Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 33

181@-

Hiền phi lúc này mới ung dung nghiêng mắt liếc Trinh Quý nhân một cái, như vô tình mà như hữu ý, rồi chậm rãi mở lời, vẻ mặt hồn nhiên, miệng thì ngọt ngào, nhưng trong lòng người nghe lại thấp thoáng cảm giác có dao giấu trong hoa.


Giọng của Hiền phi khi kể chuyện nghe rất dễ chịu, dường như đã được luyện tập kỹ càng. Từ khi vào cung đến nay, giọng nàng càng lúc càng dịu dàng, kể chuyện cứ như thì thầm, ai nghe cũng thấy êm tai.


Câu chuyện lần này vẫn là về hồ yêu, nhưng thêm một nhân vật nữa là liễu yêu.


Hồ yêu này vốn sinh ra ở dưới gốc cây liễu, nên từ nhỏ đã thân thiết với liễu yêu, thân nhau đến mức chẳng khác gì người một nhà.


Cả hai cùng tu luyện, cùng lớn lên, quan hệ ngày càng gắn bó, không rời nửa bước.


Chẳng ngờ một ngày, liễu yêu phạm lỗi, bị Thiên Đình phạt nặng. Bị giáng tội, liễu yêu uất ức khóc lóc, trở về tìm hồ yêu mà than thở, nói rằng bản thân số khổ, bị Thiên Đình ức h**p, rõ ràng là kẻ hiền lành tử tế lại bị đối xử bất công.


Hồ yêu vốn không hiểu thị phi nhân gian, chỉ một lòng hướng về liễu yêu, tình thâm ý trọng. Vì nàng mà sống, chỉ cần nàng kia nói khổ là lập tức đứng ra gánh thay.


Vậy là hồ yêu liều lĩnh mắng cả Thiên Đình, tự mình nhận hết hình phạt, để liễu yêu thoát tội.


Từ đó trở đi, liễu yêu không còn bị ai nghi ngờ hay nhắc đến chuyện xấu nữa, ai nhìn cũng tưởng nàng ta là người trong sạch, chẳng vướng bụi trần.


Hiền phi kể đến đây, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì như vô tình liếc qua Trinh Quý nhân và một tiểu đáp ứng đang đứng gần đó.


Cách nàng kể, cách nàng nhìn, khiến ai tinh ý cũng hiểu, đây không chỉ là một câu chuyện cổ tích đơn thuần, mà rõ ràng đang ngầm ám chỉ có người gây chuyện nhưng lại được người khác đứng ra gánh hết, nhờ thế mà vẫn giữ được tiếng thơm.


Tạ Vân ngồi nghe, trong lòng cũng hiểu rõ, nếu bảo không nhận ra ẩn ý thì đúng là giả vờ ngốc rồi.


So với không khí “hòa thuận vui vẻ” buổi sáng nay, thì rõ ràng câu chuyện ngụ ngôn vừa rồi chẳng phải ngẫu nhiên được kể, mà như thể đang ám chỉ đúng tình huống đang diễn ra.


Tạ Vân liếc mắt nhìn Trinh Quý nhân một cái, nhưng không hề vạch trần hay làm khó trước mặt mọi người. Nàng vẫn giữ nụ cười dịu dàng, rồi quay người dẫn cả đám phi tần cùng rời khỏi, đi về phía Từ Ninh cung.


Từ sau khi mang thai, Thái hậu không còn bắt nàng mỗi ngày phải đến thỉnh an nữa. Bà dặn dò kỹ: Ngủ đủ giấc quan trọng hơn, muốn dậy khi nào thì dậy, đừng ép bản thân.


Vậy nên giờ giấc tỉnh dậy của nàng, cũng ngày càng "tự do".


Lúc mới mang thai, nàng còn giữ nề nếp, vừa rạng sáng đã dậy.


Sau đó thì trời hửng sáng mới chịu ra khỏi giường.


Lâu hơn chút nữa, phải đợi mặt trời lên cao mới dậy.


Còn bây giờ? Khi nào tỉnh thì dậy, hoàn toàn tùy tâm tùy ý.


