Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 22
53@-
Chẳng biết từ lúc nào, đào hoa đã bắt đầu tàn.
Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo từng cánh hoa phấn hồng rơi lả tả khắp mặt đất. Trên nền cỏ xanh mướt, cảnh tượng hoa rụng lại trở nên lộng lẫy một cách yên ả.
Tạ Vân ôm trong tay “vật cưng mới”, một con heo cảnh nhỏ trắng mịn tròn vo, nũng nịu mềm mại. Nàng chậm rãi dạo bước giữa Ngự Hoa Viên.
Tối qua vừa thân thiết với Quý Cảnh Lẫm một chút, bộ đếm ngược tiến độ nhiệm vụ “tiếp xúc gần gũi” lập tức hoàn thành, hệ thống cho phép rút thưởng ngay lập tức.
Sáng sớm hôm nay, nàng thử rút, kết quả trúng được một con heo nhỏ.
Con vật nhỏ ấy lạch bạch đi lại, biểu cảm vô tội như thể sinh ra chỉ để làm người ta mềm lòng. Tạ Vân càng nhìn càng yêu thích, nhưng lại lo trong Vị Ương Cung đột nhiên xuất hiện một con heo nhỏ thì quá lộ liễu, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
May thay hệ thống cũng chu đáo. Chưa bao lâu sau khi nàng đổi thưởng, đã có người “dâng tặng” một con heo con giống hệt phần thưởng, danh chính ngôn thuận.
Tạ Vân bế nó lên, ngắm nghía một lúc, cảm thấy cực kỳ ưng ý.
Hơn nữa, mối họa ngầm mang tên Tiêu Thu Mính cũng đã được giải quyết, tâm trạng của nàng lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, từ xa, Thái hậu được Hoàn ma ma đỡ tay chậm rãi đi tới, mỉm cười bảo: “Hỏi người phía dưới thì nghe nói con đang phơi nắng ngoài này. Ai gia nghĩ cũng lâu rồi chưa đi dạo cùng con, nên ghé lại một chút.”
Tạ Vân vui vẻ đáp lời, vội vàng bước tới đỡ lấy Thái hậu, cười khúc khích nói: “Thế thì quý hóa quá ạ! Lâu rồi con chưa được cùng nãi nãi dạo chơi.”
Hai tiếng “nãi nãi” vừa cất lên, trong mắt Thái hậu lập tức ánh lên chút xao động. Bà khẽ chớp mắt vài lần, rồi làm như không có gì, dịu giọng nói: “Đường đường là Hoàng hậu, mà nói chuyện cứ như trẻ con vậy.”
Tạ Vân không nói không rằng, chỉ đơn giản tựa đầu vào vai Thái hậu, nghịch ngợm nũng nịu: “Dù làm hoàng hậu, thì con vẫn là tiểu bảo bối của nãi nãi cả đời mà.”
Thái hậu: “...”
Một bảo bối lớn thế này, bà thật sự không muốn nhận.
Mãi đến lúc này, Thái hậu cuối cùng cũng nhìn rõ thứ Tạ Vân đang ôm trong ngực, bà kinh ngạc thốt lên: “Ta sống từng này tuổi, nuôi mèo nuôi chó thì thấy nhiều rồi, nhưng nuôi heo làm thú cưng thì đúng là lần đầu tiên gặp!”
Tạ Vân nghiêng đầu hỏi ngược lại, vẻ mặt vô tội: “Không đáng yêu sao?”
Con heo nhỏ cũng rất biết phối hợp, khịt khịt mũi hùa theo.
Con heo nhỏ trắng muốt, mắt to tròn, hàng mi dài cong cong như vẽ, thấy Thái hậu nhìn mình thì liền ngúng nguẩy cái mũi, bắt chước theo dáng vẻ Tạ Vân, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ tạo dáng.
“Đáng yêu lắm, đáng yêu lắm.”
Hai người vừa dắt tay nhau đi dạo, vừa tán gẫu những câu chuyện nhỏ, càng lúc càng hòa hợp.
Nói qua nói lại, cuối cùng vẫn quay về chuyện phu thê. Về mối quan hệ giữa Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm, Thái hậu thật sự vẫn có phần lo lắng.
