt, bao gồm cả huấn luyện viên và quản lý, hai người vừa đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
Từ Chu Dã bước vào trước bị sự chào đón này làm cho giật mình: "Mọi người làm gì vậy?"
Bà chủ bước tới đưa bó hoa màu trắng đã mua sẵn cho cậu: "Xin chia buồn với cậu."
À, ra là Thẩm Mạn đã nói với họ về việc bà ngoại đã mất, Từ Chu Dã gật đầu: "Cảm ơn bà chủ đã quan tâm."
Bà chủ vỗ vai Từ Chu Dã rồi nhìn sang Thẩm Mạn.
Mấy ngày không gặp, cả hai đều gầy đi một vòng, đặc biệt là Thẩm Mạn, Mặt anh vốn đã nhỏ, đeo khẩu trang che gần hết chỉ lộ ra đôi mắt đen láy. Sự lạnh nhạt trong mắt đã tan đi, có thêm chút hơi ấm của con người trông dịu dàng hơn so với trước khi đi.
"Chào mừng trở lại." Bà chủ giơ tay về phía Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn bắt tay bà chủ: "Cảm ơn."
Trên bàn ăn, ban đầu mọi người có chút gượng gạo hơi câu nệ.
Sau vài chén trà, cuối cùng bầu không khí cũng ấm lên.
Các tuyển thủ phải thi đấu nên không uống rượu, bà chủ thì không có lo lắng này, vài ly rượu vào bụng không khí cứng nhắc cũng dần hồi nhiệt.
"Tuần sau các cậu phải đi rồi phải không?" Bà chủ hỏi về kế hoạch của huấn luyện viên.
"Vâng, đi sớm vài ngày để thích nghi sân bãi." Huấn luyện viên nói: "Mà còn hẹn đấu luyện với vài đội nước ngoài, vẫn chưa đánh được."
Bà chủ hỏi: "Ồ đúng rồi, sao lại chưa đánh?"
Huấn luyện viên trả lời: "Tuyển thủ của họ hơi bị khó thích nghi môi trường nên mới kéo dài đến bây giờ."
Khó thích nghi môi trường là một lý do, chủ yếu là vì hai chủ lực của đội là Thẩm Mạn và Từ Chu Dã đều vắng mặt, đấu với đội hình dự bị cũng không đạt hiệu quả cao.
Huấn luyện viên: "3B chưa trả lời nhưng chắc cũng hẹn được vài trận."
Bà chủ hài lòng gật đầu, nhìn về phía Từ Chu Dã và Thẩm Mạn: "Cố gắng lên nhé các chàng trai!" Cô vỗ vào lưng Từ Chu Dã, nhưng không kiểm soát được lực khiến tiếng vỗ vang lên bộp bộp.
Từ Chu Dã: "..." Bà chủ quả là có một nguồn sức mạnh trâu bò không bao giờ cạn.
Một tuần không động đến game, việc cảm giác tay hơi giảm sút là điều bình thường.
Ăn cơm xong, hai người không chậm trễ một khắc nào, trở về căn cứ là vào phòng luyện tập để đánh đôi ngay.
Thẩm Mạn tiện tay mở livestream sau một thời gian dài không bật.
Màn hình bình luận đồng loạt hiện lên: [ Người mất tích trở về ]
Cũng không trách người xem, kể từ sau khi giành cúp giải Mùa Hè, Thẩm Mạn đã biến mất không livestream, không cập nhật Weibo, chỉ có thể nắm bắt tình hình qua vài câu chữ của Triệu Nhuy. Fan của anh lại rất đông khiến một nhóm người lên án Thẩm Mạn vì tội kinh doanh theo kiểu Hunger Marketing*.
(*Tiếp thị đói khát là một chiến lược tiếp thị nhắm vào cảm xúc của con người. Bản chất của tiếp thị đói khát là giá thấp giả tạo hoặc nguồn cung hạn chế. Nó khuyến khích việc ra quyết định bốc đồng thay vì tính hợp lý, sử dụng sự khan hiếm sản phẩm làm động lực.)
Việc anh đang kinh doanh theo kiểu tiếp thị đói khát hay đơn thuần là lười làm việc thì chỉ Thẩm Mạn biết.
