Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 16

323@-

Gần đây, trên người Sầm Kiêu Uyên lại có thêm nhiều vết thương.

Hắn đã qua tuổi mười lăm nhưng vẫn chưa phân hóa, số lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm ngày một nhiều, tâm trạng cũng càng thêm bất ổn.

Trong thư phòng, những thứ có thể đập đều bị đập nát. Chiếc nghiên mực đang đựng nước trong veo rơi mạnh xuống sàn gỗ đàn hương quý, tạo thành một lỗ thủng lớn.

Mực văng tung tóe, loang lổ đậm nhạt, bắn hết lên ống quần Kiển Tuy. Lúc y cúi đầu xuống, mặt cũng bị mực bắn lên dính một chấm đen.

Y quệt má một cái, mặt lập tức biến thành mặt mèo lem luốc.

Sầm Kiêu Uyên suýt nữa thì bật cười, vội quay mặt đi, giọng trầm xuống: “Đi thay đồ đi, rửa sạch mặt mày rồi quay lại.”

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì ném trúng chân.

Kiển Tuy vội nhảy ra xa, nhưng vẫn muốn lại gần xem tình hình cậu chủ nhà mình thế nào. Sầm Kiêu Uyên lùi lại hai bước, cuối cùng buông một câu: “Đừng có dùng cái mặt đó của mày dí vào tao.”

Kiển Tuy chỉ nghĩ là do tâm trạng đối phương không tốt nên biết điều quay người rời đi.

Lúc xuống lầu, y đụng mặt bác sĩ gia đình. Cô mặc áo blouse trắng, tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, chiếc ống nghe đeo trên cổ sáng bóng như một món trang sức.

Một nữ Alpha.

Kiển Tuy vừa thấy cô, da đầu đã căng ra, vội cúi gằm mặt rảo bước xuống lầu, nhưng lại bị gọi lại.

“Khoan đã.” Nữ bác sĩ lên tiếng.


“Quay mặt qua đây tôi xem nào.”

Kiển Tuy miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Vệt mực chiếm hơn nửa khuôn mặt, loang lổ không đều trên má, làm nền da y trông càng trắng hơn. Ngoài vẻ khôi hài ra thì trông y vẫn còn là một đứa trẻ.

Nữ bác sĩ lập tức phá lên cười ha ha, hai trái bầu đầy đặn rung lên theo tiếng cười, làm lay động cả tấm bảng tên trên đó, ghi hai chữ “Thiều Anh”.

“Mau đi rửa cái mặt của nhóc đi.” Cô khoa trương quệt đi giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt.

“Ôi trời, không được rồi, đừng cho tôi xem nữa, cười chết mất thôi. Cậu chủ nhà nhóc không nhắc nhóc à?”

Kiển Tuy không nói tiếng nào, lẳng lặng cúi đầu đi xuống lầu.

Sau khi thay một bộ đồ sạch sẽ và rửa mặt gần sạch vết mực, Kiển Tuy mới rón rén quay lại thư phòng.

Thầy dạy thư pháp nhìn chữ viết như gà bới của Sầm Kiêu Uyên thì khen không nổi, mà mắng cũng chẳng dám mắng thật, chỉ sợ Diêm Vương nhỏ tiện tay ném mình qua cửa sổ.

Chuyện này trước đây không phải chưa từng xảy ra.

Thầy chỉ đành trút giận lên người Kiển Tuy, mỗi ngày thu hai bài tập, bài của Kiển Tuy thì bị phê cho chẳng ra gì.

Nhưng dù có chẳng ra gì thì vẫn còn tốt hơn Sầm Kiêu Uyên nhiều.

Thầy giáo đau cả đầu.

Thấy Kiển Tuy quay lại, Sầm Kiêu Uyên đưa tay véo má y: “Sao mày không rửa cho sạch?”

Kiển Tuy kêu “Á á” hai tiếng, đáp: “Không rửa sạch được ạ.”

Sầm Kiêu Uyên: “…”

Hắn hiếm hoi tỏ ra tử tế, dựng chiếc ghế bị đổ dậy, ra hiệu cho Kiển Tuy ngồi cùng mình.

Sầm Kiêu Uyên dạo này đang lớn nhanh, còn Kiển Tuy thì chẳng thay đổi gì. Hai người trông không giống bạn cùng tuổi, chen chúc trên một chiếc ghế trông thật kỳ cục, ai nhìn vào cũng thấy không thuận mắt.

Chỉ có hai người họ là không thấy khó chịu.

Cơ thể Sầm Kiêu Uyên nóng như cục lửa, sự bứt rứt và nóng nảy dồn nén trong người không cách nào giải tỏa. Còn Kiển Tuy, có lẽ do di chứng ở khu C, ăn không đủ no, thể chất yếu kém, khí lạnh nặng, nên quanh năm tay chân đều lạnh ngắt.


