Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 34

167@-

Thấy hàng mi của đối phương khẽ rung, Tạ Vân cảm thấy chỉ cần bất cẩn một chút thôi là hắn sẽ tỉnh dậy.


Nhưng đã lỡ bắt đầu rồi thì không thể dừng lại, nàng dứt khoát cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại, ấm áp và ngon lành ấy.


Đôi mắt trong trẻo kia cuối cùng cũng mở ra, ánh nhìn sắc bén khóa chặt nàng, khiến hai má nàng lập tức đỏ bừng.


Giữa lúc tim đập loạn như nai con chạy nhảy, Tạ Vân quyết định liều một phen, nụ hôn nhẹ ban đầu lập tức biến thành một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Nàng thề phải khiến hắn biết được thế nào là “quả anh đào có thể cắn đứt đầu lưỡi”.


Đôi mắt Quý Cảnh Lẫm trầm xuống, ngẩn ra mặc nàng hành động, nhưng tay lại cẩn thận che chở bụng nàng.


Đến khi nụ hôn mãnh liệt ấy kết thúc, Tạ Vân "mlem mlem" một cái rồi lập tức ngồi dậy, bản thân cũng chẳng rõ rốt cuộc mình vừa làm gì.


May mắn thay, hệ thống đúng lúc ban cho nàng lời khích lệ lớn nhất: Nhiệm vụ đã hoàn thành.


Nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ phải đối mặt với phản ứng của Quý Cảnh Lẫm, nàng cảm thấy ít ra thì... có thể chấp nhận được.


Dù hắn có mắng nàng đi chăng nữa, thì nàng cũng mặc kệ. Bên tai này vào, bên tai kia ra, coi như không có gì xảy ra.


Nghĩ như vậy, tâm trạng nàng bỗng nhẹ nhõm hẳn. Trong tay nàng có "kim bài miễn tử", chỉ cần đứa nhỏ trong bụng khỏe mạnh, thì nàng cũng có thể yên tâm sống tốt.


Khi ánh mắt của Quý Cảnh Lẫm lại lần nữa quét sang, Tạ Vân bèn ưỡn ngực đầy khí thế, tỏ vẻ ta đây không làm gì sai cả.


Quý Cảnh Lẫm khẽ mím môi, sắc mặt nghiêm túc.


Nhìn ánh mắt như vậy, vẻ mặt Tạ Vân dần trở nên bất an.


Nàng cũng đâu phải loại dễ bắt nạt, trong lòng không phục, liền tái phát chứng “bệnh cũ”, giả vờ hung dữ đẩy ngã nửa người trên của Quý Cảnh Lẫm, một tay chống bên tai hắn, bắt đầu nhớ lại mấy cảnh phim thần tượng có nam chính bá đạo.


Sau đó, nàng mới hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười tà tà, nói:


“Bệ hạ, ngươi thấy... vừa lòng không?”


Quý Cảnh Lẫm ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt sinh động, linh hoạt của Tạ Vân. Dạo gần đây nàng càng ngày càng vui vẻ, gan cũng to hơn không ít.


Khóe môi hắn thoáng cong lên một nụ cười dịu dàng, vẻ mặt hòa nhã, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của nàng, dịu dàng nói: “Vừa lòng, có thê tử như vậy…”


Hắn còn chưa nói dứt câu, Tạ Vân đã đỏ bừng mặt, “bốp” một cái lấy tay che miệng hắn, không cho hắn nói thêm lời nào nữa.


Sau đó thì dứt khoát đứng dậy, từ chối ngủ chung với hắn, như thể bị ma nhập mà bỏ đi thẳng.


Nàng giờ đã rõ, so với mấy tên “b**n th**” này, một người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa như nàng, quả thật quá ngây thơ, quá trong sáng, căn bản chơi không lại.


Nghĩ vậy, Tạ Vân tự mình xuống giường, mặc y phục vào. Sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười khẽ.


Một bàn tay thon dài liền giúp nàng kéo váy lên. Tạ Vân tim đập thình thịch trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã tự mình kiềm chế cảm xúc.


Đây là một tra nam. Loại cực kỳ tra.


