Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 32

193@-

Lận Chính trầm ngâm thật lâu, lâu đến mức khiến Tạ Vân bắt đầu cảm thấy trong lòng bất an.


Dù đã tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng khi mang thai, lòng người vốn đã nhạy cảm hơn thường, nếu lại bị người khác vô tình dẫn dắt suy nghĩ… thì e rằng sẽ lo lắng đến mức nghĩ ra đủ thứ kịch bản tệ hại.


Tựa như chỉ một cánh bướm khẽ vỗ cánh, nàng cũng có thể tưởng tượng đến cảnh… trời long đất lở.


Trong lúc Tạ Vân còn đang thất thần, Quý Cảnh Lẫm bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột. Nhưng hắn lại không dám mở miệng giục, sợ làm phiền việc chẩn đoán, lại càng không muốn ảnh hưởng đến kết quả. Cảm giác thấp thỏm bất an này, thật lâu rồi hắn chưa từng trải qua.


Cung nhân trong điện cũng nín thở dõi theo, không khí im lặng đến mức cực đoan, tưởng như chỉ cần lắng tai là có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của từng người. Đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề lạ thường.


Một lúc lâu sau, Lận Chính mới như sực tỉnh, hoàn hồn ngẩng đầu lên. Bị ánh mắt chăm chăm của bao người dọa cho giật mình, ông lập tức chắp tay khom lưng, có chút lúng túng:


“Là thần quá chú tâm suy nghĩ, khiến bệ hạ phải lo lắng rồi. Thần xin nhận lỗi.”


Quý Cảnh Lẫm khoát tay, giọng không kiên nhẫn: “Được rồi, nói thẳng kết quả đi.”


“Vâng.”


Lận ngự y cũng không vòng vo, dứt khoát nói rõ: “Mạch tượng của Hoàng hậu nương nương xác thực cho thấy dấu hiệu song thai. Hai mạch đều vững vàng, sức sống mãnh liệt, cho thấy thai nhi phát triển rất tốt.”


Nghe vậy, cả Quý Cảnh Lẫm lẫn Tạ Vân đều hơi sững lại.


Tạ Vân đương nhiên biết khả năng có song thai là có, nhưng khi chính miệng ngự y xác nhận, vẫn không khỏi chấn động trong lòng.


“Vậy bụng ta… không tính là lớn lắm, là do thời gian mang thai chậm hơn bình thường sao?” Nàng hỏi lại, trong giọng mang chút nghi hoặc.


Lận ngự y mỉm cười gật đầu: “Thưa phải. Có thể là thời điểm thụ thai hơi lệch so với dự đoán ban đầu. Cũng có thể do cơ địa của Hoàng hậu đặc biệt, nên dấu hiệu biểu hiện ra ngoài chậm hơn thường lệ.”


Ngụ ý là, việc bụng chưa lớn rõ ràng không đáng lo.


Nói đến đây, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn: “Nhưng vì là song thai, thân thể Hoàng hậu tất nhiên sẽ vất vả hơn nhiều. Sau này phải chú ý tĩnh dưỡng, ăn uống điều độ, không nên mệt mỏi, càng không được để tinh thần chịu kích động.”


Tạ Vân khẽ gật đầu, lòng thầm ghi nhớ. Quý Cảnh Lẫm thì chỉ nhíu mày thật chặt, như thể đang suy tính điều gì sâu xa hơn.


Vì hắn biết rõ, việc nàng mang song thai, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một chuyện vui mừng.


Đây là hoàng tự. Là long thai. Mà lại không chỉ một… mà là hai.


Chuyện này, nếu để người khác biết, chỉ sợ sẽ kéo theo không ít gió tanh mưa máu…


Hiện tại bụng nàng tuy trông không khác gì người bình thường, nhưng so với tình trạng thật sự, đối với Hoàng hậu mà nói thì đã là “vô cùng lớn” rồi. Lời Lận ngự y vừa dứt, trong phòng lại càng yên tĩnh hơn cả lúc nãy.


Tạ Vân tròn mắt kinh ngạc, theo phản xạ dùng tay khẽ ôm lấy bụng mình. Song thai… sao?


Chuyện này quả thực đúng là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.


