Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 82

223@-

Xe còn chưa tới đích, Kiển Tuy từ xa đã nhoài người ra ngoài cửa sổ.

Sầm Kiêu Uyên cảm nhận được cánh tay bị kéo căng, ngay sau đó là tiếng y gọi: “Bé Hôi!”

Đáp lại y là một tiếng sói tru.

Bởi đường núi gập ghềnh nên xe không thể đi tiếp, mọi người bèn lần lượt xuống xe.

Bé Hôi cứ chồm về phía trước, Duyên Dư đang ra đón phải nắm chặt lấy nó, từng bước đi vô cùng vững chãi.

Về lý mà nói, sói không dễ bị thuần hóa, nhưng bé Hôi đã được Kiển Tuy nuôi như chó suốt mấy tháng, dã tính trên người sớm đã phai đi gần hết. Hễ thấy người quen là nó lại vẫy đuôi, đặc biệt là với Kiển Tuy, hai tai cụp sát về sau, móng trước thì cào cào về phía trước.

Kiển Tuy vừa xuống xe đã nghe Sầm Kiêu Uyên gọi mình từ phía sau.

Y quay đầu lại, Alpha vẫn ngồi vững trong xe, vành mũ kéo thấp che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đường nét thanh thoát của quai hàm. Khóe môi hắn lại một lần nữa mím chặt, bàn tay vừa buông ra lúc nãy giờ lại chìa ra, ý tứ vô cùng rõ ràng: tui không nhìn thấy, cần người dìu á.

Kiển Tuy đành đưa tay qua, Sầm Kiêu Uyên vịn vào rồi thì không buông ra nữa.


Bé Hôi nhe răng, xù lông với Alpha bên cạnh Kiển Tuy, gầm gừ rồi từ từ tiến lại.

Mãi đến khi móng trước của nó chạm vào chân Kiển Tuy, y mới cúi người dùng tay còn lại xoa đầu nó. Nó rên ư ử, cọ tới cọ lui bên ống quần y, cái đuôi lớn thỉnh thoảng lại quật trúng Alpha bên cạnh.

Sầm Kiêu Uyên chẳng hề nhúc nhích.

Duyên Dư lên tiếng: “Mọi người đến đủ cả rồi chứ?”

Bàn tay Sầm Kiêu Uyên đang nắm cổ tay Kiển Tuy bất giác siết chặt lại.

Kiển Tuy nhìn ra sau lưng Duyên Dư, chắc chắn rằng chỉ có một người một sói xuống núi.

Trần Nhiên sầm mặt đáp đủ rồi, Sầm Mộc thì chào hỏi Duyên Dư, tự giới thiệu mình là bác sĩ của Sầm Kiêu Uyên.

Lúc này chiếc xe vẫn luôn đi theo sau họ cũng dừng lại, cử một người đến trao đổi với Sầm Kiêu Uyên.

“Các người cứ ở đây canh chừng, không cần đi theo nữa.”

Sầm Kiêu Uyên ra lệnh, người mặc đồ đen lặng lẽ lui đi.

Ngay sau đó cả nhóm bắt đầu lên núi, Duyên Dư đi trước dẫn đường.

Gặp được Kiển Tuy rồi, bé Hôi nhất quyết không chịu đi cùng người khác, mà Sầm Kiêu Uyên lại bị mù, không nhìn thấy đường. Một mình Kiển Tuy không thể quán xuyến hết, y định tìm người giúp đỡ, nhưng Sầm Mộc thì ngẩng đầu nhìn trời, còn Trần Nhiên lại mang vẻ mặt chỉ hận không thể đẩy Alpha xuống vách núi.

Kiển Tuy im lặng một lúc, rồi cúi xuống xoa đầu bé Hôi: “Mày phải ngoan ngoãn đi bên cạnh tao nhé.”


Sau đó y đứng dậy nói với Sầm Kiêu Uyên: “Ngài phải đi sát bên tôi.”

“Cậu đối xử với con chó của cậu còn tốt hơn tôi.”

Sầm Kiêu Uyên nói thẳng.

Sầm Mộc đi phía trước phụt cả ngụm nước ra xa, Trần Nhiên ghét bỏ né đi, bước lên vài bước đi song song với Duyên Dư.

Kiển Tuy lại tỏ ra quen rồi, y đáp: “Vì nó là chó của tôi.”

Sầm Kiêu Uyên nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo cậu.”

Kiển Tuy chớp mắt, đáp: “Ò, được thôi.”

