Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 19

81@-

Gió xuân nhè nhẹ thổi qua mười dặm, liễu rủ hoa nghiêng cũng bị lay động đến khẽ đong đưa.


Tạ Vân đưa tay xoa bụng, ngồi bên hành lang, từ lúc biết mình mang thai đến nay, nàng luôn có cảm giác thời gian trôi thật chậm, nhưng thực ra mới chưa đầy hai tháng.


Đêm hôm đó… ký ức vẫn còn lờ mờ hiện về trong tâm trí.


Nàng cầm một chiếc bánh hoa quế trên bàn lên, món điểm tâm trong veo, thơm ngọt, toả ra mùi hương dịu nhẹ khiến tâm trạng nàng cũng thư thái hẳn. Tạ Vân dứt khoát gạt hết những chuyện không vui sang một bên, vui vẻ nhấm nháp.


Từ sau khi hết nghén, nàng bắt đầu có chút "thèm ăn vô độ", miệng cứ luôn muốn nhấm nháp gì đó, không chịu yên một khắc.


Thạch Lựu bước đến, nhíu mày, giọng không nén được tiếc nuối: “Nương nương à, người thật không thể ăn nữa đâu. Nhìn vòng eo của người đi, mới mấy hôm thôi mà đã nới ra mấy tấc rồi đấy.”


Tạ Vân nghe xong mới tiếc nuối đặt miếng bánh dở xuống. Quả thật hôm nay nàng ăn hơi nhiều, sáu cái bánh hạt dẻ, sáu miếng đậu phụ chiên vàng, sáu viên xíu mại.


Lúc này, lại bắt đầu khát nước.


“Thạch Lựu ngoan, mang cho ta một phần điểm tâm ngọt nhé.” Nàng l**m nhẹ môi, nghĩ tới vị ngọt ngào của sữa hạnh nhân là ánh mắt liền sáng rỡ: “Sữa hạnh nhân còn không? Loại có phủ hồng hoa ấy.”


Thạch Lựu chỉ biết bất lực lẩm bẩm: “Lại còn muốn cho bảy phần đường nữa chứ… Ăn kiểu này, sớm muộn gì cũng béo ú lên cho xem.”


Tạ Vân giơ hai ngón tay lên, ước lượng một chút: “Bảy phần đường thì chỉ một chút xíu thế này thôi mà.” Rồi nàng chu môi, làm ra vẻ tủi thân: “Ta đã cố nhịn lắm rồi đó.”


Mùa xuân thế này, chẳng lẽ lại không được ăn ngon một chút sao?


Tạ Vân bĩu môi, dịu dàng xoa bụng, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ta ngoan mà, con cũng ngoan. Giờ nương là mẫu thân rồi đó.”


Nàng liếc quanh, thấy mấy tiểu cung nữ chẳng có việc gì thì cứ ríu rít đùa nhau, trông sinh động vô cùng.


Phần sữa hạnh nhân được bưng tới, phía trên rưới một lớp tương hoa hồng, lại rắc thêm vài hạt nho khô. Chẳng bàn đến thứ khác, riêng tay nghề của ngự trù này cũng đáng cho một lời tán thưởng.



Chỉ là… mấy ngày gần đây, Trinh quý nhân đã đến bước “chó cùng rứt giậu”, không ngừng làm trò gây chú ý.


Nghĩ đến đó, bữa tối lại chẳng còn ngon miệng mấy, khiến Thạch Lựu không khỏi lo lắng:


“Chủ tử, hôm nay cơm nước không hợp khẩu vị sao? Sao người dùng ít thế?”


Tạ Vân xua tay: “Không phải, chỉ là buổi chiều ăn quá nhiều thôi, giờ chưa đói.”


Sau khi rửa mặt chải tóc, nàng nằm lên giường. Ngày thường đặt lưng là ngủ, nhưng hôm nay lại trằn trọc, mắt mở thao láo, không sao chợp mắt nổi.


Ở trong cung lâu dần cũng thấy ngột ngạt, nàng bắt đầu nghĩ đến chuyện ra ngoài thôn trang đổi gió.


Ở trong cung lâu dần, cũng thấy hơi buồn. Nàng lại muốn về thôn trang cho khuây khoả.


Tưởng tượng một chút cảnh tự do tự tại bên ngoài, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, dần dần cũng buồn ngủ.


