Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Chương 74
"Anh ơi, anh làm em sợ chết khiếp rồi." Cuối cùng Từ Chu Dã cũng có sức lực để làm nũng, cậu lẩm bẩm.
"Không phải do thấy tâm trạng em không tốt nên giúp em phân tán sự chú ý à." Thẩm Mạn nói: "Đã dám công khai đăng lên Weibo rồi còn sợ anh hỏi à?"
Từ Chu Dã vùi đầu vào cổ Thẩm Mạn, Thẩm Mạn tưởng cậu vẫn còn buồn nhưng hóa ra đứa nhóc này đang cười, cười đến mức toàn thân hơi run rẩy không thể kiểm soát được.
Thẩm Mạn: "... Vui đến thế à?"
Giọng Từ Chu Dã tràn ngập ý cười: "Đăng lâu như vậy rồi sao giờ anh mới phát hiện ra thế."
Hồi đó, khi cậu đăng bức ảnh đó lên Weibo, cậu còn nghĩ nếu Thẩm Mạn nhận ra ngay thì cậu phải giải thích thế nào nhưng Thẩm Mạn căn bản không nhận ra nguồn gốc của chiếc cúp. Phải rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy, ai mà nhớ nổi một chiếc cúp làm bằng nhựa mà Từ Chu Dã thì nhớ, thậm chí cậu nhớ rõ hơn cả Thẩm Mạn. Cậu nhớ từng chi tiết của chiếc cúp và càng nhớ người đã nâng nó lên, dù người trong ảnh đã quên, cậu vẫn nhớ thay anh rõ ràng từng li từng tí.
"Khi em đăng lên đã nghĩ, nếu anh hỏi thì em sẽ lấp l**m thế nào." Lúc đó cậu không nhận ra bị tra hỏi lại là một chuyện đáng sợ đến vậy, chỉ là muốn khoe khoang về chức vô địch đầu tiên mà cậu và Thẩm Mạn cùng giành được.
Từ Chu Dã ngậm lấy d** tai Thẩm Mạn, cắn nhẹ, l**m rồi di chuyển dọc theo vành tai đến chóp tai, cậu cảm nhận được làn da dưới môi mình dần đỏ lên vì tiếp xúc, Từ Chu Dã tận hưởng trọn vẹn sự thân mật này với Thẩm Mạn. Tuy nhiên, điều khiến lòng cậu tràn ngập niềm vui là Thẩm Mạn không hề né tránh một chút nào trước những hành động thân mật đó.
Thẩm Mạn, vị thần mà cậu theo đuổi đang ngồi ngay trước mặt cậu, mặc cho cậu tùy ý đòi hỏi.
Tai bị Từ Chu Dã hôn rất nhột, Thẩm Mạn nghiêng đầu nhưng mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh nói: "Vậy bây giờ em định lấp l**m với anh thế nào?"
Từ Chu Dã nói: "Ừm... thì nói, em là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của anh."
Đúng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất, Thẩm Mạn nghĩ Từ Chu Dã nên cảm thấy may mắn vì lúc đó mình không nhận ra, nếu không theo tính cách của anh, chắc chắn anh đã đóng khung Từ Chu Dã vào loại b**n th** rồi.
Nhưng bây giờ thì cuồng nhiệt một chút cũng không có gì tệ, Thẩm Mạn cười giơ tay ấn vào môi Từ Chu Dã: "Học ai mà thích cắn người thế hả?"
Từ Chu Dã thực sự rất thích cắn người, dĩ nhiên không phải là cắn mạnh mà là ngậm bằng môi rồi dùng đầu răng gặm nhấm, nghiền nhẹ như đang thưởng thức một món ăn ngon... ngậm trong miệng nhưng không nỡ nuốt, thế nên phải từ từ nếm cho kỹ.
Vừa nói xong, ngón tay anh lại bị cắn, Từ Chu Dã cắn lên khớp ngón trỏ của Thẩm Mạn, thầm nghĩ chính đôi tay xinh đẹp này đã giành chức vô địch thế giới, lại đang được cậu ngậm trong miệng, thoả thích thưởng thức.
"Làm gì đó?" Thẩm Mạn nói: "Đang livestream đấy."
Mặc dù camera và mic đều đã tắt nhưng vẫn đang treo game, vừa nói xong, một tiếng đùng vang lên, trận đấu xếp hạng đã bắt đầu.
