Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 84
Buổi tối là thời điểm lý tưởng để nướng thịt. Thời tiết không quá nóng, mọi người ngồi quây quần thành một vòng, bày biện nguyên liệu của nhà mình ra. Trên vỉ nướng toàn là thịt bò, thịt cừu kêu xèo xèo không ngớt, rau củ tươi ngon được xiên thành từng xâu bóng bẩy.
Nhưng đằng sau sự náo nhiệt này là dưới giàn nho mát rượi dùng để tránh nóng, Giang Nghi Vãn đang dùng ánh mắt đầy vẻ “cậu là đồ phản bội” để trừng mắt trách móc Kiển Tuy. Kiển Tuy có chút chột dạ, vùi đầu nắn tai con bé Hôi, giả vờ như không thấy.
Kỳ thực cũng coi như công bằng, vì Omega không chỉ một lần lừa gạt Kiển Tuy nên lần này y cũng là “vô tình” làm lộ bí mật mà thôi.
Dựa vào việc Alpha bị mù lòa, Giang Nghi Vãn như một bà cô oán giận, liên tục liếc Kiển Tuy bằng ánh mắt: “Cậu thật sự không quan tâm tôi sống hay chết sao…”
“Tại sao cậu ấy phải quan tâm cậu?”
Chưa đợi Kiển Tuy lên tiếng, Sầm Kiêu Uyên đã nói trước.
Giang Nghi Vãn rụt cổ lại, ngẩng đầu nhìn quanh, bên cạnh cậu chỉ có Duyên Dư và Sầm Mộc đến góp vui, cậu càng thêm ủ rũ. Trần Nhiên đã xuống núi sớm hơn, nếu không thì chắc chắn cậu ta đã canh chừng Alpha kỹ càng, Sầm Kiêu Uyên nào dám lẻn vào nơi ở của Kiển Tuy.
Kiển Tuy nói: “Tôi đã nói chuyện với ngài ấy rồi, ngài ấy sẽ không làm gì cậu đâu.”
Giang Nghi Vãn được đằng chân lân đằng đầu: “Ai mà nói chắc được, lỡ đâu một ngày nào đó hắn thừa lúc cậu ngủ say, trực tiếp bóp cổ tôi, là tôi toi đời ngay!”
Sầm Kiêu Uyên vốn đã có định kiến sâu sắc với Omega, giờ lại càng không kiên nhẫn đối phó, lạnh giọng nói: “Tôi sẽ không động vào cậu, nhưng tốt nhất cậu nên cút cho xa ra.”
Giang Nghi Vãn lập tức kêu lên: “Cậu xem xem thái độ kìa! Hắn chắc chắn sẽ giở trò sau lưng cậu mà giết tôi!”
Sầm Kiêu Uyên ra dấu hiệu muốn đứng dậy, nhưng bị Kiển Tuy giữ chặt tay lại. Vừa nãy trong phòng Kiển Tuy đã phải tốn rất nhiều sức lực mới thuyết phục được Sầm Kiêu Uyên. Khi Sầm Kiêu Uyên nghe nói Giang Nghi Vãn ở khu C, cả người hắn phản ứng dữ dội, theo bản năng nói: “Sao cậu ta lại ở đây? Không được, tôi tuyệt đối không cho phép!”
Giữa Alpha và Omega vốn có sức hấp dẫn bẩm sinh, nhưng Sầm Kiêu Uyên lại đi ngược lại lẽ thường. So với các Alpha cùng loài, hắn lại càng cảnh giác với Omega hơn. Giang Nghi Vãn ở bên cạnh hắn không những không nhận được sự ưu đãi nào, ngược lại còn liên tục gặp xui xẻo. Kiển Tuy không hiểu vì sao, y cố gắng nói chuyện phải trái với Sầm Kiêu Uyên cũng không có kết quả, đành phải nói: “Ngài không cho phép chuyện gì chứ? Nơi này là địa bàn của em trai tôi.”
Sầm Kiêu Uyên không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, hắn cúi xuống ôm lấy y Beta nói: “Vậy bây giờ tôi bị mù rồi, cậu cũng thu nhận tôi chứ?”
Lòng bàn tay Kiển Tuy v**t v* phần đuôi tóc của Alpha, bộ dạng như đang nựng mèo, y lấy hết can đảm nói: “Vậy tôi sẽ thu nhận ngài, nhưng ngài phải nghe lời tôi.”
Sau gáy hắn bị hôn nhẹ một cái, cuối cùng Sầm Kiêu Uyên cũng đáp ứng.
