Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 83

173@-

“Đây là khu C, sao lại có Omega được?”

Kiển Tuy vừa mới đảm bảo với Giang Nghi Vãn sẽ không tiết lộ tung tích của cậu cho Sầm Kiêu Uyên, nên lúc này y buột miệng chối theo phản xạ.

Tấm gạc trắng che đi đôi mắt của Alpha, không thể thấy được cảm xúc trong mắt Sầm Kiêu Uyên, Kiển Tuy cảm thấy vô cùng dằn vặt.

Sầm Kiêu Uyên không nói gì, chóp mũi hắn cọ qua mảng da đó rồi vươn lưỡi l**m lên cổ tay y, phủ lên mùi hương của chính mình, vừa chua chát vừa ngọt ngào.

“Cậu nói đúng, khu C vốn không nên có Omega.”

Da thịt nơi xương cổ tay bị cắn nhẹ, khiến Kiển Tuy khẽ run lên. Có lẽ đã quá lâu không nói dối, đến cả hơi thở của y cũng không còn ổn định, vội nói: “Không phải ngài muốn tôi giúp ngài tắm sao?”

Giọng điệu quá đỗi khẩn thiết.


Trong thùng gỗ đã có sẵn nước, nhưng Sầm Kiêu Uyên không thể trực tiếp bước vào tắm. Trên người hắn có quá nhiều vết thương chưa lành, Kiển Tuy chỉ có thể nhúng khăn vào nước ấm mà lau.

Sau khi vắt khô khăn, Kiển Tuy quay người lại, Sầm Kiêu Uyên đã tự l*t s*ch quần áo mình. Tứ chi của Alpha thon dài và cân đối, cơ bắp ở eo, bụng và đùi hiện rõ từng múi, những vết sẹo chằng chịt lúc này lại mang một ý nghĩa sâu xa hơn.

Sầm Kiêu Uyên cứ thế đàng hoàng đứng đó, không một chút xấu hổ, nhưng Kiển Tuy lại không làm được. Dù cho lúc này Alpha đang bị mù, không thể biết được vẻ mặt của y, y vẫn dời tầm mắt xuống chân, tay cầm khăn bắt đầu lau từ cổ hắn, rồi từ từ xuống dưới.

Sầm Kiêu Uyên không hề ngoan ngoãn, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn y một cái, hai cánh tay hắn cũng cản trở hành động của Kiển Tuy.

Kiển Tuy trước giờ chưa từng ở thế chủ động, lúc này càng thêm luống cuống tay chân. Chiếc khăn chưa được vắt kỹ, “cộp” một tiếng vắt ra một vũng nước lớn, chảy dọc theo lồng ngực hắn xuống cơ bụng, rồi biến mất sau đường nhân ngư.

Kiển Tuy cúi gằm mặt, máu dồn lên cả não, vẫn phải mở miệng nói, bảo Sầm Kiêu Uyên đừng cử động lung tung, lỡ không cẩn thận chạm vào vết thương…

Sầm Kiêu Uyên nói nốt vế sau: “Sẽ rất đau.”

Kiển Tuy ra tay càng nhẹ hơn, cẩn thận tỉ mỉ lau người cho hắn nhưng vẫn làm chiếc khăn nhuốm đỏ, nước trong trong thùng gỗ cũng loang ra những vệt máu.

Sau đó chiếc khăn áp lên cơ thể rắn chắc, mạnh mẽ của Alpha. Kiển Tuy không dám nhìn xuống nữa. Sầm Kiêu Uyên lên tiếng: “Cậu không thấy thế này rất kỳ lạ sao? Cứ như thể cậu đang giúp tôi vậy.”

Hắn chỉ dùng khẩu hình cho từ cuối cùng, một từ ngữ có phần thô thiển, tr*n tr**, chỉ hai người mới hiểu, người ngoài có đoán cũng chẳng ra.


Kiển Tuy đang cân nhắc khả năng nhét chiếc khăn vào miệng Alpha, nhưng chưa nghĩ ra kết quả thì hắn đã dụi đầu tới, hơi thở phả vào sau gáy y.

“Tôi muốn cậu giúp tôi.”

Lần này là nói thẳng.

Một tay hắn vòng qua eo Kiển Tuy, hơi ẩm trên người đã làm ướt áo y. Không đợi Kiển Tuy trả lời, hắn đã bóp lấy cằm Beta, đưa lưỡi vào khoang miệng đang hé mở, tiếng m*t mát khe khẽ vang lên giữa những chuyển động của môi lưỡi.

Kiển Tuy không kìm được tiếng r*n r*.

Sầm Kiêu Uyên dùng tấm gạc trên mắt cọ vào trán y, giọng khàn đặc: “Tôi đã nhịn rất lâu rồi, cậu thưởng cho tôi đi mà.”

