Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Chương 72
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản và thay một bộ quần áo sạch sẽ, Từ Chu Dã vội vã ra ngoài. Thẩm Mạn định cùng cậu đi bệnh viện nhưng Từ Chu Dã nhất quyết không đồng ý, bắt anh phải ngủ một giấc ở nhà rồi mới được đi.
Cũng không trách Từ Chu Dã, lúc này sắc mặt Thẩm Mạn trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng không còn chút máu. Anh gần như không ăn không ngủ suốt hai ngày, cộng thêm viêm nhiễm chưa tiêu hết, cơ thể đã đạt đến giới hạn, Từ Chu Dã sờ trán anh, nghi ngờ anh đang sốt nhẹ.
"Không sốt." Thẩm Mạn lẩm bẩm.
"Được được được, không sốt." Từ Chu Dã nói: "Vậy anh ngủ một giấc thật ngon rồi hãy qua."
Từ Chu Dã xuống máy bay là chạy thẳng đến bệnh viện, trên người vẫn mặc bộ quần áo từ hai ngày trước, hôm nay bố cậu đã về cậu mới có thời gian về nhà tắm rửa, tiện thể mua lại điện thoại và làm lại sim.
Nói đến cũng thật trùng hợp, trên đường đi cậu luôn cảm thấy bồn chồn trong lòng, giục tài xế chạy nhanh hơn. Cậu về tới dưới nhà mình giữa cơn mưa lớn, còn chưa kịp cất ô đã thấy Thẩm Mạn ngồi dựa vào tường.
Khoảnh khắc đó, Từ Chu Dã còn nghi ngờ mình bị ảo giác, tại sao lại thấy Thẩm Mạn lẽ ra phải cách xa cả ngàn dặm lại ngồi trước cửa nhà mình.
"Thẩm Mạn, Thẩm Mạn—" Xác định đó không phải ảo giác, Từ Chu Dã bước nhanh lao tới.
Trạng thái Thẩm Mạn không tốt chút nào, trên mặt không rõ là nước mưa hay mồ hôi, nghe thấy có người gọi tên anh không hề phản ứng, thậm chí ánh mắt còn không thể tập trung. Đó là sự mong manh dễ vỡ mà Từ Chu Dã chưa từng thấy ở Thẩm Mạn, giống như bong bóng ngũ sắc bay lơ lửng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.
"Anh nghỉ ngơi đi." Từ Chu Dã buồn bã nói: "Đừng làm em lo lắng."
Có lẽ là thực sự không khỏe hoặc có lẽ bị sự lo lắng trong mắt Từ Chu Dã lay động, Thẩm Mạn im lặng một lát cuối cùng đồng ý với đề nghị của cậu.
Tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, ăn một chút gì đó, ngủ một giấc— đây là nhiệm vụ Từ Chu Dã giao cho Thẩm Mạn.
Cậu nói nhanh và nhiều, không cho Thẩm Mạn cơ hội phản bác.
"Vậy em đi trước đây." Từ Chu Dã sờ trán Thẩm Mạn thấy hơi nóng, cậu vẫn rất lo lắng: "Lát nữa em ra ngoài mua điện thoại và làm lại sim. Anh có chuyện gì thì gọi cho em nhé."
Thẩm Mạn: "Ừm."
Từ Chu Dã: "Vậy em đi nhé."
Thẩm Mạn nói: "Đi đi."
Từ Chu Dã: "Em thật sự đi nhé."
Thẩm Mạn: "..."
Từ Chu Dã: "Đi nha?"
Thẩm Mạn cười vì tức: "Mau đi đi."
"Hôn em một cái đi." Từ Chu Dã mặt dày ghé mặt lại gần.
Chụt một cái hôn lên má Từ Chu Dã mới xong, Từ Chu Dã thỏa mãn rời đi, trước khi đi không quên dặn dò Thẩm Mạn đừng quên ăn gì đó trước khi ngủ.
Thẩm Mạn trả lời đại.
Sau khi tắm nước nóng, thay đồ ngủ của Từ Chu Dã, Thẩm Mạn ngồi thẫn thờ trên giường. Phòng ngủ của Từ Chu Dã lộn xộn hơn anh tưởng, trên tường dán vài poster của các ngôi sao bóng đá và game, trên tủ cạnh bàn học là một số mô hình và figure, chỉ là một căn phòng bình thường của con trai, không có gì đặc biệt.
