Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 18
Sầm Kiêu Uyên yêu cầu y tối nay phải dọn đến Cảng Biển, Kiển Tuy nào dám không nghe, hành lý thu dọn vội vàng, bên trong quần trống không, vừa trống rỗng lại vừa nhẹ bẫng. Mãi đến khi Sầm Kiêu Uyên rời đi, y mới nhảy dựng lên, việc đầu tiên làm là kéo tụt chiếc quần xuống, còn luống cuống đến mức tự vấp ngã.
Chuyện gì cũng cần có qua có lại.
Rắc rối của y đã được Sầm Kiêu Uyên ra tay giải quyết, cho dù không phải y chủ động nhờ vả, thì vẫn cần phải trả lại.
Nhưng Kiển Tuy chưa từng nghĩ cái giá phải trả lại là thế này.
Chiều tối, y tránh đám đông, lề mề đi tới trước cánh cửa đồng, lấy ra chiếc thẻ cửa Sầm Kiêu Uyên đưa từ trước. Kiển Tuy rón rén ngó nghiêng như kẻ đang đi ăn trộm.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển vọng lại mơ hồ.
Lần trước đến đây cũng là buổi tối, chỉ khác là lúc đó có Sầm Kiêu Uyên dẫn đường phía trước, Kiển Tuy chỉ việc cúi đầu lẽo đẽo đi theo.
Nói cách khác, y hoàn toàn không biết đường.
Máy liên lạc vang lên, Kiển Tuy nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia hỏi y: “Ở đâu?”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, Kiển Tuy đã ngửi thấy mùi chẳng lành.
Y đáp: “Tôi không biết.”
Hơi thở đầu dây bên kia nặng hơn một chút.
“Đừng để tôi tìm thấy cậu.”
“Ngài không đến tìm tôi thì tôi không ra ngoài được.”
“…”
Lại qua không biết bao lâu, màn đêm đã nhuộm mặt biển thành một màu vẩn đục, mặt biển đen thẫm lấp lánh ánh trăng.
Kiển Tuy ngồi trên con đường lát đá phiến dễ thấy nhất, còn nhặt rất nhiều lá cây lót dưới mông, ngồi co chân ôm tay trên đống lá xanh non mơn mởn, trên người khoác một chiếc áo ngoài màu xám, trông như đã ngủ thiếp đi.
Sầm Kiêu Uyên giẫm lên lớp đất bùn ẩm ướt bước tới, đứng lại trước mặt y. Hắn vừa cúi người xuống, ngón tay đã chạm vào sợi tóc của y.
Kiển Tuy lập tức ngẩng đầu, trong mắt không có lấy một tia buồn ngủ. Bóng cây đổ xuống từ những cành cây lớn, tạo thành một vệt nhọn nhỏ nơi cằm y, đi lên nữa là đôi môi màu sắc căng mọng, hơi hé mở, thấp thoáng thấy được hàm răng đều tăm tắp, trắng đến lóa mắt.
Bất kể ăn gì, ăn bao nhiêu, cân nặng của y cũng chẳng tăng được mấy. Tuổi tác ngày một lớn, mà cơ thể dường như vẫn dừng lại ở một giai đoạn nào đó, vẫn mang nét non nớt của tuổi thiếu niên, mỏng manh như thể vặn một cái là gãy, chạm một cái là tan.
Sầm Kiêu Uyên không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn y. Hành lý của y đặt ở bên cạnh, chiếc ba lô lại một lần nữa được Kiển Tuy đeo trước ngực, giấu dưới lớp áo khoác xám.
Sầm Kiêu Uyên thấy trong lòng y phồng lên một cục.
“Cậu nhét cả cái ba lô vào trong áo rồi à?”
Câu đùa không đúng lúc, kết hợp với gió biển đêm đang dần muộn, lạnh đến mức khiến Kiển Tuy run lên.
Beta thật thà phủ nhận. Sầm Kiêu Uyên lùi lại một bước: “Thế còn không mau đứng dậy, đợi tôi đỡ cậu chắc?”
Kiển Tuy nói: “Đợi một chút nữa đi.”
Không ngờ đối phương lại dám phản bác mình, ánh mắt Sầm Kiêu Uyên lại dừng trên người y. Thời gian trôi qua mỗi giây đều là sự đếm ngược trong im lặng.
Kiển Tuy đành giải thích: “Chân tôi tê quá, đứng không dậy nổi.”
“Đồ vô dụng.”
Sầm Kiêu Uyên nói rồi tiến lên một bước kéo Kiển Tuy dậy. Hai chân Kiển Tuy tê rần, mềm nhũn, căn bản không đứng vững nổi, cả người cứ thế lao thẳng vào lòng Sầm Kiêu Uyên, hai tay theo phản xạ vòng qua ôm lấy cổ Alpha.