Phụ nữ mang thai thường hay ngủ nhiều, mà đã ngủ rồi thì lúc nào tỉnh dậy thật sự khó đoán. Có hôm, Tạ Vân ngủ thẳng đến gần giờ cơm trưa, cuối cùng bị Quý Cảnh Lẫm đánh thức vì chờ không nổi nữa.


Khi đến Từ Ninh cung, Thái hậu đang dùng bữa. Thấy Hoàng hậu đến, bà liền niềm nở mời nàng ngồi xuống ăn cùng. Còn các phi tần khác thì chỉ có thể đứng chờ ở tiền điện.


Tuy họ cũng được phép dùng bữa nhưng là chia phần riêng, chỉ có thể ăn trong lặng lẽ. Quan trọng hơn, ai nấy đều hiểu rằng, có mẫu tử Hoàng hậu ở đó rồi thì làm gì còn cơ hội chen lời nói?


Thái hậu từ lâu vốn chẳng bận tâm mấy chuyện nghi lễ rườm rà.


Vừa nắm tay Tạ Vân, bà vừa tỏ ra có chút kích động: “Nghe Hoàng đế nói lần này ngươi mang song thai! Nhất định phải giữ gìn cẩn thận đấy. Có thèm ăn gì, muốn uống gì, cứ nói với Hoàng đế. Nếu nó dám không cho…”


Thái hậu nghiêm mặt, giơ tay làm động tác gõ: “...ai gia sẽ cầm long đầu trượng đập cho một trận!”


Tạ Vân hơi ngượng ngùng đáp lời, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Không sao đâu ạ, con cũng khỏe mà. Với lại… hai đứa bọn chúng, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với nãi nãi.”


Thái hậu nghe vậy, ánh mắt dịu dàng, vừa v**t v* bụng nàng vừa hỏi lại: “Xác định là hai đứa thật sao?”


Tạ Vân nuốt nước miếng, lo lắng nói nhỏ: “Mẫu hậu, người đừng hù ta… nếu mà là ba hay bốn thì sao…”


Vừa nói vừa cúi đầu xoa xoa con heo con trong ngực. Nếu thật sự thành bầy thì chẳng phải thành "heo mẹ" luôn à?


Thế này thì hình tượng thanh cao trong lòng thần dân còn đâu, sau này làm sao vui vẻ tiếp tục đóng vai “nữ thần cầu vồng thí” được nữa?


Thái hậu khẽ nheo mắt, trong lòng cũng hơi lo: “Phụ nữ sinh con vốn đã cực khổ. Ngươi mang song thai đã đủ vất vả rồi. Nếu lại nhiều hơn thì quá hao tổn nguyên khí, thân thể khó mà chịu nổi.”


Bà lớn tuổi rồi, nhìn chuyện gì cũng thông suốt. Trong mắt bà, những thứ như con nối dõi hay danh vọng đều không quan trọng bằng sức khỏe và hạnh phúc của tiểu nha đầu mà bà đã tận tay nuôi lớn.


Con cái, truyền thừa… làm sao sánh được với việc nàng sống vui vẻ, khỏe mạnh?




Hai người ăn uống thỏa thích, vừa ăn vừa nói chuyện, xoa xoa cái bụng tròn vo, thảnh thơi vui vẻ.


Còn những phi tần đang đứng đợi ngoài tiền điện thì chẳng được may mắn như vậy.


Mùi thơm từ tiểu trù phòng (nhà bếp nhỏ) theo gió bay ra, khiến người ta chỉ muốn nuốt nước bọt. Mà lại chẳng ăn được gì. Mấy món điểm tâm nhạt nhẽo sáng sớm, giờ đã sớm tiêu hóa sạch rồi.


Mọi người đều biết, lúc này Thái hậu và Hoàng hậu chắc chắn đang nhàn nhã thưởng thức một bữa sáng vừa ngon vừa thịnh soạn…


Khi Tạ Vân và Thái hậu bước ra tiền điện, đám phi tần đang chờ bên ngoài lập tức thẳng lưng nghiêm túc, ai nấy đều ráng giữ tư thế và biểu cảm đẹp nhất của mình.


