Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Chương 21
61@-
Tạ Vân giữ nỗi lo trong lòng suốt cả buổi chiều, đến tối mới dần bình tĩnh lại.
Tất cả chuẩn bị đều đã xong, giờ chỉ còn chờ thời cơ đến, nàng chỉ có thể phó mặc cho số trời, làm hết khả năng của mình.
Bốn cung nữ trong Vị Ương Cung vất vả bận rộn cả buổi. Tạ Vân ngạc nhiên khi phát hiện, tất cả cửa ra vào, cửa sổ đều đã được bố trí thiết bị cảnh giới. Chỉ cần có người ra vào, lập tức sẽ có tín hiệu báo động.
Tạ Vân dọn sang phòng bên ngủ, còn bảo một cung nữ tên Hà Nhi mặc đồ của mình, vấn tóc, trang điểm giống mình, rồi nằm trên phượng sập giả làm nàng đang ngủ.
Thạch Lựu đứng bên không vui, vừa thu dọn vừa lẩm bẩm: “Đó là phượng sập của nương nương, vàng ngọc quý giá, làm sao có thể để cho cung nữ nằm lên được chứ?”
Tạ Vân bật cười, vỗ nhẹ vai nàng trấn an: “Chẳng qua cũng chỉ là cái giường thôi mà, cùng lắm thì đổi cái khác là được.”
Nghe vậy, Thạch Lựu lại vui vẻ trở lại: “Cũng đúng, cái giường này nương nương dùng hơn năm năm rồi, thay cái mới cũng tốt.”
Nhìn Hà Nhi ngượng ngùng, mặt đỏ như thỏ non, chẳng ai nghĩ nổi khi nổi nóng lên lại dữ như cọp. Tạ Vân vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại ấy, nghĩ thầm: Đợi mọi chuyện qua đi, giữ cả bốn người này bên mình cũng được. Đều là người có tài.
Nghĩ vậy rồi nàng xoay người về phòng, nằm xuống bên cạnh Thạch Lựu, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai.
Đứa bé trong bụng dạo gần đây rất ngoan, không khiến nàng buồn nôn hay mệt mỏi. Nếu không phải bụng bắt đầu nhô lên một chút, nàng suýt đã quên mình đang mang thai.
Nằm trong chăn ấm, Tạ Vân lại thấy lòng trống vắng. Ở nơi thâm cung hiểm ác này, nàng chỉ có một mình đơn độc đối đầu mọi chuyện, nghĩ đến đó lại thấy nặng nề.
Cả đêm nàng mở mắt trừng trừng không thể ngủ, tiếng cát rơi trong đồng hồ cát càng làm nàng thêm bất an.
Không biết đêm nay Tiêu Thu Mính có đến không, mà chính cái cảm giác không chắc chắn ấy mới khiến người ta khó chịu nhất.
Nàng đưa tay khẽ ôm lấy bụng, cảm nhận sự sống bé nhỏ bên trong.
Trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có một mình nàng nằm chờ đợi, chờ một kẻ điên rồ xuất hiện. Đau lòng hơn cả là, nàng thậm chí không thể tự mình chủ động ra tay, không thể báo thù cho chính mình.
Nghĩ đến đó, mi mắt dần nặng trĩu. Rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ…
“Lạch cạch.”
Tiếng cảnh báo vang lên đột ngột khiến Tạ Vân giật mình, bật dậy như bị điện giật.
Chẳng lẽ Tiêu Thu Mính lại tới nữa sao?
Tạ Vân ban đầu còn đang nằm cạnh người giả làm mình, vừa nghe thấy tiếng động liền vội đứng dậy, lùi về phía một góc khuất trong phòng, chỉ khi đã ẩn nấp kỹ càng mới dám ngồi xuống bình tĩnh lại.
Cũng may lần này có mấy cung nữ cải trang hỗ trợ. Nếu không, khi đối đầu trực diện với Tiêu Thu Mính, nàng thật sự không dám chắc hắn có vì tức giận mà giết người diệt khẩu hay không.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không thể lui được nữa.
Nàng không thể tiếp tục hầu hạ một người đàn ông khác, nhất là một kẻ b*nh h**n, b**n th** như Tiêu Thu Mính, khi bản thân vẫn đang mang danh nghĩa là Hoàng hậu.