Sầm Kiêu Uyên dính lấy y cũng là có lý do. Sự tồn tại của y vốn dĩ là để phục vụ Sầm Kiêu Uyên.

Ngồi quá gần thì tay sẽ chạm vào nhau. Bàn tay trái rảnh rỗi của Sầm Kiêu Uyên nắm lấy cổ tay y, ngón tay điểm lên mạch đập, không cho y cử động lung tung.

Kiển Tuy không dám động đậy nữa, chữ viết cũng xiêu vẹo lệch lạc.

Chẳng trách chữ Sầm Kiêu Uyên lại xấu đến thế, tay trái hoàn toàn không đặt lên bàn thì sao viết chữ đẹp được cơ chứ?

Y định nhắc Sầm Kiêu Uyên, mắt vừa liếc qua thì chạm phải ánh mắt của thiếu niên.

Hắn không hề viết chữ, mà cứ nhìn Kiển Tuy chằm chằm.

Kiển Tuy mở to đôi mắt đen láy, không hiểu đối phương nhìn mình chằm chằm làm gì.

Mãi đến khi Sầm Kiêu Uyên lên tiếng: “Thật sự mày rửa không sạch được à?”

Vừa hỏi, hắn vừa véo má y.

Kiển Tuy: “…”

Nơi khóe miệng Sầm Kiêu Uyên cong lên một nụ cười, nhưng lại biến mất cực nhanh.

“Viết nhanh lên, lát nữa mày lại bị mắng bây giờ.”

Mình bị mắng rốt cuộc là tại ai chứ?

Y liếc trộm trang giấy chữ viết thảm không nỡ nhìn của Sầm Kiêu Uyên, chẳng dám hó hé lời nào.

Gần đây nhà họ Sầm lại có người phân hóa, hơn nữa còn phân hóa thành Alpha cấp cao.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Sầm Kiêu Uyên dạo này liên tục bị thương.

Người đó đang tranh giành vị trí thứ nhất với hắn, và lần nào cũng thành công.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao đối phương cũng là một Alpha đã phân hóa.

Nhưng Sầm Kiêu Uyên lại không nghĩ vậy. Để nâng cao thực lực, ngoài việc mỗi tháng phải đến “Huấn luyện địa ngục”, hắn còn bắt đầu tăng cường huấn luyện từ cuối tuần trước, tình trạng bị thương càng thêm nghiêm trọng.

Bác sĩ gia đình đành phải túc trực tại nhà để phòng ngừa Sầm Kiêu Uyên làm ra chuyện gì quá khích, mất mạng như chơi.

Sầm Kiêu Uyên liệu có đột ngột chết không?

Kiển Tuy rất lo lắng, đến mức mỗi đêm bị “đột kích”, y đều phải xác nhận kỹ càng rằng Sầm Kiêu Uyên vẫn bình an vô sự thì mới yên tâm ngủ tiếp.

“Tao phải c** đ* ra cho mày xem à? Mày học cái thói của Thiều Anh từ bao giờ thế?”

Giọng thiếu niên rất bình tĩnh. Ban đêm, tính tình hắn tốt đến bất ngờ, cả người như trầm lắng hẳn xuống.

Tâm tư của Kiển Tuy cũng rất đơn giản.

Nếu Sầm Kiêu Uyên chết, y sẽ bị trả về khu C.

Y mới ở khu Thượng Thành được hai năm, số tiền tiết kiệm được vẫn chưa đủ nuôi sống gia đình năm miệng ăn, y còn muốn ở lại thêm một thời gian nữa.

Với lại y cũng không muốn Sầm Kiêu Uyên cứ thế mà chết đi.

Bàn tay y áp lên lồng ngực thiếu niên, xác nhận nhịp tim của đối phương.

Kiển Tuy hơi yên tâm phần nào.

Một tháng sau đó, có tin tốt lành đến vào một buổi sáng sớm.

Giống như mọi lần huấn luyện kết thúc, Kiển Tuy thấp thỏm chờ Sầm Kiêu Uyên trở về.



Chiếc xe hơi màu đen dừng ngay giữa sân. Người đầu tiên bước xuống chính là Sầm Kiêu Uyên, hoàn toàn không hề hấn gì, hai hôm trước đi thế nào thì hôm nay về đúng như thế.

Trái tim Kiển Tuy lúc này mới tạm yên.

Sầm Kiêu Uyên bước tới gần, sắc mặt cực kỳ xấu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thiều Anh đứng sau lưng Kiển Tuy lên tiếng hỏi. Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để đón thiếu niên mình đầy máu trở về.

“Sầm Khỉ Lộ mất tích rồi.”

Đó là một cái tên xa lạ. Kiển Tuy dựa vào phản ứng của mọi người mà đoán ra, đây chính là người cạnh tranh vị trí thứ nhất với Sầm Kiêu Uyên.