Chỉ là... trong lòng nàng vẫn có chút nghi hoặc. Tổng cảm thấy vị hoàng đế này hình như có phần “OOC*” hành xử lệch nhân vật chính thống một cách kỳ lạ.


(*OOC là viết tắt của "Out Of Character", nghĩa là hành xử lệch tính cách, không giống với tính cách vốn có của nhân vật (theo như người đọc/khán giả đã biết hoặc mong đợi). Ví dụ: Một nhân vật lạnh lùng, nghiêm túc bỗng nhiên trở nên dịu dàng, hay làm nũng → bị xem là OOC.)


Bởi vì trong nguyên tác, việc thể hiện sự sủng ái của hoàng đế phần lớn chỉ dừng lại ở việc ban thưởng khắp nơi, cùng một vài phần thưởng đặc biệt khác biệt so với các phi tần khác.


Hoàn toàn không có những tình tiết giống như hiện tại, tự mình làm chút chuyện nhỏ cho đối phương. Việc này, quả thật trong nguyên tác chưa từng xuất hiện.


Suy đoán từng nảy ra trong đầu lúc mới xuyên đến, lúc này lại một lần nữa trỗi dậy.


Nhưng nếu đối phương thật sự là trọng sinh, thì làm một vị đế vương cả đời, khẳng định có thể dễ dàng đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.


Tạ Vân nhìn kỹ hàng lông mi buông xuống của Quý Cảnh Lẫm, trong lòng không biết suy đoán của mình là thật hay giả, lại càng thêm dè dặt, cẩn trọng.


Đây không phải là thời đại có thể tùy ý hành động theo ý mình.



Ở kiếp trước, nếu đắc tội ai đó, nhiều nhất là không qua lại, gặp mặt cũng làm ngơ, cả đời không dây dưa. Những người làm ra việc cực đoan cũng tương đối hiếm.


Nhưng trong hoàng gia, nếu đắc tội với hoàng đế, thì kết cục cuối cùng nhất định là vô cùng thê thảm.


Đợi đến khi nàng mặc xong chiếc váy trăm bướm xuyên hoa, Quý Cảnh Lẫm lúc này mới ngồi dậy, khẽ mỉm cười đánh giá: “Cũng không tệ, Vân Vân thật sự rất xinh đẹp.”


Tạ Vân mang theo vẻ giận dỗi và xấu hổ liếc hắn một cái, rồi quay người nhìn vào gương, trong lòng thật sự đồng tình với lời hắn nói.


Thân thể này, quả thật đẹp vô cùng.


Nàng vừa mỉm cười vừa dùng quạt tròn đẩy tay Quý Cảnh Lẫm đang đưa tới ra, khẽ xoay người một cái, liền rời khỏi phòng.


Để lại Quý Cảnh Lẫm đứng đó, chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng manh, chưa rửa mặt chải đầu.


"Đúng là tiểu vô tâm vô phế." Hắn khẽ trách.


Tạ Vân ngồi vào bàn ăn, cố tình không thừa nhận câu đó là nói mình.


Tuy Quý Cảnh Lẫm là nam nhân, nhưng thời gian hắn dùng để rửa mặt chải đầu cũng không ít.


Thậm chí so với Tạ Vân còn tốn công hơn một chút, là một đế vương kiêm thần tượng quốc dân, chút hình tượng này tất nhiên không thể kém cạnh Hoàng hậu.


Đợi đến khi Quý Cảnh Lẫm ngồi xuống bên cạnh nàng, thức ăn cũng vừa vặn được dọn lên.


Hôm nay là món theo khẩu vị phương Nam: Có sủi cảo tôm trong suốt như thủy tinh, xôi gà gói lá sen thơm lừng, món nào món nấy đều hấp dẫn vô cùng.


Tạ Vân biết, lúc này theo như lời ngự y nói, chính là thời điểm nàng ăn uống tốt nhất trong suốt thai kỳ.


Giai đoạn đầu mang thai, phản ứng thai nghén khá nặng, ăn uống không vào được mấy, chẳng mấy lúc đã đói.


Đến giai đoạn sau, thai nhi càng lúc càng lớn, chèn ép dạ dày, khiến vị trí để chứa đồ ăn càng ngày càng nhỏ lại.