Quý Cảnh Lẫm thì cảm thấy, từ sau khi trọng sinh tới nay, mấy chuyện đủ sức làm lung lay tam quan* của hắn hình như… ngày càng nhiều.


*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.


Trước đây, khi Lận ngự y từng nói có khả năng là song thai, hắn còn lạnh lùng hừ mũi, coi như trò đùa.


Thế mà giờ đây, kết quả xác thực lại đặt ngay trước mắt, hắn hoàn toàn cứng người.


Cảm giác như thể bao nhiêu bản lĩnh tự chủ, lý trí, bình tĩnh thường ngày… đều bị ném ra ngoài cửa sổ hết.


Nhìn hai người đế hậu ngẩn ngơ như tượng gỗ, Lận ngự y liền ho nhẹ một tiếng, mở miệng bổ sung, mà giọng điệu lại mang vài phần ác ý khó tả: “Lúc trước nếu là đơn thai, trong khoảng bốn đến sáu tháng giữa thai kỳ, nếu có phát sinh chuyện phòng the, chỉ cần nhẹ nhàng một chút thì cũng không sao.”


“Nhưng giờ là song thai rồi… Vậy thì phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được có chút kích động nào.”


“Sau này, vi thần sẽ đích thân đến chẩn mạch mỗi ngày để đảm bảo thai khí an ổn, giúp Hoàng hậu nương nương bình an sinh nở.”


Tạ Vân: “…”


Quý Cảnh Lẫm: “…”


Cả hai người bọn họ trước nay đều chắc mẩm rằng cái thai lần này là một nam hài, hơn nữa chỉ có một đứa. Bây giờ đột nhiên biến thành song thai, cái cảm giác vừa mừng rỡ vừa hoang mang ấy, thật sự khiến người ta không biết nên phản ứng thế nào cho phải.


Một lúc lâu sau, Quý Cảnh Lẫm đột nhiên bật cười ha ha, vui sướng đến mức lập tức ôm chầm lấy Tạ Vân vào lòng, vừa cẩn thận vừa dịu dàng đỡ nàng ngồi xuống ghế.


Lúc này hắn mới dịu dàng nói: “Ngươi bây giờ mang song thai, nhất định không thể sơ suất chút nào đâu.”


Nói rồi, hắn xoay người lại, nhìn về phía Lận Chính, dặn dò: “Vậy thì phiền ngươi viết rõ tất cả những điều cấm kỵ ra giấy, trẫm sẽ công bố rộng rãi, để người trong cung tuyệt đối không được làm ẩu, phải tuân theo nghiêm ngặt.”



Chuyện này vốn là trách nhiệm của hắn, một khi Hoàng đế đã mở lời, Lận ngự y cũng không dám chậm trễ.


Hắn lập tức mở hòm thuốc bên người, từ trong lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, hai tay dâng lên.


“Mấy ngày nay vi thần đã sớm bắt đầu tổng hợp và chỉnh lý lại, giờ xin trình lên cho Bệ hạ và Nương nương xem trước.”


Một bên, tổng quản thái giám bước tới tiếp nhận.


Quý Cảnh Lẫm liền dịu dàng an trí Tạ Vân cho thật ổn thỏa xong, lúc này mới đứng dậy ra ngoài, ý bảo Lận ngự y đi cùng hắn. Rõ ràng là muốn bàn riêng thêm vài điều.


Chờ khi đã vào đến tiền điện, mỗi người an vị theo thứ bậc, Quý Cảnh Lẫm mới trầm ngâm mở lời: “Trên đời này…”


Hắn thoáng ngập ngừng, như đang loay hoay tìm cách diễn đạt. Sắp xếp lại câu chữ trong đầu, lúc này hắn mới chậm rãi nói tiếp: “Có khả năng… vốn là song thai, nhưng về sau lại biến thành đơn thai hay không?”


Vấn đề này rõ ràng hơi “vượt khuôn”, khiến Lận Chính ngẩn người ra một thoáng. Chớp mắt một cái, ông mới từ tốn trả lời: “Trong y thư cổ từng có ghi chép: Nếu song thai mà một trong hai thai nhi phát triển không tốt, thì theo thời gian sẽ dần teo lại, rồi bị thai nhi còn lại hấp thu mất. Bởi vậy, đúng là có khả năng song thai biến thành đơn thai.”