“Tốt quá rồi.”

Lời thì thầm không đúng lúc đó lọt vào tai các Alpha trong phòng khách.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả các Alpha đều đổ dồn về phía y.

Thiều Anh cau mày, hỏi: “Nhóc nói gì vậy?”

Kiển Tuy lập tức căng cứng người, không hé nửa lời.

Cứ như thể lời nói vừa rồi chỉ là ảo giác, là ma quỷ bất chợt hiện hình.

Tình hình khẩn cấp, không ai hơi đâu để ý đến tình tiết vụn vặt này, mấy người có mặt trao đổi ánh mắt với nhau.

“Tìm khắp nơi không thấy người, rất có thể đã chết rồi.”

Có ai đó đang nói, họ đang bàn bạc gì đó, nhưng Kiển Tuy không tài nào nghe lọt tai được chữ nào.

Thôi xong rồi.

Mình nói sai rồi.

Lẽ ra mình không nên mở miệng.

Giây tiếp theo, y ngẩng đầu tìm bóng dáng Sầm Kiêu Uyên.

Sầm Kiêu Uyên cũng đang nhìn y.

Ánh mắt hắn đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc nãy, không còn đằng đằng sát khí nữa. Con báo nhỏ lặng lẽ thu mình, âm thầm quan sát con mồi, rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Tim Kiển Tuy đột ngột đập nhanh hơn, hơi thở cũng bất giác nín lại. Lúc nãy có ai nghe thấy không? Sầm Kiêu Uyên có nghe thấy không? Mình nói sai rồi, lẽ ra mình không nên… Mình… nói sai thật sao?

Mãi cho đến giờ cơm tối, Kiển Tuy vẫn chưa hoàn hồn lại được, chỉ máy móc đưa thức ăn vào miệng. Có người vào bếp, là Sầm Kiêu Uyên và Thiều Anh.

Một người đột nhiên biến mất trên hoang đảo, lại còn là một Alpha cấp S vừa mới phân hóa, chuyện này đã kinh động đến thế hệ cũ, một cuộc họp gia tộc nhanh chóng được triệu tập.

Sầm Kiêu Uyên với tư cách là nhân vật quan trọng ở khu huấn luyện, lại có mối quan hệ cạnh tranh công khai với người mất tích, cũng bị gọi đến tham dự.

Lần này là đích thân Sầm Quảng Lan đến đón, rồi lại đích thân đưa người về, đủ thấy Sầm Quảng Lan coi trọng chuyện này đến mức nào.

“Đang ăn gì đấy?” Thiều Anh sáp lại gần y, tỏ vẻ tự nhiên thân quen dùng muỗng khuấy loạn xạ hộp cơm của y, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Cô đương nhiên có tư cách làm vậy, vì cô là em gái của bác sĩ thường xuyên túc trực bên cạnh Sầm Quảng Lan. Hai anh em họ đều là Alpha, và đều làm việc cho nhà họ Sầm.

Không nhận được câu trả lời.

Thấy từ lúc Sầm Kiêu Uyên bước vào, ánh mắt Kiển Tuy cứ dán chặt vào người hắn, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Nhóc căng thẳng vì nó làm gì, có phải nó là người sống chết chưa rõ đâu.”

Lời vừa dứt, cô đã nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Sầm Kiêu Uyên.


Thiều Anh nhún vai, đã ba mươi mấy tuổi đầu mà lại bị một thiếu niên vừa tròn mười lăm tuổi dọa cho sợ thật.

Cô không nói gì nữa. Sầm Kiêu Uyên kéo ghế ngồi xuống cạnh Kiển Tuy: “Sao mày không đợi tao về ăn cùng?”

Kiển Tuy nuốt nước bọt: “Em đói.”

Nói dối. Y quá căng thẳng, căn bản là không nuốt nổi thứ gì.

Suy cho cùng, vẫn là do mình đã lỡ lời.

Nhìn phản ứng của những người đó là biết.

“Câu mày nói lúc sáng là có ý gì?” Sầm Kiêu Uyên hỏi.

Quả nhiên là đến tìm mình tính sổ đây mà.

Sẽ bị phạt thế nào đây?

Chỉ cần không bị đuổi đi thì phạt gì cũng được.

Đôi mắt đen láy kia chớp chớp, tỏ vẻ như không hiểu lời Sầm Kiêu Uyên nói.

“Mày nói ‘Tốt quá rồi’, là ý gì?” Sầm Kiêu Uyên hỏi tiếp.

Trong bếp còn có người thứ ba.

Cảm thấy bầu không khí không ổn, Thiều Anh vừa định lên tiếng phá vỡ thì Sầm Kiêu Uyên lại liếc mắt một cái.

Cô im bặt.

“Đó là lời thật lòng của mày à?”

