Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 81

231@-

Sầm Kiêu Uyên tuy đã tỉnh lại, nhưng đôi mắt lại coi như bỏ đi. Lê lết tấm thân đầy thương tích này, hắn chắc chắn chẳng làm nên trò trống gì.

Hắn cần tịnh dưỡng, huống chi bây giờ Kiển Tuy đang ở ngay bên cạnh, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện khác. Mặc kệ nhà họ Giang và nhà họ Triệu muốn náo loạn thế nào thì náo, hắn đã mù rồi, hơi đâu mà lo nhiều chuyện đến thế.

Trần Nhiên nghe xong những lời này thì nổi khùng, nói: “Lúc đầu bàn chuyện hợp tác, mày đâu có nói như vậy. Mẹ kiếp, mày đến đây để dẹp yên cục diện, chứ không phải để…”

Chơi anh trai tao. Bốn chữ này, có đánh chết cậu ta cũng không nói ra, oán khí ngùn ngụt, cậu ta nhìn sang Kiển Tuy bên cạnh.

Ánh mắt của y truyền tải một thông điệp nào đó, đại khái là muốn nói, ngài ấy mù rồi, em nhường ngài ấy một chút đi.

Lúc này Sầm Kiêu Uyên đang ngồi trên giường bệnh, hai mắt được tháo lớp gạc cũ ra, thay từng lớp gạc mới vào.

Sầm Mộc vừa vào cửa đã hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Kiển Tuy giữ chặt đầu Alpha, không cho hắn cử động lung tung, song đặt miếng gạc cũ sang một bên, ngượng ngùng đáp: “Ướt rồi.”

Trần Nhiên lại chìm vào một khoảng lặng nào đó.

Ướt rồi. Uớt thế nào? Là khóc ướt.

Kiển Tuy đã về lại Khu C được năm năm, vậy mà trong từng ấy thời gian, Trần Nhiên còn chưa từng khóc trước mặt y.

Vậy mà bây giờ, ngay lúc này, một Alpha cấp cao, một gã đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu, lại khóc lóc như hoa lê dưới mưa¹ trước mặt anh trai cậu ta (Trần Nhiên tự tưởng tượng), nói ra ngoài thì rất mất mặt.

Trần Nhiên lập tức lộ vẻ mặt chán ghét, trong khi Sầm Mộc lại khẽ nheo mắt, xoa cằm.

Ngay sau đó, tin tức Thiều Hàng bị Sầm Khỉ Lộ bắt giữ được truyền đến, nhưng phản ứng của Sầm Kiêu Uyên lại rất bình thản.

Kiển Tuy vừa đứng dậy đã bị hắn kéo ngồi xuống.

“Chị ta không làm gì được Thiều Hàng đâu, ông ta là người của Sầm Quảng Lan.”

Sầm Kiêu Uyên nói: “Đừng quên, Sầm Quảng Lan chỉ mới mất tích thôi.”

Alpha nhấn mạnh hai chữ “mất tích”.

Năm đó hắn đã thu thập không ít bằng chứng khi còn ở bên cạnh Sầm Quảng Lan, bao gồm cả việc ông ta đã hãm hại cha mẹ hắn và Sầm Khỉ Lộ ra sao, cũng như những sản nghiệp đen của lão ở khu B. Nhưng không ai ngờ rằng, điều đánh gục Sầm Quảng Lan lại là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Chỉ vì lão là một Alpha cấp thấp.

Đặc biệt là khi Sầm Kiêu Uyên vạch trần sự thật này, vẻ mặt ung dung bày mưu của Sầm Quảng Lan đã vỡ tan ngay tức khắc.

Sầm Kiêu Uyên lần đầu tiên nhận ra, người cha nuôi của mình lại yếu đuối hơn hắn tưởng.

Sầm Quảng Lan có thể gián tiếp g**t ch*t vô số người vô tội, ngấm ngầm tạo ra không biết bao nhiêu chuỗi sản nghiệp đen, nhưng lại không thể đối mặt với sự thật rằng mình là một kẻ hạ đẳng.


Thật nực cười.

Mà sự “mất tích” của ông ta chính là trò cười lớn nhất của nhà họ Sầm.

Khi một trò cười ra đời, người ta sẽ dùng một trò cười lớn hơn để che đậy nó.

Cách đây không lâu, phe bảo thủ vẫn dùng Sầm Quảng Lan làm bia đỡ đạn, mỗi khi gặp phải quyết sách trọng đại mà muốn trì hoãn, họ lại lấy cớ Sầm Quảng Lan mất tích để tạm dừng nghị sự.

