Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 35
143@-
Cả sân viện im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió rít qua những rặng cây.
Quý Cảnh Lẫm nhẹ gật đầu, đưa tay để Tạ Vân khoác lấy, rồi mới thản nhiên bước ra ngoài sân.
Lệ Chi nhanh nhẹn tiến lên, lập tức bày sẵn bàn ghế. Tạ Vân ngồi xuống một cách vững vàng, lúc này mới nhìn về phía nhóm người đang quỳ trong sân.
Ngày thường để tiết kiệm, viện này chỉ treo hai chiếc đèn lồng đơn sơ làm vật soi đường. Nhưng hôm nay khác hẳn, vì người quá nhiều, nên đã thắp sáng rực cả sân, ánh đèn chói lọi như ban ngày.
Tạ Vân đảo mắt lướt qua tìm Thạch Lựu và ma ma của mình, vừa nhìn một vòng xong liền tức giận đến siết chặt tay vịn.
Thạch Lựu thì không nói, nhưng cái người ma ma bị bắt kia, nàng không biết tên, cũng không nhớ rõ mặt.
Nhưng bộ xiêm y người đó đang mặc lại là vấn đề. Xiêm y ấy rõ ràng là áo của nàng.
Thạch Lựu luôn kè kè bên cạnh nàng, xiêm y của nàng là thứ nàng nhớ rất rõ, một khi nhìn thấy thì sao có thể nhầm lẫn?
Nàng đặt tên con bé là Thạch Lựu, vốn bởi đặc biệt yêu thích chiếc váy thạch lựu mà nó hay mặc, sắc hồng tươi rực, đẹp đẽ vô ngần, rực rỡ như mây chiều trên chân trời, hoạt bát mà rạng rỡ.
Vậy mà lúc này đây, chiếc váy ấy đã loang lổ vết bẩn. Có cả máu của chính nàng, lẫn dấu vết bùn đất dơ bẩn cọ trên mặt nền lạnh lẽo.
Thạch Lựu nằm úp trên đất, chẳng hề nhúc nhích, trông đến là đáng thương.
Tạ Vân khẽ xua tay về phía Lệ Chi, giọng nói không lớn nhưng đầy sức nặng: “Đưa Thạch Lựu và ma ma cùng đi xuống, chăm sóc cho cẩn thận. Mời y nữ đến xem, đừng để đến lúc sinh bệnh mà chẳng ai hay.”
Lệ Chi đỏ hoe đôi mắt, khẽ "vâng" một tiếng bằng giọng nghèn nghẹn mũi.
Tạ Vân trong khoảnh khắc cũng không kìm được cảm xúc, sống mũi cay cay, vành mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
Quý Cảnh Lẫm dẫu có trăm ngàn chỗ tốt, nhưng cũng không bằng được một điều tốt của Thạch Lựu.
Con bé đó là ngươi có tấm lòng trong sạch, luôn đặt nàng ở vị trí đầu tiên trong lòng. Suốt ngày suốt đêm ở bên nàng, một ngày mười hai canh giờ, hơn nửa thời gian nàng đều nhìn thấy bóng con bé.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu, nàng đã có thể thấy con bé đang đứng bên.
Tình nghĩa như thế, không phải ai cũng có được. Đó không chỉ là trung thành, mà là sự thân thiết, phần tình cảm gắn bó giữa chủ tớ bao năm qua.
Vậy mà hôm nay, vô duyên vô cớ bị tra tấn dã man như vậy, làm sao nàng có thể nhịn được?
Thấy nàng vẫn im lặng không nói, Quý Cảnh Lẫm liền lạnh giọng mở miệng: “Tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hiền Phi vốn đang quỳ sát đất, vừa nghe thấy hắn lên tiếng, đầu gối khẽ nhích lên phía trước một đoạn, sau đó mới ai oán mở miệng: “Thần thiếp bị oan! Vốn đang yên ổn trong cung, lại có cung nhân tới truyền tin rằng Nhu Tần sắp không qua khỏi, bảo thần thiếp đến xem một chút.”
Đi thì đi, xưa nay nàng ta vốn quen chuyện thích nhìn người khác lâm vào cảnh khốn cùng, ai ngờ lần này lại đúng lúc phát hiện một vài chuyện.
Có một tiểu cung nữ bẩm báo, nói tận mắt nhìn thấy Thạch Lựu đổ bột phấn màu trắng vào thuốc của Nhu Tần. Thuốc đang sắc thì thái y đột nhiên nói không muốn kê nữa, phải gọi ngự y khác tới thay.
Nếu không có tật giật mình thì sao lại hoảng hốt như vậy? Rõ ràng là có vấn đề. Vì thế nàng ta mới cho người bắt lại.
Ai ngờ Thạch Lựu và ma ma lại cứng miệng vô cùng, thế nào cũng không chịu nhận tội.
Nàng ta nhất thời tức giận, thủ đoạn có hơi… mạnh tay một chút.
Nhưng khi vừa ngẩng lên, bắt gặp vẻ sắc lạnh trong ánh mắt của Hoàng hậu ngồi trên cao, khí thế bức người, thì giọng nói của Hiền Phi cũng dần dần nhỏ xuống, lộ rõ vẻ chột dạ.
Tạ Vân quả thực chỉ muốn đập cho nàng ta một trận, xem thử trong đầu là bã đậu hay óc heo. Thừa nhận mọi chuyện dễ dàng đến thế, vậy cần gì phải thẩm vấn thêm nữa?
Nhưng điều khiến nàng giận nhất không phải là lời thú nhận ngốc nghếch ấy, mà là gan trời của Hiền Phi, dám tự tiện bắt người trong cung của nàng!
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Nàng đây còn chưa chết, mà đã dám ngang nhiên ra tay với người bên cạnh nàng, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt nàng một cái.
“Vậy tiểu cung nữ kia đâu?” Giọng Tạ Vân lạnh như sương, đôi mắt ánh lên vẻ khinh bỉ.