Thẩm Mạn nhớ lại lời Từ Chu Dã nói, lấy điện thoại ra mở tài khoản Weibo phụ mà chỉ hai người họ biết. Anh thấy tin nhắn riêng mà Từ Chu Dã đã nói, cũng tại anh quá nóng vội, nếu mở Weibo thì chắc chắn đã thấy rồi.
Anh nhấn vào tài khoản Weibo của mẹ Từ Chu Dã, thấy bà chỉ theo dõi hai người là anh và Từ Chu Dã, chuyện này làm anh lập tức nhớ lại lời Từ Chu Dã nói về việc nhà cậu đã biết mối quan hệ của họ từ lâu.
Thẩm Mạn: "..." Không lẽ là thật à.
Anh theo dõi ngược lại, sau đó vào Weibo của Từ Chu Dã.
Có thể thấy Từ Chu Dã không hay dùng tài khoản chính, mở được gần một năm nhưng không có mấy bài đăng, những bài gần đây đều là quảng cáo, anh lướt ngược lên trên, ánh mắt chợt dừng lại ở một bức ảnh...
Đó là một bài đăng trên Weibo mà Từ Chu Dã đăng vào mùa hè năm ngoái, khi họ giành chức vô địch giải mùa hè. Lúc đó, Thẩm Mạn đã cảm thấy rất lạ vì chiếc cúp trong hình không phải là chiếc cúp màu bạc của giải mùa hè, mà là một bức ảnh hơi mờ về một chiếc cúp trông như đồ chơi nhựa của trẻ con.
Lần đầu tiên nhìn, Thẩm Mạn chỉ thấy hơi quen mắt nhưng không nhớ ra nguồn gốc, còn lúc này, cuối cùng anh đã hồi tưởng được nguồn gốc của chiếc cúp đó— đó là chiếc cúp giải đấu Internet Cafe mà anh giành được vào năm mười bốn tuổi.
Chiếc cúp đó được làm bằng nhựa, trông rẻ tiền vô cùng, trong ký ức của Thẩm Mạn gần như đã mờ nhạt, chính cuốn album ảnh mà Từ Chu Dã tặng vào ngày sinh nhật anh đã khơi lại ký ức của Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn nhấn vào bức ảnh để xác nhận lại mình không nhìn nhầm.
Chuyện này hoàn toàn không hợp lý, sao Từ Chu Dã lại có bức ảnh này?
Thẩm Mạn luôn nghĩ Từ Chu Dã có thể tặng anh cuốn album quý giá đó là nhờ vào dịp anh dẫn cậu về quê ăn Tết mới có cơ hội. Nhưng giờ đây, có vẻ như Từ Chu Dã đã biết hết mọi chuyện từ lâu, thậm chí còn đăng công khai bức ảnh đó... mà ngay cả Thẩm Mạn cũng không nhận ra.
Thẩm Mạn ngồi yên bên giường một lúc lâu không nói gì.
Điện thoại bất chợt reo, màn hình hiện lên tên Từ Chu Dã.
"Alo." Thẩm Mạn bắt máy.
"Anh ơi, ăn gì chưa?" Từ Chu Dã lải nhải, vẫn là hình ảnh chàng trai vui vẻ, lạc quan trong ký ức của Thẩm Mạn, cậu nói: "Em sợ anh đói đã gọi súp thịt cừu cho anh rồi, anh ăn rồi ngủ một lát đi."
Thẩm Mạn: "Ừ."
"Anh sao vậy?" Rõ ràng Từ Chu Dã nghe ra giọng điệu Thẩm Mạn có gì đó không đúng.
Thẩm Mạn nghĩ một lát, không hỏi chuyện đó, nói: "Không sao, anh nghỉ ngơi chút rồi đến bệnh viện thăm em."
Từ Chu Dã đáp: "Được thôi."
Thẩm Mạn nói: "Lát gặp."
Từ Chu Dã: "Lát gặp."
Cúp điện thoại, ngón tay Thẩm Mạn miết trên màn hình một lúc rồi anh rũ mắt.
...
Món súp cừu nóng hổi làm ấm chiếc dạ dày bị co thắt vì lạnh và đói.
Không mơ mộng cũng không tỉnh táo, anh ngủ một giấc đến tận chiều tối.
Đến khi anh tỉnh lại ngoài trời đã tối đen, mưa vẫn chưa tạnh, lộp bộp rơi trên bệ cửa sổ như có ai đó đang gõ nhẹ vào cửa kính.