Việc xếp hạng không được suôn sẻ, không biết là do tay còn lạ hay trạng thái không tốt, Thẩm Mạn và Từ Chu Dã đánh ba trận mà không thắng được trận nào.
Trò chơi này là vậy, càng thua càng dễ nổi nóng. Dĩ nhiên, nếu thua đến mười trận liên tiếp thì tâm lý có khi lại hóa tốt lên, trở thành tâm lý đập nồi dìm thuyền kiểu — Hôm nay tôi phải xem rốt cuộc mình có thể thua liên tiếp bao nhiêu trận.
"Phiên bản này Nữ Vương thực sự không ổn nữa rồi," Từ Chu Dã hiếm thấy có chút khó chịu, cậu tháo tai nghe, quay sang nói với Thẩm Mạn: "Điều kiện gây sát thương quá khắt khe."
Thẩm Mạn ừm một tiếng: "Không phải phiên bản thi đấu."
Thông thường, phiên bản thi đấu sẽ chậm hơn hai phiên bản so với máy chủ chính thức.
Kết quả là trận này lại thua, đạt kỷ lục bốn trận thua liên tiếp đáng mừng.
Từ Chu Dã gãi tai gãi má tỏ vẻ bực bội bên cạnh.
Thẩm Mạn mặc kệ cậu bực bội, tắt camera và mic, châm một điếu thuốc.
"Cho em một điếu đi." Từ Chu Dã xích lại gần.
Thẩm Mạn liếc cậu một cái, cất bao thuốc đi, không cho.
"Anh ơi." Từ Chu Dã nũng nịu, lẩm bẩm: "Anh còn chưa thực hiện điều ước sinh nhật cho em đâu."
Rõ ràng đã nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời hơn cả việc học hút thuốc, vậy mà giờ lại bắt đầu giở trò nhưng không nhắc đến sinh nhật thì thôi, nhắc đến sinh nhật, Thẩm Mạn lại nhớ ra điều gì đó, anh thong thả nhả một làn khói rồi nói: "Từ Chu Dã."
Bị gọi cả họ lẫn tên hệt như bị giáo viên điểm danh, Từ Chu Dã a lên một tiếng lớn.
Thẩm Mạn nói: "Cuốn album em tặng anh, anh rất thích."
Sao đột nhiên lại nhắc đến album? Từ Chu Dã hơi ngẩn người nhưng vẫn cười nói: "Thích là được rồi." Cậu hừ hừ vài tiếng, ôm chặt anh từ phía sau: "Anh ơi, anh thích là em vui rồi."
"Nhưng anh có một vấn đề muốn hỏi em." Thẩm Mạn vô cảm nói: "Em sưu tầm những bức ảnh đó từ khi nào?"
Tuy không nói gì nhưng rõ ràng Thẩm Mạn cảm nhận được, khi anh vừa hỏi câu này, bàn tay Từ Chu Dã đang ôm anh siết chặt lại.
Đứa trẻ này đang căng thẳng.
Tuy nhiên, đã hỏi ra rồi thì không thể để cậu qua mặt dễ dàng, Thẩm Mạn cười lạnh: "Ồ?"
Từ Chu Dã thì thầm: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Thẩm Mạn nói: "Anh ghét việc người khác lừa dối anh."
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn: "Em sẽ không lừa anh đâu nhỉ?"
Từ Chu Dã im lặng.
Thẩm Mạn nghiêng đầu nhìn Từ Chu Dã, đầu cậu đang vùi vào cổ anh, cơ thể run nhẹ.
Ngón tay Thẩm Mạn vuốt nhẹ trên tóc cậu, nhẹ nhàng nói: "Từ Chu Dã, em cũng là kiểu fan hâm mộ mà anh ghét nhất sao?"
Cuối cùng Từ Chu Dã cũng lên tiếng, giọng nói khản đặc: "Anh ơi..."
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng thất bại. Một cảm giác hoảng loạn dữ dội quen thuộc trào dâng từ tận đáy lòng, nắm chặt lấy tâm trí cậu, cậu gượng gạo ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Mạn.