Tiếng bước chân vang lên, mỗi lúc một gần. Tạ Vân khẽ nhíu mày, có gì đó rất quen thuộc trong nhịp bước ấy.
Quả nhiên, khi bốn cung nữ giả trang bao quanh bên giường chuẩn bị “diễn cảnh ngủ”, thì bên ngoài vang lên một tiếng quát lớn quen thuộc: “Làm càn!”
Nàng không biết vì sao chỉ một câu đó lại khiến bản thân xúc động đến thế, nước mắt liền rơi lã chã, từng giọt lớn lăn xuống cằm, rơi trên sàn phát ra tiếng lách tách.
Nàng cắn chặt môi, run rẩy nghe tiếng người đó hốt hoảng hỏi: “Ngươi là ai?! Hoàng hậu đâu?!”
Lúc này nàng mới nhận ra mình đã khóc nấc không thành tiếng.
“Ta ở đây.”
Tạ Vân cất lời, chậm rãi bước tới, rồi không kìm được nữa, nhào vào ôm chặt lấy vòng eo vững chãi của Quý Cảnh Lẫm, không nói nên lời, chỉ có thể nức nở dựa vào ngực hắn.
Quý Cảnh Lẫm nhẹ thở dài, tay dịu dàng vuốt lên trán nàng, sau đó lạnh giọng quay ra ngoài: “Đưa hắn vào.”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, ngay sau đó là một tiếng quát lạnh như băng: “Quỳ xuống!”
Qua đôi mắt mờ lệ, Tạ Vân thấy một gương mặt quen thuộc, tuấn tú nhưng đầy yêu dị, ánh mắt nàng lập tức hoảng loạn, vô thức lùi lại phía sau Quý Cảnh Lẫm, như muốn né tránh.
Tiêu Thu Mính ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo đầy giận dữ nhìn Quý Cảnh Lẫm, nhưng khi nhìn sang Tạ Vân, thần sắc hắn lập tức dịu đi, giọng nói cũng mềm mỏng hơn, như đang mê hoặc: “Bệ hạ đã sớm tư thông cùng Trinh Quý nhân, hắn phản bội ngươi từ lâu rồi.”
“Hà tất phải khổ sở vì hắn như vậy?”
Tiêu Thu Mính làm ra vẻ mặt “tất cả vì tốt cho nàng”, thao thao bất tuyệt một tràng dài lý lẽ nghe như đầy tình cảm. Nhưng càng nói, sắc mặt của Quý Cảnh Lẫm lại càng tối sầm.
Tạ Vân thấy hai tay Tiêu Thu Mính đã bị trói chặt ra sau lưng, không còn uy h**p được gì, lá gan cũng lớn hơn hẳn. Nàng lạnh lùng cười mỉa: “Trinh Quý nhân? Cả mặt biến thành con cóc ghẻ rồi, ngươi mà định dùng chuyện này ra uy h**p ta thì... đổi người khác nói còn đáng tin hơn chút đấy.”
Tiêu Thu Mính thoáng sững người, ngẩn ngơ nhắc lại: “Cóc ghẻ...?”
Quý Cảnh Lẫm đứng cao nhìn xuống, giương chiếc quạt xếp lên, khẽ hất cằm Tiêu Thu Mính, gương mặt vốn được xem là tinh xảo của hắn. Trong mắt Quý Cảnh Lẫm lúc này chỉ toàn vẻ giễu cợt: “Ngươi nghe được tin giả ở đâu vậy? Nhìn kiểu này, người cấu kết với ngươi chỉ có năng lực đến thế, chưa đến một giây đã lộ sạch mọi thứ rồi.”
Sắc mặt Tiêu Thu Mính lập tức biến đổi, trong mắt thoáng hiện chút bối rối. Hắn cố nhớ lại, nếu không nhầm, thì trong ký ức kiếp trước của hắn, đúng là lúc này bệ hạ đã tư thông với Trinh Quý nhân, hai người khó lòng tách rời, tình cảm sâu đậm.
Vì vậy, hắn mới tin chắc rằng, chỉ cần hắn mở miệng nói, thì Hoàng hậu nhất định sẽ nghe theo mà đi cùng hắn.
