Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 17
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Y tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm, xem ra bạn cùng phòng sẽ không tìm mình gây sự nữa rồi.
Nhưng tại sao Omega đó lại nói với mình nhỉ?
Dù lòng còn thắc mắc, y cũng không muốn rước thêm phiền phức.
Dụng cụ thủy tinh lại một lần nữa chắn ngang giữa hai người, từng chiếc lồng chụp trong suốt ngăn cách không khí và tâm tư, trùm kín cả những nghi vấn chưa kịp thốt ra lời.
Kiển Tuy bước ra khỏi thang máy, lúc đi ngang qua Giang Nghi Vãn, y lịch sự nghiêng người tránh lối.
Đêm ấy gió lớn chợt nổi lên, thổi phần phật vào cửa sổ khiến nó rung lên từng hồi. Trong mơ, y thấy những vật thể khổng lồ khoan thủng lòng đất, thiên thạch san phẳng Khu A.
Mãi cho đến khi tiếng động ngày một lớn hơn, Kiển Tuy mới giật mình mở bừng mắt. Cửa sổ đang bị đập vào kêu loảng xoảng.
Y ngẩn người mất một lúc, song ngồi dậy khỏi giường, nghiêng đầu nhìn hồi lâu mới vỡ lẽ, chắc là kính cửa sổ sắp vỡ đến nơi rồi. Y cúi xuống xỏ dép lê, đoạn đưa tay mở cửa sổ ra.
Bóng người bên ngoài loáng cái đã lao vào, đè Kiển Tuy lên chiếc giường trống đối diện. Rèm cửa sổ theo đó mà bay phần phật, cuốn đi hơi ấm trong phòng.
Đây là lần thứ ba.
Mỗi lần Sầm Kiêu Uyên xuất hiện lại theo một cách khác nhau, chỉ có nét mặt là không đổi, lạnh lẽo, vô cảm, đôi mắt ấy lóe lên thứ ánh sáng gần như ma quái.
“Cậu điếc hay là không muốn tôi vào?”
Kiển Tuy không dám hó hé nửa lời, chỉ biết nhìn chăm chăm vào đôi con ngươi đang phát sáng của hắn.
Cảm xúc của Sầm Kiêu Uyên dễ bị kích động đến vậy sao?
Lần trước cũng vậy, vệt sáng vàng kim ấy tựa như mặt trời rơi xuống giữa đêm đen, khiến cả con người hắn trông càng thêm yêu tà.
Alpha kia đứng dậy, từ từ buông Kiển Tuy ra. Trên cổ tay y đã hằn rõ hai vết siết đỏ.
“Lần này sao không kêu nữa?”
“… Lần này hình như không đau lắm.”
Thực ra là y nhất thời quên cả kêu la. Cả hai cánh tay đều bỏng rát, bao gồm cả phần gáy vừa tiếp xúc thân mật với mặt giường.
Alpha đúng là chưa bao giờ biết nặng nhẹ.
Đồng hồ chỉ ba giờ sáng, ánh trăng đặc quánh. Kiển Tuy run lên trong gió lạnh. Cửa sổ đã được đóng lại nhưng không khóa. Y định đi khóa cửa, nhưng Sầm Kiêu Uyên đã mất kiên nhẫn bẻ quặt hai tay y ra sau lưng, bảo y không được khóa, sau này cũng không.
“Như vậy sẽ lọt gió, lạnh lắm.” Kiển Tuy nghiêm túc giải thích, nhưng người đã bị Alpha phía sau giữ chặt, nhét về lại giường của mình.
Hồi lâu không thấy đáp lại, y cố gắng ngoảnh đầu nhìn.
Sầm Kiêu Uyên ngủ thiếp đi rồi.
Cơ thể hắn chỉ chiếm một mép giường, trông như thể có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hắn xuất hiện giữa đêm khuya, mang theo đầy người mệt mỏi và lệ khí, không một lời giải thích mà cứ thế ngủ bên cạnh Kiển Tuy.
Nếu có ai muốn hắn chết.
Giờ phút này có lẽ là thời cơ tốt nhất.