Hiền Phi thoáng khựng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên ngơ ngác, rồi vội quay sang lướt nhìn khắp đám cung nhân đang quỳ.
Ngó trái ngó phải, nhìn lên nhìn xuống, càng nhìn mặt càng tối sầm, lộ rõ vẻ bối rối.
Tạ Vân nhướng mày, trong lòng đã hiểu rõ, cung nữ kia tám phần là không có ở đây.
“Tên gì?” Giọng nàng sắc như dao cắt.
Hiền Phi theo phản xạ lập tức nói ra một cái tên, vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt của Tạ Vân, sắc mặt nàng lúc này như thể đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Lúc này Hiền Phi mới chột dạ nhận ra bản thân vừa lỡ lời.
Lắp ba lắp bắp, nàng ta đành chữa lại: “Cung nữ ấy… gọi là Cẩm Ôn.”
Một cái tên kỳ lạ như thế, theo lý phải rất dễ tìm. Thế nhưng đáng tiếc, từ trên xuống dưới trong sân viện này, không một ai từng nghe qua có kẻ tên như vậy.
Không ai nhận ra, cũng chẳng ai lên tiếng. Ánh mắt Tạ Vân lạnh lẽo như đóng băng.
Chuyện đến nước này, còn gì không rõ nữa?
Nếu những lời Hiền Phi nói là thật, vậy nàng ta chính là kẻ bị người khác lợi dụng, đẩy ra làm bia đỡ đạn. Nhưng nếu là nàng ta nói dối, thì sự việc phía sau e rằng phức tạp hơn rất nhiều.
Tạ Vân đang trầm ngâm suy xét, thì thấy Quý Cảnh Lẫm khẽ nâng tay.
Một động tác nhẹ nhàng, nhưng lập tức khiến cả sân viện rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Giọng hắn vang lên lạnh như gió mùa đông, từng chữ rõ ràng đến mức gần như có thể khắc vào tim người ta: “Hiền Phi… không còn xứng gọi là hiền. Tước bỏ phong hào.”
Lời vừa dứt, cả sân viện như chìm vào một làn khí lạnh thấu xương.
So với trục xuất khỏi cung, tước bỏ phong hào còn là đòn nặng nề hơn. Đánh thẳng vào danh dự, khiến người sống không bằng chết.
Sắc mặt Hiền Phi lập tức biến đổi. Từ vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên, lập tức tái nhợt như giấy, hoảng hốt hét lên: “Bệ hạ! Thần thiếp một lòng trung thành vì ngài, xin bệ hạ minh giám a! Việc này… Hoàng hậu cũng không thể không liên quan. Nếu không, Nhu Tần tuổi còn nhỏ như thế, sao lại đến nông nỗi này? Bệ hạ! Bệ hạ…”
Lời nói của nàng lộn xộn, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Nàng ta cố tình lôi Tạ Vân vào, muốn kéo nàng cùng chịu tội.
Tạ Vân khẽ nhíu mày. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất ổn, trực giác nói với nàng, chuyện này… có lẽ còn chưa kết thúc.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm lại không buồn nghe thêm lời nào.
Hắn chỉ phất nhẹ tay áo, giọng lạnh lẽo: “Tự ý hành hình cung nhân, tội thêm một bậc. Đuổi khỏi cung.”
Trong cung vốn cấm kỵ tư hình, nhưng lúc nào cũng có kẻ cố tình làm liều. Chúng nghĩ chỉ cần ra tay trước, ép cung nhân nhận tội, đến lúc ấy… dù có dùng tư hình, cũng chẳng còn ai để điều tra.
Chỉ tiếc lần này bị phát hiện quá sớm.
Nếu Tạ Vân không giữ vững nghi ngờ trong lòng, không kịp thời ngăn lại, có lẽ Thạch Lựu đã thực sự bị đánh đến sống không bằng chết.
Một khi đã bị tước bỏ phong hào, từ đây về sau chỉ còn là một tầm thường phi tần, không hơn không kém.
Nàng ta họ Sử, kể từ nay… chỉ có thể xưng là Sử phi.
Một đoàn người khi nãy còn quỳ kín cả sân, giờ phút này đã bị áp giải đi sạch sẽ không còn bóng dáng.
Chỉ trong chớp mắt, Vị Ương Cung lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Tạ Vân không hề có ý định nghỉ ngơi. Nàng khẽ quay người, đi thẳng về phía gian phòng nơi Thạch Lựu đang nằm.
Lệ Chi lúc này đang nhẹ tay bôi thuốc cho Thạch Lựu. Vừa thấy chủ tử đến, nàng giật mình, vội vã đứng dậy định hành lễ.
Tạ Vân liền đưa tay ngăn lại, khẽ lắc đầu thở dài: “Liên lụy đến ngươi… lại phải chịu trận nạn này…” Nói là tai họa cũng chẳng sai.
Khi nãy nàng đã thoáng nhìn thấy vết tích trên người Thạch Lựu, Hiền Phi ra tay quả thật độc ác. Vết bầm tím từ bị véo, cả những dấu móng tay bầm tím khắp nơi, nhìn mà lòng đau như cắt.
Mà loại vết này nếu sâu, sau này rất dễ để lại sẹo.
Là nữ tử, là cung nữ cũng vậy, một thân da thịt là điều quý giá nhất. Nếu thực sự để lại sẹo… về sau phải khổ tâm biết bao nhiêu.
Thạch Lựu lúc này che mặt khóc thút thít, giọng khàn khàn vì đau và ấm ức: “May mà không thương tổn đến khuôn mặt. Chỉ cần nương nương không chê, nô tỳ vẫn nguyện ở bên hầu hạ người cả đời.”