“Chỉ là… vì vi thần chưa từng trực tiếp chứng kiến, nên không thể hoàn toàn khẳng định.”


Nghe đến đó, Quý Cảnh Lẫm cảm thấy đầu óc có chút bối rối. Hắn phất tay ra hiệu, Lận Chính lập tức khom người lui ra.


Hắn biết lần này là thật sự mang song thai. Nhưng tâm tình của hắn lúc này lại vừa mừng vừa lo, đến chính hắn cũng không rõ rốt cuộc là kinh hãi nhiều hơn, hay là vui sướng nhiều hơn.


Thậm chí, trong khoảnh khắc đó… hắn chợt nảy sinh một chút hoài nghi với chính bản thân mình.


Kiếp trước rốt cuộc là thực sự tồn tại, hay chỉ là một giấc mộng hỗn loạn của riêng hắn?


Những điều tưởng như chắc chắn, đến hiện tại lại liên tiếp xảy ra biến số. Quý Cảnh Lẫm lặng lẽ đứng bên khung cửa, ánh mắt trầm mặc nhìn về phương xa, trong lòng mơ hồ rối loạn.



Trong khi đó, ở nội điện, Tạ Vân cũng đang thất thần. Ánh mắt nàng dán chặt lên bức bình phong có vẽ cảnh trẻ con đang nô đùa, đôi mắt ngẩn ngơ như bị hút vào đó.


Bức bình phong ấy vốn dĩ vẽ cảnh tùng hạc trường xuân, tượng trưng cho phúc thọ và cát tường. Nhưng từ khi nàng mang thai, vì quá yêu thích hài tử, nàng đã đặc biệt cho người thay đổi tranh thành hình mấy tiểu đồng vui đùa, mang lại cảm giác ấm áp gần gũi hơn.


Nàng vô thức đưa tay khẽ xoa bụng. Trong này… lại là hai đứa trẻ sao? Chuyện này thật sự khiến nàng vừa kinh ngạc vừa xúc động không nói nên lời. Niềm vui này… tựa như món quà bất ngờ trời cao ban tặng.


Nếu là long phượng thai thì càng tốt… một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ trọn vẹn. Đời này có thể có được một đôi như thế… chẳng phải là mãn nguyện rồi sao?


Dù chuyện vui vừa đến, nhưng cả Hoàng đế và Hoàng hậu lại chẳng mấy tỏ ra vui mừng. Sự trầm lặng giữa hai người khiến cả những kẻ hầu hạ xung quanh cũng chẳng dám thở mạnh, ai nấy đều răm rắp, dè chừng như ve sầu ngủ đông, không khí trong cung tĩnh lặng đến ngột ngạt.


Thạch Lựu – sau lần bị phạt trước đây – đã thông minh ra không ít. Dù có vài lời muốn khuyên, nhưng nàng ta không dám tùy tiện tự quyết, chỉ đành im lặng, nhẫn nhịn.


Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, cả Vị Ương Cung lẫn Tử Thần Cung đều chìm trong không khí yên lặng nặng nề.


Các phi tần khác trong cung dù chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng cũng đủ nhạy để biết lúc này không nên tùy tiện ra mặt. Ai nấy đều ngoan ngoãn thu mình, tuyệt không dám làm gì khiến đế hậu phật ý.


Chỉ có một người là ngoại lệ.


Trinh Quý nhân. Nàng ta thật sự đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.


Những ngày gần đây, sắc vóc của nàng sa sút nghiêm trọng. Làn da từng trắng ngần như ngọc đã mất đi vẻ mịn màng, vóc dáng uyển chuyển cũng không còn. Vẻ đẹp thanh khiết tự nhiên, từng là niềm kiêu hãnh của nàng ta… giờ đang dần tan biến.


Ngón tay nàng ta gầy khẳng, da khô như héo úa, không còn lấy một giọt linh tuyền để duy trì sinh khí.


Không còn cách nào khác, nàng ta đành thu hồi toàn bộ số linh tuyền từng ban cho hai cung nữ thân cận, Tuyết Nhạn và Thu Nhạn.