Cái chết của Sầm Quảng Lan trở thành một sự tiện lợi, chia cắt nhà họ Sầm thành nhiều mảnh, mỗi người đều mượn cái danh người chết này để phát biểu ý kiến của riêng mình.

Cũng vì lẽ đó, phe phái cũ của Sầm Quảng Lan quả thực vẫn còn sót lại một nhóm nhỏ. Mà người đứng đầu nhóm người này chính là Thiều Hàng.

Sầm Quảng Lan chết quá gọn ghẽ, nên chuyện Thiều Hàng phản bội rất ít người biết.

Sầm Khỉ Lộ không thể động đến Thiều Hàng, bởi vì tiếp theo đây, cô ta vẫn cần sự ủng hộ từ anh ta.

Nhà họ Sầm đi đến bước đường này, việc nhà họ Giang và họ Triệu muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của cũng không khó hiểu.

“Huống hồ Sầm Khỉ Lộ sẽ sớm biết cậu đã đi đâu, những người ngoài cửa sẽ báo cho cô ta biết tung tích của cậu.”

Sầm Kiêu Uyên giải thích cho Kiển Tuy, môi hắn lướt qua vành tai Beta, không chút khoảng cách hay chừng mực nào, dù sao thì bây giờ hắn cũng đang mù.

“Ngược lại là Sầm Khỉ Lộ, người của cô ta không canh giữ được cậu, vậy mà cô ta lại không hề nhắc đến nửa lời.”

Alpha rất thù dai.

Kiển Tuy nói: “Ngài muốn nhốt tôi ở khu A mãi mãi.”

Alpha im bặt, gác cằm lên vai Kiển Tuy, sống mũi cọ vào má y, cuối cùng cũng chịu nói thật: “Đó chỉ là tạm thời, khu C không an toàn, tôi không dứt ra được, không chăm sóc cho cậu được.”

“Nhưng tôi không cần ngài chăm sóc, bây giờ người cần là ngài…”

“Cần cậu chăm sóc.” Sầm Kiêu Uyên nói ra không chút gánh nặng.

Hắn dường như đã tìm ra bí quyết làm Kiển Tuy mềm lòng, như một con mèo lớn phơi bụng, biến mình thành một cục bông mềm nhũn, sẽ nhận được những lợi ích không ngờ.

Hắn lại sáp tới muốn hôn Kiển Tuy, nhưng bên cạnh đã vang lên tiếng ho của Sầm Mộc. Lòng bàn tay Kiển Tuy chặn ngay môi Alpha, ngón tay khẽ co lại, đầu ngón tay vốn lạnh lẽo nay lại nóng hổi.

Bị đẩy ra, Sầm Kiêu Uyên chính xác quay đầu về phía Sầm Mộc, giọng điệu dửng dưng nói: “Đau họng thì uống nhiều nước vào.”

Đối xử với người ngoài vẫn cái nết cũ.

Sầm Mộc cười ha ha, coi như không nghe thấy.

Trần Nhiên lại không chịu, cậu ta đòi Kiển Tuy cho một lời giải thích. Kiển Tuy cũng định giải thích, y đứng dậy định cùng em trai ra ngoài nói chuyện, nhưng Sầm Kiêu Uyên lại níu y lại, hỏi có chuyện gì không thể nói ở đây sao.


Ai cũng biết Alpha sở hữu một gương mặt tuấn tú, sự ưu ái của tạo hóa đã được thể hiện một cách hoàn hảo trên đó, nay lại được băng gạc che đi, càng mang một vẻ đẹp tàn tật.

Lời từ chối của Kiển Tuy đã chực chờ nơi đầu môi, Sầm Kiêu Uyên lập tức nói thêm: “Cậu không ở đây, tôi không kiểm soát tốt pheromone được.”

Cái cớ này vụng về quá, người nói ra cũng rất vụng về. Những ngón tay thon dài, mạnh mẽ đang níu lấy vạt áo Kiển Tuy lại chỉ dám kéo một góc vải nhỏ xíu.

Kiển Tuy khựng lại, y đưa tay lên xoa gò má của Sầm Kiêu Uyên, chạm vào vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên đó. Dù biết đây là lời nói dối, là một cái bẫy, y vẫn hôn lên trán Alpha ngay trước mắt bao người, nói: “Vậy vẫn phải phiền ngài cố gắng kiểm soát một chút.”