“Sầm Khỉ Lộ rất có thể đã chết rồi, dù vậy mà vẫn là ‘Tốt quá rồi’ sao?”

Kiển Tuy thấy khó thở. Rõ ràng Sầm Kiêu Uyên còn chưa phân hóa, vậy mà không khí lại như đặc quánh lại, dưỡng khí y cần để sống sót dường như nằm trong tay đối phương.

“Em, em không quen người đó.” Mặt Kiển Tuy đỏ bừng lên vì nín thở, y xấu hổ cúi đầu: “Em không biết.”

“Mày nói đi, bất kể câu trả lời là gì tao cũng sẽ không tức giận.”

“Thật không ạ? Cậu cũng sẽ không đuổi em đi chứ?” Kiển Tuy dè dặt hỏi nhỏ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“Không.”

Nhận được lời hứa của Sầm Kiêu Uyên, y do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm.

“Em… Không quen người mà mọi người nói, em chỉ biết cậu thôi. Em… Không muốn cậu bị thương, chỉ muốn cậu giành được hạng nhất.”

Sai rồi. Hoàn toàn sai rồi.

Lẽ ra mình phải ngăn lại ngay lúc nãy!

Thiều Anh thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nét mặt càng lúc càng nghiêm túc.

Sự việc đã đến nước không thể cứu vãn được nữa.

Thấy Sầm Kiêu Uyên không ngăn cản.

Kiển Tuy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời: “Em thấy tốt quá rồi, cậu sẽ không cần bị thương nữa, cũng không cần lo lắng về thành tích nữa. Trước đây cậu chảy nhiều máu như vậy, em sợ lắm.”

Nước sôi rồi, kêu ùng ục. Ấm nước đặt lên bếp từ lúc nào?

Không ai biết, cũng chẳng ai để tâm.

Ngón tay Sầm Kiêu Uyên gõ nhẹ lên mặt bàn, khóe môi nở một nụ cười, dường như vừa nghe được chuyện gì thú vị lắm.

“Tao biết rồi.”

Thiều Anh nghĩ lẽ ra mình nên ngăn cản.

Nhưng nhà họ Sầm, cuộc thử thách, những đứa trẻ được tuyển chọn kỹ lưỡng để đến “Huấn luyện địa ngục”, thử hỏi có khâu nào là bình thường đâu?

Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng, không thốt ra được lời nào.

“Đừng ăn cái này nữa.” Sầm Kiêu Uyên đứng dậy, xoa đầu Kiển Tuy, giọng nói nhẹ bẫng: “Bữa tối ở phòng tao, đi lên lầu với tao.”

Nước đã sôi. Sầm Kiêu Uyên vẫn luôn thích dùng cách thức cũ kỹ này để uống nước.

Rót đầy một ly thủy tinh nước sôi, dường như đang chờ đợi nó nổ tung.

Nước bỏng rẫy trôi tuột vào cổ họng, dung nham trong cơ thể hắn như muốn bùng nổ.

Không ai có thể dập tắt, vậy thì cứ để nó cháy dữ dội hơn nữa.

Kiển Tuy vẫn quá ngây thơ, không nhìn ra được Sầm Kiêu Uyên có khuynh hướng tự hủy mãnh liệt.

Y dùng thân thể ấm mát của mình áp sát vào một ngọn núi lửa, dù có bị tan chảy cũng là đáng đời.

Thiều Anh đã không ngăn cản.

Tác dụng của Beta, tác dụng của Kiển Tuy chính là như vậy.

Hai người một trước một sau đi lướt qua cô. Sự ngây thơ trong đáy mắt Kiển Tuy lại là một loại tàn nhẫn khác.

Ở khu C, y đã thấy quá nhiều cái chết, vắt vẻo bên đường, cuối hẻm, trong thùng rác.

Thời tiết chỉ cần ấm lên một chút là ruồi nhặng lại bay vòng quanh khu phố hôi thối vì xác người phân hủy.

Kiển Tuy sợ chết.

Bản thân nhỏ bé như vậy, thứ duy nhất y có thể níu giữ chỉ là người trước mắt.

Những thứ khác, y không giữ nổi.

Ai rồi cũng sẽ chết, sớm hay muộn mà thôi.

Lòng thương hại của y xếp sau sự sinh tồn của chính mình.

Y chỉ quan tâm đến người mà y quan tâm.

Chỉ trân trọng những gì bản thân cho là quan trọng.



Giống như bây giờ, khi đối mặt với những lời nói chứa đầy thông tin của Giang Nghi Vãn.

Kiển Tuy chớp chớp mắt.

“À.” y nói.

“Vậy thì tốt quá rồi.”



[ Lời tác giả ]

Sầm: Nó quan tâm mình ghê.

Quả: Cậu đừng có đi bán muối nhe, em còn chưa kiếm đủ tiền đâu…


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 16
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...