Khi phát hiện cả hai vẫn giữ nguyên số linh tuyền ấy, chưa hề đụng tới, nàng vừa thầm may mắn, vừa tức giận đến nghiến răng. Trong lòng sục sôi phẫn nộ, chỉ hận không thể lột da xé thịt hai người kia ngay lập tức.


Nhưng hiện tại, trong tay nàng ta chẳng còn ai để sai khiến. Hai kẻ kia dù bị giận lây, vẫn là người duy nhất nàng ta có thể trông cậy, đành phải gượng mà chịu đựng.


Điều nàng ta không biết là, có những việc có thể nhẫn nhịn trong một lúc, nhưng không ai có thể nhẫn nhịn suốt cả đời.


Cuộc sống sau này của nàng ta, e rằng… sẽ chẳng khác gì địa ngục trần gian.


Trong tay Trinh Quý nhân chỉ còn lại một ít linh tuyền cuối cùng. Nàng ta biết, mình nhất định phải tận dụng phần còn sót lại đó để “thu dọn” lại bản thân thật hoàn hảo, sau đó khiến Hoàng đế phải yêu nàng ta say đắm, từ đó từng bước bước l*n đ*nh cao quyền sủng.


Trong suốt quãng thời gian không gặp mặt ai, nàng ta đã tự nhốt mình trong cung, ngày đêm chăm chút sắc vóc không ngừng. Cuối cùng cũng khiến dung mạo của bản thân trở về thời kỳ đỉnh cao xinh đẹp nhất.


Hôm nay đang là giữa hè, nàng ta cố tình chọn một bộ váy màu bạc hà xanh mát, sắc màu dịu dàng, thanh thoát, vừa nhìn đã khiến người cảm thấy thoải mái dễ chịu.


Tay cầm một chiếc quạt tròn vẽ hoa lan, Trinh Quý nhân chậm rãi, tao nhã tiến về phía Ngự Hoa Viên. Mọi chuyện đã được nàng tính toán từ trước. Sau khi hạ triều, Hoàng đế thường không vội rời đi, mà sẽ cùng Hoàng hậu tản bộ trong vườn, đến khi mặt trời lên hẳn mới rời khỏi.


Dọc đường uốn lượn giữa Ngự Hoa Viên, nàng đi như thể đang thưởng hoa ngắm cảnh, nhưng thực chất là đợi thời cơ.


Linh tuyền đã giúp da thịt nàng ta trắng mịn trở lại, nên dù đi dưới nắng cũng không sợ bị sạm đen. Ngược lại, ánh nắng còn khiến hai má nàng ta ửng hồng lên tự nhiên, càng thêm phần mê người.



Chiếc váy rộng tung bay theo gió, tà váy khẽ động như cánh bướm mềm mại, nhẹ nhàng. Tư thế té ngã ấy, từng góc độ đều được nàng khéo léo tính toán kỹ càng, để phô bày trọn vẹn vẻ yếu đuối, mong manh không nơi nương tựa của mình.


Tạ Vân trông thấy, lập tức cong môi, dùng khuỷu tay huých nhẹ Hoàng đế, cười nói: “Xem kìa, mỹ nhân của ngài ngã rồi đấy.”


Quý Cảnh Lẫm: “…”


Cái gì mà “mỹ nhân của ngài” chứ? Ngày thường hắn còn chẳng gặp Trinh Quý nhân nhiều bằng Hoàng hậu.


Thật là, nếu muốn quy tội thì đâu thiếu cớ.


Trinh Quý nhân nằm đó hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu thế nào là tâm như tro tàn.


Mỗi một giây trôi qua đều dài như cả thế kỷ, nàng ta dán sát tai nghe, cố bắt lấy một chút động tĩnh. Nhưng tuyệt nhiên, không có, chẳng hề có một chút phản ứng nào từ phía Hoàn đế.


Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người Đế hậu tay trong tay vừa đi vừa nói cười vui vẻ, hoàn toàn xem nàng ta như không khí.


Nàng ta cắn môi, liếc mắt ra hiệu cho Tuyết Nhạn.


Tuyết Nhạn lập tức hiểu ý, không nói không rằng, nhẹ nhàng kéo tay áo xuống, rồi cúi người nắm lấy cổ chân mảnh mai của chủ tử, khéo léo kéo vớ cẩm xuống một chút, để lộ ra mu bàn chân trắng mịn như tuyết.