Dù gì… hắn cũng đã sống lại một lần nữa. Tất nhiên không cam tâm lãng phí cơ hội, nhất định phải làm nên đại sự và bù đắp mọi tiếc nuối của kiếp trước.
Mà trong những tiếc nuối ấy, mà Hoàng hậu, người con gái thanh mai trúc mã gắn bó từ nhỏ với hắn, chính là một nút thắt hắn không thể nào bỏ qua.
Tạ Vân cũng muốn biết rốt cuộc là ai đã bán đứng nàng, có phải vẫn là Trinh quý nhân hay không. Kiếp trước, chính Trinh quý nhân đã liên thủ với Tiêu Thu Mính.
Lúc này, Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng an ủi nàng, trán tựa trán, dịu dàng nói nhỏ: “Đem hắn giao cho người dưới thẩm vấn kỹ càng. Còn chúng ta… trước hết nên nghỉ ngơi một chút đã.”
Dù xương cốt có cứng cỏi đến đâu, cũng không chịu nổi mười tám hình phạt tra khảo, kiểu gì cũng phải khai ra.
“Phải rồi.” Tạ Vân đáp lại, rồi quay đầu nhìn Tiêu Thu Mính, lúc này hắn đang ngơ ngác, thất thần. Có lẽ là do ký ức bị kéo trở lại quá nhanh, khiến hắn trông càng thêm chật vật.
Tóc tai rối tung xõa xuống vai, bộ cẩm y quý giá trên người chỗ này rách một lỗ, chỗ kia toạc một mảng. Nhìn mà thấy thật sự hả giận.
Hắn bị thị vệ lôi đi như lôi một con chó chết, trong mắt tràn đầy căm hận không thể che giấu. Hắn sống lại kiếp này, vốn nghĩ mình khác với người thường, nhưng kết cục lại chẳng bằng một kẻ phàm phu tục tử.
Trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người ngồi lặng im. Một lúc lâu sau, Tạ Vân mới khẽ khàng lên tiếng, giọng mềm yếu: “Sao bệ hạ lại vội vàng quay về thế?”
Quý Cảnh Lẫm thở dài một tiếng, kéo nàng vào lòng ôm chặt. Càng nghĩ càng thấy tức, hắn nghiến răng nói: “Vừa nghe chuyện xảy ra, trẫm liền tức tốc đẩy nhanh hành trình, thúc chết hai con ngựa mới có thể kịp quay về. Chỉ sợ chậm trễ dù chỉ một khắc!”
Nếu Hoàng hậu thật sự bị rơi vào tay kẻ khác, thì dù hắn là hoàng đế, cũng không thể nào rửa sạch điều tiếng miệng đời. Người ta đã muốn đồn đãi, thì chỉ một lời cũng có thể khiến xương trắng tan thành tro bụi.
Tạ Vân lén liếc hắn một cái, hồi lâu mới cúi đầu khẽ nói, giọng uể oải: “Giữa chúng ta… thật ra vẫn chưa có gì xảy ra cả.”
Nghe vậy, Quý Cảnh Lẫm bật cười thành tiếng, dịu dàng nói: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, từ nhỏ ta đã biết nàng sợ cay ghét đắng, cũng biết nàng thế nào là thật lòng thật dạ. Trẫm tin nàng.”
Những lời này, hắn nói ra từ đáy lòng. Nguyên chủ ngày xưa vốn đơn thuần, hồn nhiên như một con thú nhỏ có trực giác rất nhạy, ai đối xử tốt với nàng, ai là giả tạo, nàng đều biết rõ.
Mấy thứ quan tâm giả dối kia, nàng chỉ cần liếc mắt qua là nhìn thấu.
Tạ Vân vẫn không dám thả lỏng. Nàng là kiểu người sống vì tích góp từng điểm an toàn, từng chút từng chút một, sao có thể để bản thân bị vùi dập, sa chân vào một kẻ b**n th** chứ?
“Bệ hạ anh minh.” Nàng vội vã nịnh nọt, câu nào cũng như rải cầu vồng, không tiếc lời.
Lén liếc nhìn Quý Cảnh Lẫm, thấy khóe môi hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ đã nhẹ lòng hơn mấy phần. Có khi… hắn thật sự không để tâm mấy chuyện vừa rồi.
Tạ Vân trong lòng âm thầm tính toán, rồi lại im lặng không nói nữa.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Tạ Vân giữ nỗi lo trong lòng suốt cả buổi chiều, đến tối mới dần bình tĩnh lại.