Tạ Vân nghe vậy, lòng chua xót mà dịu xuống, khẽ đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng trấn an: “Ngươi ấy à… Dù có là thương tổn trên mặt đi nữa, thì bổn cung cũng sẽ khiến bọn họ, dù có quay trở lại đi chăng nữa, cũng phải nhìn thấy ngươi vẻ vang đứng ngay trước mặt bổn cung.”
“Tức chết bọn chúng.”
Giọng nàng không cao, nhưng từng chữ đều toát lên một loại lạnh lùng và kiêu ngạo, vừa là an ủi, vừa là hứa hẹn.
Thạch Lựu nghẹn ngào nở nụ cười, nước mắt vẫn còn rơi mà trong lòng như được sưởi ấm.
Nàng nói nghe như bỡn cợt, nhưng đối với Thạch Lựu lúc này lại là sự trấn an lớn nhất, khiến lòng người đang bất an kia cũng được xoa dịu phần nào.
Sau khi xem tình hình của Thạch Lựu xong, Tạ Vân trở về phòng, rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường. Nhưng chỉ vừa đặt lưng, nàng đã không nhịn được mà thở dài.
“Chuyện hôm nay, rốt cuộc bắt đầu từ đâu chứ? Nhu Tần bệnh nặng, vậy mà lại trút giận sang bổn cung. Nói khó nghe một câu, nếu bổn cung thật sự muốn nàng ta chết, cần gì phải tự mình ra tay?”
Chỉ cần nàng khẽ ra một chút ý tứ, khắp hậu cung này sẽ có vô số người tranh nhau mà làm giúp nàng.
Điều khiến nàng thấy đáng buồn hơn, chính là chuyện này… Nhu Tần lại tin.
Nếu không, thì sao trước mặt đại cung nữ lại nhảy nhót hoảng loạn như thế?
Đúng lúc ấy, Quý Cảnh Lẫm xốc lên góc chăn của nàng, thấy nàng có vẻ không định nhường, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc qua. Hắn mới thong thả nằm xuống bên cạnh, nhưng lần này, là nằm trong chăn của nàng.
Mà chăn của nữ nhân, luôn luôn có mùi thơm nhẹ nhàng, mềm mại như chính tính tình của người vậy.
Quý Cảnh Lẫm khẽ cười, giọng trầm thấp vang lên trong đêm yên tĩnh: “Chuyện này có gì khó đoán đâu. Bọn họ không cần ngươi thật sự hạ thủ, chỉ cần khiến trẫm tin rằng ngươi sẽ hạ thủ, thế là đủ rồi.”
Chỉ cần hoàng đế có một tia nghi ngờ, một chút xa cách thì các nàng liền có cơ hội chen vào.
Hậu cung hơn mười mấy phi tần, chỉ cần một người có tâm đố kị, thì những người còn lại sẽ nhanh chóng bị châm ngòi ly gián, không còn yên ổn được nữa.
Tạ Vân hừ lạnh, bực bội mắng: “Tất cả đều tại ngươi.”
Quý Cảnh Lẫm nghe xong không giận, ngược lại còn cười khẽ, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lại, như thể muốn xua đi tất cả phiền muộn của nàng.
“Phải phải phải, đều do trẫm. Ai bảo trẫm... trời trong trăng sáng, mỹ mạo vô song, lại còn ban ân quá rộng rãi chứ?”
Nghe hắn khoe khoang như vậy, Tạ Vân còn thấy thay hắn xấu hổ, nhưng tâm trạng nàng cũng tốt lên không ít. Bất giác bật cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hoàng đế nằm bên cạnh: “Ngủ thì về ổ chăn của ngươi đi.”
Hai người nằm chung một chăn, thật sự… rất khó chịu.
Da thịt kề da thịt, hơi thở kề sát, đúng là khó mà bình tĩnh được.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân vốn cao hơn nữ nhân, chưa kể nhịp tim mạnh mẽ, trên người lại nhiều lông tơ hơn một chút, tóm lại là ở điểm nào cũng khiến người ta không thoải mái.
“Quen rồi sẽ tốt. Ngươi với ta là phu thê, làm gì có chuyện mỗi người một cái chăn mà ngủ?”
Quý Cảnh Lẫm nói một câu rất đúng, mà lại vô cùng… vô sỉ.
Tạ Vân cạn lời. Mới thành thân hồi đầu, hắn cũng không có nói như vậy đâu.
Lúc đó, thỉnh thoảng mới gặp được mặt, mỗi lần gặp đều là vội vội vàng vàng xử lý chính sự, đến bữa cơm chung còn là xa xỉ, nói gì đến ngủ cùng giường?
Thế mà giờ, mọi thứ lại thay đổi đến mức này rồi sao?
Tạ Vân là kiểu người “ngực to nhưng không tham vọng”, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày trong hậu cung, không có dã tâm gì nhiều.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm thì không phải, trong lòng hắn toàn là những khát vọng chưa thành.
Tóm lại, ngủ một chăn với hắn khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên chút nào.
Nếu núi tự tới tìm ta, mà ta lại không muốn núi, vậy thì... ta tự đi bái biệt.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, chui vào trong chăn của hắn luôn.
Vừa mới vì sự cơ trí của bản thân mà vỗ tay thầm khen, thì nàng phát hiện, hắn cũng chui theo vào luôn.
Tạ Vân: “…”
Cái kiểu mập mờ như thế này, rốt cuộc Quý Cảnh Lẫm học từ đâu ra vậy?
Tứ chi hắn thon dài, vừa vặn có thể đem nàng ôm chặt trong ngực, không chừa một kẽ hở. Tạ Vân thầm nghĩ: đợi hắn ngủ rồi, nàng sẽ lặng lẽ rút lui.
Giữ vững niềm tin ấy, nàng tạm thời chịu đựng cảm giác không thoải mái khi bị ôm sát.