Nói thẳng ra thì, nếu không được sủng hạnh, phần lớn quãng đời còn lại của họ cũng chỉ có thể sống dưới tay Thái hậu và Hoàng hậu.


Mà “quan huyện xa không bằng quan gần”, các nàng có đắc tội ai thì cũng đừng đắc tội hai người kia, mất chỗ dựa là coi như xong.


Tạ Vân nhìn thấy bọn họ ngay lập tức thay đổi thần thái, liền mỉm cười. Con người mà, trong lòng vẫn còn chút kính sợ, vậy là vẫn chưa đến mức vô pháp vô thiên. Ít ra còn biết ai là người mình không nên đụng vào.


Buổi tỉnh an sáng diễn ra nhanh gọn như thường lệ. Nhìn theo bóng các phi tần rời đi, Tạ Vân không nhịn được cười thành tiếng.


Cảm tạ ông trời, cảm tạ vận mệnh, đã để nàng xuyên vào một vai “cấp max siêu may mắn”.


Tuy là thân phận “BOSS cuối”, đôi lúc bị người ta nhắm tới hay muốn “công lược”, nhưng cuộc sống hàng ngày thì thật sự là… sướng!


Nghĩ tới đây, nét cười trên môi nàng hơi… kỳ quặc.


Thái hậu thấy biểu cảm kỳ lạ liền cười trêu: “Ngươi càng ngày càng chẳng ra thể thống gì!”


Tạ Vân vội vàng xua tay xin tha, rồi cười hì hì bước lại gần, cùng Thái hậu đi về phía hậu điện.


Hai người họ thật ra cũng chẳng bàn chuyện chính trị hay mưu kế gì, chủ yếu là cùng nhau nghiên cứu cách ăn mặc đẹp, làm sao dưỡng da, trang điểm sao cho sang và tám chuyện thiên hạ.


Hai chủ đề đó đủ để biến hai người phụ nữ xa lạ thành bạn thân chỉ sau vài lần gặp mặt.


Huống hồ họ vốn đã có tình cảm gắn bó sẵn từ trước.



Trở lại Vị Ương cung, vừa đúng lúc dùng cơm trưa.


Buổi trưa hôm nay, Tạ Vân cần tiếp kiến các mệnh phụ trong hoàng tộc, xử lý vài chuyện lặt vặt kiểu “gà bay chó sủa”.


Nhiều lúc, một mâu thuẫn cũng chỉ bắt đầu từ một câu nói. Có người cố tình, có người vô tâm, nhưng kết quả thì rất thật: chiến tranh bắt đầu.


Ví dụ như lần này, chính là phu nhân nhà Uy Vũ tướng quân, chẳng hiểu sao lại chơi khăm phu nhân của Ký Bắc hầu, nói thẳng vào mặt người ta rằng: “Ngươi ấy à, không xứng với Ký Bắc hầu.”


Ký Bắc Hầu là một hầu gia bình thường, làm chức văn, không có gì nổi bật, nhưng Hầu phu nhân lại xuất thân từ một gia đình võ tướng.


Từ nhỏ đã quen với việc “một lời không hợp là động tay động chân”.


Mà vị Hầu phu nhân này chỉ mới sơ giao với phu nhân của Tướng quân thôi, vậy mà vừa nghe bị nói vài câu không lọt tai đã lập tức nổi đóa.


Thật ra thì Ký Bắc Hầu cũng khá nổi tiếng là một mỹ nam, dung mạo đoan chính. Mỗi tội Hầu phu nhân trông hơi... thường, trong lòng vốn đã tự ti.


Lần này bị kích đúng điểm yếu, Hầu phu nhân bắt được cơ hội, lúc không có ai khác ở đó, liền trực tiếp đánh cho Tướng quân phu nhân một trận nên thân.


Thế là sự việc bị làm ầm lên, cuối cùng bị kéo đến tận chỗ Hoàng hậu để phân xử.


Tạ Vân nghe xong cảm thấy như có ai lấy búa đập vào đầu. Cái quái gì vậy? Một người thì không biết giữ miệng, thích nói lời gây thù chuốc oán. Người kia thì nóng nảy như thuốc súng, động tí là đánh người.


Ai cũng sai. Ai cũng có lý. Ai cũng thấy mình oan ức.