Dưới ánh nắng sớm rực rỡ, làn da mịn màng như ngọc ấy ánh lên thứ ánh sáng trong suốt, còn tinh khiết hơn cả bạch ngọc thượng hạng.


Đáng tiếc…


Quý Cảnh Lẫm vẫn chẳng buồn liếc nhìn, chỉ lạnh nhạt bước ngang qua.


Tà áo màu xanh lam vung nhẹ trong gió, đúng lúc tạt ngang qua mặt nàng một cái “bốp” đánh thẳng vào má, vô cùng đau rát.


Tạ Vân ngoái đầu lại, giọng lười biếng mà thản nhiên phân phó: “Trinh Quý nhân bây giờ sống tiết kiệm như vậy, sau này tăng cho nàng thêm một phần vật tư, coi như khích lệ. Ngoài ra, mấy vị quý nhân trong cung, xiêm y của họ, bảo nàng giặt sạch hết đi.”


Vừa dứt lời, lập tức có mấy mama bước lên, cung kính cúi đầu, chuẩn bị đi chấp hành mệnh lệnh.


Quý Cảnh Lẫm buồn cười lắc đầu, khẽ chạm ngón tay vào chóp mũi nàng, cười mắng:


“Lại bày trò.”


Tạ Vân nhẹ thở ra, cũng bất đắc dĩ. Mạng người thì nàng không nỡ động tay, lại còn phải tích phúc cho hài tử trong bụng, nàng không thể gieo nghiệp quá nặng.


Vậy nên, thương thân hay thương tâm, cũng đành chọn một thứ ít ác nghiệt hơn.


Để Trinh Quý nhân đi giặt quần áo cho mấy vị quý nhân khác. Sau chuyện này, đảm bảo nàng ta chẳng dám ngẩng đầu nổi trong cung.


Ai bảo dám trắng trợn đến trước mặt nàng câu dẫn hoàng đế? Quả thật, lá gan không nhỏ.


Đó chẳng khác gì công khai "đào tường" của nàng, còn vả mặt nàng một cái rõ to.


Thế nên, lần giao đấu ngầm này, Tạ Vân thắng.


Ngay sau đó, trên giao diện hệ thống, cái thanh tiến độ đếm ngược mà nàng chờ đợi đã chậm rãi đầy lên.


Nàng lại có thể rút thưởng rồi!!


Không biết lần này sẽ ra thứ gì?


Mấy lần trước rút được bao nhiêu thứ tốt, nàng còn nhớ rõ cảm giác kỳ diệu ấy. Lần này lại càng thêm mong đợi.


Nàng vẫn chưa từng rút được Tẩy Tủy Quả. Khi còn tưởng là đơn thai, có hay không cũng không quá quan trọng. Nhưng hiện giờ là song thai… thì Tẩy Tủy Quả trở nên vô cùng cần thiết.


Nghĩ đến đây, nàng lập tức click mở giao diện trúng thưởng. Vừa nhìn vào, lập tức sững lại.


Không có Tẩy Tủy Quả.


Nhưng… lại có Thai Linh Phúc Đan và Vượng Nhũ Đan.


Tạ Vân: “…”


Tạ Vân nhắm mắt lại, nhấn nút rút thưởng mà không do dự. Thật sự, thứ nào nàng cũng cần, chẳng thể kháng cự nổi.


Thai Linh Phúc Đan có thể cung cấp đầy đủ dưỡng chất trong suốt thai kỳ, còn Vượng Nhũ Đan thì càng lợi hại.  Vừa uống vào, nàng sẽ như hóa thân thành “bò sữa”, nuôi bảo bảo căng tròn mập mạp, không thiếu chút gì.


Lần này nàng chẳng buồn hô câu khẩu lệnh "mở thưởng!", chỉ lười biếng click mở gói đại lễ, ngồi nhìn phần thưởng lần lượt nhảy ra như mở quà sinh nhật.


Vừa thấy tên đan dược, nàng gật đầu hài lòng.


Không phải Tẩy Tủy Quả nàng mong ước, nhưng Vượng Nhũ Đan cũng rất hữu ích — không bằng bảo vật chí cao, nhưng tuyệt đối là thứ thiết yếu hiện giờ, thuộc dạng “có càng nhiều càng tốt”.