Sầm Kiêu Uyên không đi theo.

Đây là lần đầu tiên, mà cũng là lần cuối cùng trong hai ngày nay hắn không ở bên cạnh Kiển Tuy.

Đám người mặc đồ đen ngoài cửa vẫn đang tận tụy canh gác. Kiển Tuy đi vòng qua họ, đem kế hoạch của mình nói cho Trần Nhiên nghe.

Sầm Kiêu Uyên cần phải tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể tiếp tục bán mạng cho nhà họ Sầm.

Trần Nhiên tất nhiên không đồng ý, cậu ta chỉ mong Alpha cút đi ngay trong tối nay, hoặc dứt khoát hơn, Kiển Tuy đi cùng cậu ta.

“Vậy thì thôi vậy.”

Cuối cùng Kiển Tuy nói: “Anh sẽ nghĩ cách khác, không làm phiền…”

“Anh dám!”

Giọng Trần Nhiên cao vút lên: “Nếu anh dám giấu em hành động một mình, em sẽ…”

“Em sẽ?”

Trần Nhiên hậm hực quay đầu đi.

“… Anh thắng rồi, em không làm được gì cả.”

Anh trai cậu ta trước nay luôn tự mình làm mọi việc, cho dù có khiến bản thân thê thảm đến mức nào cũng không chịu mở lời nhờ vả.

Trần Nhiên thực sự sợ rồi, sợ nếu cậu ta không đồng ý, ngày mai Kiển Tuy sẽ biến mất không một dấu vết.

Mà ngay lúc Kiển Tuy và Trần Nhiên đang bàn bạc, cuộc đối thoại giữa Sầm Kiêu Uyên và Sầm Mộc trong phòng cũng đang diễn ra.

Sầm Mộc là người khơi mào câu chuyện, câu đầu tiên anh ta nói là: “Đại ca, cậu cứ giả mù thế này cũng không phải là cách hay đâu.”

Sầm Kiêu Uyên: “Bớt nói nhảm.”

Sầm Mộc gãi gãi đầu.

“Nếu chuyện này bị Kiển Tuy phát hiện…”


Sầm Kiêu Uyên: “Thế thì ông chết đi.”

“…”

Dưới sự huấn luyện có chủ đích của Sầm Quảng Lan, Sầm Kiêu Uyên trước nay luôn hành động trước khi suy nghĩ. Nếu không, Sầm Mộc đã chẳng thể trốn thoát ngay dưới mí mắt Alpha, lại còn xúi giục Kiển Tuy cùng bỏ trốn.

Nhưng sự việc đã phát triển đến nước này, ngay cả Sầm Kiêu Uyên cũng có thể tìm ra manh mối từ những dấu vết trong quá khứ.

Sầm Mộc tuy miệng luôn gọi hắn là đại ca, nhưng người mà hắn ta thực sự trung thành lại là Sầm Khỉ Lộ.

Chuyện này cũng chẳng sao cả, Sầm Kiêu Uyên vốn quen đơn thương độc mã, chẳng quan tâm ai phản bội mình.

Nhưng việc bọn họ hợp tác lên kế hoạch cho Kiển Tuy bỏ trốn, Sầm Kiêu Uyên thực sự nổi giận.

Cũng vì lẽ đó, trong suốt quá trình kiểm tra sức khỏe, con dao mổ trong tay Sầm Kiêu Uyên chưa bao giờ rời khỏi động mạch của Sầm Mộc. Dù hai mắt không nhìn thấy, hắn vẫn có thể hành động tự nhiên. Với bóng tối, Sầm Kiêu Uyên đã sớm quen thuộc.

Khi tờ báo cáo xét nghiệm được đưa đến tay Kiển Tuy, Sầm Mộc thở dài một hơi, bắt đầu mở mắt nói mò.

Hết cách rồi, ai bảo mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Sầm Kiêu Uyên, anh ta dĩ nhiên phải truyền đạt theo ý của hắn.

Alpha quả thực có nguy cơ bị mù, nhưng đó là khi hắn chưa tỉnh lại. Bây giờ pheromone đã có thể sử dụng bình thường, chứng tỏ đôi mắt không có vấn đề gì.

Thấy Alpha giả mù đến mức nhập tâm quên cả trời đất, cái lương tâm vốn dĩ không hề tồn tại của Sầm Mộc bỗng dưng âm ỉ cắn rứt, không nhịn được mà nhắc nhở Sầm Kiêu Uyên: “Nhưng mà đại ca à, cậu cũng không thể giả mù cả đời được…”

Im lặng. Trong phòng rơi vào một sự im lặng kỳ quái.

