Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 20

76@-

Đêm xuân dù đến, không khí vẫn lạnh buốt, như xuyên thấu qua da thịt.


Sau lưng Tạ Vân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng thấy mình đang bị Tiêu Thu Mính dồn ép, càng lúc càng xa khỏi lư hương, trong lòng nôn nóng đến cực độ.


Nhưng chính lúc này, nàng lại càng bình tĩnh hơn.


“Ngươi đột ngột xuất hiện thế này, khiến lòng ta bất an, rối loạn cả tâm trí...” Nàng mím môi cười nhạt, trong nụ cười mang theo chút xót xa.


“Phụ nữ, vốn chẳng đáng là gì. Ai muốn thì giành, ai giành được thì cứ lấy thôi.”


Tạ Vân nói, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo, rồi dần dần lộ ra vẻ u uất lặng lẽ như sắp khóc.


Đêm tối tĩnh mịch, dường như trong trời đất này chỉ còn nỗi sợ hãi của nàng… và hắn, một con quỷ đội lốt người.


Tiêu Thu Mính nhìn nàng, biểu cảm kiêu căng nhưng trong mắt lại hiện lên một tia xót xa như thể đang thương hại. Tạ Vân biết mình đã nắm được điểm yếu.


Một hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, lạnh như chính đêm xuân ngoài kia.


“Ta… chỉ là một cái mạng không quan trọng. Nhưng ngươi thương hại ta, cho ta được dễ thở hơn một chút có được không…”


Lời này như chạm đúng chỗ mềm trong tim hắn. Trong mắt Tiêu Thu Mính, Hoàng hậu vốn dĩ chỉ là vật sở hữu của hắn. Chỉ cần hắn muốn, nàng vui hay buồn cũng phải theo ý hắn.


Bởi vậy, hắn dịu giọng lại: “Vậy được, ngày mai ta sẽ quay lại.”


Vừa nói, hắn vừa bước tới, dùng tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt lười biếng lại sâu xa: “Ngươi ngoan ngoãn đợi ta.”


Hai chữ "đợi ta", hắn nói chậm rãi, luyến tiếc như tình nhân hẹn hò, vừa dịu dàng, vừa đầy áp lực.



Tạ Vân khẽ gật đầu ngoan ngoãn, chỉ khi đó hắn mới chịu rời đi.


Nhìn theo bóng dáng Tiêu Thu Mính khuất dần, Tạ Vân bỗng như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất. Nếu thật sự bị hắn bắt đi, thì còn làm sao hoàn thành nhiệm vụ?


Huống chi, đối mặt với một kẻ văn võ song toàn lại còn là b**n th**, nàng thật sự không có cách nào phản kháng. Dù gì nàng cũng là con gái đàng hoàng, chuyện như vậy… sao chịu nổi.


Nàng đưa tay lau lớp mồ hôi lạnh trên trán. Bộ áo ngủ ướt sũng dính chặt vào người, vừa lạnh vừa khó chịu.


“Thạch Lựu?” Nàng khẽ gọi một tiếng.


Nhưng không có ai đáp lại.


Tạ Vân khẽ thở dài, xem ra các cung nữ bị hạ mê dược hết rồi.


Nhưng điều khiến nàng bận tâm hơn cả, chính là chuyện Tiêu Thu Mính có thể vào cung dễ dàng như chốn không người. Chuyện này không thể không khiến người ta sinh nghi, rõ ràng hắn có người tiếp tay từ bên trong.


Lần trước hắn vẫn còn ra vẻ chừng mực, sao lần này lại đột ngột muốn cướp người? Là ai đã xúi giục, hay… âm mưu phía sau còn sâu hơn nữa?


Tạ Vân trằn trọc mãi, không tài nào chợp mắt. Cuối cùng, nàng chỉ dựa nghiêng vào đầu giường, trầm mặc suy nghĩ.


Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm dần hiện nơi chân trời, sắc trắng như bụng cá lan ra khắp mái cung.


Tạ Vân khẽ ngáp một cái, rồi cuối cùng cũng lịm đi trong chăn.


Thạch Lựu lúc tỉnh lại thì giật mình phát hiện, mình vậy mà ngủ mê một đêm không biết gì, chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra.


Nàng ấy hoảng hốt lao vào trong phòng, thấy Hoàng hậu vẫn đang yên ổn ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Vội vàng lui ra ngoài chuẩn bị nước rửa mặt và y phục, nhưng không ngờ vừa mới bắt tay vào làm, thì mặt trời đã lên cao.



Lúc này, Thái hậu nương nương đã phái người đến hỏi, sao giờ rồi mà còn chưa thấy bóng dáng Hoàng hậu đâu cả?


