Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 31

99@-

Suy nghĩ một hồi, Tạ Vân liền lựa lời, nửa thật nửa giả mà đáp: “Mơ thấy kiếp trước ư? Vậy chẳng khác nào hoàn hồn rồi. Chỉ là thỉnh thoảng mơ thấy cảnh ta và ngài… ở bên nhau nhưng theo cách rất khác. Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều quá, nên đêm đến mới mơ thấy thôi.”


Vừa nói, nàng vừa tiện tay nắm lấy lỗ tai của con heo con lười ăn mê ngủ kia, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, chẳng có mấy phần nghiêm túc.


Con heo này chẳng khôn lên được mấy, đầu thì tròn vo, bụng thì càng tròn hơn, bốn chân ngắn tũn như bị trời sinh lười biếng vậy.


Nghe nàng nói xong, Quý Cảnh Lẫm hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí mang theo chút dò xét dẫn dắt: “Ví dụ như… mộng thấy gì?”


Tạ Vân ngáp một cái, rồi lại đưa tay xoa mũi, đến lúc này mới ra vẻ có chút hứng thú mà kể: “Hầy… ngài nói xem có kỳ quái không, mang thai rồi, cái gì cũng mơ, vậy mà vẫn mơ thấy…”


Nói đến đây, thần sắc nàng chợt ảm đạm hẳn xuống, cắn môi, giọng điệu mang theo chút thất vọng: “Trong mộng kia, một trận hỏa hoạn… lớn lắm…”


Nghe đến chữ “hỏa”, sắc mặt Quý Cảnh Lẫm lập tức cứng đờ lại.


Ký ức như dòng nước đổ về, khi đó hắn đang bận rộn lo việc binh sự, đã rất lâu không để mắt đến chuyện hậu cung.


Cũng chính lúc ấy… mới để xảy ra tai họa.


Hắn khẽ thở dài, như thể mang theo nỗi hối hận từ tận đáy địa ngục, vừa nặng nề vô hạn, lại dường như cũng có chút buông lỏng: “Còn mơ thấy gì nữa?”


Tạ Vân lắc đầu: “Có một vài giấc mộng, tỉnh dậy là quên luôn, chỉ có trận hỏa hoạn kia là quá mức kinh hoàng, khiến thần thiếp hoảng sợ trong lòng, nên mới nhớ rõ đến vậy.”


Trong chốc lát, cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếng gió lùa qua hành lang, phát ra những âm thanh rít khẽ như đang huýt sáo.


“Nếu chỉ là mộng, thì hãy quên nó đi.”


Quý Cảnh Lẫm đưa tay khẽ chạm lên trán nàng, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn giấu điều gì đó nàng không thể đoán nổi.


Tạ Vân lại không để yên cho hắn, mỉm cười thản nhiên mở miệng: “Thần thiếp từng nghe nói, chết cháy trong lửa mà còn mặc hồng y, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán.”


“Tại sao?”


Cổ họng hắn khô khốc, lời nói như vụn vỡ, ba chữ ngắn ngủi lại như tiêu hao toàn bộ sức lực.


“Vì chết trong oan khuất, oán khí quá sâu, quá hung tàn, đến mức trời đất cũng không dung tha.” Tạ Vân nói chậm rãi, giọng mang theo ba phần như đùa giỡn, ba phần hờ hững chẳng để tâm.



Nhưng Quý Cảnh Lẫm thì sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.


Tạ Vân bất chợt nghiêng người, cố tình đưa gương mặt mình sát lại trước mắt hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp, giọng nghịch ngợm: “Ngài cũng tin mấy lời quỷ thần như thế sao?”


Quý Cảnh Lẫm khẽ mím môi, không đáp.


Nói thật, nhìn hắn khó chịu như vậy, trong lòng nàng lại thấy vô cùng sảng khoái.


Trinh quý nhân vốn là nữ phụ trong truyện nữ chủ nghịch tập*, muốn trèo lên cao thì cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng nguyên nữ chủ – Hoàng hậu – lại vô tội biết bao, cuối cùng lại bị nàng ta bức đến mức trở thành vai ác, bị xử lý như một pháo hôi, thậm chí còn chẳng tính là phản diện chính.


(*Nghịch tập: chỉ các nữ phụ “vượt mặt” nữ chính, thường dùng thủ đoạn để chiếm được vị trí trung tâm câu chuyện.)