Từ Chu Dã lẩm bẩm: "Anh ơi, đừng đánh nữa, em buồn ngủ rồi."
Thẩm Mạn: "Thua bốn trận liên tiếp mà tắt livestream thì tối nay em ngủ nổi không?"
Từ Chu Dã còn nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Nếu làm thì cũng không phải là không ngủ được."
Thẩm Mạn: "?"
Từ Chu Dã: "Đùa chút thôi mà."
Thẩm Mạn nói: "Nhanh lên, xếp hàng cả buổi rồi."
Từ Chu Dã đành miễn cưỡng quay về chỗ ngồi nhấn xác nhận, camera và mic được bật lại. Tuy nhiên, khán giả trong phòng livestream lại dùng kính hiển vi để soi ra manh mối.
[ Slow anh tắt camera làm gì thế? ]
[ Sao tai anh ấy đỏ thế? ]
[ Đúng là đỏ thật, hơn nữa chỉ đỏ một bên thôi, có phải Fest đang ở bên cạnh anh ấy không, hai người họ làm gì rồi? ]
[ Mấy người bớt tưởng tượng phong phú đi được không, đồng đội chỉ là đồng đội thôi mà, đồng đội không thể biến thành vợ được... ]
[ Xem ra kế sách để TKR lật kèo bây giờ chỉ có thể là chia rẽ Fest và Slow thôi. ]
[ Mấy người nói thật hay giả vậy? Tui đến xem chơi game, không phải xem gay đâu. ]
[ Tui không giống vậy, tui đến xem gay chơi game ]
Bình luận rất nhiều nhưng dựa trên kinh nghiệm trước đây, Thẩm Mạn không thèm đọc một tin nào— thua bốn trận liên tiếp rồi, chắc chắn bình luận chẳng có lời hay ý đẹp gì.
Trận thứ năm, cuối cùng họ cũng thắng.
Tâm trạng bồn chồn của Từ Chu Dã đã giảm bớt, trở lại trạng thái từ tốn như thường lệ, cuối cùng cũng chấm dứt chuỗi thua.
Thẩm Mạn thấy cũng đã muộn nên dự định tắt livestream, anh liếc nhìn màn hình bình luận, nói: "Đợi Master Cup xong sẽ quay lại livestream cho mọi người."
[ Master Cup có giành được Quán quân không? Nếu được tui sẽ tặng rocket cho anh ]
[ Lâu thế sao, chẳng phải còn vài ngày nữa mới thi đấu, livestream thêm vài ngày nữa đi ]
Thẩm Mạn nói: "Phải đi luyện tập, trước đó có việc gia đình nên trì hoãn mấy ngày rồi, không livestream được nữa."
[ Tử tế giải thích chứ không tắt ngang, chuyện gì vậy, sao tui cảm thấy Slow dịu dàng hơn rồi? ]
[ Má ơi đúng thật, mọi người có nhận ra không, hôm nay anh ấy không hề giận dữ chút nào ]
[ Quỷ ám rồi, tui đã bảo sao hôm nay xem livestream cứ thiếu thiếu gì đó, hóa ra là hôm nay không bị mắng kiểu ẩn ý ]
Thẩm Mạn: "?"
"Bị bệnh à?" Thẩm Mạn cười vì tức: "Tôi đối xử tốt với mấy người mà còn không vui?"
Thành công nhận được một trận mắng, màn hình hiện lên một loạt bình luận thanh bình [ Thoải Mái Rồi ]
Thẩm Mạn: "..." Anh thường lo lắng về tình trạng tinh thần của cư dân mạng.
Trong một tuần, sau khi Từ Chu Dã trở lại, huấn luyện viên đã khẩn trương sắp xếp các trận đấu luyện tập, dự định dựa vào số liệu để cải thiện độ mạnh của đội hình và trạng thái của thành viên.
Nhưng không hiểu sao, trạng thái của Từ Chu Dã lại có vẻ không ổn.
Đặc biệt là trận đấu với WM, ngay cả Lưu Thế Thế vốn ít để tâm cũng nhận ra, lén lút hỏi Triệu Nhuy có phải Từ Chu Dã không ổn, trông khác hẳn ngày thường.
Lưu Thế Thế nói: "Trông cậu ấy như có chuyện gì trong lòng ấy..."