Nếu xử lý không khéo, thì đúng là nảy sinh thêm oán hận về sau.


Tạ Vân suy nghĩ một chút, thấy thôi thì đánh cả hai mỗi người 50 trượng, rồi lại ban cho chút quà ngon ngọt để dỗ dành.


Chứ còn biết làm gì khác đây? Chính nàng cũng cảm thấy tuyệt vọng với cái kiểu drama trong cung thế này.


Dù gì nàng cũng là người đứng đầu, kẻ khác nhìn vào cũng phải dè chừng, nên xử lý thế nào cũng phải có tính răn đe.


Nghĩ đến đây, tâm trạng Tạ Vân cũng bớt bực bội đi một chút.


Hai vị phu nhân kia tuy còn chút ấm ức, nhưng Tạ Vân chẳng buồn giải thích thêm. Nàng chỉ sai ma ma đi giảng giải cho họ một chút đạo lý, đến thế là coi như nầng đã rất nhân từ rồi.



Giải quyết xong chuyện này, Tạ Vân cảm thấy hơi chán. Nàng nằm dài trên giường, ngáp ngắn ngáp dài, tay phe phẩy chiếc quạt tròn, chán đến mức không biết làm gì.


Thời tiết hôm đó lại oi ả vô cùng, nóng đến mức khiến lòng người cũng bực bội theo. Tạ Vân chỉ mong có một trận mưa thật to, xối sạch cái nắng hừng hực này đi.


Có lẽ là trong lòng mong chờ quá, nên đến chạng vạng tối, bầu trời bỗng trở nên u ám. Mây đen ùn ùn kéo đến, gió mạnh thổi rít lên từng cơn, rõ ràng là sắp có một trận mưa rào sảng khoái.


Quả nhiên, vừa mới ăn cơm tối xong, bên ngoài trời đã ào ào đổ mưa.


Tạ Vân chậm rãi bước đến bên cửa sổ, để cho từng đợt hơi nước mưa mát lạnh phả vào mặt, cảm giác dễ chịu không gì sánh bằng.


Những ngày hè như thế này, người ta càng thích cái lạnh mát. Nàng thậm chí còn muốn đi chân trần ra ngoài, dầm mưa chạy nhảy một lúc cho sướng.


Chỉ vừa mới nghĩ tới thôi, thì Thạch Lựu đã cuống cuồng chạy tới, vội vã kéo nàng lại.


Miệng Thạch Lựu không ngừng lải nhải:


“Trời ơi nương nương ơi, mau vào nhà đi, lỡ như bị cảm thì biết làm sao đây!”


Vừa nói, nàng vừa định đóng cửa sổ lại. Mà thật ra cũng chẳng thể không đóng, vì gió ngoài trời mạnh quá, thổi làm các tấm rèm trong phòng đập vào nhau, vang lên như tiếng chuông gió, nghe cũng khá vui tai.


Tạ Vân tiếc nuối lùi lại một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh mưa ngoài kia ngày càng xa khỏi tầm với.


“Thôi được rồi, đi tắm rồi ngủ vậy.” Nàng không nhìn thì không nhớ nữa, chứ cứ nhìn thì lại muốn chạy ra dầm mưa mất. Thạch Lựu nhìn nàng như đang bảo vệ một chú gà con, nghiêm túc như một bà mẹ gà mái.


Thấy Hoàng Hậu chịu nghe lời, Thạch Lựu mới nở nụ cười tươi rói, dìu nàng vào nội thất.


Trước tiên là rửa mặt qua loa, sau đó Tạ Vân thay bộ áo ngủ màu hồng nhạt, nằm nghiêng trên giường đọc sách.


Nàng ngồi lâu nên thấy lưng hơi mỏi, phải kê thêm một chiếc gối mềm ở sau lưng thì mới dễ chịu hơn.


Dần dần, tư thế nằm cứ thoải mái đến mức chẳng thể kiểm soát, cứ thế nào dễ chịu thì nằm thế thôi.


Tạ Vân bắt đầu đọc lại từ những sách vỡ lòng như Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn, định từ căn bản mà học lại mọi thứ, muốn hiểu sâu hơn về thế giới mà mình đang sống.