Không còn sự ấm áp quen thuộc mà trở nên trống rỗng—
Cảm giác lạnh lẽo b*n r* từ tứ chi thẳng đến tim, sắc mặt Từ Chu Dã trắng bệch như tờ giấy, môi cậu run rẩy, cố gắng giải thích: "Anh ơi, không phải như anh nghĩ đâu..."
"Vậy là như thế nào?" Thẩm Mạn lạnh lùng hỏi.
Khoảnh khắc này, Từ Chu Dã mới nhận ra mình không hề dũng cảm như cậu tưởng.
Nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Mạn, cậu thực sự... đang sợ hãi.
Không chỉ là sợ hãi mà khả năng bị Thẩm Mạn ghét bỏ khiến cậu gần như muốn nôn mửa, một cơn đau dữ dội xuất hiện liên tục truyền tới từ dạ dày, Từ Chu Dã toát mồ hôi lạnh, toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Anh ơi, anh nghe em giải thích." Lần đầu tiên Từ Chu Dã cảm thấy ngôn ngữ của mình hạn chế đến vậy: "Em không có, em không cố ý lừa dối anh..."
"Em chỉ là quá thích anh thôi." Thần sắc đứa trẻ gần như đang van nài, van nài Thẩm Mạn đừng nhìn cậu bằng ánh mắt đó: "Anh ơi, anh đừng ghét bỏ em."
Thẩm Mạn không ngờ Từ Chu Dã lại phản ứng như vậy, anh chỉ hơi hù dọa Từ Chu Dã một chút muốn cậu đưa ra một lời giải thích cho mình thôi— thậm chí lời giải thích đó không cần hợp lý cũng được.
"Tiểu Dã?" Thẩm Mạn nhận ra sự bất thường của Từ Chu Dã, giơ tay ôm ngược lấy cậu. Anh ngạc nhiên phát hiện cơ thể Từ Chu Dã không chỉ run rẩy mà còn hơi co giật, dường như đang chịu đựng nỗi đau dữ dội.
Thẩm Mạn hỏi: "Tiểu Dã, em không khỏe ở đâu?"
Từ Chu Dã mấp máy khó khăn, cười gượng: "Anh ơi, em không cố ý lừa anh đâu, em chỉ là, quá thích anh thôi."
Thẩm Mạn: "... Anh biết, em đau dạ dày à?"
Từ Chu Dã không nói gì, lực ôm Thẩm Mạn càng ngày càng mạnh.
Thẩm Mạn bị siết đến khó thở nhưng vì tình trạng của Từ Chu Dã nên không dám hành động, cứ để mặc cậu ôm như vậy.
Trong ấn tượng của Thẩm Mạn, Từ Chu Dã là người biết tiến biết lùi, rất ít khi để lộ vẻ mất kiểm soát như thế này. Lúc này, ôm lấy Từ Chu Dã với sắc mặt trắng bệch lại khiến anh nhớ đến lần đầu tiên vào đấu trường, cậu thiếu niên mặt trắng bệch ngồi bên cạnh anh.
Vẻ mặt Từ Chu Dã lúc đó và lúc này y hệt nhau. Đều yếu ớt, vô lực như thể đã bị một áp lực nào đó đánh gục.
Nhưng vẫn có sự khác biệt.
Từ Chu Dã bảo vệ anh, dĩ nhiên anh cũng phải bảo vệ Tiểu Dã của mình.
Thế là, biểu cảm lạnh lùng của Thẩm Mạn tan biến, thay vào đó là sự bất lực và dịu dàng. Thẩm Mạn dùng sức ôm lấy đứa trẻ đang co giật vì quá căng thẳng, hôn lên tóc, trán và đôi môi trắng bệch lạnh lẽo của cậu.
"Ngoan, anh không giận em, chỉ là đùa thôi," Thẩm Mạn nhẹ giọng: "Đừng sợ."
Từ Chu Dã không nhúc nhích.
Thẩm Mạn lại nói: "Sao anh có thể vì chuyện nhỏ thế này mà ghét em được."
Im lặng một lúc, Từ Chu Dã mới thổn thức: "Thật không?"
Thẩm Mạn: "Đương nhiên là thật."