Lại nghe Sầm Kiêu Uyên nói tiếp: “Tôi cũng là của cậu.”

Sầm Mộc lập tức đi nhanh vượt qua cả Duyên Dư và Trần Nhiên. Trần Nhiên nổi cáu: “Ê, chú có biết đường đi không đấy?”

Nói rồi cậu ta lại liếc nhìn về phía sau, mặt mày khó chịu: “Đó là bệnh nhân của chú đó, chú không chăm sóc cho tử tế, bắt anh tôi lo hết à?”

Sầm Mộc đáp một câu chẳng ăn nhập gì: “Kiển Tuy còn nuôi cả sói từ bao giờ thế? Lại còn nuôi ngoan như vậy, trông chẳng khác gì một con chó.”

“Đừng có chọc vào nó, nó nổi điên lên là cắn chết chú đấy.”

Sầm Mộc vỗ tay một cái.

“Đúng rồi, chính là cái lý đó đấy.”

Trần Nhiên đầu óc đầy dấu chấm hỏi, Duyên Dư đi bên cạnh lập giải thích: “Chú ta không dám chọc vào Sầm Kiêu Uyên đâu.”

Trần Nhiên hừ một tiếng thật mạnh trong mũi. Đến giờ cậu ta vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao anh trai mình lại có thể dễ dàng tha thứ cho Alpha đã từng hạn chế tự do của y như vậy.

Nhưng cũng giống như năm đó cậu ta ra lệnh cho Kiển Tuy không được trở về khu C, không một lời giải thích, không một lý do, Kiển Tuy vẫn răm rắp nghe theo, sau đó cũng chẳng hề tỏ ra bất mãn.

Đôi khi sự khoan dung của Kiển Tuy khiến người ta thấy bất an.

Đó cũng là một hình phạt, dày vò nội tâm của kẻ khác. Trần Nhiên đã từng có dạo đêm nào cũng mất ngủ, lòng như lửa đốt mà suy nghĩ, rằng mỗi câu nói của anh trai mình ẩn chứa ý gì, liệu y có trách mình không… Sau này những câu hỏi đó đều có lời giải đáp, y thật sự vô tư đến thế, mà cậu ta lại càng chán ghét bản thân đã suy nghĩ vẩn vơ.

Cậu ta không làm gì được Kiển Tuy.

Sầm Kiêu Uyên cũng không làm gì được Kiển Tuy.

Khát khao được yêu thương không sai, nhưng hắn không thể đòi hỏi Kiển Tuy cho đi nhiều hơn, bởi vì từ rất lâu, rất lâu về trước, Kiển Tuy đã cho đi quá đủ rồi.



Lên đến lưng chừng núi, mọi người nghỉ ngơi một lát. Kiển Tuy đưa chai nước mình uống còn một nửa cho bé Hôi. Nó uống một nửa, làm đổ một nửa xuống chân, rồi quay đi, Sầm Kiêu Uyên cũng đang cầm chai nước khoáng chờ y.

Kiển Tuy nói: “Ngài không vặn được nắp à, hay là không nhìn thấy nên sợ đổ vào mũi?”

Sầm Mộc sặc nước lần thứ hai. Sầm Kiêu Uyên hết kiên nhẫn, gắt lên: “Rốt cuộc là ông mù hay tôi mù? Ngậm cái miệng lại cho tôi!”

Cuối cùng Kiển Tuy vẫn đút nước cho Alpha. Vừa đút xong, Sầm Kiêu Uyên đã sáp lại gần, dùng đôi môi ẩm ướt hôn loạn xạ lên mặt y. Kiển Tuy né đi một chút, nói: “Ngài hơi giống bé Hôi đó.”

Sầm Kiêu Uyên sa sầm mặt: “Cậu đừng để nó l**m cậu.”

Sầm Mộc thầm mừng vì mình không còn nước trong tay, nếu không chắc khí quản cũng bị nén đến nổ tung mất. Hai người này thật sự không nhận ra cuộc đối thoại của họ nực cười đến mức nào sao?

Trần Nhiên không ưa nổi cảnh thân mật của hai người, bèn đứng cùng Duyên Dư, không ngừng ca cẩm.

Duyên Dư thì điềm nhiên uống nước. Trong học kỳ cuối cùng ở trường, anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện nên đã sớm quen rồi.

Nghỉ ngơi xong lại lên đường, lần này đi không bao lâu thì đã tới đích.