Dù sao bây giờ cũng không thể làm việc nặng, thì dành thời gian học mấy thứ đơn giản cũng không uổng phí.


Nàng nhẹ nhàng xoa bụng mình, chậm rãi thở ra một hơi dài.


Vào những tháng thai kỳ sau này, em bé trong bụng bắt đầu đạp nhiều hơn, động đậy cũng thường xuyên rõ rệt hơn. Nếu như trước đây chỉ là cảm giác mơ hồ, nhẹ như cá nhỏ lướt qua, thì giờ đây đã có thể nhận ra rõ ràng từng cú đá, từng lần xoay mình.


Đôi lúc, Tạ Vân còn đoán xem: “Lúc này chắc là mông bé đang chạm vào ta?”, “Cái dài dài này hẳn là chân?”, “Còn cái tròn tròn mềm mềm kia chắc là tay?”. Cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu, quá trình nuôi dưỡng một sinh mệnh trong người luôn khiến lòng người xúc động đến rơi lệ.


Thời điểm năm, sáu tháng đầu thai kỳ, Tạ Vân vẫn còn ôm cảm xúc dịu dàng như thế.


Nhưng đến khi bước sang tháng Bảy, cái tháng nóng nhất trong năm thì nàng chẳng còn cười nổi nữa.


Em bé không còn là chú cá nhỏ đáng yêu nữa, mà dường như biến thành một tiểu ác ma năng động, nghịch ngợm vô cùng.


Nàng buồn ngủ? Em bé liền quậy phá trong bụng, lăn lộn đủ kiểu. Đến tháng này thì bé đã có lực, nhiều lúc còn đá vào xương sườn khiến nàng đau đến méo mặt.


Buổi sáng mới chỉ vừa ngủ được một chút, còn chưa kịp ngon giấc thì trong bụng đã như có người đang nhảy disco, làm gì có lúc nào được yên thân?


Tạ Vân thiếu ngủ triền miên, ngày nào cũng uể oải, tâm trạng thì gắt gỏng như chảo dầu đang sôi.


Nếu chỉ có vậy thì cũng tạm chịu đựng được, khổ nỗi còn thêm một chuyện khác khiến người ta đau đầu không kém, đó là việc đi tiểu liên tục.


May mà bây giờ là mùa hè, nếu là mùa đông thì chắc khỏi cần nói, đêm nào cũng phải chui ra khỏi chăn ấm nhiều lần thì đúng là tra tấn.


Chỉ uống một chén trà nhỏ thôi, chưa đầy một lúc là lại phải đứng dậy, phiền đến phát ngán.


Đến mức ngay cả Quý Cảnh Lẫm, người luôn trầm tĩnh cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Hắn liền kéo Lận ngự y đến xem mạch cho nàng, trong lòng còn âm thầm suy đoán: “Chẳng lẽ thận có vấn đề rồi? Chứ không thì…”


Làm sao lại có thể có nhiều vấn đề “khó nói” như thế này chứ?


Tạ Vân: “...”


Ta không phải vậy đâu, ta không có mà, ta đang sống ở đâu thế này?


Nàng trừng mắt nhìn Lận Chính, hắn cũng chẳng nói gì, hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. Rõ ràng là thấy trong ánh mắt hắn lấp ló chút ý cười. Tạ Vân cũng mặc kệ hết thảy, trực tiếp nói: “Bổn cung tính tình thẳng thắn, không thích quanh co, muốn hỏi thì hỏi thẳng luôn đây.”


Nàng thật sự chỉ muốn biết: cái chuyện đi tiểu nhiều như vậy, rốt cuộc có phải là bình thường không? Có cách gì chữa được không?



Lận Chính nhớ mơ hồ rằng trong sổ y án trước đây từng viết có tình trạng này khi chăm sóc cho Hoàng đế và Hoàng hậu, nhưng lúc đó cả hai đều không để tâm, thành ra cũng không nhớ kỹ chi tiết.