Vì thế, trong khoảng thời gian này, khi có thể ăn ngon miệng thì nhất định phải cố gắng ăn nhiều hơn một chút, để cơ thể có thêm năng lượng tích lũy.


Nàng rất nghe lời, hơn nữa món ăn của ngự thiện phòng thực sự rất ngon. So với phòng bếp ngoài cung, hương vị hoàn toàn khác biệt. Đây là thức ăn do phòng bếp nội cung chế biến, nằm ngay sau Tử Thần Cung, nấu xong là lập tức mang tới.


Còn đồ ăn của ngoại thiện phòng, sau khi làm xong còn phải chờ người đến lấy, vận chuyển trên đường cũng mất thời gian, hương vị bị ảnh hưởng ít nhiều.


Vị Ương Cung và Tử Thần Cung dùng chung nội thiện phòng, vì vậy nàng chưa từng phải chịu cảnh dùng đồ ăn của ngoại thiện phòng.


Nhưng trong nguyên tác, thức ăn của Vị Ương Cung lại bị điều chuyển sang ngoại thiện phòng, khi ấy nàng là một hoàng hậu bị phế truất, chẳng ai coi nàng ra gì.


Lại còn bị Trinh quý nhân chèn ép, đến mức ngay cả một bát canh nóng cũng không có mà ăn.


Nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền thấy vô cùng khó chịu.


“Đi, truyền lệnh đến ngoại thiện phòng, ngay bây giờ làm một món giò hầm đậu đỏ, để đến bữa trưa ban thưởng cho Trinh quý nhân dùng.”


Chỉ vì nhất thời khó chịu mà nàng hạ lệnh như vậy, lại không nhận ra ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng lúc này sâu thẳm đến nhường nào.


Nếu Quý Cảnh Lẫm không phải đã trọng sinh, thì hành động của Tạ Vân cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng bởi vì hắn đã từng trải qua tất cả những việc đó, nên không thể không suy nghĩ sâu hơn về động cơ của nàng.


Cố kìm nén, không thể hiện điều gì ra mặt, Quý Cảnh Lẫm giữ vẻ thản nhiên, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, thoáng chuyển đề tài: “Chờ đến lễ Thất Tịch, bên ngoài sẽ có hội hoa đăng, nàng có muốn ra ngoài xem không?”


Vốn dĩ đèn hoa đăng thường được thả vào dịp Tết Nguyên Tiêu, nhưng người ta có tiền thì muốn vui chơi nhiều hơn, ngay cả đến Thất Tịch cũng mang theo ánh sáng hoa đăng rực rỡ.


Quả thực là một sự cám dỗ lớn. Nhưng trong lòng Tạ Vân vẫn còn băn khoăn, không khỏi hỏi: “Không có phương tiện đi lại sao?”


Quý Cảnh Lẫm dùng thực tế chứng minh cho nàng thấy: Trong hoàng gia, chẳng có gì là “không có phương tiện”.


Nghe xong phương án của hắn, Tạ Vân im lặng câm nín.


Tuy rằng kiếp này nàng được làm hoàng hậu, nhưng không thể phủ nhận, đầu óc vẫn còn mang theo nếp nghĩ của dân thường.


Đây là phản ứng theo bản năng ăn sâu vào tiềm thức, nàng cũng không thể làm gì khác được.



Thất Tịch lần này có thả đèn hoa đăng, Tạ Vân dự định sẽ tự tay là, để sau này giữ lại làm kỷ niệm. Khi lựa chọn kiểu đèn, nàng phân vân rất lâu.


Nếu muốn đơn giản và thuận tiện nhất, thì có thể làm kiểu long phượng trình tường, như vậy nàng còn có thể cùng Quý Cảnh Lẫm thả đèn đôi tình nhân nữa. Nhưng kiểu hoa đăng đó nhìn nhiều rồi thì cũng thấy nhàm chán.


Nàng bèn nổi hứng vẽ một mẫu “hà hạ cá diễn” (cá vui đùa dưới nước), nhưng không định làm thành đèn, chỉ muốn chọc ghẹo Quý Cảnh Lẫm một chút.


Mẫu “hà hạ cá diễn” này mang theo vài phần ám muội, kiểu như cho người ta thấy mà không được chạm, đủ khiến hắn trong lòng như thiêu đốt.