Chỉ là... vẫn không thể nào ngủ được. Cảm giác địa bàn của mình bị “xâm lược” khiến nàng cả người mất tự nhiên, không biết nên phản kháng hay thuận theo. Thật sự không biết phải làm gì mới tốt.
Cứ như vậy miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi vô thức thiếp đi.
Nửa đêm, Quý Cảnh Lẫm cảm giác hình như có thứ gì đó quấn lấy hắn, không cách nào giãy ra nổi, như bị rong biển cuốn lấy giữa biển sâu. Lại mơ hồ có cảm giác ngột ngạt đến khó thở, khiến người ta kinh hãi.
Khó khăn lắm mới giãy giụa tỉnh dậy thì thấy tay chân Hoàng hậu đều quấn chặt lấy hắn, giống như tám xúc tu của bạch tuộc, khóa chết hắn không chừa đường lui.
Mà hắn cũng không dám mạnh tay gỡ ra, chỉ có thể nằm đơ như khúc gỗ, ngẩn người một lúc, sau đó bất lực… lại ngủ tiếp.
…
Sáng hôm sau, đến giờ phải lâm triều, mà không gọi Hoàng hậu dậy thì không được.
Bởi vì… nàng vẫn ôm chặt hắn như bạch tuộc không chịu buông.
“Vân Vân.”
“Vân Vân…”
“Vân Vân!”
Gọi ba tiếng mà đối phương chẳng có chút phản ứng nào, Quý Cảnh Lẫm bất đắc dĩ, quyết định sử chiêu cuối gọi dậy, tuyệt chiêu "kêu giường đại pháp", trực tiếp khiến đối phương ngạt thở mà tỉnh dậy.
Tạ Vân bất chợt giật mình, mở to mắt liền thấy gương mặt Quý Cảnh Lẫm ở ngay sát bên, cả người lập tức có chút… không ổn.
Trời ạ.
Nàng còn chưa đánh răng rửa mặt! Trong tình huống này… phải làm sao bây giờ?
Tạ Vân vội vàng mím môi thật chặt, sống chết không để hắn “nếm” được vị sáng sớm của mình.
Quý Cảnh Lẫm vốn chỉ định đánh thức nàng thôi, cũng không có ý làm gì quá đáng. Thấy nàng như vậy, hắn bật cười, chủ động lui về phía sau một chút, lúc này mới mở miệng: “Buông ra được chưa?”
“Cái, à, ờ…”
Tạ Vân lắp bắp đáp, rồi vội vàng gỡ tay chân đang quấn chặt lấy hắn ra, mặt đỏ bừng, chỉ dám lén liếc nhìn Quý Cảnh Lẫm đang đứng dậy khỏi giường.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Tạ Vân còn phải xử lý những vấn đề tồn đọng từ tối hôm qua. Tuy rằng Hiền phi cùng những kẻ liên can đều đã bị xử lý, nhưng trong lòng nàng vẫn không thấy thoải mái, cứ cảm thấy mình bị thiệt nặng một trận, mà lại không được bù đắp xứng đáng.
Nhu Tần vẫn còn thoi thóp thở, ban đầu nàng còn có chút thương cảm, nhưng đến giờ thì nghĩ lại, bị người ta đem ra làm con cờ, ắt hẳn cũng có nguyên do.
Quả nhiên, người đáng thương thường cũng có chỗ đáng giận.
Nghĩ vậy, Tạ Vân liền chậm rãi đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Buổi sáng không quá nóng bức, vận động một chút cũng tốt cho tinh thần.
Nàng phân phó người đi điều tra cung nữ tên là “Cẩm Ôn”, đồng thời điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau. Chuyện này không đơn giản như bề ngoài, vì rõ ràng là có bàn tay đạo diễn phía sau.
Hiền Phi thậm chí còn không rõ mình bắt đầu nảy sinh ý nghĩ kia từ bao giờ, nàng ta tưởng rằng đó là suy nghĩ của chính mình, nhưng sự thật lại khác hẳn.
Tạ Vân chẳng còn muốn bình luận gì thêm về cái sự… ngu xuẩn đó nữa. Nghĩ lại thì cũng phải thôi, một người có thể thản nhiên khiến Trinh Quý nhân mất mặt trước mặt bao người, thì e rằng cũng không phải loại người có nhiều đầu óc.
Trinh Quý nhân...
Nhắc đến đối thủ cũ này, Tạ Vân không khỏi nhíu mày. Đều là người xuyên không, mà đối phương hiện tại lại như đang ngủ đông, sắp sửa mai danh ẩn tích.
Hai ngày trước, khi ban thưởng giò, nghe tiểu thái giám kể lại, Trinh Quý nhân đã ăn hết sạch một lần, hơn nữa còn ăn rất vui vẻ.
Tạ Vân căn bản không tin nổi. Giò ấy mà, ba miếng thì thơm, ăn nhiều thì ngấy tận óc, người bình thường ăn vài miếng là đã không nuốt nổi. Ấy vậy mà Trinh Quý nhân lại có thể cắn răng chịu đựng, sau đó nuốt trọn, như chẳng có gì.
Loại nghị lực ấy, đúng là không thể xem thường.
Vậy nên, trong chuyện lần này, liệu có phải nàng ta cũng tham dự?
Đời trước, Trinh Quý nhân là người chiến thắng sau cùng, tâm kế thủ đoạn nhất định không tầm thường. Nói không chừng chuyện này… cũng có liên quan đến nàng ta.
Nghĩ vậy, sau khi quay về Vị Ương Cung, Tạ Vân liền cho gọi ám vệ tới, khẽ giọng dặn dò:
“Trinh Quý nhân xưa nay nhìn bổn cung với ánh mắt không đúng lắm, các ngươi hãy cẩn thận điều tra một lượt.”
Thủ lĩnh ám vệ khẽ đáp “Tuân mệnh”, rồi lập tức xoay người lui ra.
Chuyện điều tra này, chưa có kết quả trong chốc lát được…
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Cả sân viện im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió rít qua những rặng cây.