Kiển Tuy muốn ngồi dậy, nhưng lập tức bị một cánh tay rắn chắc chặn lại, buộc phải nhích vào trong thêm chút nữa. Hai người dán sát vào nhau, Alpha nóng hệt như lò lửa, xua tan đi cái lạnh lẽo lúc mở cửa sổ ban nãy.
Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào, mang màu xanh lạnh lẽo, soi sáng chiếc giường trống không đối diện.
Nếu đúng như lời Giang Nghi Vãn nói, bạn cùng phòng sẽ không quay lại nữa, vậy thì mình cũng chẳng cần phải nơm nớp lo sợ.
Nửa đêm còn lại Kiển Tuy hoàn toàn không tài nào ngủ được, cũng chẳng dám đánh thức người bên cạnh.
Lúc Sầm Kiêu Uyên tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn. Trong ánh sáng mờ ảo, hắn cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai Kiển Tuy.
“Nó sẽ không về nữa đâu, cậu cũng thu dọn hành lý sớm đi.”
Kiển Tuy giật nảy mình: “T… Tại Sao?”
Sầm Kiêu Uyên chỉ nhướn mày, không đáp lời, vẻ mặt như thể đang nói ‘Cậu biết mà’.
Răng Kiển Tuy va vào nhau lập cập: “Tôi… Tôi còn chưa muốn về quê sớm thế đâu…”
Sầm Kiêu Uyên không phủ nhận ngay, ngược lại còn nói: “Chẳng phải cậu thích khu C nhất sao? Ba năm trước cứ canh cánh trong lòng không biết bao giờ mới được về, giờ đúng lúc rồi đấy, về nhà còn kịp ăn dưa ngọt.”
Vẻ mặt Kiển Tuy như vừa nuốt phải cả trăm quả mướp đắng.
“Ai nói với cậu là nó về quê?” Sầm Kiêu Uyên đứng dậy, vuốt lại mái tóc hơi rối vì ngủ, cảm giác bỏng rát trong mắt đã dịu đi. “Cả nhà chúng nó giờ đang ‘đoàn tụ’ ở khu vực biên cảnh cả rồi.”
Nơi đó còn tệ hơn cả khu C.
“Cậu có biết hôm đó là ai để lại Pheromone trên người cậu không?”
Alpha kia cúi sát lại gần, vẻ mặt đầy chế giễu.
“Đồ vô dụng, bị người ta gài bẫy mà cũng không biết.”
Là bạn cùng phòng sao?
À, quả nhiên là anh ta.
Tâm trí Kiển Tuy bay đi đâu mất. Sầm Kiêu Uyên nâng đầu y lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn nữa, dám qua lại với Giang Nghi Vãn lần nữa thì tôi đánh gãy chân cậu.”
“… Sao ngài biết?” Một loạt thông tin ập đến khiến Kiển Tuy không tài nào suy nghĩ thông suốt, buột miệng hỏi.
Tôi và Giang Nghi Vãn nói chuyện trong thang máy kín, ai có thể nói cho ngài biết chứ? Chỉ dựa vào phỏng đoán, hay là xem camera giám sát, hoặc là…
“Sao tôi lại biết được nhỉ?”
Vẻ mặt Sầm Kiêu Uyên nửa cười nửa không, lại một lần nữa, lặp lại lời y nói mà không đưa ra câu trả lời.
“Cho cậu một ngày, thu dọn đồ đạc cho xong rồi chuyển đến Cảng Biển.”
Cảng Biển, đó là nơi ở của Sầm Kiêu Uyên.
Kiển Tuy nép sát người vào tường, không hé răng.
Sầm Kiêu Uyên nhấc chân, cách lớp chăn mà đạp lên người y.
“Lại điếc rồi à? Trả lời.”
“Tôi ở đây thấy cũng được lắm…”
Đây không phải câu trả lời Sầm Kiêu Uyên muốn nghe. Tấm chăn mỏng đắp trên bụng y lập tức lún xuống.
Kiển Tuy không dám nói tiếp.
“Ở xa thế thì hầu hạ tôi kiểu gì?” Sầm Kiêu Uyên nói với giọng điệu hiển nhiên.