Buổi tối khi Quý Cảnh Lẫm trở về, đúng lúc nàng vừa đặt bút xong. Thời điểm đến thật đúng lúc.


Mẫu “hà hạ cá diễn” là kiểu đèn nhỏ quyến rũ, chỉ lớn bằng bàn tay. Khi các mẫu được cắt xong, bày đầy trên bàn cũng rất bắt mắt.


Quý Cảnh Lẫm vốn thông thạo cầm kỳ thi họa, chỉ đảo mắt nhìn qua đã nhận ra ngay ý tứ của các hình mẫu này.


Khóe môi cong lên, hắn cười khẽ: “Chiếc đèn này, ý tưởng rất hay. Để trẫm giúp nàng một tay.”


Vừa nói xong, hắn liền xoay người phân phó cho thái giám bên cạnh đi lấy sọt tre và dây thép, hắn muốn tự tay làm khung đèn.


Tạ Vân nhìn hắn hăng hái bừng bừng bắt tay vào làm, chỉ cảm thấy mình đúng là đang tự đào hố chôn mình.


Quý Cảnh Lẫm làm rất khéo léo, ngón tay thon dài thoăn thoắt, trong chốc lát hình dáng lá sen đã sống động như thật.


Chờ Tạ Vân vẽ xong các nét mực cho phần họa tiết, khung đèn cũng đã được nắn thành không sai biệt mấy so với thiết kế ban đầu.


Tuy bên ngoài chưa được phủ vải họa tiết hoàn chỉnh, nhưng hình ảnh “hà hạ cá diễn” dường như đã mơ hồ hiện ra trước mắt, vô cùng sống động.


Hai người cẩn thận dán vải lụa mỏng lên khung, dùng hồ dán cố định từng chỗ thật chắc chắn, sau đó mới đưa cây đèn cầy đỏ nhỏ c*m v** giữa đèn.


Quý Cảnh Lẫm đứng dậy, thổi tắt hết những cây nến xung quanh, chỉ châm mỗi một ngọn nến trong hoa đăng.


Gió đêm nhè nhẹ thổi qua. Chiếc hoa đăng được treo ở đầu giường, ánh sáng mờ mờ tỏa ra một luồng sáng ấm áp sâu lắng.


Họa tiết “hà hạ cá diễn” giờ phút này đặc biệt mang theo hàm ý ám muội.


Tạ Vân mím môi, ánh mắt hơi mơ hồ.


Người ta thường nói: “Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp.” Lúc này nhìn Quý Cảnh Lẫm, quả thực chính là như thế.


Ánh đèn nhàn nhạt phủ lên người hắn một tầng sáng dịu dàng, khí thế thường ngày vốn cao ngạo như vương giả, lúc này lại trở nên lặng lẽ mà quyến luyến lạ thường.


Trong mắt hắn ánh lên tia sáng long lanh như nước, xóa mờ hoàn toàn vẻ sắc bén thường ngày.


“Vân Vân.”


Hắn nhẹ giọng gọi nàng, ánh mắt như ẩn chứa ngàn mối tơ vò, như thể đang câu dẫn nàng phạm sai lầm.


Tạ Vân trong khoảnh khắc bị mê hoặc bởi khung cảnh dịu dàng ấy, nhưng lại bị nhóc con trong bụng đá mạnh một cái, lập tức tỉnh táo lại.


Quý Cảnh Lẫm có hơi tiếc nuối. Chỉ có khoảnh khắc ban đầu là dễ khiến người ta lạc lối nhất, một khi đã trôi qua thì sẽ không quay lại nữa.


Hắn mỉm cười dịu dàng, nghiêng đầu, bắt chước dáng vẻ lười biếng ăn chơi của nàng mấy ngày trước, chỉ hơi nhếch khóe môi, nửa cười nửa không nói: “Vân Vân, vừa rồi có hài lòng với những gì nàng thấy không?”


Tạ Vân bị dáng vẻ lém lỉnh của hắn chọc cười khúc khích, thần sắc trong khoảnh khắc liền dịu xuống, ngẩng đầu nhìn chiếc hoa đăng “hà hạ cá diễn” treo cao, hơi có chút xuất thần.