Kiển Tuy đã giúp, giúp rất lâu, đến mức đầu ngón tay cũng run lên, da thịt cọ vào thành thùng gỗ đến đỏ ửng. Hối hận cũng chẳng kịp, vết thương của Sầm Kiêu Uyên lại nứt ra, nếu y giãy giụa chỉ khiến máu chảy nhanh hơn, đành phải bám lấy Alpha, hai tay vòng qua vai và cổ hắn.

“Ngài… Ngài cứ vào thẳng đi.”

Đây là sự thỏa hiệp, là lời mời gọi.

Một sự cám dỗ tột cùng bày ra trước mắt, Sầm Kiêu Uyên l**m yết hầu của y, một lượng pheromone vừa đủ vỗ lên da thịt, để lại cảm giác tê dại đau đớn.

“Cậu quên rồi à, tôi không nhìn thấy.”

Kiển Tuy đần ra một lúc, ngón tay khẽ chạm vào tấm gạc trên mắt Sầm Kiêu Uyên, cảm giác không mịn màng mà có chút thô ráp, không biết đã bị nước làm ướt từ lúc nào.

Y không nên vì tò mò mà chạm vào khẩu súng đó, rõ ràng biết đó là vũ khí của Alpha, chỉ một chút sơ sẩy là sẽ cướp cò.

Quy trình bảo dưỡng một khẩu súng quá phức tạp, riêng việc tra dầu vào nòng súng đã tiêu tốn vô số sức lực của Kiển Tuy, lại còn phải tìm mọi cách bóp cò để viên đạn bắn trúng hồng tâm, găm thật sâu vào trong bia ngắm.

Khi hoàn thành tất cả, Kiển Tuy đã mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi xộc xệch trên người, hai chiếc cúc áo còn sót lại chỉ chực bung ra, mà gáy thì bị Sầm Kiêu Uyên khống chế trong tay.

Trong cơn ép chặt đến tận cùng, Alpha sáp lại gần, giữa hai đôi môi chỉ còn một kẽ hở mong manh.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cộp, cộp, cộp. Kiển Tuy chợt tỉnh táo lại. Nào ngờ Sầm Kiêu Uyên lại bắt đầu trơ tráo phối hợp theo nhịp đập ấy, thùng gỗ rung lắc, nước bên trong văng tung tóe ra ngoài.



Kiển Tuy r*n r*.

Từ lúc y đi, bé Hôi vẫn luôn được Duyên Dư cho ăn nên giờ đã thành thói quen. Bây giờ Kiển Tuy trở về, bé Hôi ăn uống no nê lập tức quay lại tìm chủ, nào ngờ cửa phòng lại đóng chặt, bên trong còn tỏa ra mùi hương quen thuộc khiến nó e dè!

“Nó về là cậu không cần tôi nữa à?”

Sầm Kiêu Uyên hoàn toàn mặc kệ động tĩnh bên ngoài, cúi người xuống, những nụ hôn hỗn loạn tìm kiếm khắp nơi trên má Kiển Tuy.

Kiển Tuy không giữ được hắn nữa, đành dùng tay che miệng mình, nhưng kết quả không khả quan, âm thanh và nước bọt cùng lúc tuôn ra.

“Cậu chịu không nổi nữa rồi, hốc mắt nóng quá, bao bọc chặt quá à.”

Sầm Kiêu Uyên không nhìn thấy, chỉ một mực dùng miệng để nói lên cảm nhận của mình. Kiển Tuy lại đưa tay lên bịt miệng hắn, không thể nào bịt nổi liền chuyển sang sờ tai  Alpha, giống như cách y vẫn làm với bé Hôi, x** n*n cho đỏ lên, lí nhí nói: “Đừng… Đừng… Ngài ngoan nào.”

“Tôi ngoan.”

Lần này Sầm Kiêu Uyên hôn chính xác lên môi y, đầu lưỡi luồn vào, trêu ghẹo vòm họng nhạy cảm làm cho người trong lòng khẽ run rẩy.

“Tôi ngoan thì cậu phải cho tôi tất cả.”

Đôi môi tách ra, Kiển Tuy như để trút giận mà nhét ngón tay vào miệng Alpha, lại chỉ đổi lấy tiếng cười nhẹ của hắn, tiếng cười khiến da đầu y tê dại.

Kiển Tuy không dám sờ vào bụng hắn. Vết thương chắc chắn đã chảy rất nhiều máu. Y có chút tức giận nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể mặc cho người kia lay động lại còn phải nơm nớp lo sợ tiếng kêu của bé Hôi sẽ dẫn người khác tới.

Cuối cùng không nhịn được nữa, y thẳng tay giật mạnh tóc Alpha rồi dùng móng tay cào lên tuyến thể của hắn. Sầm Kiêu Uyên lúc này mới dừng lại, khẽ nói: “Đau.”

Kiển Tuy đáp: “Đáng đời.”

Y đẩy Alpha ra, cà nhắc đi đến bên cửa dỗ dành bé Hôi. Con sói không còn húc vào cánh cửa gỗ đáng thương nữa, nhưng vẫn canh giữ ở ngay ngưỡng cửa.