Mỗi cú đạp của hắn không mạnh, nhưng lại nhích dần đến bộ phận quan trọng.
Kiển Tuy còn chưa muốn làm thái giám khi còn trẻ thế này, nhưng cũng không cam lòng nhượng bộ.
Mãi đến khi Sầm Kiêu Uyên đạp xuống, y khẽ hừ một tiếng, hai cánh mông ép chặt vào tường, vẫn cắn chặt môi.
Phản ứng sinh lý buổi sáng là chuyện rất bình thường.
Nhưng trong hoàn cảnh này, với sự đùa bỡn thế này, tất cả đều không thích hợp.
Dần dần, vành mắt Kiển Tuy đỏ lên, ánh nước long lanh nơi đáy mắt đen láy.
Sầm Kiêu Uyên nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, lạnh lẽo xoáy vào y, như thể đây là lỗi của y, phản kháng là lỗi của y, mà h*m m**n cũng là lỗi của y nốt.
Y sinh ra là để phục vụ kẻ khác, nên phải quỳ gối mà sống.
Kiển Tuy dứt khoát từ bỏ chống cự, đưa cả hai tay ra nắm lấy cổ chân Sầm Kiêu Uyên. Ngón tay y lạnh băng, chạm vào làn da nóng bỏng.
Y ngẩng mặt lên. Bình thường y rất biết điều, nhưng hôm nay chỉ ngủ được vài tiếng, đầu óc chưa đủ tỉnh táo, đôi môi ẩm ướt khẽ mấp máy.
“Nhưng tôi không muốn…”
Sầm Kiêu Uyên sa sầm mặt ngay tức khắc, túm lấy cổ áo ngủ của y. Chất vải cotton rẻ tiền vang lên tiếng vải rách xoẹt thật khó nghe.
Trước ngực phanh ra, để lộ cơ thể khỏe khoắn lạ thường, đường nét cơ bụng thấp thoáng, ẩn chứa một sức bền dẻo dai. Theo nhịp thở lên xuống, lồng ngực và nhịp tim bên trong cũng phập phồng theo.
“Hay là cậu muốn người khác biết mối quan hệ trước kia của chúng ta hơn?”
Chuyện này vốn chẳng có gì to tát, sáu năm làm người bầu bạn cùng một Alpha cao cấp.
Kiển Tuy lại đột nhiên tỉnh táo lại. Mình vừa làm gì vậy chứ, là khiêu khích hay là quyến rũ? Bất kể là gì cũng không nên tồn tại giữa bọn họ.
Đây chính là một điểm yếu để người khác nắm đằng chuôi.
Sầm Kiêu Uyên không phải trút giận thay y, mà là chán ghét lãnh địa mình khoanh vùng bị kẻ khác xâm phạm. Giống như mỗi lần đến ký túc xá đều lưu lại Pheromone nồng nặc đến mức khiến người ta hiểu lầm. Nói khó nghe một chút, thì chính là chó đái để đánh dấu lãnh thổ.
Hắn không quan tâm Kiển Tuy sẽ có kết cục gì.
Chỉ là Kiển Tuy không ngờ Sầm Kiêu Uyên lại có thể làm tuyệt tình đến vậy, trục xuất cả nhà bạn cùng phòng đến khu vực biên cảnh.
Vẻ mặt kháng cự của y quá rõ ràng. Sầm Kiêu Uyên đến cả hành lý cũng không cần y thu dọn nữa, lôi người ra khỏi chăn rồi bắt đầu lột quần áo y.
Kiển Tuy vừa la lớn vừa bò xuống gầm giường. Alpha kia chẳng thèm nghe, túm ngang hông y kéo lại, bịt miệng mũi y lại.
Lòng bàn tay hắn không ấn chặt, ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Cậu muốn cả tòa nhà này nghe thấy tiếng cậu la hét à? Tôi có thể thỏa mãn cậu.”
Kiển Tuy lập tức im bặt, cắn chặt môi dưới, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn hắn, dùng ánh mắt cầu xin tha thứ.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên không thèm để ý đến trò này. Động tác trên tay không dừng lại, lột người y sạch sành sanh. Hắn cúi đầu, dùng một cử chỉ rất mờ ám quấn lấy một lọn tóc của y, trán áp lên trán y. Hơi thở nóng rực khiến Kiển Tuy toàn thân run lên.