Ánh nến lay lắt, như thể những con đom đóm yếu ớt, chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ bé của thế giới. Còn lại khắp nơi, đều bị bóng tối nuốt chửng.


Đang mải mê trong dòng suy nghĩ, tay nàng bỗng bị một bàn tay lớn nắm lấy. Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Quý Cảnh Lẫm, môi hắn khẽ mím, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng.


“Không biết nàng luôn lo lắng điều gì…” Hắn nói chậm rãi: “Nhưng hôm nay, trẫm muốn hứa với nàng: Cả đời này, trẫm không cần bất kỳ ai khác. Chỉ muốn bên nàng, cùng nhau đi đến cuối đời.”


Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm lặng lẽ xa xăm, như đang chìm trong những ký ức như hoa nở trong làn nước.


Tạ Vân cảm thấy tim mình khẽ hẫng một nhịp. Ánh mắt ấy, thực sự không giống ánh mắt của một người trẻ tuổi.



Một thiếu niên đúng ra nên có dáng vẻ gì? Phải tràn đầy khí thế, nhiệt huyết hăng hái như năm xưa Vạn Hộ Hầu mới đúng chứ?


Nhưng Quý Cảnh Lẫm không có những điều ấy. Khí chất hắn trầm ổn như núi lớn, sâu lắng như biển cả bao la.


Duy chỉ không giống một đứa trẻ.


Tạ Vân cũng không còn trẻ trung gì, nhưng khi so với Quý Cảnh Lẫm, nàng vẫn cảm thấy bản thân như một người còn chưa trải đời, có chút ngây thơ nổi loạn.


Nàng khẽ mím môi, hai người ánh mắt giao nhau.


Rồi nàng lập tức thu lại sự tìm tòi sâu xa trong đáy mắt, nở nụ cười ngọt ngào, cố ý làm nũng: “Chiếc đèn này rất đẹp. Hay là, Bệ hạ làm thêm một cái nữa đi, cho thành một cặp, được không?”


Quý Cảnh Lẫm cười khẽ, dịu dàng nói: “Chuyện này có gì khó? Chỉ cần nàng thích, trẫm làm bao nhiêu cũng được.”


Lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa tình cảm sâu đậm, nhưng Tạ Vân lại rợn cả người.


Dựa theo tình tiết ban đầu, thái độ nàng với Quý Cảnh Lẫm cũng không mặn mà gì. Vậy mà sao cốt truyện lại ngày càng lệch khỏi quỹ đạo? Giờ đây, gần như chẳng còn thấy chút gì từ kịch bản gốc nữa.


Năm nam phụ trong nguyên tác mới lộ diện ba người. Một trong số đó còn bị sung quân ra biên ải Tây Cương. Hai người còn lại thì như thể đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.


Điều kỳ lạ nhất là… hai người kia vốn là thư đồng của Quý Cảnh Lẫm. Vậy tại sao trong kinh thành lại chẳng có chút tin tức nào về họ?


Hơn nữa, theo nguyên tác, đến thời điểm này, hậu cung đã chết hơn nửa, phi tần thưa thớt.


Đâu giống hiện tại… ai nấy đều sống khỏe mạnh, hoạt bát tung tăng.


Người so người, ai nấy đều thần sắc sáng láng, khỏe mạnh hoạt bát đến khó tin.


Càng nghĩ càng khó hiểu, nàng đang mải suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng Thạch Lựu nhẹ nhàng gọi ngoài cửa: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, đã nghỉ ngơi chưa ạ?”


“Vào đi.”


Tạ Vân thổi tắt chiếc đèn hoa hình cá đang treo, rồi sai người thắp đèn cung đình lên.


Ánh sáng trong phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn, lúc này nàng thấy Thạch Lựu bước vào, gương mặt hơi lo lắng, cúi đầu khẽ nói: “Nhu tần bệnh nặng, thái y bảo tình hình không mấy khả quan. Họ hỏi Hoàng hậu có muốn dùng thuốc k*ch th*ch để thúc đẩy cho tỉnh lại không ạ?”


Tạ Vân: “…”


Trời cao chứng giám, nàng thật sự không có ý định để ai phải chết cả! Nàng cũng đâu tàn nhẫn đến mức đó.


“Phái hai ngự y qua xem kỹ lại đi. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, nếu chết trẻ thì thật đáng tiếc.”