Chiếc ba lô chứa không ít đồ đạc, cứ thế đập vào người Sầm Kiêu Uyên, phát ra một tiếng động nặng nề, trầm đục. Kiển Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ném ra ngoài.
Sầm Kiêu Uyên chỉ giữ lấy vai y, giọng điệu không mấy tốt đẹp hỏi: “Cậu bỏ gạch vào trong đó à?”
“Là đồ dùng sinh hoạt thôi, tôi sợ bị đổ ra ngoài nên đựng trong hộp, cái hộp có lẽ… Hơi nặng một chút.”
Tóc của Beta cọ vào yết hầu hắn, khiến cổ họng hắn ngưa ngứa. Sầm Kiêu Uyên quay đầu đi, buông tay ra, đợi Kiển Tuy tự mình đứng thẳng.
Sau đó không ai nói thêm lời nào. Xung quanh tĩnh lặng như tờ, đến cả tiếng sóng biển cũng không còn nghe thấy, không có gió, cũng chẳng thấy ánh trăng, chỉ có một màu xanh thẫm vô tận bao trùm trên đỉnh đầu.
Cả căn nhà chỉ có một phòng ngủ chính. Sầm Kiêu Uyên nói nếu y không ngủ trong phòng ngủ chính thì cứ đến phòng chứa đồ mà ngủ.
Kiển Tuy dè dặt hỏi lại: “Thật sự có thể ngủ ở phòng chứa đồ ạ?”
Ánh sáng trong nhà vào ban đêm quá yếu ớt. Hồi lâu sau, Sầm Kiêu Uyên mới khẽ cười một tiếng: “Có thể.”
Thế là Kiển Tuy cả người lẫn hành lý bị ném vào trong phòng chứa đồ.
Trời đã tối đen như mực. Kiển Tuy mò mẫm hồi lâu mới phát hiện trong phòng không có đèn, đành phải tạm bợ một đêm trong căn phòng còn chưa được quét dọn này. Y không nỡ trải tấm ga giường mới, nên đành dùng tấm ga cũ, nhưng cứ luôn cảm thấy trên đó vương vấn hơi thở của Alpha, một mùi hương gỗ thoang thoảng, như có như không.
Tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu vào mắt khiến Kiển Tuy tỉnh giấc trong căn phòng chứa đồ lạnh lẽo. Lúc này y mới nhìn rõ được toàn cảnh nơi đây.
Xung quanh là những tấm ván gỗ và đồ nội thất cũ kỹ phủ đầy bụi bặm đã lâu. Cửa sổ vừa hẹp vừa cao, hình chữ nhật dài, trông giống như hành lang của mấy phòng khám chui, chỉ khác là không có giấy báo dán che cửa sổ.
Nhân lúc Sầm Kiêu Uyên còn chưa tỉnh giấc, Kiển Tuy rón rén mở hành lý của mình ra.
Đồ đạc của y ít đến đáng thương, chỉ có vài bộ quần áo thay giặt, vài quyển sách, còn có một cái băng cổ tay mà Duyên Dư tặng vào dịp sinh nhật. Kiển Tuy chưa từng đeo nó lần nào, luôn cảm thấy không cần thiết, nên dứt khoát cất nó vào chiếc hộp sắt có khóa, đặt cùng với thuốc ức chế, đậy nắp lại, gói ghém cẩn thận.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp, y không có cách nào lập tức báo cho Duyên Dư đến lấy hộp thuốc ức chế đi được. Chiếc hộp sắt nằm gọn trong ba lô, được lớp vải bông bọc kín, không hề phát ra một tiếng động nào.
Lại một lần nữa lừa được Sầm Kiêu Uyên.
‧₊˚૮˵•ᵜ•˵ა‧₊˚
Kiển Tuy ra ngoài tìm nhà vệ sinh, vừa đi vừa thẫn thờ.
Cách bài trí phòng ốc ở đây gần như y hệt Khu A.
Chỉnh trang xong xuôi, y lặng lẽ ra khỏi cửa chính. Kiển Tuy không đi xe riêng mà dắt chiếc xe máy điện của mình từ trong khu rừng dưới chân núi ra, rồi phóng đi vun vút.
Cảng Biển cách khu học xá rất xa, y phải xuất phát sớm hơn một tiếng.
Phòng y tế vẫn xập xệ như mọi khi, nhưng trong tiết trời oi bức thế này lại hóa thành nơi tránh nóng lý tưởng nhất.
Mũi kim nhắm chuẩn vào mạch máu, tiêm một cách chính xác.