Con đường mòn hẹp len lỏi giữa núi rừng, rồi mở ra một khoảng đất rộng thênh thang, bốn bề là một màu xanh ngút ngàn.

Dưới những rặng thông xanh là vài nóc nhà, tường đất nện thấp lè tè, người ở bên trong, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.

Kiển Tuy vừa nhìn đã nhận ra Omega mặc chiếc áo sơ mi hoa. Giang Nghi Vãn cũng thấy y và Sầm Kiêu Uyên bên cạnh y.

Mặt cậu vốn rám nắng bỗng trắng bệch, vội vàng đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu suỵt suỵt, ý bảo Kiển Tuy đừng lên tiếng.

Trần Nhiên nói nhà an toàn ở đây đều là người của mình, không cần câu nệ, rồi chỉ vào một căn, bảo là chỗ ở của Kiển Tuy. Sau đó cậu ta quay một vòng lớn, chỉ về một căn nhà khác, bảo đó là chỗ ở của Sầm Kiêu Uyên và Sầm Mộc.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Tôi ở cùng Kiển Tuy.”

“Không được.”

Trần Nhiên kiên quyết: “Anh là một Alpha cấp cao, lỡ nửa đêm đột nhiên phát bệnh thì sao, anh tôi không trị nổi ngài đâu.”

“Anh cậu trị được tôi.”

“Không trị được!”

Cuối cùng vẫn là Kiển Tuy đứng ra hòa giải,  y cho rằng Sầm Kiêu Uyên quả thực cần có bác sĩ ở bên cạnh mọi lúc, bản thân y có rảnh cũng sẽ qua thăm, dù sao cũng không xa, tuy một căn ở phía Nam, một căn ở phía Bắc nhưng đi bộ cũng chỉ mất năm phút.

Sầm Kiêu Uyên không lên tiếng, một lúc sau hắn nói: “Vậy… Con chó của cậu thì sao?”

Kiển Tuy thầm nghĩ, với sự hiểu biết của y về Sầm Kiêu Uyên, câu hắn thực sự muốn nói hẳn là, vậy con chó chết tiệt của cậu thì sao.


Dù Alpha đã cố ý kiềm chế, nhưng ngữ điệu của hắn đã nói lên tất cả.

Có điều cũng xem như là một sự tiến bộ.

Kiển Tuy đáp: “Nó ở cùng tôi.”

Sầm Kiêu Uyên không vui: “Dựa vào đâu?”

“Nó có thể cuộn tròn ngủ dưới chân tôi.”

Sầm Kiêu Uyên vừa mấp máy môi, Kiển Tuy đã đáp ngay: “Ngài thì không.”

Y nhấn mạnh lại một lần nữa: “Ngài không được, ngài đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Hai chúng ta ngủ chung một giường sẽ rất chật chội.”

Sầm Kiêu Uyên lúc này mới chịu thôi.

An bài ổn thỏa cho Alpha xong, Sầm Mộc cần kiểm tra lại mắt cho hắn, Kiển Tuy cuối cùng cũng rảnh rang, bước ra khỏi phòng.

Trời đã không còn sớm, Giang Nghi Vãn ngồi xổm sau bức tường đất như một tên trộm không chỉ dọa Kiển Tuy giật nảy mình mà còn tự dọa bản thân.

Cậu kéo Kiển Tuy chạy thẳng ra ngoài, đến tận trong rừng mới dừng lại, thất kinh nói: “Sao các người lại thật sự mang con chó điên đó đến đây vậy! Sầm Kiêu Uyên tới rồi thì tôi chỉ có nước chết! Tôi trốn đông trốn tây rốt cuộc là vì cái gì chứ, cuối cùng vẫn tẹo!”

Giang Nghi Vãn nắm chặt cổ tay y, kéo đến mức Kiển Tuy thấy hơi đau. Y cố gắng giải thích với cậu.

Giang Nghi Vãn hoàn toàn ở trong trạng thái “không không không cậu đừng nói nữa tôi không nghe tôi chết chắc rồi”. Kiển Tuy hết cách, đành lật tay bóp chặt lấy Giang Nghi Vãn đổi lại một tiếng hét toáng lên như heo bị chọc tiết của cậu.

Cả thế giới bỗng chốc tĩnh lặng.

Kiển Tuy hỏi: “Bình tĩnh chưa?”

Giang Nghi Vãn rơm rớm nước mắt: “Cậu bóp đến pheromone của tôi cũng toát ra rồi…”

Kiển Tuy mặc kệ cậu, nói: “Tại sao cậu lại nghĩ ngài ấy nhất định sẽ giết cậu?”