Thạch Lựu trở lại, thấy chủ tử còn đang nằm nghỉ, liền cung kính chờ ngoài màn giường. Đúng lúc có cung nhân đến truyền lời, nàng ấy vội vàng chạy vào, vừa thấy Tạ Vân sắc mặt hơi tái, liền lo lắng gọi: “Hoàng Hậu nương nương?”


“Không sao cả.” Tạ Vân thuận miệng đáp, giọng nhàn nhạt.


Thạch Lựu không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên giúp nàng mặc y phục, vừa làm vừa thì thầm báo lại những chuyện xảy ra trong cung sáng nay.


Sau khi rửa mặt xong, Tạ Vân liền đi thẳng đến Từ Ninh Cung. Có chuyện lớn phải tìm Thái hậu là đúng nhất, dù gì bà cũng là người đã nuôi nàng từ nhỏ, ngoài Thái hậu ra thì chẳng ai thực lòng thương nàng cả.


Còn cái tên hoàng đế kia, đúng là một con heo lớn! Chỉ cần không hại nàng đã là ơn đức lắm rồi. Đừng nói là thương yêu gì đó… Có được một phần tình cảm như Thái hậu dành cho, e rằng cả đời hắn cũng không làm được.


Trước cửa điện, còn có vài vị phi tần đang chờ diện kiến. Hôm nay nàng không có tâm trạng xã giao, chỉ hàn huyên đôi câu rồi dẫn người tiến thẳng vào trong cung.


Còn chưa kịp bước vào chính điện Từ Ninh Cung, đã thấy Hoàn ma ma – người thân tín của Thái hậu – đang đứng chờ ở cửa. Vừa trông thấy nàng đến, bà lập tức nở nụ cười hiền hòa, chủ động bước tới đón.


Thái hậu vốn đang dùng trà với các phi tần, thấy Tạ Vân đến, lập tức sai người mời ra ngoài hết.


Mắt Thái hậu tinh tường, nuôi Tạ Vân hơn mười năm, chỉ cần liếc qua ánh mắt đã biết có chuyện bất thường. Sáng sớm đang dùng trà, vậy mà còn chưa kịp uống xong một ngụm, đã đuổi sạch người đi, rõ ràng là có chuyện gấp.


Trong điện chỉ còn lại hai người. Thái hậu vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Trông con như vừa trải qua kinh hãi gì đó.”


Ánh mắt nàng có phần hoảng loạn, không giống như mới tỉnh mộng, mà là thực sự bị dọa.


Tạ Vân vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, nét cười trên mặt liền biến mất. Nàng ngồi sát lại bên Thái hậu, khẽ nắm lấy tay bà. Cảm nhận được những ngón tay khẽ siết lại đầy cứng cáp, trong lòng nàng mới được tiếp thêm một chút hy vọng.


Đảo mắt nhìn quanh một lượt, Tạ Vân trầm giọng dặn: “Đem điểm tâm bày ra ở thuỷ tạ (gian lầu nhỏ bên hồ nước).”


Vừa nghe lời này, Thái hậu liền hiểu, chuyện không nhỏ.



Hai người tay nắm tay, cùng đi về phía thuỷ tạ. Thái hậu vừa đi vừa nhẹ nhàng vỗ về tay nàng, ôn tồn nói: “Chuyện lớn đến đâu cũng phải giữ bình tĩnh. Con là Hoàng hậu, sau này còn nhiều đại sự hơn chờ con đối mặt đấy.”


Thái hậu vẫn giữ nụ cười hiền hậu, thần thái ung dung, khiến đám cung nữ hầu hạ cũng không nhận ra điều gì bất thường. Khi đến thủy tạ, bà sai toàn bộ người hầu lui ra xa.


Thủy tạ được bao quanh bởi rèm trúc Tương Phi, chỉ cần buông màn xuống thì dù là ai cũng không thể nhìn trộm hay nghe lén được điều gì bên trong.


Chờ Thái hậu ăn vài miếng điểm tâm, Tạ Vân mới từ tốn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua, tỉ mỉ đến từng chi tiết.


Nghe đến nửa chừng, Thái hậu đã giận đến mức nghiến răng: “Đồ súc sinh! Nuôi ra đúng là một con súc sinh!”


Bà đập mạnh một cái xuống bàn, bàn tay run rẩy vì tức giận.


Nhưng dù sao cũng là người từng trải, chỉ trong chớp mắt, bà đã lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt sắc lạnh, giọng cười cũng đầy cay độc: “Việc này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Cứ để Ai gia giải quyết.”


Ý bà rất rõ, sẽ sai người đáng tin, âm thầm cho Tiêu Thu Mính uống thuốc mê, sau đó trói hắn lại, xử lý sạch sẽ, rồi mang xác ném ra bãi tha ma. Làm dứt khoát, sạch sẽ, không để lại dấu vết.