Tất cả chuẩn bị đều đã xong, giờ chỉ còn chờ thời cơ đến, nàng chỉ có thể phó mặc cho số trời, làm hết khả năng của mình.
Bốn cung nữ trong Vị Ương Cung vất vả bận rộn cả buổi. Tạ Vân ngạc nhiên khi phát hiện, tất cả cửa ra vào, cửa sổ đều đã được bố trí thiết bị cảnh giới. Chỉ cần có người ra vào, lập tức sẽ có tín hiệu báo động.
Tạ Vân dọn sang phòng bên ngủ, còn bảo một cung nữ tên Hà Nhi mặc đồ của mình, vấn tóc, trang điểm giống mình, rồi nằm trên phượng sập giả làm nàng đang ngủ.
Thạch Lựu đứng bên không vui, vừa thu dọn vừa lẩm bẩm: “Đó là phượng sập của nương nương, vàng ngọc quý giá, làm sao có thể để cho cung nữ nằm lên được chứ?”
Tạ Vân bật cười, vỗ nhẹ vai nàng trấn an: “Chẳng qua cũng chỉ là cái giường thôi mà, cùng lắm thì đổi cái khác là được.”
Nghe vậy, Thạch Lựu lại vui vẻ trở lại: “Cũng đúng, cái giường này nương nương dùng hơn năm năm rồi, thay cái mới cũng tốt.”
Nhìn Hà Nhi ngượng ngùng, mặt đỏ như thỏ non, chẳng ai nghĩ nổi khi nổi nóng lên lại dữ như cọp. Tạ Vân vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại ấy, nghĩ thầm: Đợi mọi chuyện qua đi, giữ cả bốn người này bên mình cũng được. Đều là người có tài.
Nghĩ vậy rồi nàng xoay người về phòng, nằm xuống bên cạnh Thạch Lựu, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai.
Đứa bé trong bụng dạo gần đây rất ngoan, không khiến nàng buồn nôn hay mệt mỏi. Nếu không phải bụng bắt đầu nhô lên một chút, nàng suýt đã quên mình đang mang thai.
Nằm trong chăn ấm, Tạ Vân lại thấy lòng trống vắng. Ở nơi thâm cung hiểm ác này, nàng chỉ có một mình đơn độc đối đầu mọi chuyện, nghĩ đến đó lại thấy nặng nề.
Cả đêm nàng mở mắt trừng trừng không thể ngủ, tiếng cát rơi trong đồng hồ cát càng làm nàng thêm bất an.
Không biết đêm nay Tiêu Thu Mính có đến không, mà chính cái cảm giác không chắc chắn ấy mới khiến người ta khó chịu nhất.
Nàng đưa tay khẽ ôm lấy bụng, cảm nhận sự sống bé nhỏ bên trong.
Trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có một mình nàng nằm chờ đợi, chờ một kẻ điên rồ xuất hiện. Đau lòng hơn cả là, nàng thậm chí không thể tự mình chủ động ra tay, không thể báo thù cho chính mình.
Nghĩ đến đó, mi mắt dần nặng trĩu. Rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ…
“Lạch cạch.”
Tiếng cảnh báo vang lên đột ngột khiến Tạ Vân giật mình, bật dậy như bị điện giật.
Chẳng lẽ Tiêu Thu Mính lại tới nữa sao?
Tạ Vân ban đầu còn đang nằm cạnh người giả làm mình, vừa nghe thấy tiếng động liền vội đứng dậy, lùi về phía một góc khuất trong phòng, chỉ khi đã ẩn nấp kỹ càng mới dám ngồi xuống bình tĩnh lại.
Cũng may lần này có mấy cung nữ cải trang hỗ trợ. Nếu không, khi đối đầu trực diện với Tiêu Thu Mính, nàng thật sự không dám chắc hắn có vì tức giận mà giết người diệt khẩu hay không.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không thể lui được nữa.
Nàng không thể tiếp tục hầu hạ một người đàn ông khác, nhất là một kẻ b*nh h**n, b**n th** như Tiêu Thu Mính, khi bản thân vẫn đang mang danh nghĩa là Hoàng hậu.