Nào ngờ Sầm Kiêu Uyên lại lặng lẽ đi theo, xuất hiện ngay sau lưng Kiển Tuy, cứ giữ nguyên tư thế đó mà ôm chầm lấy y.

Nòng súng trước đó đã được tra dầu rất tốt. Kiển Tuy không kịp lên tiếng ngăn cản, đã mất đi tư cách cầm súng. Chốt an toàn đã được mở, y chỉ có thể dùng hai tay chống lên cánh cửa gỗ, mặc cho đối phương ôm mình chặt hơn.


“Ngài không ngoan, tôi không cho ngài… Hừm, đ*t.”

“Cậu mắng tôi.”

Sầm Kiêu Uyên nghiêng đầu hôn lên gáy y.

“Tuyến thể của tôi rách rồi, đau quá.”

“Là ngài đáng đời, ngài không thể… Ngài nhẹ một chút.”

Kiển Tuy không thấy được biểu cảm của Sầm Kiêu Uyên, chỉ cảm thấy Alpha dường như đang phát điên, nhưng tại sao chứ?

Pheromone của Sầm Kiêu Uyên khiến bé Hôi bên ngoài lại một lần nữa trở nên bồn chồn. Kiển Tuy thất thần trong giây lát còn bóp cò nhanh hơn cả Sầm Kiêu Uyên, khoảnh khắc viên đạn xuyên qua não, đầu óc y trống rỗng.

Sầm Kiêu Uyên không tấn công nữa, mà chậm rãi, dịu dàng vuốt dọc sống lưng y.

Kiển Tuy thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng có thể nói chuyện: “Ngài nhẹ một chút, ngài  còn đang chảy máu đó, bé Hôi không uy h**p được ngài đâu… Tại sao ngài lại phải đi so đo với con chó của tôi chứ.”

“Là cậu không bình thường.”

Sầm Kiêu Uyên cắn nhẹ sau gáy y. Tuyến thể của hắn đã bị Kiển Tuy cào rách, pheromone không thể kìm nén mà tuôn ra, đắng chát như hàng tấn tủi thân đang trào dâng.

“Tại sao lại nói dối? Trên người cậu có mùi của Omega, cậu đối tốt với tôi như vậy là đang che giấu cho ai?”

Kiển Tuy im lặng một lúc, thì ra vấn đề nằm ở đây. Vậy thì Sầm Kiêu Uyên cũng nhịn giỏi thật.

“Tôi nói rồi ngài không được tức giận đâu đó.”

Dù đã hứa với Giang Nghi Vãn sẽ không dễ dàng nói ra, nhưng tình hình lúc này rõ ràng là thời khắc nguy cấp.

Nếu còn không nói thật, cái mông của y sẽ không giữ được nữa!

Sầm Kiêu Uyên nói: “Được, cậu nói đi.”

“…Vậy ngài ra ngoài trước đã.”

“Tôi vẫn chưa ra.”

Sầm Kiêu Uyên vừa nói, lồng ngực vừa áp sát vào lưng Kiển Tuy.

“Hừm, vậy ngài nhanh lên một chút…”

“Vậy thì hôn tôi đi.”

Kiển Tuy đã hôn, không chỉ một lần. Để chứng minh rằng mình không phải đột nhiên mới đối tốt với Sầm Kiêu Uyên như vậy, y thậm chí còn chủ động một lúc.

Khi mọi chuyện kết thúc y mới mở cánh cửa ra. Bé Hôi chạy quanh Kiển Tuy một vòng, ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc của Alpha trên người y, nó lo lắng đi đi lại lại, rồi nhe răng với Sầm Kiêu Uyên.

Kiển Tuy mặt đỏ tai hồng, Sầm Kiêu Uyên thì lại có vẻ vô cùng thỏa mãn, không đi gây sự với bé Hôi.

Y dùng băng gạc băng bó lại vết thương cho Alpha, màu máu thấm ra khiến Kiển Tuy rất khó chịu. Tấm gạc trên mắt Sầm Kiêu Uyên cũng được tháo ra, hàng mi đen như lông quạ khép chặt trên mí mắt dưới. Kiển Tuy cẩn thận quan sát một lượt, rồi lại buộc tấm băng che đi.

“Còn đau không?”

“Nói cho tôi biết Omega đó là ai trước đã.”

“…Là Giang Nghi Vãn, Giang Nghi Vãn đang ở khu C.”



[Lời tác giả]

Luôn có người hỏi bao giờ thì truyện kết thúc, không phải tôi không muốn trả lời, mà là tôi cũng không biết nữa…

Hiện tại cốt truyện vẫn còn thiếu một giai đoạn, với cả tôi muốn thỏa mãn một chút về sở thích t*nh d*c của mình (ngượng ngùng).

Cho nên số chữ rất có thể sẽ vượt dự kiến, tôi không thể ước tính được, cảm giác đầu tháng tám thế nào cũng viết xong thôi… Nhỉ!

Xin lỗi nhé, tôi tự thú trước đây, tôi là một đứa b**n th**.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 83
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...