Quý Cảnh Lẫm nhẹ gật đầu, đưa tay để Tạ Vân khoác lấy, rồi mới thản nhiên bước ra ngoài sân.
Lệ Chi nhanh nhẹn tiến lên, lập tức bày sẵn bàn ghế. Tạ Vân ngồi xuống một cách vững vàng, lúc này mới nhìn về phía nhóm người đang quỳ trong sân.
Ngày thường để tiết kiệm, viện này chỉ treo hai chiếc đèn lồng đơn sơ làm vật soi đường. Nhưng hôm nay khác hẳn, vì người quá nhiều, nên đã thắp sáng rực cả sân, ánh đèn chói lọi như ban ngày.
Tạ Vân đảo mắt lướt qua tìm Thạch Lựu và ma ma của mình, vừa nhìn một vòng xong liền tức giận đến siết chặt tay vịn.
Thạch Lựu thì không nói, nhưng cái người ma ma bị bắt kia, nàng không biết tên, cũng không nhớ rõ mặt.
Nhưng bộ xiêm y người đó đang mặc lại là vấn đề. Xiêm y ấy rõ ràng là áo của nàng.
Thạch Lựu luôn kè kè bên cạnh nàng, xiêm y của nàng là thứ nàng nhớ rất rõ, một khi nhìn thấy thì sao có thể nhầm lẫn?
Nàng đặt tên con bé là Thạch Lựu, vốn bởi đặc biệt yêu thích chiếc váy thạch lựu mà nó hay mặc, sắc hồng tươi rực, đẹp đẽ vô ngần, rực rỡ như mây chiều trên chân trời, hoạt bát mà rạng rỡ.
Vậy mà lúc này đây, chiếc váy ấy đã loang lổ vết bẩn. Có cả máu của chính nàng, lẫn dấu vết bùn đất dơ bẩn cọ trên mặt nền lạnh lẽo.
Thạch Lựu nằm úp trên đất, chẳng hề nhúc nhích, trông đến là đáng thương.
Tạ Vân khẽ xua tay về phía Lệ Chi, giọng nói không lớn nhưng đầy sức nặng: “Đưa Thạch Lựu và ma ma cùng đi xuống, chăm sóc cho cẩn thận. Mời y nữ đến xem, đừng để đến lúc sinh bệnh mà chẳng ai hay.”
Lệ Chi đỏ hoe đôi mắt, khẽ "vâng" một tiếng bằng giọng nghèn nghẹn mũi.
Tạ Vân trong khoảnh khắc cũng không kìm được cảm xúc, sống mũi cay cay, vành mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
Quý Cảnh Lẫm dẫu có trăm ngàn chỗ tốt, nhưng cũng không bằng được một điều tốt của Thạch Lựu.
Con bé đó là ngươi có tấm lòng trong sạch, luôn đặt nàng ở vị trí đầu tiên trong lòng. Suốt ngày suốt đêm ở bên nàng, một ngày mười hai canh giờ, hơn nửa thời gian nàng đều nhìn thấy bóng con bé.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu, nàng đã có thể thấy con bé đang đứng bên.
Tình nghĩa như thế, không phải ai cũng có được. Đó không chỉ là trung thành, mà là sự thân thiết, phần tình cảm gắn bó giữa chủ tớ bao năm qua.
Vậy mà hôm nay, vô duyên vô cớ bị tra tấn dã man như vậy, làm sao nàng có thể nhịn được?
Thấy nàng vẫn im lặng không nói, Quý Cảnh Lẫm liền lạnh giọng mở miệng: “Tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hiền Phi vốn đang quỳ sát đất, vừa nghe thấy hắn lên tiếng, đầu gối khẽ nhích lên phía trước một đoạn, sau đó mới ai oán mở miệng: “Thần thiếp bị oan! Vốn đang yên ổn trong cung, lại có cung nhân tới truyền tin rằng Nhu Tần sắp không qua khỏi, bảo thần thiếp đến xem một chút.”
Đi thì đi, xưa nay nàng ta vốn quen chuyện thích nhìn người khác lâm vào cảnh khốn cùng, ai ngờ lần này lại đúng lúc phát hiện một vài chuyện.
Có một tiểu cung nữ bẩm báo, nói tận mắt nhìn thấy Thạch Lựu đổ bột phấn màu trắng vào thuốc của Nhu Tần. Thuốc đang sắc thì thái y đột nhiên nói không muốn kê nữa, phải gọi ngự y khác tới thay.
Nếu không có tật giật mình thì sao lại hoảng hốt như vậy? Rõ ràng là có vấn đề. Vì thế nàng ta mới cho người bắt lại.
Ai ngờ Thạch Lựu và ma ma lại cứng miệng vô cùng, thế nào cũng không chịu nhận tội.
Nàng ta nhất thời tức giận, thủ đoạn có hơi… mạnh tay một chút.
Nhưng khi vừa ngẩng lên, bắt gặp vẻ sắc lạnh trong ánh mắt của Hoàng hậu ngồi trên cao, khí thế bức người, thì giọng nói của Hiền Phi cũng dần dần nhỏ xuống, lộ rõ vẻ chột dạ.
Tạ Vân quả thực chỉ muốn đập cho nàng ta một trận, xem thử trong đầu là bã đậu hay óc heo. Thừa nhận mọi chuyện dễ dàng đến thế, vậy cần gì phải thẩm vấn thêm nữa?
Nhưng điều khiến nàng giận nhất không phải là lời thú nhận ngốc nghếch ấy, mà là gan trời của Hiền Phi, dám tự tiện bắt người trong cung của nàng!
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Nàng đây còn chưa chết, mà đã dám ngang nhiên ra tay với người bên cạnh nàng, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt nàng một cái.
“Vậy tiểu cung nữ kia đâu?” Giọng Tạ Vân lạnh như sương, đôi mắt ánh lên vẻ khinh bỉ.