Sau khi chắp tay hành lễ thật chỉnh tề, hắn mới nhẹ giọng giải thích: “Thời kỳ mang thai thường xuất hiện nhiều triệu chứng khác nhau, tình trạng của nương nương cũng không phải đặc biệt hiếm thấy. Nếu nói về chuyện này, thật ra cũng… bình thường thôi.”


Chuyện như thế này, đối với người bình thường đã khó nói, huống chi là với Hoàng hậu!


Nguyên nhân, theo lời hắn, là do vào những tháng cuối thai kỳ, thai nhi ngày càng lớn, sẽ bắt đầu chèn ép các mạch máu và kinh mạch xung quanh.


Nhiều nữ tử mắc trĩ sau khi sinh, cũng là do từ giai đoạn này mà ra.


Nếu không chú ý, mà để tình trạng nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh nở. Cho nên, trong thời gian mang thai, nhất định phải giữ gìn cơ thể, ăn uống hợp lý, tránh để bản thân rơi vào tình cảnh đó.


Lận Chính giải thích rất uyển chuyển, từ tốn và khéo léo. Nhưng Tạ Vân thì tự động dịch lại trong đầu mình và nội dung “phiên dịch” đó chẳng khác nào một tia sét đánh ngang tai!


Nàng không dám nhìn thẳng vào mặt Quý Cảnh Lẫm, nhưng vẫn lén liếc một chút, chỉ thấy vẻ mặt hắn… hình như cũng không khác mấy lời vừa nghe, đặc sắc vô cùng.


Chờ đến khi Lận Chính cáo lui, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tạ Vân lập tức có cảm giác mình… cần bốc hơi luôn cho rồi.


Sinh con, vốn dĩ phải là chuyện thiêng liêng và tốt đẹp. Nhưng sao lại kèm theo nhiều tình huống xấu hổ khó nói thế này? Thật sự là… nhiều quá thể!


Đến tối, sau khi rửa mặt xong, Quý Cảnh Lẫm lặng lẽ ngồi cạnh nàng, im lặng nhìn một hồi, vài lần như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trong lòng Tạ Vân lập tức dâng lên một linh cảm chẳng lành.


Quả nhiên, chỉ một lát sau, Quý Cảnh Lẫm thản nhiên mà cũng giống như đang dằn vặt chính mình, cuối cùng cũng mở miệng: “Ngươi xoay người lại, để trẫm nhìn một chút.”


Tạ Vân còn đang ngẩn người, nghe xong thì ngây ngốc lặp lại: “Nhìn… cái gì cơ?”


Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm hơi nghiêm túc, chậm rãi quét xuống phần hông dưới của nàng, mím môi như đang cố kiềm chế, giọng cũng có chút ngượng ngùng: “Tự nhiên là muốn xem… có bị trĩ hay không.”


Tạ Vân cảm thấy mình sắp chết tại chỗ cho rồi!


Dù có là người yêu thân mật tới đâu đi nữa, cũng chưa chắc đã đi đến bước này. Huống chi trong lòng nàng, Hoàng đế vẫn luôn chỉ là một nhân vật “cần công lược”, chưa hề bàn đến cảm tình, nàng vẫn giữ nguyên thần tượng quan nghiêm như bát nước đầy.


Thế mà bây giờ, đối phương… muốn xem “cúc hoa” của nàng?!


Đây là thể loại phát triển tình tiết gì vậy hả trời? Tại sao nàng lại phải trải qua mấy chuyện tàn nhẫn như thế này?


“Không được!” Tạ Vân mặt đỏ như gấc, điên cuồng lắc đầu như trống bỏi.


Cửa thì đã khóa kỹ, cửa sổ cũng đóng kín mít, đến cả suy nghĩ cũng không dám nghĩ thêm.


Quý Cảnh Lẫm thấy nàng phản ứng mãnh liệt như vậy, chỉ “à” một tiếng kéo dài, rồi không nhắc lại chuyện đó nữa, giả vờ như không có gì, bình thản nằm xuống đi ngủ.


Trong phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.


Tạ Vân cảm thấy tim mình nhảy như trống dồn, cứ như có cả trăm con thỏ đang chạy loạn đập đầu vào tường trong lòng mình.