Sau đó Kiển Tuy tìm Sầm Mộc lấy miếng dán chặn mùi, dán lên tuyến thể bị cào của Alpha. Sầm Mộc dặn hai người họ nên biết chừng mực. Tai Kiển Tuy đỏ bừng. Còn bé Hôi bên cạnh cũng lẽo đẽo đi theo, vừa nhe răng với Alpha vừa dính sát lấy Kiển Tuy mà đi. Có mấy lần suýt khiến Kiển Tuy ngã sõng soài, may mà được Sầm Kiêu Uyên đỡ lấy.
Sầm Kiêu Uyên nói: “Con chó của cậu chỉ tổ làm phiền cậu thôi.”
Kiển Tuy im lặng nhìn Alpha một lúc, y vốn muốn nói: Ngài cũng thế thôi nên đừng có lôi con chó nhà tôi ra dìm hàng nữa.
Nhưng chưa kịp nói, Duyên Dư đã tới gọi y đi ăn cơm. Dù sao thì sự tồn tại của Omega cũng đã bị lộ, Kiển Tuy dứt khoát nói với Duyên Dư: “Sư huynh, làm phiền anh gọi Giang Nghi Vãn cùng đến ăn tối.”
Kết quả là thành ra bộ dạng như bây giờ.
Thấy Sầm Kiêu Uyên định đứng dậy xử lý mình, Giang Nghi Vãn lập tức trốn ra sau lưng Duyên Dư. Duyên Dư đang nướng thịt, bên cạnh bày chồng rau củ, thịt xiên. Anh liếc nhìn hai người đối diện, rồi lại nhìn Sầm Mộc, nét mặt vẫn trầm ổn, bình tĩnh: “Đừng ồn ào, ăn trước đi đã.”
Bỏ ngoài tai tiếng cằn nhằn ồn ào của Omega phía sau, Duyên Dư đưa khay đồ ăn tới trước mặt Kiển Tuy, cổ tay y tức khắc bị hắn nắm chặt lấy. Hành động đầy cảnh giác bất thường này của Sầm Kiêu Uyên khiến Sầm Mộc bật cười. Anh ta chen vào đúng lúc, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc. Anh ta nhón một xiên súp lơ, gặm lấy gặm để, vừa cười vừa nhìn Omega: “Cậu em này nhìn quen ghê.”
Giang Nghi Vãn biết rõ Sầm Mộc là người nhà họ Sầm, da đầu cậu chợt tê rần, cậu vẫn cứng miệng nói: “Đừng có làm quen với tôi, chú già rồi, tôi không thèm để ý đâu.”
Sầm Mộc cười ha ha, vừa nói đứa nhỏ nhà họ Giang thật hài hước, gián tiếp chỉ rõ thân phận của Giang Nghi Vãn, sau đó lại nói: “Lúc này cả nhà họ Giang và họ Triệu đều đang tìm cậu đấy.”
Giang Nghi Vãn mím chặt môi, lại cố tỏ ra mạnh mẽ: “Thì sao nào? Việc của tôi thì có liên quan gì đến chú?”
Sầm Mộc chậm rãi nói: “Đương nhiên là không liên quan gì đến tôi rồi, chỉ là dạo này khu C không được yên ổn lắm, nhà tôi cũng…”
Sầm Kiêu Uyên lạnh giọng cắt ngang: “Sầm Mộc, đừng có lắm chuyện.”
Câu nói của Sầm Kiêu Uyên vừa thốt ra, ai nấy đều biết chuyện này có uẩn khúc, nhưng Sầm Mộc im bặt, không nói thêm nữa, không khí nhất thời rơi vào thế giằng co.
Đúng lúc này, những người dân đang ngồi túm năm tụm ba ở không xa đã sai người tới mời bọn họ cùng tham gia buổi tụ họp.
Những người này đều là gia quyến của thuộc hạ Trần Nhiên. Rừng núi tuy là nơi trú ẩn tốt, nhưng số lượng người có thể tiếp nhận là có hạn, lại còn biệt lập với thế giới bên ngoài. Nên nơi đây chủ yếu là người già và trẻ nhỏ đến tạm nạn, tránh cho khỏi những biến động ảnh hưởng đến họ.
Một người phụ nữ tóc dài dắt theo một bé gái chừng ba bốn tuổi tiến lại gần. Cô nhóc có đôi mắt to tròn, mái tóc đen nhánh cắt ngắn cụp đuôi, gò má ửng hồng vì làn da bánh mật, khỏe mạnh. Cô nhóc không ngừng tò mò nhìn về phía mấy người cách đó không xa.
Thấy mọi người xung quanh không ai lên tiếng, Kiển Tuy đứng dậy đón người. Nhưng cổ tay y vẫn bị nắm giữ, Alpha coi y như cây gậy đi đâu cũng không chịu buông ra.
Thế là Kiển Tuy đành phải cùng Sầm Kiêu Uyên đi tới. Y nói chuyện với người phụ nữ đó vài câu, rồi khéo léo từ chối lời mời, nói rằng họ còn có việc cần bàn bạc không tiện làm phiền nữa.