Lòng bàn tay Alpha áp lên xương sống y, trượt xuống từng đốt một. Tiếng hừ khe khẽ trong hơi thở như đang chế nhạo sự nhạy cảm của y. Vẻ mặt đó lại như đang nói “đồ vô dụng”, và hắn quả thực đã cúi xuống, ghé vào tai Kiển Tuy nói ba chữ, một cách xưng hô.
Kiển Tuy sững người đi, hồi lâu không thể hoàn hồn. Đến nỗi khi Sầm Kiêu Uyên buông y ra, đi về phía tủ quần áo, y vẫn nằm đó tr*n tr**ng, cảm giác này đã không thể dùng từ ‘khó xử’ để hình dung nổi nữa. Alpha kia rất nhanh đã quay lại, trên tay là bộ quần áo hai người mặc lúc ở khách sạn.
Hắn vẫy tay với Kiển Tuy.
Hai giây chờ đợi, một sự đối đầu không lời.
Kiển Tuy cực kỳ chậm rãi ngồi dậy, chẳng buồn che đi những bộ phận cần che nữa, mặc cho sự khó xử phơi bày tr*n tr** dưới mí mắt người đối diện. Y chỉ việc giơ hai tay lên, quần áo tự động được mặc vào người. Vạt áo rộng thùng thình rủ xuống, che đi điểm đang dựng đứng.
Y không nói tiếng nào, trông ngoan ngoãn vô cùng. Sầm Kiêu Uyên hỏi y q**n l*t để đâu, sắc mặt Kiển Tuy mới thoáng dao động.
“q**n l*t để tôi tự…”
Bắt gặp ánh mắt của Sầm Kiêu Uyên, y lại im bặt lần nữa, đưa tay chỉ xuống ngăn dưới cùng của tủ. Sầm Kiêu Uyên định đi lấy, y lại nhớ ra điều gì, vội vàng níu lấy vạt áo của Alpha kia.
Thuốc ức chế để trong hộp sắt, ở ngăn kéo bên trái cùng, đồ lót ở bên phải.
Tâm trạng Sầm Kiêu Uyên đến nhanh mà đi cũng nhanh. Kiển Tuy không cho hắn đi, hắn cũng chẳng tức giận, nói rất thẳng thừng: “Vậy thì khỏi mặc.”
Kiển Tuy ngẩn người ra, tay buông ra cũng không phải, mà không buông cũng chẳng xong.
“Nhấc chân lên, mặc quần vào.” Sầm Kiêu Uyên túm thẳng vào cổ chân y.
Kiển Tuy nhấc một chân lên, rồi đến chân kia. Mặc quần vào rồi mà cũng chẳng khác gì không mặc, nhất là chỗ nhạy cảm vẫn cứ lúng túng như cũ.
Sầm Kiêu Uyên cúi đầu quan sát y, đột nhiên một tay ấn vào gốc đùi y, ngón cái ấn vào trong tạo thành một vết lõm đầy thịt. Hắn không tiếp tục đi lên mà ngược lại, dùng sức siết chặt phần da thịt non mềm.
Đây là sự trừng phạt, trừng phạt sự tùy tiện và từ chối của y.
Kiển Tuy bấu lấy cánh tay Alpha kia, siết chặt đến mức chết điếng, cố hết sức để không phát ra tiếng động. Cơn đau có hiệu quả khiến y mềm nhũn ra. Vốn dĩ cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, rất dễ dàng bình tĩnh lại.
Cánh tay Sầm Kiêu Uyên bị y cào rách, mấy vệt máu rớm ra, nhìn là biết đã ra tay tàn độc, không chút nương tay nào.
Sầm Kiêu Uyên chẳng để tâm, chỉ nhìn Beta trước mặt, ngón tay miết qua gáy y. Vết sẹo kia vẫn còn đó, dường như không thể phai đi được nữa.
“Có đi theo tôi không?” hắn hỏi.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