“Kẽo kẹt…”


Cánh cửa được mở ra khẽ khàng, âm thanh nhỏ nhẹ ấy vang lên trong đêm khuya khiến tim Tạ Vân đập dồn dập, nàng không kìm được mà khẽ nhíu mày: “Thạch Lựu?”


Nhưng bóng đen ngoài cửa vẫn im lặng.


Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, phản chiếu một tia sáng trong suốt trên chiếc ngọc quan nơi đỉnh đầu người đó, là một nam nhân!


Dưới ánh sáng yếu ớt, thân hình cao lớn ấy nổi bật trong bóng đêm, khí thế còn dọa người hơn cả mãnh hổ.


Tạ Vân đánh bạo khẽ hỏi: “Bệ hạ…?”


Tay nàng siết chặt lấy chăn gấm, cảm thấy trái tim như nghẹn lại, căng thẳng đến nỗi gần như không thở nổi. Nín thở, nàng dồn toàn bộ sự chú ý vào từng cử động của bóng đen trước mặt.


Từ dưới gối, nàng âm thầm rút ra một cây chủy thủ nhỏ, lặng lẽ giấu ra phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa.



Ánh trăng im lặng. Bóng người im lặng.


Chỉ có tiếng quạ kêu "cạc cạc" vang lên lẻ loi giữa đêm tối, nghe chói tai đến lạ.


Bỗng một tiếng “À” nhẹ nhàng vang lên: trầm thấp, rõ ràng nhưng lại êm tai một cách kỳ lạ.


Trong lòng Tạ Vân lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, xong rồi!


Đây không phải giọng của Quý Cảnh Lẫm!


Người kia sau tiếng “à” nhẹ ấy, liền chậm rãi bước tới gần: “Còn không thắp đèn?”


Trong lòng Tạ Vân bất giác dâng lên một tia sợ hãi, một người nữ tử như nàng, đang mang thai, lại bị một nam nhân lặng lẽ đêm khuya lẻn vào Vị Ương Cung.


Giọng nói ấy vô cùng quen tai, lại mang theo một sức ép mạnh mẽ, cố chấp khiến người khác không dám làm trái.


Không để lộ vẻ hoảng loạn, nàng bình tĩnh thắp sáng ngọn đèn lưu ly đặt cạnh giường. Ánh sáng ấm vàng lập tức lan tỏa khắp gian phòng, tuy không quá rực rỡ nhưng cũng đủ để soi rõ hình dáng người kia.


Trước mắt nàng là một nam nhân mặc thường phục màu lam, trên áo có thêu hoa văn mây ẩn tinh xảo. Trên thắt lưng hắn đeo đầy phụ kiện: nào là túi thơm, nào là ngọc bội… tất cả đều toát lên vẻ cao quý và kín đáo.


Nửa gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, nhưng phần lộ ra dưới ánh nến lại trắng đến chói mắt, như ngọc dương chi.


Tạ Vân không tự chủ được mà bị ánh nhìn của hắn cuốn lấy. Dù cố gắng né tránh, cụp mắt xuống, nàng vẫn không thể xua đi hình ảnh khuôn mặt ấy, gương mặt như ngọc, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen.


Ánh mắt đó, như một hồ sâu không đáy, nhìn mãi cũng không thấy rõ tận cùng.


Tạ Vân hoảng hốt, vô thức cắn chặt môi.


Hắn dù có dáng vẻ nho nhã đến đâu… vẫn không che giấu được bản chất cố chấp và b**n th**.


Kiếp trước nàng đã chết. Mà hắn, chính là một trong những nguyên nhân.



Cô nương nhỏ trước mặt hắn, làn da trắng ngần, má hồng hồng. Mới mấy ngày không gặp mà trông nàng như đầy đặn hơn hẳn: khuôn mặt phúng phính, vòng một căng tròn. Nhìn thế nào cũng thấy rõ là dạo này sống rất sung sướng.


Tiêu Thu Mính lơ đãng liếc nhìn quanh phòng, khóe miệng cong lên, như cười như không:


“Hoàng hậu nương nương, gần đây hình như càng thêm mặn mà rồi.”


Ánh mắt hắn lướt qua người nàng. Lòng bàn tay Tạ Vân đẫm mồ hôi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên. Nàng liếc hắn một cái, nhưng trong mắt hắn chỉ là một màu đen sâu thẳm, lạnh lẽo, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.