Mấu chốt là, nàng càng khẩn trương thì đứa nhỏ trong bụng lại càng hoạt bát, quay cuồng đủ kiểu, như thể đang cổ vũ náo loạn cùng mẹ.


Kết quả là: Vốn dĩ đã khó ngủ, bây giờ thì xác định là khỏi ngủ luôn.


Quý Cảnh Lẫm bên kia cũng không khá hơn, mí mắt nặng trĩu, đợi mãi mà vẫn chưa nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng, rõ ràng là vẫn còn thức.


Hắn cả ngày xử lý chính sự, mệt mỏi vô cùng, so với Tạ Vân – một người hoàn toàn không dính dáng đến triều chính – thì chắc chắn là chẳng thể giống nhau được.


Mí mắt hắn đã nặng trĩu, cả người lơ mơ buồn ngủ, vậy mà đối phương, đôi mắt vẫn trong veo như nước, chẳng có tí dấu hiệu buồn ngủ nào.


Chờ đến khi hắn thật sự ngủ say, Tạ Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Người mà ngủ rồi, thì hơi thở sẽ khác hẳn, căn bản không thể giả vờ được.


Khoảng thời gian này nàng luôn bị mất ngủ, nên tiếng hít thở của Quý Cảnh Lẫm thế nào, nàng đã quá quen thuộc, quen đến mức không thể quen hơn được nữa.


Đến khi tâm trạng được thả lỏng, nàng cũng dần mơ màng thiếp đi theo.


Nửa đêm, không hiểu sao lại có cảm giác là lạ, như thể có ai đó đang chạm vào người mình, nhẹ nhẹ, không rõ ràng, nhưng cứ khiến người ta bứt rứt.


Thôi xong rồi. Tạ Vân kinh hoảng, lập tức bừng tỉnh.


Vừa mở mắt ra liền bắt gặp ngay ánh mắt sáng quắc của Quý Cảnh Lẫm đang nhìn mình.


Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều thoáng sượng, rồi lúng túng quay đi.


“Ngươi… ngươi làm… gì vậy?” Vì quá bất ngờ, Tạ Vân nói đến lắp bắp.



Quý Cảnh Lẫm hơi chột dạ quay mặt đi, làm như chẳng có gì to tát: “Ngươi đá chăn. Trẫm chỉ giúp ngươi đắp lại thôi.”


Nhìn bộ dạng chột dạ của hắn, bảo là đắp lại chăn giúp nàng á? Ai tin cho nổi.


Hơn nữa nàng chỉ đắp một lớp chăn gấm mỏng, đủ để chắn khí lạnh ban đêm thôi, chẳng hề nóng chút nào. Mang thai vốn sợ đè nặng đến đứa bé, nên nàng vẫn luôn chú ý tư thế nằm ngủ. Nói nàng đá chăn? Thật đúng là sỉ nhục sự tự chủ tuyệt vời của nàng!


“A.” Nàng thuận miệng đáp, rồi tiếp tục nằm xuống.


Mơ màng sắp ngủ lại thì bỗng nhớ tới một chi tiết cực kỳ đáng ngờ: Tối nay rõ ràng có thắp nến!


Tạ Vân: !!!


Hai chữ “rình coi” hiện lên trong đầu như sấm đánh giữa trời quang. Nàng lập tức cảm thấy cả người lạnh toát.


Buồn ngủ lập tức bay sạch. Nàng nheo mắt, dùng ánh mắt sắc như dao quét về phía Quý Cảnh Lẫm, trong lòng cảm thấy hắn đúng là lòng dạ khó lường, có khi đang mưu đồ chuyện xấu.


Quý Cảnh Lẫm vừa thấy nàng quay đầu, ánh mắt như muốn ăn thịt người, lập tức hiểu ra nàng đã nghi ngờ rồi.


Hắn yếu ớt cười với nàng một cái, rồi... nhắm mắt lại giả vờ ngủ.


Dù sao hắn không nhận. Chỉ là... trẫm muốn cọ một chút thôi mà. Hắn âm thầm nghĩ.


Khoảng nửa khắc trôi qua, hắn vẫn chưa dám động thủ. Đúng là một tên "đào binh" nhát gan.