Triệu Nhuy: "Haiz, gia đình cậu ấy xảy ra chuyện mà."
Huấn luyện viên đã tìm Từ Chu Dã nói chuyện nhưng không có kết quả, hai người mặt nặng mày nhẹ đi vào, rồi thở dài đi ra, rõ ràng vấn đề chưa được giải quyết. Huấn luyện viên chắc chắn sự cố gia đình đã ảnh hưởng đến phong độ của Từ Chu Dã nhưng chuyện điều chỉnh tâm lý này, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình nỗ lực.
Ngày hôm sau đấu luyện với đội khác, trạng thái vẫn chưa hồi phục.
Huấn luyện viên nhăn nhó nhìn bảng thành tích thua 3-0, nói: "Tiểu Dã à, cậu có ý kiến hay đề xuất gì với đội không, nếu có thì cứ mạnh dạn nói ra..."
Từ Chu Dã ngồi đó, mặt đầy vẻ hổ thẹn, đương nhiên cậu biết là mình có vấn đề nhưng trạng thái là thứ không thể điều chỉnh tốt ngay được, nếu không đã không có nhiều tuyển thủ bất ngờ bị loại.
"Thôi, ngày mai và ngày kia nghỉ ngơi đi" Huấn luyện viên nói: "Thứ hai tuần sau chúng ta đi rồi, các cậu tự đánh xếp hạng điều chỉnh tâm lý cho tốt, hai trận đấu luyện tập sau chúng ta sẽ đấu khi đến đó."
Đấu luyện trước giải là việc rất quan trọng nhưng nếu kết quả quá tệ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sự tự tin của tuyển thủ.
Thua liền hai trận khiến huấn luyện viên cũng hơi sợ hãi, sợ tiếp tục thua sẽ làm tâm lý mọi người sụp đổ nên vội vàng cho nghỉ hai ngày.
Có thể thấy Từ Chu Dã thực sự hơi chán nản, Thẩm Mạn vốn còn đợi cậu trong phòng luyện tập để đánh đôi nhưng tối hôm đó cậu hoàn toàn không đến.
"Cậu có thấy Từ Chu Dã không?" Thẩm Mạn hỏi Triệu Nhuy vừa từ căng tin về.
"Không." Triệu Nhuy nói: "Hình như từ sau khi đấu luyện xong là không thấy cậu ta nữa."
Thẩm Mạn nhíu mày, đứng dậy bước ra ngoài.
Cốc cốc cốc, gõ vài cái vào phòng Từ Chu Dã nhưng không ai mở cửa, Thẩm Mạn suy nghĩ một lát rồi quay về phòng mình.
Quả nhiên, vừa đẩy cửa vào anh đã thấy Từ Chu Dã đang nằm sấp trên giường mình, ôm chăn vùi cả khuôn mặt vào trong như một chú chó lớn bị ấm ức.
Thẩm Mạn bước đến, ngồi bên cạnh chú chó ủ rũ của mình, nói: "Có phải cơ thể không thoải mái không?"
Từ Chu Dã khịt mũi một tiếng, buông chăn ra rồi ôm lấy eo Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn mặc áo đồng phục rộng thùng thình nhưng eo lại rất thon, trên người anh còn thoang thoảng hương hoa cam nhẹ nhàng. Từ Chu Dã ôm chặt, không nói lời nào.
Thẩm Mạn vuốt tóc cậu, những sợi tóc ngắn châm chích lòng bàn tay anh, anh nói: "Hay là tâm trạng vẫn không tốt?"
Từ Chu Dã mơ màng nói: "Em không biết nữa."
Cậu cũng không hiểu chính mình.
Từ trước tới nay chưa bao giờ rơi vào tình trạng này, khi đó cậu ngồi trước máy tính nhìn màn hình game, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi buồn không thể kìm nén. Khu rừng và kỹ năng tướng vốn quen thuộc hằng ngày bỗng trở nên xa lạ một cách khó hiểu, những thao tác đã thực hiện hàng nghìn lần lại trở nên vô cùng vụng về.
Những thay đổi này xảy ra trong một thời gian ngắn, đừng nói là người nói chuyện với cậu, ngay cả chính cậu cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Thẩm Mạn rũ mắt nhìn Từ Chu Dã, im lặng một lát đột nhiên hỏi: "Hai hôm nay mẹ có gọi điện cho em không?"
Từ Chu Dã gật đầu.