Nhu Tần mới chỉ mười lăm tuổi, còn non nớt như một nụ hoa vừa chớm nở, sao lại đến nỗi này chứ?


Nàng ấy cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là bị cảm do nắng nóng, lại trúng gió chút ít, cũng chưa từng bị sốt cao, vậy mà tình trạng lại nguy kịch thế sao?


Còn nói dùng thuốc k*ch th*ch, tức là đã xác định không cứu được nữa, liều mạng dùng thuốc mạnh để may ra kéo lại chút hơi thở, sống hay chết cũng phó mặc.


Lúc này, Quý Cảnh Lẫm cũng trở nên trầm ngâm.


Hắn chỉ khẽ gật đầu, coi như tán thành lời của Hoàng hậu. Thạch Lựu thấy vậy mới yên tâm lui ra ngoài truyền đạt.


Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, đã nghe giọng Tạ Vân từ phía sau vang lên rõ ràng: “Ngươi dẫn theo ma ma cùng đi xem thử một lượt. Rốt cuộc là có chuyện gì, cũng nên nắm rõ một chút.”


Thật ra thì đáng lý nàng nên đích thân đi, nhưng giờ nàng đang mang thai, không tiện đến gần người bệnh.


Huống chi, với thân phận hiện tại của nàng đã là mẫu nghi thiên hạ, nếu hậu cung có ai bị bệnh, bản thân người đó mới là người nên tránh mặt nàng.


Thạch Lựu đáp vâng một tiếng, rồi lập tức lui ra ngoài.


Trong phòng, ánh mắt Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm vô thức chạm nhau. Nhìn nàng khẽ thở dài, hắn cũng bất giác buông một tiếng thở dài theo.


“Hậu cung này… vĩnh viễn chẳng thể yên bình được.”


Con người mà, ai cũng có lòng h*m m**n. Mà khi những khát khao ấy không được thỏa mãn, lại sống trong cảnh rảnh rỗi suốt ngày, thế nào cũng sẽ nghĩ linh tinh, rồi sinh chuyện.



Hồi còn đi học, người ta thường nói học sinh trong trường như sống trên tháp ngà, đơn thuần nhất thiên hạ, thế mà chuyện thị phi vẫn không ít.


Huống chi là nơi như hậu cung này, chẳng khác gì một cái nồi nhuộm khổng lồ, đủ loại sắc màu, đủ loại mưu toan, cái gì cũng có thể xảy ra.


Nghĩ đến đó, cả hai đều rơi vào im lặng. Không ai buồn ngủ nữa, chỉ lặng lẽ chờ tin từ Thạch Lựu.


Nhưng ai ngờ, một canh giờ trôi qua… vẫn chưa thấy nàng ấy quay lại.


Ngay cả ma ma cũng không thấy bóng dáng đâu, Tạ Vân khẽ nhíu mày, cảm thấy sự việc này không đơn giản.


Chỉ là đi xem tình hình một chút thôi, sao lại lâu đến thế?


Nàng cao giọng phân phó: “Đi Thái Y Viện xem thử, hai ngự y và mấy vị thái y đi theo có ai quay lại chưa?”


Ngoài cửa, tiếng của Lệ Chi vang lên đáp lời. Dù giọng nàng ta vẫn bình thường, nhưng tiếng bước chân dần xa khiến người nghe càng thấy lòng trĩu nặng.


Tạ Vân ngồi yên, cố kiềm chế tâm trạng lo lắng, tiếp tục chờ đợi.


Người của Vị Ương Cung, lý ra thì chẳng ai dám động đến. Nhưng trong lòng nàng vẫn không yên, một linh cảm bất an cứ lởn vởn mãi, như thể có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra.


Luôn có một vài kẻ không biết sống chết, làm việc chẳng suy trước tính sau, mà người khác cũng chẳng làm gì được.


Lệ Chi quay lại rất nhanh, đứng ngoài rèm nhẹ giọng bẩm báo: “Thái Y Viện đã trở về cả rồi ạ, nói là đã kê đơn thuốc, dược đồng đang sắc thuốc.”