Cuối cùng, khi đã gom đủ can đảm, vừa mới vươn tay “ma trảo” ra chạm vào nàng một cái, thì… bị bắt tại trận.


Quý Cảnh Lẫm: ???


Trẫm còn chưa tỉnh ngủ mà, đây là nằm mơ phải không?!



Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Vân tỉnh dậy, Quý Cảnh Lẫm vẫn còn chưa tỉnh. Chuyện này đúng là hiếm thấy.


Dù gì hắn cũng luôn chăm chỉ, ngày nào cũng làm việc suốt bảy canh giờ, chưa từng lười biếng lấy một ngày.


Nàng nghiêng cằm ngắm nhìn khuôn mặt yên tĩnh lúc ngủ của hắn, bỗng dưng có chút bối rối hoảng hốt. Một cuộc sống hạnh phúc, chồng tốt, con ngoan, giường ấm chăn êm như thế này, quả thật là mơ cũng không dám mơ tới.


Kiếp trước, nàng từng mong nhà nước sẽ “phân phối” chồng sẵn cho dân.


Hiện tại cuối cùng cũng toại nguyện, nếu như không có cái hệ thống "Tấn Giang" phiền phức này chen vào, thì quả thật còn mỹ mãn hơn nữa.


Cái hệ thống mà nàng vẫn ghét cay ghét đắng lại đúng lúc đó vang lên, bằng giọng đều đều không cảm xúc: “Mời ký chủ hôn trộm nam chính trong ba phút.”


Ba phút á?! Má ơi, còn gọi gì là “hôn trộm” nữa?!


Ngay cả nàng có là con heo con trong chuồng, mà nàng đây hôn lên tận ba phút, thì nó cũng dám nhìn nàng đầy thâm tình đấy! Tin không?


Tạ Vân rất có khí phách, cứng rắn đáp: “Tích điểm này ta không cần. Từ chối vì ba đấu gạo mà khom lưng!”


Là một đại lão đã tích được 250 điểm (đồ ngốc nhưng giàu tích điểm), phu nhân nhà giàu, nàng chẳng lẽ không được quyền chọn nhiệm vụ à?


Hệ thống lạnh nhạt “ha ha” cười một tiếng: “Do đây là lần đầu tiên ký chủ chủ động thực hiện nhiệm vụ ‘hôn trộm’, đặc biệt tặng kèm đồng hồ đếm ngược có chức năng gia tốc.”


Biểu cảm ban đầu còn ngạo nghễ lập tức co lại. Tạ Vân cảm thấy... vì năm đấu gạo, nàng cũng có thể cúi đầu khom lưng một chút.


Dù sao thì... Quý Cảnh Lẫm là đệ nhất mỹ nam Đại Sở.


Đệ nhất. Mỹ. Nam. Tử.


Ngũ quan, diện mạo của hắn đều thuộc hàng nhất đẳng, khí chất cũng tuyệt vời. Mày kiếm, mắt sáng, mặt như ngọc, mũi như chạm ngọc, dáng dấp phiêu dật như rồng, phong thái như phượng, những thành ngữ như thế, nàng có thể tuôn ra cả trăm câu liền một hơi.


Tất cả những từ ngữ ca tụng, đặt lên người hắn đều thấy vô cùng thích hợp.


Mà lúc này đây, hắn lại đang nằm ngay trước mặt nàng, không chút phòng bị, ngủ một giấc say sưa.


Môi hơi nhếch lên, hệt như phủ một lớp chu sa, sắc đỏ tươi nổi bật khiến người ta mê mẩn không thôi.


Ngũ quan hắn vốn có phần giống Quý Cảnh Hành, nhưng lại mang khí chất thanh đạm hơn, như trúc xanh mọc nơi khe suối, mang một nét nhẹ nhàng, thư thái.


Mà Quý Cảnh Lẫm này... Tạ Vân chăm chú nhìn hắn chằm chằm, đến cả chớp mắt cũng không nỡ.


Nàng không kiêng nể gì đưa ánh mắt dạo một vòng trên khuôn mặt hắn, rồi khẽ l**m đôi môi đã khô khốc, trong lòng nghĩ: Chắc hẳn... hương vị sẽ tuyệt lắm đây.


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 33
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...