Thẩm Mạn mở mắt trong bóng tối, anh nằm một lúc mới hoàn hồn, sau đó chợt nhận ra mình không ở trong căn cứ mà đang ở trong phòng ngủ của Từ Chu Dã cách xa ngàn dặm.
Cầm điện thoại lên, có hơn năm mươi tin nhắn mới, Từ Chu Dã gửi ba bốn tin, còn lại là từ những người ở ACE.
Nhìn vào các từ khóa, đại ý là khuyên anh đừng treo cổ trên một cái cây và nơi nào chẳng có cỏ thơm, hà tất phải yêu mãi một nhành hoa.
Bà chủ thì thẳng thắn hơn, hỏi có phải Thẩm Mạn bị đá không, nếu bị đá thì đừng nghĩ quẩn, cô có thể giới thiệu cho vài đối tượng chất lượng, ngay cả ngôi sao giới giải trí cũng được...
Mặc dù lời nói hơi phi lý nhưng may mắn là có lòng tốt, Thẩm Mạn từ từ trả lời từng tin nhắn, nói với họ anh vẫn còn sống, bảo họ đừng vội báo cảnh sát.
- Anh còn sống là tốt rồi, vậy Từ Chu Dã còn sống không?
Triệu Nhuy quả nhiên là ông hoàng hóng hớt, hỏi vấn đề luôn biết cách nắm bắt trọng điểm.
Thẩm Mạn truy sát ngàn dặm bắt được hung thủ, dưới cơn thịnh nộ, một cú đấm chết cũng không phải là chuyện quá vô lý.
Thẩm Mạn trả lời một chữ.
- Sống.
- Ồ, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Khi nào anh về? Về một mình hay về hai mình?
- Vài ngày nữa, cùng nhau về. Xin phép huấn luyện viên giúp tôi.
"Cùng nhau về?" Triệu Nhuy nheo mắt, ngẫm nghĩ từng chữ của Thẩm Mạn, rút ra từ khóa không chia tay, chắc chắn là Từ Chu Dã có chuyện gì đó nên mới vội vã rời đi, Triệu Nhuy an tâm hẳn.
-Vậy hai người về sớm nhé.
-Ừm, cảm ơn.
-Hehe, đội trưởng đừng khách sáo thế chứ.
Thẩm Mạn mở tủ quần áo, lục tìm quần áo của Từ Chu Dã. Hơi dài một chút nhưng đành mặc tạm vậy, Thẩm Mạn cầm ô rời khỏi nhà.
Trời đang mưa, mới năm giờ chiều mà trời đã tối sầm, Thẩm Mạn lên xe gọi cho Từ Chu Dã để hỏi rõ địa chỉ.
Bệnh viện khá xa nơi ở, cộng thêm đang là giờ cao điểm, mất hơn một tiếng mới đến.
Hai người gọi điện trò chuyện thêm một lát, Thẩm Mạn mới biết bà ngoại Từ Chu Dã vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, còn ông ngoại vừa thoát khỏi nguy hiểm nhưng tình trạng vẫn không lạc quan lắm.
Họ gặp tai nạn khi ra ngoài mua đồ ăn sáng, bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm trúng, tuy tốc độ không nhanh nhưng vì là người lớn tuổi, thể chất kém nên nhập viện cấp cứu ngay.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến mọi người đều không kịp trở tay.
Nhà nội Từ Chu Dã có nhiều họ hàng, nhưng nhà ngoại chỉ có mẹ cậu là con một, cộng thêm bố cậu đang đi công tác nên Từ Chu Dã trở thành trụ cột chính của gia đình, không thể rời đi dù chỉ một khắc.
Cậu phải trao đổi phác đồ điều trị với bác sĩ, chăm sóc bệnh nhân và còn phải an ủi mẹ, Từ Chu Dã đã thể hiện sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.
Trong bệnh viện, Thẩm Mạn gặp Từ Chu Dã... và mẹ cậu.
"Cháu chào dì ạ." Không ngờ lại gặp mẹ Từ Chu Dã trong tình huống này, Thẩm Mạn có chút ngượng ngùng.
Mẹ Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn cười dịu dàng, tự giới thiệu mình là Bạch Sơ Đồng, bảo anh cứ gọi là dì Bạch là được.
"Dì Bạch" Thẩm Mạn gọi.