Hiền Phi thoáng khựng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên ngơ ngác, rồi vội quay sang lướt nhìn khắp đám cung nhân đang quỳ.
Ngó trái ngó phải, nhìn lên nhìn xuống, càng nhìn mặt càng tối sầm, lộ rõ vẻ bối rối.
Tạ Vân nhướng mày, trong lòng đã hiểu rõ, cung nữ kia tám phần là không có ở đây.
“Tên gì?” Giọng nàng sắc như dao cắt.
Hiền Phi theo phản xạ lập tức nói ra một cái tên, vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt của Tạ Vân, sắc mặt nàng lúc này như thể đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Lúc này Hiền Phi mới chột dạ nhận ra bản thân vừa lỡ lời.
Lắp ba lắp bắp, nàng ta đành chữa lại: “Cung nữ ấy… gọi là Cẩm Ôn.”
Một cái tên kỳ lạ như thế, theo lý phải rất dễ tìm. Thế nhưng đáng tiếc, từ trên xuống dưới trong sân viện này, không một ai từng nghe qua có kẻ tên như vậy.
Không ai nhận ra, cũng chẳng ai lên tiếng. Ánh mắt Tạ Vân lạnh lẽo như đóng băng.
Chuyện đến nước này, còn gì không rõ nữa?
Nếu những lời Hiền Phi nói là thật, vậy nàng ta chính là kẻ bị người khác lợi dụng, đẩy ra làm bia đỡ đạn. Nhưng nếu là nàng ta nói dối, thì sự việc phía sau e rằng phức tạp hơn rất nhiều.
Tạ Vân đang trầm ngâm suy xét, thì thấy Quý Cảnh Lẫm khẽ nâng tay.
Một động tác nhẹ nhàng, nhưng lập tức khiến cả sân viện rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Giọng hắn vang lên lạnh như gió mùa đông, từng chữ rõ ràng đến mức gần như có thể khắc vào tim người ta: “Hiền Phi… không còn xứng gọi là hiền. Tước bỏ phong hào.”
Lời vừa dứt, cả sân viện như chìm vào một làn khí lạnh thấu xương.
So với trục xuất khỏi cung, tước bỏ phong hào còn là đòn nặng nề hơn. Đánh thẳng vào danh dự, khiến người sống không bằng chết.
Sắc mặt Hiền Phi lập tức biến đổi. Từ vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên, lập tức tái nhợt như giấy, hoảng hốt hét lên: “Bệ hạ! Thần thiếp một lòng trung thành vì ngài, xin bệ hạ minh giám a! Việc này… Hoàng hậu cũng không thể không liên quan. Nếu không, Nhu Tần tuổi còn nhỏ như thế, sao lại đến nông nỗi này? Bệ hạ! Bệ hạ…”
Lời nói của nàng lộn xộn, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Nàng ta cố tình lôi Tạ Vân vào, muốn kéo nàng cùng chịu tội.
Tạ Vân khẽ nhíu mày. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất ổn, trực giác nói với nàng, chuyện này… có lẽ còn chưa kết thúc.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm lại không buồn nghe thêm lời nào.
Hắn chỉ phất nhẹ tay áo, giọng lạnh lẽo: “Tự ý hành hình cung nhân, tội thêm một bậc. Đuổi khỏi cung.”
Trong cung vốn cấm kỵ tư hình, nhưng lúc nào cũng có kẻ cố tình làm liều. Chúng nghĩ chỉ cần ra tay trước, ép cung nhân nhận tội, đến lúc ấy… dù có dùng tư hình, cũng chẳng còn ai để điều tra.
Chỉ tiếc lần này bị phát hiện quá sớm.
Nếu Tạ Vân không giữ vững nghi ngờ trong lòng, không kịp thời ngăn lại, có lẽ Thạch Lựu đã thực sự bị đánh đến sống không bằng chết.
Một khi đã bị tước bỏ phong hào, từ đây về sau chỉ còn là một tầm thường phi tần, không hơn không kém.
Nàng ta họ Sử, kể từ nay… chỉ có thể xưng là Sử phi.
Một đoàn người khi nãy còn quỳ kín cả sân, giờ phút này đã bị áp giải đi sạch sẽ không còn bóng dáng.
Chỉ trong chớp mắt, Vị Ương Cung lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Tạ Vân không hề có ý định nghỉ ngơi. Nàng khẽ quay người, đi thẳng về phía gian phòng nơi Thạch Lựu đang nằm.
Lệ Chi lúc này đang nhẹ tay bôi thuốc cho Thạch Lựu. Vừa thấy chủ tử đến, nàng giật mình, vội vã đứng dậy định hành lễ.
Tạ Vân liền đưa tay ngăn lại, khẽ lắc đầu thở dài: “Liên lụy đến ngươi… lại phải chịu trận nạn này…” Nói là tai họa cũng chẳng sai.
Khi nãy nàng đã thoáng nhìn thấy vết tích trên người Thạch Lựu, Hiền Phi ra tay quả thật độc ác. Vết bầm tím từ bị véo, cả những dấu móng tay bầm tím khắp nơi, nhìn mà lòng đau như cắt.
Mà loại vết này nếu sâu, sau này rất dễ để lại sẹo.
Là nữ tử, là cung nữ cũng vậy, một thân da thịt là điều quý giá nhất. Nếu thực sự để lại sẹo… về sau phải khổ tâm biết bao nhiêu.
Thạch Lựu lúc này che mặt khóc thút thít, giọng khàn khàn vì đau và ấm ức: “May mà không thương tổn đến khuôn mặt. Chỉ cần nương nương không chê, nô tỳ vẫn nguyện ở bên hầu hạ người cả đời.”