Bà nghĩ đến chính mình thuở xưa, tình cảnh chẳng khá hơn là bao. Tiên đế năm xưa sủng ái Quý phi, còn bà, dù mang danh Hoàng hậu nhưng cũng chẳng được mấy phần trọng dụng. Còn trẻ mà đã như goá phụ, sống những ngày lạnh lẽo cô đơn.
Giữa phu thê nếu đã ly tâm, thì chẳng cách nào cứu vãn. Hai bên không thể mở lòng, nói được vài câu lại sinh mâu thuẫn, chẳng ai chịu nhường ai. Thái hậu sợ nhất chính là điều đó, bởi vì, khi đã ly tâm, thì người ngoài có muốn cũng không thể can thiệp, chỉ còn cách để hai người tự tìm đường quay lại với nhau.
Chuyện mấy ngày trước, mấy phi tần làm loạn hậu cung, bà đã thấy bất an.
Chuyện Tiêu Thu Mính lại càng khiến nỗi lo ấy dâng đến đỉnh điểm.
Con người ta, suy cho cùng, vẫn cần có gia đình, huyết thống ràng buộc mới nên người. Một khi trong lòng không còn ai thân thích, thì dễ trở nên vô tình, hành sự cũng chẳng còn gì kiêng dè, đó mới là điều khó xử nhất.
May mà hoàng đế về kịp lúc, lập tức bắt sống được Tiêu Thu Mính. Nếu không, lần này chắc chắn không thể kết thúc yên ổn.
Ban đầu, Tạ Vân cũng chẳng mấy xem trọng hoàng đế. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng thấy hắn đúng là một người trọng tình trọng nghĩa. Khi còn giữ mối quan hệ với Hoàng hậu, hắn đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng.
Ngay cả chuyện như của Tiêu Thu Mính, hắn cũng có thể nén giận mà bỏ qua, có thể thấy lòng dạ thật rộng rãi.
Theo quan niệm thế tục, giữa nam và nữ mà có dây dưa, thì người bị chỉ trích nặng nề nhất vẫn là nữ nhân, bị xem là không giữ nữ đạo, không biết liêm sỉ.
Dù cho nàng có là người bị hại đi nữa, thì người ta cũng sẽ đổ lỗi do nàng ăn mặc không kín đáo, hành vi quá lẳng lơ nên mới bị bám theo. Nếu không phải nàng quá "hấp dẫn", sao ong bướm lại bu quanh?
Một loạt logic vô lý như vậy, khiến người ta tức mà không thốt nên lời.
Mà Quý Cảnh Lẫm lại có thể gạt bỏ hết mấy điều đó sang một bên, công khai đứng về phía nàng. Một nam nhân tam quan vững vàng như thế, thật đáng quý.
Người ta thường nói, lúc đang nghĩ tới ai thì người ấy sẽ xuất hiện. Quả nhiên, vừa nghĩ đến, Quý Cảnh Lẫm đã từ xa đi tới.
Từ xa đã thấy thân hình hắn thẳng tắp, dáng đứng vững như tùng bách đón gió.
Trên người hắn khoác bộ triều phục màu đen huyền, có thêu vài cánh hoa đào phớt hồng, làm tăng thêm vài phần dịu dàng cho khí chất lạnh lùng mạnh mẽ.
Thái hậu cười trêu, quay sang nhìn Tạ Vân, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: “Nhìn hai đứa tình cảm như vậy, ta yên tâm rồi.”
“Ờm…” Nghe vậy, Tạ Vân có hơi lúng túng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, ánh mắt Thái hậu dường như không chính xác lắm.
Tính ra thì, tổng cộng mới chỉ có một lần phát sinh quan hệ, số lần hôn môi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thái hậu vui vẻ vỗ vỗ tay nàng, rồi nhìn sang Quý Cảnh Lẫm đang khom lưng hành lễ, vội vàng bước lên đỡ dậy, không cho hắn bái lạy.
Bà cười nói: “Đều là người một nhà, cần gì khách sáo mấy lễ nghi rườm rà đó.”