"Ừ." Bạch Sơ Đồng gật đầu.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ đi." Từ Chu Dã nói: "Có Thẩm Mạn ở đây với con rồi, sáng mai mẹ lại qua."
Bạch Sơ Đồng hơi do dự.
"Mẹ thức hai đêm rồi." Từ Chu Dã nói: "Nếu mẹ ốm nữa, con lại phải bận chăm sóc mẹ đấy."
Lời này có lý, cuối cùng Bạch Sơ Đồng cũng đồng ý.
Ánh mắt bà ấy đảo qua đảo lại giữa Thẩm Mạn và Từ Chu Dã, nhưng cuối cùng không nói gì rồi quay lưng rời đi.
Thẩm Mạn thở phào.
Thực ra, từ lúc bước vào bệnh viện, anh đã có cảm giác hồi hộp khi ra mắt. Đứng bên cạnh Từ Chu Dã, dù không nói gì nhưng lưng anh luôn thẳng tắp.
Từ Chu Dã cũng nhận ra điều đó, cậu nói: "Anh ơi, căng thẳng gì thế?"
Thẩm Mạn liếc cậu một cái, không đáp lời.
"Có phải cảm giác như đang gặp phụ huynh không." Từ Chu Dã trêu chọc.
Thẩm Mạn hỏi: "Mẹ em thật sự biết rồi à?"
Từ Chu Dã : "Biết rồi, không chỉ mẹ mà ông bà ngoại cũng biết luôn..."
Trong phòng bệnh, Thẩm Mạn thấy ông ngoại mà Từ Chu Dã nhắc đến. Ông đang đeo mặt nạ oxy, dù đã thoát khỏi nguy hiểm mà trạng thái trông không hề tốt. Mặc cho Từ Chu Dã cố làm ra vẻ thoải mái, nhưng nỗi lo lắng không thể che giấu vẫn quẩn quanh trên lông mày cậu.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, qua lời Từ Chu Dã, Thẩm Mạn biết thêm nhiều điều về gia đình cậu.
Ông bà ngoại Từ Chu Dã đều là người có học thức, bà ngoại làm việc cho chính phủ, ông ngoại là giáo viên. Họ chỉ có một người con gái duy nhất là mẹ Từ Chu Dã, từ nhỏ đã được chăm sóc tỉ mỉ như viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Sau này mẹ cậu kết hôn sinh ra Từ Chu Dã, lại càng yêu thương đứa cháu ngoại này đến tận xương tủy. Từ Chu Dã lớn lên trong sự nuông chiều nhưng không hề hư hỏng, mà trở thành một mặt trời bé nhỏ được mọi người yêu quý.
Mối quan hệ gia đình của Thẩm Mạn quá đơn giản, nghe Từ Chu Dã mô tả anh lộ vẻ ngơ ngác, anh không thể tưởng tượng được cảnh cả nhà quây quần vui vẻ trong các dịp lễ Tết. Đối với anh, có lẽ đó không phải là điều đáng mừng mà trái lại còn khiến anh khó xử và lúng túng.
Nhưng cuộc đời thì không bao giờ thuận buồm xuôi gió mãi, người lớn tuổi khỏe mạnh trong ký ức giờ đây thoi thóp nằm trên giường bệnh. Từ Chu Dã không kịp suy sụp đã phải cố gắng gượng tinh thần, gồng mình để không gục ngã.
Từ Chu Dã không than mệt một lời nào nhưng Thẩm Mạn có thể thấy cậu thực sự rất mệt.
Đôi mắt đầy tơ máu, đôi môi nứt nẻ, trên cằm râu ria lún phún. Cậu ngồi đó cố làm ra vẻ thoải mái, nhưng lại khiến Thẩm Mạn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
"Từ Chu Dã." Thẩm Mạn nhẹ nhàng nói: "Không muốn cười thì đừng cười nữa."
Từ Chu Dã không ngờ Thẩm Mạn lại đột ngột nói câu này như vậy, cậu ngây người ra.
Thẩm Mạn nói: "Anh không phải mẹ em, không cần em an ủi."
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn nhẹ giọng: "Anh là bạn trai em. Em buồn anh cũng có thể an ủi em." Anh vỗ vỗ vai mình: "Buồn thì cũng có thể dựa vào anh."
"Anh ở đây mà." Thẩm Mạn nói: "Chu Dã, anh ở đây."
Từ Chu Dã nín lặng, yết hầu cậu lăn lên lộn xuống như có vô số lời muốn nói ra nhưng cuối cùng, một chữ cũng không thốt ra được.