Tạ Vân nghe vậy, lòng chua xót mà dịu xuống, khẽ đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng trấn an: “Ngươi ấy à… Dù có là thương tổn trên mặt đi nữa, thì bổn cung cũng sẽ khiến bọn họ, dù có quay trở lại đi chăng nữa, cũng phải nhìn thấy ngươi vẻ vang đứng ngay trước mặt bổn cung.”
“Tức chết bọn chúng.”
Giọng nàng không cao, nhưng từng chữ đều toát lên một loại lạnh lùng và kiêu ngạo, vừa là an ủi, vừa là hứa hẹn.
Thạch Lựu nghẹn ngào nở nụ cười, nước mắt vẫn còn rơi mà trong lòng như được sưởi ấm.
Nàng nói nghe như bỡn cợt, nhưng đối với Thạch Lựu lúc này lại là sự trấn an lớn nhất, khiến lòng người đang bất an kia cũng được xoa dịu phần nào.
Sau khi xem tình hình của Thạch Lựu xong, Tạ Vân trở về phòng, rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường. Nhưng chỉ vừa đặt lưng, nàng đã không nhịn được mà thở dài.
“Chuyện hôm nay, rốt cuộc bắt đầu từ đâu chứ? Nhu Tần bệnh nặng, vậy mà lại trút giận sang bổn cung. Nói khó nghe một câu, nếu bổn cung thật sự muốn nàng ta chết, cần gì phải tự mình ra tay?”
Chỉ cần nàng khẽ ra một chút ý tứ, khắp hậu cung này sẽ có vô số người tranh nhau mà làm giúp nàng.
Điều khiến nàng thấy đáng buồn hơn, chính là chuyện này… Nhu Tần lại tin.
Nếu không, thì sao trước mặt đại cung nữ lại nhảy nhót hoảng loạn như thế?
Đúng lúc ấy, Quý Cảnh Lẫm xốc lên góc chăn của nàng, thấy nàng có vẻ không định nhường, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc qua. Hắn mới thong thả nằm xuống bên cạnh, nhưng lần này, là nằm trong chăn của nàng.
Mà chăn của nữ nhân, luôn luôn có mùi thơm nhẹ nhàng, mềm mại như chính tính tình của người vậy.
Quý Cảnh Lẫm khẽ cười, giọng trầm thấp vang lên trong đêm yên tĩnh: “Chuyện này có gì khó đoán đâu. Bọn họ không cần ngươi thật sự hạ thủ, chỉ cần khiến trẫm tin rằng ngươi sẽ hạ thủ, thế là đủ rồi.”
Chỉ cần hoàng đế có một tia nghi ngờ, một chút xa cách thì các nàng liền có cơ hội chen vào.
Hậu cung hơn mười mấy phi tần, chỉ cần một người có tâm đố kị, thì những người còn lại sẽ nhanh chóng bị châm ngòi ly gián, không còn yên ổn được nữa.
Tạ Vân hừ lạnh, bực bội mắng: “Tất cả đều tại ngươi.”
Quý Cảnh Lẫm nghe xong không giận, ngược lại còn cười khẽ, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lại, như thể muốn xua đi tất cả phiền muộn của nàng.
“Phải phải phải, đều do trẫm. Ai bảo trẫm... trời trong trăng sáng, mỹ mạo vô song, lại còn ban ân quá rộng rãi chứ?”
Nghe hắn khoe khoang như vậy, Tạ Vân còn thấy thay hắn xấu hổ, nhưng tâm trạng nàng cũng tốt lên không ít. Bất giác bật cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hoàng đế nằm bên cạnh: “Ngủ thì về ổ chăn của ngươi đi.”
Hai người nằm chung một chăn, thật sự… rất khó chịu.
Da thịt kề da thịt, hơi thở kề sát, đúng là khó mà bình tĩnh được.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân vốn cao hơn nữ nhân, chưa kể nhịp tim mạnh mẽ, trên người lại nhiều lông tơ hơn một chút, tóm lại là ở điểm nào cũng khiến người ta không thoải mái.
“Quen rồi sẽ tốt. Ngươi với ta là phu thê, làm gì có chuyện mỗi người một cái chăn mà ngủ?”
Quý Cảnh Lẫm nói một câu rất đúng, mà lại vô cùng… vô sỉ.
Tạ Vân cạn lời. Mới thành thân hồi đầu, hắn cũng không có nói như vậy đâu.
Lúc đó, thỉnh thoảng mới gặp được mặt, mỗi lần gặp đều là vội vội vàng vàng xử lý chính sự, đến bữa cơm chung còn là xa xỉ, nói gì đến ngủ cùng giường?
Thế mà giờ, mọi thứ lại thay đổi đến mức này rồi sao?
Tạ Vân là kiểu người “ngực to nhưng không tham vọng”, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày trong hậu cung, không có dã tâm gì nhiều.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm thì không phải, trong lòng hắn toàn là những khát vọng chưa thành.
Tóm lại, ngủ một chăn với hắn khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên chút nào.
Nếu núi tự tới tìm ta, mà ta lại không muốn núi, vậy thì... ta tự đi bái biệt.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, chui vào trong chăn của hắn luôn.
Vừa mới vì sự cơ trí của bản thân mà vỗ tay thầm khen, thì nàng phát hiện, hắn cũng chui theo vào luôn.
Tạ Vân: “…”
Cái kiểu mập mờ như thế này, rốt cuộc Quý Cảnh Lẫm học từ đâu ra vậy?
Tứ chi hắn thon dài, vừa vặn có thể đem nàng ôm chặt trong ngực, không chừa một kẽ hở. Tạ Vân thầm nghĩ: đợi hắn ngủ rồi, nàng sẽ lặng lẽ rút lui.
Giữ vững niềm tin ấy, nàng tạm thời chịu đựng cảm giác không thoải mái khi bị ôm sát.
Chỉ là... vẫn không thể nào ngủ được. Cảm giác địa bàn của mình bị “xâm lược” khiến nàng cả người mất tự nhiên, không biết nên phản kháng hay thuận theo. Thật sự không biết phải làm gì mới tốt.