Cô nhóc vẫn luôn dõi mắt theo Sầm Kiêu Uyên đang đứng cạnh. Kiển Tuy nhìn vào mắt cô nhóc.
Cô nhóc cất tiếng hỏi: “Mắt của anh đẹp trai bị sao vậy ạ?”
Lúc này Sầm Kiêu Uyên đã mặc quần áo chỉnh tề, cơ bụng săn chắc được rèn luyện tốt đều ẩn dưới lớp áo sơ mi màu xám đậm. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày bị che đi, khuyết điểm trên cơ thể lại tạo ra ảo giác yếu đuối. Hơn nữa khi Kiển Tuy nói chuyện, hắn vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh. Những đường nét tinh tế trên gương mặt có thể khiến người ta tự động hoàn thiện vẻ ngoài của hắn khiến hắn trở nên hoàn hảo hơn cả thực tế.
Kiển Tuy nói: “Mắt anh ấy tạm thời không nhìn thấy gì.”
“Vậy sau này còn nhìn thấy được không ạ?”
Lời hỏi ngây thơ của cô nhóc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Sầm Kiêu Uyên.
Cô nhóc không hề biết thân phận của Sầm Kiêu Uyên, nhưng mẹ cô nhóc thì biết rõ. Bà vội vàng ấn đầu con gái xuống, xin lỗi hai người họ, chủ yếu vẫn là vì kiêng kỵ Alpha.
Kiển Tuy nói: “Không sao đâu.”
Giật giật cổ tay mình rồi trực tiếp nói với Alpha.
“Ngài ngồi xổm xuống tí đi.”
Sầm Kiêu Uyên làm theo lời y, ngồi xổm xuống trước mặt cô nhóc nhưng vẫn cao hơn cô nhóc một cái đầu.
Cô nhóc lập tức mở to mắt hơn, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn Kiển Tuy.
“Anh ấy sẽ khỏi thôi, sau này sẽ nhìn thấy được.”
Kiển Tuy đảm bảo với cô nhóc, rồi ghé sát vào tai Sầm Kiêu Uyên thì thầm: “Ngài dọa cô nhóc rồi đó.”
Sầm Kiêu Uyên thuận theo tiếng nói ngẩng đầu lên: “Là cậu bảo tôi ngồi xổm xuống mà, tôi chỉ nghe lời cậu thôi.”
Phía sau họ là Sầm Mộc, người có thính lực tốt nhất, nghe thấy đoạn đối thoại này thì bắt đầu “chậc chậc” xuýt xoa.
Về mặt Giang Nghi Vãn đầy ghê tởm, lại không dám đi quá xa khỏi Duyên Dư, cứ thế nhích từng bước nhỏ.
Sầm Mộc “chậc” hai tiếng, nói với giọng đầy ẩn ý: “Thật là nghiệt ngã.”
Giang Nghi Vãn tưởng rằng đang mắng mình, không nhịn được bèn đáp lại.
Sầm Mộc cũng không tức giận, nói: “Tôi phát hiện ra cậu tự coi mình quan trọng lắm đấy.”
Giang Nghi Vãn không hiểu ý là gì, Sầm Mộc trực tiếp nói rõ cho cậu: “Nói là cậu hơi tự mình đa tình rồi.”
Giang Nghi Vãn bật phắt dậy từ phía sau Duyên Dư. Cú nhảy của cậu làm cậu đụng vào lưng Duyên Dư, khiến Duyên Dư suýt chút nữa ngã vào đống than hồng. Vẻ mặt vốn trầm ổn và bình tĩnh của anh thoáng rạn nứt, anh cau mày nói với Giang Nghi Vãn: “Muốn nhảy thì qua bên kia nhảy.”
Nhóm người không xa kia đang ca hát nhảy múa rồi.
Giang Nghi Vãn mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm đủ thứ từ như “tên đầu bò”, “tên man rợ”, Duyên Dư hoàn toàn không để ý.
“Nhưng mà cậu lại trốn đến khu C, đúng là nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.”
Sầm Mộc lại nói.
Giang Nghi Vãn lúc này lại bùng nổ: “Lời này của chú lại có ý gì?!”
“Nhà họ Giang vô cớ mất một Omega, mà Omega này còn có hôn ước với Triệu Ương Khải, cậu đoán xem họ sẽ đổ mũi nhọn vào ai?”
Sầm Mộc nhìn hai người đối diện từng chút một đi về phía họ, giọng nói vẫn không hề nhỏ đi, tiếp tục nói: “Nhà họ Giang và nhà họ Triệu đồng nhất cho rằng là một Alpha cấp cao nào đó đã bắt cóc cậu đi, nếu không thì một Omega như cậu làm sao có thể trốn đi đâu được chứ.”