Đến lúc chết cũng không cho người ta được chết yên lành, cùng Tiêu Thu Mính bắt tay, một kẻ muốn thiêu chết nàng cho xong, một kẻ thì ngoài mặt lừa gạt, trong lòng hiểm độc.


Tóm lại, không ai cho nàng kết cục tử tế.


Nói đến Tiêu Thu Mính, nàng chợt nhớ ra: Hai kẻ đó đã bị sung quân ra Tây Cương rồi, giờ chẳng rõ sống chết thế nào?


Chẳng lẽ đã bám trụ được ở đó, sống tiêu dao tự tại rồi?


Như vậy thì đúng là không thể chấp nhận được. Hôm nay vô tình nghĩ đến, nàng lại thấy ấm ức thay cho nguyên chủ.


Thời gian xuyên qua càng lâu, thân thể càng hoà hợp, cảm xúc của nguyên chủ, nàng lại càng dễ đồng cảm. Nghĩ vậy, nàng định đến tối, lúc Quý Cảnh Lẫm tới, sẽ nhắc đến chuyện đó, để hắn để mắt tới Tiêu Thu Mính một chút. Nếu tên đó chịu khổ, thì nàng sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Ai ngờ liên tiếp mấy ngày, hắn đều không quay lại Vị Ương Cung, chọc cho Tạ Vân cứ phải trợn trắng mắt suốt.


Lúc cần thì tìm mãi không ra người, lúc không cần thì cứ như chó dính người, mlem mlem đứng ngay trước mặt nàng, phát hoảng lên được.


Chỉ là, nàng cũng chẳng có thời gian để giận dỗi chuyện đó lâu. Bởi vì thân phận Hoàng hậu mang theo trách nhiệm đặc thù, nàng lại bắt đầu sa vào một mớ hỗn độn không có kết quả rõ ràng.


Mùa hè tới rồi, người người đều có xu hướng ăn ít, giảm cân, thành ra lượng băng sử dụng lại càng tăng.


Kho băng tích trữ từ trước còn chưa đủ phân cho ba cung chính như Tử Thần Cung, Từ Ninh Cung và Vị Ương Cung, lại còn phải chia thêm cho bốn phi nữa, chia xong thì thật sự chẳng còn bao nhiêu.


Hoàng cung khác với những nơi khác, quy hoạch cực kỳ nghiêm ngặt, mọi thứ đều theo khuôn phép. Nhưng đồng thời, tường vây và ngõ hẻm trong khu phòng lại vô cùng rắc rối, lối đi đâu đâu cũng bị cản trở, chẳng thông suốt chút nào.


Gió muốn vào thì không vào được, mà nóng muốn thoát ra cũng chẳng có đường, thế thì thật sự là đủ khiến người ta muốn ngất xỉu giữa ban ngày.



Trong lúc cấp bách, nàng phải vội vã điều băng từ nơi khác về. Nhưng trời nóng thế này, người ta còn chẳng muốn rời khỏi phòng, nói gì đến chuyện chạy đi nơi xa lấy băng.


Thế là trong chớp mắt, cả kinh thành rơi vào cảnh “băng quý như vàng”, ánh mắt ai nấy đều dán chặt vào kho băng, chỉ chờ dịp phát tài.


Tạ Vân tức đến mức suýt muốn lật bàn, cười lạnh một tiếng, quay sang đám phụ trách thu mua quát: “Nếu các ngươi đều không làm được, thì thôi vậy. Chuyện băng tuyết này, bổn cung tự nghĩ cách!”


Người quản việc thu mua đã quen lo liệu chuyện này, nghe vậy cũng không quá bất ngờ, lập tức cẩn trọng hỏi: “Hoàng hậu nương nương là định dùng tiêu thạch sao?”


Đây cũng coi như là lệ cũ, nhưng là lệ của triều trước, chứ không phải của triều hiện tại.


Tạ Vân gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng vậy. Nếu ngươi đã biết thì chuyện này giao cho ngươi phụ trách.”


Hiện nay băng được tích trữ chủ yếu là từ hồ Đại Minh, mùa đông trước người ta xuống hồ cắt lấy từng khối lớn, rồi mang về bảo quản kỹ càng.


Những hầm băng do quan phủ quản lý, đều là dùng đầu mùa để tích trữ. Về sau, phủ đệ dùng bao nhiêu, người dân buôn bán dùng thế nào, đều phải tính toán dần dần.


Nói cách khác, phạm vi sử dụng rất rộng.


Năm nay băng ít, là vì mùa đông năm trước chẳng lạnh bao nhiêu, có hơi hướng “ấm mùa đông” nên lượng tích trữ cũng ít theo.