Tạ Vân nghiến răng trong lòng: “Hệ thống, ta muốn g**t ch*t hắn.”


Một kẻ như vậy: vừa cố chấp, vừa b**n th**, quá nguy hiểm.


Sớm muộn gì, cũng phải có một người ngã xuống: hoặc là hắn chết, hoặc là nàng sống.


Hệ thống uể oải đáp: “Cần 100 điểm tích lũy, mới đổi được một viên Mê Hồn Tán.”


Nghe đến tên “Mê Hồn Tán”, Tạ Vân lập tức mở bảng hệ thống. Hiện ra một loại bột vàng óng, bên cạnh là phần mô tả rất chi tiết: Thuốc bắt nguồn từ những mối tình oán hận thời thượng cổ, khiến người rơi vào không thể tự thoát ra, như bị mắc kẹt trong một mê cung cảm xúc vô tận.


Tuy chỉ là thuốc cấp Hoàng, nhưng Mê Hồn Tán đủ khiến hắn quên hết mọi quan hệ với nàng, thế là đủ rồi.


Vấn đề duy nhất… là nàng chẳng có điểm nào cả.


Tạ Vân buồn bã hỏi: “Có thể ghi nợ không?”


“Có thể.” Chỉ hai từ lạnh nhạt, nhưng Tạ Vân lại cảm thấy hệ thống như đang ra vẻ.


Sau khi lấy được Mê Hồn Tán, nàng bình tĩnh hơn một chút, không còn hoảng loạn như lúc trước.


Tiêu Thu Mính cười nhẹ: “Lần này để tiện hành sự, ta phải cực khổ dụ Bệ Hạ rời khỏi kinh thành, Vân Vân à…”


Nghe đến đây, Tạ Vân lập tức làm ra vẻ bàng hoàng không thể tin nổi, lảo đảo lùi lại vài bước, chỉ cách cái lư hương một bước nữa thôi.



Tiêu Thu Mính thấy nàng phản ứng như thế, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo: “Ngươi yêu hắn đến vậy sao? Hắn có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần. Sớm muộn gì cũng phản bội ngươi.”


“Nhưng ta thì khác. Đời này, ta chỉ có một mình ngươi. Không còn ai khác.”


Tạ Vân cụp mi mắt xuống, rồi khẽ lùi thêm nửa bước, tay đã có thể với tới lư hương.


“Ngươi theo ta đi đi. Cả đời này, ta sẽ đối tốt với ngươi.”


Tiêu Thu Mính nói, rồi tiến lên, nắm chặt vai nàng, giọng tha thiết: “Đi cùng ta nhé?”


Bị hắn ép sát bàn dài, Tạ Vân sắc mặt gần như không giữ nổi sự bình tĩnh.


Nàng hỏi, giọng khẽ run: “Vậy… đứa bé trong bụng ta thì sao? Ngươi sẽ coi nó như con mình chứ?”


Tưởng sẽ nhận được câu trả lời đầy cảm động, ai ngờ Tiêu Thu Mính lại nở nụ cười: “Nếu nàng muốn giữ thì cứ giữ lại.”


Giọng điệu hời hợt, như thể giữ một con mèo hay một con chó vậy. Tạ Vân siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo.


“Sinh mạng của ta… là vì ngươi mà nở rộ.”


Ánh mắt Tiêu Thu Mính rực cháy, phấn khích như đang say mê mơ mộng về tương lai tươi đẹp cùng nàng. Tạ Vân chỉ hờ hững đáp lời, có cũng như không, thừa lúc hắn không để ý thì từ từ dịch người về phía lư hương ở góc.


Chỉ cần rắc được Mê Hồn Tán vào đó… thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.


Trong lòng nàng vẫn thấp thỏm lo lắng. Nếu bị phát hiện thì không thể nào giải thích rõ ràng được.


Mà Tiêu Thu Mính thì lại quá mức cố chấp. Nếu ở hiện đại, hắn hẳn đã bị chẩn đoán mắc bệnh tâm lý.


Còn ở thời cổ đại… thì không ai có cách giải quyết được loại người như thế.


※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※


Quý Cảnh Lẫm (ngoại truyện/nhắc nhẹ ở cuối chương): “Giờ mới biết trẫm tốt như vậy sao?”


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 19
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...