"Mẹ có buồn không." Thẩm Mạn nói.
Từ Chu Dã nói: "Thấy không buồn... Ít nhất, không nói gì về chuyện buồn cả."
Rõ ràng, mẹ cậu cũng lo lắng cho cậu nên không dám để lộ một chút đau buồn nào trong điện thoại, chỉ dặn dò cậu đừng lo lắng cho ông ngoại, bên đó mọi thứ đều ổn.
Thẩm Mạn hỏi: "Vậy em có nhớ bà ngoại không?"
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn nói: "Khi bà ngoại anh mất, anh đã rất, rất nhớ bà." Anh gối cằm l*n đ*nh đầu Từ Chu Dã, dùng cánh tay ôm lấy mặt trời nhỏ đang bị mây đen che phủ vào lòng: "Lúc đi bộ cũng nhớ, lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc ngủ cũng nhớ, ngay cả trong mơ cũng là bà..."
Thẩm Mạn hôn nhẹ lên trán cậu: "Có phải em đang nhớ bà không?"
Mắt Từ Chu Dã đỏ hoe, đương nhiên là cậu nhớ. Khi cậu nhớ đến bà ngoại, cậu lại nghĩ đến Thẩm Mạn, cậu khó khăn đến thế này vậy Thẩm Mạn đã một mình vượt qua mọi chuyện sau khi chứng kiến cảnh tượng đó như thế nào.
Thế là, tâm trạng vốn đã buồn bã càng thêm đau khổ, trái tim như rơi vào vực sâu không đáy.
Cứ chìm xuống, chìm xuống, chìm đến nơi mặt trời không thể chiếu tới.
Cứ lơ lửng vô định như thế nhưng đột nhiên lại được người ta nhẹ nhàng ôm lấy, ngăn cậu tiếp tục rơi xuống.
"Không sao đâu." Người đó an ủi cậu, dùng lời nói, dùng vòng tay, dùng nụ hôn nói với cậu không sao cả, dù bóng tối có sâu đến đâu anh cũng sẽ ở bên cạnh cậu.
Từ Chu Dã nhỏ giọng nức nở lại thấy hơi ngại, cậu không ngẩng đầu, ôm eo Thẩm Mạn thì thầm: "Lúc đó, anh cũng rất đau khổ phải không?"
Thẩm Mạn nói: "Sao mà chỉ là đau khổ được, cảm giác như trời sập vậy."
Từ Chu Dã không hề biết rằng, nếu là trước đây Thẩm Mạn không thể nhắc đến chuyện này.
Chuyện đó đối với Thẩm Mạn là vết thương sâu nhất, đau đớn nhất của tuổi thơ, nó luôn mưng mủ chưa bao giờ lành.
Cho đến khi Từ Chu Dã cùng anh trở về nơi cũ, nằm trên chiếc giường đơn sơ đó ôm lấy anh trong cơn lạnh lẽo. Khoảnh khắc đó, có lẽ Từ Chu Dã đã ôm lấy cậu bé Thẩm Mạn cô độc, bất lực năm xưa.
Vết thương bị xé toạc được làm sạch lại, băng bó cẩn thận. Lúc này nhìn lại, cuối cùng cũng có dấu vết của việc chữa lành.
Điều này đã cho Thẩm Mạn dũng khí để nhắc lại chuyện cũ và cũng cho anh sức mạnh để an ủi Từ Chu Dã.
Từ Chu Dã nâng niu ngôi sao rồi cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay, ánh sáng phát ra từ ngôi sao đó cũng dẫn lối cho anh trong bóng tối.
Cậu đang bước đi trong vực sâu, ngước lên liền thấy ngôi sao dẫn đường luôn treo trên bầu trời.
Ánh sáng ấy dịu dàng xoa dịu sự bồn chồn và u uất trong lòng Từ Chu Dã.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ.
...
Sáng tám giờ, phòng Thẩm Mạn bị gõ cửa, cả hai đều còn hơi mơ màng. Từ Chu Dã còn chưa kịp nhận ra đây là phòng Thẩm Mạn, đã lảo đảo bò dậy mở cửa.
Ngoài cửa là quản lý với nụ cười trên môi, đáng tiếc nụ cười này lập tức đông cứng khi thấy Từ Chu Dã. Hắn nhìn Từ Chu Dã rồi nhìn số phòng, rồi lại nhìn Từ Chu Dã.