Giải quyết xong chuyện này, tâm tình nàng tốt lên không ít.


Tiếc rằng, còn chưa vui được mấy ngày, lại có tin báo: Nhu tần dưới trướng Hiền phi bị bệnh nặng, lời người truyền tin nói khá uyển chuyển, nhưng hàm ý là: sống qua được mùa hè hay không còn khó nói.


Tạ Vân nhíu mày, bình thản hỏi lại: “Thái y kết luận bệnh trạng thế nào?”


Kết luận ghi lại rất rõ: Là do nội cảm phong hàn, cộng thêm nắng nóng bên ngoài, hai luồng khí trái ngược xung đột, khiến cơ thể càng thêm suy yếu. Thuốc đã sắc hết thang này đến thang khác, nhưng hơn nửa tháng trôi qua, chẳng thấy tiến triển.


“Có phát sốt không?”


Tạ Vân cau mày, nếu liên quan đến nóng sốt, nàng cũng có phần trách nhiệm.


Nhưng với thân phận như Nhu tần, số lượng cung nữ chia đến sẽ không ít, tuyệt đối không đến mức không có người quạt mát, sao lại bị cảm nắng?


Chỉ nghe người truyền tin nhỏ giọng đáp: “Nhu tần nương nương không có hiện tượng sốt ạ.”


Nghe vậy, nàng càng thêm nghi hoặc. Trong ấn tượng của nàng, không sốt tức là không phải bị cảm sốt hay viêm nhiễm thông thường, lẽ ra phải dễ chữa hơn mới đúng. Rất có thể bệnh tình của Nhu tần không đơn giản như vẻ bề ngoài.



Ngày hôm ấy, thời tiết đặc biệt oi ả.


Tạ Vân nằm nhoài trên giường nệm ăn trái cây. Giờ nàng đã học được biết điều một chút, để tránh bị người khác nhìn thấy dáng vẻ không ra gì lúc ăn, nên sai cung nhân cắt hoa quả thành từng miếng nhỏ xíu, rồi dùng chiếc thìa bạc nhỏ xinh xắn để xúc ăn, vừa tinh tế vừa giữ ý.


Quả thực là quá mức “sang chảnh”.


Đang ăn vui vẻ, Quý Cảnh Lẫm sải bước đi vào. Tạ Vân ngẩng đầu nhìn, suýt nữa thì không nhận ra nổi.


Hắn… vậy mà để râu! Một hàng râu ngắn, cắt tỉa vô cùng gọn gàng, dáng vẻ cũng rất vừa vặn hoàn hảo.


Nhìn thế nào cũng giống một “văn nhã bại hoại” – ngoài mặt tao nhã, trong bụng đầy sói – kiểu công tử cực soái.


Nàng nhất thời không tiêu hóa nổi hình tượng này, chiếc thìa bạc xúc dưa hấu cũng rớt xuống luôn.


Quý Cảnh Lẫm hơi nghiêng đầu đi, có vẻ cũng hơi ngượng, khẽ khàng cất tiếng khàn khàn: “Trẫm đã gọi ngự y đến bắt mạch bình an cho nàng.”


Cũng coi như lấy lý do để giải thích việc mình đến đây, đồng thời đánh lạc hướng sự chú ý của Tạ Vân.


Tạ Vân biết mình khỏe mạnh, chuyện bắt mạch chỉ là hình thức, không mấy quan tâm. Nhưng trái lại, nàng lại rất có hứng thú với chòm râu của hắn.


“Về sau ngài định để râu thật dài sao?” Nàng dùng hai tay ra hiệu, ước chừng một đoạn thật dài.


Ở thời điểm hiện tại, cái này gọi là "mỹ râu (râu đẹp)". Giữa đám nữ tử thì khoe kiểu tóc, còn giữa nam nhân thì là khoe râu đẹp, cắt tỉa chỉnh tề, dịu dàng mà khí khái. Đây chính là tiêu chuẩn của mỹ nam tử một thời.


Có thể nói là tiêu chí sắc đẹp là điều quan trọng hàng đầu của đám trai đẹp trong kinh thành lúc bấy giờ.


Quý Cảnh Lẫm hơi híp mắt, hình dung dáng vẻ mình nếu để râu dài như thế thật, bất giác có chút thấp thỏm, khẽ hỏi: “Vậy… ngươi có thích không?”