Tiếng bước chân vang lên, mỗi lúc một gần. Tạ Vân khẽ nhíu mày, có gì đó rất quen thuộc trong nhịp bước ấy.
Quả nhiên, khi bốn cung nữ giả trang bao quanh bên giường chuẩn bị “diễn cảnh ngủ”, thì bên ngoài vang lên một tiếng quát lớn quen thuộc: “Làm càn!”
Nàng không biết vì sao chỉ một câu đó lại khiến bản thân xúc động đến thế, nước mắt liền rơi lã chã, từng giọt lớn lăn xuống cằm, rơi trên sàn phát ra tiếng lách tách.
Nàng cắn chặt môi, run rẩy nghe tiếng người đó hốt hoảng hỏi: “Ngươi là ai?! Hoàng hậu đâu?!”
Lúc này nàng mới nhận ra mình đã khóc nấc không thành tiếng.
“Ta ở đây.”
Tạ Vân cất lời, chậm rãi bước tới, rồi không kìm được nữa, nhào vào ôm chặt lấy vòng eo vững chãi của Quý Cảnh Lẫm, không nói nên lời, chỉ có thể nức nở dựa vào ngực hắn.
Quý Cảnh Lẫm nhẹ thở dài, tay dịu dàng vuốt lên trán nàng, sau đó lạnh giọng quay ra ngoài: “Đưa hắn vào.”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, ngay sau đó là một tiếng quát lạnh như băng: “Quỳ xuống!”
Qua đôi mắt mờ lệ, Tạ Vân thấy một gương mặt quen thuộc, tuấn tú nhưng đầy yêu dị, ánh mắt nàng lập tức hoảng loạn, vô thức lùi lại phía sau Quý Cảnh Lẫm, như muốn né tránh.
Tiêu Thu Mính ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo đầy giận dữ nhìn Quý Cảnh Lẫm, nhưng khi nhìn sang Tạ Vân, thần sắc hắn lập tức dịu đi, giọng nói cũng mềm mỏng hơn, như đang mê hoặc: “Bệ hạ đã sớm tư thông cùng Trinh Quý nhân, hắn phản bội ngươi từ lâu rồi.”
“Hà tất phải khổ sở vì hắn như vậy?”
Tiêu Thu Mính làm ra vẻ mặt “tất cả vì tốt cho nàng”, thao thao bất tuyệt một tràng dài lý lẽ nghe như đầy tình cảm. Nhưng càng nói, sắc mặt của Quý Cảnh Lẫm lại càng tối sầm.
Tạ Vân thấy hai tay Tiêu Thu Mính đã bị trói chặt ra sau lưng, không còn uy h**p được gì, lá gan cũng lớn hơn hẳn. Nàng lạnh lùng cười mỉa: “Trinh Quý nhân? Cả mặt biến thành con cóc ghẻ rồi, ngươi mà định dùng chuyện này ra uy h**p ta thì... đổi người khác nói còn đáng tin hơn chút đấy.”
Tiêu Thu Mính thoáng sững người, ngẩn ngơ nhắc lại: “Cóc ghẻ...?”
Quý Cảnh Lẫm đứng cao nhìn xuống, giương chiếc quạt xếp lên, khẽ hất cằm Tiêu Thu Mính, gương mặt vốn được xem là tinh xảo của hắn. Trong mắt Quý Cảnh Lẫm lúc này chỉ toàn vẻ giễu cợt: “Ngươi nghe được tin giả ở đâu vậy? Nhìn kiểu này, người cấu kết với ngươi chỉ có năng lực đến thế, chưa đến một giây đã lộ sạch mọi thứ rồi.”
Sắc mặt Tiêu Thu Mính lập tức biến đổi, trong mắt thoáng hiện chút bối rối. Hắn cố nhớ lại, nếu không nhầm, thì trong ký ức kiếp trước của hắn, đúng là lúc này bệ hạ đã tư thông với Trinh Quý nhân, hai người khó lòng tách rời, tình cảm sâu đậm.
Vì vậy, hắn mới tin chắc rằng, chỉ cần hắn mở miệng nói, thì Hoàng hậu nhất định sẽ nghe theo mà đi cùng hắn.
Dù gì… hắn cũng đã sống lại một lần nữa. Tất nhiên không cam tâm lãng phí cơ hội, nhất định phải làm nên đại sự và bù đắp mọi tiếc nuối của kiếp trước.