Biểu cảm và ánh mắt này quá rõ ràng khiến người ta khó mà không đoán được hắn đang nghĩ gì, Từ Chu Dã nói: "Không nhầm phòng đâu."
Phản ứng đầu tiên trong đầu vị quản lý là tìm cớ cho Từ Chu Dã, hắn nhìn bộ đồ ngủ, mái tóc rối bù và khuôn mặt ngái ngủ của Từ Chu Dã thầm nghĩ lỡ có việc gì gấp nên mới qua tìm Thẩm Mạn...
Nhưng chưa kịp tìm ra lời bào chữa, Thẩm Mạn cũng chậm rãi đi tới, anh tự nhiên đặt khuỷu tay lên vai Từ Chu Dã, sau đó Từ Chu Dã liền vòng tay ôm lấy eo, anh hoàn toàn không phản ứng trước sự thân mật này, lười biếng hỏi một câu: "Làm gì?"
Quản lý: "..."
Thẩm Mạn: "?"
Quản lý chỉ Từ Chu Dã rồi lại chỉ Thẩm Mạn: "Hai... hai đứa?"
Thẩm Mạn: "Ừm."
Quản lý: "Móa!"
Sao mới sáng sớm đã cho hắn một tình tiết k*ch th*ch đến vậy, quản lý chỉ cảm thấy đầu óc ong ong như bị ai đó gõ một gậy, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
Ngược lại, Thẩm Mạn đợi không kiên nhẫn, nói: "Có chuyện thì nói, không có thì em ngủ tiếp đây."
"Khoan đã." Lúc này quản lý mới nhớ ra chuyện chính: "Bên 3B đã đồng ý đấu luyện với chúng ta, đang chốt thời gian. Huấn luyện viên bảo anh đến hỏi ý cậu chiều ngày kia được không?"
Thẩm Mạn nói: "Được."
Anh nghiêng đầu liếc Từ Chu Dã một cái, hai người ngầm hiểu ý nhau, quay người đóng sầm cửa lại. Để lại quản lý một mình đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn số phòng, thậm chí hắn còn bắt đầu nghi ngờ mình bị ảo giác mà dù có ảo giác thì cũng quá vô lý!
Quản lý thất thần đi đến căng tin, vừa lúc thấy Triệu Nhuy đang gặm bánh bao.
Hắn đi đến trước mặt Triệu Nhuy, nhìn cậu ta chằm chằm, Triệu Nhuy bị nhìn đến khó hiểu.
"Làm gì thế?" Triệu Nhuy hỏi: "Anh muốn ăn bánh bao à?"
Quản lý nói: "Triệu Nhuy, cậu và bạn trai cậu chia tay rồi à?"
Triệu Nhuy nói: "Chia rồi."
Quản lý nói: "Vậy các cậu còn có thể làm bạn không?"
Triệu Nhuy: "Sáng sớm đã nói mớ gì vậy?"
Quản lý mặt đầy đau khổ, hắn nói: "Cậu nghĩ Thẩm Mạn và Từ Chu Dã..."
Triệu Nhuy buột miệng: "Quan hệ của họ tốt như vậy, chắc không chia tay đâu nhỉ?" Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời.
Quản lý: "...?"
Triệu Nhuy cười giả lả: "Haha."
Quản lý: "Cậu biết từ trước rồi à?"
Triệu Nhuy gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Chẳng phải khá rõ ràng sao? Em tưởng anh biết lâu rồi chứ.".
Quản lý nghĩ anh mày biế con khỉ, anh chỉ thấy họ quan hệ tốt, ai mà nghĩ được họ tốt đến mức ngủ chung giường chứ! Hắn lại hỏi: "Chuyện này còn ai biết nữa không?"
Triệu Nhuy nói: "À, chỉ có em biết thôi nhỉ?".
Quản lý vỗ vai Triệu Nhuy, đứng dậy bỏ đi.
Triệu Nhuy tiếp tục gặm bánh bao của mình.
Quản lý đi vòng vòng một lúc, lại quay về phòng luyện tập thấy Lưu Thế Thế đang mở máy tính, hắn rón rén đi tới, đứng bên cạnh im như ma dọa Lưu Thế Thế phải suýt hồn bay phách lạc: "Quản lý, anh làm gì thế?"