"Không sao đâu." Thẩm Mạn vỗ nhẹ lưng cậu: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cơ thể Từ Chu Dã lập tức thả lỏng, cậu vòng tay ôm lấy Thẩm Mạn, vùi sâu mặt mình vào vai anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, xuyên qua lớp áo mỏng cảm nhận nhịp đập của trái tim đối phương.
Như thể đang truyền đi lòng can đảm.
Thẩm Mạn ít khi đến bệnh viện, trong ký ức anh bệnh viện là hành lang tối tăm, là mùi thuốc khử trùng nồng nặc, là giọng nói lạnh lùng của bác sĩ.
Anh không thích nơi này mà có lẽ... chẳng ai thích cả.
Nếu cầu nguyện có tác dụng thì bệnh viện mới là nhà thờ đích thực.
Tình trạng của ông bà ngoại Từ Chu Dã đều rất xấu, đêm Thẩm Mạn giúp canh thức, bà ngoại trong ICU đột nhiên gặp biến cố, giấy báo nguy kịch cứ liên tiếp được gửi đến.
Từ Chu Dã từ run rẩy toàn thân đến sau đó biểu cảm tê liệt, chỉ diễn ra trong một đêm ngắn ngủi.
Mưa vẫn không ngớt, trời cũng sáng muộn, khoảng tám giờ sáng tình trạng bà ngoại nhanh chóng chuyển xấu.
Đó là một cảnh tượng hỗn loạn, Từ Chu Dã vốn nghĩ mình sẽ nhớ rất rõ nhưng hình như cậu không nhớ nhiều lắm. Cậu chỉ nhớ được khuôn mặt khóc lóc của mẹ, đôi mắt sưng đỏ của bố, tiếng thở dài của bác sĩ và bàn tay nắm chặt lấy tay cậu của Thẩm Mạn.
Từ đầu đến cuối, cậu đều bị Thẩm Mạn nắm chặt như sợ cậu biến mất. Thẩm Mạn không bận tâm đến ánh mắt người ngoài, mười ngón tay đan vào nhau với cậu.
"Đừng đặt ống thở nữa, đừng đặt nữa..."
"Bà sợ đau, mình đừng hành hạ bà nữa."
"Mẹ biết rồi, Chu Dã, con nói với bà vài câu đi."
"Ừm, ừm, chúng con đều ở đây."
"Mẹ— Mẹ ơi—" Mẹ cậu quỳ bên giường nắm tay bà ngoại Từ, nức nở gọi bà. Không gào khóc thảm thiết nhưng nước mắt đã tuôn rơi như mưa: "Mẹ ơi—"
"Con không còn mẹ nữa rồi, con không còn mẹ nữa rồi—" Bà ấy vừa khóc vừa kêu lên, giọng nói thê lương khiến mọi người tan nát cõi lòng.
Từ Chu Dã cũng khóc, cậu quỳ sụp xuống đất, bất lực nức nở. Cậu muốn cố gắng đứng dậy để an ủi mẹ một chút nhưng chân không còn chút sức lực nào, cho đến khi được Thẩm Mạn ôm lấy.
Thẩm Mạn không biết phải nói gì chỉ có thể im lặng ôm lấy Từ Chu Dã, muốn dùng hơi ấm cơ thể mình để mang lại cho cậu một chút an ủi.
Thẩm Mạn nhớ lại một số ký ức, mắt anh cũng đỏ hoe.
"Phải làm sao đây, anh ơi, phải làm sao đây?" Cậu bé mười chín tuổi khóc rống lên, không còn thấy vẻ trưởng thành điềm tĩnh thường ngày nữa. Cậu ngước mặt lên trông như một đứa nhỏ bất lực, siết chặt vạt áo Thẩm Mạn: "Anh ơi, phải làm sao..."
"Không sao đâu, anh ở đây mà." Thẩm Mạn ôm lấy đứa nhỏ của mình: "Anh ở đây." Anh hôn l*n đ*nh đầu, trán, sống mũi và má cậu, làm mọi cách để xua đi nỗi đau buồn cho cậu: "Anh ở đây."
Từ Chu Dã òa khóc nức nở.
Thẩm Mạn ôm cậu, âm thầm rơi nước mắt, khẩn cầu ông trời thương xót đứa trẻ đáng thương này.
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhớ bà ngoại quá.
Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Story
Chương 72
10.0/10 từ 38 lượt.