Quý Cảnh Lẫm thuận thế đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng hậu. Ánh nhìn lướt qua một chút, rồi hắn mới mở miệng nói: “Hôm nay gió lớn như vậy, sao nàng không biết khoác thêm áo choàng?”
Lời này vừa ra, Tạ Vân chỉ muốn trợn trắng mắt. Cuối xuân rồi đấy! Nóng đến mức ai cũng muốn mặc y phục mỏng cho mát mẻ, mắc gì nàng phải khoác áo choàng chứ?
Thái hậu nghe vậy thì bật cười, nheo mắt đầy ẩn ý, rồi xoay người lại giữ lấy tay Quý Cảnh Lẫm, dịu dàng góp ý: “Dỗ thê tử không phải nói kiểu đó đâu. Phải uyển chuyển một chút, hoặc đơn giản là trực tiếp lấy áo khoác cho nàng mặc.”
Như vậy vừa thể hiện được sự quan tâm, vừa làm người ta vui lòng. Thê tử vui vẻ thì nhà cửa cũng ấm êm, hòa thuận.
Nói năng cứng nhắc thế kia, ai mà chẳng bực mình. Lỡ đâu thê tử còn khóc tủi thân thì biết làm sao?
Quý Cảnh Lẫm rõ ràng bị nghẹn, không biết đáp lại thế nào, đang lúc lúng túng liền thấy Quý Cảnh Hành từ xa đi tới, vội vàng chuyển chủ đề: “Đệ đệ đến rồi.”
Hôm nay Quý Cảnh Hành mặc một bộ xuân sam màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm một lớp áo màu sẫm, nhìn thoáng qua vô cùng nhẹ nhàng, đúng kiểu công tử nho nhã ôn hòa.
Thấy hắn đến, Tạ Vân cũng không giấu nổi vẻ vui mừng. Dù gì thì đây cũng là người ôn nhuận như ngọc, đặc biệt còn rất hợp mắt nàng. Kiểu người chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta ăn ngon miệng thêm vài bát cơm.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chẳng biết từ lúc nào, đào hoa đã bắt đầu tàn.
Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo từng cánh hoa phấn hồng rơi lả tả khắp mặt đất. Trên nền cỏ xanh mướt, cảnh tượng hoa rụng lại trở nên lộng lẫy một cách yên ả.
Tạ Vân ôm trong tay “vật cưng mới”, một con heo cảnh nhỏ trắng mịn tròn vo, nũng nịu mềm mại. Nàng chậm rãi dạo bước giữa Ngự Hoa Viên.
Tối qua vừa thân thiết với Quý Cảnh Lẫm một chút, bộ đếm ngược tiến độ nhiệm vụ “tiếp xúc gần gũi” lập tức hoàn thành, hệ thống cho phép rút thưởng ngay lập tức.
Sáng sớm hôm nay, nàng thử rút, kết quả trúng được một con heo nhỏ.
Con vật nhỏ ấy lạch bạch đi lại, biểu cảm vô tội như thể sinh ra chỉ để làm người ta mềm lòng. Tạ Vân càng nhìn càng yêu thích, nhưng lại lo trong Vị Ương Cung đột nhiên xuất hiện một con heo nhỏ thì quá lộ liễu, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
May thay hệ thống cũng chu đáo. Chưa bao lâu sau khi nàng đổi thưởng, đã có người “dâng tặng” một con heo con giống hệt phần thưởng, danh chính ngôn thuận.
Tạ Vân bế nó lên, ngắm nghía một lúc, cảm thấy cực kỳ ưng ý.
Hơn nữa, mối họa ngầm mang tên Tiêu Thu Mính cũng đã được giải quyết, tâm trạng của nàng lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, từ xa, Thái hậu được Hoàn ma ma đỡ tay chậm rãi đi tới, mỉm cười bảo: “Hỏi người phía dưới thì nghe nói con đang phơi nắng ngoài này. Ai gia nghĩ cũng lâu rồi chưa đi dạo cùng con, nên ghé lại một chút.”