Mà trong những tiếc nuối ấy, mà Hoàng hậu, người con gái thanh mai trúc mã gắn bó từ nhỏ với hắn, chính là một nút thắt hắn không thể nào bỏ qua.
Tạ Vân cũng muốn biết rốt cuộc là ai đã bán đứng nàng, có phải vẫn là Trinh quý nhân hay không. Kiếp trước, chính Trinh quý nhân đã liên thủ với Tiêu Thu Mính.
Lúc này, Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng an ủi nàng, trán tựa trán, dịu dàng nói nhỏ: “Đem hắn giao cho người dưới thẩm vấn kỹ càng. Còn chúng ta… trước hết nên nghỉ ngơi một chút đã.”
Dù xương cốt có cứng cỏi đến đâu, cũng không chịu nổi mười tám hình phạt tra khảo, kiểu gì cũng phải khai ra.
“Phải rồi.” Tạ Vân đáp lại, rồi quay đầu nhìn Tiêu Thu Mính, lúc này hắn đang ngơ ngác, thất thần. Có lẽ là do ký ức bị kéo trở lại quá nhanh, khiến hắn trông càng thêm chật vật.
Tóc tai rối tung xõa xuống vai, bộ cẩm y quý giá trên người chỗ này rách một lỗ, chỗ kia toạc một mảng. Nhìn mà thấy thật sự hả giận.
Hắn bị thị vệ lôi đi như lôi một con chó chết, trong mắt tràn đầy căm hận không thể che giấu. Hắn sống lại kiếp này, vốn nghĩ mình khác với người thường, nhưng kết cục lại chẳng bằng một kẻ phàm phu tục tử.
Trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người ngồi lặng im. Một lúc lâu sau, Tạ Vân mới khẽ khàng lên tiếng, giọng mềm yếu: “Sao bệ hạ lại vội vàng quay về thế?”
Quý Cảnh Lẫm thở dài một tiếng, kéo nàng vào lòng ôm chặt. Càng nghĩ càng thấy tức, hắn nghiến răng nói: “Vừa nghe chuyện xảy ra, trẫm liền tức tốc đẩy nhanh hành trình, thúc chết hai con ngựa mới có thể kịp quay về. Chỉ sợ chậm trễ dù chỉ một khắc!”
Nếu Hoàng hậu thật sự bị rơi vào tay kẻ khác, thì dù hắn là hoàng đế, cũng không thể nào rửa sạch điều tiếng miệng đời. Người ta đã muốn đồn đãi, thì chỉ một lời cũng có thể khiến xương trắng tan thành tro bụi.
Tạ Vân lén liếc hắn một cái, hồi lâu mới cúi đầu khẽ nói, giọng uể oải: “Giữa chúng ta… thật ra vẫn chưa có gì xảy ra cả.”
Nghe vậy, Quý Cảnh Lẫm bật cười thành tiếng, dịu dàng nói: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, từ nhỏ ta đã biết nàng sợ cay ghét đắng, cũng biết nàng thế nào là thật lòng thật dạ. Trẫm tin nàng.”
Những lời này, hắn nói ra từ đáy lòng. Nguyên chủ ngày xưa vốn đơn thuần, hồn nhiên như một con thú nhỏ có trực giác rất nhạy, ai đối xử tốt với nàng, ai là giả tạo, nàng đều biết rõ.
Mấy thứ quan tâm giả dối kia, nàng chỉ cần liếc mắt qua là nhìn thấu.
Tạ Vân vẫn không dám thả lỏng. Nàng là kiểu người sống vì tích góp từng điểm an toàn, từng chút từng chút một, sao có thể để bản thân bị vùi dập, sa chân vào một kẻ b**n th** chứ?
“Bệ hạ anh minh.” Nàng vội vã nịnh nọt, câu nào cũng như rải cầu vồng, không tiếc lời.
Lén liếc nhìn Quý Cảnh Lẫm, thấy khóe môi hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ đã nhẹ lòng hơn mấy phần. Có khi… hắn thật sự không để tâm mấy chuyện vừa rồi.
Tạ Vân trong lòng âm thầm tính toán, rồi lại im lặng không nói nữa.
Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Story
Chương 21
10.0/10 từ 44 lượt.