Quan trọng hơn, lần rút thưởng này ngoài việc hoàn thành tiến độ, hệ thống còn tặng nàng thêm 50 điểm tích phân.


Tích lũy từ mấy ngày làm nhiệm vụ trước đã có sẵn 46 điểm, cộng thêm lần này… tổng cộng đã đủ 96 điểm!


Chỉ thiếu có 4 điểm nữa là có thể đổi phần thưởng lớn trong cửa hàng hệ thống rồi!


Quả thực là một niềm vui to bằng cả cái bụng bầu!


Tạ Vân nhìn con số tích phân, chỉ thấy lòng lâng lâng, có chút không thể tin nổi.


Từ khi nhập cung đến nay, danh nghĩa là mẫu nghi thiên hạ, sản nghiệp vô số, vàng bạc châu báu chất đầy kho, nhưng nàng tiêu được mấy đồng?


Phải tỏ ra đoan trang liêm khiết, có tiền cũng không thể hoang phí. Vàng bạc của nàng, người ta đếm thay, người ta giữ thay, ngay cả mua cái kẹp tóc cũng phải cân nhắc ánh mắt thiên hạ.


Nhưng tích phân thì khác.


Tích phân là tiền riêng!


Tiêu thế nào, tiêu bao nhiêu, đều là việc của nàng, không ai quản, không ai biết!


Quả thực… đúng là cảm giác giàu có thật sự, không cần che giấu.


Chỉ cần vài lần như vậy nữa, nói không chừng… nàng thật sự có thể đổi được một viên Tẩy Tủy Quả thần kỳ kia!


Đặc biệt là... lần này còn xóa được khoản nợ với hệ thống, khiến lòng nàng như nở hoa giữa tiết xuân. Trước giờ nàng chưa từng thiếu nợ ai bao giờ, nay lại mang danh “con nợ” của cái hệ thống chết tiệt kia, nghĩ đến là khó chịu cả ngày.


Nợ người thì có thể trốn, nhưng nợ hệ thống thì… quả thật ăn không ngon, ngủ không yên.


Giờ thì tốt rồi, một lần trúng thưởng xịn xò, không chỉ lời to mà còn trả sạch nợ, đúng là chuyện tốt liên tiếp kéo đến!


Ánh mắt nàng liếc về phía Trinh Quý nhân đang bị ma ma kéo đi, dáng vẻ chật vật chẳng khác gì con gà ướt sũng.


Tạ Vân nghiêng đầu, ánh mắt hơi híp lại, chậm rãi nhìn sang Quý Cảnh Lẫm từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc không nói.


Nàng mỉm cười, giọng mềm mại nhưng lại ẩn chứa chút trêu chọc: “Bệ hạ, nếu người hối hận… thì còn kịp gọi nàng ấy quay lại đó.”


Quý Cảnh Lẫm khẽ liếc sang nàng, ánh mắt sâu như nước, không rõ đang suy nghĩ gì.


Tạ Vân cong môi, nụ cười càng thêm giảo hoạt: “Dù sao cũng là một tiểu mỹ nhân mê người mà.”


Giọng nói vừa rơi xuống, nàng còn cố ý nhấn nhá từ “mê người”, sắc mặt như cười mà không cười.


Quý Cảnh Lẫm “à” một tiếng, động tác chậm rãi như thể đang thực sự suy tính, trông cứ như định quay người bước theo, ban ân đặc xá cho Trinh Quý nhân.


Tạ Vân lập tức cứng đờ cả cổ. Cả người nàng trong nháy mắt liền không được ổn lắm.


Nhưng vẫn cố chống đỡ, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lên đập nhẹ vào tay Thạch Lựu, rồi không thèm quay đầu lại mà sải bước đi thẳng về phía trước.


Dáng vẻ như thể đang nói: Ngươi dám quay lại, ta liền cho ngươi ngủ đất luôn đêm nay!


Quý Cảnh Lẫm khẽ lắc đầu, cười bất đắc dĩ.


Dạo gần đây, tính tình nàng ấy càng lúc càng "lớn", đến mức dám hừ lạnh với cả hắn. Phải nói là… thật có bản lĩnh.