“Cậu thật sự rất ngu ngốc. Lúc trước họ đồng ý cho cậu quay về khu B, chính là tính toán trước mọi chuyện rồi.”
Sầm Kiêu Uyên lên tiếng từ phía sau Omega, vạch trần sự thật.
Kiển Tuy cũng nghe thấy lời Sầm Mộc nói, nhất thời không phản ứng kịp. Duyên Dư thì ngước mắt nhìn Alpha đang bị che mắt.
Trước đây Giang Nghi Vãn luôn cho rằng mình rất quan trọng. Khi chưa phân hóa chỉ cần hơi đau ốm hay bị thương là cậu đã kêu la ầm ĩ. Nhiều người lầm tưởng đây là triệu chứng mà các Alpha cấp cao đều có, càng tin tưởng vào thân phận cấp cao của cậu. Mãi đến khi kỳ phân hóa kết thúc, tất cả đều tan thành mây khói.
Dù vậy Giang Nghi Vãn vẫn tin tưởng tuyệt đối vào những quyết định “thông minh tuyệt đỉnh” của mình. Ban đầu cậu tin chắc Sầm Kiêu Uyên sẽ hợp tác với mình, sau đó tin rằng mình có thể thoát khỏi ông già nhờn nhợn nhà họ Triệu, và khi Kiển Tuy bỏ trốn, cậu tin chắc Sầm Kiêu Uyên chắc chắn hận mình đến xương tủy.
Thế nhưng sự thật là Alpha căn bản lười để ý đến cậu. Nếu không phải cậu hết lần này đến lần khác khiêu khích, vẫn luôn lảng vảng bên cạnh Kiển Tuy, có lẽ những đau khổ phải chịu sẽ ít đi nhiều.
Mà bây giờ, Giang Nghi Vãn trên bàn cờ này quả thực đã chiếm được một vị trí rất quan trọng. Cậu là quân cờ quan trọng nhất. Bởi vì cậu mất tích, nhà họ Giang và nhà họ Triệu mới có cớ liên kết lại để đối phó với Sầm Kiêu Uyên. Ai nấy đều biết cái cớ này không vững chắc, nhưng nó tồn tại, đây chính là giá trị còn lại của Giang Nghi Vãn. Cuối cùng cậu vẫn bị lợi dụng.
“Chỉ cần bắt cậu trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết, khu C sẽ được yên ổn, thủ lĩnh nhà chúng tôi cũng có thể gột sạch cái nón bắt cóc Omega.”
Sầm Mộc cười hì hì nói những lời đáng sợ.
Toàn thân Giang Nghi Vãn cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Kiển Tuy. Kiển Tuy cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy, có vài thông tin y còn chưa kịp tiếp nhận. Ban đầu khi họ dẫn Omega rời khỏi khu B, chưa từng nghĩ rằng sẽ gây ra phản ứng dây chuyền mạnh mẽ đến vậy.
“Trần Nhiên không hề biết chuyện này.”
Duyên Dư là người lên tiếng trước, cung cấp cho Kiển Tuy một hướng suy nghĩ: “Nếu Giang Nghi Vãn thực sự quan trọng như vậy, thì lúc các người đàm phán hợp tác, hẳn đã nói rõ ràng, nhưng các người đã không nói.”
Giang Nghi Vãn luôn ẩn mình trong khu C, nếu Omega thực sự quan trọng đến vậy, nhà họ Sầm đã không im lặng như thế, bỏ lỡ thời cơ bắt người.
“Chúng tôi tưởng Giang Nghi Vãn đã chết rồi.”
Sầm Mộc nói: “Chỉ khi cậu ta chết, chết không có bằng chứng, mọi chuyện còn lại mới dễ thao túng, thế nhưng giờ cậu ta còn sống…”
“Mơ đi! Đừng hòng! Tôi tuyệt đối sẽ không quay lại!”
Giọng Giang Nghi Vãn vang lên đầy sắc nhọn: “Tôi mặc kệ nơi này có biến thành cái dạng gì, chuyện sống chết của người khác thì có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn mình sống sót… Điều này chẳng lẽ cũng sai sao?!”
Cậu nhìn mọi người tại hiện trường với đôi mắt đỏ hoe.
Sẽ không ai đứng về phía cậu cả. Lần này Giang Nghi Vãn cũng tin tưởng tuyệt đối vào phán đoán của mình.
“Sẽ không có ai đưa cậu đi cả.”
Nhưng có người lên tiếng, phá tan sự tin tưởng tuyệt đối của Omega.
“Cậu muốn đi đâu, đó là tự do của cậu.”
Kiển Tuy nói: “Tôi đã nói chuyện với Sầm Kiêu Uyên rồi, ngài ấy sẽ không động vào cậu, ngài ấy đã hứa với tôi rồi, ngài ấy sẽ nghe lời tôi.”
Trái Hư - Xuân Ý Hạ