Từ Chu Dã nói: "Em không phải loại người đó, em sẽ không làm chuyện quá đáng với anh như vậy..." Cậu nhớ đến bàn tay bị thương của Thẩm Mạn, sợ anh sẽ liên tưởng cậu với loại người đó.
Thẩm Mạn nói: "Anh biết, anh đều biết."
Sắc mặt Thẩm Mạn không giống giả vờ, hơn nữa anh không phải là người dễ dàng nhượng bộ. Từ Chu Dã không tìm thấy ánh mắt ghê tởm mà cậu sợ hãi nhất trong mắt Thẩm Mạn, cuối cùng cơ thể cũng ngừng run.
Nhưng dạ dày cậu vẫn đau dữ dội như thể có một bàn tay đang bóp chặt dạ dày yếu ớt, vặn xoắn nó, kéo căng rồi siết lại— giống hệt cảm giác cậu có được lần đầu tiên xuất hiện trên sân đấu, khí ngồi bên cạnh Thẩm Mạn.
Sân khấu ồn ào, ánh đèn chói lòa, người ngồi bên cạnh cậu là giấc mơ cậu đã theo đuổi bán sống bán chết bấy lâu.
Khoảnh khắc giấc mơ thành hiện thực, chào đón không chỉ là niềm vui mà còn là sự căng thẳng tột độ. Thẩm Mạn ngồi bên cạnh cậu, mặc đồng phục ACE đeo tai nghe, trên sân đấu anh đẹp hơn cả ngày thường.
Biểu cảm nghiêm túc và lạnh lùng khiến khuôn mặt vốn đã quá đỗi xinh đẹp của anh thêm một vẻ thần thánh, màn hình chiếu lên mặt anh một ánh sáng nhạt trong vô cùng tuyệt đẹp.
Đến khi Từ Chu Dã hoàn hồn, cậu nghe thấy tai mình ù đi liên tục. Thậm chí khi vào game, Từ Chu Dã còn không thể nghe rõ đồng đội nói gì trong tai nghe.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ dạ dày, Từ Chu Dã chợt nhận ra hóa ra dạ dày là một cơ quan cảm xúc, cảm xúc của cậu đã mất kiểm soát vì Thẩm Mạn ở bên cạnh.
Đau quá, đau quá... Từ Chu Dã nắm chặt chuột nhưng tay không ngừng run rẩy. Cậu mở to mắt, cố gắng kiềm chế cơn đau dữ dội này nhưng cuối cùng... thất bại.
Cơn đau thể xác khiến cậu mất khả năng thao tác, thậm chí cậu còn không thể nhấn kỹ năng một cách bình thường, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật mình điều khiển gục ngã dưới chân quái rừng.
Khoảnh khắc bị quái rừng hạ gục, sắc mặt Từ Chu Dã trắng bệch như tờ giấy, cậu không thể nhìn rõ màn hình. Đôi mắt liếc qua thấy Thẩm Mạn bên cạnh đang lạnh lùng đánh giá mình, dạ dày Từ Chu Dã càng đau hơn, cậu dùng tất cả sức lực để cố gắng không run rẩy.
Một trận thất bại thảm hại không có gì bất ngờ.
Khoảnh khắc bước xuống sân, Từ Chu Dã tỉnh táo nhận ra Thẩm Mạn có ý nghĩa gì đối với cậu.
Anh là mục tiêu của cậu, là giấc mơ của cậu, là vị thần có thể kiểm soát tất cả mọi thứ của cậu.
Tình cảm đã xảy ra một sự thay đổi kỳ diệu, sự cuồng nhiệt theo đuổi của một người hâm mộ đã bắt đầu xen lẫn những thứ khác.
Bị huấn luyện viên quở trách một hồi, khi bước ra khỏi phòng trong ánh mắt cậu đã có thêm những cảm xúc phức tạp, cậu cong khóe mắt để che giấu cảm xúc nhìn về phía Thẩm Mạn đang ngồi ở góc.
"Đội trưởng." Cậu gọi anh, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt anh.
Thẩm Mạn ngẩng đầu, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó.
Nhưng Từ Chu Dã không bận tâm.
Cậu đã hiểu mình thực sự muốn gì.
----------------------------------------
Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Story
Chương 73
10.0/10 từ 38 lượt.