Giọng Alpha lạnh tanh: “Tại sao tôi lại không thể?”

Sầm Mộc như muốn nứt ra.

Kể từ lúc Kiển Tuy rời khỏi phòng này, Sầm Kiêu Uyên đã liên tục dùng pheromone để áp chế anh ta. Sầm Mộc không còn quan tâm được đến người khác nữa: “Đại ca, cậu có thể thu pheromone lại một chút không, tôi sắp không thở nổi rồi.”

Lại là im lặng.

Sau đó, Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Ông có biết pheromone của tôi là gì không?”

Sầm Mộc ngơ ngác đáp: “Không phải là hương gỗ trầm hương sao?”

“Sai rồi.”

Sầm Kiêu Uyên phủ nhận, nói: “Kiển Tuy nói nó là mùi xí muội đắng.”

##

Khi Kiển Tuy quay lại, điều đầu tiên y cảm nhận được chính là pheromone của Alpha tràn ngập khắp phòng.


Sắc mặt Sầm Mộc xấu đến đỉnh điểm, Kiển Tuy chặn anh ta lại, hỏi Sầm Kiêu Uyên bị làm sao.

Sầm Mộc chỉ muốn đảo mắt xem thường, mà có đảo thật thì Kiển Tuy cũng chỉ nghĩ là do anh ta khó chịu quá mà thôi.

Sầm Kiêu Uyên đang ở ngay sau lưng anh ta. Dưới ánh nhìn không hề tồn tại ấy, Sầm Mộc khó khăn bịa chuyện: “Chắc là do pheromone chưa khống chế lại được… Nên mất kiểm soát thôi.”

Kiển Tuy vừa đi tới, Sầm Kiêu Uyên đã đưa tay ra móc lấy ngón tay y.

“Tôi đã nói là tôi không kiểm soát tốt được mà.”

Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Nay một khung cửa sổ tạm thời bị đóng lại, lại khiến cả con người Alpha trở nên mềm yếu lạ thường.

Hai ngày sau, cả nhóm người ngồi lên chiếc xe ô tô nồng nặc mùi dầu hỏa.

Lần này Kiển Tuy ngồi cạnh Sầm Kiêu Uyên. Alpha cấp cao đội mũ, hai mắt bị quấn bởi lớp gạc dày, một tay nắm chặt tay Kiển Tuy không rời.

Trần Nhiên phụ trách lái xe, mặt mày cau có suốt cả chặng đường. Sầm Mộc khổ sở nhắc nhở: “Ê nhóc con, cậu nhìn đường phía trước đi chứ, chú đây còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

Kiển Tuy khẽ cựa quậy ngón tay, Sầm Kiêu Uyên không những không buông ra mà còn ghé sát lại, hai vai chạm vào nhau.

Chiếc xe vượt qua một con dốc lớn, xóc nảy lên xuống. Kiển Tuy theo quán tính ngả người về phía trước, lập tức bị Sầm Kiêu Uyên thuận thế ôm gọn vào lòng.

Trần Nhiên nghiến răng ken két, suýt chút nữa đã bóp nát cả vô lăng. Cậu ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Người của anh đuổi theo rồi kìa.”

Sầm Kiêu Uyên đáp: “Mặc kệ họ.”

“Nếu lại giống như lần trước, làm lộ vị trí…”

“Sẽ không đâu.”

Sầm Kiêu Uyên nói: “Bọn họ có chừng mực.”

Trần Nhiên hừ lạnh một tiếng trong mũi, tỏ rõ sự không tin tưởng đến hai trăm phần trăm đối với Alpha, nhưng cậu ta đã nói chuyện xong với Kiển Tuy rồi, nên chỉ đành cố nhịn không phát tác.

Kiển Tuy hỏi: “Ngài không hỏi chúng tôi định đi đâu à?”

Sầm Kiêu Uyên không cần nghĩ ngợi, đáp ngay: “Không sao cả, cậu đi đâu thì tôi đi đó.”



[ Lời tác giả ]

Sầm Kiêu Uyên: Đoán xem pheromone của tôi là gì? Ông nói sai rồi, sao là gỗ trầm hương được chứ, bà xã tôi bảo nó là mùi xí muội đắng, bà xã tôi nói mới đúng.



( 1 ) Hoa lê dưới mưa: Gốc là Lê hoa đái vũ [], giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 81
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...