“Chuyện đó còn phải nói sao! Ban đầu là tôi xúi giục Duyên Dư…”

Giang Nghi Vãn nói đến nửa chừng, bắt đầu thường xuyên liếc nhìn Kiển Tuy, đắn đo nói: “Dù sao thì tôi cũng chẳng còn lại gì cả, Sầm Kiêu Uyên cũng nên mất đi thứ quan trọng nhất mới công bằng chứ. Trước đây tôi cứ nghĩ hắn đến khu B là để củng cố địa vị, ai dè hắn đến khu B là để tìm cậu đâu. Cậu trước giờ luôn là vảy ngược của hắn mà, thế mà tôi lại để Duyên Dư mang cậu đi mất…”

Giang Nghi Vãn để ý thấy sắc mặt Kiển Tuy thay đổi, không kìm được mà vớt vát hình tượng cho mình: “Nhưng cậu cũng muốn rời khỏi Sầm Kiêu Uyên mà, đúng không? Cùng lắm là tôi chỉ sai một nửa thôi, Cậu… Có trách tôi không?”

Cậu có chút sợ hãi sự trách móc của Kiển Tuy. Beta chưa bao giờ nổi giận, ngay cả khi cậu đã đối xử rất quá đáng với y, đã nói dối lừa gạt y, y vẫn tha thứ cho cậu.

Giang Nghi Vãn bất giác kéo tay áo Kiển Tuy, muốn nói một câu xin lỗi. Cậu chưa bao giờ cúi đầu xin lỗi ai, nhưng đối phương là Kiển Tuy cậu lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

“Cậu nói đúng, là tự tôi muốn rời đi không thể trách người khác được.”

Kiển Tuy chủ động lên tiếng, tảng đá trong lòng Giang Nghi Vãn lập tức rơi xuống.

“Cho nên bây giờ ngài ấy xuất hiện ở đây, cũng là vì tôi muốn ngài ấy đến.”

Kiển Tuy lại nói: “Tôi đảm bảo ngài ấy sẽ không giết cậu. Nếu thật sự có khả năng đó, tôi sẽ đứng chắn trước mặt cậu, như vậy được chưa?”

##

Kiển Tuy trở về phòng của mình. Trên bàn bày sẵn các loại hạt và kẹo mà y thích ăn, vừa nhìn đã biết là Trần Nhiên bảo người chuẩn bị.

Bé Hôi cuộn mình bên cạnh giường, nghe tiếng mở cửa thì vểnh tai lên, thấy Kiển Tuy lại cụp xuống.

Căn phòng tuy đơn sơ nhưng đồ đạc đầy đủ. Kiển Tuy múc nước để sang phòng bên cạnh để tắm. Nước đã được đổ đầy trong thùng gỗ, y vừa cởi được một nửa quần áo thì có người gõ cửa.

Kiển Tuy hỏi là ai, bên ngoài không có tiếng trả lời.

Cửa phòng mở ra, chỉ có một mình Sầm Kiêu Uyên đứng bên ngoài.

Kiển Tuy nhìn qua nhìn lại.

“Bác sĩ Mộc đâu?”

“Đi rồi, đi xa rồi.”

Sầm Kiêu Uyên một tay ôm trọn lấy y, đẩy vào trong.

Kiển Tuy ra ngoài vội, áo chỉ khoác hờ trên người, cài có hai chiếc cúc. Sầm Kiêu Uyên cứ dụi đầu vào hõm cổ y, nói rằng mình không thể tự tắm một mình được. Giọng Alpha nghe ù ù, môi áp vào bên cổ Kiển Tuy.

“Chẳng lẽ cậu muốn Sầm Mộc tắm cho tôi?”

Kiển Tuy tưởng tượng ra cảnh đó, chỉ trong hai giây đã bị lòng bàn tay Sầm Kiêu Uyên che mắt lại.

“Không được nghĩ.”

Kiển Tuy l**m môi, gật gật đầu: “Vậy được thôi.”

Chẳng phải chỉ là tắm cho một Alpha thôi sao, y có thể làm được.

Trong lúc y còn đang nghĩ, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, chóp mũi Sầm Kiêu Uyên cọ trên da y, khụt khịt mũi, rồi đột nhiên nói: “Kiển Tuy.”

“Hửm?”

“Tại sao trên người cậu lại có mùi của Omega?”


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 82
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...