“Em và Sầm Kiêu Uyên, dạo này hai người qua lại gần gũi lắm à?”
Duyên Dư vừa mở lời, tay Kiển Tuy đã run lên, cánh tay tức thì rớm máu. Y vừa rối rít xin lỗi vừa rút mũi kim ra, lấy bông gòn ấn chặt lên vết tiêm.
Màu đỏ nhanh chóng nhuốm ướt miếng bông, một vệt màu trông nhức mắt.
Beta giả đối diện vẫn giữ vẻ mặt bình thản, anh ra hiệu bảo Kiển Tuy đừng bận tâm, rồi hỏi tiếp: “Chuyện này là thật sao? Anh cũng nghe người ta đồn, hai người còn cùng nhau lên lớp nữa hả?”
“À…” Kiển Tuy đáp khẽ một tiếng, chẳng biết nên giải thích thế nào. Lẽ nào nói mình đang ở cùng Sầm Kiêu Uyên? Y không muốn bất kỳ ai biết chuyện này, cũng không muốn Duyên Dư phải lo lắng cho mình.
Duyên Dư ấn chặt miếng bông cầm máu, vẻ mặt tỏ rõ sự không tán thành.
“Lần này lại là thế nào đây? Hai người làm lành rồi, hay lại là hắn ta đơn phương ép buộc em? Chẳng có lý do gì phải qua lại với hạng người đó, toàn một lũ chỉ biết đeo bám người khác. “
Chính vì Duyên Dư có thái độ như vậy đối với Alpha, nên y mới không dám dễ dàng nói ra sự thật.
Kiển Tuy ngồi sang chiếc giường kế bên, đặt hộp cơm lên đùi.
Kể từ khi biết Sầm Kiêu Uyên cho người theo dõi mình, để né tránh sự giám sát, hễ rảnh là y lại chạy tới phòng y tế ăn cơm.
“Thế còn bạn cùng phòng của em thì sao? Dạo này ít thấy cậu ta quá.”
Chủ đề vừa khó khăn lắm mới lái sang chuyện khác được, ai ngờ lại chuyển sang một hướng còn tệ hơn.
Tay cầm đũa của Kiển Tuy lại cứng đờ.
“Anh ta thôi học rồi.”
Duyên Dư có chút bất ngờ. Alpha ở ban Hậu cần vốn đã không nhiều, mà với cái tính cách tếu táo, ba trợn như bạn cùng phòng kia…
Anh nhìn về phía Kiển Tuy, vẻ mặt vừa như phỏng đoán, vừa như đã tỏ tường: “Là Sầm Kiêu Uyên đã làm gì đúng không?”
Sau bữa tối, y quay lại căn nhà trông giống hệt khu A. Xung quanh tối đen như mực.
Kiển Tuy vừa định thở phào nhẹ nhõm thì quay đầu lại, phát hiện Sầm Kiêu Uyên đang đứng trên sân thượng, ánh mắt dán chặt vào người mình.
Khung cửa sổ sát đất khổng lồ phản chiếu bóng hình âm u của rừng cây, cao lớn, đen kịt, hắt bóng xuống tận chân y.
Hai người, một sáng một tối, đứng đối diện nhau. Không lâu sau, Sầm Kiêu Uyên cất tiếng hỏi y tại sao sáng nay lại một mình rời đi trước.
“Tôi đến muộn.”
Một người ba tháng trời chẳng lên lớp tiết nào mà cũng nói được mấy lời này sao?
Vả lại, buổi trưa Alpha đó vốn không hề gọi mình, rõ ràng là không có ở trường.
Kiển Tuy chẳng biết nên đáp lại thế nào, nghĩ mãi, mới đáp một tiếng “xin lỗi” đầy ngờ vực.
Nghe vừa thiếu chân thành lại vừa hèn nhát.
Sầm Kiêu Uyên lại hỏi: “Phòng chứa đồ ngủ có ổn không?”
Kiển Tuy đành căng da đầu đáp: “Cũng, cũng được…”
Alpha kia từ sân thượng bước vào, mỗi bước chân như thể giẫm đạp lên trái tim Kiển Tuy, nhưng hắn chẳng thèm nhìn y lấy một cái.
“Sáng mai đúng giờ thì gọi tôi dậy.”
Kiển Tuy vẫn muốn cố vùng vẫy đôi chút.
Nhưng cũng giống như tình cảnh ngày hôm qua.
Cộng thêm một tiếng gọi của Sầm Kiêu Uyên.
Nực cười làm sao, lố bịch làm sao, lại một lần nữa, mọi chuyện đã được định đoạt chỉ bằng một câu nói.
“Sầm Điểm Tâm.”
Vốn dĩ đó chỉ là một câu nói đùa.