Quản lý nói: "Không có gì, chỉ xem cậu thôi."
Lưu Thế Thế: "... Anh đừng nhìn em nữa, sống lưng em lạnh toát rồi."
Quản lý: "Thế Thế à, cậu nói xem, quan hệ Thẩm Mạn và Từ Chu Dã tốt như vậy chắc sẽ không chia tay đâu nhỉ?"
Lưu Thế Thế nói: "Chắc không đâu, Thẩm Mạn đối xử với Từ Chu Dã cũng tốt lắm mà... Ơ? Anh cũng biết rồi à?"
Đúng là một chiêu mà trúng ngay, mắt quản lý đỏ hoe vì tức: "Tụi bay biết hết rồi đúng không? Giấu mỗi anh mày đúng không?"
Lưu Thế Thế: "..." Anh ơi, sao còn tức tới phát khóc vậy.
Quản lý hỏi tiếp: "Bảo vệ cổng có biết không?"
Lưu Thế Thế: "Khó nói..." Cái đó còn phải xem bác bảo vệ có tinh mắt không.
"Hóa ra chỉ có mình anh không biết:" Quản lý: "Anh còn bảo sao mấy hôm trước bà chủ lại tìm anh nói chuyện có nên thêm điều khoản cấm yêu đương nơi công sở vào hợp đồng mùa sau không..." Hắn tưởng bà chủ bị chập dây thần kinh nào đó không ngờ người bị chập là chính hắn.
Lưu Thế Thế an ủi: "Cũng không phải đâu, em thấy Hứa Tiểu Trùng chưa phát hiện mà."
Quản lý nói: "Cậu ta á? Năm kia tuyển thủ mình bị gãy xương sườn, thay người dự bị mà ba ngày sau cậu ta mới phát hiện." Cái gã này cũng là quái thai, vừa vào HCC nặng 60kg làm một năm lên 90kg, ai cũng bảo đây là tai nạn lao động.
Lưu Thế Thế: "..."
Quản lý uất hận: "Cậu lấy anh ra so với cậu ta à?"
Quả thật, quản lý có thể coi là người nuôi dưỡng đội tuyển, từ việc mua bán tuyển thủ cho đến thuê bảo vệ, mọi thứ đều do hắn tự tay làm. Giờ đây, những đứa con mà hắn nuôi dưỡng lại lén lút yêu đương ngay dưới mắt mà hắn lại là người cuối cùng biết chuyện, cú sốc này với hắn không hề nhỏ.
Lưu Thế Thế đứng nói chuyện mà không thấy đau lưng nói: "Anh bớt giận đi, đừng để bệnh trĩ lại tái phát."
Quản lý: "..." Cậu thật độc ác.
Ngồi đó hồi phục một lúc vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, thấy Lưu Thế Thế đã mở game, hắn mới rầu rĩ hỏi một câu: "Họ hẹn hò bao lâu rồi?"
Lưu Thế Thế có chút bất lực: "Em biết làm sao được, em cũng mới nhìn ra thôi, nhưng... chắc là lâu rồi đấy, anh để tâm chuyện này làm gì thế?"
Quản lý nói: "*Anh sợ."
Lưu Thế Thế nói: "Sợ gì?"
Quản lý nói: "Sợ tình cảm của họ có vấn đề."
Lưu Thế Thế: "... Cũng phải, vậy nếu Từ Chu Dã và Thẩm Mạn chia tay anh theo ai?"
Quản lý: "?" Bố mẹ ly hôn thì chia con hả? Đúng là trơ mắt nhìn câu đùa thành sự thật.
Lưu Thế Thế cũng thấy câu hỏi của mình hơi buồn cười, không đợi quản lý trả lời, anh ta đã phì cười thành tiếng.
Quản lý: "..." Đến lúc này rồi mà cậu còn cười được à.
Lưu Thế Thế: "Ai da, đừng ủ rũ thế chứ. Chuyện đã đến nước này rồi, anh ăn sáng chưa? Bánh bao hôm nay ngon lắm đó..."
Nhớ đến Triệu Nhuy đang gặm bánh bao ở căng tin, quản lý nói: "Vậy anh cũng đi ăn một cái đây."
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Các bé ơi, mai tui có việc phải ra ngoài nên xin nghỉ nha =3=
Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Đánh giá:
Truyện Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự
Story
Chương 74
10.0/10 từ 38 lượt.