Nghĩ đến đây, khóe môi hắn lại vô thức cong lên, nụ cười dịu dàng lan tỏa như nước ấm.


Hắn không sợ Hoàng hậu nổi giận với mình. Chỉ sợ... nàng một lời cũng chẳng buồn nói, lạnh nhạt đến mức không thèm liếc hắn lấy một cái.


Nhìn theo bóng dáng nàng phía trước, trong mắt hắn hiện lên một tia trầm tư.


Giờ bụng nàng vẫn chưa lớn lắm, nhưng vòng eo đã dày lên không ít, chẳng còn nét nhẹ nhàng uyển chuyển như thuở thiếu nữ.


Ấy vậy mà trong mắt hắn, đây vẫn là dáng hình mỹ lệ nhất trần gian. Chỉ tiếc… Tạ Vân lại chẳng hề hay biết.


Nàng cứ chậm rãi đi phía trước, không nhanh không chậm, ra vẻ như đang thong dong dạo bước ngắm cảnh.


Nhưng thật ra trong lòng thì tức đến phát nổ.


Chờ mãi chẳng thấy Quý Cảnh Lẫm đuổi theo, nàng cảm thấy cơn giận mình… cũng chẳng biết bắt nguồn từ đâu, nhưng đã nổi lên thì muốn dằn xuống cũng không được.


Tạ Vân khẽ thở dài, cố làm như không có gì, tiếp tục bước đi.


Dù gì đi nữa, nàng là người kế nghiệp chủ nghĩa xã hội, không thể thua khí thế được!


Một lát sau, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.



Cảm giác ấy… vừa ấm áp vừa khô ráo, như nước suối mùa xuân vỗ về, xua tan mọi phiền muộn trong lòng nàng.


Chỉ một động tác đó thôi, mọi bực bội như tan biến hơn phân nửa.


Tạ Vân tuy mềm lòng, nhưng ngoài mặt vẫn hậm hực.


Nàng giơ tay xoa xoa lưng, làm bộ làm tịch nửa thật nửa đùa, nghiêng đầu, híp mắt hỏi: “Ồ… sắp xếp xong cho tiểu mỹ nhân của ngài rồi à?”


Quý Cảnh Lẫm bật cười, ánh mắt mang theo ý cười sâu kín, nắm tay nàng càng chặt hơn: “Tiểu mỹ nhân của trẫm từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng. Nếu nói còn có ai khác… thì chẳng khác gì vu cho trẫm tội còn oan uổng hơn cả Đậu Nga!”


Nói đoạn, hắn khẽ cúi người, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, gương mặt mang theo nụ cười chân thật khiến người ta không thể tức giận nổi.


Tạ Vân phồng má tức giận, nhìn Quý Cảnh Lẫm bằng ánh mắt oán trách. Trong lòng nàng, con heo nhỏ cũng hùa theo chủ, ra vẻ hầm hầm trừng mắt với hoàng đế, trông như một cục tức nhỏ xíu đang sôi lên.


Tiếc là con vật này mập quá, đến nỗi cái mũi ngắn ngủn sắp chìm luôn vào mặt, dáng dấp thì dữ tợn chẳng thấy đâu, chỉ thấy buồn cười.


Quý Cảnh Lẫm nắm tay nàng, thong thả bước đi, vừa đi vừa trêu ghẹo: “Cũng không phải trẫm chọn con này, mà heo con này đúng là phải giảm béo rồi. Mập đến mức thế kia thì có khỏe cũng vô ích.”


Hắn còn không quên chọc chọc vào bụng mập ú của nó, cười cười: “Nhưng béo cũng có lợi… đến lúc đó, đủ làm nguyên bàn tiệc.”


Tạ Vân liếc hắn một cái, cuối cùng nhịn không được bật cười.


Nàng đưa tay xoa đầu con heo nhỏ, con này từ đầu đến cuối cũng chỉ lớn bằng bàn tay, muốn ăn thì cũng chỉ đủ... dọn cho vui mắt.


Giữa ánh nắng sớm, hai người tay trong tay, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ. Không khí dịu dàng, hòa thuận đến mức khiến người khác phải ghen tị.


Nhưng cũng vì thế, ngày tháng của Trinh Quý nhân lại càng trở nên khó sống.