Cứ như vậy miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi vô thức thiếp đi.
Nửa đêm, Quý Cảnh Lẫm cảm giác hình như có thứ gì đó quấn lấy hắn, không cách nào giãy ra nổi, như bị rong biển cuốn lấy giữa biển sâu. Lại mơ hồ có cảm giác ngột ngạt đến khó thở, khiến người ta kinh hãi.
Khó khăn lắm mới giãy giụa tỉnh dậy thì thấy tay chân Hoàng hậu đều quấn chặt lấy hắn, giống như tám xúc tu của bạch tuộc, khóa chết hắn không chừa đường lui.
Mà hắn cũng không dám mạnh tay gỡ ra, chỉ có thể nằm đơ như khúc gỗ, ngẩn người một lúc, sau đó bất lực… lại ngủ tiếp.
…
Sáng hôm sau, đến giờ phải lâm triều, mà không gọi Hoàng hậu dậy thì không được.
Bởi vì… nàng vẫn ôm chặt hắn như bạch tuộc không chịu buông.
“Vân Vân.”
“Vân Vân…”
“Vân Vân!”
Gọi ba tiếng mà đối phương chẳng có chút phản ứng nào, Quý Cảnh Lẫm bất đắc dĩ, quyết định sử chiêu cuối gọi dậy, tuyệt chiêu "kêu giường đại pháp", trực tiếp khiến đối phương ngạt thở mà tỉnh dậy.
Tạ Vân bất chợt giật mình, mở to mắt liền thấy gương mặt Quý Cảnh Lẫm ở ngay sát bên, cả người lập tức có chút… không ổn.
Trời ạ.
Nàng còn chưa đánh răng rửa mặt! Trong tình huống này… phải làm sao bây giờ?
Tạ Vân vội vàng mím môi thật chặt, sống chết không để hắn “nếm” được vị sáng sớm của mình.
Quý Cảnh Lẫm vốn chỉ định đánh thức nàng thôi, cũng không có ý làm gì quá đáng. Thấy nàng như vậy, hắn bật cười, chủ động lui về phía sau một chút, lúc này mới mở miệng: “Buông ra được chưa?”
“Cái, à, ờ…”
Tạ Vân lắp bắp đáp, rồi vội vàng gỡ tay chân đang quấn chặt lấy hắn ra, mặt đỏ bừng, chỉ dám lén liếc nhìn Quý Cảnh Lẫm đang đứng dậy khỏi giường.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Tạ Vân còn phải xử lý những vấn đề tồn đọng từ tối hôm qua. Tuy rằng Hiền phi cùng những kẻ liên can đều đã bị xử lý, nhưng trong lòng nàng vẫn không thấy thoải mái, cứ cảm thấy mình bị thiệt nặng một trận, mà lại không được bù đắp xứng đáng.
Nhu Tần vẫn còn thoi thóp thở, ban đầu nàng còn có chút thương cảm, nhưng đến giờ thì nghĩ lại, bị người ta đem ra làm con cờ, ắt hẳn cũng có nguyên do.
Quả nhiên, người đáng thương thường cũng có chỗ đáng giận.
Nghĩ vậy, Tạ Vân liền chậm rãi đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Buổi sáng không quá nóng bức, vận động một chút cũng tốt cho tinh thần.
Nàng phân phó người đi điều tra cung nữ tên là “Cẩm Ôn”, đồng thời điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau. Chuyện này không đơn giản như bề ngoài, vì rõ ràng là có bàn tay đạo diễn phía sau.
Hiền Phi thậm chí còn không rõ mình bắt đầu nảy sinh ý nghĩ kia từ bao giờ, nàng ta tưởng rằng đó là suy nghĩ của chính mình, nhưng sự thật lại khác hẳn.
Tạ Vân chẳng còn muốn bình luận gì thêm về cái sự… ngu xuẩn đó nữa. Nghĩ lại thì cũng phải thôi, một người có thể thản nhiên khiến Trinh Quý nhân mất mặt trước mặt bao người, thì e rằng cũng không phải loại người có nhiều đầu óc.
Trinh Quý nhân...
Nhắc đến đối thủ cũ này, Tạ Vân không khỏi nhíu mày. Đều là người xuyên không, mà đối phương hiện tại lại như đang ngủ đông, sắp sửa mai danh ẩn tích.
Hai ngày trước, khi ban thưởng giò, nghe tiểu thái giám kể lại, Trinh Quý nhân đã ăn hết sạch một lần, hơn nữa còn ăn rất vui vẻ.
Tạ Vân căn bản không tin nổi. Giò ấy mà, ba miếng thì thơm, ăn nhiều thì ngấy tận óc, người bình thường ăn vài miếng là đã không nuốt nổi. Ấy vậy mà Trinh Quý nhân lại có thể cắn răng chịu đựng, sau đó nuốt trọn, như chẳng có gì.
Loại nghị lực ấy, đúng là không thể xem thường.
Vậy nên, trong chuyện lần này, liệu có phải nàng ta cũng tham dự?
Đời trước, Trinh Quý nhân là người chiến thắng sau cùng, tâm kế thủ đoạn nhất định không tầm thường. Nói không chừng chuyện này… cũng có liên quan đến nàng ta.
Nghĩ vậy, sau khi quay về Vị Ương Cung, Tạ Vân liền cho gọi ám vệ tới, khẽ giọng dặn dò:
“Trinh Quý nhân xưa nay nhìn bổn cung với ánh mắt không đúng lắm, các ngươi hãy cẩn thận điều tra một lượt.”
Thủ lĩnh ám vệ khẽ đáp “Tuân mệnh”, rồi lập tức xoay người lui ra.
Chuyện điều tra này, chưa có kết quả trong chốc lát được…
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 35
10.0/10 từ 44 lượt.