Tạ Vân đẩy nhẹ cánh tay Quý Cảnh Lẫm, giọng nhỏ nhẹ nhưng sắc bén: “Nghe thấy chưa? Ngài sai một tên thái giám đi xem đi, rốt cuộc là đang diễn ra chuyện gì?”


Dám cả gan động đến hai người nàng tin tưởng nhất bên cạnh, vậy thì cũng dám làm liều với những người khác thôi.


Lúc đã to gan đến mức đó rồi, chuyện gì cũng dám làm. Nàng bảo người của hắn đi theo cũng là có dụng ý cả.


Nếu là người của hắn thấy, vậy tức là do chính mắt hắn chứng kiến, đến khi cần tranh luận cũng dễ đối đáp hơn.


Quý Cảnh Lẫm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi vẫy tay ra hiệu cho đại thái giám. Người kia lập tức khom lưng lui ra ngoài.


Thời gian chờ đợi thật dài và nặng nề.


Tạ Vân không phải là người tin vào mấy chuyện trung thành đến mức “nô tài nên chết vì chủ”. Nhưng vào lúc này, trong lòng nàng lại không thể nào ngăn được lo lắng cho Thạch Lựu và ma ma.


Chưa bao lâu sau, một tiểu thái giám đã hớt hải chạy về báo tin. Nghe tiếng th* d*c nặng nề của hắn, Tạ Vân cũng không nỡ giục giã gì thêm.


Phải đợi hắn bình tĩnh lại một lúc lâu, cuối cùng tiểu thái giám mới thở hổn hển bẩm: “Thạch Lựu cô cô và ma ma đều bị nhốt lại. Đại thái giám của bên đó cũng không cho vào xem. Nghe động tĩnh bên trong… hình như là đang bị dùng tư hình…”


Tạ Vân lập tức kinh ngạc, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng. Quý Cảnh Lẫm cũng khẽ nhíu mày lại, dám tự ý dùng tư hình, gan bọn họ cũng quá lớn rồi.


Làm ra chuyện như vậy, đúng là xem bọn họ dễ bắt nạt quá mức.


Nhu Tần vốn là người thuộc phe Hiền Phi. Nàng ấy bệnh đến mức không thể rời giường, chắc chắn không thể là chủ mưu. Vậy thì trong số những người còn lại, chẳng lẽ chỉ còn lại một người có khả năng?


Chẳng lẽ… là chính Hiền Phi?


Nhưng nàng ta toan tính được gì? Địa vị của Hiền Phi đã vững vàng từ lâu, dù hiện tại không còn được sủng ái, nhưng hậu cung này đâu ai còn được sủng ái đâu. Chỉ cần ngồi yên ở vị trí ấy, ai dám khinh thường nàng một ánh mắt?


Hà tất phải làm ra chuyện ngu xuẩn như kẻ cùng đường như thế?


Vừa nghĩ đến đó, Tạ Vân liền sốt ruột đứng dậy, xỏ giày bước nhanh định chạy về phía cung của Hiền Phi. Nhưng chưa kịp bước đi đã bị Quý Cảnh Lẫm đưa tay ngăn lại.


Hắn sắc mặt lạnh lùng, môi khẽ cong lên cười nhạt, ánh mắt tối như đá lạnh: “Không cần đi. Trẫm cho người áp giải toàn bộ kẻ có liên can bên phía Nhu Tần đến đây. Cứ để bọn họ quỳ hết ở sân viện mà tỉnh táo lại rồi nói chuyện tiếp.”


Vừa dứt lời, thị vệ trấn giữ ở Vị Ương Cung liền lĩnh mệnh, nhanh chóng dẫn thái giám và cung nữ kéo sang hậu cung.


Tạ Vân khẽ đỡ trán, nhất thời dở khóc dở cười, nàng đúng là hồ đồ thật rồi. Quả nhiên nàng không thể tự mình đi, nhưng bọn họ thì hoàn toàn có thể bị triệu tới!


Tiểu thị dân trong cung này, đúng là phải được dạy dỗ lại một phen.


Hành động của thị vệ rất nhanh, chẳng bao lâu đã áp giải toàn bộ người từ cung Nhu Tần và cả cung Hiền Phi đến.


Quỳ kín một khoảng sân đen nghịt, mỗi người đều được răn dạy qua, không ai dám hé miệng dù chỉ nửa lời.


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 34
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...