Sáng sớm ngày rằm, là lúc các phi tần trong cung phải đến vấn an hoàng hậu.


Tạ Vân vốn nghĩ, chuyện hôm trước xử phạt nặng như thế, Trinh Quý nhân thể nào cũng sẽ kiếm cớ cáo bệnh không đến, để tránh mất mặt.


Ai ngờ vừa bước chân vào đại điện, nàng đã thấy Trinh Quý nhân tươi cười rạng rỡ, còn đang vui vẻ kéo mấy tiểu cung nữ chơi đùa, chẳng có vẻ gì là vừa bị giáng đòn cả.


Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là, mấy vị tiểu quý nhân xung quanh nàng ta, ai nấy đều giữ lễ phép đoan trang, không một ai tỏ thái độ khinh miệt hay lạnh nhạt.


Mọi người cư xử hòa nhã đến kỳ lạ, giống như giữa họ chẳng hề có hiềm khích gì.


Tạ Vân cau mày. Chuyện này… không bình thường chút nào.


Từ trước đến nay, Trinh Quý nhân vốn nổi tiếng là người ỷ vào nhan sắc để được sủng ái, luôn khiến các phi tần khác ganh ghét. Nhất là mấy tiểu quý nhân kia, sớm đã xem nàng ta như cái gai trong mắt.


Thế mà bây giờ, cả bọn lại có thể ngồi cùng một chỗ, cười nói vui vẻ? Hòa thuận đến khó tin?


Tạ Vân không hỏi gì, nhưng trong lòng đã ngấm ngầm nghi ngờ.


Ở hậu cung, nữ nhân nào cũng phải học cách giấu kín cảm xúc. Vui hay buồn, tức giận hay đắc ý, đều không thể hiện ra ngoài.


Nếu không biết che giấu, thì sớm muộn cũng sẽ là người đầu tiên bị nhắm đến.


Tạ Vân đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện hôm nay Quý phi không có mặt. Không trách được vừa nãy không ai hồ hởi ra nghênh đón nàng, trong phút chốc yên tĩnh lạ thường, khiến nàng có phần không quen.


Nàng nghiêng đầu hỏi thạch lựu bên cạnh: “Quý phi có xin nghỉ trước không?”


Thạch Lựu nhìn sang quả vải đứng bên, thấy nàng kia cũng khẽ lắc đầu, lúc này mới nhỏ giọng đáp: “Không có, nương nương.”


Chuyện này quả thật khác thường.


Quý phi xưa nay hành sự chu toàn, rất biết giữ lễ nghi, chưa từng vắng mặt không lý do trong những dịp như thế này.


Phải biết rằng, trong tứ đức của nữ nhân, chữ "Quân" cũng bao gồm người đứng đầu hậu cung như Hoàng hậu nàng. Vô cớ không đến thỉnh an, về lý là có thể luận tội.


Tạ Vân hơi chau mày, khẽ dặn dò: “Phái người đi xem thử là có chuyện gì. Nếu thật sự có khó xử gì, thì hỗ trợ một chút cũng không sao.”


Nàng nói nhỏ với Thạch Lựu, lúc này trong lòng đã không còn hứng thú ngồi xem trò vui như ban nãy nữa.


Bởi lẽ trong lòng nàng, Quý phi đã không còn là người ngoài, mà là bằng hữu. Có chuyện gì xảy ra, tự nhiên cũng sẽ thấy lo lắng.


Thấy quả vải nhận lệnh lui xuống, nàng mới hơi yên tâm.


Đúng lúc ấy, Hiền phi mỉm cười mở lời, giọng nói dịu dàng mà ngọt như mật: “Hoàng hậu nương nương, mấy hôm trước có kể chuyện hồ ly yêu và thư sinh, thiếp thân vẫn còn nhớ mãi. Hôm nay thiếp có một chuyện xưa cũng thú vị không kém, gọi là ‘báo ân’, không biết nương nương có muốn nghe thử không?”


Ánh mắt nàng cong cong, vẻ mặt như nói: "Ngài mà muốn nghe, thiếp liền kể ngay."


Cái điệu bộ ấy khiến Tạ Vân không nhịn được cười khẽ.


“Nếu là chuyện xưa.” Nàng gật đầu: “Vậy kể thử xem nào.”


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 32
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...