Bởi vì y không có tên, chỉ có mật danh là một dãy số, đặc biệt khó nhớ.
Nên có một hôm Thiều Anh lại trêu chọc y, nửa đùa nửa thật gọi y là cái đuôi nhỏ.
Hai đứa trẻ trạc mười mấy tuổi suốt ngày quấn lấy nhau, nếu chỉ là nô đùa thì còn đỡ, nhưng mối quan hệ của họ lại không hề bình đẳng, thành ra luôn có một cảm giác sai lệch đầy méo mó.
Sầm Kiêu Uyên bảo y làm gì, y lập tức phải làm đó, Sầm Kiêu Uyên đi đến đâu, y bèn lẽo đẽo theo đến đấy, không phải là cái đuôi thì là gì?
Kiển Tuy gan lớn cãi lại: “Đừng gọi em như vậy, em có tên mà…”
Ai cũng biết y có tên, ai cũng biết cái tên đó không được phép nói ra.
Sắc mặt của người làm đang quét dọn bên cạnh đều biến đổi, họ nhìn nhau một cái rồi lại lặng lẽ cúi đầu. Vẻ mặt Thiều Anh cũng thay đổi nhanh chóng, vừa định lên tiếng nhắc nhở thì đã bị quản gia không biết từ đâu xuất hiện dùng một động tác tay ngăn lại.
Sầm Kiêu Uyên sắp tròn mười sáu tuổi, dạo gần đây tính tình càng thêm mưa nắng thất thường, đủ loại dấu hiệu cho thấy hắn sắp phân hóa.
Nếu Kiển Tuy phạm lỗi vào lúc này, phạm lỗi vào thời khắc quan trọng thế này…
Quản gia nói.
୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*
“Tao nghe nói mày có tên rồi à?”
Trời đã tối hẳn, Sầm Kiêu Uyên từ sân tập trở về, lúc ăn cơm thì đột nhiên lên tiếng.
Kiển Tuy cúi gằm mặt vào chén cơm không nói tiếng nào. Khác với những người làm khác, y mặc áo sơ mi len cashmere tinh xảo đắt tiền, quần yếm bó lấy đôi chân thẳng tắp, ăn vận trông như một cậu ấm nhỏ, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi căn nhà này mà thôi.
Dạo gần đây, ngay cả quản gia cũng nhận ra, Sầm Kiêu Uyên đối xử với Beta bầu bạn này tốt một cách lạ thường.
Việc Kiển Tuy phạm lỗi chỉ là chuyện sớm muộn.
Người khu C vốn ngu muội dốt nát, chỉ chăm chăm vào cái lợi trước mắt, cái gen ấy dường như đã ăn sâu vào máu thịt họ từ khi mới lọt lòng.
“Tại sao lại muốn được gọi là ‘Điểm Tâm’?”
Sầm Kiêu Uyên chống một tay lên cằm, vẻ mặt uể oải hỏi.
Trong suốt khoảng thời gian này, đây là ngày hắn có tâm trạng tốt nhất.
Kiển Tuy không đáp lời hắn, hắn cũng chẳng hề tức giận.
Việc hắn cất tiếng hỏi đã cho thấy hắn biết tỏng câu trả lời rồi.
Kiển Tuy thường tỏ ra vừa tham sống lại vừa sợ đau, nên Sầm Kiêu Uyên cứ có dịp là lại gọi y là “đồ vô dụng”, lâu dần thành quen, cả hai đều đã quen với cách gọi đó.
Nhưng cái tên đó đâu thể dùng làm tên thật được.
Lúc y nói với quản gia rằng có thể gọi mình là “Điểm Tâm”, ngay cả Thiều Anh cũng không nhịn được cười.
Cách gọi đó nghe như gọi mèo gọi chó vậy, chẳng hề nghiêm túc chút nào.
Kiển Tuy chỉ đơn giản là không muốn dùng một mật danh lạnh lẽo, một dãy số vô hồn để gọi tên mình. Y rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt, nhưng nhìn sắc mặt của những người xung quanh là đủ biết, y lại lỡ lời nữa rồi.
Kiển Tuy buồn bực, nhất thời đến cả lời của cậu chủ cũng chẳng muốn đáp lại.
“Vậy sau này gọi mày là Sầm Điểm Tâm.”
Sầm Kiêu Uyên đột nhiên phán một câu.
Ban đầu, Kiển Tuy chưa kịp phản ứng.
Rồi sau đó, mắt y từ từ mở lớn, vẻ mặt đầy kinh ngạc không thể tin nổi, vội vàng phản đối: “Không được…”
Người khu C không có họ.
Sầm Kiêu Uyên đã ban cho y họ của mình.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