Tạ Vân nghiêng đầu, cười như không cười: “Cái đó thì cũng không sao cả, chẳng mấy khi thấy…"


Còn chưa kịp nói dứt câu, thấy đối phương nhoẻn miệng cười mà ánh mắt lại mang vẻ đe dọa, nàng lập tức không có chút khí phách nào, vội vàng đánh trống lảng: “Dù ngài thế nào, ta cũng thích hết.”


Nói xong còn khẩn trương mím môi, câu nói lấy lệ mà thốt ra lại nghe như có bao nhiêu chân tình.


Chờ mãi vẫn không thấy đối phương đáp lại, nàng len lén liếc sang một cái, chỉ thấy tai Quý Cảnh Lẫm đã hơi đỏ lên, môi mím nhẹ, dáng vẻ rõ ràng là đang… thẹn.


Tạ Vân không nhịn được mỉm cười, đột nhiên cảm thấy hắn như vậy cũng rất đáng yêu. Dù sao cũng chưa đến hai mươi, còn trẻ tuổi như thế, vậy mà suốt ngày ra vẻ già dặn, chững chạc, cố ép mình phải nghiêm chỉnh từng chút.



Đụng chút là ngại, phản ứng vụng về không khác gì đám thiếu niên ngây thơ chưa trải đời, đến mức khiến người ta không nỡ trêu ghẹo thêm.


Quý Cảnh Lẫm quả thật đang có chút bối rối. Cảm giác này hắn chưa từng trải qua. Kiếp trước, quan hệ giữa hắn và Trinh quý nhân vốn đã vặn vẹo, chẳng thể gọi là “cảm tình”.


Còn trước đó nữa, với Tạ Vân của kiếp trước, tình cảm giữa họ thậm chí còn chưa kịp nảy sinh, hắn cũng không quá chú ý.


Trong mắt một hoàng đế, phụ nữ nhiều khi chẳng khác gì vật trang trí: dùng để ngắm, để an bài, vui buồn thế nào cũng chẳng mấy ai quan tâm. Chỉ cần biết lấy lòng, ngoan ngoãn nghe lời, thì có thể giữ lại bên người. Vậy là đủ.


Nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu, hóa ra giữa nam và nữ còn có một thứ gọi là “vi diệu”.


Linh hồn của hắn vốn đã sớm mệt mỏi, trống rỗng. Chỉ có nàng là điểm sáng duy nhất có thể lay động được hắn.


Đang suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên giọng gọi nhẹ nhàng, nhắc nhở: “Hoàng thượng, bên ngoài nắng gắt lắm ạ…”


Đây cũng coi như là nhắc khéo, ngoài kia còn có người đang hứng nắng đứng chờ lâu rồi.


Mùa hè nắng như thế này, đúng là chịu tội thật.


Nghe vậy, Quý Cảnh Lẫm khẽ ho một tiếng, thu lại tất cả những suy nghĩ lãng mạn vừa rồi, sắc mặt cũng nghiêm lại.


Trước đó từng đoán Hoàng hậu có thể đang mang song thai, giờ cũng đến lúc xác minh lại một lượt.


Một lát sau, Lận ngự y quen thuộc được dẫn vào. Tạ Vân ngồi thẳng dậy trên ghế Thái sư, lễ độ mỉm cười, chờ hắn bắt đầu loạt thủ tục rườm rà thường lệ.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm nay còn dài dòng hơn cả những lần trước, ngay cả việc “mỗi ngày đi tiểu mấy lần” cũng phải hỏi cho rõ.


Tạ Vân dạo này đi tiểu hơi nhiều, lần nào cũng phải ghi chép kỹ, khiến nàng thấy như mình bị chẩn đoán chứng "thận hư", nói ra cũng thật xấu hổ.


Mà xấu hổ nhất là, Quý Cảnh Lẫm còn ngồi một bên nghe nghiêm túc vô cùng! Đúng là khiến người ta muốn độn thổ.


Lúc bắt mạch, sau khi thăm hỏi một loạt, Lận ngự y khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu đếm từng đốt ngón tay để tính toán gì đó.


Tạ Vân ngẩn người, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Hắn là thầy bói à?”


“Suỵt.” Quý Cảnh Lẫm nghiêm mặt đáp, ý bảo nàng im lặng.


“…Ồ.” Tạ Vân không dám nói gì nữa.


Chờ đến khi Lận ngự y mở mắt ra, trong mắt Quý Cảnh Lẫm đã ánh lên một tia mong đợi, nhưng sâu đến mức nàng không nhìn ra được rốt cuộc là vui hay buồn.


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 31
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...