Tạ Vân vui vẻ đáp lời, vội vàng bước tới đỡ lấy Thái hậu, cười khúc khích nói: “Thế thì quý hóa quá ạ! Lâu rồi con chưa được cùng nãi nãi dạo chơi.”
Hai tiếng “nãi nãi” vừa cất lên, trong mắt Thái hậu lập tức ánh lên chút xao động. Bà khẽ chớp mắt vài lần, rồi làm như không có gì, dịu giọng nói: “Đường đường là Hoàng hậu, mà nói chuyện cứ như trẻ con vậy.”
Tạ Vân không nói không rằng, chỉ đơn giản tựa đầu vào vai Thái hậu, nghịch ngợm nũng nịu: “Dù làm hoàng hậu, thì con vẫn là tiểu bảo bối của nãi nãi cả đời mà.”
Thái hậu: “...”
Một bảo bối lớn thế này, bà thật sự không muốn nhận.
Mãi đến lúc này, Thái hậu cuối cùng cũng nhìn rõ thứ Tạ Vân đang ôm trong ngực, bà kinh ngạc thốt lên: “Ta sống từng này tuổi, nuôi mèo nuôi chó thì thấy nhiều rồi, nhưng nuôi heo làm thú cưng thì đúng là lần đầu tiên gặp!”
Tạ Vân nghiêng đầu hỏi ngược lại, vẻ mặt vô tội: “Không đáng yêu sao?”
Con heo nhỏ cũng rất biết phối hợp, khịt khịt mũi hùa theo.
Con heo nhỏ trắng muốt, mắt to tròn, hàng mi dài cong cong như vẽ, thấy Thái hậu nhìn mình thì liền ngúng nguẩy cái mũi, bắt chước theo dáng vẻ Tạ Vân, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ tạo dáng.
“Đáng yêu lắm, đáng yêu lắm.”
Hai người vừa dắt tay nhau đi dạo, vừa tán gẫu những câu chuyện nhỏ, càng lúc càng hòa hợp.
Nói qua nói lại, cuối cùng vẫn quay về chuyện phu thê. Về mối quan hệ giữa Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm, Thái hậu thật sự vẫn có phần lo lắng.
Bà nghĩ đến chính mình thuở xưa, tình cảnh chẳng khá hơn là bao. Tiên đế năm xưa sủng ái Quý phi, còn bà, dù mang danh Hoàng hậu nhưng cũng chẳng được mấy phần trọng dụng. Còn trẻ mà đã như goá phụ, sống những ngày lạnh lẽo cô đơn.
Giữa phu thê nếu đã ly tâm, thì chẳng cách nào cứu vãn. Hai bên không thể mở lòng, nói được vài câu lại sinh mâu thuẫn, chẳng ai chịu nhường ai. Thái hậu sợ nhất chính là điều đó, bởi vì, khi đã ly tâm, thì người ngoài có muốn cũng không thể can thiệp, chỉ còn cách để hai người tự tìm đường quay lại với nhau.
Chuyện mấy ngày trước, mấy phi tần làm loạn hậu cung, bà đã thấy bất an.
Chuyện Tiêu Thu Mính lại càng khiến nỗi lo ấy dâng đến đỉnh điểm.
Con người ta, suy cho cùng, vẫn cần có gia đình, huyết thống ràng buộc mới nên người. Một khi trong lòng không còn ai thân thích, thì dễ trở nên vô tình, hành sự cũng chẳng còn gì kiêng dè, đó mới là điều khó xử nhất.
May mà hoàng đế về kịp lúc, lập tức bắt sống được Tiêu Thu Mính. Nếu không, lần này chắc chắn không thể kết thúc yên ổn.
Ban đầu, Tạ Vân cũng chẳng mấy xem trọng hoàng đế. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng thấy hắn đúng là một người trọng tình trọng nghĩa. Khi còn giữ mối quan hệ với Hoàng hậu, hắn đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng.
Ngay cả chuyện như của Tiêu Thu Mính, hắn cũng có thể nén giận mà bỏ qua, có thể thấy lòng dạ thật rộng rãi.