Lần đầu tiên nghe người ta bàn đến chuyện giết người mà nhẹ nhàng như đang nói chuyện ăn cơm, Tạ Vân cũng hơi do dự. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Thái hậu, nàng nhắm mắt, cắn răng nói: “Cứ làm vậy đi.”


Kiếp trước nàng chết vì hắn. Kiếp này, hắn lại quay về, làm những chuyện đê tiện như cầm thú. Với người bình thường, mất danh tiết có thể còn đường sống. Nhưng là Hoàng hậu, chỉ cần xảy ra một chuyện như vậy, không chết cũng không thể tồn tại trong cung.


Sử sách sẽ lưu danh xấu của nàng, thiên thu vạn đại bị người đời mắng chửi, khinh thường.


“Thực sự… không phải thứ gì ra hồn.” Thái hậu nhấn từng chữ, giọng đầy khinh miệt.


Tạ Vân lạnh giọng mắng một câu. Đối với Tiêu Thu Mính, chuyện này chẳng qua chỉ là một cuộc tình phong lưu lãng mạn, Hoàng hậu vì quá yêu hắn mà sẵn lòng bỏ lại tất cả, thậm chí tình nguyện bỏ trốn khỏi cung, không màng danh vị tôn quý.


Nhưng với Hoàng hậu mà nói, đây là một vết nhơ muôn đời không gột rửa.


Trong mắt hắn, đó là một đoạn tình sử đầy bi tráng. Nhưng trong mắt thế nhân, thì chỉ là nỗi nhục ngàn thu.



Vì vậy, Thái hậu lập tức bắt tay vào bố trí. Đến đêm, trong Vị Ương Cung liền xuất hiện bốn tiểu cung nữ mới, người nào người nấy đều trẻ trung xinh đẹp, mềm mại như nước, dịu dàng như liễu, hoa nhường nguyệt thẹn.


Người trong cung vốn tai mắt linh thông, chưa đến canh hai đã có kẻ âm thầm đi thăm dò động tĩnh trong Vị Ương Cung, sau đó vội vàng quay về bẩm báo.


Trong các cung liền nổ ra một trận bàn tán rôm rả.


Hiền phi vừa cắn hạt dưa, vừa chậm rãi hỏi: “Không giống cung nữ bình thường?”


Tiểu cung nữ đi thám thính nhanh nhảu trả lời, miêu tả bốn người đó như thần tiên giáng thế, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, mỗi người mỗi vẻ, nhưng ai nấy đều khiến người khác ngứa ngáy tâm can.


Cuối cùng còn tổng kết: “Chỉ kém Trinh quý nhân một chút xíu thôi ạ.”


Rồi lại tỏ ra lo lắng, dè dặt nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương nếu vì giữ lấy thánh sủng mà dùng đến chiêu này… thì…” Nói đến đây ngưng lại, ngụ ý rằng có thể sẽ ảnh hưởng đến các phi tần khác, nhất là Hiền phi.


Hiền phi giật mình đến mức suýt làm rơi hạt dưa trong tay: “Không đến mức ấy chứ?”


Nhưng trong lòng nàng ta thì đã tự có kết luận. Nếu Hoàng hậu thật sự dùng chiêu trò như vậy, nàng ta tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn. Chỉ cần nắm được cơ hội, nhất định phải gây náo loạn một trận, làm cho thiên hạ biết rõ lòng dạ Hoàng hậu sâu bao nhiêu.


Người ta nói trẻ con biết khóc mới được bế, Hiền phi cũng đã học được cái đạo lý ấy rồi.


Còn bên Trinh quý nhân thì đang buồn bực đến mức phát bệnh. Gần đây vì dùng thuốc linh tinh khiến mặt nổi đầy đốm đỏ, còn chưa kịp lặn xuống, giờ lại mọc thêm không ít mụn, khiến nàng ta vừa xấu hổ vừa sốt ruột.


“Tin tức chắc chắn chứ? Bên Hoàng hậu tiếp đãi bọn họ thế nào?” Trinh quý nhân hỏi, giọng đầy nghi ngờ.


Tiểu cung nữ bên cạnh đáp nhỏ: “Hồi quý nhân, nô tỳ nhìn tận mắt, quả thật có vài phần kính trọng lễ độ…”


Trinh quý nhân nghe xong, nghẹn đến suýt tức chết. Nàng ta hận không thể lao thẳng tới Vị Ương Cung mà mắng to một trận.


“Đầu óc Hoàng hậu đúng là úng nước mất rồi! Trước kia vì giành thánh sủng còn biết che đậy chút ít. Giờ thì sao? Đến cung nữ cũng dùng làm công cụ?!”


Thế thì hậu cung này, còn cần phi tần để làm gì nữa?


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 20
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...