Theo quan niệm thế tục, giữa nam và nữ mà có dây dưa, thì người bị chỉ trích nặng nề nhất vẫn là nữ nhân, bị xem là không giữ nữ đạo, không biết liêm sỉ.
Dù cho nàng có là người bị hại đi nữa, thì người ta cũng sẽ đổ lỗi do nàng ăn mặc không kín đáo, hành vi quá lẳng lơ nên mới bị bám theo. Nếu không phải nàng quá "hấp dẫn", sao ong bướm lại bu quanh?
Một loạt logic vô lý như vậy, khiến người ta tức mà không thốt nên lời.
Mà Quý Cảnh Lẫm lại có thể gạt bỏ hết mấy điều đó sang một bên, công khai đứng về phía nàng. Một nam nhân tam quan vững vàng như thế, thật đáng quý.
Người ta thường nói, lúc đang nghĩ tới ai thì người ấy sẽ xuất hiện. Quả nhiên, vừa nghĩ đến, Quý Cảnh Lẫm đã từ xa đi tới.
Từ xa đã thấy thân hình hắn thẳng tắp, dáng đứng vững như tùng bách đón gió.
Trên người hắn khoác bộ triều phục màu đen huyền, có thêu vài cánh hoa đào phớt hồng, làm tăng thêm vài phần dịu dàng cho khí chất lạnh lùng mạnh mẽ.
Thái hậu cười trêu, quay sang nhìn Tạ Vân, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: “Nhìn hai đứa tình cảm như vậy, ta yên tâm rồi.”
“Ờm…” Nghe vậy, Tạ Vân có hơi lúng túng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, ánh mắt Thái hậu dường như không chính xác lắm.
Tính ra thì, tổng cộng mới chỉ có một lần phát sinh quan hệ, số lần hôn môi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thái hậu vui vẻ vỗ vỗ tay nàng, rồi nhìn sang Quý Cảnh Lẫm đang khom lưng hành lễ, vội vàng bước lên đỡ dậy, không cho hắn bái lạy.
Bà cười nói: “Đều là người một nhà, cần gì khách sáo mấy lễ nghi rườm rà đó.”
Quý Cảnh Lẫm thuận thế đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng hậu. Ánh nhìn lướt qua một chút, rồi hắn mới mở miệng nói: “Hôm nay gió lớn như vậy, sao nàng không biết khoác thêm áo choàng?”
Lời này vừa ra, Tạ Vân chỉ muốn trợn trắng mắt. Cuối xuân rồi đấy! Nóng đến mức ai cũng muốn mặc y phục mỏng cho mát mẻ, mắc gì nàng phải khoác áo choàng chứ?
Thái hậu nghe vậy thì bật cười, nheo mắt đầy ẩn ý, rồi xoay người lại giữ lấy tay Quý Cảnh Lẫm, dịu dàng góp ý: “Dỗ thê tử không phải nói kiểu đó đâu. Phải uyển chuyển một chút, hoặc đơn giản là trực tiếp lấy áo khoác cho nàng mặc.”
Như vậy vừa thể hiện được sự quan tâm, vừa làm người ta vui lòng. Thê tử vui vẻ thì nhà cửa cũng ấm êm, hòa thuận.
Nói năng cứng nhắc thế kia, ai mà chẳng bực mình. Lỡ đâu thê tử còn khóc tủi thân thì biết làm sao?
Quý Cảnh Lẫm rõ ràng bị nghẹn, không biết đáp lại thế nào, đang lúc lúng túng liền thấy Quý Cảnh Hành từ xa đi tới, vội vàng chuyển chủ đề: “Đệ đệ đến rồi.”
Hôm nay Quý Cảnh Hành mặc một bộ xuân sam màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm một lớp áo màu sẫm, nhìn thoáng qua vô cùng nhẹ nhàng, đúng kiểu công tử nho nhã ôn hòa.
Thấy hắn đến, Tạ Vân cũng không giấu nổi vẻ vui mừng. Dù gì thì đây cũng là người ôn nhuận như ngọc, đặc biệt còn rất hợp mắt nàng. Kiểu người chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta ăn ngon miệng thêm vài bát cơm.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 22
10.0/10 từ 44 lượt.